[Dịch] Tứ Đại Danh Bộ chấn Quan Đông II - Vong Mệnh
Chương 11 : Vô Địch công tử
Người đăng: Con Vịt
.
Tiếng tiêu chợt dứt.
Truy Mệnh vươn vai vứt vò rượu trống trơn lên không trung.
Vò rượu rớt xuống vỡ nát.
Truy Mệnh chân nam đá chân xiêu gục gặc đầu nhìn bọn họ:”Mọi người sẵn sàng rồi chứ? Vô Địch công tử thật lòng muốn chờ tất cả đông đủ mới chịu xuất thủ đấy!”
Vô Địch công tử tà áo trắng phất phơ, ngọc tiêu gõ nhẹ lên hộ khẩu nói:”Đoạn Hồn cốc hiện giờ đang cần nhân tài, không rõ ý các hạ thế nào?”
Chúng nhân không khỏi buồn cười, Chu Bạch Tự đã trấn tĩnh lại liền lạnh lùng thốt:”Không có khả năng!”
Vô Địch công tử cười nhạt:”Tốt! Các vị đã không cần vậy, cùng lên đi!”
Trương Ngũ cười lớn lấy lại tinh thần, cao giọng nói:”Không phải lo! Không phải lo! Tất cả chúng ta sẽ cùng lên để lãnh giáo ngươi!”
Vô Địch công tử nét mặt có chút nét cười:”Cũng hay! Ta rất thích người phóng khoáng, ta sẽ để ngươi chết được toàn thây!”
Hà Bát tức giận giẫm mạnh chân như đang xéo một con giun, lớn giọng quát tháo:”Mẹ bà ngươi! Ngươi dám xem thường Trường Đoản nhị đao chúng ta sao?”
Vô Địch công tử thần sắc vẫn không đổi, quả thực Thái Sơn có đổ trước mắt cũng chỉ vậy mà thôi, thốt:”Kỳ thật nếu không để các ngươi vào mắt ta đã không tự mình đến đây giết các ngươi!”
Lời nói của hắn trước trước sau sau đếu chém chém giết giết, tựa như cả bọn nhất lưu cao thủ đang đứng đây tuỳ tiện đều phải chết dưới tay hắn vậy. Lý Thiên Thắng động nộ nói:”Giỏi! Ngươi đến một tên thủ hạ cũng không mangtheo sao?”
Hắn cười đáp:”Ta không cần!”. Chính xác, với võ công của hắn thật sự không cần thủ hạ.
Hắn lại cười nói tiếp:”Huống hồ thủ hạ đắc lực nhất dưới tay ta Vô Vị tien sinh, Thi Quốc Thanh, Thiết Dực thần ưng đều bại dưới tay các ngươi, ta mangtheo thủ hạ làm gì?”
Truy Mệnh bỗng đứng thẳng người lên, một chút men say cũng không còn, ánh mắt lấp lánh, tỉnh táo trầm giọng nói:”Chúng ta có thể bắt đầu được rồi!”
Vô Địch công tử quẳng ngọc tiêu xuống đất, hay tay áo rũ xuống cười đáp:”Có thể bắt đầu!”
Lý Thiên Hành là người thứ nhất muốn xông lên nhưng gã chợt nhớ lại lời Truy Mệnh lúc thảo luận ở trên xe về cách ứng chiến Vô Địch công tử, gã có nói một câu ‘Đối phó người như Vô Địch công tử nếu không đoàn kết thành một khối, hành sự lỗ mãng đơn độc thì kết quả chỉ có một, chết. Hơn nữa đã chết còn làm giảm thực lực của toàn đội, quả thực tội không thể tha thứ.”
Cho nên gã trấn tĩnh lại, hạ kiếm xuống, toàn bộ tinh thần giới bị trên người Vô Địch công tử.
Lý Thiên Thắng vốn cũng định liều mạng ngươi chết ta sống nhưng sực nhớ đến lời Truy Mệnh phân tích với bọn họ, ‘Vô Địch công tử song chưởng thiên hạ vô địch, ta sẽ dùng đôi chân khống chế đôi tay của hắn. Kiếm pháp của Bạch Tự vừa nhanh vừa hiểm sẽ dùng để khống chế đôi chân của hắn, khiến hắn không thể khinh công, thậm chí tốt nhất không thể di chuyển. Khinh công Hân Như tốt nhất nên tập trung công vào thượng bàn của hắn. Trường Đoản nhị đao đao pháp tinh kỳ cần tập trung đánh vào giữa người hắn. Kiếm pháp Thiên Hành, Thiên Thắng bạo liệt thì tậ trung vào hạ bàn. Tuyệt đối không ai công sai phương vị đã định, nếu không ắt toàn quân thảm tử.”
Lý Thiến Thắng hồi tưởng lại liền toàn thân bất động.
Hà Bát động nộ tuốt đao dợm mình phòng lên, thân người vừa nhích đã dừng lại, lời của Truy Mệnh vang lên trong đầu lão, ‘Nhất định phải tỉnh táo! Đối phó với Vô Địch công tử nếu không trầm tĩnh chỉ có đường chết, chúng ta càng vọng động hắn càng dễ dàng đắc thủ!”
Trương Ngũ đao giơ lên trời người đã đình bộ, lời Truy Mệnh nói như gió thổi ghé vào tai lão:”Dũng cảm có khi phiền phức nhất, Vô Vị chết như một gã ngốc tử vậy!”
Bạch Hân Như thân hình lăng không gần một trượng bỗng nhẹ nhàng hạ xuống đất, nàng nhớ lại lời Truy Mệnh căn dặn:”Nếu tất cả mọi người giữ đúng phương vị được giao thì chúng ta còn có ba phần thắng, còn nếu mỗi người đều xông lên muốn làm anh hùng thì ắt chúng ta sẽ bại, bại triệt để không khác một đám cẩu hùng!”
Chu Bạch Tự bên tai vẫn văng vẳng nhắc nhở của Truy Mệnh:”Khi ta vừa động mọi người lập tức công kích. Tuyệt đối không chần chừ vì thời cơ chỉ có một!”
Vô Địch công tử vốn ung dung tiêu sái nhưng trong lòng đã thầm chấn động, bởi hắn nhìn thấy được đối phương kết nối thành một khối.
Hắn chưa bao giờ thấy qua một lực lượng như thế.
Cái cảm giác đáng sợ, áp lực từ bốn phía ép xuống khiến hắn hít thở có phần trầm trọng, sát khí.
Từ phía Bắc, Thiên Hành, Thiên Thắng đang trừng mắt nhìn hắn, cái thần sắc tựa như sẵn sàng thí mạng cũng phải chém cho địch thủ một nhát.
Ở phía Nam, hai lưỡi đao, lưỡi dài, lưỡi ngắn lấp loá, vẻ mặt của hai lão như mèo đang quan sát chuột, tựa như không cắm đao vào người hắn ắt sẽ không cam tâm vậy.
Hắn lại nhìn Hân Như và Bạch Tự.
Thân thể nàng phiêu phiêu dật dật, tuỳ thời lúc nào cũng có thể vút lên như một con chim nhỏ.
Đáng sợ hơn chính là Bạch Tự. Hắn không khỏi liếc mắt chăm chú nhìn gã.
Bạch Tự hai tay ôm kiếm sát vào lòng, nhân kiếm hợp nhất, ý tuỳ tâm sanh, không gì cản được. Đích thực là cảnh giới bất khả chiến bại của thuật dụng kiếm.
Đến khi mắt hắn nhìn đến Truy Mệnh thì không thể nói là giật mình nữa.
Hắn thấy gã cước bộ đạp Đông chống Tây, chẳng ra Tử Ngọ càng không Tứ Bình, chân phải gã hướng sang bên trái nếu xoay ngang ắt thành Tử Ngọ, lúc ấy chân phải gã chuyển hướng vào trong thì hoá Tương Liên, lúc ấy chân trái gã đá ra thì chỉ cần vùng eo trầm xuống cả người gã liền có thể bắn vọt tới công kích.
Hắn bắt đấu cảm thấy ngột ngạt.
Chu Bạch Tự trong lòng lại cảm thấy thất kinh trước thái độ nhàn nhã của Vô Địch công tử, cái thần thái mục hạ vô nhân chính là cách phòng thủ tốt nhất.
Hắn chắp nhẹ hai tay sau lưng, ánh mắt nhàn nhạt mông lung nhưng ai cũng có cảm giác hắn nhìn thấy tất cả.
Bởi vì hắn không hề thủ thế nhưng lại hoàn toàn có thể cùnglúc tiếp được công kích của bảy tên cao thủ trước mắt. Nếu thủ thế ắt có khoảng trống, đấy chính là sơ hở chí mạng.
Cho nên hắn không thủ thế mà nhàn nhàn nhã nhã đợi địch thủ phát động công kích, giống như hắn giăng ra một tấm lưới lớn giờ ngồi chờ từng con cá bơi vào vậy.
Chu Bạch Tự chấn kinh vì gã hiễu rõ cảnh giới ‘Thủ tức không thủ, không thủ tức thủ’ đích thực là đỉnh phong của võ học.
Lạnh lẽo, tĩnh lặng.
Bóng trăng đã tà, ánh trăng nhạt dần, đã qua canh bốn.
Mồ hôi ướt đẫm áo Lý thị huynh đệ.
Hơi thở của Trường Đoản nhị đao càng lúc càng trầm trọng.
Thân hình Hân Như khẽ run lên.
Gió thổi mạnh, lạnh ngắt.
Chu Bạch Tự nhân kiếm hợp nhất, nhập định.
Còn Truy Mệnh thì đến ánh mắt cũng chẳng ngước lên
Vô Địch công tử vẫn cứ ung dung tiêu sái như đang dạo vườn hoa nhưng trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng khói trắng nhẹ.
Đột nhiên, Truy Mệnh hú lên một tiếng quái dị, động thân.
Thân vừa động, song cước đã bốc khỏi mặt đất.
Nhưng vừa lao ra hơn trượng gã lại đình thân
Ngay sát na ấy Vô Địch mắt bắn tinh quang chiếu thẳng vào Truy Mệnh.
Chỉ là không phải Truy Mệnh ra tay.
Ngay lúc ấy, Chu Bạch Tự cả người lẫn kiếm lao đến, Hân Như song hành áp sát Vô Địch công tử, Hà Bát, Trương Ngũ đao ảnh đầy trời phủ kín Vô Địch công tử, Lý thị huynh đệ xuất chiêu, chiều nào chiêu nầy đều đồng quy vu tận.
Giương Đông kích Tây, phòng bất thắng phòng.
Đáng tiếc, địch nhân là Vô Địch công tử.
Ánh mắt hắn vẫn không dời khỏi Truy Mệnh nhưng hai tay chiêu số trùng trùng như đã sớm nhìn thấu mưu toan của bọn họ.
Định lực của hắn quả thực bất phàm hoan toàn đã đạt tới cảnh giới ‘Lâm nguy bất loạn, vững như Thái Sơn’
Đang sắc bén, kiếm vô tình.
Song chưởng của hắn quét ngang kình phong bao bọc không người nào có thể đến gần hắn trong phạm vi một trượng, ngoại trừ Chu Bạch Tự.
Bóng chưởng trùng trùng như thần long cuốn gió lấy hắn làm trung tâm công ra bốn phía. Chưởng ảnh kích Hân Như lui ra hơn trượng, Trương Ngũ, Hà Bát cũng bị ép văng ra, thân hình lắc lư té ngồi xuống đất, Lý thị huynh đệ vừa tiếp cận chưởng phong đã bị chấn bay ngoài hai trượng, nhất thời bò dậy cũng không xong.
Ngoại trừ Chu Bạch Tự.
Nhân kiếm hợp nhất xoáy sâu vào vùng chưởng phong nhưng vẫn bị chấn động, tinh thần phân tán, không xác định rõ phương vị rơi nghiêng xuống đất.
Đừng nói chuyện vây công hay kiềm chế, đến tiếp cận Vô Địch công tử bọn họ cũngkhông có năng lực.
Võ công của hắn vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Truy Mệnh quát lớn một tiếng, tai còn chưa nghe được đã thấy gã áp sát Vô Địch công tử, có cảm giác thân pháp của gã còn nhanh hơn tốc độ âm thanh.
‘Hát!’ một tiếng, gã đã tiếp cận Vô Địch công tử xuất cước.
Chỉ tiếc địch nhân là Vô Địch công tử.
Hắn nhấc tay vỗ ra một chưởng, tay hắn đưa sau nhưng đến trước.
Truy Mệnh cách gã ba thước nhưng trúng một chưởng thối lui gần một trượng.
Còn cách ba thước gã mới có thể đá trúng địch nhân.
Đao quang loá mắt, Hà Bát, Trương Ngũ lại đánh tới.
Vô Địch công tử cười to, song chưởng mờ mịt, chớp mắt hai lão đã thoái lui, khoé môi trào máu.
Kiếm của Hân Như lao đến, hắn vỗ nhẹ ra một chưởng đã chấn bay cả người nàng ra ngoài.
Lý Thiên Hành, Lý Thiên Thắng lại ôm kiếm phóng vào.
Công kích liên miên bất tuyệt nhưng hắn chẳng chút rối loạn, hai ống tay áo phất phơ đưa nhẹ ra Lý thị huynh đệ đã văng ngược trở lại.
Thiên Hành văng ra xa hơn một trượng được Thiên Thắng đỡ lấy, cả hai loạng choạng trụ lại cạnh một tảng đá lớn, cả hai hoành thân lại chém xả ra một kiếm.
‘Roạt!’ mũi kiếm xé một đường trên áo Vô Địch công tử, hắn chợt biến sắc, nhất chưởng kích ra như chớp giật kích mạnh vào ngực Thiên Thắng.
Cả người gã sụm xuống, lồng ngực lún sâu vào, ngũ quan trào máu, khí tuyệt mệnh vong, kiếm của gã nhích thêm một phân nữa ắt có thể đả thương Vô Địch công tử.
Đáng tiếc, gã đã không thể đẩy thêm dù chỉ nửa phần lực đạo.
Thi thể gã cuộn theo chín phần lực đạo bắn tung về phía Chu Bạch Tự.
Chu Bạch Tự thu kiếm, hay tay bắt chéo kiên định đỡ lấy thi thể Thiên Thắng, bằng mọi giá không để thi thể của gã trúng kiếm của mình mà tan xương nát thịt. Chỉ là chưởng kình quá bá đạo ép bắn tung con mắt của gã ra ngoài, xương cốt toàn thân gãy nát.
Chu Bạch Tự cố gắng nương theo lực đạo cuối cùng cũng đỡ nhẹ được thi thể gã nằm xuống.
Vẳng lên một tiếng thét thảm của Thiên Hành:”Thiên Thắng, đệ …” cốt nhục tình thâm, ai có thể tưởng được sự bi ai của tiếng kêu đau thương ấy.
Trương Ngũ bỗng siết chặt nắm tay quát lớn:”Không có khả năng, không có khả năng, không có …” lão liên tiếp quát lớn bảy, tám lần. Hà Bát tiếp lời lão, thanh âm như muốn phát khóc:”Không lại gần được, làm sao đánh đây …”
Hai lão vốn không phải hạng người tham sống sợ chết, nhưng đến lại gần Vô Địch công tử còn không được thì làm sao mà đánh đây?
Chỉ có một người không nản chí.
Truy Mệnh.
Thân hình gã biến động đã thấy xuất hiện trước mặt Vô Địch công tử, cái cách mà gã di chuyển đến không ai có thể nhìn thấy rõ ràng.
Gã xuất hiện trước mặt nhưng chưa kịp nháy mắt song cước lại tung ra từ phía sau lưng Vô Địch công tử.
Gã đột nhiên biến thế công vào lưng không khỏi làm Vô Địch công tử rùng mình, tay hắn hạ xuống cước Truy Mệnh đã đến.
Truy Mệnh ngoại trừ hạ bàn cực kỳ ổn định, ngàn quân khó chuyển ra thì song cước của gã có thể tuỳ tâm phát xuất, thậm chí từ những góc chết vẫn có thể đá ra, hai cước này của hắn quả thực bất khả tư nghị.
Gã phản thân, chân phải vọt lên quá đỉnh đầu đạp vào sau đầu Vô Địch công tử, chân trái nhấc lên công vào hạ bàn của hắn, một trên một dưới quả thực khó mà phòng bị.
Điều đáng sợ nhất chính là chân trái gã lại công về phía sau, đây là điều mà người khác không thể tưởng tượng được, đầu bàn chân phải cũng từ sau đánh ngược tới, từ phía sau người đánh tới căn bản không thể biết được cước của gã đang nhắm vào đâu, cho dù có chặn được chân trái của gã thì chân phải gã đã đá vào đầu, lúc đó e rằng chẳng có ai trên đời này có thể tránh khỏi toác đầu ra mà ngậm cười nên chín suối.
Chỉ là địch nhân của gã là Vô Địch công tử.
Hắn đúng là có chút kinh ngạc, nhưng cũng trong lúc kinh ngạc mà tìm ra cách ứng phó, chớp mắt hắn đã tìm ra cách đối địch thích hợp.
Hắn một khi đã nhìn rõ tình hình, một khi đã rõ mình cần làm gì liền không e dè, lập tức xuất thủ.
Song cước của Truy Mệnh đã bị song thủ của Vô Địch công tử chụp trúng. Trong mười năm trở lại đây đại khái hắn là người đầu tiên có thể lấy hai tay bắt trúng hai chân của Truy Mệnh.
Truy Mệnh giật mình, hoàn toàn bất ngờ! Cả người gã bị Vô Địch công tử nhấc lên.
Nhưng gã lập tức trấn tĩnh, bởi chỉ có tỉnh táo mới có thể ứng phó.
Gã ép toàn bộ nội lực xuống hai chân.
Vô Địch công tử xuất thủ như gió, mặc dù có thể kịp thời chụp lấy hai chân Truy Mệnh nhưng hung hiểm vạn phần. Bởi vì chỉ cần hắn chậm một chút thì cước đã đến nơi.
Hắn không chế cặp chân của Truy Mệnh nhưng nhất thời không lay động được.
Hắn lập tức trầm mình, định dùng mười phần công lực vung tay phế đôi chân này của Truy Mệnh.
Chu Bạch Tự nhìn thấy hai chân của Truy Mệnh bị Vô Địch công tử khoá chặt liền cùng Hà Bát, Trương Ngũ có cùng tâm trạng, tuyệt vọng.
Chỉ là, gã lập tức nhớ lại Truy Mệnh đã nói qua khi bàn bạc cách đối phó Vô Địch công tử, khi đó việc của Truy Mệnh là đôi tay của hắn, mặc dù bây giờ gã ở thế hạ phong nhưng đôi tay của Vô Địch công tử đã bị gã cuốn lấy.
Là cơ hội không thể bỏ qua!
Chu Bạch Tự lập tức thét lớn, kiếm lao đi!
Vô Địch công tử lâm nguy bất loạn, hắn lập tức cảm nhận được sát khí cũng như kiếm khí ép đến sau lưng, lẽ đương nhiên hắn lập tức có quyết định ứng phó.
Nếu không buông Truy Mệnh ắt hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục nhưng nếu hắn tạm tha Truy Mệnh thì vẫn có thể hạ gục gã dưới chưởng của mình.
Nâng lên được, bỏ xuống được vốn là bản sắc anh hùng.
Hắn quát lớn một tiếng hai tay quăng Truy Mệnh ra ngoài, hoành thân phát chưởng, chưởng phong cuốn Chu Bạch Tự bay như chiếc là giữa cuồng phong.
Truy Mệnh cả ngươi bị ném ra nhắm vào gò đất cách đó hai trượng.
Gã quát lớn, song cước toàn thân tụ lực ít nhất không dưới bốn trăm cân lực đạo, cả người bay ra khoảng một trượng lập tực rơi xuống.
Người vừa trầm xuống, mũi chân tiếp đất, xoay người đã đến trước mặt Vô Địch công tử, ngay trước mặt hắn!
Vô Địch công tử đang dụng song chưởng bức lui Chu bạch Tự, trong lòng chợt thấy bất ổn, hắn vừa hồi thân đã thấy một quyền Truy Mệnh đánh tới.
Quyền này chiêu thức hết tầm thường nhưng nhanh, cực nhanh!
Truy Mệnh nhanh, hắn còn nhanh hơn!
Hữu thủ hắn đưa ra chụp cứng cổ tay Truy Mệnh, một quyền đó tất nhiên không tới đích, tả thủ hắn cong lại chụp tới ngực Truy Mệnh.
Truy Mệnh cả kinh, toàn thân chấn mạnh.
Ở tình huống bình thường gã chỉ chỉ cần thối lui là có thể tránh chiêu nhưng cổ tay gã đang bị chụp cứng, cú giật người của gã vẫn không thể thoát sự kềm toả chỉ có thể tránh khỏi sự nguy hiểm, chỉ là ngực áo bị chộp trúng, cả ngươi bị nhấc lên.
Huyết chiến liên miên, Vô Địch công tử đối phó thất đại cao thủ chẳng những chiếm hết thượng phong mà đến chân cũng không di động quá nửa thước.
Hắn kiến chiêu phá chiêu, chưởng ảnh trùng trùng đích thực bất khả chiến bại. Hơn nữa gặp khó không lùi, lâm nguy bất loạn, trấn định như sơn.
Nhưng ở một góc độ khác mà nói, đôi chân của hắn ắt không hữu dụng bằng hai tay, công phu trên chân của hắn tuyệt không thể so sáng với Truy Mệnh. Tuy nhiên, song chưởng ứng chiến đã quá dư thừa cần gì đến trợ giúp của đôi chân nữa.
Hắn từ lúc bắt đầu đến giờ chưa đi sai một bước, chưa bỏ lở một cơ hội xuất thủ, chưa lãng phí một khắc thời gian, chưa làm sai bất cứ điều gì.
Nhưng, hắn cũng là người, làm người cuối cùng ắt cũng có sai lầm.
Hắn đã làm sai một việc: hắn đã để Truy Mệnh đến quá gần.
Hắn quyết định rất nhanh, tuy Truy Mệnh ở sát hắn nhưng toàn bộ tinh thần hắn đều giới bị song cước của gã, hữu thủ hắn buông lỏng đang muốn một quyền tiễn Truy Mệnh sang Tây Thiên.
Truy Mệnh trừng mắt nhìn hắn, mặt gã bỗng đỏ bừng, miệng hé ra, mãn thiên hoa vũ phun thẳng vào hắn.
Rượu! Là rượu!
Truy Mệnh uống tượu là vì điều này.
‘Rượu là bằng hữu tốt nhất của ngươi, chẳng những giúp ngươi tiêu tan sầu muộn còn giúp ngươi giả say quay cuồng, giả điên hưởng lạc, còn có thể thay ngươi giải quyết địch nhân’, đấy là ‘danh ngôn’ đắc ý của gã.
Cho dù võ công siêu phàm như Vô Địch công tử cũng không thể tránh kịp, một kích bất ngờ này của Truy Mệnh há có thể dễ dàng phá giải?
Gã phun rượu như rào xong chân phải đã tạt ra, chân trái chạm đất.
Vô Địch công tử chỉ kịp quay mặt đi, phân nửa của hàng ngàn giọt rượu phun đến bắn vào gò đất bên cạnh, nửa còn lại bắn thẳng vào mặt hắn.
Những giọt rượu bắn vào gò đất không ngờ xuyên thấu qua hết để lại trên đó vô số lỗ thủng to nhỏ.
Phần còn lại bắn lên mặt Vô Địch công tử lập tức hoá hơi bay mất, trên mặt hắn đến máu cũng không rơi xuống một giọt.
Hắn đem toàn thân công lực phủ trên mặt ngạnh tiếp toàn bộ, tuy không mang thương nhưng nhất thời không khỏi chấn động, đầu váng mắt hoa, càng không xong ở chỗ thiên hạ không ai có thể luyện cho đôi mắt đao thương bất nhập, hắn cũng không ngoại lệ.
Cho nên mắt hắn đau đến mức không thể mở mắt lên được.
Chỉ là Vô Địch công tử là nhân vật thế nào, cho dù hắn mù cả hai mắt thì bọn Truy Mệnh cũng khó mà chiếm được tiện nghi huống chi hắn chỉ tạm thời không nhìn thấy mà thôi.
Cho nên bọn họ phải nắm chắc thời cơ.
Đây là thơi cơ tốt nhất!
Kể cả khi Vô Địch công tử đau đớn hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, đang có một luồng kình lực quét đến!
Không chần chừ, hắn quát lớn, hữu chưởng vỗ ra.
Mặc dù hắn phát chưởng sau nhưng hắn rất tự tin nó sẽ đến trước, chỉ cần chưởng trúng Truy Mệnh ắt gã sẽ bắn tung ra ngoài vậy cước của gã sẽ thành vô dụng.
Huống chi gã chỉ xuất ra một cước, áo gã thì hắn đang nắm trong tay, dù mắt hắn đang tạm thời không thấy nhưng chỉ cần trước tiên trừ khử Truy Mệnh hắn có thể nói hoàn toàn an tâm.
Quả thực vậy, chỉ cần chưởng lực của hắn áp đến thì trong thiên hạ không ai có thế xuất cước. Hơn nữa hắn ra tay sau quả nhiên tới trước đã kích trúng phía trên ngực Truy Mệnh.
Nhưn có một việc hắn đã phán đoán sai lầm, người khác thì ắt không chịu nổi một chưởng của hắn nhưng Truy Mệnh có thể! Gã chỉ trụ một chân nhưng vẫn có thể ngạnh tiếp một chưởng này không ngã xuống.
‘Rắc!’ kình lực quá mạnh, rốt cuộc cũng chấn gãy chân của Truy Mệnh.
Nhưng cước của gã vẫn không thay đổi phương vị đá thẳng vào giữa ngực Vô Địch công tử.
Sau đó cả người gã bắn tung ra ngoài.
Thương thế của gã đích thực rất nghiêm trọng, người gã bắn ra ngoài ba trượng mới ngã xuống đất, bò dậy cũng không nổi.
Nếu không phải gã nội công thâm hậu, Vô Địch công tử vì mắt đau nhức mà công lực phân tán đồng thời trúng của một cước thì một chưởng đó nều cò đủ lực lượng ắt gã đã táng mạng.
Mà lúc này Chu Bạch Tự cũng không bỏ lỡ thời cơ, kiếm của gã đã đâm tới sau lưng Vô Địch công tử.
Vô Địch công tử cố gắng trụ hai chân lại.
Mặc dù hắn đã vận công chống đỡ nhưng trúng một cước của Truy Mệnh, bất kể là ai dẫu không chết cũng phải trọng thương.
Hắn trúng thương tuyệt không nhẹ, người hắn bắn về phía sau nhằm ngay phía kiếm của Chu Bạch Tự mà lao tới.
Hạ bàn của hắn đích thực không vững chãi.
Hắn lập tức phát giác sau lưng kiếm khí bức tới nhưng không thể trụ vững người lại.
Kiếm đã đến như lôi điện, hắn vận toàn lực xoay nghiêng người té nhào xuống đất.
Hắn nhất định phải bảo toàn tính mạng, chỉ cần hít thở một hơi hắn nhất định có thể tru sát toàn bộ địch nhân.
Hắn nghiêng người quả nhiên kiếm đi lệch sang một bên, cắm thẳng vào tay trái của hắn, đâm xuyên qua!
Một kiếm này đích xác đã phế bỏ một tay của hắn.
Hắn gào lên đau đớn, sau liền khép chặt tay trái vào người kẹp cứng kiếm của Chu Bạch Tự, hữu chưởng chộp ngay mạch môn của gã, gã toàn lực giãy mạnh vẫn không thoát được.
Hắn cười rú lên như lang sói, liền đó chợt buông tay ra, Chu Bạch Tự chưa kịp phản ứng hắn đã trở mình vỗ xuống một chưởng.
Ngay lúc đó đao quang chợt hiện, hai mũi đao cắm sâu vào hai bên sườn của hắn.
Là hai lão, Trường Đoản nhị đao.
Hai lão đã nắm chắc cơ hội, đến đúng thời điểm, xuất đao!
Nếu Vô Địch công tử mắt không thấy đường, thân trúng thương nặng, tay trái bị phế, tay phải đang vung lên cao thì năng lực của hai lão tuyệt đối không thể gây một chút thương tích cho hắn.
Toàn thân hắn nhuộm máu gào lên thê thảm, Hà Bát, Trương Ngũ bỏ cả đao bắn người về sau nhưng hữu chưởng của hắn đã phất ra, thân hình hai lão còn đang giữa không trung đầu đã vỡ tan.
Đầu vỡ nát tung toé giữa không trung, từ phía dưới phun lên hai vòi máu!
Một bóng người lao đến quát gấp:”Bạch cô nương! Mau …”
Vô Địch công tử dưới tình trạng như vậy vẫn có thể nghe tiếng đoán ra phương vị, hắn lại bổ ra một chưởng.
Người nọ hét thảm, đã không thể tránh khỏi, hữu chưởng của hắn cắm vào đầu người nọ, nhất thời không rút ra được.
Lý Thiên Hành đã mất đi mười bảy huynh đệ tình thâm nghĩa trọng. Đến hôm nay lại hi sinh chính tính mạng của mình để kiềm chế hữu chưởng của Vô Địch công tử.
Bạch Hân Như quát lớn đâm ra một kiếm
Kiếm của nàng xuyên qua lưng Lý Thiên Hành rồi cắm vào bụng Vô Địch công tử.
Nàng vốn không phải người tàn nhẫn, nàng vốn vẫn dịu dàng, đằm thắm như người thường, một nữ tử ôn nhu.
Nhưng nàng cũng minh bạch một điều nếu kiếm của nàng đi sai mục tiêu tánh mạng của Truy Mệnh và Chu Bạch Tự ắt dữ nhiều lành ít.
Đầu Lý Thiên Hành đã bị chẻ làm đôi cho dù thế nào cũng không thể cải tử hồi sinh, không thể để hắn chết uổng.
Nàng phải tàn nhẫn, phải lang độc một kiếm xuyên ngực Thiên Hành mà đâm thẳng vào Vô Địch công tử.
Cùng lúc đó, Chu Bạch Tự lo lắng Vô Địch công tử sẽ hạ sát thủ với Hân Như, tình thế cấp bách gã dồn sức giật mạnh rút thanh kiếm đang kẹp trong tay Vô Địch công tử ra.
Chỉ là thanh kiếm dưới kình lực chấn ép của Vô Địch công tử đã vỡ nát, vặn vẹo méo mó, vốn đã thành đống sắt vụn không thể dùng được nữa.
Hân Như một kiếm đâm trúng Vô Địch công tử, nàng thở phào một hơi trong lòng nghĩ rằng hắn đã chết chắc, chợt từ xa vọng lại tiếng của Truy Mệnh:”Cẩn thận! Phản thủ! Nguy hiểm!”
Nàng đưa mắt thấy hắn người nhuộm máu tươi, mặt mày quỉ dị, cặp mắt kéo đầy gân máu trừng trừng nhìn nàng, hữu chưởng rút mạnh từ đầu Thiên Hành ra.
Nàng bị doạ đến phát khiếp, nhất thời chết trân quên cả rút kiếm.
Là lực lượng nào khiến hắn vẫn còn có thể trợn trừng đôi mắt mà chưa ngã xuống?
Thù hận, nó cũng là một loại ý chí kiên định.
Chu Bạch Tự vừa gấp rút vừa sợ hãi, khuỷ tay thúc vào lưng Vô Địch công tử, miệng quát lớn:”Hân Như! Rút kiếm mau!”
Gã vốn cấp bách nên toàn lực thúc mạnh vào lưng Vô Địch công tử nhưng hắn không chút phản ứng ngược lại khuỷ tay gả lại tê chồn, chuyện khác không nói, chỉ riêng nội lực thâm hậu này của hắn cũng đã hiếm người có thể so sánh.
Hân Như bừng tỉnh tức thì rút kiếm!
Vô Địch công tử điên cuồng hét lớn, một cước đá bay thi thể Thiên Hành.
Hân Như đã kịp thời hồi kiếm nhưng lúc này hữu chưởng của hắn đã bổ xuống, thế như thác đổ, lực tựa vạn quân.
Chu Bạch Tự gấp quá hoá liều liền quăng bỏ kiếm, hai tay chụp cứng lấy hữu chưởng của Vô Địch công tử.
Tay của hắn liền chậm lại nhưng vẫn không dừng lại, cánh tay mang cả người Chu Bạch Tự từ sau lưng quật về phía trước nhắm Bạch Hân Như mà lao xuống.
Ngay lúc chiêu thức của hắn chậm lại Hân Như đã định thần lại nhưng vì sợ gây gây ra thương thế cho Chu Bạch Tự nên chần chừ không dám xuất kiếm.
Cùng lúc đó, một bóng người phóng lên cao quát lớn:”Hân Như! Hạ thủ!” liền đó bóng người đã áp sát Vô Địch công tử.
Điểm kinh nhân đó là người đó chỉ dùng một chân nhưng có thể phóng qua ba trượng, áp sát Vô Địch công tử từ phía bên phải, hai tay đưa ra toàn lực chế trụ mạch môn tay phải của hắn.
Truy Mệnh!
Bạch Hân Như không do dự nữa, kiếm chiêu lăng lệ cắm thẳng vào giữa bụng Vô Địch công tử.
Hắn gào lên một tiếng quái gở trước khi chết, hữu chưởng quất tới đem cả Chu Bạch Tự và Truy Mệnh ném văng về phía trước, tâm chưởng vẫn hướng về Bạch Hân Như phóng tới.
Nàng chỉ nghe tiếng kêu thảm của Chu Bạch Tự, tiếng các đốt ngón tay gãy lắc rắc của Truy Mệnh thì chưởng phong như núi đổ đã áp tới, nàng đành tận sức, song chưởng đưa ra đón đỡ, ‘Ầm!’
Nàng lại nghe một tiếng nổ lớn rồi cảm thấy thân mình như chiếc lá cuốn theo gió bốc lên cao rồi mất đi tri giác.
Chu Bạch Tự cũng chỉ cảm nhận được một lực đạo ngàn cân ép chặt lên người gã, đè gã bẹp xuống.
Rồi gã nghe một tiếng nổ lớn, sau cũng mất đi tri giác.
Lâu, rất lâu sau đó, gã mời hồi tỉnh.
Gã khẽ nhúc nhích đầu liền đau như búa bổ, mắt như nhìn thấy ngàn sao. Đến lúc định thần lại mới nhận ra mình đang nắm trên một đống cát.
Nếu rơi vào một tảng đá có lẽ gã đã ngủ giấc nghìn thu rồi.
Bốn phía tĩnh lặng, sự yên lặng nhuốm đầy tử khí.
Gã cố gắng đứng lên nhưng chỉ khẽ nhích động toàn thân đã nhói đau đến toát mồ hôi, đau đến toát mồ hôi lạnh, gã bèn nằng yên không dám vọng động.
Gã biết ít nhất mình bị gãy ít nhất ba đốt xương.
Gã miễng cưỡng lê thân đi tới chỉ mong tận mắt thấy Vô Địch công tử đã vong mệnh.
Vô Địch công tử đã chết!
Cuối cùng hắn đã chết!
Người hắn đầy máu, bộ quần áo trắng rách nát, bộ dạng cực kỳ đáng sợ, hai mắt vẫn trợn trừng!
Hắn chết không nhắm mắt.
Trận chiến này hắn rất không nên chết!
Nhưng hắn đã chết!
Phải chăng tà bất thắng chính? Hay do vận khí quá xấu?
Cánh tay trái của hắn cơ hồ bị kiếm của Chu Bạch Tự tước ra.
Dưới hai vai còn cắm hai thanh đao.
Trước khi chết hắn vẫn phát ra được một chưởng.
Không ai có thể quên một chưởng đó. Cái uy thế đó, cái khủng bố đó so với một chưởng toàn lực của Yến Cuồng Đồ năm xưa chỉ e rằng không khác biệt!
Chưởng đó đánh ra khi hắn đã trọng thương nhưng có thể đánh bay Truy Mệnh, Chu Bạch Tự, Bạch Hân tam đại cao thủ.
Đáng tiếc, hắn chỉ đánh ra một chưởng.
Một chưởng sau khi phát ra địch nhân đều bắn tung ra ngoài, bò dậy không nổi nhưng hắn đã sức cùng lực tận, ngã xuống!
Đã ngã xuống, hắn vĩnh viễn đã không thể đứng lên nổi!
Tổ chức thống trị Đoạn Hồn cốc ba tháng sau đã giải tán, Vô Địch công tử chết, Vô Vị tiên sinh chết, Nhất Kiếm Đoạt Mệnh Thi Quốc Thanh rõ ràng cũng đã chết, chỉ còn lại Vô Hình thư sinh Kim Thắng Sơn căn bản không đủ sức khống chế cục diện. Vì vậy Đoạn Hồn cố một trong tứ đại tuyệt địa của võ lâm trong mắt người giang hồ đã trở thành một điểm du ngoạn rất ư bình thường.
Bởi vì Vô Địch công tử đã tử vong!
Hắn đã mất mạng, Chu Bạch Tự mới có thể thờ phào một hơi, gã bỗng nhiên nhìn thấy Truy Mệnh đang nhìn hắn cười hi hi ha ha.
Cặp xương đùi của gã đã gãy, thân bị trọng thương nhưng vẫn có thể ngồi dưới đất, nụ cười vẫn nở mắt nhìn Chu Bạch Tự.
Có lẽ người hắn làm bằng sắt, Chu Bạch Tự thầm nghĩ.
Vô Địch công tử bị thương đánh loạn nhưng lấy mạng của Truy Mệnh không dễ như vậy nhưng cũng bẻ gãy xương đùi của gã, với gã mà nói thì không quá một tháng liền có thể phục hồi như cũ.
Ác mộng đã qua nhưng trong lòng Truy Mệnh vẫn còn ớn lạnh. Nếu trong trận đấu hung hiểm vừa rồi chỉ cần chậm đi một sát na của bất cứ ai ắt bọn họ toàn bộ đã thảm tử.
Vô luận ra sao việc bảo vệ tiêu ngân vẫn hoàn thành, Vô Địch công tử đã chết.
Chu Bạch Tự sực nhớ tới Bạch Hân Như, gã cuống cuồng tìm kiếm.
Hân Như văng ra ngoài ba trượng nằm trên một gò đất.
Gã nhìn thấy rất rõ dù nàng đang hôn mê chưa tỉnh nhưng bộ ngực vẫn đang phập phồng, hiển nhiên nàng chỉ bị chấn động mà thôi.
Nếu không phải Vô Địch công tử tuyệt khí hơn nữa Truy Mệnh cùng gã toàn lực triệt tiêu lực đạo chưởng cuối cùng của hắn chỉ sợ tính mệnh của nàng đã chỉ mành treo chuông.
Mọi việc đã qua.
Bò lên được trước tiên là Truy Mệnh.
Chỉ cần còn một hơi thở hắn tuyệt đối không nguyện ý ngã xuống.
Hắn không bằng sư đệ Lãnh Huyết của hắn ở sự kiên nhẫn, quật cường nhưng khả năng chịu đựng, nếm mật nằm gai thì gã hơn nhiều.
Đương nhiên, gã với hai vị sư huynh của gã, Thiết Thủ, Vô Tình đều có nét đặc biệt riêng của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện