[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 19 : Ta ba nàng một
.
Hai người Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa chưa bao giờ gặp qua gương mặt làm nũng quyến rũ của Tô Lăng Phỉ, nghe vậy xương cốt muốn nhũn ra, suýt chút nữa liền gật đầu nói được, cuối cùng trong thời khắc sống còn chợt nhớ lại, Tô đại mỹ nữ người ta hỏi Trương Vệ Đông chứ không phải hỏi hai người bọn họ.
Đáng tiếc, về mặt tình cảm Trương Vệ Đông có chút thiếu thốn nhưng trí thông minh tuyệt đối cao. Sáng sớm đã ăn qua một lần thiệt thòi từ Tô Lăng Phỉ, lần này nàng có cử chí khác thương như vậy, Trương Vệ Đông không thấy được có quỷ mới là lạ, nghe vậy suýt chút nữa liền muốn hỏi ngược lại: "Làm sao mà không có chỗ ăn cơm chứ? Không phải có căn tin sao?"
Cũng may vào lúc này Lý Lệ mở miệng nói: "Ta cũng vậy, hiếm thấy thầy Trương mới đến mời khách, vừa hay chúng ta ra ngoài ăn uống một trận, thầy Trương cũng không được phép hẹp hòi nha!"
Thấy Lý Lệ mở miệng, Trương Vệ Đông cũng không nỡ từ chối, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu cô Lý cũng nói như vậy, tối nay chúng ta liền ra ngoài ăn uống một trận. Tuy nhiên ta là người mới tới, không rành chỗ này, địa điểm phiền mọi người quyết định nha."
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Trương Vệ Đông lại thấy phiền muộn, thật vất vả từ trong chợ bên kia lấy về được hai ngàn, vốn tưởng rằng tháng này có thể áo cơm không lo, xem ra phải chuẩn bị thắt lưng buộc bụng mà sống.
Tô Lăng Phỉ thấy mình quăng ánh mắt đắm đuối làm nũng, dĩ nhiên lần thứ hai bị không để ý, hơn nữa Trương Vệ Đông còn há mồm ngậm miệng là cô Lý, trong lòng thực sự vừa tức vừa có chút chua xót. Mà Lý Lệ thấy anh chàng đẹp trai Trương Vệ Đông lại có chút kính trọng đối với nàng, trong lòng trở nên kích động, làm sao còn nhớ trên đường đã đáp ứng Tô Lăng Phỉ muốn chọn một quán rượu xa hoa, mạnh mẽ cạo Trương Vệ Đông một trận, nghe vậy không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy đi nông trang ( quán ăn sân vườn ) Đái kí ở đường Dương Gia đi, nơi đó đều là món ăn gia đình, không chỉ có mùi vị ngon mà giá cả cũng hợp lý."
Tô Lăng Phỉ mục đích thực sự không phải chỉ muốn cạo Trương Vệ Đông một trận, vì vậy là thấy Lý Lệ đề nghị đi quán Đái Kí thì tức giận trừng mắt nhìn Lý Lệ một chút nhưng cũng không nói ý kiến phản đối gì.
"Vậy thì đi quán Đái Kí đi!" nói xong, Trương Vệ Đông quay đầu nhìn về phía Đổng Vân Kiệt hai người hỏi: "Hai anh buổi tối có rãnh không? Cũng cùng đi chứ, nhiều người thêm náo nhiệt."
Có người mời khách lại có người đẹp tiếp đón, Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa làm sao mà không rãnh, vội vàng cười nói: "Thầy Trương mời khách, tự nhiên là rãnh rỗi/"
Thấy hai người Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh đáp lại, Trương Vệ Đông nghĩ thầm lỡ mời rồi, mời luôn giáo sư Tần Hồng đi, liền trưng cầu ý kiến bọn họ, nói: "Mời giáo sư Tần Hồng đi luôn nha?"
"Ta xem hay là thôi đi, giáo sư Tần là người quá nghiêm túc, lại là lãnh đạo, có nàng đi chung chúng ta không thoải mái, huống hồ xưa nay nàng không thích liên hoan ăn cơm, thầy kêu chắc cũng từ chối." Lý Lệ nói.
Trương Vệ Đông thấy Lý Lệ nói như vậy, lại thấy đám người Đổng Vân Kiệt dồn dập gật đầu tán thành, liền bỏ qua suy nghĩ đó.
Đường Dương Gia cách đại học Ngô Châu vài con đường, buổi chiều sau khi tan việc, hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa mỗi người chạy một chiếc xe đạp ra đầu tiên, mà ba người Trương Vệ Đông thì dừng lại ở cổng trường đón xe taxi.
Quán ăn Đái Kí rất đông khách, phòng khách luôn luôn chật cứng, nhưng bởi vì năm người đến sớm nên cũng vào được một gian phòng nhỏ.
Trương Vệ Đông cầm thực đơn trong tay, thoáng nhìn sơ qua một lần, thấy quán ăn sân vườn Đái Kí món ăn xác thực như Lý Lệ nói, không chỉ có đều là món ăn gia đình hơn nữa giá cả cũng rất hợp lý, liền thoải mái gọi một bàn thức ăn. Sau khi gọi món, người phục vụ hỏi bọn họ có uống rượu hay thức uống gì không?
Trương Vệ Đông là người không thích uống rượu lắm, chiếu theo ý nghĩ của hắn tốt nhất là uống nước ngọt, nhưng ngày hôm nay là hắn mời khách, làm sao cũng phải tôn trọng ý kiến của khách, cũng không thể khách mời người ta uống rượu còn hắn uống nước ngọt được, vì vậy liền trưng cầu ý kiến mọi người: "Mọi người uống gì? Rượu hay là nước ngọt?"
"Ta cùng tiểu Triệu thì sao cũng được, bia rượu hay nước ngọt gì cũng được, chủ yếu vẫn xem ba vị giáo viên." Đổng Vân Kiệt khách khí nói.
Trương Vệ Đông nghe vậy tự nhiên là đưa ánh mắt tìm đến phía hai người Tô Lăng Phỉ và Lý Lệ.
"Uống bia nhiều bụng căng. Nếu không mọi người uống rượu vang đỏ nha? Dưỡng da mặt còn thư giãn gân cốt." Tô Lăng Phỉ nói.
Thấy Tô Lăng Phỉ đề nghị uống rượu vang đỏ, ba người Lý Lệ đều rất kinh ngạc nhìn nàng.
"Có vấn đề gì không?" Tô Lăng Phỉ thấy ba người nhìn chằm chằm vào nàng, tức giận nói.
"Khặc khặc, không thành vấn đề, không thành vấn đề." Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa vội vàng nói.
"Ờ có chút vấn đề, mình nhớ bạn chưa bao giờ chủ động đòi uống rượu." Lý Lệ không hiểu nói.
Tô Lăng Phỉ bị Lý Lệ hỏi đến mặt cười hơi đỏ lên, liếc nhìn Trương Vệ Đông một cái nói: "Thầy Trương mới vừa từ xa đến, đương nhiên phải cho anh ấy chút mặt mũi, cố gắng uống với anh ấy vài chén rồi."
"Cố gắng uống vài chén?" ba người nghe vậy tựa hồ đột nhiên nhớ ra sự tình gì đó, sắc mặt đều thay đổi. Sau đó dồn dập đưa mắt nhìn Trương Vệ Đông, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng cùng thương hại, thật giống như Trương Vệ Đông đột nhiên trở thành một kẻ rất đáng thương.
Trương Vệ Đông lại không chú ý biểu hiện thay đổi của ba người Lý Lệ, hắn nghe ý tứ của Lý Lệ giống như Tô Lăng Phỉ không biết uống rượu, lần này vị duyên cớ của hắn mà chủ động muốn uống rượu, lần đầu tiên như vậy, nhớ tới ngày hôm trước phát sinh hiểu lầm rồi buổi trưa hôm nay ở trong phòng ăn đối với nàng lạnh nhạt, trong lòng Trương Vệ Đông liền cảm thấy áy náy, cảm thấy cô gái Tô Lăng Phỉ này kỳ thực ngực lớn tâm nhãn cũng lớn, đúng là chính mình một người đàn ông mà tâm nhãn hơi nhỏ.
Nghĩ như vậy, Trương Vệ Đông không khỏi hào khí dâng lên nói: "Cô Tô nể mặt như thế, đợi lát nữa phải cùng cô cẩn thận uống vài chén."
Lời này của Trương Vệ Đông vừa ra, ánh mắt thương hại của ba người Lý Lệ nhìn hắn càng nồng, mà trong mắt Tô Lăng Phỉ lại xẹt qua một tia đắc ý vì thực hiện được gian kế, trên mặt hiện lên một tia yểu điệu mê người, mỉm cười nói: "Đây chính là anh nói nha, đến lúc đó không cho chơi xấu không uống nha."
"Đó là đương nhiên!" vừa nói Trương Vệ Đông vừa quay đầu dặn dò người phục vụ ở phía sau đem hai chai rượu vang lại đây.
Rất nhanh rượu và thức ăn được dọn lên, người phục vụ mở ra chai rượu rồi rót cho mỗi người nửa ly.
Nhìn chất lỏng đỏ tươi trong chén rượu, nụ cười trên mặt Tô Lăng Phỉ càng nồng, một đôi mắt long lanh nhìn Trương Vệ Đông tràn ngập nữ tính phong tình quyến rũ, nói: "Thầy Trương, em rất ít uống rượu, tửu lượng cũng rất kém cỏi. Nhưng ngày hôm nay thật hiếm thấy một vị giáo viên vừa trẻ vừa đẹp trai, như thế nào trước cũng phải cạn cùng anh một chén."
Thấy Tô Lăng Phỉ kiều diễm mê người như thế, nói chuyện làm người ta yêu thích như vậy, tâm tình Trương Vệ Đông không khỏi tốt đẹp, càng cảm thấy ánh mắt trước đây của mình khắt khe quá mức, thấy thế vội vàng bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng cạn ly với Tô Lăng Phỉ một cái, phóng khoáng nói: "Cô Tô khách khí rồi, chén rượu này ta cạn rồi, còn cô tùy ý."
Lời này của Trương Vệ Đông vừa nói ra, ba người Đổng Vân Kiệt nhìn khuôn mặt nhã nhặn trắng nõn của hắn, trên mặt tất cả đều hiện lên vẻ không đành lòng chứng kiến, rồi lại thở dài sườn sượt, xong, vị này đêm nay muốn nằm lại đây rồi!
Thời khắc ba người âm thầm thở dài, Trương Vệ Đông đã ngửa đầu một cái, đem toàn bộ chén rượu đổ vào cổ họng, khuôn mặt nhã nhặn trắng nón hiện lên một tia hồng.
"Tửu lượng thầy Trương giỏi, nếu anh sảng khoái như vậy, em tửu lượng tuy kém nhưng chén thứ nhất này cũng muốn uống cạn. Tuy nhiên đợi lát nữa em nhiều nhất chỉ có thể uống bằng một nửa của anh thôi, chút xíu đó anh nhường được thì nhường em nha!" Tô Lăng Phỉ nhìn Trương Vệ Đông nâng cốc rót vào yết hầu, cũng ngửa đầu một cái đem non nửa ly rượu uống cạn sạch.
Thấy Tô Lăng Phỉ một mặt nhăn nhó đem chén rượu uống sạch, khuôn mặt trắng nõn trong phút chốc hiện lên một vệt màu hồng, ở dưới ánh đèn càng đặc biệt xinh đẹp mê người, Trương Vệ Đông không nhịn được mà thốt lên: "Được, coi như anh ba chén em một chén cũng không sao cả."
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba người Lý Lệ nghe vậy thì rượu trong miệng đều phun ra ngoài, vội vàng luống cuống tay chân cầm lấy khăn lau liên tục.
Tô Lăng Phỉ thấy thế mạnh mẽ trừng mắt nhìn ba người một chút, sau đó cười dài nhìn Trương Vệ Đông mà nói: "Thầy Trương quả nhiên là một người đàn ông phóng khoáng, cứ quyết định vậy nha, đợi lát nữa anh ba em một, nhưng không được chơi xấu nha!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện