[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 5 : Tiết 3 Phản loạn nhỏ

Người đăng: Mr.Lookluck

Hai mươi năm sau, phó Kiểm Sát trưởng gia tộc (kiêm nhiệm), chuyên gia nghiên cứu lịch sử (chuyên trách) Đường Xuyên đã soạn ra một đại tác phẩm nghiên cứu có tên là: “Một số phân tích và đánh giá cá nhân về nguyên nhân cuộc đại nổi loạn ở Viễn Đông năm 779 dưới các góc độ kinh tế, chính trị, nhân văn, địa lý trong mối quan hệ biện chứng giữa tính tất yếu và tính ngẫu nhiên của lịch sử”. Về đại tác phẩm này, ông ta tuyên bố: mục đích thật của bản luận văn này là dùng để giành lấy một học vị cao cấp, kiếm thêm một bậc tiền lương. Kẻ chân chính chịu khổ là những biên tập viên thẩm duyệt bản thảo: nếu đọc toàn bộ đề mục luận văn của ông ta trong một nhịp thở thì có thể bị suyễn, lép phổi, ngạt khí mà lăn ra ngất. Không một ai có thể làm được. Trong bản luận văn của mình, Đường Xuyên cho rằng: “Cuộc đại nổi loạn năm 779 nhìn như ngẫu nhiên, kỳ thật đã mang tính tất yếu của các phương diện lịch sử, kinh tế, chính trị, nhân văn, địa lý: Về lịch sử hình thành của khu Viễn Đông: trong thời kỳ đế quốc Quang Minh còn thống trị toàn bộ đại lục, khu Viễn Đông vốn chỉ là nơi hoang vu tiếp giáp với vương quốc Ma tộc cường đại. Lại vì tính cách của người dân dũng mãnh, kiêu ngạo bướng bỉnh, nên vương quốc Ma tộc khinh miệt mà gọi là “vùng đất của man di mọi rợ”, căn bản không thèm để ý. Nói là hoàn toàn không thèm để ý cũng không phải, mỗi lần Ma tộc đi quấy nhiễu khu trung tâm tinh hoa của nhân loại, đại quân Ma tộc đều phải đi qua khu Viễn Đông, tiện tay cũng thiêu sát cướp đoạt một phen. Cho nên người dân Viễn Đông, chủ yếu là người bán thú, long tộc, xà tộc, tinh linh quái, người lùn dị tộc các loại, và cả những Ma tộc thiểu số đều không có cảm tình với vương quốc Ma tộc. Lúc gia tộc Tử Xuyên mới khai sáng, nguy cơ tứ phía. Người sáng lập là Tử Xuyên Vân biết rõ cách duy nhất bảo trì thực lực cường đại là tận lực mở rộng diện tích lãnh thổ, cho nên ông ta tích cực và thường xuyên không ngừng phát động chiến tranh bên ngoài lãnh thổ. Nhưng con đường phát triển sang hướng tây lại bị gia tộc Lưu Phong thực lực cường đại ngăn trở. Hai bên kịch chiến hơn mười năm, số lượng thương vong hơn mười vạn, vậy mà gia tộc Tử Xuyên lại không thể đoạt được dù chỉ một tấc đất! Khi Tử Xuyên Vân về già, ông ta hoàn toàn tỉnh ngộ, không để ý đến đám đại tướng cùng trọng thần dưới trướng cực lực phản đối, quay đầu chủ động tiến quân vào khu Viễn Đông, nơi từ xưa vẫn được coi là thuộc phạm vi của thế lực Ma tộc. Dưới cách nhìn của mọi người, việc này đúng là tìm chết: Ma tộc không tìm ngươi gây phiền toái, ngươi nên đốt hương khấn vái ăn mừng, vậy mà lại có người không biết sống chết chủ động đi khiêu khích bọn chúng nó! Nhưng kết quả kế hoạch của Tử Xuyên Vân lại tiến hành cực kỳ thuận lợi: đại quân ba mươi vạn của gia tộc Tử Xuyên giơ cao khẩu hiệu “Ma tộc tàn bạo, chà đạp các chủng tộc! Đoàn kết lại, cùng chống Ma tộc! Đại giải phóng Viễn Đông, bảo hộ các chủng tộc!” chậm rãi tiến vào Viễn Đông. Các chủng tộc hoan hô như sấm dậy, ào ào ủng hộ “đoàn quân giải phóng” của nhân loại, hơn nữa còn thành lập các đội quân tự nguyện, quân nghĩa dũng, kề vai sát cánh chiến đấu cùng quân đội của gia tộc Tử Xuyên, chống đỡ đám Ma tộc xâm lược. Thật may, một năm đó nội bộ Ma tộc xuất hiện mâu thuẫn tranh quyền, không có sức đâu để phát động đại quân đến xử lý chút nổi loạn ở “vùng đất của man di mọi rợ”, chỉ phái ra mấy đạo quân thảo phạt cho nó có. Kết quả là tặng cho gia tộc Tử Xuyên một khoảng thời gian đệm quý giá, có thể ở Viễn Đông cắm rễ mà sống. Lại trải qua hơn hai trăm năm tổng trưởng các đời kiên quyết dám nghĩ dám làm, mở rộng biên cương, vùng Viễn Đông đã chiếm một phần ba diện tích lãnh thổ của toàn gia tộc.. Về kết cấu dân cư khu Viễn Đông: người dân gốc của khu Viễn Đông vốn là các chủng tộc phi nhân loại: người bán thú, xà tộc, người lùn, tinh linh quái, long tộc,.. chiếm hơn 70% sinh vật sống trong khu Viễn Đông, nhân loại chiếm không đến 30%. Nhưng cái đám nhân loại không đến 30% này, lại là “quý tộc” trong giai cấp xã hội Viễn Đông, các chủng tộc còn lại thường chỉ làm nô bộc, người hầu, công nhân, làm những việc cực nhọc nhất như cày cấy thay nhân loại, xây dựng, hầu hạ.. Không biết từ khi nào, “đoàn quân giải phóng” của gia tộc Tử Xuyên đã đột ngột biến hóa thành đại quân đàn áp. Các chủng tộc đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng quân Tử Xuyên có tổ chức, vũ khí mạnh mẽ, huấn luyện có bài bản đã rất “kiên nhẫn” dùng máu và lửa “khai hóa” cho bọn họ. Sau vài lần, bọn họ cũng đã rất thành khẩn “nhận sai”, lạc đường biết quay trở lại, về tới “người cha thân thương” là gia tộc Tử Xuyên “ấm áp ôm ấp”. Về nguyên nhân chính trị: cái chết của Viễn Đông đại thống lĩnh Ca Ứng Tinh không thể nghi ngờ là một ngòi nổ quan trọng. Không phải chỉ bởi vì Ca Ứng Tinh là tổng chỉ huy quân Viễn Đông, sau khi ông ta chết, Viễn Đông không còn đại tướng có đủ thực lực cùng uy vọng để có thể phục chúng khiến cho lòng người rung chuyển, mà nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ cái chết của Ca Ứng Tinh dẫn đến nội chiến gia tộc Tử Xuyên ở Viễn Đông, khiến các đội quân phòng vệ của gia tộc đóng quân các nơi đều bị điều động khẩn cấp: nếu không tham gia phản quân, thì là đi bình định. Việc này làm cho lực lượng thống trị xuất hiện chỗ trống ở khắp nơi. Đám người bán thú, xà tộc, Ma tộc thiểu số,.. kiêu ngạo ngang ngược như bừng tỉnh, đột nhiên phát hiện ách thống trị từ trước tới nay trên đầu mình giờ chỉ nặng như một tờ giấy. Bọn họ đương nhiên cảm thấy: so với việc bị quản sự quất roi, cày cuốc vất vả dưới nắng gắt vân vân, thì giương móng vuốt cào xé đám chủ nhân nhân tộc (nhân tộc là cách của các chủng tộc phi nhân loại gọi nhân loại) thật là một việc hợp tâm ý. Đương nhiên, nổi loạn có thể lan rộng nhanh chóng như thế, không thể không nói, quản lý thượng tầng của gia tộc không coi trọng chuyện này dẫn đến xử lý chậm chạp là một nhân tố trọng yếu.. o0o Tính từ ngày có một thôn vô danh ở tỉnh Charo vùng Viễn Đông bắt đầu phản loạn, sang ngày thứ ba đã mở rộng đến bảy thôn xóm, ngày thứ tư mở rộng đến hơn một trăm thôn xóm, sáu thành trấn, đến ngày thứ sáu mở rộng đến gần một ngàn thôn, trên một trăm thành trấn. Xét tình hình, tỉnh trưởng kì chủ áo đỏ Lâm Uy khẩn cấp phái quân thảo phạt đi trấn áp phản loạn. Nhưng kết quả là ba nghìn quân thảo phạt của nhân loại bị đối mặt với đại quân liên hợp chủng tộc với số lượng gấp cả chục lần, phải trốn vào vùng hoang mà bại.. Một tuần sau, tỉnh Charo toàn bộ đã nổi loạn, dân nổi loạn bao vây thủ phủ của tỉnh là thành phố Lonke, rồi lan tràn đến các tỉnh xung quanh như Minsk, Nhã Lý Mai, Vân.. công văn xin tiếp viện khẩn cấp bay tới đồng thời như bông tuyết.. o0o - Kiểm Sát trưởng Đế Lâm, lời cậu vừa nói có thể lặp lại lần nữa hay không? Tử Xuyên Tham Tinh có vẻ như không thể tin được vào lỗ tai của chính mình. - Dạ, đại nhân. Xét thấy nổi loạn ở tỉnh Charo vùng Viễn Đông đã có xu thế tràn lan, cần dùng thủ đoạn lôi đình nhất kích nhanh chóng dập tắt. Bởi vậy, hạ quan đề nghị, xử tử toàn bộ đám bạo dân tham gia phản loạn, phơi thây hoang dã, trấn áp đám định gây rối, coi là cảnh cáo! Vài thống lĩnh tham dự hội nghị hiểu ý cười: “Lại nữa rồi! Sát Nhân vương Đế Lâm, dường như ngoài việc “xử tử toàn bộ” ra thì chẳng có cái chủ ý nào khác.” Tổng thống lĩnh La Minh Hải lại ‘hừ’ một tiếng, bên trong ẩn đầy vẻ châm chọc, cười lạnh nói: - Đế Lâm xem ra coi đám bạo dân cũng dễ giết như bình dân Đế Đô. Nhưng chẳng phải sở trường nhất của ngươi là giết bình dân đó sao? Thống lĩnh Phương Kính hỏi Đế Lâm: - Muốn xử tử toàn bộ mấy vạn bạo dân, cần dùng bao nhiêu binh lực? Đế Lâm không để ý tới khiêu khích của La Minh Hải, trả lời Phương Kính: - Phỏng chừng phải dùng từ hai mươi đến ba mươi vạn quân! - Nhiều binh lực như vậy, lấy từ đâu tới đây? Minh Huy hỏi: - Có phải là điều động từ quân Trung Ương hay từ trong quân Cờ Đen không? Ta là cứ nói trước cho rõ, quân đội biên phòng là không thể động đến. Gần đây Lưu Phong Sương hoạt động rất ngang ngược, liên tiếp khiêu khích chúng ta, không biết con nhóc này có cái chủ ý gì. - Chủ ý của nàng là kiềm chế quân Biên Phòng, không cho các ngươi quản chuyện Viễn Đông! Đế Lâm lạnh lùng trả lời, trong lòng thầm mắng: “Vậy mà cũng nhìn không ra. Đúng là đám sâu bọ một mùa!” Đế Lâm quay sang Tử Xuyên Tham Tinh cung kính nói: - Một tuần trước, điều động quân đội biên phòng hay là quân Trung Ương quân đều được. Nhưng hiện tại đã không còn kịp rồi. Quân đội từ những chỗ này điều đến tỉnh Charo Viễn Đông mất ít nhất ba tuần, mà phản loạn lại phải nhanh chóng dập tắt! - Không điều động quân đội ở những chỗ này, vậy binh lực từ đâu mà đến? Đế Lâm nhẹ nhàng trả lời: - Từ Glocke! Toàn bộ trầm mặc, mọi người kinh ngạc nói không nên lời. - Ngươi là muốn chúng ta điều động toàn bộ quân thảo phạt đại phản tặc Lôi Hồng trở về để đối phó với mấy cái đứa mọi rợ đó sao? Ngươi muốn bọn họ khi đang giằng co lại quay đầu, để đại địch Lôi Hồng trước mặt tiện đường đá đít? Đế Lâm trầm giọng nói: - Ngoài ra còn có lựa chọn khác: Chúng ta có thể đàm phán hòa hoãn cùng Lôi Hồng, cho hắn một điều kiện: Chỉ cần hắn chịu xuất binh bình định đám dân đen phản loạn, chúng ta lập tức hứa đặc xá cho tội của hắn. Chắc chắn hắn sẽ đáp ứng. Gần như tất cả mọi người đều phẫn nộ với đề nghị của Đế Lâm, Phương Kính đứng phắt dậy tức giận quát: - Chẳng lẽ lại để cho hung thủ sát hại Ca Ứng Tinh đại nhân tiêu dao như vậy!? Đế Lâm vẫn trầm ổn, sắc mặt không đổi nói: - Chỉ là hứa hẹn vậy thôi, không nhất định phải thực hiện. “Kế hoạch này không được.” Tử Xuyên Tham Tinh thở dài: - Nếu chúng ta đặc xá cho hung thủ giết Ca Ứng Tinh, hôm nay trời chưa kịp tối dân chúng đã nổi bạo động, sáng mai các nguyên lão sẽ lập tức họp và buộc tội bãi miễn chúng ta. Đáng tiếc, một kế hoạch tốt. Ông ta chuyển hướng sang người vẫn chưa nói gì từ lúc tham gia hội nghị Sterling: - Thống lĩnh Sterling có ý tưởng gì không? Sterling có vẻ như không tập trung, nghe Tử Xuyên Tham Tinh hỏi phải tự hỏi một lần: - Hạ quan đồng ý điều động quân đội từ Glocke, nhưng không đến mức điều động toàn quân.. Đại khái phái vài sư đoàn đi cũng có thể bình ổn phản loạn. Phản loạn dù sao cũng do đám ô hợp tạo thành, sức chiến đấu chắc không quá mạnh mẽ, lại không có chỉ huy hệ thống hợp đồng tác chiến.. Hạ quan cho rằng bình định hẳn là không khó khăn. Đề nghị có tính trung hòa của Sterling chiếm được ủng hộ của phần lớn mọi người. Tử Xuyên Tham Tinh tuyên bố: - Tốt, hội nghị phối hợp hôm nay đến đây kết thúc. Lần sau tòa Thống Lĩnh cùng viện Kiểm Sát phải trao đổi ý kiến nhiều hơn. Mọi người không nên hơi một tí là lập tức buộc tội lẫn nhau, làm tổn thương hòa khí cùng tình đồng nghiệp.. Mọi người đều ra khỏi phòng hội nghị, chỉ còn riêng Đế Lâm một người ngơ ngác đứng đó. Sterling gọi y vài tiếng, y cũng mặt lạnh âm trầm không trả lời, Sterling đành phải bỏ đi. o0o “Phản loạn nhỏ?” Đế Lâm thì thào tự nói, rồi cuồng tiếu trong phòng hội nghị trống rỗng: “Ha ha ha, phản loạn nhỏ! Đây chính là cơn lốc xoáy thừa đủ để phá toàn bộ căn cơ của gia tộc a! Các ngươi sắp chết đến nơi rồi, ngu xuẩn!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang