[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư- Sưu tầm

Chương 7 : Người theo dõi là ai?

Người đăng: 

.
Rạng sáng là lúc bóng tối thật dày đặc mà yên tĩnh. Lúc này, Triệu Đỉnh Long đang cầm chặt đèn pin. Ngay sau đó, hắn bắt đầu cần thận tìm kiếm từ phòng làm việc cho đến những góc hẻo lánh nhất của nhà xưởng. Nơi này là nhà máy nội thật Đỉnh Long, cũng là địa bàn của Triệu Đỉnh Long. Chính vì vậy, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào nhìn trộm đời tư của hắn, tuyệt đối không. Khi nghe được âm thanh, Triệu Đỉnh Long liền lập tức chạy ra. Mà đối với hiểu biết về địa hình của mình, Triệu Đỉnh Long tin rằng hắn sẽ tìm thấy người đã rình coi và cho kẻ đó biết thế nào là lễ độ. Bên trái văn phòng là xưởng mộc, xa hơn xưởng mộc là xưởng sơn. Hai xưởng đều dùng ngói Amiăng mà xây dựng. Triệu Đỉnh Long là một người tiết kiệm, trong các xưởng làm việc đều dùng sơn có màu của thép. Về phần công nhân ở đây làm việc trong xưởng đơn sơ liệu có lạnh đến phát run hay không thì hắn cũng chẳng cân nhắc... Xưởng mộc và xưởng sơn đều khóa kỹ, chìa khóa ngoại trừ vợ hắn và hắn thì những người khác đều không có. Cũng vì vậy, người ngoài tuyệt đối không thể trốn trong đó. Triệu Đỉnh Long tìm tòi một lát rồi liền bỏ qua nơi này. Trước cửa ra vào của xưởng sơn có một con đường nhỏ, từ nơi đây quẹo trái sẽ đến được ký túc xá của công nhân, đây mới là nơi đáng nghi ngờ nhất. Hiện giờ trong ký túc xá có mười ba công nhân, nói không chừng cũng có người mang lòng hiếu kỳ rất lớn... Nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa mà liền rảo bước thật nhanh. Vừa đến trước cửa ký túc xá, Triệu Đỉnh Long liền đi vào. Do quen tay nên hắn mở đèn lên, toàn bộ ký túc xá cũng lập tức bừng sáng. Phần lớn công nhân vẫn còn đang ngủ say, khi nghe tiếng vang liền nhao nhao mở cặp mắt còn thèm ngủ ra. Ngay sau đó, tất nhiên họ liền cảm nhận được ánh đèn chói mắt. "Làm gì vậy ông chủ? Bây giờ là lúc nào vậy, ông muốn mạng người à..." Sau khi nhìn thấy Triệu Đỉnh Long, có mấy người bắt đầu thấp giọng phàn nàn. Khóe môi của Triệu Đỉnh Long nhếch lên, hắn không ư không hử mà đứng chặn trước cửa ra vào. Trong ký túc xá bày lần lượt những chiếc giường tầng có song bằng sắt vào sát tường. Đứng ở vị trí này, hắn có thể nhìn rõ tất cả tình huống trên giường mà bỏ sót một chút nào. Nếu như người rình coi chính là kẻ ở trong ký túc xá, với thời gian gấp gáp phải trở về, hẳn gã sẽ không kịp cởi quần áo ra ngoài. Mà trong ký túc xá đều là những người có tuổi nên vì sưởi ấm cơ hồ đều không một mảnh vải ở trong chăn. Cho dù không cởi sạch thì cũng chỉ mặc quần áo ngủ đơn bạc mà thôi. Còn nếu mặc quần áo như đi ra ngoài, trừ phi người đó muốn chết cóng... "Vậy bây giờ mình chỉ cần tìm ra người vẫn còn mặc quần áo là được rồi." Thế nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận, Triệu Đỉnh Long lại không hề phát hiện một người nào. Phần lớn công nhân đều quấn chăn quanh mình. Lúc này, Triệu Đỉnh Long nhíu mày rồi bắt đầu lục tung chăn mền trên người của những công nhân này ra và khiến họ cảm thấy khó hiểu mà lớn tiếng phàn nàn... Nào là hỏi hắn đang làm gì, kiếm thứ gì... "Không có gì... Mọi người cứ tiếp tục ngủ đi, tôi chỉ muốn nhìn một chút. À, tôi chỉ muốn xem thử coi chăn có đủ dày hay không? Tiết trời đang lạnh nên tôi muốn mua thêm một chút chăn cho mọi người ấy mà..." Triệu Đỉnh Long vừa kiểm tra thật kỹ càng vừa giải thích mà mặt không đỏ, tim cũng chẳng hề đập mạnh. "Thôi đi ông..." Công nhân nhao nhao rên rỉ rồi nghĩ thầm một cách cực kỳ khinh bỉ: Chúng ta còn chưa biết ông là dạng người gì hay sao? Nếu ông có lòng tốt như vậy thì Ngưu ma vương đã biến thành Bồ Tát rồi... Tất nhiên Triệu Đỉnh Long sẽ không để ý đến những suy nghĩ này vì hắn đang cẩn thận nhấc từng cái chăn của mọi người ra rồi kiểm tra. Đợi đến khi kiểm tra đến cái giường thứ ba ở bên trái, đột nhiên Triệu Đỉnh Long ngừng lại. Cái chăn này thật kỳ lạ! Nếu nhìn sơ sẽ thấy trong chăn phình lên tựa như có một người nằm ở bên trong. Nhưng nhìn kỹ mới thấy đó chỉ là một cái gối ôm cỡ lớn. Triệu Đỉnh Long thử độ ấm và phát hiện chiếc chăn này lạnh như băng. Nói cách khác, chủ nhân của cái chăn đã rời khỏi nơi này rất lâu rồi! "Người nằm trên giường này là ai? Hắn đang ở đâu?" Triệu Đỉnh Long xoay người hỏi công nhân bên cạnh mà mặt không đổi màu. Cùng lúc đó, hắn bắt đầu cẩn thận tìm tòi, loại bỏ trong trí nhớ. "Là Cổ Mãnh." Lão Trần làm nghề mộc bên giường trên ló đầu ra trả lời: "Tôi cũng không biết hắn ra ngoài từ lúc nào. Khi tôi đi vệ sinh lúc nửa đêm thì vẫn còn thấy hắn ngủ trong chăn mà." Cổ Mãnh? Triệu Đỉnh Long nhíu mày. Không thể nghi ngờ gì nữa, bây giờ Cổ Mãnh chính là người bị hiềm nghi nhiều nhất. Thế nhưng, điều này lại cực kỳ khó tin. Thậm chí, nếu nói hoài nghi, Triệu Đỉnh Long có thể hoài nghi tất cả con người ở bên trong công xưởng này nhưng người không thể hoài nghi, đó chính là Cổ Mãnh. Bởi vì kẻ có tên Cổ Mãnh là một thằng đần. Cổ Mãnh vốn là thiếu niên mười chín tuổi. Tuy bề ngoài có vẻ hoạt bát nhưng khi nói chuyện lại không rõ ràng cho lắm, mà chỉ số thông minh của hắn chỉ dừng lại ở lúc năm, sáu tuổi. Từ khi Tiết Tích qua đời ngoài ý muốn, Triệu Đỉnh Long vẫn thiếu một người trẻ tuổi có thể chịu đựng khó nhọc, một mình gánh vác tất cả nhưng công việc dơ bẩn lẫn khó khăn và hoàn toàn nghe tất cả sắp xếp của hắn. Nhưng lúc Triệu Đỉnh Long phát sầu vì không tìm thấy công nhân như vậy thì Cổ Mãnh đã đến. Tuy cái tên Cổ Mãnh này có chỉ số thông minh đến đáng thương nhưng sức lực vẫn còn đó. Triệu Đỉnh Long chỉ cần dạy cho Cổ Mãnh phải làm như thế nào thì gã sẽ không hề oán hận mà hoàn thành tất cả. Mặc dù chỉ làm một việc đơn giản nhất mà Cổ Mãnh đã phải hoàn toàn dựa vào thể lực thay sức lực nhưng khi Triệu Đỉnh Long nhìn thấy hắn thì hai mắt đã sáng rực lên. Nguyên nhân chính là Cổ Mãnh đã ngu si mà không có năng khiếu gì hay ho nên tìm việc rất khó khăn, hẳn không công ty nào bỏ tiền dùng hắn nên Triệu Đỉnh Long chỉ cần bỏ bốn trăm đồng để mướn hắn. Dù số tiền này là cực kỳ rẻ mạt so với sức lao động nhưng đã khiến người nhà của Cổ Mãnh cười sái quai hàm. Đây là chuyện Triệu Đỉnh Long cảm thấy may mắn nhất. Bây giờ chỉ có Cổ Mãnh là kẻ đáng nghi nhất. Thế nhưng hết lần này đến lần khác Cổ Mãnh là một thiếu niên không có đầu óc, đến lời nói cũng không rành mạch thì sao có thể nhìn trộm bí mật đời tư của người khác đây? Cái này quả là không thể tin nổi rồi! "Ai biết Cổ mãnh làm gì hay không? Thời gian nào hắn mới ra ngoài?" Triệu Đỉnh Long vừa kiểm tra giường chiếu vừa hỏi những công nhân xung quanh. Tuy nhiên, không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn. Đến khi đã không thể xác định người nào đáng nghi khác, Triệu Đỉnh Long mới ôm một bụng nghi ngờ mà rời khỏi ký túc xá. Trải qua một phen giày vò thì đã đến hăn năm giờ, màn đêm dần giảm, thay vào đó buổi sáng dần đến. Lúc này, Triệu Đỉnh Long đứng trước cửa ký túc xá hút một điếu thuốc. Nếu người xem trộm là Cổ Mãnh... thì vấn đề này dễ giải quyết rồi. Triệu Đỉnh Long nghĩ thầm, hoặc là hiền lạnh, hoặc là cứng rắn, cưỡng bức hay dụ dỗ. Bất kỳ một kế sách nhỏ nhỏ nào cũng đủ bịt miệng thằng ngốc này. Nhưng có một vấn đề rất lớn: Người xem trộm đúng là Cổ Mãnh sao? Nhưng nếu không phải là Cổ Mãnh thì là ai đây? Toàn bộ xưởng chỉ có mình và vợ, mà tất cả mọi người đều tập trung ở trong ký túc xá... "Ông... Ông chủ! Ngoài đó... ngoài đó có thật nhiều tiền!" Trong khi Triệu Đỉnh Long sa vào trong suy tư thì giọng nói của Cổ Mãnh bỗng vang lên bên tai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang