[Dịch]Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung- Sưu tầm
Chương 64 : Tiêu Mị tứ tinh đấu giả!
.
Tiêu Sơn nghe thấy âm thanh này, hắn quay đầu lại khóe miếng nhếch lên, trên miệng của hắn xuất hiện một nụ cười giống như trào phúng: "Ha, đúng là một bông hồng xanh chứa đầy gai nhọn!"
Tiêu Ngọc khe khẽ hừ lại, thiếu nữ ngước nhìn về phía Tiêu Viêm đôi mắt cau lại nhưng không có tiếp tục nói chuyện mà dảo bước rời đi. Nhớ năm đó chính nàng đổ lầm cho Tiêu Sơn bởi vì Tiêu Sơn chẳng qua chỉ là người bị hại mà thôi. Mặc dù nàng có cảm giác tội lỗi với những viếc làm của nàng. Sau đó chính nàng tiến tới đuổi đánh Tiêu Viêm một trận nhưng điều đó có làm cho đan điền của Tiêu Sơn khôi phục sao hiển nhiên là không rồi.
Tiêu Viêm ngoảng người đi gãi gãi mũi không để ý đến với Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc đôi mắt cau lại hướng về phía Tiêu Ninh đi tới. Khuôn mặt của Tiêu Ninh lúc này âm trầm nhìn về phía đằng này. Trong lòng của hắn lúc này có chút củ kết vấn đề giữa Tiêu Sơn và Tiêu Ngọc. Hiện nay thực lực của Tiêu Sơn vô cùng mạnh mẽ nhất định sẽ tìm đến biểu tỷ của hắn tìm phiền toái đến lúc đó phải làm sao?
Đám người Tiêu Chiến lúc này tiến tới nhìn về phía đám người Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cùng với hai người Tiêu Viêm và Tiêu Huân Nhi đều lên tiếng chào: "Tiêu Chiến thúc thúc..."
Thấy Tiêu Ngọc vừa rồi tiến đến, giữa hai người Tiêu Sơn và Tiêu Ngọc có xô sát. Tiêu Chiến khuôn mặt có chút lo lắng nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: "Tiêu Sơn, không có việc gì chứ? Vừa rồi Tiêu Ngọc...?" Thấy được hai người không có chuyện gì, mày của Tiêu Chiến hơi nhíu lại sau đó khe khẽ thở dài.
Tiêu Sơn cười: "Ha..." nhẹ nhàng một cái sau đó bất đắc dĩ nhún vai cười một cách trào phúng, hơn nữa giọng nói của hắn vô cùng to và rõ ràng: "Ân, không có gì đâu Tiêu Chiến thúc thúc. Thực ra chân của tiểu tức phụ kia nhiều năm không gặp dài ra không ít a. Mặc dù có dài ra đấy bất quá còn không có đá được đến ta a. Hahaha..." Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nhìn về phía Tiêu Chiên cùng với mọi người nói.
" Ngươi không nên chấp nhặt nha đầu kia, mặc dùnha đầu kia mặc dù tính tình điêu ngoa, nhưng nàng ta cũng là tôn nữ của đại trưởng lão, vạn nhất động thủ, dù ngươi có chiếm được chút tiện nghi thì quả thực đại trưởng lão cũng sẽ làm khó ngươi đến lúc đó ta khó can dự." Tiêu Chiến mở lời khuyên can.
Tiêu Sơn cười gãi gãi mũi lớn tiếng cười nói: "Tiêu Chiến thúc thúc yên tâm chỉ cần xú bà nương đó không có đến tìm ta gây sự ta cũng không có rảnh rỗi tìm nàng!"
Đột nhiên nghe được lời Tiêu Sơn thì một âm thanh lớn tiếng quát lên: "Hỗn trướng ngươi gọi ai là xú bà nương!"
Tiêu Sơn nói: "Ta gọi ai sao? Tự có người lên tiếng đáp lời đấy chứ!?"
Tiêu Ngọc lúc này giận dữ, hai má đỏ ửng bộ ngực liên tục phập phồng: "Ngươi..." Tiếng kéo dài ngươi liên tục phát ra nhưng không có nói lên lời. Tiêu Ngọc như cứng lưỡi lại không có tiếp tục phát ra được lời nói.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu thở dài nói: "Đúng là một bình dấm lớn di động!"
Tiêu Ngọc hoàn toàn phát cuồng vì câu nói của hắn. Mặc dù không hiểu tại sao hắn lại so sánh mình với bình dấm nhưng đây hoàn toàn là hạ thấp nhân phẩm của nàng a. Thiếu nữ đang phát tac thì nghe thấy tiếng ho khan của Tiêu Chiến. Thấy vậy Tiêu Ngọc cũng nén lại cơn giận dữ xoay người đi không để ý đến Tiêu Sơn. Tiêu Chiến vội vàng ho khan chuyển chủ đề, hắn đưa bàn tay về phía hồng y thiếu nữ nói: "Khụ, khụ... Tới đây, Viêm nhi, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là thủ tịch đấu giá sư của Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, Nhã Phi tiểu thư, trúc cơ linh dịch cùng với tẩy kinh phạt tủy linh dịch lần trước, chính là đấu giá được ở chỗ nàng ta.” Tiêu Chiến khẽ cười giới thiệu.
Tiêu Viêm nhìn người đàn bà xinh đẹp thành thục trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biểu hiện ra vẻ mặt phù hợp với tuổi, tươi cười nói: ” Ra mắt Nhã Phi tỷ tỷ.”
Nhã Phi ánh mắt khẽ nhìn gương mặt người thiếu niên, môi anh đào khẽ mở, cười nói: ” Nghe nói Tiêu Viêm tiểu thiếu gia trong một năm đột phá tới 5 đoạn đấu khí. Việc này giờ đã truyền khắp Ô Thản thành, chẳng biết là thật hay giả?"
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút “rụt rè” nói: ” Tất cả đều nhờ công lao phụ thân mua được trúc cơ linh dịch.”
Nhã Phi nhìn về phía lam y thiếu niên đang để ngực trần, hắn ngoảnh mặt nhìn lên trước đài. Hồng y thiếu nữ lúc này đi về phía hắn, trên miệng thiếu nữ xuất hiện một nụ cười mê người. Cảm nhận được thiếu nữ đang đi về phía mình. Trên người nàng tỏa ra mùi hương vô cùng mê người làm cho Tiêu Sơn tâm thần y loạn. Tiêu Sơn cười khổ đây rõ ràng là hoocmon cực mạnh do thể chất cốt mị chủ động tạo ra a. Hơn nữa mục đích không ngờ lại là hắn, mùi hương lại tập trung gắt gao trên người của hắn.
Tiêu Sơn quay đầu lại thì thấy được một nụ cười vô cùng mê người của Nhã Phi. Nhã Phi nhìn hắn nói: "Tiểu đệ đệ hình như chúng ta đã gặp ở đâu thì phải!?"
Tiêu Sơn xoay đầu lại, hắn dùng tay gõ gõ chán cười nói: "Ta nghĩ câu này thường dùng cho nam nhân khi nhìn thấy được một nữ nhân xinh đẹp muốn bắt chuyện làm quen với nữ nhân xinh đẹp kia cơ chứ. Trong tình trạng này ta nói câu đó mới đúng a? Tỷ tỷ xinh đẹp hình như chúng ta đã gặp ở đâu thì phải!?"
Nghe thấy vậy thiếu nữ che miệng cười khanh khách. Thân thể của nàng run lên làm cho các đường cong trên người nàng trở nên ma quỷ. Nhưng thanh thiếu niên ở đây huyết khí phương cương không nhịn được nhìn về phía này. Tiêu Huân Nhi thầm lẩm bẩm rất nhỏ mà không ai nghe thấy: "Đồ yêu tinh!"
Nhã Phi vân vê chiếc miệng đỏ thắm như cánh hoa đào của mình nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn nói: "Tiểu đệ đệ, đệ thật là thú vị và đáng yêu đây! Đệ chẳng lẽ không nhớ được chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ, hắn gãi gãi mũi sau đó nói: "Ân có chút nhớ rõ! Lúc đó ta còn suýt bị người đánh cho một trận cũng là nhờ ơn tỷ tỷ a!?"
Thiếu nữ thấy vậy xì một cái nhìn hắn cười duyên nói: "Tiểu đệ đệ a ngươi khí lượng thật nhỏ mọn a." Tiêu Sơn nhún nhún vai cũng không có tiếp tục nói gì hắn xoay đầu đi. Thiếu nữ thấy vậy cười khúc khích sau đó nói: "Khi nào cần tỷ tỷ giúp được việc gì đệ đệ ngươi nhất định phải tìm đến nga. Tỷ tỷ nhưng là rất thích ngươi nga!?" Nói xong thiếu nữ xoay về phía Tiêu Chiến nói vài câu khách khí.
Tiêu Chiến đầu đầy mồ hôi gật đầu nói: ” Được rồi, nghi thức thành nhân sắp bắt đầu rồi, ta phải đi trước chuẩn bị vài thứ, ngươi lát nữa đừng làm cho ta mất mặt nghe chưa.”
Theo sau Tiêu Chiến, Nhã Phi xoay người lại một chút, thật sâu nhìn người lam y thiếu niên trong lòng cười thích thú. Bởi vì nàng hôm nay dù sao cũng muốn làm một chuyện vô cùng thú vị tuyệt đối hắn sẽ kinh ngạc. Nhã Phi trước khi quay đi còn chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác có chút hơi khó chịu khi mình bị nhìn chằm chằm như vậy. Đầu của hắn quay lại lúc này thì thấy được Nhã Phi đang nhìn hắn. Thấy hắn quay đầu lại thiếu nữ đưa ngón tay chỏ lên miệng hôn một cái đồng thời mí mắt nháy với hắn một cái.
Tiêu Sơn khe khẽ thở dài rồi xoay người đi. Hắn cảm giác được vô số ánh mắt đang nhìn về phía hắn mang theo vẻ ghen ghét, hâm mộ cùng với thù địch.
Một tiếng xì vang lên nói: "Nữ nhân này không biết đã câu dẫn bao nhiêu nam nhân rồi! Chỉ có kẻ ngốc mới dễ dàng bị nàng câu dẫn mà thôi!" Lời này nói ra không ngờ lại phát ra từ miệng của Tiêu Huân Nhi.
Tiêu Sơn tự lẩm bẩm nói câu cực kỳ khó hiểu: "Ta là kẻ ngốc sao!. Tốt thôi! Well" Hắn nhún nhún vai không để ý đến Huân Nhi. Huân Nhi hừ nhẹ một tiếng cũng không để ý đến hắn nữa.
Nghi thức thành nhân cử hành, các công đoạn dài dòng, buồn tẻ quả thực có chút làm cho người ta đau đầu.
Tiêu Sơn khe khẽ thở dài, hắn xoay bàn tay khoanh lại ngước nhìn về phía xung quanh than thở nói: "Damn it, hài! Sao mỗi lần cứ phải diễn thuyết vô cùng dài dòng thế này nhỉ!?" Tiêu Sơn hắn lúc này đã nghe phát chán những nghi lễ vô cùng dài dòng nhất là những bài phát biểu của Tiêu Chiến đang nói về cái gì là lịch sử của Tiêu gia v.v... Vô cùng dài dòng buồn chán đặc biệt sau đó Tiêu Chiến còn áp dụng cái gì chính sách khuyến khích cụ thể chính xác là sử dụng kế sách cây gậy và củ cà rốt khuyến khích mọi người tu luyện mà thôi.
Tại cách xa Tiêu Ngọc lúc này cùng với Tiêu Ninh đứng ở cạnh nhau. Tiêu Sơn quay về phía hai người, mặt hắn nghếch lên, miệng xuất hiện một nụ cười. Tiêu Ninh nhìn thấy nụ cười này ngay lập tức rùng mình vội vàng cùng với Tiêu Ngọc thì thầm to nhỏ gì đó. Tiêu Ngọc ngước nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mặt nghi hoặc. Bất quá đáp lại với nàng là một cái nhìn vô cùng giễu cợt, hắn dùng bàn tay vẫy vẫy nàng sau đó dùng ngón cái hưỡng xuống đất. Tiêu Ngọc thấy vậy nghiến răng ken két.
Bất quá đáp lại với nàng là một ánh mắt cực kỳ dâm đãng nhìn về phía tư mật của nàng giống như muốn lột mấy đồ đó ra. Vừa xấu hổ vừa tức giận thiếu nữ hừ lạnh quay đầu đi. Tiêu Sơn nhếch miệng cười vô cùng thỏa mãn. Hắn lại quay lên đài nhắm mắt lại dưỡng thần. Bất chợt hắn đụng độ một ánh mắt làm cho lòng hắn có chút chột dạ. Đó là một ánh mắt mang theo chút cừu hận, chút thất vọng, chút đau khổ, chút nhớ nhung, chút yêu thương... Đầy đủ hỗn tạp tất cả các loại tình cảm đang nhìn về phía hắn.
Tiêu Sơn nhìn về hướng thiếu nữ thấy được hồng y thiếu nữ đôi mắt vô cùng sầu khổ nhìn về phía hắn. Trên đôi mắt còn chứa đựng hơi nước nhè nhẹ. Tiêu Mị lúc này nhìn về phía hắn, đôi mắt thủy chung uông uông chứa nước. Bất cứ ai nhìn về phía đôi mắt của nàng đều sẽ cảm giác được sự đau lòng trong đôi mắt ấy. Tiêu Sơn chỉ khe khẽ thở dài, đôi mắt hắn nhắm lại xoay đầu nhìn về phía trước đài sau đó mới mở ra đôi mắt.
Bất chợt một âm thanh làm cho tất cả mọi người giật mình. Chính Tiêu Sơn cũng mở ra con mắt nhìn về phía trước đài. Lúc này hồng y thiếu nữ đặt tay lên ma thạch bia. Không sai lần này nghi thức phụ trắc lần nữa được kiểm tra. Mà người kiểm tra lại là một lão già mặc quần áo xám tro chính là nhị trưởng lão Tiêu Ưng.
Nghi thức phục trắc, chính là lại một lần nữa trắc nghiệm đấu khí, trắc nghiệm một tháng trước, chỉ là đoán trước, mục đích là chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất trong gia tộc, mà cũng chỉ có những người đó, hôm nay mới được phép lên đài trải qua nghi thức thành nhân, mà những tộc nhân dưới bảy đoạn đấu khí, lại chỉ có thể cử hành một ít nghi thức đơn giản mà thôi.
Nghi thức phục trắc so với trắc nghiệm một tháng trước cũng tinh tế hơn rất nhiều. Phục trắc lần này, chính là do tam tinh đại đấu sư Nhị trưởng lão tự mình kiểm nghiệm, bởi vậy có thể thấy nghi thức thành nhân được coi trọng như nào.
Cao cao trên mộc thai, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu vàng, như rồng bay phượng múa hiện ra: "Đấu giả: Tứ tinh!"
Toàn trường lúc này im lặng như tờ. Tất cả ánh mắt, sau khi hơi ngẩn người, đều là ngốc trệ dừng trên tấm bia vừa lóe kim quang kia. Trong khu của khách quý, không ngừng có tiếng chén trà rơi vỡ, đại biểu của các thế lực trong Ô Thản thành, giờ phút này, đều mắt há hốc mồm, thần sắc không thể tin. Mục đích đến lần này của họ, là muốn xác định sự thực Tiêu Mị có thật sự giống như lời đồn, trong một năm tăng lên tam tinh đấu giả hay không?
Mà tình huống ở đây biểu hiện ra, không chỉ làm bọn họ xác nhận được tính chân thật lời đồn, hơn nữa, còn vượt qua dự kiến của họ rất nhiều. Một năm từ thất đoạn đấu khí lên tam tinh đấu giả? Bây giờ hình như đã biến thành một năm tăng lên tứ tinh đấu giả. Loại tốc độ tu luyện này, trong lòng mọi người, có duy nhất hai chữ để hình dung: Kinh khủng!
“Tiêu gia lần này phát tài rồi...” Trong khu khách quý, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, trong lòng lẩm bẩm nói, một người tộc nhân trong một năm liêc tục tăng lên đấu khí từ bảy đoạn đến đấu giả, mà đấu giả mỗi tinh so với đấu khí khó khăn hơn nhiều có thể tưởng tượng, tiền đồ sẽ sáng lạn như thế nào.
“Theo tốc độ tu luyện thế này, có lẽ... Không chừng mấy chục năm sau, Tiêu gia sẽ có một siêu cấp cường giả có cấp bậc đấu hoàng. Không là đấu tông mới đúng...” Trong khu khách quý, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm đáng sợ trong đầu.
Đấu hoàng, chỉ cần bất kỳ một tiểu gia tộc nào ở Gia Mã đế quốc xuất hiện một cường giả cấp bậc đấu hoàng, vậy gia tộc này, bất kể nó thế nào, địa vị đều sẽ tăng lên, đến lúc đó, cho dù là tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, cũng không dám quá đắc tội, dù sao, cường giả cấp bậc đấu hoàng, bên trong đế quốc, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, mỗi người bọn họ đều có được phiên thiên đảo hải, khả năng lấy một địch vạn , không có một đế quốc nào có lí trí, sẽ dễ dàng đắc tội với một đấu hoàng cường giả!
Hơn ba trăm năm trước,hoàng cường giả duy nhất của Gia Mã đế quốc, vì các nước bên cạnh phát động chiến tranh, làm những thân nhân khác của hắn bị chết, mà nổi giận, đơn thương độc mã đồ sát một vạn quân thiết kị tinh nhuệ của đối phương, lần đồ sát đó, máu chảy thành sông, hách hách hung danh, làm các nước khác chấn động.
Từ đó về sau, các đế quốc trên đấy khí đại lục, rất ít lựa chọn đắc tội một đấu hoàng cường giả! Bởi vậy, có thể thấy được, cường giả cấp bậc đấu hoàng, trên mảnh đại lục này, tột cùng có có bao nhiêu hung hãn.
Nói đến đấu tông là cấp bậc trên của đấu hoàng. Đấu hoàng so với đấu tông chẳng khác nào địa so với thiên cả. Đây là điều đáng sợ đến mức nào chứ? Nếu như Tiêu gia xuất hiện một tên đấu tông cương giả như vậy họ muốn thay thế Gia Mã đế quốc hoàn toàn là một việc không khó.
Cũng vì vậy, khi mọi người nhìn thấy thiên phú mà Tiêu Mị biểu hiện ra, đều là cực kỳ đố kị với Tiêu gia. Trung ương của đài cao. Tiêu Chiến cũng bị mấy chữ to màu vàng trên tấm bia đâm vào mắt có chút phát tê, thật lâu sau, mới chậm rãi thở ra một hơi, đem ánh mắt vui mừng nhìn về hồng y thiếu nữ dù bất kể thế nào nàng cũng là người của Tiêu gia a.
Tam trưởng lão lúc này cười lớn nhìn về phía dưới đài không nhịn được hô to lên: "Hảo tôn nữ a!? Hảo tôn nữ a!?" Mấy tên khách quý nhìn về phía tam trưởng lão ánh mắt đều là ghen ghét. Nhiều người đều quyết định đánh chủ ý kết thân với tam trưởng lão nhưng nghĩ đến thiên phú của Tiêu Mị cùng với địa vị của mình. Mấy người lại khe khẽ thở dài như vậy chẳng khác nào cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga a? Mấy người thấy vậy vội vàng thu liễm khe khẽ thở dài bỏ đi ý nghĩ này.
“Tam trưởng lão, thiên phú tu luyện của Tiêu Mị tiểu thư, thật sự làm cho người khác chấn động, Tiêu gia các ngươi, chỉ sợ lần này sẽ xuất hiện một cường giả không thể không nổi danh.” Bên cạnh Tiêu Chiến, một đôi mỹ mâu của Nhã nhìn chằm chằm thiếu nữ áo hồng trong sân, chiếc miệng hồng nhuận hé mở, cười khanh khách nói.
Tam trưởng lão cười khanh khách không nhịn được giật râu mình cái sau đó hắn méo mó mặt nhưng vẫn cười nói: "Nhã Phi tiểu thư quá khen rồi mặc dù Mị Nhi thiên phú coi như không tệ đi. Mới gần đây tốc độ tu luyện của Mị Nhi mới tăng mạnh như vậy không biết sau này có được như vậy hay không còn rất khó nói!? Hài..."
Mỹ mâu mê người của Nhã Phi cong lên, vũ mị nhẹ giọng cười, thiên phú của Tiêu Mị rốt cuộc có dài lâu hay chỉ thoáng hiện, nàng bây giờ cũng có chút biết rõ nhất định là tên gia hỏa nào đó giúp nàng rồi. Nhã Phi miệng hơi giật giật nhưng nàng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, trên miệng xuất hiện một nụ cười mê người. Thiếu nữ đột nhiên hỏi: "Không biết Tiêu Mị tiểu thư thay đổi khi nào a!?"
Tam trưởng lão nghe thấy vậy hơi ngẩn người trầm ngâm sau đó nói: "Hình như khoảng một năm gì đó!?"
Đột nhiên Nhã Phi hỏi: "Là sau khi quen biết Tiêu Sơn thiếu gia sao!?"
"A, đúng là khoảng thời gian đó!" Tam trưởng lão bất ngờ lên tiếng. Sau đó lão rơi vào trầm tư. Mấy người ở đây đều được nghe thấy Tiêu Sơn nhưng họ không quá rõ về thiếu niên này. Mấy khách quý bắt đầu trao đổi với nhau về phía người được gọi là Tiêu Sơn này.
Nhã Phi thầm mắng trong lòng: "Hỗn trướng thì ra là hắn!"
...
Dưới đài mọi người đều kinh hãi, Tiêu Huân Nhi có chút khó chịu nói: "Nàng thế nào tu luyện tốc độ nhanh như vậy a? Thực lực cực kỳ vững chắc không giống như vừa đột phát. Hơn nữa không giống dùng đan dược đi. Cở thể không có bất cứ dấu vết nào của đan dược. Làm sao Tiêu Mị biểu mị lại có thể tu luyện nhanh như vậy!? Nhưng rõ ràng nàng cho ta cảm giác lại vừa giống như đột phát nhưng đột phá song thực lực sao có thể ổn định đến như vậy!?"
Bên cạnh nàng Tiêu Viêm cũng đột nhiên hỏi: "Thế nào muội cũng nhìn ra sao? Đúng vậy ta nghĩ hẳn là công pháp của nàng đang tu luyện!"
Tiêu Huân Nhi không có chút kinh ngạc nào đột nhiên tò mò hỏi: "Công pháp của Tiêu Mị biểu muội!?"
Tiêu Viêm khe khẽ gật đầu nói: "Ta thấy công pháp tu luyện của Tiêu Mị không thấp đi! Chỉ là ta không biết cấp độ là gì mà thôi!?" Tiêu Huân Nhi nghe thấy thế gật đầu. Nhưng nàng không quá tin công pháp tu luyện nào có thể nhanh như vậy. Ngay như nàng đang tu luyện là thiên giai công pháp cũng không có tốc độ nhanh như vậy a. Nhưng Huân Nhi đâu có biết Tiêu Mị tu luyện công pháp là thần giai cao cấp. Sau thiên giai còn có đế giai công pháp sau đế giai công pháp là thần giai công pháp mà cao hơn thần giai thì không quá rõ. Mỗi giai đều là có sơ cấp, trung cấp và cao cấp mà Tiêu Mị tu luyện là đỉnh cao thần cấp công pháp.
Tiêu Ngọc lúc này kinh hãi quay đầu sang Tiêu Ninh, đôi nhũ cao cao của nàng phập phùng, miệng màng mở lớn nói: "Tiêu Ninh ngươi nói không giả a? Nhưng mà sao Tiêu Mị muội muội là tứ tinh đâu giả a!?"
Tiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta làm sao mà biết được a, biểu tỷ không phải mới tháng trước Tiêu Mị mới đạt đến tam tinh đấu giả hay sao ai ngờ nàng ấy lại đến tứ tinh đấu giả cơ chứ?"
“Một tháng từ tam tinh đấu giả tăng lên tứ tinh đấu giả, việc này sao có thể? Cho dù tiểu ni tử này có liên tục ăn đan dược cũng không thể có tiến triển nhanh như vậy!” Tiêu Ngọc nhíu mày mắng, một năm ba đoạn đấu khí, ba tinh đấu giả? Tiểu ni tử này, quả thật có thể cùng yêu quái nữ nhân trong Già Nam học viện kia ganh đua. Không phải so với yêu quái kia còn mạnh hơn nhiều.
Tiêu Ninh cười khổ cúi đầu, hắn bây giờ có lẽ chính xác là kẻ yếu nhất trong những thiên tài trong Tiêu gia. “Ta sao biết được...” Tiêu Ninh hắn mở miệng nói, ánh mắt lập tức nhìn về Huân Nhi đứng xa xa, Tiêu Huân Nhi lúc này đang trò chuyện với Tiêu Viêm vô cùng thích thú, với ánh mắt của hắn, không có nửa điểm phản ứng.
"Hừ..." Tiêu Ninh hừ lạnh. Bị nữ hài trong lòng vô thị như vậy, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Tiêu Ninh, lại không hề dự liệu mãnh liệt bốc lên, hung hăng nhìn Tiêu Viêm, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này, làm khuôn mặt hơi thanh tú của hắn, nhìn có chút hung ác. Bất quá hắn lại nhớ đến cái gì đó thì quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn lại nhìn về phía Huân Nhi, miệng hơi co giật trong lòng không biết nghĩ gì. Tiêu Sơn quay lại nhíu mày nhìn về phía hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện