[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 4 : Tiết 4 Đoạt binh quyền

Người đăng: Mr.Lookluck

Phủ tổng trưởng. - Sterling, Kiểm Sát trưởng Tiêu Long vừa rồi tới gặp ta trình đơn từ chức. Y cũng sợ, đáp ứng đêm nay sẽ không tham gia vào cuộc tranh đấu giữa ta và Dương Minh Hoa. - Đây là bởi tổng trưởng đại nhân ngài được lòng người ủng hộ. Trải qua hội nghị ngày hôm nay, chắc y đã hiểu ra Dương Minh Hoa thật sự không được lòng người. Dương Minh Hoa thật sự rất ngu xuẩn, thể hiện muốn tạo phản quá sớm. - Không, cậu nghĩ lại xem: trước cuộc họp Dương Minh Hoa có: Lôi Tấn mười bảy vạn quân Trung Ương, Đế Lâm ở ngoài thành năm vạn quân Viễn Đông, quân hiến binh của viện Kiểm Sát, vệ đội của chính hắn, cảnh sát quân đội của trì bộ thiếu của Đế Đô; còn chúng ta lại chỉ có một vạn Cấm Vệ quân của cậu. Hắn không phải ngu xuẩn, là có chỗ dựa nên không sợ. Cơ hội tạo phản tốt như vậy, không nắm lấy thì thật là rất đáng tiếc! - Đại nhân, nếu hạ quan là Dương Minh Hoa, thì sẽ không để đám tướng lãnh an toàn rời khỏi Đế Đô.. - Đóng cửa thành để làm một trận đại đồ sát rất dễ, nhưng nếu làm vậy thì quân Viễn Đông, quân Biên Phòng và quân Cờ Đen đều coi Dương Minh Hoa là tử địch, mục đích chính của Dương Minh Hoa là lập uy, hắn cũng không muốn làm thành như vậy. Nếu có trên 80% quân đội phản đối, cho dù đoạt được vị trí cũng không ngồi lên nó được. - Nhưng là.. - Chỉ có Ca Ứng Tinh là tử địch của Dương Minh Hoa, cho nên hắn mới phải an bài Đế Lâm truy sát, còn những người khác Dương Minh Hoa có thể chờ đến sau khi nhậm chức tổng trưởng thì chậm rãi phân hoá, mua chuộc, làm như vậy so với đại đồ sát cao minh hơn nhiều. o0o Sĩ quan tham mưu tiến vào bộ chỉ huy lâm thời báo cáo: - Khởi bẩm đại nhân, xung quanh phủ tổng trưởng xuất hiện rất người mặc áo đen mang vũ khí, sĩ quan chỉ huy phòng vệ xin chỉ thị. Sterling đứng vụt dậy: - Số lượng?! - Bốn ngàn tám trăm hai mươi mốt người. Trả lời không ngờ lại là Tử Xuyên Tham Tinh, “Đó là đội thân vệ của Dương Minh Hoa.” Sterling cũng không hỏi vì đâu Tử Xuyên Tham Tinh lại có thể một câu là nói chính xác được quân số đội thân vệ của Dương Minh Hoa. Đây là tin tình báo cực kỳ cơ mật, ngay cả Đế Lâm cũng không biết chính xác. Gã biết rõ làm bộ hạ nên giữ đúng mực, không nên nói những câu không cần thiết. Sterling hạ lệnh: - Không cần để ý tới bọn họ, nhưng phải tăng cường theo dõi. Tử Xuyên Tham Tinh rất hứng thú hỏi: - Vì sao chứ? - Đại nhân, bọn này chỉ là một đám ô hợp, xin ngài không cần quan tâm. Kể cả đám cảnh sát quân đội trì bộ thiếu, đội hiến binh của viện Kiểm Sát cũng đồng dạng không đáng sợ, chỉ cần để hạ quan chỉ huy Cấm Vệ quân, cam đoan trong một đêm là bình định xong toàn bộ! - A, vậy cậu lưu ý là.. Ánh mắt sầu lo của Sterling chuyển tới phía nam, nơi đại bản doanh của quân Trung Ương ở phía nam: - Điều duy nhất mà hạ quan lo lắng là quân Trung Ương. Trinh sát vừa báo cáo, quân Trung Ương đang trên đường đột nhiên toàn bộ rút về tập kết ở doanh trại phía nam, cửa doanh đóng chặt.. - Hành động lớn như vậy? Quân Trung Ương chắc đang đợi Lôi Tấn hạ lệnh động viên đây. - Đại nhân anh minh, chính như lời đại nhân. Nhưng bọn họ chỉ sợ phải chờ rất lâu. Sterling không khỏi bật cười. “Không chắc đâu,” Tử Xuyên Tham Tinh lắc đầu: - Dương Minh Hoa không phải thằng ngốc, quân Trung Ương không xuất hiện đúng thời gian ước định, hắn tất sẽ phái người tới tiếp quản quân đội của Lôi Tấn. Sterling ngóng nhìn một mảnh trời yên tĩnh tối đen hướng về phía nam Đế Đô, thì thầm nói: - Tất cả dựa vào đệ, Xuyên Tú! - Thuốc lá, bia, trứng muối, cháo bát bảo aaaaa! - Nước khoáng, đồ uống, lạc luộc, kẹo cao su đêêêêê! - Báo tờ, tạp chí, bảng giờ xe, tú lơ khơ nàooo! Ở doanh trại quân Trung Ương, trong hội trường nghiêm túc, hơn ba trăm sĩ quan quân Trung Ương không thể tin được vào hai mắt của mình: một gã thanh niên mặt non choẹt mặc quân phục phó thống lĩnh đang đẩy một xe chất đầy thực phẩm, vừa đi vừa hò hét tiến vào! Phó thống lĩnh Cát Tân tức giận mắng: - Tử Xuyên Tú, ngươi đang làm cái gì vậy? - A, ta thấy người trên xe lửa đều rao hàng như vậy, chẳng lẽ ta học không giống? Nhưng cũng không cần phải phát giận lớn đến như vậy chứ? Ta học từ trên tàu tốc hành, ông không thích sao, ta học rất nhanh đấy! Cát Tân: - ^%$***@ Phía dưới cũng chửi loạn lên cả một đám. Một phó thống lĩnh khác là Mễ Hải Nghi đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt: - Ngươi vào đây bằng cách nào? Cảnh vệ đâu? Tử Xuyên Tú vung vẩy lệnh điều binh trên tay: - Ta dùng cái này để mua chuộc đám cảnh vệ. Tiếng chửi bậy đột nhiên dừng lại. Mọi người không thể tin được nhìn lệnh điều binh trên tay Tử Xuyên Tú. Có người còn nói nhỏ: “Không thể, là đồ giả?” Nhưng được ba phó thống lĩnh kiểm tra, kết quả lại là hàng thật. o0o Một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không biết làm sao: chuyện xảy ra rốt cuộc là thế nào? Đám sĩ quan ở đây đều đã biết chuyện ban ngày xảy ra trong hội nghị, lại nhận được chỉ thị từ thủ trưởng trực tiếp Lôi Tấn: “Một. Tập kết binh lực ở đại bản doanh nam Đế Đô, võ trang hạng nặng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Hai. Bảy giờ rưỡi, tất cả các phó kì chủ trở lên tập trung ở phòng hội trường chờ mệnh lệnh cuối cùng của ta!” Cho dù là người ngu xuẩn cũng biết sẽ phát sinh sự tình gì! Có người vui có kẻ sầu, nhưng tuyệt đại bộ phận chính là: cảm thấy bất an. Trong lịch sử hơn hai trăm của gia tộc, kẻ cử binh tạo phản chưa từng có kết cục tốt, nhưng lệnh từ chỉ huy trưởng trực tiếp lại không thể không nghe.. Mọi người mang các loại tâm tình phức tạp đến tập kết, từ bảy giờ rưỡi đã xếp thành hàng đợi cho tới gần mười giờ nhưng Lôi Tấn vẫn không thấy xuất hiện, cũng không có một ai đó có đủ uy quyền đến nói cho bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Chính vào lúc bàng hoàng bất an.. kẻ cầm lệnh điều binh đến lại là phó thống lĩnh Tử Xuyên Tú! - Xuyên Tú các hạ, xin hỏi có gì chỉ đạo? Phó thống lĩnh thứ ba An Ninh lên tiếng. - A, là thế này. Gần đây mọi người đều bề bộn công việc, thực là vất vả, nghe nói có rất nhiều người bị trĩ hay loét dạ dày gì đó, thống lĩnh Lôi Tấn bảo ta tới thăm hỏi mọi người, mở lòng mà cùng nhau liên hoan dạ tiệc, mọi người happy lên một chút nào! - Có quỷ mới tin được ngươi! - Ai da mọi người không tin sao, ta đây đành phải nói thật. Kỳ thực là đêm nay trăng sáng, Lôi thống lĩnh bỗng nhiên nổi nhã hứng, muốn mọi người cùng nhau ngắm trăng thôi! Cát Tân không nhẫn nại được nữa: - Xin hỏi Xuyên Tú các hạ, chỉ huy trưởng Lôi đại nhân của chúng ta đang làm sao? - A, vừa rồi khi ta thấy ông ta là đang ở núi Tây Sơn ở phía bắc thành. Bây giờ nói không chừng đã tới Thanh Tú sơn ở phía nam, chỗ đó phong cảnh tốt, rất thích hợp cho việc ngắm trăng. Ông cũng muốn ngắm trăng cùng ông ta? Không cần đi, không khí ở đây cũng rất tốt, gió mát trăng thanh.. Ông làm gì mà đần mặt ra thế? Chẳng lẽ ông không thích ngắm trăng? Chuyện tao nhã như vậy mà ông cũng không làm?! Nhưng may mắn ta cũng đã sớm đoán trước, không có chuyện tất cả mọi người đều có hứng thơ ca! ‘Bông hoa nhỏ’ của Nhật Bản ông có xem không? Nữ nhân vật chính có dáng gợi cảm hạng nhất, tiếng rên lại rất mê người.. Mặt của ông vẫn đần thối? Ta hiểu rồi, ông không thích phim Nhật! Lòng yêu nước của ông thật là sâu đậm và cao thượng, ngay cả phim cấp ba cũng phải dùng hàng nội! Tốt, ở đây ta còn có của Hongkong, không thích? Vậy Đài Loan. Nhưng nghe nói bọn họ gần đây đang làm phim về phụ nữ có thai, chắc ông cũng sẽ không thích.. Được rồi, tất cả mọi người không nói lời nào có nghĩa là không có ý kiến. Tự do giải tán! Uy, Cát phó thống lĩnh, ông sao lại nói ta không có quyền phát lệnh? Ta cầm lệnh điều binh, lại cũng là phó thống lĩnh, sao không có quyền phát lệnh? Đến đây, đến đây, mỗi người một phần thực phẩm, tự mình chọn đĩa thích mà xem, Uy, cậu kia, cậu đang cầm hai bát cháo bát bảo đấy, không được lấy nhiều! Còn vị kì chủ áo đỏ kia nữa, ông cắm ngược giắc VCD rồi. Trông ông kìa, vội đến độ đó cơ chứ! Dưới sự hò hét kích động của Tử Xuyên Tú, các sĩ quan vốn đã vô vùng mỏi mệt bởi phải đứng xếp hàng gần ba giờ đã có đánh giá chung là Tử Xuyên Tú có đủ thẩm quyền ra lệnh cho bọn họ (gã là phó thống lĩnh lại nắm giữ lệnh điều binh), hơn nữa mệnh lệnh này thật sự làm cho mọi người sảng khoái (nghỉ ngơi, ăn uống, xem phim), dù sao thì lệnh của thống lĩnh Lôi Tấn chỉ là kêu mọi người chờ, nhưng lại không quy định chờ như thế nào. ‘Rào’ một tiếng, một đội ngũ chỉnh tề đã tản ra, mọi người chỉ để ý đến chuyện nói cười vui vẻ, thưởng thức đồ ăn đồ uống. Một hội trường mới vừa rồi còn khắc khổ uy nghiêm, trong khoảnh khắc đã biến thành một trường dạ tiệc. o0o Sắc mặt ba gã phó thống lĩnh đều âm trầm bất định, tất cả đều đang tự hỏi: “Làm sao bây giờ?” An Ninh đề nghị: - Không bằng cứ yên lặng mà xem biến hóa? Y vốn đối với chuyện tạo phản không chút nhiệt tình, chỉ vì bị Lôi Tấn áp bách mới đến. Bây giờ Lôi Tấn không xuất hiện, thật là một chuyện không thể tốt hơn được. Cát Tân phản đối: - Sao có thể, thời cơ lúc này quý đến nhường nào chứ! Lôi Tấn đã rào trước với gã, nếu thành công, gã sẽ là tân thống lĩnh của quân Trung Ương. Mễ Hải Nghi cười lạnh: - Tình huống bất minh, giờ mà manh động thì chỉ chết sớm. Tạo phản đối với ngươi mới có lợi, với lão tử chẳng bằng cái rắm! Thua là gặp họa khám nhà diệt tộc, thắng một chút lợi lộc cũng không có. Chuyện ngu như vậy ngươi tự đi làm đi. Mắt thấy không thể thuyết phục được hai gã phó thống lĩnh còn lại, Cát Tân cắn răng một cái, dậm chân định bước ra khỏi hội trường. Quân đội của chính y cũng có gần năm vạn người, cũng có thể quyết định đại cục. o0o Ở cửa vang lên một tiếng hô khẽ: - Đứng lại! Đám Bạch Xuyên, La Kiệt dẫn hơn bốn mươi thân vệ của Tử Xuyên Tú bảo vệ ở cửa hội trường. Tử Xuyên Tú từ từ nói: - Lầu thâu gió mát trăng thanh, Cát Tân các hạ vội vàng đi đâu? Cát Tân cười ‘hắc hắc’: - Xuyên Tú các hạ đến chỗ quân Trung Ương chúng ta giương oai, chỉ mang có dúm người như vậy, không sợ hơi ít sao? Y nói rất đúng. Nơi đây là đại bản doanh của quân Trung Ương, chỉ cần có tiếng đánh nhau, hơn mười vạn quân Trung Ương một khi bao vây, bên phe Tử Xuyên Tú không một người có thể sống trở về. Ngay cả số sĩ quan trong hội trường cũng vượt xa vệ đội của Tử Xuyên Tú, hơn nữa bọn họ đều có võ trang hạng nặng. Tử Xuyên Tú cũng cười ‘hắc hắc’, rồi đột nhiên hét lớn, tiếng hét kinh người như lôi đình rống giận: - Dương Minh Hoa âm mưu phản loạn, đại nghịch bất đạo, đã bị tru sát! Lôi Tấn đồng mưu, tội ác tày trời, đã phải đền tội! Bốn mươi vạn quân Viễn Đông cần vương do Ca Ứng Tinh đại nhân dẫn dắt, đã tới Đế Đô! - Đi con đường nào, chư vị tự mình lựa chọn! Ai muốn được chôn cùng Dương Minh Hoa và Lôi Tấn, xin cứ tự nhiên! Bọn họ ở dưới đó cũng rất tịch mịch! So với tiếng hô đầy rẫy chân khí, nội dung của nó còn chấn động hơn nhiều, mọi người bị rúng động tới mức giật mình run rẩy! - Hắn nói láo! Giết hắn! Cát Tân lấy lại tinh thần lớn tiếng hạ lệnh cho bộ bạ. “Nói láo?” Tử Xuyên Tú một tay vung vẩy một vật trước mặt Cát Tân: - Ngươi tự xem đi! Vật quen thuộc như vậy, không cần nhìn kỹ tất cả mọi người đều biết. Nó là thứ mà Lôi Tấn quý nhất, quan trọng nhất, là con dấu của thống lĩnh. Không còn ai để ý tới mệnh lệnh của Cát Tân, tất cả đều đang lo lắng về tình huống mới: Dương Minh Hoa, Lôi Tấn đã chết, đại quân Viễn Đông dẹp loạn đã đến.. Chính mình nên làm cái gì bây giờ? o0o Mễ Hải Nghi ôn tồn nói với Tử Xuyên Tú: - Xuyên Tú các hạ, mọi người nói chuyện thẳng thắn với nhau, rốt cuộc cậu muốn chúng ta làm cái gì bây giờ? Ngữ khí của gã so với lúc đầu đã dịu đi rất nhiều. Tử Xuyên Tú vẻ mặt nghiêm túc trả lời: - Không dám, chỉ muốn mời các vị đêm nay không ra ngoài, ở đây chờ trời sáng là được. Chúng quan quân đều thở ra nhẹ nhàng: cứ tưởng là bảo bọn họ đi đánh Dương Minh Hoa chứ, điều kiện này có thể tiếp nhận. Bảo bọn họ đi theo Dương Minh Hoa làm phản, bọn họ không tình nguyện; bảo bọn họ đi dẹp phản loạn, bọn họ lại không có can đảm. Tốt nhất là cứ như thế này, yên lặng ngồi ở đây đợi phong ba bão táp trôi qua. An Ninh xen vào nói: - Xuyên Tú các hạ có hiểu biết về thế cục hiện nay không? (ý là, sau này chúng ta thì sao, tổng trưởng có tha cho chúng ta không?) Tử Xuyên Tú rất hiểu sự lo lắng của bọn họ, giơ tay phải lên tuyên thề: - Tử xuyên Tú ta kính cẩn dùng phần mộ của phụ thân mà thề: Chỉ cần quân Trung Ương các vị đêm nay có thể ở đây không ra khỏi phòng này, ta đảm bảo các vị đều sẽ không việc gì. Nếu vi phạm lời thề này, xin trời tước đi sinh mệnh, vinh dự và tài sản của ta. Tất cả mọi người như trút được gánh nặng: Đây là lời thề nặng nhất của quân nhân gia tộc Tử Xuyên, hơn nữa tiếng tăm của Tử Xuyên Tú xưa nay vẫn tốt, chưa ai từng nghe thấy chuyện gã thề bồi rồi bỏ đi. An Ninh cùng Mễ Hải Nghi liếc nhau, An Ninh gật đầu nói: - Rất mong Xuyên Tú đại nhân nói lời có chữ tín. Y đã đổi từ “các hạ” sang gọi Tử Xuyên Tú là “đại nhân”. Mễ Hải Nghi đứng sang bên phải hội trường: - Ta đã chấp nhận điều kiện của Xuyên Tú đại nhân, người đồng ý với ta xin đứng sang đây. Các sĩ quan kẻ sảng khoái dứt khoát, lại có người chần chừ do dự, nhưng cuối cùng gần như tất cả đều đứng sang bên, chỉ còn mười mấy người đám Cát Tân đứng bất động tại chỗ. Bạch Xuyên lệnh một tiếng, đội thân vệ của Tử Xuyên Tú tiến lên vây bọn họ vào giữa. Cát Tân sắc mặt thay đổi, Tử Xuyên Tú ôn hòa nói với y: - Cát Tân các hạ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, lời hứa của ta cũng hữu hiệu đối với các hạ. Hiện giờ sai lầm lớn chưa thành, quay đầu lại vẫn còn kịp! Cát Tân nhỏ giọng nói hàm hồ vài câu: - Đa tạ Xuyên Tú đại nhân khoan dung độ lượng.. Nói rồi cũng đứng sang bên phải, đám bộ hạ của y toàn bộ cũng đi theo. o0o Tử Xuyên Tú âm thầm thở hắt ra: “Thật vất vả mới tranh thủ được quân Trung Ương làm trung lập. Cấm Vệ quân của Sterling sẽ dễ dàng phá tan vệ đội của Dương Minh Hoa, đại cục đêm nay đã định rồi!” - Tốt rồi, không có chuyện gì rồi, mọi người chỉ cần thoải mái vui đùa là được! Thích ăn cái gì thì ăn, bằng hữu nào muốn xem đĩa thì đến bên này xem, chỉ cần không ra khỏi cửa thì mọi người cũng không có việc gì.. - Ai?! Đứng lại! Thân vệ đang gác cửa của Tử Xuyên Tú phát ra tiếng quát! ‘Bịch, bịch, bịch’ vài tiếng, mấy vệ binh của Tử Xuyên Tú bị ngã chổng bốn vó lên trời! Thống lĩnh trợ lý trưởng La Minh Hải với bộ mặt vĩnh viễn âm trầm xuất hiện ở cửa. Tử Xuyên Tú trong lòng giật mình: “Không ổn!” Chỉ cần La Minh Hải trước là lột trần lời nói dối của Tử Xuyên Tú, nói rõ Dương Minh Hoa chưa chết, quân Viễn Đông cũng không đến, sau lại lấy thân phận trợ lý trưởng hạ lệnh.. cái đám sĩ quan quân Trung Ương chưa quyết tâm này khó mà dám chắc sẽ không làm phản trở lại, khi đó thì.. mình cùng đám bộ hạ chết không còn chỗ táng! Chỉ có dùng khoái đao lôi đình nhất kích, giết hắn ngay trước khi kịp mở miệng nói chuyện! Tử Xuyên Tú trong lòng nảy sinh sát khí, bàn tay âm thầm xiết chuôi đao thật chặt.. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang