[Dịch] Tử Thần Chi Tiễn
Chương 38 : Đoạn tiễn
.
Khoảng 20 phút sau, Dương An về tới Tô Bối Lan tiểu trấn, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa hàng thợ rèn bổ sung lượng lớn mũi tên cùng các loại dược tề.
Lại tốn thêm 10 phút sửa sang lại cho tốt, lúc này Dương An cũng không tới công hội chức nghiệp cung tiễn thủ gặp cung tiễn thủ đạo sư nhận nhiệm vụ tiến giai, mà đi về phía rương chứa đồ.
Mở rương chứa đồ, Dương An đem trang bị cùng tài liệu hôm nay bỏ cả vào, sắp xếp lại hành trang, giờ không có thời gian, đợi tối sẽ đem mấy thứ này đi bán đấu giá.
Lúc này, Dương An chợt để ý tới một mũi đoạn tiễn (tên gãy) vẫn lẳng lặng nằm trong đó.
- Đến lúc rồi, thành công hay không phụ thuộc vào ngươi.
Dương An lấy đoạn tiễn ra, cẩn thận để vào hành trang.
Mũi đoạn tiễn này cực kỳ bình thường, chẳng khác gì những thứ vũ khí gãy hỏng thường thấy trên chiến trường, thế nhưng nó lại là thứ toàn bộ cung tiễn thủ trong Phong Vân đều mơ ước, vật phẩm để chuyển sang chức nghiệp ẩn tàng.
Mũi đoạn tiễn này Dương An lấy được lúc còn chơi băng khống, khi giết quái trong một khu hầm mộ, dĩ nhiên là nó hoàn toàn vô dụng vào thời điểm đó, chỉ nằm mãi một góc trong rương chứa đồ. Mãi đến lúc bị Long thiếu gia đuổi giết, quyết định xóa acc luyện lại, Dương An mới phát hiện chỗ quý giá của đoạn tiễn này.
Mũi đoạn tiễn là này thứ duy nhất Dương An còn giữ lại, ngay từ khi bắt đầu, toàn bộ kế hoạch và hi vọng của Dương An đều bắt đầu từ nó. Có điều khi dần quen thuộc với chức nghiệp cung tiễn thủ, ý nghĩ của Dương An đã có chuyển biến, cho dù không thể trở thành chức nghiệp ẩn tàng, cũng chưa chắc đã không thể thành cường giả. Nhưng mà có một cơ hộ trở thành chức nghiệp ẩn tàng cường đại, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Dương An đi tới truyền tống trận trong Tô Bối Lan tiểu trấn, nộp 2 vàng, lựa chọn truyền tống đến một thành thị cấp 2 thuộc liên minh Quang Minh, Lôi Lạc thành, sau đó lại từ Lôi Lạc thành truyền tống tiếp đến một nơi gọi là Nguyệt Lạc tiểu trấn.
Rời khỏi “vùng sâu vùng xa” Tô Bối Lan tiểu trấn, Dương An cũng không định trở lại.
Ánh sáng lóe lên một cái, Dương An đã được truyền tống tới Nguyệt Lạc trấn, cảnh vật trước mắt đều thật quen thuộc.
Lúc còn chơi băng khống, phần lớn thời gian hắn đều ở nơi này.
Nguyệt Lạc trấn lớn hơn so với loại tiểu trấn kiểu Tân Thủ thôn như Tô Bối Lan kia khá nhiều, bãi luyện cấp cạnh đó cũng rất phong phú, khu quái 1x đến 5x đều có, bởi vậy nơi này cũng có rất nhiều người chơi tới.
Căn cứ lời giới thiệu của hệ thống với mũi đoạn tiễn kia, Dương An cần tới Áo Phong sơn lĩnh phía đông Nguyệt Lạc trấn tìm một NPC tên là Vũ Nguyệt để có cơ hội tiếp nhận nhiệm vụ của chức nghiệp cung tiễn thủ ẩn tàng. Giới thiệu chỉ có thế, rất vắn tắt.
Dương An xuất hiện không khiến cho người chơi khác chú ý, mỗi ngày Nguyệt Lạc trấn đều có vô số người chơi mới tiến vào, đồng thời cũng có không ít người chơi rời đi địa phương khác.
Dựa vào trí nhớ trước kia, Dương An tìm được tiệm tạp hóa mua hai Hồi Thành quyển trục, sau đó bước ra bên ngoài Nguyệt Lạc trấn, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng đông.
Kỳ thật Nguyệt Lạc trấn cũng là địa phương có sắc thái phi thường truyền kỳ.
Theo truyền thuyết, trong cuộc loạn chiến, nơi này từng sinh ra rất nhiều cường giả, trong đó cường đại nhất là một vị cung tiễn thủ thần cấp, có điều vị cung tiễn thủ thần cấp này quá thần bí, chỉ biết một ít thư tịch cổ xưa có ghi lại rằng vị cung tiễn thủ thần cấp này có được lực phong ấn cường đại, là khắc tinh của vong linh sinh vật. Lại có truyền thuyết kể về thực lực cường đại của vị này, có thể dùng cung tên trong tay bắn rơi cả mặt trăng trên bầu trời, cái tên Nguyệt Lạc trấn cũng từ đó mà ra.
Đối với truyền thuyết về Nguyệt Lạc trấn, trước kia Dương An cũng không chú ý, nhưng từ khi có được đoạn tiễn, quyết định muốn trở thành chức nghiệp cung tiễn thủ, Dương An cũng từng nghiên cứu qua. Tuy rằng tư liệu về truyện này không nhiều lắm, nhưng Dương An mơ hồ cảm thấy được mũi đoạn tiễn này rất có khả năng có quan hệ với vị thần cấp trong truyền thuyết kia.
Trước kia Dương An cũng từng nhiều lần đi qua Áo Phong sơn lĩnh, nơi đó chỉ là một tiểu sơn lĩnh (dãy núi nhỏ) cao hơn trăm thước, nhưng trong đại thảo nguyên này cũng đã là nơi cao nhất. Trên sơn lĩnh chằng chịt các loại cây cối, nhưng khá kỳ quái lại không có bất cứ quái vật nào xuất hiện, cho nên có rất ít người tới đây.
Tương phản, ở mặt bắc Áo Phong sơn lĩnh, cũng tức là tại Vong Giả mộ địa (nghĩa trang cho người chết) phía đông bắc Nguyệt Lạc trấn thì lại là một địa điểm luyện cấp thập phần sôi động.
Mà mũi đoạn tiễn này, cũng là Dương An lấy được từ Vong Giả mộ địa.
Dương An rất quen thuộc hoàn cảnh xung quanh Nguyệt Lạc trấn, tuy không hề đi đường vòng, toàn lực chạy băng băng mà cũng hơn 30 phút mới tới chân Áo Phong sơn lĩnh, sau đó còn phải leo lên.
Thời gian chỉ còn chừng hai giờ, trời đã sắp tối.
Dương An không dám có chút chậm trễ, tiếp tục tiến lên.
Áo Phong sơn lĩnh này không có đường đi rõ ràng, Dương An chỉ có thể tự mình lần mò leo lên, rất vất vả.
Lại tiêu tốn hơn mười phút, rốt cục Dương An cũng leo đến đỉnh núi. Toàn bộ cảnh vật đằng xa như thu vào tầm mắt, chỉ tiếc là vẫn không nhìn thấy NPC tên Vũ Nguyệt kia.
- Đoạn tiễn chú thích rõ Vũ Nguyệt ở ngay trên Áo Phong sơn lĩnh, sao không thấy bóng dáng đâu nhỉ.
Dương An nghĩ thầm.
Tìm mãi ở đỉnh cao nhất không thấy, Dương An đành phải xem xét vùng phụ cận, tìm kiếm manh mối.
Dạo một vòng quanh đỉnh sơn lĩnh, rốt cục Dương An phát hiện một nam trung niên NPC ở hướng bắc. NPC kia đang ngồi trên một tảng đá bị vây quanh bởi các tảng đá lớn khác, khó trách vừa rồi Dương An đứng trên đỉnh núi lại không thấy.
Mặc dù không có thông báo nam trung niên NPC kia là Vũ Nguyệt, nhưng Dương An khẳng định chính là người này.
Dương An đi từ từ tới gần mấy tảng đá lớn kia, thấy rõ bộ dạng trung niên NPC, tuy rằng thân hình cùng bề ngoài chỉ là trung niên, nhưng vẻ tang thương cùng ảm đạm trên mặt lại như là đã trải qua vô số năm tháng, ánh mắt trung niên NPC luôn luôn nhìn chăm chú về phía bắc, trong mắt mơ hồ lộ vẻ áy náy, như là tự trách, hối hận, lại như đang canh giữ thứ gì đó.
Dương An bất giác nhìn theo hướng mắt của trung niên NPC, mơ hồ thấy Vong Giả mộ địa xa xa phía bắc.
Rất nhanh, Dương An liền phục hồi tinh thần lại, hắn còn nhớ rõ nguyên nhân tới đây.
Dương An chậm rãi tiến lại, đồng thời từ hành trang lấy ra mũi đoạn tiễn kia.
Dương An cung kính đưa đoạn tiễn tới, nói:
- Kính chào Vũ Nguyệt tiền bối, tại hạ trong lúc vô ý chiếm được đoạn tiễn này, không biết có phải là vật của tiền bối không?
Không có nhắc đến nhiệm vụ tiến giai, ít nhiều gì Dương An cũng hiểu được một ít kỹ xảo trò chuyện trong loại nhiệm vụ này.
- Hả!
Nhìn thấy đoạn tiễn trên tay Dương An, trung niên NPC khẽ giật mình, ánh mắt sáng lên, vẻ xấu hổ trong mắt lại càng đậm.
- Đời người thấm thoát, mới đó mà đã lâu như vậy rồi, phong ấn cũng sắp hết hiệu quả.
Vũ Nguyệt nhỏ giọng thì thào tự nói, không biết là đang nhắc tới cái gì, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, cũng không tiếp nhận mũi đoạn tiễn kia, mà chỉ nhìn chằm chằm lên người Dương An một chốc, rồi lại lần nữa chăm chú hướng về phía bắc Áo Phong sơn lĩnh.
Tuy rằng Vũ Nguyệt lại trầm lặng trở lại, nhưng Dương An vẫn rất kiên nhẫn lẳng lặng chờ đợi.
Một hồi lâu, Vũ Nguyệt mới mở miệng nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi có nguyện ý nghe ta kể một chuyện xưa đã xảy ra từ rất lâu về trước không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện