[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 4 : Tiết 8 Ngọn đèn

Người đăng: Mr.Lookluck

Chỉ qua một đêm, Tử Xuyên Tham Tinh trông trẻ ra đến cả mười tuổi, uy nghiêm lẫm lẫm. - A, Xuyên Tú, là cậu?! Sớm thế, ta vừa mới đi nghỉ, có việc gì gấp sao? Tử Xuyên Tú cúi đầu cẩn thận trình bày, thấy đôi hàng lông mày trên mặt của Tử Xuyên Tham Tinh càng nghe càng nhíu lại, giọng của gã cũng theo đó mà nhỏ dần, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí thỉnh cầu Tử Xuyên Tham Tinh đặc xá cho đám sĩ quan tối hôm qua không tham gia phản loạn. Đôi chân mày của Tử Xuyên Tham Tinh lại giãn ra, vẻ mặt ôn hoà nói với gã: - Xuyên Tú à, chuyện tối hôm qua của cậu, ta đã nghe Sterling nói rồi. Biểu hiện rất xuất sắc và dũng cảm! Công của cậu không kém Sterling cùng Đế Lâm hai người kia đâu, thật không hổ là người được đại tổng trưởng tiền nhiệm nhìn trúng, ha ha! - Hạ quan thẹn không dám nhận, nhưng đại nhân ngài.. - Công lao của cậu trong lòng ta đã biết. Sau này ta chấp chưởng triều chính, còn muốn cậu giúp đỡ nhiều nhiều a! - Đại nhân quá lời, đó là bổn phận của hạ quan, nhưng.. - Đương nhiên, công lớn như vậy cũng không phải tùy tiện nói một chữ ‘Tạ’ là đủ. Chỉ huy trưởng Cấm Vệ quân Pigou tuổi tác đã cao, quá vài ngày ta sẽ khuyên ông ấy từ chức nghỉ hưu. Lúc đó, ta sẽ đề xuất lên hội nguyên lão bổ nhiệm cậu đảm nhiệm chức thống lĩnh Cấm Vệ quân. - Đại nhân quá yêu, vinh hạnh này hạ quan chịu không nổi, nhưng hiện tại.. - Ta nghĩ hội nguyên lão bọn họ sẽ nể mặt ta thôi. Ha ha, cậu đừng lo, chưa đầy hai mươi tuổi đã tiến vào tòa Thống Lĩnh, tham dự quyết sách chiến lược của gia tộc, đó là vinh dự như thế nào chứ! - Dạ. Đều là do đại nhân tài bồi! Nhưng chuyện lúc này.. - Tốt lắm, tốt lắm. Chuyện hôm nay đến đây thôi. Đêm qua ta gần như thức trắng đêm. Già rồi, tinh lực không còn được như thanh niên các cậu nữa. Có chuyện gì hôm khác cậu tới nói tiếp đi, lần sau ta cho cậu quyền trực tiếp tấn kiến, giờ thì cậu lui ra trước đi. Tử Xuyên Tham Tinh nói xong định dợm chân đi khỏi khách sảnh.. o0o “Đại nhân!” Tử Xuyên Tú rú lên một tiếng như muốn nứt phổi: - Xin ngài khai ân, đó là hơn ba trăm nhân mạng! Tiếng kêu thảm thiết thậm chí kinh động khiến đám cấm vệ ở ngoài phải vào xem xét. Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh lạnh như được phủ một lớp sương giá, không nói một lời. Trong phòng chỉ có một bầu không khí tĩnh lặng khó thở. - Xuyên Tú phó thống lĩnh, ngươi thực sự là gia thần nhà nào. Nhà Tử Xuyên chúng ta, hay là nhà Dương Minh Hoa? - Đại nhân, hạ quan một lòng trung thành và tận tâm với gia tộc, quyết không hai lòng! - Trung thành và tận tâm? Đại ca Đế Lâm kết nghĩa của ngươi, đối đãi với các phần tử phản loạn một gã cũng không tha; nhị ca Sterling của ngươi cũng kiên định trung thành như vậy. Ngươi sao không lấy bọn họ làm gương, mà cứ luôn mồm nói đỡ cho đám dư nghiệt phản loạn ấy? - Cầu xin đại nhân minh giám, lòng trung thành của hạ quan đối với tổng trưởng cùng gia tộc, tuyệt đối không kém Đế Lâm đại nhân cùng Sterling đại nhân hai người. - Có thật không? Vậy ngươi nói cho ta biết, từ khi ngươi trở về Đế Đô, tổng cộng ngươi tới gặp ta được mấy lần? Sterling muốn ngươi nguyện trung thành với ta, vì sao ngươi lại phải trì hoãn suốt hai tháng mới trả lời. Là một quan quân của gia tộc, chuyện nguyện trung thành tổng trưởng vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, vậy mà ngươi lại còn nói phải suy nghĩ! Cái này gọi là trung thành và tận tâm sao? Tử Xuyên Tú một câu cũng không nói nên lời. - Cẩn thận đấy Lâm Hà, ngươi làm càn như vậy, có phải là cậy công mà kiêu ngạo hay không? Tử Xuyên Tú toàn thân run rẩy. Lâm Hà là tên khai sinh của gã trước khi được Tử Xuyên Viễn Tinh thu dưỡng, gần như mười năm qua đã không còn ai gọi gã với tên đó. Tử Xuyên Tham Tinh lại gọi gã bằng tên đó vào lúc này, chắc chắn là đang nhắc nhở gã: vô luận thế nào, ngươi cũng không phải là dòng máu Tử Xuyên.. - Đại nhân, hạ quan tuyệt không có ý cậy công kiêu ngạo, nhưng khẩn cầu đại nhân nhìn nhận việc đêm qua hạ quan cũng góp phần tham dự cần vương vệ quốc, kiến lập được một chút bạc công. Mặc dù bé nhỏ không đáng kể, nhưng nếu có thể lấy chút bạc công này mà đổi lấy mạng sống cho đám quân Trung Ương.. Tử Xuyên Tú chậm rãi khuỵu hai đầu gối, phủ phục xuống mà dập đầu ‘binh binh’ thành tiếng. Lúc ngẩng đầu lên, máu đã chảy tràn đầy mặt, hai mắt rơi lệ, bình tĩnh nhìn Tử Xuyên Tham Tinh, không nói một lời. Tử Xuyên Tham Tinh ngây dại, mà đám thị vệ ở bên cũng ngây dại.. Có người đến bên Tử Xuyên Tú quỳ xuống: - Đại nhân, xin cho phép hạ quan cũng cùng với Xuyên Tú mà thỉnh nguyện: Đêm nay người chết nhân đã quá nhiều, không thể tiếp tục giết thêm được nữa! Không biết Sterling vào phòng lúc nào, hiển nhiên là y vừa truy kích ngoài thành trở về, toàn thân mồ hôi cùng máu, sắc mặt trắng bệch: - Khi hạ quan trở về, thấy trong thành Đế Đô nơi nơi là xác chết, loạn binh cướp đoạt, giết người, cường bạo.. việc cấp bách chúng ta phải làm lúc này là chỉnh đốn kỷ luật, trấn an lòng dân! - Vậy đám dư nghiệt trong quân Trung Ương kia chúng ta cứ như vậy mà tha sao? Tử Xuyên Tham Tinh dẫu sao cũng cho gã tướng lĩnh thủ hạ trung thành nhất này một chút mặt mũi, giọng điệu đã hơi có chút buông lỏng. Sterling tranh nói: - Chỉ cần cách chức bọn họ, giải trừ binh quyền, rồi điều động từ trong quân Cấm Vệ và Viễn Đông những tướng lĩnh trung thành tới tiếp nhận chức vụ của bọn họ. Lúc đó bọn họ có muốn làm ác cũng không còn sức mà làm nữa! Tử Xuyên Tú cũng vội vàng tiếp lời: - Mà danh thơm khoan hồng độ lượng nhân từ của đại nhân, chắc chắn sẽ cảm hóa được đám man di cứng đầu đó, khiến cho bọn họ toàn tâm quy phục! - Tốt lắm, các ngươi trước hãy đứng lên! Sau khi cân nhắc rất lâu, cuối cùng Tử Xuyên Tham Tinh nói: - Nếu Xuyên Tú phó thống lĩnh xin được lấy công lao đổi lấy tính mạng của bọn họ, lại thêm Sterling cũng thỉnh nguyện, vậy ta đây phê chuẩn lời thỉnh này! Tử Xuyên Tú cùng Sterling đều hết sức vui mừng: - Khẩn cầu đại nhân nhanh chóng hạ thủ dụ, để Đế Lâm chỉ huy trưởng được biết. Tử Xuyên Tú tay cầm thủ dụ, chạy như bay ra khỏi phủ tổng trưởng, phía sau Sterling đuổi theo hỏi: - Xuyên Tú, vết thương trên trán đệ có nặng lắm không? - A, huynh còn nhớ gói máu dùng để hóa trang bị thương khi đóng phim mà Đế Lâm dùng trước kia không? Lần trước dùng chưa hết, vẫn còn một chút.. o0o Tử Xuyên Tú một mạch chạy như bay về đại bản doanh quân Trung Ương, trực tiếp vọt thẳng qua cửa hội trường, vui mừng kêu to: - Vẫn còn năm phút đồng hồ. Đao hạ lưu nhân, Đế Lâm! Vào đến hội trường, gã lập tức ngây người: thi thể của hơn ba trăm sĩ quan nằm ngổn ngang phủ kín toàn bộ hội trường, máu tươi thành dòng cuồn cuộn chảy ra cửa.. Trong phòng thi thể xếp thành gò, chỉ duy nhất có Đế Lâm đang đứng, y quay đầu nhìn Tử Xuyên Tú cười tươi tắn: - Đệ đã trở lại, Xuyên Tú! Huynh chờ đệ thật lâu. Tử Xuyên Tú chỉ cảm thấy trong lòng phát ngọt, đầu óc quay cuồng mê muội, trước mắt tối sầm.. o0o Khi gã mở mắt trở lại, hình ảnh đầu tiên nhìn được là vẻ mặt thân thiết của Đế Lâm. - Xuyên Tú, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, đệ đừng làm cho huynh sợ! Đệ mà xảy ra chuyện, huynh biết ăn nói thế nào với tiểu thư đây.. Tử Xuyên Tú giọng yếu ớt hỏi: - Vì đâu mà phải làm như thế.. Đế Lâm im lặng. - Vì đâu mà phải làm như thế chứ?! - Ta hiểu tổng trưởng hơn đệ nhiều. Ông ta là một người rất nhỏ mọn và đa nghi. Có thể ông ta vì đệ cầu xin mà không thể không ký lệnh đặc xá, nhưng nếu người của quân Trung Ương nhờ đó mà tránh được trừng phạt, ông ta sẽ đối với đệ mà ghi hận trong lòng, ta là muốn tốt cho đệ. - Xuyên Tú, đệ phải hiểu: Những lời này nếu rơi vào tai tổng trưởng, huynh chắc chắn phải chết khỏi phải ngờ. Còn nhớ không? Huynh đã từng nói, trên thế giới này chỉ có ba người là ta không đành lòng giết: đệ, Sterling và Lâm Tú Giai. - Ta vì đâu mà phải tham gia tranh đấu hung hiểm như vậy chứ? Ta vì đâu mà phải đi nằm vùng, nửa đêm ác mộng? Tử Xuyên Tham Tinh có cái gì hay, mà khiến ta phải bán đứng Dương Minh Hoa vì hắn? Mà ta phải khổ sở đi tắm máu tanh, kết thù với cả một lũ cừu gia? - Xuyên Tú.. o0o Tử Xuyên Tú nhìn Đế Lâm, trong mông lung như được thấy hai người. Một là kẻ trên mặt dính đầy máu, nhe răng ác độc cười phất tay hạ lệnh đồ sát, đối diện với mấy ngàn đầu rơi xuống không chút động lòng, một Đế Lâm đẹp phi thường ma quái.. Một là kẻ đang ôm lấy chính mình, trong ánh mắt tràn đầy chân thành tha thiết cùng thống khổ sâu sắc, đang tỏa ra nhiệt huyết nam nhi ấm nóng.. một Đế Lâm.. Hai hình ảnh dần dần kết hợp làm một. Tử Xuyên Tú giãy dụa đứng dậy, bỏ đi ra phía ngoài. Sau lưng truyền đến giọng của Đế Lâm: - Đệ mới vừa tỉnh, lại còn muốn đi đâu? “Về nhà..” Tử Xuyên Tú thì thào nói: - Ta muốn về nhà. Đám Bạch Xuyên lại xuất hiện ở bên người Tử Xuyên Tú: - Đại nhân, chúng ta về nhà thôi. Tiểu thư vẫn còn đang chờ ngài đấy. Tử Xuyên Tú chậm rãi nhìn các bộ hạ: - Được rồi, chúng ta trở về.. kệ, cái gì cũng không quản. Cả một đám reo mừng nhảy nhót. o0o Trang viên của Tử Xuyên Ninh có lẽ là nơi an toàn duy nhất trong Đế Đô đêm qua: cho dù biết Dương Minh Hoa không có sát tâm đối với Tử Xuyên Ninh, nhưng vì đề phòng vạn nhất, Sterling vẫn phái một đội Cấm Vệ quân đến bảo vệ; sau khi Đế Lâm vào thành, cũng phái một đội kỵ binh đến đây tuần tra, phòng ngừa ngoại ý. Trời lúc này đã tờ mờ sáng, trên cửa sổ gian phòng nhỏ của Tử Xuyên Ninh ở vẫn còn hắt ra ánh đèn. Sĩ quan chỉ huy Cấm Vệ quân đến bảo vệ nhận ra, báo cáo cùng Tử Xuyên Tú: - Hết thảy đều bình an! Tiếp theo lại hạ giọng nói: - Tối qua ngọn đèn một đêm không tắt. Tử Xuyên Tú ngây ngốc nhìn ánh đèn, trong lòng như vang lên ca khúc nổi tiếng một thời: “Có cô gái trẻ Tiễn chàng tòng quân Nửa đêm cáo biệt Thềm hoa trước nhà Xuyên qua màn sương vô tình lạnh lẽo Chàng thanh niên thấy Nơi cửa sổ góc phòng người thương, vẫn heo hút lung linh.. ..một ngọn đèn” Bất tri bất giác, gã đã là lệ rơi đầy mặt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang