[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 7 : Hoàng Phi Hồng?

Người đăng: Minh Nguyệt Chi Tâm

.
"Brừm! Brừm! Brừm!" nhiều tiếng vang lên, hơn mười chiếc xe máy mang theo một trận cuồng phong sượt qua người Trương Vệ Đông, sau đó đột nhiên quay đầu một cái, vỏ xe ma sát trên mặt đường tạo ra từng đường từng đường dấu vết, cản đường Trương Vệ Đông. Một người thân hình cao lớn cơ ngực nhô ra, ngồi trên chiếc xe Halley, trong tay cầm một cây tuýp, hơi có chút giống như tạo hình giống như phim Kẻ hủy diệt, rất oai phong rất lực lưỡng, đó chính là Hổ ca. Gần như cùng lúc đó, âm thanh xoạt xoạt lại vang lên, rồi có hơn mười chiếc xe máy chạy như bay đến, đứng ở phía sau Trương Vệ Đông, trước mặt cũng có hơn mười chiếc xe vừa vặn xếp thành một vòng tròn bao vây Trương Vệ Đông. Lông mày Trương Vệ Đông lần thứ hai nhíu nhíu lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng tên từng tên côn đồ đang cầm ống tuýp ngồi trên xe gắn máy, cuối cùng ánh mắt rơi vào một chiếc xe việt dã màu đen rằn ri ở bên ngoài vòng vây. Đầu phiêu dật, khuôn mặt thon gầy, quần áo chỉnh tề, thiết thủ Đỗ Uy trong miệng ngậm một điếu thuốc nghiêng người dựa vào cửa của chiếc xe việt dã, nhìn sơ qua cũng có chút phong thái của đại ca lãnh đạo.* "A Hổ, không thể nào, vì đối phó một sinh viên nhỏ nhoi như vậy, ngươi không chỉ gọi tới ba mươi hai anh em, còn đem lão đại ta cũng mời tới! Mẹ nó chứ, tiểu tử ngươi khỏi cần gọi là Hổ ca nữa, đổi thành Miêu ca ( Miêu = mèo) đi!" một tên cao khều theo sát Hổ ca, giơ ống tuýp lên chỉ chỉ Trương Vệ Đông đầy vẻ khinh bỉ nói. Nói xong còn "meo, meo" bắt chước mèo kêu, làm cả đám lưu manh ngồi trên xe máy cười rộ lên. Chỉ có Hổ ca cùng hai tên lưu manh một ốm một mập là không có cười, đặc biệt là sắc mặt Hổ ca càng khó coi đến rối tinh rối mù. "Cười, cười, cười cái đầu mày, có bản lĩnh một mình mày đi đẩy ngã thằng nhóc này, chỉ cần mày có bản lĩnh một mình đẩy ngã nó thì sau đó lão tử bất cứ thấy ngươi ở đâu thì ta đều gọi một tiếng Long ca!" Thủ hạ của thiết thủ có tứ đại kim bài, biệt hiệu từng người là Thanh long, Bạch hổ, Chu tước, Huyền vũ. Tên cao gầy này chính là một trong tứ đại kim bài, biệt hiệu là Thanh long, lưu manh tầm thường thấy hắn đều gọi một tiếng Long ca, tuy vậy Hổ ca đều trực tiếp gọi hắn là A long, cũng giống như hắn gọi Hổ ca là A hổ vậy. "Gào!" Long ca nghe vậy hưng phấn tru một tiếng, sau đó quay mặt về Hổ ca nhe răng nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!" Hổ ca thấy hai mắt Long ca lóe sáng hưng phấn, dáng vẻ dường như ăn chắc, không biết tại sao trong lòng có cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác, đem ống tuýp gõ lên mặt đất một cái, nói: "Mịa, lão tử có bao giờ thất hứa chưa! Bất quá, nếu như ngươi bị người ta đẩy ngã thì ngược lại ngươi cũng phải gọi lão tử là Hổ ca." Long ca nghe vậy thì chần chừ một chút, nhưng nhìn kỹ lại Trương Vệ Đông vóc người gầy gò, một bộ dáng thư sinh yếu đuối, thực sự không có lý do để tin rằng trong tay mình cầm hàng cưỡi xe máy còn không hạ được hắn, đừng nghĩ tới việc bị hắn đẩy ngã, đánh chết hắn cũng không tin. "Ha ha, tiểu tử ngươi chuẩn bị gọi Long ca đi!" nói xong, tay phải Long ca cầm lái đột nhiên xoay một cái, tay trái cầm ống tuýp đột nhiên hướng về phía đường đi bộ. "Gào! Gào!" xe gắn máy theo tiếng sói tru của Long ca vọt tới phía Trương Vệ Đông, mang theo âm thanh động cơ nổ chát chúa cùng với tiếng ống tuýp ma sát với mặt đường. "Xem ra tiểu tử A long chuyến này phải chịu thiệt thòi rồi!" thiết thủ đứng bên ngoài thấy Long ca cưỡi xe máy xông đến mà Trương Vệ Đông tay cầm bọc lớn bọc nhỏ vẫn đứng im không nhúc nhích, con ngươi không khỏi đột nhiên co rụt lại bắn ra ánh mắt sắc bén. "Gào! Gào!" Long ca hưng phấn tru lên, trong nháy mắt hắn cưỡi xe máy như một cơn lốc muốn sượt qua người Trương Vệ Đông, mà ống tuýp trong tay đã vung cao lên mạnh mẽ bổ về phía vai Trương Vệ Đông. Hắn cũng không dám cầm ống tuýp bổ vào đầu Trương Vệ Đông, đó chính là giết người a. Chuyện đó, đối với Long ca quanh năm coi đánh nhau như ăn cơm thì thật hiếm có. Ngoại trừ ba người Hổ ca cùng với thiết thủ đang dựa vào cửa xe việt dã bên ngoài, tất cả đều nhìn thấy Long ca như cuồng phong tập kích về hướng Trương Vệ Đông, mà lúc này hai tay Trương Vệ Đông còn đang mang theo bọc lớn bọc nhỏ đứng im tại chỗ, tất cả đều cho rằng Trương Vệ Đông bị dọa sợ đến đơ người, căn bản không biết ứng đối như thế nào. Nhưng ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Trương Vệ Đông bị dọa sợ, Long ca sẽ lập tức đắc thủ thì Trương Vệ Đông đã mạnh mẽ giơ chân lên đạp về phía xe gắn máy. Thấy Trương Vệ Đông lại nhấc chân đá tới chiếc xe gắn máy, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, tiểu tử này điên rồi hả? Một cước này nếu đụng tới chiếc xe thì tàn phế là cái chắc! Chỉ có thiết thủ và ba người bọn Hổ ca từng trải qua sự lợi hại của Trương Vệ Đông, con mắt đột nhiên co rụt lại lần nữa, sự lớn mật và dũng mãnh của Trương Vệ Đông còn vượt ra ngoài dự liệu của bọn chúng. Trương Vệ Đông ở trước khi ống tuýp của Long ca hạ xuống, một cước đá thẳng vào trên xe gắn máu. Cước lực dũng mãnh hướng thân xe dồn tới, trên đất hiện ra một vết thật dài, sau đó vang lên một tiếng ầm thật lớn, Long ca cả người cả xe đều ngã ngữa ra mặt đất, chiếc xe Halley cồng kềnh đè luôn lên người Long ca cứng ngắc, bánh xe vẫn còn quay vòng vòng. Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Long ca bị chiếc Halley đè lên, mỗi người đều tựa như quên cả hô hấp. Một cước đá ra liền đá cả xe cả người văng ra ba bốn mét, cú đá này cần bao nhiêu sức đây! Một cước này nếu đá vào người, vậy thì xương cũng phải nát ra nha! Đêm, bỗng nhiên yên tĩnh lại! Mùa hè nóng bức, tựa như có một tia mùa đông lạnh giá! "Hổ ca đúng không? Xem ra ban ngày còn chưa đủ sâu sắc a!" Trương Vệ Đông thu hồi chân, ánh mắt rơi vào người Hổ ca, hai hàm răng trắng nõn lộ ra, nhàn nhạt nói. Nhìn dáng vẻ Trương Vệ Đông nhẹ nhàng như mây gió, Hổ ca không kìm được rùng mình một cái, cái trán bóng loáng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh. "Ha ha, thân thủ huynh đệ khá lắm, bội phục, bội phục!" ngay khi Hổ ca đối mặt Trương Vệ Đông mà không biết trả lời thế nào, thì thiết thủ đột nhiên đem điếu thuốc ném xuống đất, chiếc giày da chà chà hai cái sau đó cười ha ha đi tới. "Đại ca!" bọn côn đồ thấy lão đại ra tay, mỗi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dồn dập hướng hai bên lui lại, nhường ra một con đường. "Bội phục? Ta đánh cho ngươi một trận rồi hãy nói bội phục chịu không?" Trương Vệ Đông mới là chẳng thèm đem một tay đàn anh để trong mắt, thấy thiết thủ ra vẻ ta đây, mặt người dạ thú đi tới gần mình, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận, nhấc chân quay về phía hắn đạp tới. Thiết thủ thấy Trương Vệ Đông không cho mình chút mặt mũi nào, sắc mặt không khỏi hơi đổi, bàn tay lật một cái, mười ngón tay cùng giơ ra hướng bàn chân Trương Vệ Đông chộp tới. Nhưng mà mắt thấy tay của mình chuẩn bị bắt được chân đối phương thì thiết thủ đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cái chân kia đột nhiên xẹt qua một đường tàn ảnh trong đêm tối. Đúng, chính là tàn ảnh chỉ xuất hiện trong phim! ( Vô ảnh cước chăng? ^^! - Dịch) Con ngươi thiết thủ đột nhiên mở to, bắn ra ánh mắt hoảng sợ, tiếp theo một lường sức mạnh khổng lồ tầng tầng va chạm vào bụng hắn, thiết thủ đau đến cả người co lại như con tôm luộc, bồng một tiếng bay ra năm sáu mét phía sau ngã trên mặt đất. "Lão đại!" thấy thiết thủ bị Trương Vệ Đông một cước đá té ngã trên mặt đất, hai tên lưu manh vội vàng xuống xe nâng hắn dậy rồi lui qua một bên. Số còn lại thì bắt đầu dồn dập rồ ga, xe gắn máy lập tức "rầm rầm" xông lên xoay quanh Trương Vệ Đông. Ống tuýp cà xuống mặt đường vang lên âm thanh chói tai cùng với ánh lửa do ma sát. Càng lúc xoay càng nhanh, càng lúc càng thu hẹp, áp chế Trương Vệ Đông ở trong. "Xem ra không đánh các ngươi mềm người, các ngươi còn chưa chịu yên thân!" Trương Vệ Đông thấy vòng tròn càng co càng nhỏ lại, không khỏi cau mày, đem đồ vật trong tay để xuống mặt đất, hai chân đột nhiên giẫm mạnh một cái cả người bay lên hai ba mét. Bồng! Bồng! Bồng! Trương Vệ Đông bay lên trời đá ra liên hoàn cước, cước ảnh tầng tầng, làm cho bọn côn đồ trợn mắt há mồm, nếu không thấy người bên cạnh lần lượt ngã xuống thì bọn chúng còn tưởng đây là phim trường võ thuật! Trong vòng năm giây, tất cả lưu manh đều nằm dưới đất, mấy chục chiếc xe gắn máy nằm dưới đất chổng vó lên, bánh xe còn quay vèo vèo, tình cảnh đồ sộ không thể tả. Giải quyết xong bọn lưu manh này, Trương Vệ Đông vỗ tay một cái phủi bụi, lần nữa khom lưng xuống cầm đồ đạc xoay người đi về hướng đại học Ngô Châu. Những tên côn đồ chung quanh thiết thủ mỗi người đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ nhìn hướng Trương Vệ Đông rời đi, càng không có người nào dám hó hé một tiếng nào. Gia hỏa này là ai vậy? Vệ sĩ Trung nam hải? Mịa, trung nam hải có vệ sĩ trâu bò vậy hả? Hay đó là Hoàng Phi Hồng? Mịa, Hoàng Phi Hồng tắt điện lâu rồi à nha! "Con gà chết nhát, run cái gì mà run, người ta đi xa từ lâu rồi!" khi Trương Vệ Đông hoàn toàn biến mất dưới màn đêm mù mịt, trên mặt đất vẫn còn một tên Lí Kê không dám ngóc đầu lên mà ôm thân thể run lẩy bẩy, bị một tên đầu nhuộm xanh lè nhịn không nổi đá hắn một cái. "Cái gì? Đi rồi hả! Mịa, đừng có đi nha, có ngon đơn đả độc đấu với ta! Con..." tiểu Kê bị đá một cước, lập tức trở mình bò dậy, sau đó hò hét rất oai phong hướng Trương Vệ Đông vừa đi vừa chửi vừa đưa lên ngón tay giữa. Nhưng là chữ "mịa" còn chưa kịp nói ra, tiểu Kê liền há hốc mồm! Dưới đêm tối, một bóng người quen thuộc, một tên để cả đảng Phi Xa sợ đến lỗ chân lông dựng đứng đang tay xách nách mang mấy bọc đồ hướng bên này đi tới. Hắn lại quay trở lại! "Là vị hảo hán nào muốn một chọi một với ta vậy?" "Ta giết mi tiểu Kê!" tất cả mọi người thấy cái miệng xui xẻo của tiểu Kê triệu hoán tên ôn thần đó trở về, cả người không khỏi giật thót, sau đó tất cả đều đưa ánh mắt như dao cạo nhìn tiểu Kê, thiết thủ càng giận muốn điên lên một cước đá về hướng cái mông tiểu Kê. "Là hắn!" hầu như ngay vừa lúc tiểu Kê bị thiết thủ đá cho một cước, tất cả mọi người trăm miệng một lời chỉ vào tiểu Kê đáng thương đang nằm run bần bật dưới đất. "Đệt!" tiểu Kê thấy tất cả mọi người đều chỉ về phía hắn, chữ "mịa" rốt cục bật thốt ra. "Không nhìn ra người rất có cá tính a!" tiểu Kê vừa nói xong chữ "mịa" thì một câu nói nhẹ nhàng vang lên. Tiểu Kê đột nhiên run lên một cái, đột nhiên nhớ tới chữ "mịa" vừa rồi nói ra quá không đúng lúc. Vội vàng lăn lê bó lếch, nước mắt mước mũi tèm lem hướng đến trước mặt Trương Vệ Đông, dùng âm thanh nức nở khóc lóc mà nói rằng: "Đại hiệp, đại hiệp, hiểu lầm, hiểu lầm, ta không phải nói mịa ngươi mà ta nói mịa..." Tiểu Kê chữ sau còn chưa kịp nói ra, liền cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, quay đầu nhìn lại thấy ba mươi hai cặp mắt giống như ba mươi hai lưỡi dao đang nhìn mình, cả người hắn run lên một cái, vừa khóc vừa nói: "Mịa chính ta không được hả?" "Chuyện này khó vậy mà ngươi cũng làm được hả!" Trương Vệ Đông nhẹ nhàng nói một câu, sau đó trực tiếp bước qua hắn bước đến trước mặt bọn người thiết thủ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang