[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 15 : Tay chân nhanh nhẹn

Người đăng: 

.
Ống nuôi cấy vốn là dùng để bồi dưỡng vi sinh vật, có hình trụ thấp làm bằng thủy tinh, bên trên còn có cái nắp bằng thủy tinh. Khi nuôi cấy vi sinh vật thì môi trường nuôi cấy đa điều phối tốt đổ vào trong ống, chờ môi trường đọng lại sẽ tiêm vi sinh vật lên bề mặt là được. Cho nên khi sau khi dùng xong, đến lúc xử lý cũng tương đối phiền phức, đầu tiên phải đem giá thể nuôi cấy vi khuẩn đổ đi. Bởi vì giá thể nuôi cấy thường là thể rắn nên dễ dàng bám bẩn lên thủy tinh rất khó làm sạch sẽ, phải dùng bàn chảy cọ rửa nhiều lần. Không chỉ có vậy, bên dưới mỗi ống nuôi cấy còn thường có đánh số thứ tự, cũng phải cần đem những số này lau tẩy đi. Chính vì vậy công tác thanh tẩy ống nuôi cây ngốn khá nhiều thời gian và sức lực. Cho tới giai đoạn tiêu độc khử trùng là một giai đoạn tiếp theo cần làm với ống nuôi cấy, cần đem ống nuôi cấy tẩy thật khô, sau đó gom chừng mười cái nhập làm một lấy giấy báo hoặc giống như giấy gói kỹ lại cho vào nồi cao áp để sát khuẩn. Gom lại chừng mười cái làm một đương nhiên cũng là một khối lượng công việc không nhỏ. Chính vì lẽ đó mà câu nói vừa rồi của Tô Lăng Phỉ chính mà muốn làm cho Trương Vệ Đông phải tăng ca buổi tối tại đây luôn. "Được, không thành vấn đề!" khuôn mặt Trương Vệ Đông bình tĩnh gật đầu nói. Tô Lăng Phỉ vốn tưởng rằng mình vừa nói câu này xong thì sẽ làm cho Trương Vệ Đông nhảy dựng lên, chí ít cũng phải lộ ra bộ mặt như đưa đám, đương nhiên nếu có thể khẩn cầu nàng giơ cao đánh khẽ thì càng tốt. Thật cũng không ngờ Trương Vệ Đông vẫn như cũ một bộ dáng không rung động chút nào, thật giống như chút công việc tẩy rửa bồn chứa đó đối với hắn không đáng kể chút nào. "Vậy thì phiền thầy Trương rồi, nhớ làm cho xong nha, ngày mai ta muốn dùng." Tô Lăng Phỉ trên mặt cười dài mà nói, nhưng trong lòng thì âm thầm cắn răng, mở miệng than khổ thì chết người hả? Cứng đầu làm cái gì? Bảnh cái gì mà bảnh? Được, đây chính là ngươi tự chuốc lấy, cô nãi nãi ngược lại muốn xem ngươi phải cầm cự được mấy phút! "Cô yên tâm đi, chuyện nhỏ này không làm khó được ta." Trương Vệ Đông nhìn lướt qua bồn chứa trên bàn nhàn nhạt nói. Trương Vệ Đông không phải người ngu, bây giờ hắn đương nhiên nhìn ra chút tâm tư của Tô Lăng Phỉ. Tuy nhiên, nếu là một thành viên trong tổ đề tài, Trương Vệ Đông cũng không cảm thấy có chuyện gì cả, dù sao chuyện tẩy rửa thì cũng phải có người đến làm thôi? Chuyện đó quá bình thường nên Trương Vệ Đông tuyệt không tính toán cùng với một người phụ nữ làm gì, huống hồ chuyện nhỏ này thực ra cũng không làm khó được hắn. Thấy Trương Vệ Đông lúc này vẫn là một bộ mặt dửng dưng, dáng vẻ rất ư là tiêu sái, Tô Lăng Phỉ suýt chút nữa không nhịn được mà nổi khùng, lộ ra bộ mặt "nham hiểm" thật sự của mình. Tuy vậy Tô Lăng Phỉ cuối cùng vẫn mỉm cười nói: "Tốt lắm, thầy làm việc đi, ta cũng bận đi điều chế một ít dung dịch cơ bản." Nói xong Tô Lăng Phỉ liền đi tới một cái bàn thí nghiệm khác bắt đầu điều phối dung dịch, nhưng mà cặp mắt hoa đào xinh đẹp vẫn lén lút dò xét bên phía Trương Vệ Đông. Vừa nhìn qua, Tô Lăng Phỉ lập tức há hốc mồm! Chỉ thấy đôi tay Trương Vệ Đông tựa như nắm giữ ma lực vậy, tùy tiện hướng về đống ống nuôi cấy chồng chất như núi bốc một cái, mỗi kẽ ngón tay liền vừa vặn cầm một ống nuôi cây. Hai đôi tay, mười ngón tay tùy tiện trảo một cái liền chỉnh tề có thứ tự cầm lên tám cái ống nuôi cấy. Cái này cũng chưa tính là gì, thứ làm cho Tô Lăng Phỉ trố mắt ngoác mồm đó chính là đôi tay Trương Vệ Đông nhẹ nhàng hướng về thùng rác run run lên một cái, những giá thể bình thường rất khó lấy xuống tự nhiên y như cuốn lại với nhau như quả cầu tuyết ào ào rơi vào thùng rác. Giá thể nuôi cấy từng cái một tróc ra, ống nuôi cấy thì sạch sành sanh không còn nhìn thấy một điểm vết bẩn dính lại. Vốn là bốn năm trăm cái ống nuôi cấy, thật sự muốn đem giá thể nuôi cấy làm cho sạch sẽ cũng phải mất một phen công phu, nhưng mà ở thời khắc Tô Lăng Phỉ trợn mắt há mồm thì Trương Vệ Đông cũng đã xử lý năm, sáu mươi cái, chiếu theo tốc độ này phỏng chừng không đến năm phút đồng hồ, Trương Vệ Đông liền có thể đem bốn năm trăm cái ống này toàn bộ thanh lý hết sạch. Thật ra đây là Trương Vệ Đông không muốn quá mức kinh thế hãi tục, chỉ là đưa tay khiến cho công việc mang tính tinh xảo một chút thôi, bằng không nếu hắn đem chân nguyên pháp lực ra thanh lý những thứ này thì còn không phải là chuyện trong chớp mắt sao. Có thể là dù cho Trương Vệ Đông đã cực kỳ khiêm tốn, nhưng Tô Lăng Phỉ vẫn nhìn đến mức trố mắt ngoác mồm, cuối cùng không kìm chế nổi, đi tới lấy tay ngọc duỗi ra quắp lấy ống nuôi cấy, nhưng mà cho dù nàng cố gắng thề nào cũng không thể một tay gắp lên bốn cái, đừng nói chi là giống như Trương Vệ Đông gắp một cái liền gắp được bốn cái trên tay. Không phục, không tin có quỷ, Tô Lăng Phỉ lại cầm lấy ống nuôi cấy, cũng ở thùng rác dùng sức mà run lên, nhưng cho dù nàng run đến nỗi tay cũng muốn rớt ra cũng không thể đem giá thể bên trong làm cho rớt ra, cuối cùng Tô Lăng Phỉ vừa phiền muộn vừa bất đắc dĩ cầm ống nuôi cấy hướng về thùng rác nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ. Lúc này cuối cùng giá thể cũng coi như chịu văng ra ngoài, nhưng mà trên thành ống lại dính đầy vết lưu lại, nào giống như Trương Vệ Đông run lên một cái thì không dính một chút vật tàn lưu, sạch sẽ trong suốt. Tô Lăng Phỉ tự nhiên không tin có tà, lại tiếp tục cầm cái ống nuôi cấy tiếp tục thử lần nữa, kết quả vẫn như thế, tức giận muốn sùi bọt mép, nàng cầm ống nuôi cấy dùng sức gõ tùng tùng tùng vào thùng rác. Ầm một tiếng, ống nuôi cấy rốt cục không chịu nổi Tô Lăng Phỉ gõ kịch liệt như vậy, vỡ nát. "Cô đúng là phá hoại a! Được rồi, đừng có phiền thêm nữa, cẩn thận đứt tay, một chiêu này cô không học được đâu!" Trương Vệ Đông thấy cô gái đáng thương Tô Lăng Phỉ này như gặp tà, tự nhiên lại hơn thua với một cái ống nghiệm, không nhịn được mà cau mày, không chút lưu tình nói. Cái gì? Hắn nói mình thêm phiền? Tô Lăng Phỉ tức giận đến mặt mày tối sầm lại, nhưng cúi đầu nhìn trong tay ống nuôi cấy tan nát, không phải chứ, cái ống nuôi cấy cũng đem gõ nát bét rồi, cái này không phải phiền chứ cái gì, nghĩ như vậy, Tô Lăng Phỉ có kích động muốn cầm cái mảnh vỡ đưa tay lên cắt ngang cổ tay luôn cho xong. Tiểu tử thúi chờ xem, cô nãi nãi liền không tin một mình người sáng sớm có thể rửa sạch nhiều đồ vật như vậy! Cuối cùng Tô Lăng Phỉ oán hận cầm mảnh kiếng bể ném vào thùng rác, một lần nữa trở về vị trí của nàng tiếp tục điều chế dung dịch. Tuy nhiên dung dịch hỗn hợp của Tô Lăng Phỉ còn chưa điều chế xong, lập tức lại bị kích thích. Chỉ thấy Trương Vệ Đông tẩy rửa mấy cái giá thể nuôi cấy xong, đem hai cái vòi nước hai bên rãnh nước đồng thời mở ra, mỗi một tay y hệt như lúc nãy cầm bốn cái ống nuôi cây, sau đó hai tay mười ngón cùng chuyển động, tám cái ống nuôi cấy ở dưới vòi nước xoay chuyển nhẹ nhàng trong tay của hắn. Động tác vừa nhanh vừa trôi chảy, so với diễn xiếc tạp kỹ còn muốn đặc sắc hơn nhiều. Chỉ trong chốc lát, tám cái ống nuôi cấy liền được tẩy rửa sạch sẽ, sau đó tay Trương Vệ Đông giương lên. Xoạt xoạt xoạt! Giống như chơi ném dĩa, tám cái ống nuôi cấy liên tiếp bay ra, coong coong coong cấm thẳng vào những lỗ hổng trên cái khay, đều đặn xếp hàng. Sao có thể có chuyện đó? Tô Lăng Phỉ trợn to hai mắt, con ngươi chuyển động liên tục theo mấy cái ống bay qua bay lại trên không trung. Không đầy vài phút, một cái khay chỉnh tề gần trăm cái ống nuôi cấy hiện ra, càng khuếch đại hơn là trên bề mặt tất cả các ống không có một giọt nước, đây là tiêu chuẩn khi rửa bồn chứa bằng thủy tinh. Tô Lăng Phỉ làm nghiên cứu khoa học đương nhiên hiểu rõ điểm này. Cũng may sau đó Trương Vệ Đông tẩy cốc chịu nhiệt thì liền quy củ hơn rất nhiều, nhưng dù động tác thế nào vẫn nhanh hơn người bình thường không ít. Chính vì vậy đến trưa thì trên mặt bàn chồng chất như núi bồn chứa bị Trương Vệ Đông tẩy rửa sạch sành sanh, sắp xếp chỉnh tề, chỉ cần buổi chiều trở lại đây diệt khuẩn một thoáng nữa thì coi như đại công cáo thành. Mà trước đó Tô Lăng Phỉ đã tính toán đâu ra đấy, cho rằng một mình Trương Vệ Đông muốn tẩy rửa nhiều đồ vật như vậy, giá nào cũng cũng phải bận việc cho đến chiều, nếu như tính cả diệt khuẩn tiêu độc thì chỉ sợ buổi tối cũng phải ở lại tăng ca. Nhìn Trương Vệ Đông rửa hai tay, cái mông uốn một cái rất bảnh, rất tiêu sái vẩy tay mà đi, trong lòng Tô Lăng Phỉ không cách nào khắc chế trong lòng dâng lên một tia bội phục, hơn nữa còn dâng lên không cam lòng và phiền muộn. "Chảnh cái gì mà chảnh, chẳng qua tay chân nhanh một chút mà thôi!" Tô Lăng Phỉ một bên mạnh mẽ chà rửa hai tay, một bên oán hận nói. Bất quá trên miệng là nói như vậy nhưng mà trong lòng nàng rất rõ ràng Trương Vệ Đông tuyệt đối không phải là nhanh hơn một chút, chính là vì vậy mà trong lòng nàng càng thấy phiền muộn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang