[Dịch]Tử Thần! Đừng Chạy Em Là Của Bọn Anh - Sưu tầm

Chương 8 : Chương 7+8

Người đăng: 

.
“Cô..cô.. “ Chưa nói xong bị cô cắt ngang “anh biến thái đến mức yêu thích cô gái 18 tuổi xinh như hoa như tôi sao,… “ cô mỉm cười khẳng định gật gù suy nghĩ của mình . Những người xung quanh quái dị hắc tuyến nhìn cô,còn anh run rẩy khóe miệng thì cảm thấy hết nói nổi cô rồi . “ cô nghĩ gì vậy, tôi làm sao thích dáng người tong teo như cô ,cô nhìn lại bản thân cô đi” Uyên Tuyết không giận mà cười nhưng đôi mắt híp lại nguy hiểm “Nga~ .. dáng người tôi tong teo vậy còn anh thì sao ,anh tưởng đẹp trai lắm sao, dáng người xấu quắc ẻo lả như ai ,#@#$#... “ Uyên tuyết nói 1 tràng dài lê thê nói xấu anh ta hơn 1 phút ,khiến mọi người lảo đảo suýt ngã ngửa bội phục cô nói xấu người ta mà không ngừng lại không chớp mắt càng nói càng hăng giống như đang bình phẩm món ăn vậy. Còn anh ta thì suýt hộc máu tức giận lần đầu tiên anh bị 1 cô gái châm chọc nói xấu anh nhiều như vậy,bộ anh xấu thiệt vậy sao,anh nghi ngờ mắt thẩm mĩ cô có vấn đề không nhỉ,nhưng anh không nói chỉ nhịn cơn tức chờ cô nói xong “Cô nói xong chưa “ “ Xong rồi anh đẹp trai ..hắc hắc “ “oh.. vậy thì cô tên gì? “ “ tôi ư tên tôi là Uyên..ý khoan đã sao tôi phải nghe anh chứ, mơ tưởng” Anh không vội nhìn cô không nói chỉ cười gian tà “cô không nói thì không sao,nhưng tôi có thể điều tra hoàn cảnh của cô” “Anh dám…” Uyên Tuyết xù lông tức giận, đưa chân chuẩn bị đá thì bị anh nhanh tay né tránh làm cô suýt té. Anh nhìn con mèo nhỏ xù lông nhìn rất đáng yêu “ không muốn tôi làm thế thì cô nói tên cô đi” “ anh..được tôi sẽ nói nhưng với điều kiện anh nói trước tôi mới nói,như vậy công bằng” Anh cười cười lần đầu tiên thứ mấy rồi nhỉ vẫn là người đầu tiên dám đặt điều kiện với anh,cho dù có người đặt điều kiện thì bị anh cho giết hết rồi ,nhưng cô thì không như vậy, xem ra con mèo nhỏ thú vị như vậy, anh muốn cô rồi “Được thôi, tiểu miêu nhi nghe cho kĩ nhé tôi tên Đông Phương Bạc, 23 tuổi ,rất vui biết cô,còn cô thì sao” Uyên tuyết xoa cằm nghe tên anh thì cô miễn cưỡng nói ra và cười vui vẻ “ tôi tên Uyên Tuyết 18 tuổi, hoa gặp hoa nở, khiến ai cũng xiêu lòng đây” Đông Phương Bạc trố mắt nhìn cô tự khen mình hết sức buồn cười,anh nhịn không được mà cười to sảng khoái khiến ai cũng xiêu lòng trước nụ cười đó “phụt…hahaha…cô ..cô có cần tự tin thế không ,tôi định rồi cô sẽ là của tôi nhé,tiểu miêu nhi “ Uyên Tuyết đen mặt nhìn anh cười chế nhạo cô ,khiến cô tức giận , Đi tìm chết …hừ..hừ.. Uyên Tuyết dùng tốc độ vừa phải nhảy lên phi cho Đông Phương Bạc 1 cước ai ngờ anh đột nhiên xoay người né được, cô cắn răng nắm lấy vạt áo anh kéo ngã theo. ‘Bịch’ ‘Ngô’ Khiến mọi người xung quanh đang xem diễn phải trố mắt nhìn cảnh này chỉ thấy Uyên Tuyết nằm lên người anh ,còn Đông Phương Bạc thì ôm eo cô , 2 người họ môi kề môi ,cảnh tưởng này có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội . Họ trừng mắt ngạc nhiên nhìn đối phương tư thế vẫn vậy không thay đổi kéo dài 2 phút ,bỗng nhiên có người cắt ngang cảnh ái muội này “A… 2 người làm gì thế “ 2 người giật mình cùng xoay mặt ngước nhìn người trước mặt ,đó là người phụ nữ có thân hình nóng bỏng đang tức giận run người chỉ vào họ ,người này chính là phụ nữ xuống xe cùng Đông Phương Bạc . “2 người còn không đứng lên định như vậy mãi sao” người phụ nữ tức giận la to . 2 người ngồi dậy thì trước khi ngồi dậy cô dùng chân mơ hồ cọ xát ngang qua giữa 2 chân Đông Phương Bạc,khiến anh run lên suýt rên rỉ may anh kiềm chế trừng mắt cô,còn cô thì ngây thơ không biết mình làm gì . Khiến anh dễ phản ứng như vậy đối với cô , anh biết rõ bất kể người phụ nữ nào lại gần là anh cho 1 cước đá bay ,bởi phụ nữ đối với anh là ghê tởm thôi nhưng côn thì không hề khiến anh cảm thấy ghê tởm mà ngược lại vui vẻ hưởng thụ, kì quái không lẽ như cô nói anh bệnh rồi sao , xem ra cần đi khám lai xem sao.Anh thấy cô chà lau môi giống như ghét bỏ khiến anh tối sầm ,tức giận quá hóa cười nham hiểm “Này ,có vẻ như đây là nụ hôn đầu của cô nhỉ..hay là để tôi chịu trách nhiệm nhé, cô làm bạn gái tôi đi “ Uyên Tuyết trừng mắt giận dữ chống lại ánh mắt cười như không cười, sâu tối không lường được của anh ,tôi nâng gối thụi vào bụng anh khiến anh không kịp phản ứng. “Bốp” “A...cô “ Anh gập người đau đớn không giận nhưng vẫn cố gắng vô sỉ mặt dày nói : “Tiểu miêu ,chuyện vừa rồi là em … và anh..hôn nhau thì em chịu trách nhiệm hoặc là anh chịu trách nhiệm với em chứ “ “Bốp” cô tiếp tục nâng chân đạp vào chân anh khiến anh suýt té đau,cô vừa đạp vừa mắng: “Chịu trách nhiệm cái con khỉ! Lão nương éo cần anh phụ trách, never..anh nghĩ anh là ai hả?tôi đánh chết anh,đánh chết anh,cái đồ hạ lưu,đồ thần kinh,…@#$%//||\%#@ “ Mọi người kể cả người phụ nữ bị cho ra rìa cũng hắc tuyến nhìn cô nổi giận đùng đùng đánh đập soái ca ,người phụ nữ lại gần kéo cô ra không thì Đông Phương Bạc càng thảm. “Cô đang làm gì thế ,biết người nay là ai không mà cô dám đánh.. “ Chưa nói xong bị giọng nói nam nhân đang miễn cưỡng đứng dậy xen vào “Im miệng thư kí Khả La không phải chuyện của cô “ Đông Phương Bạc trên người thương tích đầy mình nhưng không mất đi khí chất tà mị mà ngược lại càng thêm phong tình, nhìn cô tiếp tục lảm nhảm nói “Tiểu miêu ,em là người đầu tiên dám làm thế và là người đầu tiên cướp nụ hôn của tôi,đợi khi tôi làm xong sự tình của tôi ,tôi sẽ tìm em ,sẽ lấy em làm vợ ,đón em vào cửa nhé,sẽ không để em chịu ủy khuất,… “ Mọi người xung quanh: “…-_-#” này bị ngược thê thảm như vậy mà anh còn tâm trạng tán nhà người ta sao. Thư kí Khả La và Uyên Tuyết “..-_-#” ..... Đang nói dụ dỗ tiểu miêu thuộc về anh thì Uyên Tuyết chịu không nổi mà ra tay “Phụt” anh bị đánh bay thành con đường parabol rớt xuống đất 2 mét càng thê thảm mất hết hình tượng trai đẹp của anh luôn. Cô đi ngang qua anh chuẩn bị về nhà thì sẵn đạp lên anh mấy cước, Ta đạp..ta đạp..ta đạp…hừ hừ hừ…..Đông Phương Bạc cho anh hết đẹp trai luôn, để xem ai còn dám lấy anh không. Đạp xong cô nhảy vào xe bỏ chạy . “Vèo” Còn mọi người thì ngỗn ngang trong gió hết kịch 1 cách kì quái…mọi người đều tản ra đi làm việc của mình chỉ còn lại thư kí Khả La và Đông Phương Bạc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang