[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư- Sưu tầm
Chương 59 : Cái chết của Hắc Bạch Vô Thường (2)
.
“Mộc Tử, anh mau chạy đi! Nếu không cả hai chúng đều không thể sống!”
Sau khi băng dán trên miệng được tháo ra, Âu Dương Lục Sắc điên cuồng la lên.
Thế nhưng, làm sao Mộc Tử có thể vứt bỏ nàng để một mình rời đi?
Hắc Bạch Vô Thường không có Âu Dương Lục Sắc, vẫn có thể là Hắc Bạch Vô Thường sao?
Mộc Tử không có Âu Dương Lục Sắc, vẫn có thể là Mộc Tử sao?
Sống chết không thay đổi, tuyệt không từ bỏ!
Lời thề này, Hắc Bạch Vô Thường chưa bao giờ nói với nhau, nhưng trong lòng bọn hắn, những lời này đã sớm đâm chồi nảy lộc, nở hoa kết quả!
Mộc Tử dùng sự trầm mặc để biểu đạt thái độ của hắn, hắn không nói lời nào, hắn cũng không quan tâm đến cái gì, hắn chỉ muốn cố sức thuốc chết sợi dây thừng quỷ tha ma bắt này! Khi sức lực trên cánh tay đã sử dụng hết, hắn từ không trung té xuống mui xe, rồi lại một lần nữa nhảy lên, lần nữa cắn dây thừng!
Sau khi hy sinh hai cái răng, cuối cùng thì dây thừng cũng bị cắn đứt một nửa!
Phía bên kia, kẻ báo thù biến thái – Sở Thiên Hòa – vẫn tiếp tục say sưa.
“Lý Thiên, cuối cùng thì giây phút này cũng đã đến rồi, còn lời nào muốn nói với bạn của người thì nói nhanh lên đi! Chẳng lẽ ngươi không muốn cho bạn của ngươi biết ai mới thật sự là hung thủ giết hại bọn hắn sao? Là ngươi đấy, ha ha! Tự tay treo Âu Dương Lục Sắc lên cây chính là ngươi, một lát nữa, đích thân ra tay giết người cũng chính là ngươi nhỉ, ha ha ha…” Sở Thiên Hòa đưa ống kính về phía khuôn mặt méo mó của Lý Thiên, điên cuồng cười ha hả.
Dường như đã sẵn sàng để thú nhận tất cả mọi thứ, Lý Thiên hít một hơi thật sâu, bất thình lình hướng về phía mui xe rồi mở miệng hét lên: “Mộc Tử! Lý thúc có lỗi với ngươi! Tôi là người nói bí mật của cậu với Sở Thiên Hòa! Là tôi đã tìm Tư Đồ Hồng, thông qua anh ta để tìm kiếm tung tích của cậu, rồi một lần nữa nói tất cả những điều này với Sở Thiên Hòa, khiến ông ta tìm sát thủ đuổi giết cậu! Người tự tay treo Lục Sắc lên cây là tôi, tự tay làm ra chiếc Steyr này, tự tay sửa lại thành bộ dáng như thế này, phối hợp với ông ta để tiến hành trò chơi biến thái này cũng là tôi! Đều là tôi đều là tôi! Mộc Tử, nếu cậu muốn hận thì cứ hận tôi đi, kiếp sau nếu còn có thể gặp lại nhau, hãy để Lý thúc làm vật nuôi của cậu, làm đầy tớ của cậu, làm vật cưỡi của cậu để đền bù những tổn thất này đi!!!”
Trong cuồng phong rít gào, những lời kêu gào bi thương của Lý Thiên trở nên vô cùng quỷ dị.
Sở Thiên Hòa tận hưởng tất cả những cảm giác này, camera trong tay một giây cũng không ngừng thu lại những hình ảnh thảm thiết này.
“Chỉ có điều, tôi không còn cách nào khác! Mộc Tử, cậu đã có Âu Dương Lục Sắc, hẳn cậu có thể thông cảm cho lòng tôi đúng không? Sở Sở đang nằm trong tay ông ta, nó chỉ mới có bảy tuổi thôi! Nó là con gái của tôi, là con ruột của tôi đó…”
Lý Thiên vẫn tiếp tục la hét, còn Mộc Tử cũng đang tiếp tục cuộc giải cứu vô cùng thê thảm của mình.
Sở Thiên Hòa vô cùng thích thú khi chứng kiến những điều này, lúc hắn nhìn thấy Mộc Tử trên không trung sắp cắn đứt sợi dây thừng ngay tức khắc, kịp thời đi đến trước mặt Lý Thiên, một dao chặt đứt dây thừng trói hắn. “Tốt lắm Lý Thiên, bây giờ là lúc ngươi thể hiện đấy! Trước khi ta đếm đến ba hãy nhả phanh, rút thanh gỗ chèn dưới bánh xe ra, tự tay đưa bạn ngươi lên tây thiên đi! Nhanh lên! Bằng không thì ngay bây giờ ta sẽ một súng bắn chết con gái của ngươi!” Sở Thiên Hòa vừa cười gằn vừa đưa họng súng dí mạnh lên huyệt thái dương của Sở Sở.
"Một!"
“Đừng! Tôi làm!” Lý Thiên hét lên rồi bất chấp tất cả lao đến trước đầu xe Steyr, thả phanh ra, đồng thời khi Sở Thiên Hòa hét đến hai, hắn cố sức rút thanh gỗ kê dưới bánh xe ra. Ngay lúc đó, cuối cùng thì Mộc Tử cũng cắn đứt dây thừng, hắn cùng Âu Dương Lục Sắc ôm chặt lấy nhau, đột nhiên từ trên không trung rơi xuống, ngã thật mạnh lên thùng chiếc Steyr.
“Mộc Tử! Thật xin lỗi!” Lý Thiên như người mất hồn khi chứng kiến chiếc Steyr đã mất kiểm soát nhanh chóng lao xuống dưới đê, lẩm bẩm với bản thân. Cùng lúc đó, Sở Thiên Hòa vẫn luôn cười ha hả đột nhiên quay nòng súng nhắm ngay chân của hắn, nhanh như chớp bóp cò.
Pằng!
Viên đạn xuyên qua chân trái của Lý Thiên, hắn kêu thảm một tiếng rồi té ngã trên mặt đất.
“Ngay bây giờ, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy con gái của mình chết!” Sở Thiên Hòa cười sằng sặc, một lần nữa đưa họng súng lên đầu Sở Sở.
“Đừng! Ông đã đáp ứng với tôi sẽ tha cho Sở Sở mà!” Lý Thiên dường như quên đi vết thương trên chân, hét lên rồi bất chấp tất cả nhào về phía Sở Thiên Hòa.
“Ngươi quá ngây thơ rồi! Ta chỉ lừa ngươi thôi, ha ha…” Sở Thiên Hòa cười như điên, đặt ngón trỏ lên trên cò súng. Sau đó…
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng lần lượt vang lên, Sở Thiên hòa kêu lên một tiếng, cánh tay bị chấn động, đánh rớt khẩu súng lục. Tiếp đó, chân của hắn trúng thêm một phát súng, té ngã trên mặt đất! Sau vài giây sửng sốt, Lý Thiên vội vàng chạy đến trước mặt Sở Sở, gỡ băng keo trên miệng rồi ôm nàng vào trong lòng.
Vào lúc này hắn mới nhìn về phía cách đó không xa, một chiếc Passat màu đen đèn xe sáng rực đang lao đến như tên bắn.
Cuối cùng thì Tư Đồ Hồng cũng đến, hai phát súng từ xa đã hạ gục Sở Thiên Hòa.
“Ha ha… Tất cả đã kết thúc rồi!”
Sở Thiên Hòa bị bắn ngã trên mặt đất cũng không hề dừng giọng cười điên cuồng làm người ta sởn tóc gáy, vừa cười hắn vừa giơ tay nắm lấy cái điều khiển từ xa, đưa về phía chiếc Steyr đang muốn lập tức rơi vào trong dòng sông cuồn cuộn kia, nhấn thật mạnh xuống nút điều khiển!
Ầm!
Chiếc Steyr khổng lồ đột nhiên bị xé thành vô số mảnh vỡ nhỏ, văng tung tóe trên bầu trời, bị cuồng phong cuốn đi, đốt cháy mọi thứ xung quanh trước khi rơi xuống. Vụ nổ sinh ra một làn sóng xung kích cực mạnh, thậm chí còn lan đến cả Lý Thiên và Sở Sở trên bờ sông, hai cha con bị hất tung về phía sau. Mà khoảng cách từ vụ nổ đến Sở Thiên Hòa đang nằm trên mặt đất còn gần hơn nữa, vô số mảnh vỡ thủy tinh và kim loại từ khắp mọi nơi bắn loạn đến, khiến trên cơ thể hắn chi chít những vết thương. Chỉ có điều, dường như hắn đã không còn cảm thấy đau đớn, chứng kiến những mảnh vụn đang bốc cháy bắn tung tóe khắp nơi trên không trung, hắn nhắm nghiền hai mắt một cách thỏa mãn, nở một nụ cười hài lòng.
Vào thời điểm này, chiếc xe của Tư Đồ Hồng cũng đã chạy đến, hắn liều lĩnh nhảy xuống xe, vừa lớn tiếng gọi điện thoại, vừa cấp tốc lao về phía địa điểm mà chiếc Steyr nổ tung…
Mười phút sau, xe cảnh sát và cứu thương lao đến tới tấp, Lý Thiên và Sở Sở, cùng với Sở Thiên Hòa đã hôn mê được đưa lên cáng cứu thương. Trước khi cửa xe cứu thương đóng lại, Tư Đồ Hồng đi đến trước mặt Lý Thiên, bảo hắn nói ngắn gọn về tình hình vừa rồi một lần.
Xe cứu thương ầm ầm lao đi, Tư Đồ Hồng chậm rãi đi đến dưới gốc cây mà ban nãy chiếc Steyr đỗ bên cạnh, cẩn thận quan sát địa hình xung quanh. Hắn nhặt một mảnh vỡ kim loại trên mặt đất lên nhìn nhìn. Sau đó, hắn lắc đầu một cách chán nản với những nhân viên kỹ thuật đang bận rộn.
Dùng răng cắn đứt dây trói trên không trung, việc này đã làm tiêu hao gần hết thể lực của Mộc Tử, tiếp đó, khi dây thừng cuối cùng cũng đứt rời, hai người té lên trên mui chiếc Steyr, sau đó lại lăn vào sâu trong xe, cú ngã lăn này hoàn toàn có thể khiến một người bị thương nặng, do đó, trước khi vụ nổ với uy lực kinh người kia xảy ra, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc căn bản không thể nhảy ra khỏi xe, cho dù có nhảy ra được cũng sẽ không có thời gian thoát khỏi phạm vi của sóng xung kích…
Như vậy, bây giờ gần như đã có thể kết luận chắc chắn rằng đôi thiếu nam thiếu nữ này đã tan xương nát thịt, hồn phi phách diệt trong vụ nổ vừa rồi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện