[Dịch]Tu Thần Ngoại Truyện

Chương 3205 : Lại gặp thù cũ

Người đăng: 21302766

Chương 3205: Lại gặp thù cũ ''Tâm ý của tiền bối, vãn bối tâm lĩnh!'' Mạc Gian Ly cười nói, " Vãn bối chính là Nho tu, đi theo tiền bối sợ là không tiện. Vả lại vãn bối chính là đệ tử Sùng Vân tông, cùng Tiên Phật tranh chấp ở Trường Sinh trấn có quan hệ, đồng dạng sẽ cho tiền bối mang đến phiền phức..." "Ha ha..." Tiêu Hoa cười to, nói ra, " Ngươi không nói lời này, Tiêu mỗ còn có chút do dự, nếu ngươi đã đem cố kỵ trong lòng nói ra, Tiêu mỗ làm sao lại để cho ngươi thất vọng? Tiêu mỗ có lẽ không có thời gian dạy cho ngươi công pháp Nho tu, nhưng Tiêu mỗ nhớ kỹ ngươi hẳn là có tu luyện kiếm pháp Nho tu, mỗi một đệ tử của Tiêu mỗ đều tinh thông kiếm pháp, Tiêu mỗ cảm thấy để cho hắn thu ngươi làm đồ, làm đệ tử Tạo Hóa Môn!" "Tạo Hóa Môn? ?" Mạc Gian Ly sững sờ, hắn có chút không dám tin vào tai mình, kêu đáp, " Tiền bối lúc nào thì bái nhập môn phái Nho tu rồi? Vãn bối thật giống như chưa nghe nói qua có một môn phái Nho tu nào gọi là Tạo Hóa Môn cả!" Đang lúc hai người nói chuyện, Công Thâu Minh Hồ đã chạy tới đằng sau hai người, Tiêu Hoa nhìn Công Thâu Minh Hồ một chút, cất bước hướng đi lầu các, trong miệng đáp lời: "Việc này cứ quyết định như vậy đi, đợi đến lúc chúng ta ra khỏi Minh Nguyệt Cung, Tiêu mỗ liền dẫn ngươi đi gặp hắn!" "Tiền bối. . ." Mạc Gian Ly vội vàng đuổi theo, nghĩ muốn nói thêm gì nữa, đáng tiếc Tiêu Hoa vừa cười vừa nói, "Ngươi không cần nói thêm cái gì, nếu là ngươi nhìn thấy đệ tử của Tiêu mỗ, cảm thấy không thích hợp. Vậy thì không có sao, ngươi lại cự tuyệt cũng không muộn!" Tiêu Hoa cũng không nghĩ rằng, đối mặt với Du Trọng Quyền và Thường Viện đã Nguyên lực thất phẩm, Mạc Gian Ly sẽ có lý do cự tuyệt. "Được. . . được rồi!" Đối mặt với Tiêu Hoa võ đoán, Mạc Gian Ly cũng là bất đắc dĩ, hắn hơi hơi đáp ứng chút, đi theo sau lưng Tiêu Hoa. Bất quá, suy nghĩ của hắn nhưng cùng Tiêu Hoa khác biệt, hắn không quá tin tưởng là đệ tử của Tiêu Hoa, có thể có dạng tu vi gì xuất chúng. Đương nhiên, hắn cũng không có phàn nàn vì cái gì mà Tiêu Hoa không tự mình thu hắn làm đệ tử. Mạc Gian Ly là người biết cảm ân, từng trải qua khu trục và trôi dạt khắp nơi, Tiêu Hoa đối với hắn ôn hòa một chút thôi, hắn đều cảm thấy đó là một loại hưởng thụ. Chuyển qua khúc quanh hành lang. Đối diện là một cung điện không lớn, Công Thâu Dịch Hinh và Công Thâu Dịch Minh đi đến trước cổng cung điện, đặc biệt còn quay đầu nhìn một cái. Đợi đến khi nhìn thấy Tiêu Hoa và Mạc Gian Ly đi tới, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Bước nhanh tiến vào. Mà đợi đến lúc Tiêu Hoa tiến vào cung điện, chính là nhìn thấy một người Nho tu trẻ tuổi có vóc dáng cao lớn , tướng mạo có chút tương tự với Công Thâu Dịch Hinh. Người Nho tu này trên mặt mỉm cười, nhìn xem Tiêu Hoa, bên cạnh hắn, Công Thâu Dịch Hinh đang là dùng tay kéo kéo cánh tay của hắn, tựa như tiểu cô nương một dạng, đang làm nũng nói gì đó. Mà Nho tu hai bên nơi này, lại ngồi vây quanh một ít nam nữ có Nguyên lực khoảng chừng ngũ, lục phẩm. Những nam nữ này không ai là không phong độ hiên ngang, chung linh nội tú, quả là rồng phượng trong loài người. Khỏi cần nói, người ấy chính là Công Thâu Tĩnh Dạ mà Công Thâu Dịch Hinh nói tới, là Nguyên lực thất phẩm đại tông sư. Nhìn xem Công Thâu Tĩnh Dạ ngồi vững vàng trên ghế, tư thế đang chờ đợi mình bái kiến, Tiêu Hoa cười khổ, hắn thật sự là đem đá đập chân mình rồi! Hắn vốn là ghét bỏ Chúc Khanh hắn ta đối với mình cung kính, muốn tìm cảm giác bình dị gần gũi, nhưng chưa từng nghĩ tới, vừa mới đụng phải Mạc Gian Ly. Còn chưa kịp ôn chuyện, liền bị Công Thâu Minh Hồ nhục nhã, nhân gia Công Thâu Dịch Hinh qua tới, cho hắn giảng hòa, ngay sau đó liền muốn đi theo nàng bái kiến một trưởng bối Nguyên lực thất phẩm. Công Thâu Dịch Hinh cô ta vốn là có ý tốt. Dù sao được tiền bối có cấp bậc cao chỉ điểm hoặc là chiếu cố đều là một loại cơ duyên, là tu sĩ tầm thường thì Công Thâu Dịch Hinh còn khinh thường đi giới thiệu đâu! Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, Công Thâu Dịch Hinh gặp phải Tiêu Hoa đang cải trang vi hành, một nhân tộc Đạo môn Đại Thừa Đại tông sư làm sao có thể chịu quyền của một hậu bối mà đi gặp qua Nho tu. ''Lễ pháp a lễ pháp. . .'' Tiêu Hoa thở dài,'' Lễ pháp Nho tu tuy nhiên là có chút cổ hủ, nhưng trên bản chất, chính là một loại trật tự, cũng chính là Từ Chí thân vì Tiên giới chưởng hình sử đến duy trì. Hôm nay Tiêu mỗ có chút càn rỡ!'' Nghĩ đến đây, Tiêu Hoa hơi hơi thằng người. Muốn đem cảnh giới của mình hiển lộ ra. Nhưng mà ngay vào lúc này, đằng sau hắn lại truyền đến một tiếng kêu hưng phấn, ''Dịch Minh, ngươi cũng tới Thiên Yêu Thánh cảnh rồi? Ta vừa mới tiến vào Trích Tinh Lâu, liền nghe đến Công Thâu thế gia các ngươi cũng tới, ta liền nghĩ đi đâu rồi, ngươi là Hậu tiến chi tú (ưu tú hơn thế hệ trước) của Công Thâu thế gia, hành trình Tinh Nguyệt Cung lần này, làm sao có thể không có ngươi đây? Ngươi nhìn một chút. . . Đây là ta tìm cho ngươi Diễn Lôi Mộc, tất nhiên sẽ đối với việc tu luyện Ngũ Khí Chính Lôi của ngươi có hữu dụng!'' ''Ha Ha. . .'' Tiêu Hoa không cần xoay người, cũng không cần quay đầu, càng không cần dùng thần niệm đi dò xét, chỉ bằng vào giọng nói này, Tiêu Hoa liền cười, hắn rõ ràng nhận biết, đây chẳng phải là Đoan Mộc Tình, ngày đó ở trong Đồng Trụ quốc Trích Tinh Lâu, cùng hắn kết xuống ân oán sống chết sao! ! Đêm hôm đó, Tiêu Hoa giá huấn qua Đoan Mộc Tình và Đoan Mộc Khâu, cũng ngay trước mặt của Đoan Mộc Tình nói qua, muốn nhìn một chút cái gọi là thế gia Nho tu còn có hay không công chính, công bằng cùng công lú! Mà rõ ràng Đoan Mộc Tình cũng nói, hắn không hề tin cái gì công chính, công bằng cùng công lý? Hắn để Tiêu Hoa chờ lấy công lý của hắn. Mà sau đó, ngay ở thời điểm Tiêu Hoa cơ hồ quên lãng, hắn rốt cuộc đã đợi được công lý của Đoan Mộc thế gia, đó chính là ở trong động phủ Thương Lãng Tử, bị Đoan Mộc Lượng Sanh truy sát! Đoan Mộc Lượng Sanh tính là một hán tử có chút nhiệt huyết, nhưng hắn dù sao cũng là con cháu của Đoan Mộc thế gia, mặc dù hắn thưởng thức Tiêu Hoa, cũng không thể không hạ sát thủ. Tốt là ở thời điểm này, thực lực Tiêu Hoa tất nhiên hơi kém với Đoan Mộc Lượng Sanh, nhưng nếu là bỏ chạy thì không thành vấn đề, cho nên hắn vẫn là từ trong ''Công Lý'' của Đoan Mộc thế gia chạy trốn được, Đoan Mộc Lượng Sanh kia cũng bởi vì đạt được cơ duyên ở trong động phủ Thương Lãng Tử, lại không có tìm Tiêu Hoa phiền phức nữa. Để Tiêu Hoa nằm mộng cũng nghĩ không ra chính là, bản thân vừa từ Hồng Hoang đại lục trở về Tam đại lục, còn chưa đạp một bước nào vào Tàng Tiên đại lục đâu, rất nhiều Nhân quả trước đây thế mà xuất hiện ở chỗ này, hắn không chỉ gặp được Mạc Gian Ly và Công Thâu Dịch Minh, càng là gặp được người mà mình hầu như quên mất : Đoan Mộc Tình. Đột nhiên, Tiêu Hoa lại có một loại dự cảm xấu:'' Mụ nội nó, không thể nào! Chẳng lẽ là. . . Thuật bói toán của Từ Chí thần diệu như vậy, Tinh Nguyệt Cung đây quả nhiên là thời điểm mà hai người bọn hắn ra ngoài, trở về Tiên giới lần cuối cùng, Tiêu mỗ. . . Thì có cơ hội lựa chọn sao? Nếu không, nhiều thù củ của Tiêu mỗ như vậy, làm sao có thể đều xuất hiện ở chỗ này?'' Đương nhiên, ý niệm này cũng bất quá là lóe lên một cái rồi biến mất, hắn lại có chút minh ngộ, cũng không phải là thù cũ của mình, mà là cơ duyên của Tinh Nguyệt Cung. Bởi vì Tinh Nguyệt Cung xuất hiện, nhiều thế gia của Tàng Tiên đại lục đều sẽ phái ra đệ tử cần cơ duyên đến Tinh Nguyệt Cung đây, không chỉ riêng con cháu thế gia có ân oán với mình, mà là con cháu thế gia có ân oán lẫn nhau, đều sẽ có cơ hội đến Tinh Nguyệt Cung này, bọn hắn cũng sẽ ở thời điểm thích hợp. . . Tháo gỡ ân oán với nhau! ! ! Đang lúc Tiêu Hoa suy nghĩ, trong miệng Đoan Mộc Tình đã hưng phấn nói xong câu nói, thẳng tiến vượt qua Tiêu Hoa, vượt lên một bước, tới trước mặt Công Thâu Tĩnh Dạ, khom người nói: '' Thế thúc tổ, vãn bối Đoan Mộc Tình của Đoan Mộc thế gia, bái kiến thế thúc tổ!'' Công Thâu Tĩnh Dạ vốn là đang chờ Tiêu Hoa chào hỏi, nhưng Đoan Mộc Tình đột nhiên xuất hiện, đoạt lấy đầu gió Tiêu Hoa, Công Thâu Tĩnh Dạ cũng không tốt ở trước mặt làm phật ý Đoan Mộc thế gia, đem ánh mắt từ trên thân Tiêu Hoa thu hồi, đưa tay ra hiệu đáp,'' Đứng lên đi, nơi đây là Trích Tinh Lâu, không cần quá mức khách khí!'' ''Hừ. . .'' Công Thâu Dịch Hinh nhưng lại không nguyện ý cho Đoan Mộc Tình sắc mặt tốt gì, hừ lạnh một tiếng, nói, '' Bất quá chỉ là bàng chỉ của Đoan Mộc thế gia, còn dám tự xưng là con em thế gia? Cũng không sợ Thiên Chi lão tổ của Đoan Mộc thế gia quở trách ngươi sao?'' ''Việc này. . .'' Đoan Mộc Tinh đối mặt với Công Thâu Dịch Hinh quả thực không dám nói gì. ''Dịch Hinh. . .'' Khóe miệng của Công Thâu Tĩnh Dạ hơi nhếch lên, hắn đối với tính cao ngọa của Công Thâu Dịch Hinh biết rất rõ ràng, cũng biết chỗ mà nàng trách cứ Đoan Mộc Tình cũng đều có lý, bất quá hắn cũng chỉ có thể quát lớn một tiếng, nói '' Đoan Mộc Tình kể ra cũng là thế gia đệ tử, có mấy lời là ngươi không thể tùy tiện nói!'' ''Hừ, thúc tổ, ngươi cho rằng ta nguyện ý nói ra à!'' Công Thâu Dịch Hinh lạnh lùng nói, ''Nếu như hắn không quấn lấy Dịch Minh tỷ tỷ, cho dù là ta nhìn thấy hắn, cũng chỉ coi hắn làm một con cóc! Hắn cũng không trở về tìm tấm gương mà xem, bản thân không chỉ là con cháu bàng chi của Đoan Mộc thế gia, càng là một kẻ vừa mới đặt chân vào luyện Khí Hóa Thần Văn sư, hắn thế nào có thể xứng với Dịch Minh tỷ tỷ? Vả lại, một trăm năm trước, Dịch Minh tỷ tỷ đã nói rõ ràng với hắn, không hi vọng lại nhìn thấy hắn! Nhưng mà hắn đâu? Nhìn thấy Dịch Minh tỷ tỷ tính cách có chút mềm, từng bước ép sát, ở trước mặt trưởng bối biểu hiện ra một bộ mặt si tình, muốn chiếm được đồng tình. Không phải chỉ là một khúc Diễn Lôi mộc sao? Có gì đặc biệt hơn người, đáng giá hắn gióng trống khua chiêng như vậy, thích hợp ngay mặt thúc tổ tặng cho Dịch Minh tỷ tỷ sao? Lòng lang dạ thú bực này, thúc tổ không tiện nói ra, ta nói ra!'' ''Dịch Hinh. . .'' Công Thâu Dịch Minh ở bên cạnh tựa hồ cũng có chút không đành lòng, kéo kéo ông tay áo của Công Thâu Dịch Hinh nói,'' Chớ ở ngay trước mặt mọi người nói ra, như vậy không được!'' ''Có gì mà không được! Liền là người như ngươi, khắp nơi vì người ngoài suy nghĩ, mới rơi vào tình cảnh lúng túng bực này! Hiện tại, không ít thế gia đệ tử đều biết thằng này đang theo đuổi tỷ tỷ, cho dù là có đệ tử ưu tú muốn cầu hôn, sợ cũng là xấu hổ! Sợ phật ý mặt mũi của Đoan Mộc thế gia!'' Công Thâu Dịch Hinh nhìn rõ ràng tâm tư của Đoan Mộc Tình, nói trúng tim đen,'' Mà trên thực tế, Đoan Mộc thế gia cũng không biết dự định của thằng này!'' "Không đến mức vậy!" Trên mặt của Công Thâu Dịch Minh ửng đỏ, thấp giọng nói ra. Tiêu Hoa vốn là đối với Công Thâu Dịch Hinh nhanh mồm nhanh miệng không thích lắm, nhưng lúc này nghe được lại là đại khoái nhân, hắn cười cười dừng bước chân, nhiều hứng thú nhìn xem. Đoan Mộc Tình đương nhiên không biết Tiêu Hoa ở chỗ này, trên mặt của hắn hơi có vẻ tái nhợt, thấp giọng nói: '' Công Thâu tiền bối, vãn bối biết tu vi của mình nông cạn, xuất thân cũng không như tiền bối, cho nên từ góc độ tiền bối đến nhìn, cách làm vãn bối xác thực là như thế! Nhưng mà, vãn bối có thể không chút khách khí cùng tiến bối nói, cùng chư vị Công Thâu thế gia đệ tử nói, thậm chí vãn bối cũng có thể không thẹn nhìn trời nói, đối với đất nói. Yêu. . . Là không có giới hạn, cũng không chia phẩm giai, bất luận thực lực gì! Có lẽ Dịch Minh cô nương cảm thấy vãn bối không thích hợp, nhưng từ khi vãn bối nhìn thấy Dịch Minh cô nương một khắc kia trở đi, đã xem nàng như tiên tử của mình. Xưa nay vãn bối không dám nghĩ nhiều, bởi vị sợ nghĩ nhiều hơn, sẽ để cho ấn tượng kia ảm đạm, vãn bối chỉ có thể ở lúc hoa đăng mơi lên, nhàn nhạt suy tưởng, hi vọng bóng đêm có thể để cho ấn tượng này thêm lâu dài hơn! Ván bối cũng biết vãn bối không xưng với Dịch Minh cô nương, nhưng vãn bối nguyện ý làm một người trong rất nhiều người ái mộ Dịch Minh cô nương, hi vọng con đường tu luyện của nàng có thể thuận buồm xuôi gió, vãn bối nguyện ý đem hết thảy bản thân lấy ra.'' (chưa xong còn tiếp. )
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang