[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư- Sưu tầm

Chương 62 : Phú hào ra đời…

Người đăng: 

“Chú Lý, chú thay đổi rồi. Chỉ mấy tháng trước đây, chú tuyệt đối sẽ không có tâm kế như vậy.” Mộc Tử chạm cốc với Lý Thiên, ý vị thâm trường nói. “Mọi người đều sẽ thay đổi theo thời gian.” Lý Thiên mỉm cười, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Chậc lưỡi rồi nói tiếp: “Lão tiểu hài Lý Thiên trước kia đã chết rồi.” Mộc Tử cũng uống cạn rượu trong ly của mình, cười nói: “Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc cũng đã chết. Người ngồi trước mặt chú hiện giờ là Hắc Bạch Vô Thường, là hai hồn ma điển hình.” “Hắc Bạch Vô Thường…” Lý Thiên thích thú nhắm nghiền hai mắt, không biết là đang thưởng thức hương vị của rượu vang, hay là đang thưởng thức sự sắc sảo của cái tên này. “Tôi thích cái tên này.” “Tôi cũng rất thích.” Mộc Tử hơi khom người về phía trước, nhìn chằm chằm Lý Thiên, “Nhưng tôi càng thích cái tên Đoàn quân tử thần. Đi càng xa trên con đường này, tôi càng phát hiện sức lực của mình thật nhỏ bé. Mọi người thường nói tà không thể chèn ép chính, nhưng đây chẳng qua chỉ là kiến giải của chủ nghĩa lý tưởng (1), Hắc Bạch Vô Thường có thể đi giết người, có thể đi trừng phạt tội ác, chỉ có điều, dẫu sao thì sức mạnh của nó cũng rất nhỏ bé, yếu ớt. Đây không phải là lần đầu tiên tôi muốn khuếch trương sức mạnh của nó, thế nhưng mà…” Lý Thiên chớp chớp mắt, kích động nắm lầy cánh tay của Mộc Tử: “Mộc Tử, tôi hiểu ý muốn của cậu! Tôi muốn cùng tham gia, tôi muốn Hắc Bạch Vô Thường trở thành một Đoàn quân tử thần thật sự!” Khi nói ra những lời này, giọng nói của hắn không kìm được mà run rẩy, hắn siết chặt tay khiến gân xanh nổi lên. Mộc Tử dừng lại một chút, chậm rãi lắc đầu: “Không. Chú Lý, chú không hiểu ý của tôi.” Lý Thiên hơi thất vọng buông cánh tay của Mộc Tử, lẩm bẩm: “Cậu không tán thành việc tôi gia nhập? Vì sao?” Mộc Tử nhìn Lý Thiên, từ trên ghế sô pha đứng lên, chậm rãi nói: “Gia nhập Hắc Bạch Vô Thường, hoặc là Đoàn quân tử thần cũng không phải chỉ có một phương thức. Chú Lý, công việc mà chúng ta làm cần những âm hồn trong bóng tối như Hắc Bạch Vô Thường, đồng thời cũng cần một phú hào chính phái như chú! Tôi nói vậy, chú có thể hiểu được ý của tôi không?” Đôi mắt Lý Thiên đột nhiên bừng sáng, kích động mà đứng lên, lớn tiếng nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi! Từ giờ trở đi, Hắc Bạch Vô Thường, hoặc là Đoàn quân tử thần mai sau, toàn bộ kinh phí đều để tôi cung cấp! Tối, Lý Thiên, chính là trụ cột kinh tế của Hắc Bạch Vô Thường cùng Đoàn quân tử thần! Bất kể tôi đang ở nơi nào trên thế giới, bất luận là tôi đang làm công việc quan trọng đến mức nào, chỉ cần cậu gọi, tôi sẽ đến ngay lập tức!” “Cám ơn chú, chú Lý.” Mộc Tử trịnh trọng vỗ vỗ vai Lý Thiên, kéo hắn ngồi lại ghế sô pha lần nữa. Vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu mờ nhạt dần, nhẹ nhàng nói: “Tôi là Hắc Vô Thường, Lục Sắc là Bạch Vô Thường.” Lý Thiên vuốt mũi, chờ đợi câu tiếp theo của Mộc Tử, không ngờ hắn lại ngậm miệng lại. Vì vậy đành buồn bực hỏi: “Sau đó thì sao? Là trụ cột kinh tế, tôi cũng có thể có một biệt danh rất cool chứ? Hồng Vô Thường? Lam Vô Thường?” (2) “Không có nhiều Vô Thường như vậy.” Vẫn luôn trầm mặc, Âu Dương Lục Sắc khoát tay, “Chúng tôi đã nghĩ kĩ, cứ gọi chú là phú hào.” “Phú hào? Biệt danh này cũng chẳng khác gì tên thực cả, các ngươi…” “Thật ra, ban đầu Mộc Tử quyết định gọi chú là đại gia mới nổi cơ…” Thấy Lý Thiên bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một, Âu Dương Lục Sắc vội vàng bổ sung… Để bên ngoài không nghi ngờ, thời gian Lý Thiên và Hắc Bạch Vô Thường ngồi với nhau cũng không kéo dài, sau khi uống cạn một chai rượu vang, Lý Thiên liền lái xe rời đi trước, khi hắn chở Sở Sở đang ngủ say quay trở lại con đường đến Bất Dạ thành ở Tân Bắc, trong lòng không hề cảm thấy nỗi buồn lúc chia tay, mà là một cảm giác hạnh phúc khi được sống lại, nhận được sứ mệnh cao cả. Hắn, Lý Thiên, từ giờ trở đi đã có một thân phận hoàn toàn mới – phú hào! Khi nghĩ đến điều này, hắn sẽ càng ra sức kiếm tiền hơn nữa, bởi vì tiền của hắn sẽ được sử dụng cho sự nghiệp mà hắn cho là cao cả nhất, một sự nghiệp còn vĩ đại hơn, vẻ vang hơn so với việc quyên tiền làm từ thiện hay những dự án hy vọng (3)… Khi những bông tuyết đầu tiên của mùa đông này bắt đầu rơi xuống, Mộc Tử cùng Âu Dương Lục Sắc đang hòa vào biển người mênh mông, ngồi trên một chuyến xe lửa hành trình dài. Hai người chết đã bị hệ thống cảnh sát hủy bỏ hồ sơ công dân này lại một lần nữa bắt đầu kiếp sống lưu lạc của bọn hắn, một hành trình mới, một mở đầu mới! Cho đến khi xe lửa chậm rãi khỏi động, Mộc Tử mới lười biếng hỏi Âu Dương Lục Sắc: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Âu Dương Lục Sắc mỉm cười trả lời: “Tú Khê.” Mộc Tử nhíu mày: “Chưa nghe bao giờ.” “Đương nhiên là anh chưa từng được nghe, em đã tìm rất lâu trên bản đồ mới tình cờ tìm thấy đấy. Nơi đó giao thông bị ngăn trở, người ở thưa thớt, rất phù hợp với yêu cầu của anh.” “Uh. Điều chúng ta cần chính là một nơi như vậy để trở lại bình thường. Chúng ta phải đợi đến lúc đám người Tư Đồ Hồng hoàn toàn từ bỏ sự nghi ngờ đối với chúng ta, thật sự cho rằng chúng ta đã chết mới quay lại thành phố.” Nói xong, Mộc Tử lười biếng ngẩng mặt tựa trên ghế lần nữa, nhắm mắt lại. “Em quên nói, đến giờ nơi đó vẫn không có tín hiệu inte, ngay cả điện thoại và sóng di động cũng không hề được phủ sóng.” Âu Dương Lục Sắc tiếp tục nói. “Không tệ… Em vừa nói cái gì? Không có cái gì? Vậy người ta dùng cái gì để liên lạc với bên ngoài?” Mộc Tử ngờ vực. “Hai chân.” Âu Dương Lục Sắc hờ hững nở nụ cười, “Đến đó, hoặc là trở về. Vậy thôi.” Mộc Tử hơi thất vọng lắc đầu, sau một lúc lâu lại lẩm bẩm: “Cũng tốt, cũng tốt. Ít nhất thì trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm mà hưởng thụ chuyến nghỉ phép này… Nếu như có thể, anh sẽ nhận thầu vài mẫu đất, rồi sau đó nam cày nữ dệt, con cái đầy nhà, sống một cuộc sống lý tưởng…” “Nam cày nữ dệt thì còn có thể, về phần con cái đầy nhà thì… Chờ đến khi nào chúng ta vượt qua được thời kỳ giảm xóc (4), sau đó đón cô và dượng đến đây rồi em sẽ cân nhắc…” Âu Dương Lục Sắc cười mỉm, duỗi một ngón tay ngọc trắng nõn ra, điểm lên trán Mộc Tử một cái rồi nói khẽ. Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay lượn khắp bầu trời như là vô số tinh linh trắng toát, tung tăng nhảy múa để tiễn bọn họ đi xa. Xe lửa xuyên thủng lớp tuyết dày đặc rồi tăng tốc tiến về phía trước, nhanh chóng để lại thành phố Tân Bắc mĩ lệ ở sau lưng. Theo chiếc xe lửa chầm chậm lăn bánh, lý tưởng của Hắc Bạch Vô Thường không ngừng lan ra khắp phương xa. Sự nghiệp của bọn hắn đang được tiếp nối, nhân sinh cũng đang tiếp tục. Bất kể còn phải trải qua bao nhiêu giông bão, bao nhiêu gập ghềnh trong tương lai, không thứ gì có thể ngăn cản bước chân tiến về phía trước của bọn hắn. Thời gian giảm xóc ngắn ngủ trôi qua, bọn hắn sẽ càng thêm mạnh mẽ tiến về phía trước. Trải qua kiếp nạn lần này ở Tân Bắc, Hắc Bạch Vô Thường có được thân phận người chết, hơn nữa còn được phú hào mạnh mẽ về tài chính hỗ trợ, con đường trong tương lai sẽ phải vượt qua những chông gai như thế nào, sáng tạo ra bao nhiêu thiên chương tráng lệ nữa? Chúng ta hãy chờ xem! Hãy đón đọc quyển tiếp theo: Đoàn quân tử thần! ~~o0o~~ Chú thích: (1) – Một tên khác của chủ nghĩa duy tâm. (2) – Tác giả chơi chữ. Hồng: Chỉ sự thành công, được người trọng vọng, cũng được dùng để tượng trưng cho cách mạng và giác ngộ. Lam: có khá nhiều thành ngữ đi với lam. + Tất lộ lam lũ: lái chiếc xe thô sơ, mặc quần áo rách nát đi mở rừng núi. Miêu tả sự khó khăn khi gây dựng sự nghiệp. + Lam điền sinh ngọc: hiền phụ sinh hiền tử. + Thanh xuất vu lam: thanh – màu chàm/xanh đậm, lam – các loại cỏ lam có thể dùng làm thuốc nhuộm. Thanh được tinh luyện từ lam thảo nhưng màu sắc đậm hơn so với lam. Ví von trò vượt qua thầy hoặc hậu nhân thành công hơn tiền nhân. + Dùng để chỉ trang phục thời trước của kẻ sĩ/người tri thức. Chắc là tác giả có ý này. (3) – Dự án hy vọng - Hope Project. Mỗi nước, ngay cả ở Việt Nam cũng có rất nhiều Hope Project hoạt động với nhiều mục đích khác nhau, nhưng trên cơ bản, đây là dự án vì mục đích từ thiện, nhân đạo, thường giúp đỡ các trẻ em nghèo gặp hoàn cảnh khó khăn… (4) – Giảm xóc (buffering): thường được dùng đối với máy móc. Khi hoạt động, các bộ phận của máy móc thường bị chấn động (máy bay hạ cánh, đạn bắn ra…), dưới tác dụng của lực chấn động, các linh kiện của máy móc có thể hỏng. Vì vậy rất nhiều máy móc áp dụng biện pháp giảm xóc hoặc cách ly. Giảm xóc là lợi dụng cơ quan giảm xóc để hấp thu năng lượng của sự chấn động, sau đó chuyển thành nhiệt năng hoặc dùng để kéo dài thời gian tốc độ thay đổi, đạt mục đích tận lực giảm bớt sự chấn động đối với máy móc. Thời kỳ giảm xóc của tác giả có nghĩa tương tự.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang