[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 4 : Tiết 3 Ám sát

Người đăng: Mr.Lookluck

- Tình cảnh của chúng ta.. bây giờ mọi người đã hiểu rõ chưa? Ở nhà Tử Xuyên Ninh, Tử Xuyên Tú triệu tập đám bộ hạ La Kiệt, Bạch Xuyên, Minh Vũ cùng nói chuyện. Đám bộ hạ đều gật đầu khẳng định, tỏ vẻ đã hiểu. - Ta với tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa là kẻ thù sống chết, các vị lựa chọn bên nào đây? La Kiệt: - Chúng tôi cùng với tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa vốn không thù không oán.. Bạch Xuyên: - Nhưng nếu lão ta là cừu nhân của đại nhân.. Minh Vũ: - Vậy chúng tôi đây đương nhiên sẽ không chút do dự mà lựa chọn.. Ba người đồng thanh cùng nói: - Ủng hộ tổng thống lĩnh, đả đảo Tử Xuyên Tú! - Bị đè nén lâu như vậy, cuối cùng cũng đã có cơ hội trả thù! - Đúng, đừng nói là Dương Minh Hoa, nếu Tử Xuyên Tú ngài có thù oán với địa ngục.. - Chúng ta cũng sẽ không chút do dự mà đầu nhập vào trướng Diêm vương! o0o - Tốt lắm, mọi người không nên kích động như vậy. Tôi sẽ để cho mọi người tự do lựa chọn. Tôi sẽ quay người và đi đếm đến 10, người không ủng hộ tôi thì tự đi ra khỏi phòng, chúng ta chia tay vui vẻ. Sau khi đếm đến 10, người còn ở lại được tính là người quyết tâm ủng hộ tôi.. Úi, La Kiệt, ta còn chưa quay người đếm, sao ngươi đã chạy sớm vậy, thật không nể mặt chút nào cả? - Tốt rồi, tôi bắt đầu đếm đây: một, ba, năm, sáu, tám.. - Không được, không được, ngươi đếm quá nhanh, lại còn ăn bớt ăn xén, tôi còn chưa kịp chạy. Đếm lại! - Một, hai, ba,.. - Ai da, Minh Vũ, cái cửa này tôi mở không được! - Bốn, năm,.. - Không ổn, cái gã khốn kia khóa lại mất rồi! - Chúng ta không thoát ra được rồi. Nó vốn đã không định thả chúng ta ra! - Bảy, tám.. - Bạch Xuyên, lấy chìa vạn năng ra nhanh lên! - Cái chìa đó tôi để ở trong phòng. Không còn thời gian, La Kiệt, khổ người của ông lớn, mau phá cái cửa này ra! - La Kiệt, mau phá. Nếu không thì không kịp, chúng ta lại rơi vào tay của Tử Xuyên Tú! - Chín.. “Binh!” (Tiếng La Kiệt va vào cửa) - Đau chết ta mất, cái cửa này làm bằng gì thế?! Cứng quá! - Mười! Tử Xuyên Tú quay đầu giải thích: - Vật liệu làm cửa này cùng loại với vật liệu làm két an toàn. Xem ra tất cả một người cũng chưa bỏ đi. Thật sự khiến cho ta vui mừng. Gặp nguy hiểm mới biết chân tình, trung thành vô tư. Trong lúc nguy nan thế này mà các vị vẫn trung thành và tận tâm với Tử Xuyên Tú ta như thế, ta thật là cảm động.. ta sắp chảy nước mắt ra rồi đây.. Tử Xuyên Tú đưa tay lên quệt nước mũi. o0o “Đại nhân,” Thư ký gõ cửa phòng thống lĩnh Lôi Tấn. - Có phó thống lĩnh Đế Lâm cầu kiến. - A, biết rồi. Lôi Tấn trong lòng hơi khó chịu: thằng nhóc Đế Lâm miệng còn hôi sữa vậy mà càng ngày càng được Dương Minh Hoa tín nhiệm, ỷ vào mấy trận thắng đám Ma tộc mà không coi ai ra gì, hai mươi mấy tuổi đã leo lên chức phó thống lĩnh, tương lai không chừng nó sẽ vượt địa vị của mình mất.. Y liếc nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ tối, một tiếng sau lệnh giới nghiêm sẽ có hiệu lực, việc vây công phủ tổng trưởng cũng sẽ bắt đầu. Đế Lâm đến vào giờ này, có chuyện gì đây? - Cho y tiến vào. Đế Lâm đi vào văn phòng, cung kính chào Lôi Tấn theo kiểu nhà binh, không có đến một chút bộ dạng ngạo mạn lúc bình thường, điều này làm cho trong lòng Lôi Tấn thư thái một chút. - Đế Lâm, giờ là lúc nào, ngươi nên đi làm những việc nghiêm túc. Tìm ta có việc gì? (cái mà Lôi Tấn gọi là “việc nghiêm túc” là truy sát Ca Ứng Tinh.) - A, đại nhân, chuyện là thế này: trong lúc chiến đấu cùng Ma tộc ở Viễn Đông, hạ quan có thu được chút thu hoạch, giờ dâng lên cho đại nhân biểu thị một chút lòng thành. Bộ mặt căng thẳng của Lôi Tấn lập tức dịu đi, giọng điệu cũng mềm mại hơn rất nhiều: - Ừm, việc này Đế Lâm các hạ quá khách khí rồi, thật là có lòng. (Ai chẳng biết ngươi ở Viễn Đông lột da đám Ma tộc, vơ vét đến cả ngọn cỏ, tất phải ép được rất nhiều mỡ rồi!) Chỉ là, bản thống lĩnh thân là người ăn lương gia tộc, thật không có cách nào tiếp nhận ý tốt của các hạ ngài a! (Chỉ có đá ma pháp đáng giá, hay mấy viên ngọc long lanh mới có thể làm mềm lòng lão tử, mấy thứ rẻ tiền gì đó là ta không thèm!) Đế Lâm ngưỡng mộ Lôi Tấn cứ như sùng bái một quả núi lớn: - Đạo đức của Lôi thống lĩnh các hạ, vẫn làm cho những hạ quan như vãn bối kính nể không thôi! Chỗ lễ mọn này vốn cũng chỉ là vì một mình đại nhân ngài mà chuẩn bị, xin đại nhân ngài bất kể thế nào cũng nhận lấy một chút, coi như là cho hạ quan một chút mặt mũi! Y ghé sát vào tai Lôi Tấn hạ giọng: - Đây cũng không phải là thứ bình thường có thể thấy, sau khi chiếm được Ica, hạ quan đã thu được nó từ trong tay một quý tộc Ma tộc chưa kịp chạy trốn, tuyệt đối vô giá! Đế Lâm ở bên cười nịnh. (Tiểu tử này cũng biết cách làm người!) - Ai da, Đế Lâm các hạ, cậu thật sự làm cho bản thống lĩnh khó xử.. Cậu phải biết, bản thống lĩnh bình thường tuyệt đối không thu lễ (bởi vì ngại ít).. Được rồi, lần này coi như nể mặt cậu mà phá lệ một lần, cái gì là kỳ lạ thế? Đúng rồi, lần sau không được viện cớ này nữa đâu đấy! Đế Lâm cười bí hiểm: - Dạ, đại nhân. Lần sau tuyệt đối sẽ không dùng cớ này nữa. Thỉnh đại nhân cho phép mấy người của hạ quan đang ở đại sảnh đem nó vào đây được không? Lôi Tấn hạ lệnh xuống dặn đám cảnh vệ cho vào. Hai gã lính đội mũ cúi đầu đang vận hết sức khiêng một cái hòm thép cao hơn nửa người tiến vào, trong lòng Lôi Tấn tính toán: Lớn như vậy, là cái gì đây? Kim cương? Vàng khối? Bảo vật ma pháp hiếm thấy?.. trông bọn họ cố sức như vậy, trọng lượng nhất định không nhẹ.. Chiếc hòm được đặt lên trên bàn làm việc của Lôi Tấn, Đế Lâm thần bí đóng cửa chính của văn phòng cho chặt, rồi mới nhẹ nhàng mở khóa chiếc hòm, mỉm cười nói: - Đại nhân mở ra sẽ biết. Lôi Tấn kiềm chế không được mở nắp hòm ra rồi ngây dại: Bên trong rỗng tuếch. Hắn máy móc ngẩng đầu nhìn Đế Lâm: - Ngươi.. o0o Kinh biến đột nhiên phát sinh! Gã lính đứng ở bên trái đột nhiên rút đao chém thẳng về phía cổ của gã, có thể nói là nhát đao này không hề có kỹ thuật cùng dáng vẻ của một đao, chỉ có một đặc điểm duy nhất là: nhanh! Nhanh đến mức được không thể tưởng tượng được, mạnh như chớp, nhanh như ánh sáng! Mà đáng sợ hơn là nhát đao này phát động không hề có dấu hiệu báo trước, không thấy được bất cứ động tác gì, chỉ trong nháy mắt lóe sáng đao đã đến cổ Lôi Tấn, cây đao này cứ như từ trong không khí sinh ra vậy! Lôi Tấn cũng là cao thủ nhất lưu, đối mặt như vậy với một đao đáng sợ như vậy lại chỉ có thể phản ứng theo bản năng: Thân mình ngả sang phải, theo bản năng giơ cánh tay trái lên để cản. ‘Phạt’ một tiếng, cổ tay trái bị cắt bay đi, thế đao cũng hơi bị ngăn trở, cắm thật sâu vào động mạch dưới cổ của gã. Gần như đồng thời, gã lính bên phải Lôi Tấn nhẹ nhàng đánh một quyền lên vai Lôi Tấn, nhẹ đến mức Lôi Tấn gần như không cảm giác được. Nhưng một cảm giác tê liệt lập tức từ chỗ đầu vai trong nháy mắt lan đến toàn thân: toàn bộ mạch máu của Lôi Tấn, kinh mạch, hơi thở đều trong nháy mắt bị đông cứng hoặc ngừng lại, đến ngay cả chân khí mà gã vừa mới đề lên để chuẩn bị phản kích cũng nhanh chóng bị phong bế. Người nào võ công mạnh mẽ bá đạo như vậy? Trong giây phút sinh tử này, Lôi Tấn chợt nghĩ đến một cái tên. Nếu đúng là Sterling đến đây, mình hẳn là phải chết, nhưng ít ra nếu thông báo cho người ở bên ngoài.. Lôi Tấn vận động những khí lực cuối cùng, định hô lớn.. Nhưng gã chỉ cảm thấy yết hầu chợt lạnh, lại đến nửa điểm thanh âm cũng không phát ra được... một kiếm của Đế Lâm nhanh như chớp đâm vào yết hầu, cắt đứt khí quản của gã. Hình ảnh cuối cùng mà Lôi Tấn thấy được trước khi mơ hồ là, Đế Lâm cầm trong tay một thanh kiếm nhỏ máu nhe răng cười nhìn mình. Gã bỗng nhiên cảm thấy: hình ảnh này rất quen thuộc, giống đã thấy được ở nơi nào.. Đệ nhất cao thủ của gia tộc Tử Xuyên, thống lĩnh quân Trung Ương Lôi Tấn hiển hách một thời cứ trợn tròn đôi mắt, đứng sững thẳng tắp như vậy mà chết. Còn về chuyện đến lúc chết gã có biết được nguyên nhân hay không, vĩnh viễn không người nào biết được. Toàn bộ quá trình ám sát không đến một giây. Thẳng cho đến lúc này, bàn tay trái bị Tử Xuyên Tú chém đứt mới ‘bịch’ một tiếng, rơi xuống sàn. Tử Xuyên Tú rút đao về, Sterling lui lại một bước. Bọn họ đều là chiến sĩ kinh qua trường, không phải chưa từng giết người, chỉ là đánh lén kiểu này, hơn nữa lại dùng thủ đoạn lấy nhiều hiếp ít, làm cho bọn họ hai người rất @#$^*&. Tóm lại, bọn họ không muốn cùng cái xác đang trợn mắt Lôi Tấn kia đối diện! Đế Lâm có vẻ rất thoải mái, lấy quần áo Lôi Tấn lau vết máu trên thân kiếm, nhỏ giọng trêu đùa: - Cái gì là đệ nhất cao thủ chứ, chúng ta mổ như mổ gà. Trông y kìa, chết không nhắm mắt cơ đấy! Sterling thì thầm: - Báo ứng! Đức Lôi phó thống lĩnh, Đức Khoa kì chủ hai vị hẳn là có thể ngủ yên. - Uy, Sterling, đệ không trù ẻo huynh được không. Đức Khoa là do huynh giết, đệ lại bảo nó ngủ yên, chẳng phải là.. Sterling liếc ngang sang gã một cái, không trả lời. Cái chết của cậu thiếu niên kia vẫn là một cây gai trong lòng.. o0o Tử Xuyên Tú ở cửa phòng lắng nghe động tĩnh, quay đầu lại nói: - Bên ngoài vẫn chưa phát hiện. Ba người đều nhẹ nhàng thở ra: nơi đây là tổng bộ của quân Trung Ương, vừa rồi nếu chẳng may Lôi Tấn phát ra một tiếng kêu thảm, hoặc là có tiếng đinh đang đánh nhau truyền ra,.. cao thủ trong quân Trung Ương nhiều như mây, bọn họ võ nghệ dù cho có giỏi hơn nữa cũng không giết nổi mà thoát. Các việc tiếp theo rất dễ dàng: Bỏ xác của Lôi Tấn vào trong hòm thép; lau sạch các vết máu - việc này rất dễ bởi vì dưới tác dụng của hàn băng chân khí của Sterling, máu của Lôi Tấn bị đông lại mà giữ lại trong cơ thể; cậy tủ ngầm, đoạt binh phù điều quân Trung Ương, con dấu thống lĩnh - bên trong tủ ngầm còn có rất nhiều tiền mặt với trân bảo, đương nhiên sẽ có người không khách khí, nhưng Sterling ngăn cản: - Không được! Chúng ta giết Lôi Tấn không phải vì thù riêng, đệ làm như vậy là sỉ nhục hành động của chúng ta! Tử Xuyên Tú nghiêm nghị trả lời: “Dạ.” rồi đem mọi thứ trả lại, chỉ lén giữ một nửa. Ba người lại nghênh ngang bê hòm thép đi ra ngoài, ai cũng không nghi ngờ bọn họ. Đế Lâm bộ dáng kiêu ngạo ngang tàng đi trước, ai dám đến tìm phiền toái cơ chứ?! o0o Ra khỏi tổng bộ quân Trung Ương, ba người cùng thở ra nhẹ nhõm, giờ mới phát hiện mồ hôi đã thấm ướt đẫm chế phục dầy cui ở sau lưng. Người đi lại trên đường rất thưa thớt, lạnh lùng tịch mịch, hiển nhiên là bởi giờ giới nghiêm sắp đến. - Tiếp theo chúng ta phải phân nhau ra hành động! Sterling bất an nhìn Tử Xuyên Tú: - Xuyên Tú, nhiệm vụ của đệ nguy hiểm nhất, hay là đệ phụ trách chỉ huy quân Cấm Vệ, để huynh tới.. Đế Lâm cũng gật đầu: - Huynh cũng nhận thấy Xuyên Tú quá mạo hiểm. Để huynh tới đi, huynh là tâm phúc của Dương Minh Hoa, bọn họ nhất thời sẽ không hoài nghi huynh.. “Không cần!” Tử Xuyên Tú nói với Sterling: - Nhị ca, huynh là trụ cột vững chắc cua Cấm Vệ quân, đêm nay Dương Minh Hoa tấn công phủ tổng trưởng. Nơi đó không thể thiếu huynh được! Đại ca, năm vạn quân Viễn Đông chỉ nghe một mình huynh chỉ huy. Huynh cũng không thể rời đi. Cho nên, người có thể đi làm việc này chỉ có một mình đệ. Đại ca, huynh phải nhớ kỹ: Đèn đỏ là hiệu lệnh! Nếu thấy trên đầu tường có ba ngọn đèn đỏ sáng lên, lập tức dẫn binh tiến vào! Ba người bắt tay thật chặt: - Mai gặp lại! Đây vốn là một câu chào tạm biệt thông thường, nhưng giờ này mỗi người đều có một sứ mệnh, lành dữ chưa biết thế nào. Ba huynh đệ, thật sự ngày mai có còn được cùng nhau nhìn vầng thái dương chói lọi dâng lên nữa hay không? Sterling rốt cục kiềm chế không nổi: - Xuyên Tú, đệ có điều gì muốn nhờ huynh nói với Ninh tiểu thư không? Nàng đối với đệ vẫn là.. Tử Xuyên Tú chậm rãi suy nghĩ một chút: - Có có.. huynh kêu nàng đừng mặc váy ngắn, thân hình của nàng trông giống củi khô, không chút gợi cảm, không thích hợp; còn nữa, sáng mai về dặn nàng nấu cháo trứng cho đệ, trứng gà cho nhiều một chút, không nên cứ nhất nhất một tấn gạo một tấn nước một quả trứng, đệ ăn thấy nhạt toẹt.. Ai, đại ca, nhị ca các huynh hai người đi đâu đấy?! Đệ còn chưa nói hết đây: kêu nàng mau đưa mấy bộ hoàng kim bảo điển giấu đi trả lại cho đệ, bằng không đệ sẽ không khách khí với nàng đâu. Đệ nói thật đấy.. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang