[Dịch]Tư Thái Cung Phi - Sưu tầm
Chương 44 : Chương 44: Phong hào
Ngày đăng: 05:19 22-02-2019
.
Edit: Nguyệt Phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Nửa tháng sau, Thượng Dương cung.
Hoàng đế không thuyết phục được Hoa Thường, cuối cùng chỉ có thể chuyển Hoa Thường về Thượng Dương cung, dĩ nhiên đi theo còn có ba bốn thái y do đích thân Hoàng đế chỉ định.
Thược Dược cuối cùng cũng theo Hoa Thường rời khỏi Kiến Chương cung nguy nga lộng lẫy, trở về Thượng Dương cung, hầu hạ bên người Hoa Thường.
Lan Chi nhìn chủ tử nằm trên giường, lặng lẽ rơi lệ: "Thược Dược, sao nương nương lại bệnh thành bộ dạng này? Ta thấy gần như nhận không ra nữa, gầy đến mức không còn hình người nữa rồi. Lúc trước nương nương ở nhà nào phải chịu khổ, chịu tội như thế này."
Thược Dược cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lan Chi tỷ tỷ thận trọng lời nói."
Lan Chi ngậm miệng lại, biết mình nhiều lời, nhưng nước mắt vẫn tí tách rơi xuống.
Một tiểu cung nữ nhị đẳng vội vàng đi vào, phúc thân nói: "Hai vị tỷ tỷ, các vị Thái y cầu kiến."
Thược Dược biết đã đến giờ Thái y chẩn mạch, gượng cười nói: "Mau mời mấy vị đại nhân vào đi." Lan Chi cũng vội vàng lau khô nước mắt, vỗ vỗ gò má mình để tăng tinh thần lên một chút.
Mấy vị Thái y khom lưng đi vào, hành lễ với Hoa Thường vẫn đang ngủ ở trên giường rồi đứng dậy.
Thược Dược và Lan Chi đều cung kính hành lễ với mấy vị Thái y, sau khi hành lễ xong, Thược Dược nhẹ giọng nói: "Sức khỏe của nương nương mong các vị đại nhân để tâm nhiều hơn."
Mấy vị Thái y cũng xua tay nói: "Không dám không dám, đương nhiên bọn ta phải tận tâm tận lực rồi."
Lan Chi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Từ khi nương nương trở về, tinh thần mỗi ngày đều không tốt, dường như hơn phân nửa thời gian đều ngủ mê man, lại phát sốt cao, các ngài có biện pháp gì không?"
Mấy vị Thái y cũng cảm thấy khá khó xử, mở miệng nói: "Chúng ta cũng đã kê phương thuốc cho nương nương, nhưng nương nương sốt cao không giảm, quả thực rất nguy hiểm, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng nước lạnh hạ nhiệt, chăm sóc cẩn thận nhiều hơn một chút thôi."
Thược Dược hơi nhíu mày, nói: "Hiện giờ là tháng chạp trời đông giá rét, thời tiết vốn lạnh lẽo, nếu dùng nước lạnh hạ nhiệt, làm sao thân thể của nương nương có thể chịu nổi?"
Các vị Thái y chắp tay, khó xử nói: "Bọn ta quả thực cũng không còn cách nào khác tốt hơn, thuốc nương nương cũng đã uống rồi, chỉ là không có hiệu quả."
"Không có hiệu quả, vậy đám lang băm các ngươi còn có ích lợi gì?" Một giọng nam uy nghiêm truyền tới từ ngoài cửa.
Đồng thời còn có âm thanh chói tai của tiểu thái giám truyền vào: "Hoàng thượng giá lâm!"
Thái y và cung nữ lật đật quỳ xuống: "Cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế một thân trường bào màu vàng óng sải bước đi vào, sắc mặt vẫn như trước vàng vọt không tốt, đôi môi tái nhợt nhưng biểu tình lại nghiêm túc, dường như nét mặt mang theo vài phần sát khí.
Lão Thái y dẫn đầu không biết làm sao, khuyên nhủ: "Hoàng thượng người vẫn chưa khỏe hẳn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, hiện giờ thời tiết rất lạnh, quả thực không thích hợp để ra ngoài đâu." So với sức khỏe của Hoa Thường, tất nhiên thân thể của Hoàng đế lại càng quý giá hơn nhiều.
Hoàng đế sải chân đến trước giường Hoa Thường, thấy nàng vẫn hôn mê như cũ. Hắn đưa tay sờ gò má tái nhợt của nàng, quay đầu cau mày nói: "Chỉ có mấy bước, trẫm cũng không phải bị liệt hay tàn phế, rốt cuộc Hoa Phi bị làm sao vậy?"
Thái y thận trọng nhìn sắc mặt Hoàng thượng, sau đó cúi đầu trả lời: "Hoa Phi nương nương mấy ngày nay hao tổn tâm lực quá nhiều, thể hư khí nhiệt, điều dưỡng không tốt, thuốc chậm có hiệu quả, thuốc quá mạnh lại sợ cơ thể nương nương yếu ớt nên không thể chịu nổi, thuốc quá bổ lại không thể hấp thụ được."
Chân mày Hoàng đế nhíu lại thật chặt, muốn nói nhưng cũng không biết phải nói gì, hắn không phải đại phu, nên không thể chữa khỏi bệnh cho nàng.
Dường như cảm nhận được Hoàng đế đến đây, Hoa Thường từ từ mở mắt, dưới viền mắt còn có quầng thâm màu xanh đen, giọng khàn khàn: "Hoàng thượng đến ư? Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường." Hoa Thường gắng gượng đứng dậy hành lễ, nhưng hai tay giãy giụa vô lực.
Hoàng đế vội vàng đè lại bả vai Hoa Thường, ôn nhu nói: "Nàng thấy khá hơn chút nào không?"
Chân mày Hoa Thường giãn ra, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp không sao."
Hoàng đế nhìn đôi môi khô khốc nứt nẻ của Hoa Thường, trong lòng đau đớn, quay đầu lại mắng: "Mau rót nước đem tới, không thấy môi chủ tử các ngươi đã khô đến mức này rồi sao!"
Thược Dược vội vàng rót nước ấm từ trong bình trà, hai tay dâng lên.
Hoàng đế nhận lấy, tự tay cẩn thận đút cho Hoa Thường.
Hoa Thường uống nước xong, tuy vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, nhưng lại nghiêm giọng nói: "Thần thiếp thấy khí sắc Hoàng thượng không tốt, sao người còn tới chỗ này làm gì? Người phải nghỉ ngơi cho khỏe, tản bộ nhiều một chút cũng tốt, nhưng đừng tới chỗ này của thần thiếp, ngộ nhỡ lây bệnh cho Hoàng thượng, thần thiếp có chết vạn lần cũng khó thoát tội."
Hoàng đế không nghe theo lời của Hoa Thường, đưa tay dò nhiệt độ trên trán của nàng, quá nóng rồi.
Hoàng đế mím môi, giọng khàn khàn: "Có khó chịu không?"
Hoa Thường hơi hoảng hốt, mơ hồ nhớ về thời gian khi còn ở Kiến Chương cung, nàng cũng hỏi Hoàng đế như thế: "Có khó chịu không?" Hoa Thường ngước mắt lên, nhìn Hoàng đế trước mặt, đôi mắt nhu hòa hẳn, dịu dàng mỉm cười: "Không khó chịu."
Hoàng đế ôm Hoa Thường yếu ớt vào lồng ngực thật chặt, ở nơi Hoa Thường không nhìn thấy được, lặng lẽ rơi lệ. Nước mắt nam nhân không dễ rơi, chẳng qua là do chưa chạm đến đúng nơi thương tâm mà thôi.
Những người khác đều cúi đầu thật sâu, cố gắng thu nhỏ lại cảm giác về sự tồn tại của bản thân mình, không dám nhìn hai người đang ôm nhau.
Hoa Thường từ từ thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng đế, khẽ cười yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, dường như tuy có bệnh nhưng vẫn mang theo một vẻ đẹp kinh người: "Hoàng thượng, thần thiếp may mắn được Hoàng thượng sủng ái, nay đã không mong gì hơn. Hoàng thượng đừng tới Thượng Dương cung nữa, nếu thật sự lây bệnh, khiến long thể bị thương tổn, vậy thì thần thiếp liền đập đầu tự tử ngay ở đây!"
Hoàng đế há miệng, cũng không biết nên nói gì, nhìn phi tử yếu ớt dùng hết khí lực toàn thân đẩy mình ra, trong lòng hắn vừa chua xót vừa ngọt ngào, vừa đau khổ lại vừa cay đắng.
Cuối cùng Hoàng đế vẫn rời khỏi Thượng Dượng cung, mà Hoa Thường đang sốt cao, hơi thở của nàng mỏng manh, đến cả hô hấp cũng mang theo mùi vị nóng hổi.
Vị Ương cung, khói xanh vẫn lượn lờ tỏa ra từ lư hương Li thú [1] nạm vàng, yên tĩnh một mảnh.
[1] Li thú: con rồng không sừng trong truyền thuyết, thường được trang trí trong các công trình kiến trúc.
Đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, thì ra là do Thúy Lâu vội vã, thần sắc hoảng hốt tiến vào điện, thấy Hoàng hậu dựa trên nhuyễn tháp, vội vàng quỳ xuống khẩn cấp nói: "Khởi bẩm nương nương, đại sự không tốt".
Hoàng hậu một thân áo bào hoa văn áng mây, hơi híp mắt, trâm phượng ngọc bích phản chiếu dưới ánh mặt trời dường như càng thêm tinh xảo đặc sắc, ngón tay mang hộ giáp ngọc lưu ly màu xanh biển, nhẹ nhàng đè huyệt thái dương của mình, chậm rãi nói: "Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì nữa."
Thúy Lâu nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của Hoàng hậu, tuy sốt ruột trong lòng nhưng trên mặt vẫn khôn khéo nhận sai: "Là nô tỳ thất lễ."
Hoàng hậu hơi ngồi dậy, ánh mắt xa xăm, nhẹ giọng nói: "Đối với bổn cung mà nói, không có chuyện lớn gì là không xong, thân thể Hoàng thượng dần dần bình phục, đây đối với bổn cung là chuyện tốt, ít nhất lợi nhiều hơn hại."
Thúy Lâu thấy dáng vẻ không buồn không vui của Hoàng hậu, thấp giọng nói: "Nương nương, Vương gia bị Hoàng thượng... sao lại là chuyện tốt chứ?"
Mẫu tộc Vương thị của Hoàng hậu cũng không bị Hoàng thượng trực tiếp khiển trách, thế nhưng bè lũ xu nịnh của Vương gia đều bị xử lý toàn bộ, thủ đoạn sạch sẽ, gọn gàng nhanh chóng, không khó để nhìn ra được rằng Hoàng đế bất mãn với Vương thị.
Khóe miệng Hoàng hậu khẽ nhếch lên cười khổ: "Hoàng thượng không trực tiếp động vào Vương gia, bổn cung đã đủ hài lòng, điều này nói rõ Hoàng thượng vẫn xem trọng Tam Hoàng tử, địa vị Đích Trưởng tử cũng không bị lung lay. Còn đám người phụ thuộc vào Vương gia kia, bổn cung cũng không lo được nhiều như vậy, hiện tại bảo vệ được căn cơ của mình là tốt rồi."
Thúy Lâu có chút kinh hồn bạt vía, từ khi bệnh tình Hoàng thượng chuyển biến tốt đến nay, sau mùa thu có hai mươi mấy vị đại thần bị xử trảm, khiến triều đình khiếp sợ, sung quân cách chức lại có hơn mấy trăm người, chính quyền địa phương đều bị giam hãm lại. Mặc dù không trực tiếp làm lung lay căn cơ của Vương thị và Trịnh thị, nhưng rung cây dọa khỉ cũng là cảnh cáo vô cùng lớn.
Sắc mặt Hoàng hậu mệt mỏi, hiển nhiên chuyện này đối với nàng mà nói là một đả kích, nhưng tóm lại vẫn có chỗ tốt, nhi tử của nàng vẫn tốt, tiền đồ vẫn xán lạn.
Hoàng hậu thở dài, nhẹ giọng nói: "Gần đây bổn cung không dám tuyên gọi gia quyến vào cung nữa, trong cung cũng thần hồn nát thần tính, bị kinh sợ như vậy không biết phụ mẫu như thế nào rồi".
Thúy Lâu thấp giọng trả lời: "Xin nương nương bớt ưu phiền. Người xem vị ở Ngọc Hoa cung kia, đã cáo ốm không dám ra ngoài".
Hoàng hậu cười nhạo một tiếng: "Trịnh Phi là người thông minh, nhưng lần này quả thực là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nàng ta và bổn cung không giống nhau, không trốn ở trong cung của mình chẳng lẽ còn dám xuất hiện trước mặt Hoàng thượng sao. Nàng ta bây giờ hận không thể khiến Hoàng thượng quên đi nàng ta là ai nữa kìa".
Hoàng hậu sửa sang lại vạt áo một chút, đứng dậy hỏi: "Đúng rồi, lúc ngươi đi vào nói đã xảy ra chuyện gì?"
Thúy Lâu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hoàng hậu, có chút sợ hãi, thấp giọng nói: "Hoàng thượng ban cho Hoa Phi phong hào "Kỳ"."
Đột nhiên Hoàng hậu quay đầu, trố mắt, đôi môi có chút run rẩy: "Ngươi nói gì? Hoàng thượng đã hạ ý chỉ?"
Thúy Lâu khấu đầu, không dám nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng hậu: "Vâng."
Bước chân Hoàng hậu loạng choạng, vẻ mặt hoảng hốt: "Bổn cung lại không hề hay biết gì..."
Dựa theo tổ chế, tất cả phi tần hậu cung khi được tấn phong đều dựa theo danh nghĩa của Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu mà hạ chỉ, chưa từng có ngoại lệ. Từ trước đến nay, Hoàng đế hết sức kính trọng Hoàng hậu, căn bản chưa từng vượt qua Hoàng hậu mà hạ chỉ bao giờ. Trước đây, mỗi khi tấn phong phi tần, hay ban phong hào đều do Hoàng đế đề ra rồi Hoàng hậu chọn lựa, cốt để cho Hoàng hậu được đầy đủ thể diện, sau đó Hoàng hậu sẽ hạ chỉ. Lần này, Hoàng thượng bỏ qua Hoàng hậu, chưa từng có tiền lệ như thế. Chuyện này nếu nói nhỏ là do Hoàng đế quá mức sủng ái Hoa Phi, sinh lòng bất mãn với Hoàng hậu, nếu nói lớn lại là hạn chế quyền lợi của Hoàng hậu, là dấu hiệu phế Hậu!
Thúy Lâu lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng hậu, mềm mại khuyên nhủ: "Nương nương bớt giận, theo nô tỳ thấy, nhất định là Hoa Phi kia ỷ vào thị tật có công, thị sủng sinh kiêu, mị hoặc Hoàng thượng, nhất định chủ ý ban đầu của Hoàng thượng không phải như vậy".
Hoàng hậu từ từ khôi phục lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu: "Hoa Phi là người như thế nào, sao có thể làm chuyện khiến người khác nắm chuôi như thế này được?"
Hoàng hậu quay đầu nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Bổn cung nghe nói Hoa Phi bị bệnh, lúc trước không để tâm lắm, chỉ coi như vất vả quá độ, hiện tại xem ra, hẳn là bệnh nặng thật rồi."
Thúy Lâu nhẹ giọng nói: "Hoa Phi vất vả thành bệnh, Hoàng thượng đặc biệt thương xót nên ban thưởng phong hào, chỉ là nhất thời lo lắng nên mới quên nói với nương nương."
Hoàng hậu cười khổ: "Rốt cuộc là vô tình hay cố ý, cũng đâu còn gì quan trọng nữa. Tâm tư Hoàng thượng, ta cũng có thể đoán được mấy phần, ý định phế Hậu chắc chắn không phải là không có. Tam Hoàng tử không ngã, bổn cung cũng sẽ không ngã. Thế nhưng, chỉ cần nhìn phong hào này liền hiểu rõ, hiện giờ Hoa Phi mới là người nắm giữ được trái tim của Hoàng thượng, đây là Hoàng thượng đang nhắc nhở bổn cung, nên đối xử tử tế với Hoa Phi."
Kỳ, cũng là cầu phúc. Đây là Hoàng đế đang cầu trời cao phù hộ cho Hoa Phi. Hoàng đế cũng đã hạ mình, khẩn cầu với trời cao ban phúc cho Hoa Phi. Nếu người khác hãm hại Hoa Phi, chính là đối nghịch với Hoàng đế, đối nghịch với trời cao.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện