[Dịch] Tử Vong Khai Đoan
Chương 17 : Kỹ năng đặc thù: Valkyrie (2)
.
Máy bay đáp xuống một quân khu nào đó mà Bùi Kiêu còn không biết cả tên ở gần Nam Kinh. Sau đó, hắn lại lên một phi cơ quân dụng bay về hướng vùng duyên hải phía đông.
Ngồi trong khoang máy bay, toàn bộ tinh thần của Bùi Kiêu đều cố hết sức tập trung vào cỗ ý chí lực kia. Trong nháy mắt mà cỗ ý chí đó xuất hiện thì nó cực kì mạnh mẽ, gần như bao trùm toàn bộ một vùng không gian, nhưng khi thời gian dần trôi qua, tuy cỗ ý chí này vẫn thuần khiết như vậy, nhưng cường độ của nó lại dần dần yếu đi, khiến cho Bùi Kiêu vô cùng hoang mang. Hắn sợ rằng một lúc nữa thôi thì mình sẽ không còn cảm ứng được cỗ ý chí này nữa.
“Bay chệch về hướng nam một chút, ý chí kia là ở hướng đông nam.” Bùi Kiêu vừa cẩn thận cảm ứng vừa nói vào micro.
Bởi vì công việc này khá là đặc thù nên phi công cũng là một nhân viên thuộc tổ chức linh hồn. Trên thực tế, cái gọi là tổ chức linh hồn cũng chính là một cơ cấu bán quân sự do Chính Phủ lập ra, chỉ hơi khác ở chỗ cơ cấu này là một tổ chức mật mà thôi. Vậy nên, việc viên phi công này có là quân nhân đi nữa cũng không lạ.
Một hồi lâu sau, từ đầu dây bên kia vốn vẫn im lặng, bỗng vang lên tiếng nói: "Tổng bộ đưa ra yêu cầu liên lạc, có nhận hay không?”
Bùi Kiêu sửng sốt, vội nói: "Nhận đi... Chẳng lẽ bọn họ đã đến Bắc Kinh rồi sao? Tình hình xấu lắm à?"
Nói đến đây, Bùi Kiêu cũng muốn nhảy dựng lên. Thời gian ước chừng cũng đã qua mấy tiếng, tính ra thì bọn Cung Diệp Vũ có lẽ là đã về đến Bắc Kinh. Tuy trước đó Bùi Kiêu và bọn Cung Diệp Vũ có nói với nhau là khi cần thì sẽ liên lạc, nhưng mà bọn họ về đến Bắc Kinh, hẳn là phải lập tức bắt đầu đi tiêu diệt quỷ quái mới đúng chứ, sao lúc này lại liên lạc với hắn làm gì?"
Khi trong lòng Bùi Kiêu bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cũng lại lo lắng cho mẹ và muội muội của hắn, thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói của Dương Húc Quang.
"Đầu tiên là báo cho ngươi một câu ‘bình an’! Mẹ và em gái của ngươi, cùng với người nhà của vài Tự Do Linh Hồn khác đã được đưa ra ngoại thành Bắc Kinh từ sớm khi quỷ quái bắt đầu xuất hiện. Hiện tại cũng đang được bảo hộ rất tốt, không có thương tổn gì hết... Thế nên, giờ chúng ta nói luôn tới việc chính nhé: mục tiêu của ngươi có lẽ đang ở một nơi rất ‘bất tiện’ cho Chính Phủ." Dương Húc Quang nói.
Bùi Kiêu ngạc nhiên hỏi: "A? Nói thế là có ý gì? Mà tình hình của các ngươi bên đó thế nào?"
Dương Húc Quang cười khổ: "Rất tệ! Lần này số lượng quỷ quái vượt xa các lần trước, hơn nữa chất lượng cũng cao đến dọa người, thậm chí còn có bảy tám con đạt đến Nhập Ma cấp đỉnh phong, chỉ còn thiếu chút nữa là có trường khí thế rồi. Về phần Chân Ma cấp... ài, ngay cả Cung Diệp Vũ cũng không cảm ứng được vị trí của nó, chắc là chỉ có thể chờ đến khi nó hoàn toàn biến thành Chân Ma cấp mới tìm được cách khác. Tạm thời không nói chuyện này, bọn ta sẽ nghĩ cách sau, quan trọng hơn là vấn đề của ngươi kìa... Khoảng 20 phút trước, có mấy thành phố lớn trên thế giới cũng phát hiện có quỷ quái thực thể hóa, tuy rằng số lượng và chất lượng không cao bằng những thành phố có tổng bộ của tổ chức linh hồn, nhưng với những thành phố không đề phòng một chút nào như vậy thì cũng đã đủ coi là tai họa rất lớn rồi. Mà một nơi trong số đó chính là Đài Bắc."
Bùi Kiêu thì thầm lặp lại cái tên Đài Bắc, sau đó vội tìm một tấm bản đồ Trung Quốc, một lúc sau hắn mới cười khổ: "Ta hiểu ý ngươi rồi. Cỗ ý chí này ở hướng đông, mà còn là của một người vừa mới chết... như vậy, linh hồn đặc thù này có khả năng rất lớn chính là người chết do sự kiện quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc lần này đúng không?"
Dương Húc Quang tiếp tục nói: "Không sai. Vị trí hiện tại của ngươi đã đến rất gần vùng duyên hải của Trung Quốc rồi, mà ở phía đông nam của vị trí đó, lại là một nơi có lượng dân cư lớn và ở ngoài biển nữa, thì ngoài Đài Loan ra, ta cũng không nghĩ ra được nơi nào khác. Vấn đề chính là ở đó, bởi vì nguyên nhân chính trị, có khả năng ngươi phải từ bỏ linh hồn đặc thù này thôi, cái phi cơ quân dụng mà ngươi đang ngồi không ngươi không thể bay vào Đài Loan được. Cho dù đây một linh hồn đặc thù là vô cùng quan trọng nhưng Chính Phủ lại có quá nhiều vấn đề khó xử, vậy nên chỉ cần đó không phải là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì Chính Phủ cũng không thể nào bỏ qua vấn đề tranh chấp chính trị được... Vậy nên, ta muốn biết, quyết định của ngươi là thế nào?"
Bùi Kiêu cười khổ: "Ta thì được quyết định cái gì chứ? Ta chỉ mới gia nhập tổ chức linh hồn Trung Quốc thôi, lần trước lại vừa có mâu thuẫn lớn với Chính Phủ, chuyến này đi ảo giới Phong Đô còn không phải là để hòa giải hay sao? Vì vậy, thời điểm này cũng không nên tiếp tục gây khó dễ, thậm chí là tạo ra thêm mâu thuẫn với Chính Phủ thêm nữa... Được rồi, ta trở về Bắc Kinh vậy! Coi như lần này là chuyện ngoài ý muốn đi."
Dương Húc Quang im lặng một chút, sau đó lại tiếp tục nói: "Nhưng ngươi cam tâm sao? Đừng nghĩ ta cũng giống như Cung Diệp Vũ: rất nhiều chuyện đã biết rõ là không thể làm khác được nhưng vẫn muốn thay đổi một cách gượng ép... Ngươi cũng cảm thấy hơi khó chịu với đoàn đội của bọn ta đúng không? Nói đúng hơn, là ngươi không tin tưởng đoàn đội của bọn ta! Nhưng mà cũng đúng thôi, dù sao cũng là do bọn ta đề phòng và có thái độ thù địch với ngươi trước, nhưng ai bảo ngươi không đáng để bọn ta tin tưởng chứ? Thế nên chắc ngươi cũng nghĩ tới việc tự lập một đoàn đội cho mình đúng không? Và linh hồn đặc thù kia, chắc hẳn cũng có ý nghĩa rất lớn với ngươi, là đồng đội đầu tiên của ngươi! Ta đoán không sai chứ?"
Trong lòng Bùi Kiêu chợt dâng lên đủ thứ cảm xúc, hắn cười khổ nói: "Xem ra đoàn đội của ta sau này nhất định cũng phải kiếm được một người biết sử dụng đầu óc như ngươi, nếu không thì thật là thua thiệt... Không sai! Giống như ngươi vừa nói, cả hai bên đều đề phòng lẫn nhau! Dù cho là còn một cầu nối ở giữa là Cung Diệp Vũ, nhưng nếu không may cái cầu nối này có vấn đề thì sẽ ra sao đây? Cho nên ta không thể nào yên tâm giao sau lưng của mình giao cho các ngươi được! Phải tìm được đồng đội của mình! Đó chính là điều ta muốn! Còn về chuyện lần này, đúng là ta có chút không cam tâm, nhưng mà đôi khi, nếu không phải là loại sự việc đến mức không đội trời chung như thù giết cha, diệt môn, ta cũng có thể sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Ta không giống như là Cung Diệp Vũ, xét cho cùng thì ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."
Dương Húc Quang bỗng nhiên vừa cười vừa nói: "Nhưng mà cuối cùng vẫn là không cam tâm phải không? Dù sao đi nữa, hiện tại ngươi chính là người có nhiều khả năng trở thành Chân Ma cấp tiếp theo nhất trên thế giới. Chuyện này ta cũng đã báo cáo cho cấp cao trong Chính Phủ rồi, chắc hẳn bọn họ cũng hiểu rõ ý nghĩa của hai cường giả Chân Ma cấp đối với Trung Quốc. Đặc biệt là tại thời điểm mà các dấu hiệu của lý luận ngày tận thế ngày càng biểu hiện rõ ràng như bây giờ... Nói đi, nếu cho ngươi lựa chọn: có thể sẽ gặp chút nguy hiểm nhưng lại có khả năng cứu được linh hồn đặc thù kia thì ngươi lựa chọn thế nào?”
Bùi Kiêu như chợt giật mình hiểu ra, hắn lớn tiếng hỏi: "Chẳng lẽ là muốn ta đi giải quyết quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc sao? Lấy danh nghĩa đó để vào Đài Loan? Như vậy, cao tầng của Chính Phủ vừa cho Đài Loan một cái ơn, còn ta cũng sẽ có cơ hội tiến vào Đài Loan? Lựa chọn là như vậy đúng không?"
Tiếng cười của Dương Húc Quang vẫn bình thản như cũ: "Đúng vậy, tuy hiện tại ngươi rất yếu ớt, hầu như chỉ cần một con quỷ quái Nhập ma cấp đỉnh phong cũng đủ giải quyết ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, chấp niệm có thể dung nạp năng lượng tiêu chuẩn với tỉ lệ 1:2, còn có Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng 850 đơn vị. Chiến lực như vậy cũng không tệ rồi, vấn đề bây giờ là, chúng ta không biết quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc mạnh bao nhiêu, gây ra thiệt hại đến mức nào, nếu chỉ có một mình ngươi, ngươi nhắm có thể giải quyết hết không? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Chuyện này ta cũng chưa nói cho Cung Diệp Vũ, hắn còn đang bận chiến đấu, mà giờ có phái tiếp viện từ Bắc Kinh tới cho ngươi cũng không kịp... Sau khi trời tối, vết rách không gian cũng có thể hiện ra bất cứ lúc nào. Nói cách khác, chỉ có một mình ngươi đi thôi! Ngươi quyết định thế nào?"
"...Một mình ta đi! Dương Húc Quang, ta còn cần đồng đội hơn ngươi nghĩ nhiều, không chỉ vì chuyện liên quan tới đoàn đội của các ngươi, mà còn vì lý luận ngày tận thế nữa, hoặc có thể nói là vì cái tương lai còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế kia... Ta chỉ có thể nói đến đó! Còn giờ thì nhờ ngươi nói với cao tầng ý của ta: một mình ta đi Đài Bắc!”
Bùi Kiêu nói đến đó thì cũng ngắt micro, sau đó hắn liền hít thật sâu một hơi. Mặc dù linh hồn không cũng không cần hô hấp, nhưng hành vi thì vẫn tuân theo ý thức của nhân loại và trí nhớ của bản thân, hít sâu một hơi dường như có thể ổn định giúp lại tinh thần.
(Cuối cùng cũng vẫn để lộ một ít thông tin, nhưng mà trước khi ta đạt đến Chân Ma cấp thì vẫn chưa thể nói ra rõ ràng được. Hy vọng trí tuệ của Dương Húc Quang càng xuất sắc hơn ta nghĩ. Chỉ có thể hy vọng như thế...)
Lúc Bùi Kiêu còn đang yên lặng trầm tư thì phi cơ đã bay ra khỏi lục địa, hướng đến một hòn đảo lớn ở hướng đông nam... Quả nhiên không sai, ý chí mà Bùi Kiêu cảm ứng được đúng là phát ra từ trên đảo Đài Loan này, lại còn đúng là từ thành phố Đài Bắc đang gặp phải quỷ quái thực thể hóa!
Cả thế giới cũng chỉ có mười mấy quốc gia có tổ chức linh hồn, mà mười mấy quốc gia này cũng đều toàn là cường quốc thế giới, hoặc có đất rộng, hoặc có đông dân, hoặc là giàu có, hoặc là cả ba mặt trên. Nếu không cũng không thành lập nổi cái loại tổ chức vừa đốt tiền lại vừa cần rất nhiều nhân tài góp sức như vậy. Và Đài Loan thì hiển nhiên là không có điều kiện nào trong số đó, thế nên tuy Đài Loan cũng từng xuất hiện vài Tránh Thoát Giả, nhưng mấy người này đều đã đi Mỹ cả rồi, còn về số lượng Tự Do Linh Hồn ở Đài Loan thì ít đến mức gần như không có.
Sở dĩ “gần như không có” chứ không phải là “hoàn toàn không có” là bởi vì dù sao ở đâu cũng đều có quan lại quyền quý, mà tiền tài và quyền thế có thể biến thành ‘các mối quan hệ’ và cũng có thể làm cho một linh hồn bình thường trở thành một Tự Do Linh Hồn... Tuy Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 50 đơn vị không phải là nhiều như nấm, nhưng các quốc gia có tổ chức linh hồn cũng có tồn kho không ít, đương nhiên, nếu chỉ là loại phú ông gia sản mấy nghìn, mấy vạn thì vẫn chưa đủ tiền tài và quyền thế để làm được việc này.
"Nhưng mà dù sao thì cũng chỉ là Tự Do Linh Hồn bình thường, lại còn là đám phú ông nhờ người khác chặt đứt tội nghiệt, đoán chừng bọn họ còn sợ chết hơn cả người bình thường nữa. Thế nên căn bản là không thể dựa vào bọn họ để dẹp đám quỷ quái thực thể hóa ở Đài Bắc rồi..."
Bùi Kiêu lúc này ngồi trên một chiếc xe jeep quân dụng, lái xe cho hắn cũng vẫn là phi công lái máy bay quân dụng lúc trước... Đây là một quân nhân trẻ tuổi, tư thế hiên ngang, hai mắt sáng ngời đầy thần thái, mỗi động tác đều toát lên khí chất đặc thù của quân nhân. Tuy vậy, hắn có một điểm lại không hề giống với hình tượng quân nhân điển hình như trong tưởng tượng của Bùi Kiêu... Hắn nói quá nhiều! Cực kì nhiều!
Lúc trên phi cơ quân dụng thì còn chưa cảm nhận được, bởi vì buồng lái và khoang chở khách được tách riêng, nhưng sau khi hạ cánh, tuy bộ dáng của gã quân nhân này vẫn rất là nghiêm túc, nhưng miệng lại nói liên hồi... Hình như từ lúc đó đến giờ vẫn chưa dừng lại một lần nào.
Từ tư thế ngồi, cho tới thần thái, thậm chí vẻ mặt của quân nhân trẻ tuổi này đều thuộc dạng tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa, chẳng qua là da miệng của gã giống như không có gắn liền với thân thể, gã nhìn Bùi Kiêu qua gương chiếu hậu, tiếp tục nói: "Thật sự là quá tốt, đây là lần đầu tiên ta cùng với Tự Do Linh Hồn... ách, ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chứ nhỉ? Đây là lần đầu tiên ta làm nhiệm vụ như thế này, trước kia cũng chỉ được làm nhiệm vụ hậu cần thôi. Đúng rồi, máy bay chở các ngươi đi Phong Đô lần trước cũng là do ta lái đấy."
Bùi Kiêu bóp trán, cười khổ nói: "Khoan nói chuyện của ngươi... Vị tiểu thư này, phiền cô nói cho tôi tình huống hiện tại của Đài Bắc, có bao nhiêu quỷ quái thực thể hóa? Và tình hình thương vong của dân chúng như thế nào?"
Ngồi bên ghế phụ lái là một cô gái trẻ tuổi đeo măt kính và chỉ mặc trạng phục bình thường. Cô gái này chính là nhân viên do Chính Phủ Đài Loan phái đến tiếp đón chi viện từ phía đại lục, mặc dù miệng vẫn giữ nụ cười ‘nghề nghiệp’ thường trực, nhưng trái lại với thanh niên luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc kia, từ đầu đến giờ cô ta vẫn luôn thể hiện vẻ trầm ngâm.
Cho đến khi Bùi Kiêu hỏi đến, nàng mới mỉm cười rút ra một báo cáo nói: "Tình hình rất không tốt! Từ cách đây năm ngày, cục cảnh sát Đài Bắc liên tiếp nhận được thông báo các vụ án mất tích, nhưng lúc ấy chuyện này cũng không được coi trọng lắm. Sau đó tình hình ngày càng xấu hơn, mỗi ngày đều có ít nhất đến mười vụ báo mất tích, thậm chí chỉ trong ngày hôm qua đã có đến ba mươi vụ, lúc này thì không chú ý cũng không được nữa rồi. Dù sao thì cũng là cuối năm, tuy rằng ở đây không có tổ chức linh hồn, nhưng mà lúc trước cũng từng có vài gã Tránh Thoát Giả, cho nên chúng tôi cũng có chút hiểu biết về giới linh hồn, lúc đó chúng tôi cũng đã nghi ngờ ở Đài Bắc có thể đã xuất hiện quỷ quái thực thể hóa... Cho đến hôm nay, chúng tôi cuối cùng đã xác minh được rõ. Đây là đoạn video của người dân quay được."
Vừa nói, cô gái vừa đưa một cái camera loại nhỏ qua cho Bùi Kiêu.
Hắn nhận lấy máy quay, mở lên, bắt đầu xem qua nội dung trong đó. Người quay đoạn video này có vẻ đang chạy nên khung hình bị rung lắc không ngừng, nhưng không biết là đang chạy trốn hay đang đuổi theo cái gì đó. Gã hình như đang chạy trong một lối nhỏ giữa hai tòa nhà, hình ảnh như vậy kéo dìa trong vài phút, cho đến khi người cầm máy quay bỗng té nhào làm cho camera bị văng ra phía xa. Tuy vậy, góc máy lại vừa vặn quay đúng vào người chủ nhân của nó.
Chủ nhân của chiếc máy quay là một người đàn ông trung niên mập ước chừng bốn chục tuổi, có thể thấy được ông ta cũng đã gần như kiệt sức, lúc này đứng lên cũng không nổi nữa rồi, mà phía sau ông ta còn có hơn hai mươi người cũng đang bỏ chạy. Vì người đàn ông mập ngã ra nên sau đó liền có người bị vấp phải ông ta ngã theo, còn có người đạp thẳng lên người khác mà chạy. Sau khi đám người kia chạy qua thì những người bị ngã mới vội vàng bò dậy để chạy tiếp.
Nhưng lúc này thì đã muộn rồi! Bất chợt, từ một góc xa mà khung hình máy quay không chiếu tới được bay vụt đến một đám sương mù đen rồi phủ ngay lên mấy người đang nằm la liệt trên đất. Chỉ mấy giây sau, đám sương đen kia lại bay đi, còn những người kia lúc này đờ đẫn đứng lên, từng bước từng bước đi về hướng đám sương đen ấy. Hình ảnh ảnh sau đó chỉ còn lại khung cảnh trống không của nơi đó...
"Là quỷ quái loại u linh à? Mấy người kia chắc là đã bị ảo giác mê hoặc hết rồi." Sau khi xem hết đoạn video, Bùi Kiêu mới trả chiếc máy quay lại cho cô gái đang ngối cạnh tên thanh niên nói nhiều kia, đồng thời cũng nói luôn.
Cô gái nhận lấy máy quay, cười khổ một tiếng, rồi lắc đầu nói: "Quỷ quái loại u linh giết người bằng cách hấp thu sức sống của người đó, còn mê hoặc chẳng qua chỉ là thủ đoạn chúng dùng để tổn thương người sống mà thôi. U linh Nhập Ma cấp thông thường muốn hoàn toàn giết chết một người cũng phải mất đến ba ngày, khi đó thì người cũng gần như bị hút thành cái xác khô. Nhưng thực tế... chúng tôi lại phát hiện một cái nhà kho bỏ hoang, ở đó không khác gì một cái lò mổ, bên trong có không dưới một trăm thi thể, bọn họ giống như là bị xé xác mà chết, mà quan trọng là những mảnh thi thể đó vẫn còn "tươi", hiểu ý tôi chứ? Chắc chắn là còn có loại quỷ quái khác!"
Bùi Kiêu im lặng, thực ra thì hắn chả sợ cái đám quỷ quái loại u linh này chút nào. Chỉ cần không có Chân Ma cấp, thì với hắn, không có gì gọi là uy hiếp cả. Phải biết rằng bản tâm của hắn hiện tại đã thông suốt, chấp niệm vững chắc, tỉ lệ dung nạp năng lượng tiêu chuẩn cũng đã là 1:2, bất cứ huyễn thuật nào dưới Chân Ma cấp đều đã không còn hiệu quả nữa rồi. Vì nên sau khi phát hiện loại quỷ quái xuất hiện ở Đài Bắc là u linh, thì trong lòng hắn càng thấy nhẹ nhõm.
Nhưng nếu thật sự còn có loại quỷ quái khác có thể công kích vật lý, vậy thì đúng là một thách thức dành cho hắn... Dù sao chấp niệm của hắn chỉ còn hơn 50 đơn vị mà thôi, hiện giờ toàn thân đều như không có chút sức lực nào cả...
"Mặc kệ đi, bây giờ cứ đến trung tâm thành phố Đài Bắc trước đã..." Bùi Kiêu cười khổ một tiếng, giờ phút này hắn đã cưỡi lên lưng cọp rồi, chỉ có thể như vậy mà thôi.
(Tìm được linh hồn đặc thù kia rồi tính sau... Cường độ của cỗ ý chí kia lại tiếp tục suy yếu nữa rồi...)
Lời bình: Linh hồn nọ có khả năng gì đặc biệt? Liệu Bùi Kiêu có kịp thời tìm được linh hồn này hay không? Liệu với tình trạng suy yếu của bản thân, hắn có đủ sức đương đầu với những nguy hiểm đang rình rập? Mời các bạn đón đọc chương mới nhất của TVKĐ được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện