[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 3 : Sinh viên đại học rất mạnh rất lạnh
.
Lưu Thắng Nam làm thế nào cũng không nghĩ đến, mình vừa nghĩ hắn là con mọt sách đầu gỗ xong, chỉ chớp mắt một cái, gia hỏa này lại khen ngợi nàng mà tim không đập mặt không đỏ chút nào, làm cho nàng có cảm giác trời đất quay cuồng.
Đây là một con mọt sách đầu gỗ? Hay chính là một tay cưa gái lõi đời đây?
Tuy nhiên khi ánh mắt của Lưu Thắng Nam nhìn thấy cặp mắt trong suốt thâm thúy của Trương Vệ Đông thì trái tim của nàng không kìm được mà thấy rạo rực liên hồi, cái cổ trắng nõn như thiên nga hơi hơi hiện lên một tia ửng hồng.
Nàng gặp rất nhiều ánh mắt đàn ông cố gắng lấy lòng mình, tuy rằng bọn họ rất chú ý che giấu ý nghĩ xấu xa trong nội tâm của mình, nhưng trong lúc lơ đãng cũng phát ra một tia ánh mắt đắm đuối, không giống anh chàng trước mắt này, dù cho đối diện cùng với mình nhưng ánh mắt bình tĩnh trong suốt, quang minh chính đại.
Hiển nhiên đàn ông như vậy không phải là một tay đào hoa chuyên nghiệp, thì chắc chắn là một người có tâm địa trong sáng quang minh chính trực, đương nhiên cũng có thể là một con mọt sách không hiểu phong tình.
"Thật sao?" bàn tay ngọc thon dài trắng nõn của Lưu Thắng Nam nhẹ nhàng vuốt lên trán, mỉm cười nói, lộ ra hai hàm răng đều trắng như tuyết.
Động tác vô cùng nữ tính, hơn nữa mỉm cười nhàn nhạt, thời khắc này, Lưu Thắng Nam giống như hoa sen nở rộ trên núi tuyết, tuy rằng vẫn còn có chút lạnh lẽo, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp mê người.
"Ha ha, cô cười lên quả thật xinh đẹp!" ánh mắt của Trương Vệ Đông hơi xẹt qua chút mê loạn, bật thốt lên cười nói.
"Nói năng ngọt xớt!" Lưu Thắng Nam có chút chịu không nổi sự khen tặng chân thành của Trương Vệ Đông, không nhịn được lần thứ hai trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông gắt giọng.
Lúc này, cử chỉ của Lưu Thắng Nam như vậy thật sự mang theo một chút mùi vị liếc mắt đưa tình rất là ám muội.
Chỉ là chưa chờ Trương Vệ Đông phục hồi tinh thần từ trong những cử chỉ phong tình của Lưu Thắng nam, thì Lưu Thắng Nam đã nhận ra được sự khác thường của chính mình, vội vàng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó thân thể ngồi thẳng lên, đồng thời trong nháy mắt khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là dưới cổ ửng hồng vẫn còn chưa có rút đi.
"Tự giới thiệu một chút, ta tên Lưu Thắng Nam, công tác ở cơ quan chính phú, rất hân hạnh được biết ngươi!" khuôn mặt Lưu Thắng Nam nghiêm nghị nói.
"Ta tên Trương Vệ Đông, đại học Ngô Châu!" Trương Vệ Đông thấy thấy cũng thu hồi nụ cười trên mặt, nói nhàn nhạt.
"Biết ngay ngươi còn là một học sinh." thấy Trương Vệ Đông giới thiệu như vậy, Lưu Thắng Nam đột nhiên có cảm giác ung dung, thân thể có chút lười biếng dựa vào ghế, đường nét trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn một chút.
Phụ nữ trong quan trường vốn khó khăn hơn so với đàn ông, một người phụ nữ xinh đẹp thì càng không dễ dàng. Lưu Thắng nam hai mươi mốt tuổi tiến vào cơ sở, khi đó tuổi tác và dung mạo đều bình thường, nếu không dựa vào uy tín còn lại của đại bá cùng với năng lực ứng đối của nàng, chỉ sợ đã bị vướng vào quy tắc ngầm làm quan phải già dặn. Hiện nay Lưu Thắng Nam hai mươi tám tuổi rốt cục cũng coi như có chút ít thành tự trong giới chính trị, bí thư đảng ủy xã, cán bộ chủ chốt, hơn nữa sau lần học tập ở trường đảng này, e rằng nàng lập tức lại lên chức, cán bộ tầm thường ngược lại không dám có chủ ý gì với nàng, thậm chí một số cán bộ lúc trước có chủ ý gì đó với nàng, hiện tại gặp nàng giống như chuột gặp phải mèo. Núi này cao có núi khác cao hơn, coi như lên chức, người trong quan trường có thể có chủ ý với Lưu Thắng Nam vẫn nhiều như biển, hơn nữa đến cấp bậc này, vị đại bá đã về hưu mấy năm của nàng cũng không còn bao nhiêu sức ảnh hưởng, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân của chính nàng.
Bây giờ nghe nói Trương Vệ Đông chỉ là một sinh viên đại học, cả người Lưu Thắng Nam tất nhiên thả lỏng ra, thậm chí trong mơ hồ còn cảm thấy thân phận mình có chút ưu việt.
Trương Vệ Đông thấy Lưu Thắng Nam hiểu lầm mình, vốn định giải thích một chút, nhưng hắn vốn là người không thích nhiều lời, lại thấy dáng vẻ Lưu Thắng Nam giống như đã biết từ lâu, hắn cũng lười giải thích.
"Không phải chưa đến thời điểm khai giảng sao? Ngươi chuẩn bị làm việc ngoài giờ sớm vậy sao?" sau khi thanh tĩnh lại, lời nói của Lưu Thắng Nam dường như bắt đầu trôi chảy hơn, thấy Trương Vệ Đông không nói, thì mở miệng hỏi.
"Không phải, có cái hạng mục nghiên cứu khoa học cần giúp đỡ hoàn thành." Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật.
"Không thấy được, ngươi cũng rất cố gắng nha, nghỉ hè cũng cùng giáo sư nghiên cứu khoa học." Lưu Thắng Nam nói.
Trương Vệ Đông cười cười, nói: " Ta vẫn luôn rất cố gắng."
"Con người của ngươi vẫn đúng là không biết khiêm tốn nha! Đúng rồi, ta thấy người hình như cũng lên xe từ huyện Văn Xương? Quê nhà của người cũng là huyện Văn Xương sao?" Lưu Thắng Nam hỏi.
"Đúng, là xã Bồ Sơn." Trương Vệ Đông gật gật đầu nói, tiếp theo lại hỏi: "Còn cô, công tác ở xã nào?"
Lưu Thắng Nam nhớ tới bộ dáng Trương Vệ Đông vẫn vùi đầu đọc sách lúc nãy, căn bản không đem mình để trong mắt, sau đó cũng chính mình mở miệng trước, trong lòng không khỏi có chút ấm ức, thấy Trương Vệ Đông hỏi nàng công tác ở đâu, không biết tại sao nàng bỗng có kích động muốn khoe khoang một chút, vuốt vuốt nhẹ chiếc cằm thanh tú, nói: "Trùng hợp, ta cũng ở xã Bồ Sơn, là bí thư đảng ủy xã Bồ Sơn này, lần này đi học tập ở trường đảng."
Nghe nói cô gái xinh đẹp trẻ trung trước mặt lại là bí thư đảng ủy của xã mình, trong lòng Trương Vệ Đông hơi có chút giật mình, nhưng chỉ vậy mà thôi. Hắn là bác sĩ, giảng viên đại học, chỉ cần biểu hiện tốt, qua hai năm có thể làm phó giáo sư, lên chút nữa là giáo sư, ngoại trừ quyền lực trong tay không thể so sánh với bí thư đảng ủy xã, thì thân phận coi như ngang bằng, nói thật cũng không thua kém nàng bao nhiêu. Huống chi, Trương Vệ Đông còn có một thân phận khác, người tu chân, ánh mắt nhìn người từ lâu cũng không giống người thường. Đừng nói là đối mặt bí thư đảng ủy xã, coi như là bí thư thành ủy Ngô Châu, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu áp lực.
"Nha, vậy chúng ta là đồng hương thật sự rồi." Trương Vệ Đông nghe vậy thì hời hợt nói, vẻ mặt không lộ ra nửa điểm kinh ngạc hay gò bó.
Lưu Thắng Nam vốn tưởng rằng người vừa lên xe liền biểu hiện rất mạnh rất lạnh, một sinh viên đại học nhìn thẳng cũng không thèm nhìn mình, nghe được mình chính là bí thư đảng ủy xã của hắn, nhất định sẽ lộ ra bộ mặt khiếp sợ, sau đó chính là vẻ mặt gò bó bất an thậm chí lấy lòng. Dù sao quả đấm của hắn có cứng hơn nữa thì hắn cũng chỉ là một sinh viên đại học, so với nàng quản lý bảy vạn dân, trong tay nắm quyền to bí thư đảng ủy xã, căn bản là không cách nào so được. Huống chi câu nói sau cùng, Lưu Thắng Nam còn mơ hồ ám chỉ khả năng lập tức thăng chức của mình.
Lưu Thắng Nam vạn vạn lần không nghĩ tới, chính mình tự bại lộ thân phận, đổi lấy chỉ là một tiếng đồng hương hời hợt, trong lòng tự nhiên dâng lên một cục tức.
Hóa ra gia hỏa này tưởng mình lừa hắn chắc?
Cũng khó trách Lưu Thắng Nam hoài nghi như vậy, hai mươi tám tuổi ngồi lên ghế bí thư đảng ủy xã, ở nước Trung Quốc này tuyệt đối có thể coi là tuổi trẻ tài cao, tương lai rộng mở, phi thường hiếm hoi.
"Đây là danh thiếp của ta, nếu như sau khi tốt nghiệp muốn về quê hương làm việc, có thể gọi điện thoại cho ta, ta rất hoan nghênh sinh viên đại học về cống hiến cho quê hương." Lưu Thắng Nam lấy ra tờ danh thiếp từ bên trong túi công văn, đưa cho Trương Vệ Đông.
Tuy vậy Lưu Thắng Nam sau khi đưa danh thiếp liền cảm thấy buồn cười, tốt xấu gì mình cũng là cán bộ quốc gia quản lý sáu bảy vạn dân, so đo khoe khoang cùng một sinh viên đại học làm cái gì?
Trương Vệ Đông đương nhiên không thể nghĩ ra Lưu Thắng Nam đưa danh thiếp cho hắn chỉ là hành vi nhất thời không phục, thấy vậy hơi run lên, lại cảm thấy vị bí thư Lưu nhìn như lãnh khốc này làm người vẫn khá nhiệt tình, liền vội vàng tiếp nhận danh thiếp, quét mắt nhìn sơ rồi nhét vào trong túi.
Thấy Trương Vệ Đông tiếp nhận danh thiếp, chỉ là tùy ý nhìn lướt qua liền nhét vào trong túi, một chút biểu hiện cũng không có, tâm tình Lưu Thắng Nam vốn đang thoải mái bỗng có chút phiền muộn.
Gia hỏa này làm sao vẫn lạnh lùng như thế? Ta đường đường là một bí thư đảng ủy xã, còn là một mỹ nữ, chủ động đưa danh thiếp cho ngươi, dù sao ngươi cũng phải có chút biểu hiện nha? Quên đi, quên đi, gia hỏa này ngoại trừ khí lực mạnh một chút, thì chính là một con mọt sách đầu óc chậm chạp, tính toán với hắn chỉ làm mất thân phận.
Tuy trong lòng nàng tự an ủi mình như thế, nhưng vẫn có chút khó chịu, vẻ mặt càng có chút lạnh lẽo.
Trương Vệ Đông đúng là không nhận ra mình đã vô tình đắc tội vị bí thư xinh đẹp này, sau khi đem danh thiếp cất vào, nghĩ lại người ta nhiệt tình như vậy, mình cũng nên đáp lại, tay thò vào túi lấy ra một tờ giấy, trên bề mặt giấy viết lên số điện thoại của mình, đưa cho Lưu Thắng Nam nói: "Cảm ơn ý tốt của cô, đây là số điện thoại của ta, nếu như ở thành phố Ngô Châu có gì cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho ta!"
Nghĩ hay lắm, ta đường đường là bí thư đảng ủy xã lại gọi điện thoại cho một sinh viên đại học như người? Còn cần ngươi giúp đỡ? Ngươi tưởng rằng ngươi là ai? Thị trưởng thành phố Ngô Châu sao? Trong lòng Lưu Thắng Nam không phục lẩm bẩm một câu, cuối cùng cũng xem như Trương Vệ Đông nói một câu lọt tai, tuy rằng có chút nâng cao bản thân, nhưng Lưu Thắng Nam vẫn đưa tay tiếp nhận lấy tờ giấy.
"Ngươi nói đó nha, đến lúc đó cũng đừng nói mình không có thời gian nha!" sau khi tiếp nhận tờ giấy, Lưu Thắng Nam tùy ý quét mắt lên số điện thoại trên tờ giầy, sau đó nhét vào trong túi, chỉ là khi nhét, quỷ thần xui khiến bật thốt lên một câu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện