[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 36 : Tu vi có hạn
.
Ban đầu Trương Vệ Đông chỉ dự định chỉ cho ông lão chỗ tu luyện chính xác, tận tâm tận ý là được rồi. Cũng không ngờ ông lão này lại là bậc giáo viên lão thành tiền bối trong giới học thuật, đối với ông lão, Trương Vệ Đông cũng ngưỡng mộ đã lâu, lại thấy ông ấy đã bảy tám chục tuổi mà vẫn kích động cầm lấy tay của mình, Trương Vệ Đông cũng không thể nào nói ra khỏi miệng, sau khi do dự đành vỗ vỗ nhẹ vào tay Đàm Chính Minh, cười nói: "Lão hiệu trưởng ngài đừng kích động, cháu tên Trương Vệ Đông, việc này chúng ta từ từ nói."
Trương Vệ Đông vừa nói như thế, Đàm Chính Minh mới phát hiện mình hành động quá khích, vội vàng buông hai tay ra, ho khan hai tiếng nói: "Thất lễ, thất lễ, mời thầy Trương qua bên này."
Nói xong chỉ chỉ vào cái bàn đá bên cạnh, kế bên cái bàn đá này có bốn cái ghế bằng đá.
Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Vệ Đông biết Đàm Chính Minh bây giờ chỉ có thể coi là cao thủ võ lâm, những thứ thâm ảo nói ra chắc chắn ông ấy nghe không hiểu, nên sau khi ngồi xuống thì bắt đầu sắp xếp từ ngữ trong đầu.
Đàm Chính Minh thấy Trương Vệ Đông sau khi ngồi xuống thì trầm tư không nói, cho rằng hắn khó xử, trong lòng không khỏi thấy thất vọng, nhưng vẫn nói: "Thầy Trương, nhà ta đời đời tập võ, nói ra thì cũng coi như võ lâm thế gia, quy củ trong chốn võ lâm ta cũng không dám phá bỏ, nếu như cậu không tiện nói, thì ta cũng không làm khó dễ, ta có thể thông cảm."
Tuy biết rõ Đàm Chính Minh hiểu lầm mình, nhưng thấy ông ta nói như vậy, lại nghĩ đến lấy thân phận của lão, ngày hôm qua trên đường nhìn thấy trái chuối tiêu cũng tự mình khom người nhặt lên, không có chút nào có bộ dạng làm cao, so với những quan chức cấp cao trên đầu nhân dân lúc nào cũng mở miệng ra là đầy tớ nhân dân, còn cao thượng hơn không biết bao nhiêu lần, tâm trạng liền nổi lên lòng tôn kính, khoát tay cười nói: "Ngài hiểu lầm rồi lão hiệu trưởng, cháu chỉ đang sắp xếp từ ngữ lại."
Thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, Đàm Chính Minh tất nhiên mừng rỡ, vội vàng nói: "Là lão già ta nóng ruột, cậu từ từ suy nghĩ đi, ta không quấy rầy cậu."
Trương Vệ Đông nghe vậy cười nói: "Cũng xong rồi, bây giờ cháu sẽ giải thích một chút với ngài. Thiên địa linh khí có năm thuộc tính ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngài có thuộc tính mộc nhiều nhất, vì vậy cho nên khi tu luyện thì hấp thu thuộc tính mộc nhiều nhất, mà linh khí hệ mộc cũng có tác dụng trợ giúp lớn nhất với ngài. Nhưng ngũ hành tương sinh tương khắc, trong đó kim khắc mộc. Phía đông là mộc, phía tây là kim, vì lẽ đó cho nên phía đông có linh khí hệ mộc càng nồng đậm hơn, phía tây thì linh khí hệ kim nhiều hơn. Từ đó cho thấy, ngài luyện tập ở phía tây thì hiệu quả sẽ giảm đi một chút, đây là lý do đầu tiên. Thứ hai, mảnh rừng cây cổ kia nhìn qua thì thấy cành lá tươi tốt, xanh mướt um tùm, sức sống tràn trề, nhưng dù sao cũng là cây rừng lâu năm, cây lâu năm đến mức nào đó cũng giống như người già hiểu biết nhiều vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng phóng thích ra linh khí hệ mộc. Vì vậy cho nên khu vực quanh nó có thể có sinh cơ dồi dào nhưng linh khí hệ mộc lại không nồng đậm. Đương nhiên quan trọng nhất là tu vi của ngài có hạn, phạm vi tu luyện hấp thu của ngài quá nhỏ, vì vậy cho nên phạm vi nhỏ thì nồng độ linh khí cũng ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả tu hành của ngài."
Đàm Chính Minh dù sao cũng sinh ra từ võ lâm thế gia, từ nhỏ đã tập võ, đối với các loại hình thiên địa linh khí cũng có nghiên cứu một chút, giải thích như Trương Vệ Đông làm cho lão có cảm giác thông thoáng sáng sủa, gật đầu liên tục. Nhưng khi Trương Vệ Đông giải thích đến câu cuối thì Đàm Chính Minh không thể hiểu nổi, kinh ngạc quái lạ nhìn hắn.
Không phải Đàm Chính Minh khoe khoang, ở trong võ lâm thì võ công của lão không phải là lợi hại nhất, nhưng cũng coi như cùng cấp độ với những cao thủ trong võ lâm rồi. Nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, người thanh niên Trương Vệ Đông này ngay trước mặt lão lại nói là tu vi của lão có hạn.
Một người dám đánh giá người khác như vậy, nếu không phải ngông cuồng tự đại thì là thực lực của hắn so với người ta còn mạnh hơn. Huống hồ, Trương Vệ Đông dựa vào đâu nói tu vi của lão có hạn đây? Hai người cũng chưa từng giao thủ mà? Lẽ nào nhìn một cái liền có thể nhìn thấy tu vi của người khác? Khả năng cũng quá phô trương nha!
"Có vấn đề gì sao?" dù sao cũng là lần đầu tiên Trương Vệ Đông giải thích kiến thức tu luyện với người khác, hơn nữa người đó còn là cựu hiệu trưởng của trường, khó tránh khỏi chột dạ một chút, thấy khuôn mặt Đàm Chính Minh quái lạ nhìn hắn, không khỏi cảm thấy da đầu run lên hỏi.
"Không có chuyện gì." Đàm Chính Minh thấy Trương Vệ Đông hỏi lão, không khỏi giật mình, vội vàng lắc đầu nói.
Thấy Đàm Chính Minh nói không có chuyện gì, Trương Vệ Đông liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: "Nếu không có vấn đề gì, vậy cháu không dám quấy rầy làm phiền lão hiệu trưởng ngài tu luyện."
Thấy Trương Vệ Đông đứng dậy muốn đi, Đàm Chính Minh hơi do dự, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Thầy Trương, cậu mới vừa nói tu vi của ta có hạn, chẳng lẽ cậu có thể nhìn thấu tu vi của ta?"
Trương Vệ Đông là người thông minh, Đàm Chính Minh vừa hỏi như vậy, hắn liền hiểu ra mình vừa mới nói đã lộ tẩy hết, nhưng mà Trương Vệ Đông chỉ biết phân chia cảnh giới tu sĩ, còn cách phân chia cảnh giới của người luyện võ thì hắn không biết, vì vậy nên khi Đàm Chính Minh hỏi như vậy, hắn liền ấp úp không biết trả lời lão ra sao.
"Xem ra chỉ là thanh niên sĩ diện, đồ lẻo mép." Đàm Chính Minh thấy Trương Vệ Đông ấp úng, không kìm lòng được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười ha ha.
Trương Vệ Đông tuổi còn trẻ đã có thể chỉ ra lão tu luyện sai chỗ, đã làm cho Đàm Chính Minh cực kỳ thán phục. Nếu như Trương Vệ Đông thật sự có thể nhìn ra luôn tu vi của lão, đưa ra đánh giá "tu vi có hạn" cũng là chuyện thật, đối với người như Đàm Chính Minh luôn tự cho mình võ công cao, âm thầm xem mình là cao thủ võ lâm thì đó tuyệt đối là một đả kích không nhỏ.
Trương Vệ Đông vừa nhìn vẻ mặt Đàm Chính Minh liền biết rằng lão nghĩ mình khoác lác, ngạo khí trong xương tủy liền bị kích động, nói: "Ông hiện nay chỉ có thể vận hành chân khí đến bắp thịt cơ da, chờ cho đến ngày nào đó ông có thể vận hành chân khí đến gân, cốt, tủy, khi đó có thể coi như tiểu thành. Chờ đến khí ông có thể vận hành chân khí đưa đến nội tạng, khi đó thì cho dù luyện ở dưới rừng cây cổ hay ở rừng tùng này tu luyện cũng không có gì khác nhau."
Đàm Chính Minh nghe xong liền há hốc mồm, cái gọi là trong luyện kinh mạch, ngoài luyện gân xương da, ý nghĩa thực sự chính là võ công coi trọng nội ngoại kiêm tu, nội công hay ngoại công cũng quan trọng như nhau. Luyện nội công là một quá trình tu luyện từ trong ra ngoài, mà luyện ngoại công chính là luyện từ ngoài vào trong. Bởi vậy có thể thấy được, người luyện nội công rất khó luyện đến gân xương da, phương pháp hiệu quả nhất vẫn là luyện gân xương da từ ngoài vào trong. Nhưng mà luyện ngoại công thôi thì quả thực rất dễ dàng làm tổn thương thân thể, khi còn trẻ không có cảm giác, đến tuổi già thì chỉ cần quá sức một chút thì sẽ lộ ra. Nhưng trên đời không có chuyện gì tuyệt đối, nếu tu luyện đến trình độ nhất định vẫn có thể vận hành chân khí nhập vào bắp thịt gân cốt. Nếu như luyện nội công được đến trình độ này, không những bắp thịt gân cốt sẽ không bị thương mà ngược lại, nhờ được chân khí rèn luyện thì bắp thịt gân cốt sẽ từ từ được cải thiện, tràn ngập sức mạnh và sức sống.
Tuy nhiên trước đây Đàm Chính Minh chỉ là trong luyện kinh mạch, có thể điều khiển chân khí vận chuyển trong kinh mạch mà thôi, mãi đến tận năm năm trước mới tiến thêm một bước, điều khiển chân khí vận hành đến bắp thịt gân da. Còn việc luyện chân khí vào gân, cốt, tủy, Đàm Chính Minh đúng là từng được nghe qua, người luyện võ phải trải qua dịch cân, dịch cốt, dịch tủy. Tuy nhiên đời này của lão nếu có thể luyện đến trình độ dịch cân thì cũng coi như phi thường ghê gớm, còn chuyện dịch cốt thì hầu như là hi vọng xa vời vọng tưởng, còn chuyện dịch tủy thì ngay cả nghĩ Đàm Chính Minh cũng không dám nghĩ tới, đến cấp độ thoát thai hoán cốt kia, từ xưa đến nay không có người nào không phải là nhân vật huyền thoại trong chốn võ lâm, phỏng chừng đến cả đạn bắn bình thường cũng khó có thể bắn chết được.
Nhưng nghe khẩu khí của Trương Vệ Đông, dĩ nhiên dịch cân, dịch cốt, dịch tủy mới chỉ là tiểu thành, chỉ có tu luyện chân khí tới nội tạng mới xem như là đăng đường nhập thất. Có thể tu luyện chân khí đến nội tạng, Đàm Chính Minh nghe cũng chưa bao giờ nghe. Huống hồ con người sỡ dĩ chết già, không phải là vì bộ phận nội tạng lão hóa suy nhược không thể chống đỡ thân thể theo tuổi tác sao? Nếu như thật sự theo lời Trương Vệ Đông nói, nếu tu luyện chân khí tới bộ phận nội tạng, sự suy nhược lão hóa của nội tạng chắc chắn sẽ chậm lại, đừng nói là sống lâu trăm tuổi, e rằng mấy trăm mấy ngàn tuổi cũng có khả năng, nếu vậy chẳng phải gọi là thần tiên sao?
Điều này có thể không làm cho Đàm Chính Minh nghe được thì trợn mắt há hốc mồm sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện