[Dịch]Tu Thần Ngoại Truyện

Chương 3203 : Gặp lại Công Thâu Dịch Hinh

Người đăng: 21302766

Chương 3203: Gặp lại Công Thâu Dịch Hinh Nói xong, trên mặt Mạc Gian Ly mang vẻ hưng phấn, kéo ống tay áo Tiêu Hoa, đi đến trong chỗ Nho tu của hắn trước đó, hơi lớn tiếng kêu lên:'' Chư vị tiên hữu, Mạc mỗ giới thiệu cho chư vị một chút, đây là hảo hữu Đạo môn mà 300 năm trước Mạc mỗ kết giao ở Trường Sinh trấn! Hắn tên là Tiêu Hoa, là một tu sĩ trong lòng chứa lê dân bách tính, năm đó, Mạc mỗ và hắn liên thủ nghênh chiến qua thủy tộc sông Liêu.'' ''Ôi, ta nhớ ra rồi, Mạc huynh, đây chính là vị tu sĩ Đạo môn mà ngươi nói là lực lớn vô cùng đi!'' Một người Võ tu vóc người hơi có chút vạm vỡ, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh, vội vàng chắp tay thi lễ nói,'' Tại hạ Bồ Thanh gặp qua Tiêu tiên hữu!'' ''Chê cười, chê cười,. . .'' Tiêu Hoa cười hoàn lễ, ''Tiêu Hoa gặp qua chư vị!'' Sau đó, mấy người Nho tu ở gần cạnh Mạc Gian Ly là tương đối có chút lễ phép cùng Tiêu Hoa chào hỏi, mặc dù xa xa không có thân cận như Bồ Thanh kia, nhưng trên mặt mũi cũng còn nghe được. Đợi đến phiên một Nho tu mặt trắng không râu, vẻ mặt kiêu căng thời điểm, trên mặt Mạc Gian Ly rõ ràng hơi chậm lại, lộ ra một tia mất tự nhiên. Bất quá hắn chỉ hơi du dự, lại cười nói với Tiêu Hoa rằng:'' Tiêu tiên hữu, đây là Công Thâu thế gia Công Thâu Minh Hồ, mặc dù niên kỷ vẫn chưa tới 2000 tuổi, lại là một tông sư Nguyên lực Ngũ phẩm, chính là cao thủ hiếm có trong mấy người ta.'' Lời nói này của Mạc Gian Ly mặc dù không có ý a dua, nhưng nghe còn là mang theo ý vị thổi phồng, mặc dù Tiêu Hoa không rõ vì cái gì, nhưng trên mặt hắn còn mang theo nụ cười, đang muốn mở miệng. Mà lúc này Mạc Gian Ly lại nói với Công Thâu Minh Hồ:'' Công Thâu tiền bối, đây là hảo hữu của vãn bối Tiêu Hoa, là một tu sĩ Đạo môn có phẩm tính quả thực không tệ, tiền đồ sau này tuyệt đối bất khả hạn lượng, các ngươi nhiều thân cận hơn một chút. . .'' Công Thây Minh Hồ kia vốn là cùng một Nho tu bên cạnh thì thầm, đối với Mạc Gian Ly giới thiệu cũng không để ý, nhưng hắn nghe được Mạc Gian Ly đối với mình giới thiệu có vẻ khoa trương, trên mặt cũng là chất lên ý cười, vốn muốn mở miệng nói vài lời khuyến khích. Có thể hắn nghe được mấy câu cuối cùng của Mạc Gian Ly, vẻ mặt trong nháy mắt biến đổi, nhìn xem trên dưới Tiêu Hoa, lạnh lùng nói :'' Lão phu không thích tu sĩ Đạo môn tu sĩ, chưa nói tới hợp tác cái gì. Càng đừng nói là thân cận cái gì! Về phần cái gì phẩm tính không tệ, lời này nghe là hoang đường, thế gian này người có hai chân thì nhiều, có thể tu sĩ Đạo môn sinh ra nhân tâm. . . Lại là không nhiều!'' Mạc Gian Ly sắc mặt trắng bệch. Răng hơi nghiến. Công Thâu Minh Hồ kia cũng không thèm để ý vẻ mặt của Mạc Gian Ly, ánh mắt từ trên thân Tiêu Hoa chuyển qua trên thân Mạc Gian Ly, ý vị sâu xa nói ra:'' Mạc Ngôn a, ngươi phải nhỡ ký giáo huấn Sùng Vân tông, nhớ kỹ bản thân vì cái gì phải trôi dạt khắp nơi. Sùng Vân tông ngươi ở Khê quốc vốn là thật tốt. Vì sao lại bị diệt môn? Ngươi vì sao lại bị khu trục ra khỏi Sùng Vân tông? Không phải liền là bởi vì Phật tông, bởi vì Đạo môn sao? Ngươi cũng là một Văn sư, thế nào còn không biết ghi nhớ?'' Nếu là từ góc nhìn của Tiêu Hoa, tên Công Thâu Minh Hồ này tuyệt đối thích ăn đòn, nhưng nếu từ góc độ nhìn của Mạc Gian Ly, mặc dù Công Thâu Minh Hồ không nể mặt mình, có thể dù sao hắn cũ là tiền bối Nho tu, những lời này nghe vào mất hứng, có thể cũng tính là một tiền bối dạy bảo. Mạc Gian Ly cắn răng, rốt cục cúi đầu đáp:'' Đúng. Công Thâu tiền bối nói lời rất đúng! Vãn bối hẳn là từ môn phái đã trục xuất mình, cũng hẳn là từ trong thảm kịch diệt môn của Sùng Vân tông lấy được giáo huấn.'' ''Vậy là tốt rồi!'' Công Thâu Minh Hồ gật đầu, nheo mắt nhìn Tiêu Hoa một chút rồi nói, ''Như vậy sau này liền ít đi lui tới cùng những tu sĩ không biết gốc rễ này, phá hư thanh danh của ngươi, làm cho Nho tu ta mất mặt!'' Tiêu Hoa cũng không thèm để ý Công Thâu Minh Hồ, trong mắt của hắn Công Thâu Minh Hồ liền một con kiến cũng không bằng, hắn chỉ là nhíu mày nhìn xem Mạc Gian Ly, suy nghĩ lời của Công Thâu Minh Hồ vừa nói. Chợt, Mạc Gian Ly hơi hơi ngẩng đầu. Nhìn xem Công Thâu Minh Hồ từng câu từng chữ nói ra:'' Tiền bối quan tâm vãn bối, vãn bối đương nhiên là muốn cảm tạ tiền bối! Bất quá, vãn bối muốn kết giao với ai, đó là quyền của vãn bối! Vãn bối cho dù là làm hỏng danh tiếng. Đó cũng là sự tình của vãn bối, không cho phép người bên cạnh can thiệp! Lại nói, vãn bối cũng không thấy được việc kết giao với một người tu sĩ Đạo môn đem tính mạng của mình đều không để ý, cùng Thủy tộc chém giết, chỉ muốn cứu dân chúng bình thường của Trường Sinh trấn, sẽ là một việc không thể tiết lộ ra ngoài. Mà vãn bối cũng không thấy cử động của vãn bối như vậy có thể làm cho Nho tu mất mặt! Vãn bối bất quá là một tu sĩ nghèo túng. Xa xa mới có được thân phận cao ngạo địa vị hiển hách bực này như tiền bối! Vãn bối cũng không có khả năng nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. . .'' "Hừ, trẻ nít không dễ dạy!'' Công Thâu Minh Hồ nhìn thấy Mạc Gian Ly mỉa mai chính mình, cười lạnh, phất tay áo quát lớn nói ra," Gỗ mục không điêu khắc được vậy!'' Theo một câu quả quyết của Công Thâu Minh Hồ, mấy cái Nho tu ban đầu cùng Mạc Gian Ly đến gần, thân hình không tự chủ được nhích ra xa, Công Thâu Minh Hồ mặc dù chưa hề rời đi, nhưng mấy Nho tu kia đã đem Mạc Gian Ly bài xích ra ngoài, Mạc Gian Ly nhìn xem mười mấy người Nho tu hắn còn chưa từng giới thiệu, trong lòng có chút thở dài. "Mạc tiên hữu?" Giọng nói Tiêu Hoa lại là nhẹ như mây gió, ''Ngươi làm sao bị tông môn trục xuất rồi? Sùng Vân tông lại thế nào bị diệt phái? Khê quốc kia bây giờ là dạng gì a?'' "Ai. . ." Mạc Gian Ly thở dài một tiếng, nhìn xem vô hình ngăn cách giữa mình cùng Nho tu khác, cười khổ nói,'' Tiêu tiên hữu, việc này nói ra rất dài dòng. . .'' "Không nóng nảy!" Tiêu Hoa cười nói, " Ngươi chậm rãi kể lại. . ." "Công Thâu Minh Hồ. . ." Ngay ở thời điểm Mạc Gian Ly vừa muốn mở miệng, một thanh âm trong trẻo lại từ chỗ bậc thang truyền đế, Tiêu Hoa sững sờ, có chút khó tin quay đầu lại, nhưng nhìn hắn vừa mới đi tới chỗ bậc thang, hai người nữ tử mỹ lệ mắt ngọc mày ngài lại có vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở chỗ kia, ở trong một người không phải là Công Thâu Dinh Hinh sao? Công Thâu Minh Hồ kia kéo dài khoảng cách với Mạc Gian Ly, chính là trên mặt mang một tia kiêu căng, cùng Nho tu khác nói chuyện, nghe được có người kêu tên mình, hắn cực kỳ không kiên nhẫn quay đầu qua tới, đợi đến nhìn thấy rõ Công Thâu Dịch Hinh cùng một nữ tử khác, trên mặt lập tức sinh ra vui mừng, cơ hồ là trượt đến trước mặt hai người, khom người nói:'' Minh Hồ gặp qua Dịch Hinh cô cô và Dịch Minh cô cô, không biết hai vị cô cô gọi Minh Hồ có chuyện gì?'' Trên mặt Công Thâu Dịch Hinh lộ ra vẻ chán ghét cùng khinh thường, nàng lạnh lùng nói:'' Công Thâu Minh Hồ, ngươi mặc dù họ là Công Thâu, nhưng dù sao cũng là bàng chi của Công Thâu thế gia, cũng không có ghi tên gia phả, ngươi gọi tiếng cô cô này. . . Lại từ đâu nói lên? Nếu là lén lút gọi, cũng liền gọi, ta sẽ không so đo cùng ngươi! Nhưng ngươi ở trước mặt mọi người xưng hô như vậy, đây là không thèm để ý gia phả của Công Thâu thế gia ta a? Ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt mũi! Chớ có làm hỏng danh tiếng của Công Thâu thế gia ta, ném đi người của Công Thâu thế gia ta!'' Công Thâu Minh Hồ cũng biết Công Thâu Minh Dịch này từ trước đến nay đều là tâm cao khí ngọa, không đem người bình thường đặt trong mắt, có thể hắn không nghĩ tới một câu nói của mình thế mà dẫn ra nhiều phiền phức như thế. Nhưng mà, trong lòng Công Thâu Minh Hồ lại cực kỳ hiểu rõ, lời nói của Công Thâu Dịch Hinh tuy khó nghe, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều chuẩn xác, chính mình mặc dù muốn phản bác cũng là không thể, giống như là hắn vừa mới từ góc độ tiền bối Nho tu quát mắng Mạc Gian Ly, hắn nhìn trộm xung quanh một chút, sớm đã có Nho tu cười thầm, trên mặt hắn nóng lên, xanh đỏ một mảng. "Dịch Hinh muội muội. . ." Nữ tử bên cạnh tên là Công Thâu Dịch Minh cười kéo kéo ông tay áo của Công Thâu Dịch Hinh, '' Minh Hồ mặc dù không thể ghi tên lên gia phả, bất quá nếu là luận từ bối phận, hắn tất nhiên là hơn ngàn tuổi rồi, cũng phải gọi người mấy trăm tuổi như ngươi làm cô cô nha? Hắn nói được cũng không có gì sai! ngươi cần gì phải tức giận với tiểu bối kia?'' "Hừ. . ." Công Thâu Dịch Hinh nguýt Công Thâu Dịch Minh một chút, đối với Công Thâu Minh Hồ nói:'' Lần này ta liền không so đo với ngươi, Tĩnh Dạ thúc tổ bảo ngươi xuống tới có chuyện gì. . .'' Công Thâu Minh Hồ nghe được, như trút được gánh nặng, vội vàng cười đáp:'' Đã biết, đã biết, đa tạ cô. . . Tiền bối. . .'' Bất quá, thời điểm hắn đang mốn cất bước, Công Thâu Dịch Hinh đột nhiên la hoảng lên, ánh mắt hướng về phía sau lưng mình, rất kinh ngạc kêu lên:''A! ! Ngươi. . .'' Công Thâu Minh Hồ kinh hãi, có chút không biết làm sao nhìn xem Công Thâu Dịch Hinh đột nhiên thất thố, không rõ ràng cho lắm. Lại nhìn con mắt của Công Thâu Dịch Hinh gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Công Thâu Minh Hồ, trải qua mấy tức về sau, trên mặt mới nổi lên một tia ửng hồng, tựa hồ đè nén xuống nội tâm mình đang kích động, vội la lên: "Tiêu chân nhân, ngươi. . . Ngươi làm sao cũng ở chỗ này? Sao vãn bối không có gặp ngươi tiến vào Trích Tinh lâu? ?" "Tiêu. . . Tiêu chân nhân? Tiêu. . . Tiền bối? ? ?" Mặc dù Công Thâu Minh Hồ còn chưa từng xoay người lại, cũng không biết người mà Công Thâu Dịch Hinh gọi là tiền bối có phải là Tiêu Hoa hay không, có thể đầu óc của hắn "Ông" một tiếng liền là mộng rồi, bởi vì hắn biết, phía sau mình liền là đám người Mạc Gian Ly, mà chính mình trong mười mấy Nho tu, cũng không có một ai họ Tiêu cả, mà đặc biệt, Tiêu chân nhân. . . Không phải chính là xưng hô của tu sĩ Đạo môn sao? Quả nhiên, tiếng nói Tiêu Hoa nhàn nhạt vang lên: "Nguyên lai là Dịch Hinh cô nương a, mấy trăm năm không thấy, ngươi vẫn khỏe chứ?" "Ta. . . Ta tự nhiên là tốt!"Lúc này vẻ cao ngạo của Công Thâu Dịch Hinh sớm cũng không biết đi nơi nào rồi, đối mặt vời người này chỉ có chừng sáu trăm tuổi, nhưng Đạo môn tu vi cùng trận pháp chi đạo đều xa xa cao hơn nàng, Tiêu Hoa, nàng quả thực không có tư cách kiêu ngạo! Mà vấn đề kia "Phải chăng chỉ có bốn trăm tuổi", cũng đang ở trong hơn 200 năm tuế nguyệt,ở trong lòng của nàng sinh ra một cái khúc mắc. "Ngươi cũng tốt a?" Công Thâu Dịch Hinh tựa như tiểu cô nương, ngốc ngốc hỏi lại, bất quá lập tức nàng liền ý thức được không thỏa đáng. Trên mặt nàng đỏ lên đồng thời, vội vàng quay người lại, nhanh như chớp giữ chặt Công Thâu Dịch Minh, vui sướng nói ra, “Dịch Minh tỷ tỷ, đây chính là ta thường. . ." Nói đến một chữ ''Thường'', tiếng nói của Công Thâu Dịch Hinh tức thì thấp rất nhiều, ''Đây chính là ta đã nói với ngươi đại sư trận pháp kia, cao thủ Đạo môn. Nếu không có hắn, ta không có khả năng ở trong 200 năm, đặt chân lên Nguyên lực Ngũ phẩm thượng giai! A, tỷ tỷ, ngươi chớ nhìn hắn chỉ có thực lực Nguyên lực Tứ phẩm thượng giai, hắn nha, biết nhất là gạt người, năm đó Cô Tô tỷ tỷ có thực lực Nguyên lực Ngũ phẩm trung giai, đều nói thằng là bản thân không phải địch thủ của hắn. Ôi, đúng rồi, ta lại quên mất, hắn còn là một cao thủ Lôi tu, ngươi ngược lại có thể cùng hắn bàn luận một chút Ngũ Khí Chính Lôi. Hì hì. . ." (chưa xong còn tiếp. )
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang