[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư- Sưu tầm

Chương 48 : Lần truy sát thứ hai!

Người đăng: 

.
Lần truy sát thứ hai bắt đầu từ lúc sau khi mua sắm xong xuôi ở siêu thị, trên đường bắt taxi để trở về nhà cô của Âu Dương Lục Sắc. Cô của Âu Dương Lục Sắc sống ở một khu vực tương đối vắng vẻ phía tây thành phố, sau khi taxi rời khỏi siêu thị Thời Đại, bị kẹt trong đường phố sầm uất một lát cuối cùng cũng đi đến quốc lộ khá thưa thớt xe cộ ở khu vực phía đông, khi lái xe đang chuẩn bị tăng tốc, Âu Dương Lục Sắc vẫn đang căng thẳng thần kinh chợt phát hiện trong kính chiếu hậu có một chiếc xe hơi màu đen đuổi theo từ phía sau, hơn nữa như hình với bóng, từ đầu đến cuối không nhanh không chậm theo sau. “Mộc Tử, xe đằng sau có vấn đề.” Âu Dương Lục Sắc khẩn trương kéo góc áo của Mộc Tử, chỉ về phía kính chiếu hậu. Để không làm cho tài xê nghi ngờ và sợ hãi, âm thanh của nàng vô cùng nhỏ. Mộc Tử lặng lẽ lấy chiếc kính râm có chứa thấu kính kính viễn vọng từ trong túi ra đeo lên mắt, quay đầu nhìn về phía sau, nhanh chóng nói: “Passat màu đen, biển số xe BB1985.” Âu Dương Lục Sắc thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là xe của Tư Đồ Hồng. Hắn theo dõi chúng ta à?” Có lẽ liên quan đến việc thường xuyên tiếp xúc với chương trình máy tính, Âu Dương Lục Sắc có một cảm giác rất rất kỳ diệu đối với những con số, gần như có bản lĩnh xem qua là nhớ, loại bản lĩnh này khiến một người gần đây khá tự phụ về trí nhớ của mình – Mộc Tử theo không kịp. Gần như trong nháy mắt khi Tư Đồ Hồng xuất hiện trước mặt bọn hắn, biển số xe BB1985 này đã như một con dấu, được khắc sâu vào trong đầu nàng, vì vậy khi Mộc Tử vừa đọc ra biển số xe, nàng lập tức nhớ tới đây chính là xe hơi của Tư Đồ Hồng. Mộc Tử tháo kính râm xuống, nhíu mày lẩm bẩm như nói: “Tại sao hắn phải theo dõi chúng ta?” “Có lẽ vì sợ chúng ta bị tập kích trên đường nên đi theo bảo vệ chăng?” Âu Dương Lục Sắc nói khẽ suy đoán của mình. “Bảo vệ chúng ta…” Rất dễ nhận thấy, Tư Đồ Hồng là người, nếu hắn phải bảo vệ một người tiếc thời gian như vàng, quyết định nhanh chóng, tuyệt đối sẽ không sử dụng phương thức ngu ngốc như thế này! … Thế nhưng mà, vì sao cứ một mực thật sự là xe của hắn? Trong khi Mộc Tử đang vân vê lọn tóc, điên đầu suy nghĩ thì người tài xế vốn vẫn luôn im lặng lái xe đột nhiên gõ vô lăng, la lên: “Móa nó, cảnh sát giao thông!” Sau đó, hắn đột nhiên đạp phanh lại, giảm tốc độ taxi, chậm rãi dừng lại ven đường. Ngay phía trước taxi là một chiếc xe cảnh sát giao thông đang nhấp nháy đèn báo hiệu, một người mặc đồng phục cảnh sát giao thông cầm cặp văn kiện dùng để viết đơn phát đang bước nhanh về hướng này. “Bà mẹ nó, đoạn đường này quanh năm suốt tháng chẳng thấy cảnh sát đến, lão tử lại là người đầu tiên đụng phải… Đêm nay lại làm không công rồi. Móa!” Tài xế taxi vừa bĩu môi thầm mắng, vừa bắt đầu lấy giấy tờ xe để ra ngoài. Mà lúc này, chiếc Passat của Tư Đồ Hồng đằng sau cũng tăng tốc, nhanh chóng từ phía sau chạy đến. Khi nhìn thấy khoảnh cách phía trước giữa cảnh sát giao thông và chiếc taxi chỉ còn hơn mười mét, Mộc Tử đột nhiên nói với tài xế taxi: “Bác tài, tôi chịu phạt thay bác, thế nào?” “Cậu nói cái gì?” Hiển nhiên là tài xế nghi ngờ người khách trẻ tuổi này đùa giỡn với mình, không khỏi nhíu mày hỏi. “Tôi nói là tôi biết vị cảnh sát giao thông kia, chỉ cần tôi lái xe là có thể khiến hắn giơ cao đánh khẽ! Nhanh!” Mộc Tử vừa giải thích vừa dùng tay kéo ghế lái phụ của tài xế ở trên một phát, nhanh nhẹn leo lên trên, thay tài xế ngồi vào vị trí điều khiển. Lúc này, cảnh sát giao thông đã đi đến trước cửa xe bên trái, mà ngay lúc đó, chiếc Passat màu đen từ phía sau của Tư Đồ Hồng cũng đuổi kịp… “Cẩn thận! Nằm sấp xuống!” Mộc Tử bất thình lình hét lên, chân đột nhiên nhấn ga, chiếc taxi như một con tê giác phát điên, đột nhiên lao về phía trước! “Tiểu tử ngươi điên rồi…” Tài xế taxi ngỡ ngàng bởi hành động bất ngờ của Mộc Tử, lúc xe đột nhiên khởi động vừa rồi, suýt tí nữa hắn bị hất văng ra ngoài cửa kính, hắn vừa ôm lồng ngực đang đau đớn khi va chạm vừa la lên, vừa mới la nửa chừng liền bị một tiếng súng nổ cắt ngang, ngay sau đó là một âm thanh “Rầm rầm” cực lớn, đó là âm thanh kính sau xe bị viên đạn bắn bể. “Khốn kiếp, chuyện gì xảy ra vậy?” Tài xế taxi ôm đầu hét lên, nhưng giọng nói của hắn đã nhanh chóng bị bao phủ bởi những âm thanh "Phịch! Đùng~! 'Rầm Ào Ào'! Ầm!" liên tiếp truyền đến. Thì ra lúc này taxi vừa vặn lao đến trước xe cảnh sát, ba bốn người trên xe cảnh sát bỗng nhiên lao ra, tất cả đều cầm vũ khí chém lung tung lên chiếc taxi. Mộc Tử không để ý đến tiếng chửi bậy của tài xế, cắn răng đột ngột nhấn ga, chiếc taxi như một mũi tên nhanh chóng bỏ rơi cảnh sát giao thông và xe cảnh sát ở đằng sau, đến khi chiếc xe cảnh sát và chiếc Passat màu đen bắt đầu đuổi theo, taxi đã sớm chạy vào con đường nhỏ bên cạnh quốc lộ… "Lục Sắc, em không sao chứ?" Sau khi tin chắc đã cắt đuôi toàn bộ sát thủ, Mộc Tử nhoài người lên trên tay lái, hổn hển chửi thề rồi vội vàng xoay người về phía chỗ ngồi phía sau hỏi thăm Âu Dương Lục Sắc. “Em không sao.” Sắc mặt Âu Dương Lục Sắc tái nhợt đứng lên, trả lời một cách yếu ớt. “Anh bạn, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đây là chuyện gì hay không?” Hiển nhiên là tài xế taxi đã bị khiếp sợ bởi tay lái lụa của Mộc Tử, khẩu khí cũng hòa hoãn xuống không ít. “Rất rõ ràng, chúng ta gặp phải cướp rồi. Hơn nữa còn là bọn cướp chuyên nghiệp, biết kéo bè kéo cánh phân công hợp tác, hơn nữa còn cải trang thành cảnh sát giao thông để ăn cướp.” Mộc Tử xoay người ngồi lại chỗ ngồi phía sau, vừa trấn an Âu Dương Lục Sắc, vừa giải thích một cách nghiêm túc cho tài xế. “Quan trọng nhất là… rõ ràng bọn chúng còn có súng lục!” Nghĩ đến cảnh vừa rồi, tài xế sợ hãi hét lên, “Chúng ta có nên báo cảnh sát không?” “Tùy bác thôi…” Mộc Tử thản nhiên nói, “Đúng rồi, tại vị trí dừng xe vừa rồi, vùng lân cận đó có những nơi tương tự trường bắn không?” “Có đấy, bên cạnh đó chính là câu lạc bộ bắn sung lớn nhất thành phố Tân Bắc, cậu không biết sao?” Tài xế nghi ngờ nói. “Lâu lắm rồi chúng tôi không trở về đây.” Nói xong, Mộc Tử dìu Âu Dương Lục Sắc xuống xe. Thấy Mộc Tử xuống xe, tài xế cũng ngơ ngác xuống xe theo, vừa nhìn thấy bộ dạng lúc này của chiếc taxi, khuôn mặt lập tức biến thành màu xanh lá cây. Sau khi bị đập phá, chiếc taxi dính sẹo khắp người, trở nên vô cùng thê thảm, bây giờ làm sao hắn có thể trình báo với công ty đây? Mộc Tử rút một xấp tiền từ túi trong người ra, đặt vào tay tài xế, khách sáo nói: “Số tiền này ngoại trừ phí taxi của chúng tôi, còn lại dùng để sửa xe cho bác, hẳn cũng đủ rồi. Đúng rồi, đống đồ trên xe kia cũng tặng cho bác luôn.” Nói xong, hắn dìu Âu Dương Lục Sắc đi về phía trước, nơi đó có một nhà hàng nhỏ đèn điện sáng trưng. Đang vô cùng bực mình, tài xế đếm xấp tiền trong tay, kinh ngạc phát hiện ra rằng có hơn hai vạn, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, thiếu niên này cũng quá rộng rãi đi. Hắn không khỏi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên bí ẩn kia, lúc này mới phát hiện hắn đã sớm biến mất ở trước mắt…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang