[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 4 : Phó viện trưởng

Người đăng: 

.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Lưu Thắng Nam lập tức cực kỳ phiền muộn, hóa ra chính mình có chút yêu thích gia hỏa này rồi! Trương Vệ Đông đúng là không hề cảm thấy câu nói này có gì không phù hợp, nghe vậy liền cười cười: "Chỉ cần không phải thực sự không thoát thân được, ta nhất định nghe gọi là đến." Lời nói này của Trương Vệ Đông thực sự đủ thành ý, nhưng lọt vào trong tai Lưu Thắng Nam lại càng khiến nàng thấy ngột ngạt. Thái độ gì đây chứ? Ta gọi điện thoại cho ngươi, còn phải xem ngươi có thể sắp xếp thời gian đến hay không? Lời cũng đã nói có hối cũng không kịp, Lưu Thắng Nam thấy ấm ức, ta đường đường là một bí thư xinh đẹp gọi điện thoại cho ngươi, đó là để mắt ngươi, ngươi còn ba lần bốn lượt ra vẻ! Quên đi, cùng gia hỏa này càng tán dóc chỉ rước bực bội! Lưu Thắng Nam nghĩ nghĩ trong lòng, lần nữa cầm lấy "Thanh Niên Trích Văn", quyết định không để ý Trương Vệ Đông nữa, đừng nói là gọi điện thoại, khỏi cần nghĩ tới luôn đi. Trương Vệ Đông thấy Lưu Thắng Nam một lần nữa cầm lấy "Thanh Niên Trích Văn", tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối vì không được tiếp tục nói chuyện cùng người đẹp, nhưng trong bụng mừng thầm vì bên tai lại được yên tĩnh, vì vậy hắn cũng không tim không phổi một lần nữa cầm lấy "Độc Giả" lật xem. Thấy mình cầm lấy "Thanh Niên Trích Văn", Trương Vệ Đông cũng cầm lấy "Độc Giả", nghiêm chỉnh ngồi xem, trong lòng Lưu Thắng Nam lại dâng lên một cục tức. Thì ra hắn chê ta phiền, ước gì ta không quấy rầy hắn đọc sách! Liền như vậy, hai người lẳng lặng ngồi đọc sách, mãi cho đến lúc nhìn thấy trạm xuống xe ở thành phố Ngô Châu, ai cũng không thèm nói một câu nào nữa. Đáng thương cho bí thư Lưu lần đầu tiên trong đời thấy phiền muộn quá chừng vì có một chàng trai không thèm quấy rầy nàng. Cũng may lúc xuống xe, Trương Vệ Đông cuối cùng cũng ra tay giúp nàng xách hành lý, làm cho tâm tình phiền muộn của nàng có chút an ủi. Nhưng mà khi ngồi trên xe taxi, hồi tưởng lại lúc nãy bởi vì được hắn tiện tay giúp xách một chút hành lý, mình lại có cảm giác lâng lâng cứ như được quan tâm chăm sóc mà cảm thấy vui sướng, trong lòng lại nổi lên phiền muộn. Từ lúc nào, mình đã trầm luân tới mức độ này rồi! Nhìn theo chiếc taxi chở Lưu Thắng Nam nhanh chóng rời đi, nhớ tới lúc nàng xoay người rời đi, cái mông đầy đặn ẩn sau cái quần màu đen bút chì, cùng với cặp đùi đẹp kia, trong lòng Trương Vệ Đông rốt cục nổi lên một chút mất mát thất vọng, sau đó tiện tay gọi một chiếc taxi ngồi lên. "Đi đại học Ngô Châu." "Theo sau!" ngay sau khi chiếc taxi chở Trương Vệ Đông khởi động thì cách đó không xa, trong một chiếc xe màu vàng vang lên âm thanh của Hổ ca. Đại học Ngô Châu ở phía đông thành phố Ngô Châu, thuộc khu đông thành, dựa vào núi Lâm Thủy, diện tích hơn hai ngàn mẫu, là trường đại học có phong cảnh tươi đẹp. Điều không hoàn mỹ duy nhất của địa phương này chính là chu vi không sánh được với trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt. Nhưng nhờ có đại học Ngô Châu và cũng vì cách đó không xa có mấy cái bệnh viện, bốn phía vẫn mọc lên không ít cửa hàng, đặc biệt là quán cơm nhỏ, quán internet nằm dày đặc trong chu vi trường học, còn có mấy cái quán bar chủ yếu dành cho sinh viên. "Nguyên lai gia hỏa này ở đại học Ngô Châu! Thằng nhóc, kỳ này mày chết chắc rồi!" chiếc xe màu vàng dừng lại ở đối diện cổng lớn trường đại học, bên trong xe, Hổ ca cùng hai đàn em một mập một ốm nhìn theo chiếc taxi vừa đi vào trường, bộ mặt hung ác lộ ra. "Được rồi, Tiểu Đao mày ở đây canh chừng cẩn thận cho tao. Ba người chúng ta trước tiên kiếm chỗ nào ăn thật ngon, bù lại công sức đi xa mệt nhọc. Thằng nhóc kia nếu đi ra, mày lập tức gọi điện thoại cho tao, xem lão tử hại chết hắn hay không!" Hổ ca thấy đã biết chỗ của Trương Vệ Đông, liền không muốn ở lại trên xe, vỗ vỗ người đàn ông trên trán có một vết sẹo đang làm tài xế, nói rằng. "Khà khà, không phải một thằng sinh viên đại học sao? Chờ hắn đi ra, ta trực tiếp tới đánh hắn một trận là được, cần gì làm ầm ĩ." Tiểu Đao cũng nói theo. "Thằng nhóc này có luyện võ công!" Hổ ca nghe vậy thì khóe miệng tự nhiên khẽ động mấy lần, ngượng ngùng nói, sau đó xuống xe. Ở trên xe lửa, trước mặt công chúng, bị một thư sinh bốc lên ném đi, loại chuyện mất mặt như thế này Hổ ca không có mặt mũi nào mà kể ra. Ở văn phòng phó viện trưởng viện nghiên cứu khoa học môi trường, Trương Vệ Đông nhìn thấy giáo sư Tần Hồng. Giáo sư Tần Hồng năm nay ba muoi lăm tuổi, là cô gái có dáng dấp xinh đẹp. Dáng người cân đối, da dẻ trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, tai chỉnh tề ngay ngắn, cả người toát lên vẻ hiền thục đoan trang siu black (siu black mình chém tý - Dịch ), gọn gàng nhanh nhẹn, còn có phong vận phụ nữ thành thục mê người. Vì lẽ đó, tuy rằng đây là lần thứ hai sau khi phỏng vấn, Trương Vệ Đông nhìn thấy giáo sư Tần Hồng, trước mắt vẫn có cảm giác sáng ngời. "Anh tạm thời ở ký túc xá dành cho giáo sư độc thân nha, chìa khóa tôi đã lấy giúp anh rồi. Đúng rồi, đây là thẻ cơm, anh nạp tiền vào là được rồi. Hai ngày nay chắc là anh muốn đầu tiên là bố trí phòng ở một chút, đồ dùng hằng ngày cần thiết thì cũng phải đi mua về. Ngày kia chúng ta sẽ thảo luận sự tình về đề tài. Anh có ý kiến gì không?" hai người chào hỏi nhau xong, giáo sư Tần Hồng liền lấy trong ngăn tủ ra một xâu chìa khóa cùng với một tấm thẻ cơm chuyên dùng cho giáo sư đưa cho Trương Vệ Đông rồi nói. "Không thành vấn đề, tuy nhiên giáo sư có thể cho ta đầu tiên xem một chút tài liệu về đề tài kia, hai ngày nay nếu có thời gian ta xem trước một chút, như vậy ngày kia trao đổi cũng dễ dàng hơn." Trương Vệ Đông tiếp nhận chìa khóa nói. Giáo sư Tần Hồng nghe vậy liền nhìn Trương Vệ Đông, trong đôi mắt sáng sủa lóe lên một tia ánh mắt thưởng thức. Giáo sư Tần Hồng là bác sĩ từ Đức về, chính bởi vì ở Đức một thời gian dài, cho nên cách làm việc bị nhiễm sự cầu thị và tác phong cẩn thận tỉ mỉ của họ. Nhưng ở Trung Quốc, dù cho là ở trong bầu không khí học thuật nghiêm túc nhất là ở hội giảng trong trường đại học, tác phong của giáo sư Tần Hồng vẫn không hoàn toàn phù hợp với chung quanh, có vẻ đặc biệt cứng nhắc. Tuy vậy, giáo sư Tần Hồng dù sao cũng có chân tài thực học, về nước ngắn ngủi mấy năm đã được mời đi chủ trì vài luận văn đồ sộ cấp tỉnh, cấp quốc gia rất có sức ảnh hưởng trong nước. Vì lẽ đó mà năm nàng ba mươi bốn tuổi, nàng không chỉ được Bộ giáo dục phong tặng là Trường Giang học giả, một cái tên dành cho giáo sư nghe rất kêu, mà cùng năm đó còn ngồi lên chức phó viện trưởng. Người Trung Quốc thích nhất là tranh giành quyền lực, dù cho trong trường đại học cũng vậy. Dù giáo sư Tần Hồng không ngồi trên cái ghế phó viện trưởng thì nàng vẫn có chân tài thực học trong người, dù tác phong thường ngày có nghiêm túc một chút, thì cũng không có ai có mâu thuẫn quá lớn với nàng. Nhưng vừa ngồi lên ghế phó viện trưởng xong, thân là lãnh đạo học viện liền khó tránh khỏi dính dáng lợi ích đến những giáo sư khác cùng với quyền lực lãnh đạo, tranh giành lợi ích, bản tính nàng có nề nếp tác phong nên bắt đầu đắc tội người khác. Đến năm thứ hai, mâu thuẫn này càng tăng lên. Cho nên đến hiện tại nhân viên của nàng có một người bị tai nạn xe cộ, muốn bù vào chỗ trống, nhưng mãi vẫn không tìm được người thích hợp. Không phải nàng không thích tác phong của người khác, mà là có người không thích tác phong của nàng, từ chối thay đổi thời gian. Bất đắc dĩ, đành phải đưa tin gọi Trương Vệ Đông đến học viện sớm một chút. Người rồi sẽ thay đổi, Tần Hồng làm phó viện trưởng hơn một năm học, đương nhiên cũng dần dần hiểu được phong cách làm việc ở Trung Quốc. Vốn dĩ nàng cho rằng, gọi Trương Vệ Đông tới gấp như thế, e rằng trong lòng hắn sẽ không tình nguyện. Thật không ngờ, hôm trước nàng gọi thì hôm sau hắn đã chạy đến học viện, hơn nữa yêu cầu trước tiên đem tài liệu nghiên cứu khoa học xem qua một lần. Loại tác phong này làm cho nàng khá thưởng thức, không khỏi làm cho nàng có một tia hảo cảm với vị thanh niên trắng nõn nhã nhặn trước mặt này. "Được, anh chờ tôi một chút, tôi đem tư liệu sắp xếp lại một chút rồi đưa cho anh. Bất quá anh vừa mới đến, còn một đống lớn việc cần làm, cũng không nên để bản thân quá mệt mỏi. Cái đề tài này tuy rằng có chút vấn đề, thời gian hơi gấp rút, nhưng mà không phải một hai ngày là xong." Tần Hồng một bên vừa thu thập tài liệu vừa nói. Trong giọng nói lộ ra một tia quan tâm, cùng tác phong công tác nề nếp hàng ngày của nàng có chút không giống. "Thật sao, ta sẽ chú ý, nếu như không có chuyện gì khác, ta đi trước." Trương Vệ Đông tiếp nhận tài liệu Tần Hồng đưa tới, nhàn nhạt nói. Tần Hồng gật gật đầu, nói: "Vất vả cho anh rồi." Tạm biệt giáo sư Tần Hồng, Trương Vệ Đông kéo rương hành lý đi về phía ký túc xá dành cho giáo sư độc thân. Ký túc xá dành cho giáo sư độc thân nằm kế bên ký túc xá học sinh, là một tòa nhà ở có bảy lầu. Phía hai bên mỗi bên một cái cửa thang máy, một cái hành lang, phía sau là một loạt gian phòng. Gian phòng của Trương Vệ Đông nằm ở lầu bảy, số phòng 701. Trương Vệ Đông một tay mang theo hành lý bò một hơi đến lầu bảy, sau đó ngẩng đầu nhìn lên số phòng 701. Đứng tại đây, Trương Vệ Đông một tay mang theo rương hành lý, một tay móc ra chìa khóa Tần Hồng đưa cho, sau đó nhẹ nhàng cắm vào ổ khóa. Nhưng chìa khóa không đúng, xoay xoay mấy cái không được. Trương Vệ Đông theo bản năng liền dục lực đẩy vào cánh cửa, cửa không khóa, mở ra. Tuy nhiên cánh cửa vừa mở ra, con ngươi Trương Vệ Đông liền lập tức trợn tròn. Trong phòng có người, hơn nữa là một cô gái trẻ. Không chỉ như vậy, người con gái kia còn quay mặt về phía hắn, hai tay đang vòng ra sau cố gắng đem chiếc áo ngực hồng nhạt kéo lên. Bởi vì áo ngực còn chưa kéo lên, cho nên hai khối trắng như tuyết đầy đặn trước ngực cô gái kia lộ ra gần như toàn bộ, nửa kín nửa hở cực kỳ mê người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang