[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 18 : Cô nãi nãi ta nhẫn!
.
Tô Lăng Phỉ triệt để thua trận trước mắt Lý Lệ, nhưng cùng lúc đó bởi vì đối với Lý Lệ là phất tay rồi cười còn đối với nàng thì một vẻ mặt hoàn toàn khác, trong lòng nàng càng cảm thấy uất ức.
Tô Lăng Phỉ và Lý Lệ cũng lấy cơm rất nhanh, bưng khay nhôm đi tới bàn của Trương Vệ Đông, ngồi đối diện hắn.
Lý Lệ trước đó theo lời nói của Tô Lăng Phỉ ở văn phòng, tuy có chút khuếch đại nhưng mà tầm tuổi nàng cùng với bằng cấp, lại là giáo viên đại học, nói đến cũng coi như là sự nghiệp thành công. Có thể nói không quá xinh đẹp nhưng cũng không khó coi, muốn tìm một đối tượng thích hợp xác thực cũng tương đối khó khăn. Trước đây cũng không ít người đã giới thiệu đối tượng cho nàng, không phải là nàng không thích người ta mà người ta không vừa ý nàng hoặc là vừa nghe nói là tiến sĩ và giáo viên đại học, ngay cả mặt mũi cũng không dám gặp, cho nên tới bây giờ nàng đã ba mươi mốt tuổi mà vẫn còn độc thân một mình. Vì lẽ đó Lý Lệ thấy Trương Vệ Đông dáng người nhã nhặn đẹp trai, lại vừa vặn cũng là tốt nghiệp tiến sĩ, giảng viên đại học, đương nhiên muốn cố gắng một chút, không chừng ông trời mở mắt cho nàng ôm được anh chàng đẹp trai này về.
Lý Lệ những năm nay số lần hẹn hò xem mắt không dưới hai mươi lần, được cho là thân kinh bách chiến, cũng đã có ý thầm theo đuổi anh chàng đẹp trai trước mắt này, tự nhiên là nghĩ biện pháp cùng Trương Vệ Đông nói chuyện lôi kéo tình cảm.
Trương Vệ Đông vốn là một cái hũ nút, người khác không nói chuyện với hắn thì hắn cũng lười chủ động nói chuyện với người ta, nhưng nếu người khác chủ động thì hắn cũng tuyệt đối không làm cao mà không để ý tới người khác. Vì lẽ đó một khi Lý Lệ chủ động hâm nóng bầu không khí, hai người vừa nói vừa cười, dường như là một đôi bạn thân thiết quen biết đã lâu.
Tô Lăng Phỉ nhớ tới sáng sớm ở văn phòng, hai người cô nam quả nữ, một trước một sau cùng nhau ở trong văn phòng ròng rã hơn một tiếng đồng hồ, Trương Vệ Đông đến rắm cũng không thả một cái, bây giờ cùng Lý Lệ ăn cơm lại một bên vừa nói vừa cười, hơn nữa liền nhìn thẳng nàng cũng không nhìn một cái, hoàn toàn xem nàng là không khí, làm Tô Lăng Phỉ tức giận xém chút nữa muốn lật bàn ăn lên luôn.
Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa càng là nhìn há hốc mồm, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trong học viện còn có giáo viên trâu như vậy, ban ngày ban mặt dưới con mắt mọi người dĩ nhiên không xem sự tồn tại Tô đại mỹ nữ ra gì!
Nhưng điều càng làm cho Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa há hốc mồm còn ở phía sau! Chỉ thấy từ đầu tới cuối bị Trương Vệ Đông không nhìn tới, Tô đại mỹ nữ chẳng những không có tức giận, hơn nữa khi bữa trưa sắp kết thúc thì còn hướng về Trương Vệ Đông hiện ra một gương mặt mỉm cười vui tươi, môi đỏ khẽ mở, cực kỳ ôn nhu hỏi: "Thầy Trương, buổi tối thầy có rãnh không?"
Xoạch một tiếng, chiếc đũa của Đổng Vân Kiệt rơi xuống đất.
Lại bẹp một tiếng, miếng thịt kho tàu lên đến miệng Triệu Minh Hoa lại rớt ngược lại vào trong chén.
Không phải chứ, đây thực sự là Tô Lăng Phỉ Tô đại mỹ nữ danh chấn đại học Ngô Châu saoo? Thật đúng là người làm cho toàn thể các giai cấp đàn ông đánh nhau vỡ đầu cũng không thể tới gần một chút, Tô Lăng Phỉ Tô đại mỹ nữ sao?
Nhưng mà Trương Vệ Đông lại từ trong nụ cười vui vẻ của Tô Lăng Phỉ một lần nữa ngửi ra được mùi vị âm mưu, khẽ cau mày, không có một chút xíu phong tình hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"
Xoạch một tiếng, chiếc đũa Đổng Vân Kiệt mới nhặt lên xong lại rớt xuống đất.
Bẹp một tiếng, miếng thịt kho tàu một lần nữa đưa lên đến miệng Triệu Minh Hoa lại rớt ngược vào chén lần nữa.
Đại ca làm ơn nhìn rõ ràng nha, thầy Trương ơi, đây là Tô đại mỹ nữ đại danh đỉnh đỉnh đại học Ngô Châu a! Thầy tại sao có thể nói chuyện như thế với nàng đây?
Bất quá oán thầm vẫn là oán thầm, nhưng nghĩ tới bao nhiêu anh hùng hảo hán tre già măng mọc ở đại học Ngô Châu ở trước mặt Tô đại mỹ nữ thất bại trầm luân, hoàn toàn không còn chút khí khái nam nhi nào, nhìn dáng vẻ hò hét trâu bò của Trương Vệ Đông, Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa vẫn đúng là cảm giác Trương Vệ Đông đánh ra mặt mũi cho đàn ông, một luồng khí khái nam nhi hào hùng dâng lên tới đỉnh đầu, lưng bỗng thẳng tắp lên không ít. Nghĩ thầm, đừng xem dáng vẻ thầy Trương tuổi còn trẻ người lại nhã nhặn trắng nõn thư sinh, nhưng cũng thật là đàn ông quá đi!
Thấy mình hạ thấp thân phận, khuôn mặt tươi cười muốn hỏi, Trương Vệ Đông ngược lại chẳng quan tâm tới điều đó, ngược lại còn không nhường nhịn mà hỏi nàng chuyện gì, Tô đại mỹ nữ tức đến lồng ngực cũng sắp nổ đến nơi.
Nhẫn! Cô nãi nãi ta nhẫn!
Tô đại mỹ nữ sau khi cái ngực cao vót mê người chập chờn nuốt giận hai lần, lần nữa cười tủm tỉm nói: "Chuyện gì? Đương nhiên là muốn anh mời khách rồi!"
Sau khi liên tiếp trải qua mấy lần rèn luyện, rõ ràng tố chất tâm lý của Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa tốt hơn rất nhiều, lần này không có thất thố, chỉ là thấy Tô đại mỹ nữ không có tức giận, còn cười tủm tỉm muốn Trương Vệ Đông mời khách ăn cơm, một trận kinh ngạc là khó tránh khỏi.
Nếu như đổi thành những nam sĩ khác, được Tô đại mỹ nữ nói muốn được mời đi ăn cơm, phòng chừng hạnh phúc đến mức cho rằng mộ tổ có khói xanh bay lên. Nhưng mà Trương Vệ Đông tuyệt đối sẽ không nghĩ vậy, tiền vốn trong túi hắn vốn không nhiều, coi như ngày hôm qua từ trong thành phố lấy lại được hai ngàn, toàn bộ tài sản bất quá cũng chỉ hơn hai ngàn tiền mặt mà thôi, sao có thể dùng tiền tùy tiện. Đương nhiên nếu như người hỏi đổi thành Lý Lệ, ít nhất Trương Vệ Đông cũng muốn hào phóng một lần, dù sao người ta vừa nhìn thấy mặt đã trò chuyện thân thiết với hắn, sự nhiệt tình thân thiết đó đáng để Trương Vệ Đông nơi đất khách quê người cảm động. Còn Tô đại mỹ nữ thì sao? Từ sau cái lần hồi sáng sớm, Trương Vệ Đông đã ghi tên nàng vào danh sách đen, làm sao chịu vô duyên vô cớ hao phí tiền tài trên người nàng. Lại nói, nếu là nàng chủ động mở miệng thì dựa vào cái gì muốn hắn mời khách?
Vì vậy mà Trương Vệ Đông lần thứ hai nhíu mày lại, một bộ đương nhiên hỏi ngược lại: "Tại sao phải mời cơm?"
Dù là Đổng Vân Kiệt hay Triệu Minh Hoa tố chất tâm lý rõ ràng đã có chuyển biến tốt, những vẫn là trợn mắt ngoác mồm, nếu không phải vừa nãy thấy Trương Vệ Đông nói nói cười cười với Lý Lệ, bọn họ vẫn đúng là hoài nghi Trương Vệ Đông có phải là người có thông minh không có tình thương trong truyền thuyết hay không. Nhưng một người đàn ông cùng với người phụ nữ có sắc đẹp trung đẳng như Lý Lệ đều có thể nói chuyện hòa hợp như vậy, hiển nhiên không phải là người đàn ông vô tình, ít nhất coi như thấp cũng không thấp đến nỗi không hiểu phong tình đến mức hỏi ngược lại tại sao mỹ nữ đòi mời đi ăn cơm.
Tuy rằng muốn Trương Vệ Đông mời khách ăn cơm, trong lòng Tô Lăng Phỉ không có hảo tâm gì nhưng thấy Trương Vệ Đông hỏi như vậy, thật giống như không ai muốn nàng vậy, nhất định phải quấn quýt lấy hắn, nhất thời bộ ngực cao vút lần thứ hai chập chùng.
Trương Vệ Đông ngồi yên ở đối diện Tô Lăng Phỉ, nhìn thấy không khỏi một trận hoa mắt, nhớ tới một mảnh cảnh "xuân" ngày đó, không khỏi thầm nói, kỳ thực bộ ngực của cô gái này vẫn rất dễ nhìn, rất lớn lại trắng nữa, đáng tiếc tâm nhãn nhỏ một chút!
Tô Lăng Phỉ đương nhiên không biết bản thân mình trong mắt Trương Vệ Đông trở thành cô gái ngực to óc như trái nho, nhớ tới kế hoạch trong lòng, rốt cục trấn an trong lòng: "Nhịn, ta nhịn nữa! Xem tối nay cô nãi nãi làm sao trừng trị ngươi!"
"Văn phòng chúng ta có quy định, người mới tới là phải mời cơm nha!" Tô Lăng Phỉ chớp chớp hai mắt thật to, dùng ngữ điệu mang theo một chút nghịch ngợm đáng yêu nói rằng.
Có chuyện như vậy sao? Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa nghe vậy hơi run run, bốn mắt nhìn nhau một chút đều thấy nghi hoặc hiện rõ trong mắt. Nhưng Tô đại mỹ nữ nếu đã nói như vậy, bọn họ đương nhiên không dám mở miệng nghi vấn.
Trương Vệ Đông từ xa mới đến, đương nhiên không biết văn phòng có quy củ này hay không, vào lúc này tự nhiên cũng không thể làm ra vẻ mình hẹp hòi quá mức, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thì ra là vậy, vậy hai vị đồng nghiệp trong phòng có rãnh không?"
"Thầy Tiền cùng Thầy Vương về nhà rồi, phỏng chừng cũng phải đến khi chuẩn bị khai giảng mới trở lại." Tô Lăng Phỉ ăn ngay nói thật nói.
"Nếu như vậy thì chờ bọn họ trở lại rồi đi ăn luôn là được." Trương Vệ Đông lần thứ hai nói như chuyện đương nhiên.
Nói cũng đến mức này rồi, Tô Lăng Phỉ cũng không thẻm đếm xỉa da mặt mỏng hay dày có hay không nữa, một đôi mắt to long lanh như làn nước mùa thu quyến rũ nhìn Trương Vệ Đông một chút, dùng giọng nói làm nũng, dịu dàng nói: "Người ta buổi tối không có chỗ ăn cơm, ngày hôm nay xin anh một lần đi mà, chờ mọi người đến đủ lại đi lần nữa!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện