[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 3 : Tiết 5 Viên tướng háo sắc

Người đăng: Mr.Lookluck

Dưới sự cố gắng thúc đẩy của các nhân vật, thời gian nhanh chóng trôi qua. Đế Đô lại hòa bình yên ổn như trước, tựa như sự tĩnh lặng trước cơn giông bão, thời gian nửa năm trôi qua. Từ Viễn Đông xa xôi truyền đến tin tức như sấm động kinh hồn, một ngôi sao chói mắt đang từ từ mọc lên. Đế Lâm, kể từ sau Tử Xuyên Tú, lần thứ hai đại thắng trong cuộc chiến với Ma tộc. Trong lần quyết chiến Hằng Xuyên thứ sáu, đánh nhau với quân xâm lược chính quy của Ma tộc, tiêu diệt hơn bảy vạn, cầm tù gần năm vạn. Đây là thắng lợi lớn nhất tính từ khi nhân loại cùng Ma tộc khai chiến tới nay. Nhưng điều làm làm người ta khiếp sợ nhất trong cuộc chiến này không phải chiến quả kiêu hãnh, mà là sự tàn bạo Đế Lâm: y ra lệnh đem tù binh bắt được toàn bộ xử tử, không để lại một người còn sống. Lúc ấy sĩ quan tổng tham mưu trưởng quân Viễn Đông là La Ba, sau khi nghe được tấu báo đã quá sợ hãi, phóng ngựa như bay đến ngăn cản. Đến khi gã tới được hiện trường, Đế Lâm một bên cung kính tiếp đãi hắn, một bên lại âm thầm hạ lệnh đem đám năm nghìn tù binh cuối cùng đi chặt đầu. Đến khi La Ba biết được, xác đã ngổn ngang khắp nơi. Nhìn thấy cả một núi thi thể cùng một biển máu, La Ba đau khổ nhắm hai mắt lại, chỉ trích Đế Lâm: - Ngươi đúng là quỷ địa ngục Atula. Cơ nghiệp của gần hai trăm năm bảy thế hệ gia tộc lao tâm đổ máu sáng lập ở Viễn Đông đã bị ngươi một tay hủy diệt rồi! (Trong lịch sử, cái tên Tu La vương Đế Lâm xuất hiện từ đó) Đế Lâm lại nghiêm trang trả lời: - Hạ quan đang vì gia tộc mà khai sáng cơ nghiệp ngàn năm! o0o Tin tức truyền lại Đế Đô, trong triều ngoài nội ai nấy đều khiếp sợ. Nhưng bởi vì Đế lâm là người có công chiến thắng, lại là tâm phúc của Dương Minh Hoa, lại vào lúc Dương Minh Hoa quyền thế kinh nhân, cho nên cũng chỉ có người dám lén rủa vài câu khó nghe mà thôi, không ai dám chính thức cáo tội cùng khiển trách. Nhưng bàn luận lén lút thì không ngừng, đến ngay cả bản nhân Dương Minh Hoa cũng kín đáo cùng đám thân tín oán giận đôi câu: “Đế Lâm ra tay thật quá đà.” Hắn oán giận quá sớm. Trên thực tế, đây mới chỉ là bắt đầu. Sau trận quyết chiến, Đế Lâm không đợi nghỉ ngơi và hồi phục, lập tức dẫn hai mươi vạn quân Viễn Đông thừa thắng xông lên, lao thẳng tới lâu đài Ma Thần, phá vỡ sách lược từ xưa tới nay của vùng Viễn Đông: Ma tộc chủ công, nhân loại chủ thủ. Đánh cho đám quân biên cảnh của Ma tộc lơ là phòng bị trở tay không kịp, hốt hoảng triệt thoái, còn Đế Lâm đuổi theo không nhả. Dọc theo đường đi, phàm là những gì như thôn xóm, hương trấn, thành thị của phi nhân loại, chỉ cần hơi có lời chống cự, y lập tức hạ lệnh đồ thành, không phân biệt già trẻ, phụ nữ trẻ em tất cả đều giết sạch, rồi phóng một mồi lửa đốt cháy toàn bộ thành thị. Thông thường chỗ đại quân qua đi, ở đó chỉ còn có trời xanh cùng đất trống. Chỉ có những chủng tộc thân cận với loài người mới có thể giữ được mạng sống từ trong tay vị chỉ huy trưởng này. Vì mạng sống, bọn họ phải cống hiến gia sản, cung ứng lương thảo, thậm chí phái ra thanh niên trai tráng tham gia đội quân của Đế Lâm. Đế Lâm dùng bàn tay sắt cùng kỷ luật thép ép đám người nửa thú, người sói, tinh linh quái, người rắn.. kiêu ngạo đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ ánh mắt hoài nghi của Đế Lâm dừng ở trên chính người mình. Mà thủ đoạn mạnh mẽ áp đặt nghiêm hình của Đế Lâm cũng không phải chỉ giáng lên người đám dị tộc. Binh lính gia tộc Tử Xuyên cũng đồng dạng ở kêu khổ không ngừng: Hơn một ngàn kỵ binh gặp địch rút lui bị xử quyết trước toàn quân; hơn bốn mươi lính tập kết buổi sáng muộn bị ngựa kéo chừng năm km; lính gác ngủ quên trong khi gác bị phạt năm mươi roi. Trên thực tế, khi đánh được hai mươi roi, tên lính kia đã tắt thở, nhưng sĩ quan chấp pháp vẫn không dám kháng lệnh, vẫn thành thành thật thật đánh cho đến năm mươi, làm ra cái danh phù kỳ thực ‘đánh xác’. Vì thế, dưới sự thống soái của Đế Lâm, không một ai dám phạm lệnh, không ai dám bỏ nhiệm vụ, càng không có ai dám lùi bước không tiến. Phàm là gặp địch, thậm chí là thú bọc thép sức chiến đấu rất mạnh, đội quân của Đế Lâm đều hung hăng xông lên chém giết, dùng trường mâu, mã đao, kiếm, cung tên.. Thậm chí cả đá tảng, tay không, hay dùng răng cắn cũng không dám lùi bước. Ma tộc kinh hô: “Quân đội của Đế Lâm là một lũ điên!” Vì thế tên của y trở thành hóa thân của ác mộng cùng vô địch, truyền khắp toàn bộ khu vực Viễn Đông do Ma tộc khống chế. Sau khi y tắm máu Glunk, Qadi, Hằng Lan, Kashgar cả bốn tòa thành thị của Ma tộc, không một tòa thành thị nào còn có gan làm trái ý gã. Đại quân đến chỗ nào, thành thị Ma tộc mở rộng cổng chính quỳ lạy nghênh đón, các đội phòng vệ thành hoặc là hốt hoảng chạy trốn; hoặc là hạ vũ khí đầu hàng.. Đế Lâm một đường tiêu diệt dọn dẹp các đội quân chính thống quy mô nhỏ của Ma tộc, một mặt lại như biển lớn dung nạp trăm sông hấp thụ các chủng tộc quy hàng khác, binh lực ngày mạnh. Đến khi gã thẳng tiến đến thành phố lớn thứ hai của Ma tộc là Gemara, binh lực mạnh mẽ đã đạt đến mức năm mươi vạn quân! Từ lúc khai chiến tới nay, loài người chưa bao giờ có được thế công sắc bén như thế, xâm nhập thẳng tiến như thế. Ở Gemara, gã lần đầu gặp phải sự chống cự mãnh liệt kể từ khi bắt đầu khai chiến, danh tướng trẻ tuổi của quân đội Ma tộc, kẻ mang trong mình dòng máu hoàng tộc Vân Thiển Tuyết dẫn hai mươi vạn quân ở Gemara, dựa vào hệ thống công sự thủ thành chắc chắn sẵn sàng nghênh địch.. o0o Lúc này, khi Đế Lâm đang kiến lập kỳ tích chói lọi của thời đại, thì kẻ cũng được liệt vào Tử Xuyên tam kiệt như y là Tử Xuyên Tú, lại đang ở trong phòng riêng ở khu hành chính, cẩn thận chăm chú làm việc.. Chờ cho nữ thư ký xinh đẹp mới tuyển của gã đi ra khỏi văn phòng, phó chánh văn phòng Tử Xuyên Tú giơ lên một lá bài: - 38 – 22 - 37, ta đặt một trăm đồng! La Kiệt cũng giơ lá bài lên: - 38 - 21 - 38, tôi cũng đặt một trăm đồng! Minh Vũ giơ lá bài lên: - 37 – 22 - 38, một trăm đồng. Nhưng tôi cảm thấy dự đoán của các vị về ngực của cô em xem ra có lầm lẫn, căn cứ nhiều năm kinh nghiệm của tôi, rất có khả năng là dùng độn ngực, nên phải hỏi cho rõ ràng, Bạch Xuyên! La Kiệt: - Đúng đúng, mông của cô nàng cũng có vẻ xệ, tôi cảm thấy đại nhân có vẻ đánh giá quá cao. Tử Xuyên Tú: - Bạch Xuyên, cô còn chờ cái gì, nhanh ra ngoài hỏi cô ta đi! Bạch Xuyên bất mãn: - Tôi lấy lý do gì mà hỏi ba vòng của người ta đây! - Ai da, chuyện này không phải là đơn giản sao. Cứ nói là tổng điều tra dân cư muốn lấy thêm tư liệu là được. o0o Bạch Xuyên liếc xéo kinh thường đám háo sắc, sau khi trở lại, tuyên bố: - 38 - 22 - 37! Tử Xuyên Tú reo lên một tiếng: - Ta thắng! Sang tiền đi! Minh Vũ tỏ ra không phục lắm bỏ tiền: - Không lý nào, tôi sao lại có thể nhìn nhầm cơ chứ? La Kiệt: - Chiến hữu cả. Thật là chán, tiếp theo chúng ta chơi trò gì đây, đại nhân? Tử Xuyên Tú cảm thấy mỹ mãn xòe tiền ra: - Mùi tiền thật là thơm. Hay tiếp theo chúng ta cá xem nàng có còn là xử nữ hay không đi? Ta cá là không phải, đặt một trăm! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang