[Dịch]Tử Vong Chi Địa - Sưu tầm

Chương 32 : Chạm mặt tam hoa

Người đăng: 

.
Câu nói nửa chừng của Thiên Lý Phi Hiệp làm cho Tần Quan Vũ nghe như tim mình muốn nhảy ra ngoài lòng ngực. Xem qua thái độ và con người, nhất định Thiên Lý Phi Hiệp phải là một nhân vật quan trọng nhất nhì trong Hạ Hầu Viên, thế sao lại buông một câu nó lạ lùng như thế?” Câu nói của ông đã chẳng ngầm bảo rằng chàng và Phượng Nghi rất xứng đôi vừa lứa hao sao? Tần Quan Vũ bàng hoàng ngơ ngẩn với bao nhiêu nghi vấn… Một, nhất định Thiên Lý Phi Hiệp hết sưc tôn kính Phượng Nghi. Sự tôn kính này có lẽ về cương vị chủ mẫu, mà nhiều về nết hạnh của nàng? Hai, gióng theo ý ông ta, thì Hạ Hầu Viên chủ có lẽ không xứng lắm với Phượng Nghi. Trong đó có một phần về tuổi tác bất đồng. Và do đó, mà tuy có ý thương Viên chủ, nhưng đồng thời, ông ta lại cám cảnh ngang trái của nàng… Nhưng, bằng vào việc yêu cầu Phượng Nghi trở về, đã nói rõ rằng Thiên Lý Phi Hiệp hết sức tôn kính Hạ Hầu Viên chủ. Chỉ có điều không nghe ông ta đề cập đến sự thịnh nộ của Viên chủ và hậu quả của nó. Đó là một điều mà làm cho Tần Quan Vũ hơi thắc mắc. Ngưng một lúc thật lâu, sau câu nói sỗ sàng Thiên Lý Phi Hiệp lấy lại lẽ tự nhiên: “Tần thiếu hiệp định đi đâu?” Tần Quan Vũ mỉm cười: “Đi bước nào thì kể bước ấy thôi!” Thiên Lý Phi Hiệp gật gật đầu: “Chắc Tần thiếu hiệp nói không thật với lòng mình rồi. Thôi, lão phu thật có ý cùng với thiếu hiệp kết giao, nhưng có lẽ là vì lập trường sai cách… Và biết đâu khi gặp lại một lần nữa, chúng ta sẽ là kẻ thù không đội trời chung? Vạn nhất mà đưa đến chuyện không đẹp ấy, thì mong thiếu hiệp lượng tình… Và chẳng qua lão phu chỉ vâng mạng hành sự, chứ không phải là bản ý!” Tần Quan Vũ cười một cách tự nhiên: “Vâng, lúc ấy sẽ tính sau. Bây giờ xin cáo biệt!” Thiên Lỹ Phi Hiệp gật đầu: “Chúc thiếu hiệp gặp nhiều may mắn…” Và chỉ một cái nhún mình, Thiên Lý Phi Hiệp đã lẫn mất vào rừng rậm. Sự thắc mắc càng dồn dập đến với Tần Quan Vũ. Cứ theo ẩn ý của Thiên Lý Phi Hiệp, thì phải chăng Hạ Hầu Viên đã bắt đầu nhắm tấn công chàng? Nhưng dù sao, hiện tại mới là điều quan trọng. Hiện tại cô đơn tịch mịch… Cũng với núi rừng với ánh trăng này, nhưng lúc nãy khi đi với Phượng Nghi, Tần Quan Vũ chưa thấy hết sự vắng lặng của nó đến bây giờ chàng mới cảm nghe cô đơn xâm chiếm lòng mình. Giữa lúc Tần Quan Vũ lê bước chân nặng nhọc với một tâm hồn ray rức thì, thình lình, từ ven rừng bên trái một giọng lanh lảnh phát lên: “Tiểu tử, nạp mạng!” Tiếp liền theo, một luồng kình lực như thác nước chụp tới sau lưng… Tần Quan Vũ giật mình lẹ làng xoay lại hai tay cùng vung ra một lượt. Hai giọng cười khác nữa lại rộn rả vang lên và hai loạt chưởng phóng từ hai phía ập vào khi Tần Quan Vũ vừa xoay mình lại. Tần Quan Vũ hốt hoảng chàng biết kẻ đánh lén mình có đến ba người. Chàng vội vàng thu chưởng nhún mình như chiếc phao thăng thiên vọt lên gần mười trượng! Nhưng khi thân mình vút lên lơ lửng, Tần Quan Vũ mới kịp nhận ra hành động đó thật hết sức là bất lợi. Vì tuy tránh khỏi đòn đánh lén của họ, nhưng lơ lửng như thế là đã nằm vào thế yếu, mà đối phương rất có thẻ thừa cơ hội tấn công. Quả đúng như dự liệu khi Tần Quan Vũ còn giữa không trung thì ba ngọn chưởng phong đã từ dưới đất thốc lên một lượt. Tần Quan Vũ không còn thế đối kháng, chàng lăn tròn một vòng trong không khí, mượn đà tà tà bắn xéo ra xa. Chân chưa đứng vững, ba ngọn kình phong đã ồ ạt tới bên mình, không còn phương cách nào khác nữa, Tần Quan Vũ nghiến răng thi xuất Huyền Âm Thần Chưởng. Bùng!... Bùng… bùng!… Nhiều tiếng dội như sấm nổ vang lên Tần Quan Vũ nghe như không khí hai bên ép lại, chàng chợt lảo đảo thụt lui luôn mấy bước và cảm thấy trước mặt hoa lên như bầy đom đóm. Một giọng lạnh lùng băng giá nổi lên: “Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, bữa nay kể như ngày chót của cuộc đời rồi đấy!” Cùng lúc với tiếng hét, một loạt kình phong như cái nôn sắt từ trên chụp xuống đầu chàng. Tuy bị choáng váng nhưng thần trí của Tần Quan Vũ hãu còn tĩnh táo, chàng khẽ lắc mìm qua gần ba trượng, thoát khỏi công thế đối phương. Và chàng trầm giọng quát lên: “Đánh lén không phải là hảo hán, hãy nói rõ tên họ.” “Khá đấy!” Tần Quan Vũ chú mục nhìn về hướng ra tiếng nói, cách chàng ba trượng, ba người con gái vóc dáng mảnh mai, mình choàng áo đen đứng giăng hàng chữ nhất trước mặt chàng. Nhớ lại vụ đánh lén vừa rồi, Tần Quan Vũ nhếch môi khinh bỉ: “Ta chưa từng giết kẻ vô danh, hãy xưng tên rồi sẽ đánh!” Ba cô gái lừ mắt như hỏi ý nhau và một người trong bọn trả lời cộc lốc: “Ám Sát Đoàn!” Sực nhớ câu chuyện giữa hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi, Tần Quan Vũ gặn hỏi: “Các vị là Tam Hoa?” Giọng nói đối phương vẻ kinh nghi: “A… Tại sao ngươi biết?” Tần Quan Vũ cười gằn không nói. Chàng âm thầm vận dụng chân nguyên, vì biết rằng nếu họ hợp lực công kích thì chỉ có thể áp dụng Thiên Long Thần Bộ mới có thể đối phó được. Thấy Tần Quan Vũ không trả lời trong dánh sắc miệt khinh, nhưng họ hơi lấy làm lạ là chưa từng thấy chàng có ý định tấn công. Tần Quan Vũ thấy họ ngẩn ngơ, chàng nhích lên gằn giọng: “Sao? Từng người một hay là cả ba cùng ra tay một lúc?” Một trong ba người con gái lạnh lùng: “Đừng ngạo mạn, ta hỏi tại sao người biết chúng ta là Tam Hoa?” Bị một đòn đánh lén, Tần Quan Vũ quyết cho bọn Tam Hoa nếm mùi lợi hại, chàng từ từ nhích lên gằn giọng: “Khỏi cần phải nhiều lời, cứ ra tay sẽ biết sau!” “Khoan, hãy yên lòng, muốn chết rồi sẽ chết. Nhưng, trong võ lâm từ trước đến nay chưa từng có ai biết danh hiệu Tam Hoa, cho nên ta muốn rõ nguyên nhân tại sao ngươi biết?” Tần Quan Vũ cười gằn, đưa tay rút soạt thanh Vô Tình Kiếm và nói rõ ràng từng tiếng một: “Cái tên Tam Hoa do đại công chúa của các ngươi, Phượng Hoàng Tiên Phi nói ra đấy!” Cả ba người con gái tái mặt thụt lui. Môt trong ba người gặn hỏi: “Đại công chúa chúng ta còn nói những gì nữa?” Tần Quan Vũ cười nhạt: “Nàng bảo rằng ngày chết của Tam Hoa đã đến rồi, tiếp chiêu!” Dứt lời thanh Vô Tình Kiếm trên tay Tần Quan Vũ đã lóe lên trước mặt Tam Hoa. Ba người con gái nhoáng lên, và Tần Quan Vũ vội dừng tay, vì họ đã bao vây ba phía. Tần Quan Vũ trố mặt ngạc nhiên. Khinh công của họ quả đến mức siêu phàm. Nội lực vừa mới thử rồi, bây giờ đến lượt chứng kiến khinh công, mặc nhiên xác nhận lời của Phượng Hoàng Tiên Phi không phải là quá đáng. Chàng trầm giọng quát lên: “Tại sao các ngươi không chịu ra tay? Một trong Tam Hoa lên tiếng: “Hãy yên lòng, ngươi nhất định không sống đến ngày mai đâu. Nhưng ta muốn biết đại công chúa của ta còn nói những gì?” Tần Quan Vũ không trả lời, nhếch môi khinh khỉnh lẽn đi. “Đứng lại!” Một trong ba người con gái lanh lảnh quát lên. Tần Quan Vũ bước thẳng tới người mặt người vừa nói, ngẩn mặt nhướng mày thách đố. Người con gái đứng yên gặn lại: “Ta bảo muốn chết không khó đâu! Ngươi tưởng rằng mang danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ rồi muốn ngạo mạn trước mặt ai cũng được à? Đừng, đừng dại dột, nghe ta hỏi: Đại công chúa ta còn nói những gì?” Tần Quan Vũ cười gằn nhích tới và vụt quát lên: “Tiếp chiêu!” Thanh trường kiếm theo liền tiếng quát chớp thành một vòng hao thép ngời ngời. Một trong Tam Hoa cười nhạt: “Giỏi, cho ngươi biết, bản cô nương là Hải Đường Hoa đây…” Lồng trong tiếng quát, Hải Đường Hoa không lùi mà lại tiến. Nàng như một con bướm lượn uốn theo đường kiếm của Tần Quan Vũ và năm ngón tay như búp măng bằng ngọc chụp thẳng và ngực chàng. Thấy đường kiếm của mình bị vuột, đồng thời lại nghe trước ngực năm ngọn chỉ phong xé gió chỉa tới, Tần Quan Vũ hốt hoảng và trong đường tơ kẽ tóc của sự sống chết ấy, chàng lại thi triển Thiên Long Thần Bộ lăn mình tránh thoát ngón đòn hiểm ác. Trong cái tránh thần tốc đó, vai của Tần Quan Vũ và vai của Hải Đường Hoa gần như chạm vào nhau, chàng khẽ cười một tiếng lạnh lùng: “Hải Đường Hoa sắp rụng đây…” Thanh trương kiếm nối theo tiếng thét nhoáng lên, lưỡi kiếm tà tà phạt ngang vai phải của người con gái. Quả xứng danh hiệu Tam Hoa, Hải Đường Hoa nghiêng quặt mình sáng bên trái như một cành liễu cong theo chiều gió, và thoáng nghe một tiếng cười gằn, thân ảnh nàng đã thoát ra ngoài ba trượng. Hải Đường Hoa đứng thẳng như một pho tượng uy nghi và nhìn vào mặt Tần Quan Vũ bằng sắc bình thãn đến lạnh lùng: “Cái gọi là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ chỉ có thế thôi à?” Tần Quan Vũ cảm nghe lửa giận cháy lên hừng hực, nhưng… Thình lình, một giọng quát trong vút từ xa rót tới: “Tam Hoa, đừng hành hung…” Tiếp liền theo, ba bóng hồng rực rỡ như ba chiếc cầu vồng vút xuống. Ba người thiếu nữ áo hồng lập thành một vòng vây xoắn lấy chàng vào giữa. Nhưng chỉ có một điều khác là lưng bọn họ quay về phía chàng, mặt thì đối diện với Tam Hoa. Cho nên Tần Quan Vũ chỉ thấy được vóc thân thon nhỏ dịu dàng và suối tóc chảy xuống bờ vai như cuộn mây óng ả. Hải Đường Hoa kinh hãi kêu lên: “Khổng Tước tỷ tỷ, chị đến đây làm gì?” Người có tên Khổng Tước cũng ngỡ ngàng hỏi lại: “Hải Đường Hoa, sao chị lại làm gì thế?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang