[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 5 : Tiết 5 Từ bãi Xích Thủy đến căn cứ Wallen

Người đăng: Mr.Lookluck

Chuyện đại quân ba vạn người dẹp loạn do kì chủ áo đỏ Lý Khoa dẫn đội bị toàn diệt thật sự nằm ngoài dự liệu của tòa Thống Lĩnh. Điều này chứng tỏ đám dân phản loạn cũng không phải là một đám ô hợp như dự đoán ban đầu, mà là một lực lượng vũ trang có hệ thống tổ chức đáng sợ, cũng chứng tỏ thủ lĩnh của bọn họ có tài quân sự: lợi dụng tâm lý tự đại của Lý Khoa để bố trí, thua những trận nhỏ để nhử quân thảo phạt xâm nhập, sau đó dùng phục binh vây kín tiêu diệt toàn bộ. Kỹ thuật tác chiến thuần thục như vậy, không ngờ là được một đám người bán thú vốn được nhân loại đánh giá là đồ “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” hạ thủ, có người không khỏi có ý nghĩ xa xôi: Nếu người bán thú cũng có đầu óc thông minh như nhân loại, lại có sức mạnh trời sinh.. thì cái đám nhân loại tự xưng là lãnh tụ của vạn vật kia, tương lai ắt là đen tối. Sau khi quân thảo phạt thất bại, phong trào nổi loạn như lửa cháy đổ thêm dầu. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, vốn từ một thôn đã mở rộng thành bảy tỉnh, số lượng dân chúng tham gia nổi loạn lên đến hơn năm mươi vạn. Khí thế hung mãnh, tốc độ lan tràn nhanh chóng như vậy thật sự làm cho tất cả mọi người đều có cảm giác không hiểu nổi. Lúc này mới có người nhớ tới lời tiên đoán của Kiểm Sát trưởng Đế Lâm lúc ban đầu, không khỏi phát ra lời cảm thán hối hận: “Nếu sớm biết như vậy..” Đến lúc này, Tử Xuyên Tham Tinh tổ chức hội nghị phối hợp lần thứ hai giữa tòa Thống Lĩnh và viện Kiểm Sát, thảo luận cách ứng phó thế cục trước mắt. Lúc này, đám thống lĩnh cũng đã hiểu lúc trước sai lầm và Đế Lâm chính xác, nên chuẩn bị sẵn sàng nghe Đế Lâm thoá mạ cùng mỉa mai, nhiệm vụ của bọn họ chỉ cần tự mình kiên định như tảng đá. Nhưng Đế Lâm lại không nói được một lời, khóe môi chỉ nhếch lên một tia cười lạnh, im lặng, khiến cho mọi người của tòa Thống Lĩnh rất khó chịu. Cuối cùng, Tử Xuyên Tham Tinh nhịn không nổi, liên tục hỏi Đế Lâm: - Kiểm Sát trưởng các hạ có ý kiến gì không? Nói một chút đi chứ. Đế Lâm vẻ mặt nghiêm túc trả lời: - Hồi bẩm đại nhân, hạ quan không có ý kiến gì, nguyện nghe cao kiến của các thống lĩnh đại nhân. Đối với đám thống lĩnh, điều này quả thực còn đau hơn hoạn, La Minh Hải mặt sưng lên đỏ bừng. Hội nghị không đạt kết quả gì, cuối cùng chỉ qua loa cho xong chuyện. o0o Sau cuộc họp, Sterling tìm gặp Đế Lâm. - Đại ca, đệ cảm thấy huynh có chuyện muốn nói, có phải không? Đế Lâm cười khổ: - Nói ra cũng vô dụng. Khi Lôi Hồng vừa mới tạo phản, ta đã nói phải điều quân Trung Ương nhập Viễn Đông, nhưng không ai nghe ta; khi bắt đầu phản loạn, ta lại nói phải nhanh chóng triệu hồi quân đội đang thảo phạt Lôi Hồng về đối phó với dân biến, thậm chí có thể tạm thời nghị hòa cùng Lôi Hồng cũng không ai nghe ta, lại điều động cánh quân phía tây của Wallen; bước tiếp theo ta đoán tòa Thống Lĩnh sẽ lệnh cho quân Viễn Đông không cần để ý tới đám phản quân Lôi Hồng, toàn lực đối phó dân biến. Đáng tiếc, bọn họ vĩnh viễn chậm hơn tình thế một nhịp. - Vậy ý kiến của đại ca là? - Ý kiến của ta chắc chắn sẽ có thể dọa cho lão La Minh Hải phải xuất huyết não. Sterling mỉm cười: - Đệ huyết áp không cao, đệ có thể nghe được. Đế Lâm nhìn thẳng vào Sterling: - Tốt lắm, đệ hãy nghe cho kỹ, ý kiến của huynh là: Đế Lâm từng chữ từng chữ chầm chậm nói: - Không để ý tới đám phản quân Lôi Hồng cùng dân biến, toàn bộ quân Viễn Đông lập tức thu lại, rút toàn bộ quân phòng vệ vùng biên và quân Biên Phòng đang canh gác Ma tộc về cứ điểm Wallen, vứt bỏ quyền kiểm soát các tỉnh vùng Viễn Đông. Nói như vậy không chừng còn có thể cứu lại được đôi chút. Nhìn sắc mặt đại biến, chấn động nói không nên lời của Sterling, Đế Lâm thở dài nói: - Đến ngay cả ngươi cũng bị dọa thành như vậy, ta nói ra có tác dụng gì sao? o0o Tòa Thống Lĩnh quả nhiên phản ứng giống như Đế Lâm dự đoán, nhắm tới phó thống lĩnh Lâm Băng cùng La Ba đang cầm quân chủ lực Viễn Đông ở tỉnh Glocke hạ lệnh: Chấm dứt giao chiến cùng Lôi Hồng, quay lại toàn lực đối phó với dân biến! Lúc này quân Viễn Đông cùng quân phản loạn đang giao chiến đến thời khắc kịch liệt, hai bên kịch chiến đã đến mức giằng co từng chút một. Nếu lúc này bỗng nhiên quay đầu rút quân, thật chẳng khác nào chìa mông ra mời địch nhân đến đá! Sau khi nhận được mệnh lệnh của tòa Thống Lĩnh, phó thống lĩnh Lâm Băng phẫn nộ kêu to: “La Minh Hải có hiểu quân sự không?! Lúc này mà quay đầu trở lại khác nào tự sát! Lão nương #$%^& hắn một vạn lần!” La Ba trầm ổn một tay che kín miệng nàng, bắt đầu đi bố trí việc rút quân. Nhưng may mắn là, dưới kế hoạch của La Ba đa mưu túc trí, hành động quay đầu trước mặt địch vốn là sơ hở chồng chất được bố trí vội thành như một cái bẫy mai phục, khiến cho Lôi Hồng không dám tùy tiện truy kích. Sau khi chịu tổn thất rất nhỏ, quân Viễn Đông thuận lợi rút khỏi tỉnh Glocke, bắt đầu lấy ba mươi vạn quân chủ lực thảo phạt đám dân nổi loạn. o0o Thời điểm ban đầu, công cuộc thảo phạt tiến hành rất thuận lợi, gần như mỗi ngày đều có chiến tích hồi báo tòa Thống Lĩnh, khiến cho La Minh Hải thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi công cuộc thảo phạt bước vào tháng Sáu năm 779, sau khi đại quân tiến vào trung tâm nổi loạn là tỉnh Vân, không thấy có một xíu tin tức nào hồi báo, đội quân ba mươi vạn người giống như chỉ trong một đêm theo bóng tối mà biến mất. Ở Đế Đô, tòa Thống Lĩnh cùng phủ Tổng Trưởng tinh thần như đều bị phát bệnh.. Chỉ có Kiểm Sát trưởng Đế Lâm thờ ơ lầm bẩm một mình: “Lôi Hồng còn không ngu đến như vậy.” o0o Đến ngày mùng 5 tháng Bảy, mọi người mới lại biết được hướng đi của quân chủ lực Viễn Đông: hơn ba mươi vạn lính còn lại không đến năm vạn, tất cả đều không còn vũ khí cùng trọng giáp, chật vật thê thảm bò tới về cứ điểm Wallen. Sau lưng bọn họ là đại quân liên chủng tộc cùng 15 sư đoàn phản quân của Lôi Hồng như hổ như sói đang bám đuổi. Đến tận lúc này, mọi người mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì: Phản tặc Lôi Hồng đã liên hệ cùng đại quân liên hợp dị tộc, chủ động hứa hẹn giúp bọn chúng chặt đứt đường lui cùng lương thảo của quân Viễn Đông. Từ góc độ của quân liên chủng tộc mà xét, chuyện này thật sự là trăm điều lợi mà không một chút hại. Bọn họ lập tức đạt thành, tại thủ phủ Minskean của tỉnh Minsk ký kết một hiệp định để tiếng xấu muôn đời – “Hiệp định liên minh Minsk”, thống nhất sau khi lật đổ sự thống trị của gia tộc Tử Xuyên, lấy cứ điểm Wallen làm mốc, phía đông là khu Viễn Đông hoàn toàn thuộc về các chủng tộc tự do độc lập quản lý; còn phía tây vốn là phần tinh hoa của gia tộc thống nhất thuộc về Lôi Hồng quản lý. Người đời sau đại bộ phận đều không hiểu, với thân phận từng là phó thống lĩnh của gia tộc như Lôi Hồng, chỉ có lèo tèo vài đám bán thú cùng xà tộc ủng hộ, vậy mà sao lại có thể tự đại đến mức tin tưởng là có thể hoàn toàn tiêu diệt gia tộc Tử Xuyên. Y đáng phải là người biết rõ sức manh của gia tộc lớn đến mức nào. Nhưng cũng có người cho rằng, Lôi Hồng khi đó căn bản mơ cũng không nghĩ đến chuyện lật đổ một gia tộc đã có hơn hai trăm năm thống trị trên đại lục, mục đích duy nhất của y là bảo mệnh, cái điều kiện đưa ra kia chẳng qua chỉ để hiệp nghị song phương trông có vẻ như công bình, để cho đối phương không hoài nghi thành ý của y mà thôi: “Làm gì có nhân loại lại vô duyên vô cớ đến giúp bọn ta cơ chứ?” Sự thật là, vì lo cho tính mạng nên Lôi Hồng đã làm rất tốt phần trách nhiệm của hắn trong hiệp nghị: Phái quân đội chặt đứt đường lui của đại quân Viễn Đông, cắt đường lương thảo, tuyệt đường thông tin. Đây chính là lý do quân Viễn Đông đột nhiên mất tích. Khi quân chủ lực Viễn Đông ở bãi Xích Thủy vất vả chộp được toán chủ lực của quân liên chủng tộc vốn vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, La Ba cùng Lâm Băng rốt cục đều như trút được gánh nặng, hạ lệnh quyết chiến một trận cho ra trò. Đám lính tuy đói khát mỏi mệt đến mức gần như không chịu nổi, nhưng thấy chỉ cần đánh xong một trận cuối này là có thể thu binh, nên lại vận hết sinh lực cùng tinh lực mà dũng mãnh chiến đấu. Trong một khoảng thời gian, quân Viễn Đông chiếm ưu thế cùng chủ động trên chiến trường, đám người bán thú, long tộc, Ma tộc, xà tộc bị quân kỵ binh thiết giáp mãnh liệt xung phong đánh cho tan rã, chật vật bốn bề. Tất cả mọi người đều cho rằng, thắng lợi đã nằm trong tầm tay! Cho đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây, ở cuối đường chân trời xuất hiện một rừng ánh sáng phản quang chói lọi của mã đao cùng trường mâu, tiếng vó như sấm rền oanh động.. cũng là kỵ binh thiết giáp nhưng lại bất đồng, là phản quân của Lôi Hồng kéo đến! Đám quân đội tinh khô lực kiệt của gia tộc Tử Xuyên không thể cản nổi cánh quân đầy sức mạnh nhảy xổ mà vào này. Còn đám dân nổi dậy vốn đã tán loạn giờ lại tụ tập chém giết ngược trở lại, bọn chúng tan cũng nhanh, mà tụ lại càng nhanh. Kể cả khi La Ba tự mình cầm đao chém giết mười mấy tên lính bỏ chạy, Lâm Băng vọt tới trước trận trợ giúp đám lính tiếp tục tác chiến, nhưng bại cục đã thành, hết thảy đều không cứu vãn được.. Trong trận đại chiến ở bãi Xích Thủy, quân Viễn Đông tổn thất hai trăm ba mươi lăm ngàn, ba kì chủ áo đỏ, hai mươi ba kì chủ, cùng bảy mươi sáu phó kì chủ hy sinh, thống soái toàn quân phó thống lĩnh La Ba trọng thương! Từ khi thành lập tới nay, cho dù là đối phó quân đội tinh nhuệ của Ma tộc, quân Viễn Đông cũng chưa từng đại bại như vậy.. o0o Đám phản loạn giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng đã quét ngang qua 21/23 tỉnh của toàn khu Viễn Đông! Hơn một trăm vạn phản quân phát động tấn công mãnh liệt cứ điểm Wallen hết lần này tới lần khác dồn dập như sóng triều! Thư cầu cứu khẩn cấp như hoa tuyết bay về tòa Thống Lĩnh, giọng điệu lần sau lại ác liệt hơn lần trước. “Phản quân công kích Wallen, thế lực khổng lồ!” “Xin tiếp viện, quân ta khó có thể chống đỡ.” “Thuốc men thiếu thốn, thương binh không thể chữa trị!” “Cung tiễn, đá lăn đã cạn. Hôm nay chúng ta nhổ nước bọt để chặn đám phản quân, ngày mai sẽ khạc máu!” “Hôm nay quân cảnh vệ bộ tham mưu đã được điều động!” “Học viên trường quân giáo Viễn Đông đã ra trận. Chúng ta sát cánh cùng nhi đồng đánh giặc.” “La tham mưu trưởng yểm hộ, Lâm phó tư lệnh xung phong.” Cuối cùng là một lá huyết thư do Lâm Băng và La Ba đồng kí tên: “Nếu trong vòng một tuần viện quân không đến, quá thời hạn hãy nhặt xác giúp chúng ta. La Ba, Lâm Băng” o0o Căn cứ Wallen là lá chắn vững chắc nhất để ngăn cách Viễn Đông cùng Đế Đô. Một khi Wallen thất thủ, cả trăm vạn phản quân sẽ mãnh liệt tiến thẳng vào vào vùng trung tâm tinh hoa của nhân loại không hề có sức phòng thủ, tình huống này gia tộc tuyệt đối không cho phép xuất hiện! Ngày 30 tháng Bảy năm 779, tòa Thống Lĩnh hạ lệnh, thống lĩnh Sterling lập tức suất lĩnh mười lăm vạn quân Trung Ương vừa mới chỉnh biên, đi trước tiếp viện cho cứ điểm Wallen, thống lĩnh Phương Kính dẫn quân Cờ Đen đuổi theo sau. (bởi quân Cờ Đen ở xa hơn) Đồng thời, gia tộc ban bố tình trạng khẩn cấp, toàn bộ sĩ quan cùng lính dự bị lập tức nhập ngũ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang