[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 2 : Tiết 5 Tòa Thống Lĩnh
Người đăng: Mr.Lookluck
.
Hệ thống quản lý cao nhất của gia tộc Tử Xuyên được chia làm hai tầng và bốn cơ quan: Tầng thứ nhất bao gồm: Phủ tổng trưởng: Tổng trưởng là lãnh tụ cao nhất của gia tộc; và hội Nguyên Lão: tạo thành từ đại biểu do dân tuyển từ các tỉnh, khu vực;
Tầng thứ hai bao gồm: tòa Thống Lĩnh (do tổng thống lĩnh chủ trì, phía dưới là 6 thống lĩnh của gia tộc, phụ trách thực hiện các sự vụ hành chính cụ thể) cùng viện Kiểm Sát (Kiểm Sát trưởng cũng có hàm thống lĩnh, nhưng địa vị cao hơn so với sáu vị thống lĩnh còn lại, thấp hơn so với tổng thống lĩnh, không quản hạt một địa bàn nào, mà độc lập phụ trách chấp hành giám sát hành chính, do tổng trưởng phụ trách trực tiếp).
Trên danh nghĩa, thành viên tòa Thống Lĩnh là do tổng trưởng bổ nhiệm (được hội Nguyên Lão thông qua), cũng do tổng trưởng và hội Nguyên Lão quản lý, cho nên tổng thống lĩnh chẳng qua chỉ là cán bộ cao cấp dưới quyền của tổng trưởng mà thôi. Nhưng trên thực tế, (bởi vì đương nhiệm tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh bất tài trong khi tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa dã tâm bừng bừng), đại quyền của gia tộc dần dần rơi vào tay tòa Thống Lĩnh. Vậy nên loại sĩ quan cao cấp như Tử Xuyên Tú từ bên ngoài trở về, chỗ đầu tiên phải đi tuyệt đối là tòa Thống Lĩnh chứ không phải là phủ tổng trưởng.
o0o
Thị vệ trực ban nho nhã lễ độ nhưng lãnh đạm nói cho gã: Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa đại nhân công vụ bận rộn, một gã phó thống lĩnh mới nhậm chức muốn xin gặp, phải hẹn trước ít nhất vài ngày.
“Hiểu rồi” Tử Xuyên Tú nói:
- Vậy tôi bây giờ có thể đặt lịch được không?
Thị vệ lật xem liếc qua bảng đăng ký:
- Lịch của tổng thống lĩnh đại nhân đã xếp đến tận thứ Hai tuần sau, ngài có thể đến đây vào 3 giờ chiều ngày hôm đó được không? Tổng thống lĩnh đại nhân có thể cho ngài năm phút.
- Có thể!
Tử Xuyên Tú cười: Dẫu sao thì chuyện của mình cũng không vội, hẹn như vậy thì càng có nhiều ngày nghỉ.
o0o
Đúng lúc này một sĩ quan cao cấp đứng tuổi đi ngang qua đại sảnh, nhìn thấy Tử Xuyên Tú bỗng nhiên dừng bước:
- Hắc, đây không phải là Xuyên Tú sao? Trở về rồi à?
Tử Xuyên Tú ngoái đầu, cung kính hành lễ:
- Phương đại nhân mạnh khỏe. Thật sự đã lâu không gặp!
Phương Kính là thống lĩnh quân Cờ Đen, đã từng là thầy giáo chiến thuật của Tử Xuyên Tú, sau hai người lại kề vai chiến đấu trong chiến dịch phản kích Lưu Phong xâm nhập, giao tình thực không tệ. Có thể ở cái tòa Thống Lĩnh tràn ngập địch ý này gặp được bằng hữu, Tử Xuyên Tú cũng thật sự cao hứng.
- Khỏe cái gì mà khỏe! Đệ tử đắc ý của ta trở về cũng không đến gặp ta một chút, cậu nói ta khỏe làm sao được?
Tử Xuyên Tú trong lòng ấm áp: Phương Kính biết rõ tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa rất kiêng kị mình, vậy mà còn chủ động đến chào hỏi. Trong cái thời Dương Minh Hoa quyền nghiêng trời người người sợ hãi, thế đạo tình người lạnh nhạt.. hành động của Phương Kính thật sự rất hiếm.
- Hôm qua hạ quan mới đến Đế Đô, vốn định hôm nay đến tòa Thống Lĩnh báo danh, sau sẽ đến gặp đại nhân, không nghĩ tới lại xảo diệu như vậy..
- Tốt tốt tốt, đừng có lải nhải lằng nhằng như vậy!
Phương Kính một tay khoác vai gã:
- Sao rồi? Chỗ ở đã ổn chưa? Ở nhà ta được không? Hai nha đầu chết tiệt nhà ta cũng đã đến tuổi cập kê, cả ngày chỉ i i ôi ôi mơ giai, chi bằng đem mi về làm một phần đại lễ!
Lão đánh giá thân hình dong dỏng của Tử Xuyên Tú, tặc lưỡi khen ngợi:
- Cậu nhóc lớn lên đẹp trai ghê! Có hứng thú làm con rể ta không? Hai nha đầu kia cứ tùy chọn..
“ Đại nhân,” Tử Xuyên Tú vội vàng cắt ngang nói:
- Hạ quan tạm thời đã ở nhà của Ninh tiểu thư.
“A!” Phương Kính cười tủm tỉm:
- Khó trách, so với Ninh tiểu thư, hai xú nha đầu nhà ta không cạnh tranh nổi rồi. Không tệ, không tệ, tiểu tử thật tinh mắt!
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười.
o0o
- Hôm nay là ngày tòa Thống Lĩnh họp, Xuyên Tú cậu tới làm gì?
- A, ngày hôm qua tồi vừa đến, hôm nay đi báo danh, nhưng nghe nói gặp tổng thống lĩnh đại nhân phải hẹn trước..
- Rách việc..
Phương Kính một tay kéo Tử Xuyên Tú:
- Ta mang cậu đi vào là được!
Tử Xuyên Tú do dự:
- Nhưng là hội nghị của tòa Thống Lĩnh, thân phận hạ quan..
- Sợ cóc gì! Có ta đây!
Phương Kính đẩy đẩy kéo kéo đưa Tử Xuyên Tú vào phòng họp.
Hội nghị còn chưa bắt đầu, lác đác có vài người ngồi bên một cái bàn họp lớn.
o0o
- Đến đây, ta giới thiệu cho cậu!
Phương Kính đẩy Tử Xuyên Tú tiến lên phía trước:
- Vị này là thống lĩnh quân Biên Phòng Minh Huy, bạn nối khố của ta!
Ngoại hình cùng khí chất của Minh Huy khác hẳn với Phương Kính. Ông ta nhã nhặn sạch sẽ, hào hoa phong nhã, đeo một bộ kính mắt gọng vàng, dáng thư sinh uyên bác, rất khách khí bắt tay Tử Xuyên Tú:
- Trận chiến Hằng Xuyên lấy ba vạn người phá tám vạn Ma tộc, Xuyên Tú phó thống lĩnh thật ghê gớm!
- Không dám, uy danh của đại nhân truyền xa, hạ quan thập phần kính ngưỡng.
Lời của Tử Xuyên Tú không hoàn toàn chỉ là khách sáo: Minh Huy có bộ dáng thư sinh gió thổi bay, nhưng trong chiến dịch thảo phạt gia tộc Lưu Phong gần đây, quân đội của ông ta xung phong trước nhất (ông ta lại là người nêu gương cho binh sĩ xông lên sớm nhất), là đội quân đầu tiên đánh vào trọng trấn biên phòng Lam Lĩnh của gia tộc Lưu Phong. Nhưng khi Lưu Phong Sương đáng sợ xuất hiện, chạy trốn nhanh nhất cũng là ông ta. Nhanh đến mức, nghe đồn có một lần Lưu Phong Sương đánh giá quân đội của Minh Huy: “Lúc vừa nhìn thấy bọn họ, lấy mã đao có thể chém tới được; chờ rút được xong mã đao lại cảm thấy trường mâu mới đủ xuyên tới bọn họ; khi chuyển thân cầm được trường mâu bọn họ đã chạy xa rồi, phải dùng cung tiễn mới bắn được; chờ đến khi lắp tên xong, bọn họ đã chạy thoát khỏi cả tầm Cannon đại pháo!” Gần đây cơ hồ toàn bộ tướng lĩnh quân Biên Phòng đều bị Lưu Phong Sương đánh bại, chỉ có mình ông ta là chưa, cho nên một tháng trước được đề bạt lên làm thống lĩnh quân Biên Phòng.
- Vị này là thống lĩnh Lôi Tấn, thống lĩnh quân Trung Ương, cũng là “đệ nhất cao thủ” của gia tộc!
Khi Phương Kính nói đến “đệ nhất cao thủ”, ngữ khí ngầm châm chọc rõ.
Tử Xuyên Tú biết Lôi Tấn là chiến hữu của phe Dương Minh Hoa, lấy một thân Lôi Phong thần công liên tục 5 năm vô địch đại hội thi đấu thể thao toàn quân Tử Xuyên, cho nên được xưng là “đệ nhất cao thủ”. Y còn có một đặc điểm nổi danh là, trước mỗi trận chung kết, đối thủ của y đều gặp những chuyện kỳ diệu: nếu không tiêu chảy thì bị đụng xe, không thì vợ con đột nhiên bị bắt cóc tống tiền, thậm chí trong ngỏ hẻm bị người từ phía sau dùng mộc côn đập cho choáng váng.. kết quả đều là tuyên bố bỏ cuộc.
Y cười nhưng lòng không cười bắt tay Tử Xuyên Tú:
- Tiểu tử thực là có khả năng! Trẻ như vậy mà đã làm phó thống lĩnh.
Y âm thầm dùng tới Lôi Phong công định bắt Tử Xuyên Tú phải kêu đau xin tha mà bị bẽ mặt. Nếu không thì phế đi một tay của gã.
Phương Kính ở bên cảm thấy không ổn, vừa định ngăn cản thì Tử Xuyên Tú ngắn gọn nói:
- Nhờ ơn đại nhân tài bồi!
Thoải mái bắt tay rồi rút trở về, giống như không có chuyện gì cả.
o0o
- Vị này là thống lĩnh La Minh Hải, trợ lý trưởng của đại bản doanh.
La Minh Hải trông lạnh như băng, mặt đen sì. Trông có cảm giác như mọi người trên toàn thế giới đều nợ y hai trăm lượng không chịu trả vậy. Y cũng là tâm phúc của Dương Minh Hoa.
Tử Xuyên Tú vốn muốn bắt tay cũng y, nhưng thấy đối phương hoàn toàn không có ý chìa tay, gã hơi do dự rồi tự giới thiệu dõng dạc:
- Tử Xuyên Tú tham kiến đại nhân.
La Minh Hải vẫn giữ dáng vẻ lạnh lẽo như trước, một lúc lâu mới “ừ” một tiếng giọng mũi, ngoài ra không có tỏ bất cứ vẻ gì.
- Cậu đừng để ý đến y, y chả khác gì một khúc gỗ, đối với ai cũng đều như vậy.
Phương Kính không quan tâm La Minh Hải vẫn đang ở bên, không chút khách khí nói.
Điều đáng ngạc nhiên là La Minh Hải cũng không nổi giận, mà lại chỉ “Hừ!” thêm một cái giọng mũi nữa.
Tiếp theo là giới thiệu thống lĩnh quân Cấm Vệ Pigou, một ông cụ hơn tám mươi tuổi, thần trí đã mơ mơ hồ hồ, khi Tử Xuyên Tú vấn an, phải lặp lại ba lượt lão mới nghe thủng:
- A, A,.. cậu là Tử Xuyên Tú sao? A trẻ nhỉ.. Ta là Pigou.
Người ở đây hầu hết phải rất cố gắng mới kìm được không phá ra cười: giọng lão phều phào không rõ, nói “Pigou” mà nghe cứ như “pín cẩu” vậy!
Tử Xuyên Tú trong lòng đầy ác ý đoán: “Dương Minh Hoa an bài một phế vật như vậy làm thống lĩnh quân Cấm Vệ, vậy chẳng phải là tiện cho việc tạo phản trong tương lai sao?”
o0o
- Ở đây còn có một người giống cậu, cũng từ Viễn Đông tới. Thống lĩnh Ca Ứng Tinh, chắc cậu đã biết?
Lần đầu tiên gặp Ca Ứng Tinh, Tử Xuyên Tú đã bị dung mạo cùng khí chất của ông ta hấp dẫn ngay lập tức. Ông ta trông cực kỳ thanh tú, lúc tuổi trẻ hẳn phải rất đẹp trai, tóc mềm mại buông lòa xòa trên trán đã điểm chút hoe vàng, đôi mi cong trông cực kỳ mềm mại.
Có thể nhận ra Ca Ứng Tinh đang có bệnh: mặt bạc như tờ giấy, bây giờ đang là tháng tám nóng bức, vậy mà ông ta lại dùng áo bông quân dụng bọc toàn thân như trong mùa đông, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, vậy mà vẫn còn run, tựa như ma bệnh đã bào đi hết những tia sinh mệnh cuối cùng. Nhưng đôi mắt của ông ta vẫn như trước sáng ngời như sao, tràn ngập trí tuệ thâm trầm và mệt mỏi, tựa như đã hiểu rõ mọi chuyện trên thế gian, lúc nhìn tới Tử Xuyên Tú lại là ấm áp cùng thân thiết. Thật là một đôi mắt biết nói. Tử Xuyên Tú nhìn đến ngây người: Hóa ra ánh mắt của nam nhân lại có thể như vậy.. đẹp không tả nổi.
Đây là lần đầu tiên Tử Xuyên Tú nhìn thấy người có mị lực như vậy, một cỗ kính ý dâng lên trong lòng: chính bệnh nhân trông như đang hấp hối này là trụ cột vững vàng của toàn Viễn Đông, chống đỡ thế tiến công mãnh liệt của Ma tộc; chính bệnh nhân này là người thủy chung chủ trì dòng chính của gia tộc, kiềm chế Dương Minh Hoa kiêu hoành ương ngạnh 6 năm không dám manh động; Nếu không có bệnh nhân này che chở thu dụng, Tử Xuyên Tú đã bị Dương Minh Hoa làm hại từ lúc còn nhỏ xíu rồi..
Trong lòng Tử Xuyên Tú dâng lên cảm giác đau đớn: Ca Ứng Tinh nhìn sao mà cô độc, yếu ớt..
Ánh mắt hai người giao nhau, khóe miệng Ca Ứng Tinh lộ ra một tia cười mỉm:
- La Ba đã nói với ta chuyện của cậu,
Giọng của ông ta cũng giống như người, trầm thấp mà giàu sức hút:
- Ở đây làm cho tốt, đừng làm mất mặt quân Viễn Đông chúng ta, biết chưa?
Ca Ứng Tinh dùng giọng điệu của thủ trưởng phân phó với thuộc hạ, Tử Xuyên Tú nghe được lại cảm thấy cực kỳ tự nhiên: Rất nhiều điều chưa nói ra lại được xuyên qua ánh mắt ma lực mà nhắn nhủ: Chúng ta là người một nhà, cẩn thận một chút!
Chẳng hiểu vì sao Tử Xuyên Tú cảm thấy cảm động, giống như đứa nhỏ lạc đường gặp được phụ thân, gã gập mình thật sâu:
- Dạ, đại nhân!
Hai người ngầm hiểu.
o0o
- Uy, ta nói với ông, Ca Ứng Tinh,
Phương Kính đĩnh đạc vỗ vai ông ta:
- Sao lại thành cái bộ dáng thế này, trở về với cái mặt xanh thần khí bạc phếch vậy chứ?
Ca Ứng Tinh cười nhẹ:
- Mấy ngày vừa rồi chạy liên tục, không khỏe lắm.
Phương Kính:
- Ta nói này, người biết đến thì kêu ông vất vả việc quân lâu ngày mà thành tật; người không biết lại buồn: Không hiểu sao đàn bà Viễn Đông da đen dáng xấu, mà thống lĩnh Ca Ứng Tinh của chúng ta vẫn một chút không hiềm, đã biến thành mặt xanh khí bạc trở về mà vẫn còn diễu võ dương oai?
Lão thực thân thiết nói:
- Lão huynh à, tiết chế chút đi? Cho dù thân thể của ông chịu được, nhưng với bộ dáng như vậy mà đi trên đường lại xưng thống lĩnh gia tộc Tử Xuyên.. tổn hại cho uy danh gia tộc đấy!
Những người ở đây tất cả đều phá lên cười. Duy chỉ có La Minh Hải khóe miệng giật nhẹ xem như là cười. Ca Ứng Tinh vừa cười vừa mắng:
- Đúng là lưu manh!
o0o
Cửa chính mở ra không tiếng động, sĩ quan thị vệ gác cửa hô to:
- Tổng thống lĩnh đại nhân đến!
Toàn thể mọi người đều đứng dậy đón chào.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện