[Dịch]Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung- Sưu tầm
Chương 16 : Liễu Tịch
.
Sau mấy ngày Tiêu Sơn cũng luyện được vài viên bạo liệt đan. Hắn nhẹ nhàng đút mấy viên vào trong một bình ngọc sau đó đem nó cất vào trong trữ vật không gian. Bạo liệt đan khi bạo liệt uy lực không nhẹ chút nào. Chỉ cần nó va đập mạnh sẽ giống như một quả lựu đãn đã được phá kíp vậy. Chỉ cần nó va đập manh ngay lập tức sẽ là một tiếng bùm khá lớn và người trong phạm vi của nó nổ không dễ chịu chút nào. Tiêu Sơn luyện ra bất quá là bảo đan tương đương với cấp bốn đan dược trung kỳ. Có lẽ có sức công phá để đánh chết khoảng cấp sau lục tinh đại đấu sư trở xuống nếu như muốn đả bại cấp bảy cấp tám có lẽ phải dùng nhiều viên ném ra một chút.
Tất nhiên Tiêu Sơn không muốn nhờ vào đan dược hắn biết muốn trở lên mạnh mẽ đan dược loại bạo liệt này có lẽ sẽ cản trở đường tiến của hắn. Nhưng hiện giờ nói hắn quá yếu nếu như gặp đấu sư hoặc đại đấu sư hắn chắc chắn bị ăn đòn không thể nghi ngờ. Nhưng mà Tiêu Sơn cũng phải giữ lại con át chủ bài phòng thân. Nếu như hắn gặp đại đấu sư hiển nhiên là hắn phải lấy ra bạo liệt đan rồi. Con trường hợp khác thì đánh không lại ta lại chạy... Đây là tiêu chỉ của vô lại Tiêu Sơn.
Nhìn con mèo dơi, chính xác giờ nó giống một con hổ hơn nhưng loài hộ gì hết ăn lại nằm vô cùng vô tích sự. Chính xác là một sủng vật không thể giống mấy loại khác có thể bế ôm vuốt ve được. Hiện giờ con meo dơi nó to như một con hổ, cùng với đó là chiếc cánh dơi to bè bè khá là lớn. Trên thân nó một thân nhúc nhích là mỡ. Tiêu Sơn nhìn về phía nó. Con mèo dơi ngáp một cái, nó mở mắt nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó lim dim đôi mắt rồi lại cúi đầu xuống bắt đầu ngủ tiếp. Tiêu Sơn chán nản lắc đầu thở dài một hơi.
Hắn rút lấy chiếc áo bào màu đen trùm lên người. Hắn thẳng hướng Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá di chuyển. Hắn đi qua thấy mọi người bàn tán khá nhiều về việc bán thuốc trị thương của Tiêu gia và Giã Liệt gia tộc. Hiện giờ nghe nói Gia Liệt gia tộc mới mời được một luyện dược sư là Liễu Tịch. Nghe nói là một luyện dược sư nhất phẩm. Gia Liệt gia tộc gần đây mới tung ra một loại thuốc chữa thương có tên là hồi xuân tán. So sánh với loại thuộc này thì phi hương tán có vẻ công hiệu kém hơn hồi xuân tán một chút. Nhưng phi hương tán giá cả rẻ hơn hồi xuân tán rất nhiều thế nên cạnh tranh mấy nhà đang bước vào vấn đề gay cấn.
Tiêu gia đình viện.
Một trung niên ngồi trước bàn, phía dưới là mấy lão nhân. Trong tay trung niên nhân là một bình đan dược, hắn đưa về phía lão nhân. Lão nhân cầm lấy sau đó đổ ra một chút. Trung niên nhân nhìn về phía mọi người sau đó ngưng trọng lên tiếng hỏi: "Theo mọi người thấy Gia Liệt Tất tung ra thứ gọi là hồi xuân tán này mọi người có ý kiến gì!?"
Trung niên nhân mặc áo bào xám lên tiếng nói: "Tộc trưởng ngài không nên quá lo lắng! Thứ hồi xuân tán này ta đã cho kiểm tra rồi, nó so với phi hương tán của chúng ta mạnh hơn một chút. Nhưng so sánh về giá cả chúng ta vẫn có thể giữ được khoảng năm thành thị trường khách hàng"
Một trung niên lão nhân mặc áo lam thẫm gật đầu phụ họa. Lão cũng cầm lấy một nhúm bột của hồi xuân tan sau đó mở miệng nói: "Đại trưởng lão lời này không hề sai! quả thực mà nói khả năng của hồi xuân tán so sánh với phi hương tán cao hơn nhưng giá cả lại đắt gấp mấy lần phi hương tán của chúng ta. Nhất thời mà nói Gia Liệt gia tộc khó mà chiếm lĩnh thị trường thuốc hiện nay. Nếu như họ muốn chiếm lĩnh thị trường thuốc thì với thứ này họ khó mà làm được!?"
Trung niên nhân cầm lấy chén trà, hắn húp mộ hơi sau đó vuốt vuốt râu của mình. Hắn nhắm mắt lại rồi gật đầu: "Không sai chỉ cần phương thuốc của phi hương tán chúng ta không có truyền ra ngoài hiển nhiên Tiêu gia chúng ta vẫn lập ở thế bất bại!"
Tiêu Sơn nhếch miệng, hắn ngước đầu lên vừa đi vừa huýt sáo. Bất chợt một hình ảnh làm cho hắn có cảm giác rắc rồi lại đến. Ha, tại sao cô nàng này lúc nào ở đâu là ở đó có rắc rối!? Tiêu Sơn thầm nghĩ.
Liễu Tịch bây giờ rất hưng phấn, mà lý do hắn hưng phấn, chính là thanh y thiếu nữ xinh đẹp đứng cách đó không xa. Thiếu nữ mặc một bộ trang phục thanh nhã, khuôn mặt tinh xảo không hề trang điểm phấn son, vạn phần tự nhiên, mái tóc được buộc lại bởi chiếc dây buộc màu xanh, vừa vặn dài đến bên hông, gió nhẹ thổi quan, mái tóc khẽ bay, cực kỳ động lòng người. Trên chiếc eo thon nhỏ của thiếu nữ, một cái dây lưng màu tím, đem những đường cong uyển chuyển, thể hiện ra rất rõ nét, ngay cả ánh mắt của người đi đường, cũng nhịn không được lén nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, nếu được ôm vòng eo thon nhỏ như vậy vào trong lòng, sẽ là một loại hưởng thụ như thế nào?
Một nữ nhân khác mặc một bộ hồng y, mái tóc nàng túm hai bên nhẹ nhàng bay trong gió. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm, miệng nàng luôn luôn mím lại lo lắng nhìn về phía trước. Ở trên người nàng tỏa ra khí chất của một tiểu mỹ nữ bại hoại. Nàng đứng sau hai thanh niên, thân mình khẽ run lên làm cho người ta có cảm giác muốn an ủi ôm nàng vào lòng.
Mọt nữ nhân khác mặc một bộ bạch y, mái tóc đen nhánh bồng bềnh trong gió, mái tóc được tết làm hai cọng sang hai bên. Còn mái tóc chính giữa lại được kẹo lại thõng dài giống như một mảnh suối nhỏ đang chảy dài giống như một mảnh lụa đang tung bay trong gió. Thân hình thon dài hơi cao, làn da trắng nõn. Khi nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân này trái tim của Tiêu Sơn hơi thắt lại. Hắn hơi hừ nhẹ một tiếng.
Ba thiếu nữ này mỗi người một vẻ đẹp một thanh thuần khả ái, một tiểu mỹ nhân bại hoại, một người khác làm cho người ta động lòng thương yêu. Ánh mắt nóng cháy nhìn ba thiếu nữ, bàn tay Liễu Tịch vì kích động mà khẽ run rẩy, thanh nhã ba thiếu nữ trước mặt cùng những nữ tử hắn đã từng chơi đùa qua hoàn toàn khác nhau, khí chất một người thoát tục như một bông hoa sen, một người vũ mị giống như bông hồng nhỏ, một người thanh thuần như hoa lan trắng, quả thực làm cho tên Liễu Tịch yêu nữ như mạng này hận không thể lập tức có được nàng.
Ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Ninh vừa bị hắn một chưng đánh ngã trên mặt đất. Liễu Tịch cười nói: “Muốn hộ hoa cũng phải có chút bản lãnh, người còn kém lắm.”
Một thiếu niên khác mặc lam y, hắn tức giận ngón tay chỉ thẳng hướng thanh niên quát lớn: "Khốn kiếp ngươi có biết chúng ta là ai không..."
Thanh niên này chưa nói hết ời đã bị thanh niên Liễu Tịch tung ra một cái tát rất kêu. Thanh niên run rẩy, trên má của hắn có một vết tay khá là to. Liễu Tịch khinh bỉ nhìn về phía lam y thiếu niên, miệng hắn cười lớn: "Quản ngươi là ai, lại muốn làm sứ giả giống hắn sao..." hắn chỉ về phía Tiêu Ninh cười nói: "Đúng là hai tên phế vật không tự lượng sức!?"
Lam y thanh niên run lên, ngón tay hắn chỉ về phía Liễu Tịch, giọng lẩm bẩm nói: "Ngươi... ngươi..." giọng tắc nghẽn không nói lên lời nào được. Mặt hắn tái xanh tái mét lại. Hắn nhìn về phía Tiêu Ninh đang trật vật ở dưới thì không biết làm thế nào trong tình trạng này.
Bị Liễu Tịch cười nhạo, khuôn mặt Tiêu Ninh nóng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn kẻ trước mặt, bộ dáng cắn răng như hận không thể lao lên cắn hắn một cái. Tiêu Ninh cắn chặt răng, cân nhắc một chút thực lực của hai bên, chỉ có thể không cam lòng lùi lại, mất thể diện trước mặt nữ hài mà mình thích như vậy, làm hắn xấu hổ muốn chết.
Thiếu nữ mặc hồng y lên tiếng nói: "Ngươi mau thả bọn ta đi nếu không lát nữa hộ vệ của Tiêu gia đến đây ngươi khó mà thoát được!?"
Ánh mắt quét đi quét lại trên người Tiêu Mị, cuối cùng ánh mắt của Liễu Tịch dừng lại trên đôi chân dài gợi cảm kia, không khỏi tán thưởng nói: “Hahaha, quả là một cực phẩm có gai làm người ta vừa hận vừa yêu nhìn đã muốn cắn một cái...” Nghe những lời khinh bạc này của nam nhân thì Tiêu Mị khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Nàng vừa giận vừa tức nhìn về phía Liễu Tịch. Nhưng hiện nay thực lực hai bên không cân bằng muốn đánh một trận là tự không lượng sức.
“A a, Liễu Tịch đại ca, bọn họ đều là người của Tiêu gia, nữ nhân này tên là Tiêu Mị, nhưng tính tình nàng giống như bông hồng có gai vậy, nam nhân muốn động vào nàng cũng rất khó a” Gia Liệt Áo cười mỉm đi đến bên cạnh, có chút bỉ ổi cười nói.
“A a, có gai mới thú vị.” Ánh mắt Liễu Tịch lại liếc sang thanh y nữ tử, con ngươi lóe ra ánh sáng: “Còn nữ hài tử này, gọi là gì?” sau đó hắn chỉ về phía bạch y thiếu nữ đằng sau nói: "Còn nữ hài mặc bạch y kia nữa chứ!?" Nghe được nhắc đến mình bạch y thiếu nữ cả người run lên.
Nhìn Liễu Tịch có chủ ý với người mình thích, khóe miệng Gia Liệt Áo hơi giâth giật, sau khi trong lòng nguyền rủa tên vương bát đản đã bị tinh trùng nhồi vào não này, mới bất đắc dĩ trả lời: “Nàng gọi là Tiêu Huân Nhi.” Gia Liệt Áo nhìn về phía thiếu nữ mặc bạch y phía sau cùng lên tiếng nói: "Còn nàng ta tên là Tiêu Tuyết Nhi"
“Tên rất hay. Mỗi người một vẻ...” Mỉm cười gật đầu, Liễu Tịch không nói nhảm thêm với Gia Liệt Áo, tiến lên hai bước, giả ra một bộ dáng thân sĩ cười nói: “Tại hạ Liễu Tịch, không biết có thể mời ba vị tiểu thư đi dạo quanh khu buôn bán? A a, nếu trong này có thứ mà hai vị tiểu thư coi trọng, cứ tính hết lên tại hạ.” Vừa nói, tay Liễu Tịch hơi hạ xuống, đem nghề nghiệp huy chương của mình, có chút huyền diệu lộ ra.
Trên huy chương, có một dược đỉnh cổ xưa, bên ngoài dược đỉnh, một đạo ba văn màu bạc, dưới ánh sáng mặt trời, phản xạ ra quang mang khác thường. “Luyện dược sư nhất phẩm?” Nhìn huy chương nghề nghiệp trên ngực Liễu Tịch, đám người xung quanh, nhất thời thất thanh kinh hô, mà những tiếng kinh hô này, làm cho nụ cười trên mặt Liễu Tịch càng ngày càng đậm.
Nghe thấy từ nhất phẩm luyện dược sư khuôn mặt của mấy người Tiêu Ninh trở nên biến sắc. Khuôn mặt củ Huân Nhi khẽ cau lại sau đó nàng lên tiếng nói: "Xin lỗi chúng ta rất bận, các ngươi đi tìm người khác đi!"
Vừa xoay người, trong đám người, vài tên đại hán đã chạy ra, vẻ mặt dâm tiếu cản đường. Nhìn mấy tên đại hán trước mặt, khuôn mặt Tiêu Ninh trầm xuống, quay người lại, lạnh lùng nói với Gia Liệt Áo: “Đây là địa bàn của Tiêu gia chúng ta, ngươi có quá kiêu ngạo không?”
“A a, Tiêu gia? Rất mạnh sao? Cũng chỉ dựa vào phi hương tán mà kéo lại một chút nhân khí mà thôi, nếu ta muốn, ta có thể rất nhẹ nhàng làm cho Tiêu gia các ngươi nguyên khí đại thương, hồi xuân tán, cũng chỉ là thứ thuốc mà ta tùy ý làm ra mà thôi.” Liễu Tịch phẩy phẩy tay, đắc ý nói.
Nghe thấy vậy Huân Nhi đều cau mày nhìn về phía Liễu Tịch. Mấy người Tiêu Ninh thì khuôn mặt trở lên trắng xám nhìn về phía hắn. Huân Nhi hiểu rõ thực lực của luyện dược sư, một luyện dược sư rất có thể mang đến một món hời lớn cho một gia tộc nhưng nó cũng lại mang đến cho một gia tộc khác vô tận phiền toái. Thế nên Huân Nhi hiện giờ vô cùng khó chịu với tên trước mặt này.
Khẽ ngước mắt, nhìn Liễu Tịch vẻ mặt đắc ý, miệng Huân Nhi khẽ hé mở, thanh âm nhẹ nhàng linh động, nhưng nội dung lời nói, lại làm cho mọi người đều sững sờ: “Rác rưởi cuối cùng cùng cũng chỉ là rác rưởi, cho dù có khoác thêm cái vỏ luyện dược sư, cũng vẫn chỉ là rác rưởi như cũ mà thôi, loại người có chút bản lãnh đã đi khoe khoang giống ngươi, theo cách nói của Tiêu Viêm ca ca, ngươi là một tên... Ngu ngốc.”
Con đường thoáng yên tĩnh, rất nhiều người đều kinh ngạc, vị thiếu nữ thanh nhã động lòng người này, lúc mắng người, dĩ nhiên cũng không kém hơn người khác. Bị Huân Nhi châm chọc không chút khách khí trước mặt mọi người, Liễu Tịch lòng dạ vốn đã không lớn, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, âm trầm nói: “Nhiều năm qua, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như vậy.”
“Thật sự là... Câu nói quá ngu ngốc.” Tay khẽ nhu nhu trán, Huân Nhi bây giờ đã có thể xác định, người trước mặt này, nếu không phải ngu ngốc, vậy hẳn là quá tự cao rồi.
“Gia Liệt Áo, động thủ đi, vốn định dùng một ít thủ đoạn, đáng tiếc, nàng cũng không nhận tình.” Khuôn mặt âm trầm phất phất tay, Liễu Tịch lạnh giọng nói.
“A...” Gia Liệt Áo ngẩn ra, có chút đau đầu, trong lòng cười khổ nói: “Trong đầu tên gia hỏa này cuối cùng nghĩ cái gì a? Cha nói quả nhiên không sai, hắn trừ bỏ biết luyện dược, quả thật là một tên vô dụng, mẹ kiếp, tại sao người như vậy có thể trở thành luyện dược sư?”
Thở dài một tiếng, Gia Liệt Áo đành phải cười khan nói: “Liễu Tịch đại ca, Gia Liệt gia tộc chúng ta bây giờ, cũng không động vào được Tiêu gia a.”
“Tiêu gia?” Cười lạnh một tiếng, Liễu Tịch khinh thường nói: “Chỉ cần ta có nàng, ta sẽ giúp các ngươi xử lý Tiêu gia, ngoài hồi xuân tán, ta còn có thể luyện chế hai, ba loại đan dược khác, nếu luyện ra, sẽ giúp các ngươi đánh bại Tiêu gia trở thành đệ nhất gia tộc tại Ô Thản thành.”
Nghe vậy, Gia Liệt Áo ngẩn ra một lần nữa, hắn không nghĩ tới, người này sẽ dễ dàng đem chiêu bài của mình nói ra, trong lòng vui mừng, sau đó trong lòng cảm thán một tiếng có phải hay không trí tuệ càng kém, tỷ lệ trở thành luyện dược sư mới càng cao, Gia Liệt Áo vung tay lên: “Bắt lấy các nàng!” Thấy Gia Liệt Áo mở miệng, hơn mười đại hán phía sau, lập tức hung hãn vây ba người Huân Nhi lại. Mấy người thấy trường hợp này thì cả người run rẩy. Tiêu Ninh muốn làm hộ hoa sứ giả đáng tiếc hắn không có thực lực này...
"Huýt hiuuu..." Một tiếng huýt sao làm mọi người ngẩn người. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, một thanh niên mặc hắc bào dảo bước về phía họ. Thanh niên nhếch miệng cười nói. Mấy đại hán nhìn cảnh này thì cả người phát run lên. Họ vẫn còn nhớ người thanh niên này trước đây đã tẩn họ ra sao!
Thiếu niên bước về phía năm người Tiêu Ninh hắn nhếch miệng cười rất nhẹ nhàng: "Hey, chậc trời hôm nay thật là đẹp tại sao Gia Liệt Áo công tử không ở nhà cùng với đám hộ vệ dưỡng thương lại ra ngoài dạo chơi thế này..." Tiêu Sơn khoanh tay lại dảo bước trên được, sau đó hắn ngước đầu lên vỗ vỗ chán của mình nói: "A, hẳn là Gia Liệt công tử thích bị người ta cho ăn đòn nên hiện giờ thương đã khỏi nên muốn ra ngoài ăn đòn một chút thì phải!?" hắn nhìn về phía Gia Liệt Áo cùng với đám hộ vệ hỏi: "Cái này không sai chứ!?"
"Ngươi!" Khóe miệng Gia Liệt Áo giật giật... Hắn nói không lên lời, hắn không có đánh lại Tiêu Sơn hiện giờ tất cả ở đây lại không có đến một đại đấu sư hiện giờ phải làm sao đây!?
Liễu Tịch hướng về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn làm hộ hoa sư giả sao!?"
Tiêu Sơn nhếch miệng cười, hắn nhún nhún vai lắc đầu nói: "Không phải mà là ta muốn đánh người!" Hắn ngón tay chỉ về phía Liễu Tịch nói: "Mà ta muốn đánh một con chó chỉ cậy tài biết luyện chút thứ nước thuốc mà đã đòi ở đây lên mặt... huh!"
Nghe những lời này thì mấy người giật mình. Mấy người đều nhìn về phía Tiêu Sơn. Chẳng lẽ tên này không biết đắc tội một luyện dược sư là một chuyện đáng sợ như thế nào sao. Liễu Tich thấy vậy thì cũng có chút kinh ngạc, khóe miệng hắn giật giật, ngón tay hắn chỉ thắng về phía Tiêu Sơn: "Tất cả lên phế hắn cho ta..."
Nghe những lời này những đại hán lại không xông lên. Mọi người chỉ ngước nhìn về phía nhau. Liễu Tịch trong hoàn cảnh này thì tức giận nói: "Các ngươi còn làm gì vậy, còn không nên cho ta!?"
Gia Liệt Áo hận hận nghiến răng nhìn về phía thanh niên Liễu Tịch. Tên ngu ngốc này không biết thực lực của thiếu niên trước mặt này có bao nhiêu đang sợ. Nếu như hắn biết thực lực của Tiêu Sơn có thể bùng phát đến cửu tinh đấu sư chắc chắn hắn sẽ không hành động ngu ngốc như vậy. Gia Liệt Áo ngấp ngứng: "Việc này..." Hắn khe khẽ thở dài trong lòng, rõ ràng là một tên có tinh trùng lên não.
"Hahahaha..." Tiêu Sơn cười nói: "Muốn phế ta ư!? Tốt thôi!" Tiêu Sơn tự bóp cằm của mình hắn nhìn về phía mấy tráng hán cùng với Liễu Tịch: "Các ngươi có biết ta ghét nhất trên đời này là thứ gì không đó là mấy tên giống ngươi..." Tiêu Sơ ngón tay chỉ thẳng về phía Liễu Tịch trong giọng nói có chút điên cuồng: "Ta ghét nhất là những kẻ thích trêu hoa ghẹo bướm..." Tiêu Sơn nói những lời lẫm thiên đầy khí thế nhưng ngay sau đó lời nói của hắn làm cho mọi người muốn mửa: "Vì sao ư? Vì ta cũng muốn trở thành một kẻ trêu hoa ghẹo bướm. Tất nhiên là trên đời chỉ có ta có thể thành một kẻ như vậy. Nếu như gặp kẻ khác cũng muốn trở thành một kẻ như thế tất nhiên là ta phải phế đi hắn rồi! huh..."
Mấy người nhìn về phía Tiêu Sơn khinh bỉ. Liễu Tịch càng là muốn với Tiêu Sơn nhổ một bãi nước bọt, hắn mở miệng nói: "Tiểu tử nói toàn những điều điên khùng!"
"Quá rắc rồi để mọi người hiểu được ý nghĩa sống cao cả của ta ha!?" Tiêu Sơn thở dài giang hai tay. Sau đó hắn ngước nhìn về phía mấy đại hán và Gia Liệt Áo, hắn bắt đầu chuyển động tay, hai tay hắn liên tục đấm ra vài đòn thế với tốc độ vô cùng nhanh. Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua mũi, hắn đứng thế trung bình tấn hướng tay phải về tráng niên đại hán mời trào: "Quá dài dòng để bắt đầu một trận chiến, bắt đầu đi thôi!"
Liễu Tích căm tức nhìn về phía thiếu niên có chút điên khùng trước mặt này. Đây quá là bố láo, cùng với bất cần đời đi. Liễu Tịch ngón tay chỉ thẳng hướng Tiêu Sơn, khuôn mặt đỏ bừng, cái miệng giật giật, hắn chưa bao giờ nhận được xỉ nhục thế này, hắn quát lớn: "C.mẹ các ngươi còn không nên cho ta..."
"Phanh" Tráng hán còn chưa kịp làm gì thì một tiếng va chạm lớn đã vang lên. Tiêu Sơn dùng một cùi trỏ đánh mạnh vào ngực của một tráng hán lám cho hắn bay ra chỗ khác. Hắn mạnh mẽ đập huỵch vào tường một cái. Mấy tráng hán bên cạnh thấy vậy cũng bất kể dù không đánh cũng chết mà đánh cũng chết. tất cả đều lao về phía Tiêu Sơn quyết chiến một trận may mắn còn có đường sống sót. Mấy tráng hán thẳng hướng Tiêu Sơn công kích. Họ oanh kích lên thân thể của Tiêu Sơn làm cho hắn lùi lại phía sau mấy bước.
Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng. Tráng hán này vừa công kích được Tiêu Sơn thì giật mình nói: "Huynh đệ mau lên hắn không có mạnh như chúng ta tưởng, hắn chẳng qua thực lực chỉ khỏng nhất tinh đấu giả cùng với thân thể có chút mạnh mẽ mà thôi, mọi người không cần kiêng kị tất cả xông lên!"
Liễu Tich thấy thế ngón tay cái chỉ về phía Tiêu Sơn nói: "Mau, mau đánh chết hắn cho ta, tội đâu ta hoàn toàn chịu..."
Dưới tình thế không có sử dụng thái dương phụ thể của Tiêu Sơn mà nói, hắn bất quá thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả đến nhị tinh đấu giả mà thôi. Hắn muốn khiêu chiến vài đại hán tam tinh đấu giả cùng với tứ tinh đấu giả này ư? Đó quá là vấn đề không nhỏ chút nào! Nếu so sánh về tốc độ có thể Tiêu Sơn so sánh ngang bằng với đấu sư nhưng nhiều người quần công hắn mà nói khó mà tránh thoát. Thân thể hắn có chút mạnh mẽ nếu đấu với đám người này hiển nhiên không dùng thái dương phụ thể mà nói hắn có ngoài sáu thành thua trận.
Mấy người Tiêu Ninh nhìn về phía Tiêu Sơn vô cùng lo lắng. Tiêu Huân Nhi nhìn thấy hắn thì nhíu nhíu mày lại. Tiêu Tuyết Nhi ngước nhìn hắn thì nàng nắm chặt bàn tay lại sau đó nhẹ nhàng thở một hơi. Rồi Tuyết Nhi lại tiếp tục quan sát, hai bàn tay lại nắm chặt một lần nữa/ Một đại hán tung ra cú đá thẳng về Tiêu Sơn. Tiêu Sơn ngửa người tránh thoát đồng thời hắn dùng tay truyền vào thiên hà nguyên lực phách thẳng xuống cái chân của một đại hán.
Một đại hán khác tung một cú đấm có đấu khí màu đỏ, bàn tay hắn bốc ra ngọn lửa nhè nhẹ thẳng hướng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lắc người một tay túm lấy cánh tay bốc ra hỏa khí của hắn. Ngọn lửa nhỏ lại không mảy may có thể đốt cháy cánh tay của Tiêu Sơn. Đồng thời Tiêu Sơn tung một cú đấm lên cánh tay hắn đang cầm. Một tiếng rắc vang lên, đại hán rông lên to lớn. Một đại hán khác nhân cơ hội phách một chưởng về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn lộn người trách thoát.
"Phách phong chưởng!"
Một chưởng nhân cơ hội đánh thẳng về hướng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bị đánh bật ra ngoài. Thanh niên lúc này cười nói: "Hahaha, vậy mà ta cứ tưởng thực lực của ngươi là đấu sư cơ hóa ra không ngờ ngươi thực lực bất quá chỉ là một đấu giả. Lần trước ngươi đã nhục nhã ta lần này ta nhất định phải trả lễ cho ngươi đầy đủ..." Khuôn mặt của hắn trở lên vặn vẹo vì hưng phấn.
Tiêu Sơn bị một quyền, miệng hắn chảy ra một tia máu dài. Cả thân hình hắn lê dài trên mặt đất. Tiêu Sơn bật người dậy. Hắn nhẹ nhàng dùng tay trái lau đi khóe miệng máu, hắn nhếch miệng cười nói: "Vậy sao, huh!?" Tiêu Sơn giống như một con liệp báo tăng tốc vô cùng nhanh. Một cước hắn mạnh mẹ đạp vào bụng của một đại hán làm cho hắn phun ra cả mật mà nước xanh bắn ra ngoài.. Tiêu Sơn tung ra một cú đấm mạnh mẽ lên mặt của một đại hán khác. Đại hán này chưa kịp phòng bị gì thì bị hắn đấm cho tét cả máu mũi.
Gia Liệt Áo hung hăng chỉ về phía Tiêu Sơn nói: "Tất cả lên đánh chết hắn cho ta..."
Trận đấu này giống hệt như ăn miếng trả miếng vậy. Mỗi lần Tiêu Sơn bị oanh kích một đòn lên thân thể là một người khác bị ăn đòn lại, tràng cảnh vô cùng hỗn loạn. Đáng tiếc mặc dù hơn mười tên là đấu giả nhưng tất cả so sánh về độ bền bỉ tất cả đều khó mà so sánh cùng với Tiêu Sơn. Gia Liệt Ao run rẩy nói: "hắn là người còn là quái vật a!?"
Một thanh niên mặt mũi sưng húp lại đang đứng giữa một đám đại hán. Cả đám đại hán mặt mũi bầm rập đang lăn lộn trên đất rên rỉ. Tiêu Sơn nhổ một ngụm nước bọt chứa máu tươi. Hắn lấy tay trái lau đi khóe miệng bước về phía Gia Liệt Áo nhếch miệng cười nói: "Không tệ! Thế nào Gia Liệt công tử chúng ta một lần nữa đàm đạo a!"
Gia Liệt Áo nhìn về phía Tiêu Sơn, cả người hắn run lên hỏi: "Đàm đạo, đàm đạo gì cơ?" Ngón tay hắn chỉ về phía Tiêu Sơn nói: "Ngươi không được đến đây! Ta là nhi tử của Gia Liệt gia tộc..."
"Phanh" mộ quyền cực mạnh của Tiêu Sơn mạnh mẽ oanh kích lên bụng của Gia Liệt Áo. Liễu Tịch há hốc miệng nhìn cảnh này. Khí thể của Tiêu Sơn mạnh hơn trước đây. Trên cánh tay của hắn bốc ra những ngọn lửa màu hoàng sắc, nhiệt độ nhanh chóng bốc ra. Liễu Tịch kinh ngạc nói: "Ngươi, ngươi cũng là một luyện dược sư sao!?"
Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười nói: "Chỉ là một loại đấu kỹ mà thôi!" Hắn nhẹ nhàng di chuyển về phía Liễu Tịch. Liễu Tịch liên tục lùi lại. Hắn nhìn thấy trong mắt của Tiêu Sơn đó là sát ý. Hắn muốn giết Liễu Tịch hiển nhiên Liễu Tịch không muốn chết rồi.
Liễu Tịch đưa tay lên miệng liên tục cầu khẩn nói: "Ngươi tha cho ta. Bất cứ thứ gì ta có thể cho ngươi tiền tài, nữ nhân, đan dược ta đều có thể cho ngươi..." Khuôn mặt của Liễu Tịch trở lên tái xanh tái mét. Hắn cả người run lên lảy bảy.
Nghe thấy những lời này Tiêu Sơn dừng lại. Hắn khoanh tay ôm lấy ngực, bàn tay lên cằm liên tục vân vê nói: "Thật vậy sao!?"
Liễu Tịch nghe thấy Tiêu Sơn nói những lời này thì hắn giật mình sau đó liên tục gật đầu, hắn khẳng định nói: "Tất nhiên rồi! Chỉ cần ngươi muốn nữ nhân, tiền bạc, đan dược ta đều có thể cung cấp cho ngươi!"
Những lời này lọt vào tai Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhếch miệng cười, hắn đi dần về phía Liễu Tịch, sau đó gật đầu một cái: "Vậy ngươi có loại đan dược nào mà uống vào khiến ta ra đường một cái là làm cho tất cả nữ nhân trên đời này nhìn thấy đều yêu ta không!?"
Nghe những lời nói vô sỉ này của Tiêu Sơn mấy người không khỏi một lần nữa khinh bỉ nhìn nhận lại hắn. Sao trên đời này lại có người vô sỉ đến như vậy. Chính xác mà nói loại này không phải là vô sỉ mà là da mặt dày như tưởng thành đến dùng mày cắt kim cương cũng khó phá được độ dày của da mặt hắn. Mấy người trung quanh nhìn về phía Tiêu Sơn thì không biết phải bình phẩn tên này thế nào. Có chút thực lực, có chút điên cuồng, có chút vấn đề về đầu óc... hay là quá ngạo mạn.
Liễu Tịch nghe thấy thế thì đầu đầy hắc tuyến, hắn nhẹ nhàng dùng tay lau đi mồ hôi trên trán sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn mở miệng: "Cái này, quả thực ta trên đời nghe chưa bao giờ có loại đan dược này tồn tại..."
Tiêu Sơn cau cái miệng lại, hắn gật đầu nói: "Vậy sao!? Ta hiểu rồi!" Đấu khí mạnh mẽ tập hợp lên cánh tay của hắn. Một quyền vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng về hướng Liễu Tịch: "Vậy ngươi chết đi"
"Tiểu tử chớ có làm càn!" Một âm thanh trung tuổi vang lên. Trong đám đông một trung niên nhân mặc áo màu đen công kích một chưởng thẳng hướng Tiêu Sơn đánh ra. Chưởng lực mang theo phọng lực bá đạo vô cùng. Trung niên nhân phách thẳng về hướng Tiêu Sơn.
Hoàng giai cao cấp: Phá phong chưởng!
Một quyền đánh ra... Tiêu Sơn cảm giác được nguy hiểm, hắn xoay người lại tung ra một cú đấm mang theo hỏa lực ngùn ngụt. Hai quyền va chạm vào nhau. Một tiếng nổ lớn vang lên, Tiêu Sơn bị đánh bay ra khỏi đó đồng thời hắn phun ra một ngụm máu. Tiêu Sơn đập mạnh lên tường phát ra một tiếng huỵch trầm thấp. Tiếng huỵch vang lên rõ to vào tai mọi người, rõ ràng nội thương không hề nhẹ chút nào! Tiêu Sơn bị cú đập gẫy mấy cái xương xườn, cánh tay của hắn run lên bần bật. Rõ ràng sâu trong xương đã có vết nứt...
Cánh tay của Gia Liệt Tất hơi run, hắn kinh ngạc bằng độ tuổi này của Tiêu Sơn lại có thể chống lại một kích tám thành của hắn. Hắn tất nhiên chỉ muốn ngăn cản Tiêu Sơn một chút. Nếu như Tiêu Sơn để cho Liễu Tịch đại sư yên ổn thì có lẽ Gia Liệt Tất sẽ bỏ qua nhưng trong trường hợp này hắn nhất định phải ra tay. Lúc công kích ra Gia Liệt Tất cũng không chế lực vì nóng giận mà không tốt vì vật hắn bất ngờ tăng lên tám thành không ngờ Tiêu Sơn lại làm cho cánh tay hắn trấn động.
Thấy Gia Liệt Tất đến đây thì Liễu Tịch mừng rỡ, hắn lớn tiếng nói: "Gia Liệt Tất tộc trưởng không ngờ ngài lại đến đúng lúc vậy. Nếu như ngài không đến chắc ta xong rồi!" Hắn chỉ về phía Tiêu Sơn: "Tiểu tử không phải vừa rồi ngươi mạnh miệng lắm sao!? Thế nào có giỏi thì ngươi đến đây!?"
Tiêu Sơn phun ra một ngụm máu. Hắn lóp ngóp bò dậy. Hắn nhìn về phía Gia Liệt Tất cười nói: "Hê, không ngờ Gia Liệt Tất lại để ý đến ta như vậy! Đến một nhân vật phong vân như Gia Liệt Tất tộc trưởng cũng vì ta mà xuất động..."
Liễu Tịch lúc này không thèm để ý những lời này, hắn chỉ về phía Tiêu Sơn cùng với đám người Tiêu Ninh nói: "Gia Liệt tộc trưởng chỉ cần ngài giết chết tên tiểu từ này cùng với bắt cho ta ba thiếu nữ kia ta nhất định sẽ giúp ngài đánh bại Tiêu gia tộc thế nào!?"
Nghe những lời này thì Gia Liệt Tất giật mình. Rõ ràng tên này lại là người như vậy!? Một vương bát đản tinh trùng lên não. Hắn hận không thể giết chết tên này trước mặt mọi người nếu như hắn không phải là luyện dược sư. Nếu như xác định mà nói, người đứng sau tên Tiêu Sơn này hắn không có dám động vào. Nếu như hắn động vào một người như Tiêu Sơn thì chẳng khác nào đắc tội với một đấu vương có khi là một đấu hoàng. Mà vì một tên luyện dược sư nhất phầm đắc tội với mấy người này quả là không nên.
Bất chợt âm thanh lớn vang lên làm cho Gia Liệt Tất giật mình: "Gia Liệt Tất ngươi đang ở trong Tiêu gia ta làm như vậy cũng quá làm càn đi!" Một trung niên nhân bước ra. Người này theo sau hắn là mấy đại hán. Hắn mặc một bộ y phục màu lam phơn phớt.
Mấy người Tiêu Ninh nhanh chóng cúi đầu lên tiếng: "Tiêu Chiến thúc thúc..."
Tiêu Chiên phất tay sau đó nhìn về phía Gia Liệt Tất: "Gia Liệt Tất ngươi ở phường thị Tiêu gia chúng ta làm càn quá không để mặt Tiêu gia chúng ta đi!"
Nghe những lời này thì Gia Liệt Tất hận đến nghiến răng, nhưng hắn không thể cứ thế xuống đài được như vậy rất mất mặt, hắn chỉ về phía Liễu Tịch nói: "Chỉ là người Tiêu gia các ngươi đả thương Liễu Tịch đại sư ta mới ra tay mà thôi!" Hiển nhiên hắn đây là muốn đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Liễu Tịch như vậy người đằng sau Tiêu Sơn cũng không có ra tay với Gia Liệt gia tộc. Hắn hy vọng là thế. Dù sao mọi chuyện cũng đã đến nước này rồi chỉ còn nước này cứu vãn mà thôi!
Tiêu Chiến cười lớn nói: "Gia Liệt Tất, dù gì hắn cũng là người của Tiêu gia chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn dạy dỗ hắn sao? Nhưng người của Tiêu gia ta cũng chưa đến mức ngươi có thể dạy dỗ hộ!" Tiêu Chiến lắc lắc đầu sau đó nhìn về phía Gia Liệt Tất nói: "Thế nào còn chưa đi! CHẳng lẽ cần ta mời người sao!?"
Gia Liệt Tất khuôn mặt vặn vẹo, hắn nghiến chặt răng nhìn về phía Tiêu Chiến phất tay nói: "Chúng ta đi!"
Nhìn đám người Gia Liệt Tất rời đi, Tiêu Sơn mới lóp ngóp bò dậy. Hắn bước về phía Tiêu Chiến, hắn đứng cạnh Tiêu Chiến quan sát đám người Gia Liệt Tất rời đi. Tiêu Chiến lúc này cười sau đó quay sang Tiêu Sơn vỗ mạnh vào vai của hắn một cái: "Sơn Nhi, ngươi không tệ a! Không làm cho Tiêu tộc chúng ta mất mặt một chút nào!"
"Ui" Tiêu Sơn cảm giác cú đập vai này của Tiêu Chiếm làm cho xương cốt hắn va vào nhau đau đớn, hắn rên lên một tiếng, nhưng cố làm ra vẻ anh hùng: "Ha, Tiêu thúc thúc cú đập ngươi không nhẹ đâu a. Ta cũng sắp bị thúc thúc đập cho nát bấy cả người đây này!?"
Nge thấy thế Tiêu Chiến giật mình nói: "Bị thương có nặng không!?"
Tiêu Sơn lắc đầu thở dài, sau đó hắn nhếch miệng mỉm cười: "Tiêu Chiến thúc thúc còn chưa chết được..." Hiện giờ lượng lớn Thiên Hà nguyên lực toàn bộ bị điều động vào chỗ xương bị chấn gẫy, chúng nhanh chóng phủ lên đó cố định chúng rồi nhanh chóng tiếp tục chữa xương. Nhưng cú đập của Tiêu Chiến làm cho chúng lệch ra, thiên hà nguyên lực lại một lần nữa vận chuyển nối lại hệ thống xương sau đó lại tiếp tục chữa thương. Tiêu Sơn cũng không ngờ Thiên hà quyết lại bá đạo như thế. Nghe nói mất tay mất chân còn có thể giống thằn lằn mọc lại. Luyện đến cuối cùng là thân xác bị hủy cũng có thể tái tạo lại... Đúng là bất tử bất diệt, giống hệt con gián dẫm mãi không chết...
Tiêu Chiến lo lắng nói: "Ngươi nên tìm y sư trong phường thị của chúng ta nhanh chóng xem thương thế như vậy có lẽ tốt hơn!? Có cần ta dẫn..."
Thấy Tiêu Chiến đang định dẫn mình đi thì Tiêu Sơn đưa tay lên từ chối: "Cảm ơn Tiêu Chiến thúc thúc, cháu có thể tự mình đi tìm y sư... đa tạ thúc thúc quan tâm!"
Thấy Tiêu Sơn lên tiếng từ chối. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hắn nhìn sắc mặt của Tiêu Sơn cũng không bị thương quá nặng. Nhưng hắn đâu biết Tiêu Sơn chỉ giả vờ như thế. Tiêu Chiến nói: "Được rồi tất cả giải tán đi!" Hắn quay về phía Tiêu Sơn nói: "Nếu cảm thấy không ổn nhớ tìm y sư. Ta sẽ dặn họ không lấy tiền của ngươi..." Nghe được những lời quan tâm của Tiêu Chiến thì Tiêu Sơn mỉm cười, hắn cảm giác có chút ấm áp. Tiêu Sơn nhè nhẹ gật đầu với Tiêu Chiến.
Tiêu Sơn đứng ở tại đó nhìn Tiêu Chiến căn dặn đám người Tiêu Ninh vài lời sau đó rời đi. Tiêu Huân Nhi bước về phía Tiêu Sơn, con mắt nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: "Ngươi bị thương có nặng không!?" Trong giọng nói của nàng có chút quan tâm an ủi.
Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: "Hô, trời sắp mưa!? Rõ ràng trời đang đẹp mà!" Hắn ngước lên nhìn trời giống như không có sự tồn tại của Huân Nhi vậy.
Huân Nhi nghiến răng, hận hận nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Xú Tiêu Sơn ngươi có nghe ta nói không!?"
"Ha" Tiêu Sơn gật đầu, hắn tự chỉ về phía mình hỏi: "Ngươi nói với ta sao!?"
Huân Nhi khuôn mặt đỏ bừng tức giận nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Ta không nói với ngươi thì nói với ai!"
"Nga" Tiêu Sơn giật mình sau đó thở dài: "Rõ dàng thời tiết không có thay đổi thật thường! Lạ à nha vậy mà hôm nay xú bà nương lại quan tâm tới ta..." hắn nhún nhún vai nhìn về phía Tiêu Huân Nhi, Huân Nhi chưa kịp phản ứng Tiêu Sơn đã đưa ra một ngón tay búng mạnh lên chán của mình: "Ha, lần sau nhớ mang theo hộ vệ người kia của ngươi không tiện ra mặt..." Tiêu Sơn xoay người rời đi!
Tiêu Huân Nhi nghe thấy vậy chu cái miệng nhỏ lên: "Tiêu Sơn ngươi đứng lại!?" Tiêu Sơn đột nhiên dừng bước, hắn xoay người lại nhìn về phía Huân Nhi, hắn nghiêng đầu suy tư, Huân Nhi đột nhiên lên tiếng nói: "Ngươi đi đâu vậy!?"
"Hài, một câu hỏi ngu ngốc!" Tiêu Sơn nhún vai: "Về nhà chữa thương a. Khuôn mặt điển trai của ta hiện giờ đã thành thế này rồi thì làm sao mà ra ngoài dụ dỗ con gái nhà lạnh được bây giờ ấy chứ!?" Hắn gãi gãi mũi nhìn về phía Huân Nhi lên tiếng nói: "Thế nên trước khi khuôn mặt điển trai của ta phục hồi lại để ta đến đẳng cấp có thể dụ dỗ con gái nhà lành ta sẽ nhất quyết không bước ra khỏi cửa!" Hắn phất tay nói: "Cứ thế nhé!"
Huân Nhi khinh bỉ nhìn về phía hắn lên tiếng nói: "Ngươi có phục hồi nữa, phục hồi đến chết cũng không có nữ nhân nào bị ngươi lừa đâu!?"
"Hài" Tiêu Sơn làm vẻ mặt tức giận, ngón tay hắn chỉ về phía Tiêu Huân Nhi lên tiếng nói, mặt hắn méo mó: "Này xú bà nương chí ít bà cũng phải khuyến khích ta chứ có ai đời như xú bà nương ngươi lại muốn ta ế vợ bao giờ không hả. Ngươi muốn ta đến chết cũng làm một xử nam sao!?"
Nhắc đến mấy từ này Tiêu Huân Nhi hơi đỏ mặt, sau đó nàng phi ra vài tiếng nói: "Loại người như ngươi thì đến chết vẫn là xử nam!"
"Ngạch" Tiêu Sơn nghe thấy thế cả giận nhìn về phía Tiêu Huân Nhi sau đó nói: "E, e, e, xú bà nương ta nói với xú bà nương này nếu mà lời nguyền của ngươi mà trở thành sự thật a. Nếu như một nam nhân điển trai như ta mà không lấy được nương tử bất đắc dĩ ta phải đeo bám bà để kiếm người thay thế a. Thế nên xú bà nương cô hãy cẩn thận a. Cô nên chúc ta nhanh chóng kiếm được mỹ nhân mới đúng ha!"
"Ngươi, ngươi..." Tiêu Huân Nhi giận tìm mặt, ngón tay chỉ về phía Tiêu Sơn nói: "Xú nam nhân ngươi nói lại cho ta nghe!?"
Tiêu Sơn xoay người rời đi, hắn mỉm cười nói: "Hắc, xú bà nương cùng với xú nam nhân nghe ra cũng hợp nhau phết. Bất quá đây..." hắn không có dừng bước nói: "Tính tình như cô cẩn thận không có ai kết hôn nga!?"
"Ngươi, ngươi..." Tiêu Huân Nhi tức giận liên tục dậm chân.
Tiêu Mị lúc này chạy về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không biết nàng suy nghĩ gì nữa. Tiêu Mị lúc này nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó khẽ lẩm bẩm nói: "Cảm ơn Tiêu Sơn đại ca!?"
Tiêu Sơn ngước đầu xuống nhìn Tiêu Mị hỏi: "Có chuyện!?"
"Ta..." Lúc này thiếu nữ nhờ đến gì đó, sau đó nàng đưa tay vào trong túi áo. Thiếu nữ nhanh chóng đưa tay về phía Tiêu Sơn nói: "Đây là bình đan dược chữa thương mà ta luôn mang theo bên người hy vọng nó giúp ích được cho huynh!"
"Nga" Tiêu Sơn hơi giật mình. Hắn đánh giá kỹ thiếu nữ này sao sánh với bất cứ ai của Tiêu gia nàng cũng với Tiêu Huân Nhi kém hơn là khẳng định so sánh với Tiêu Ngọc thì mỗi người một vẻ. Tiêu Sơn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lọ đan dược chữa thương của Tiêu Mị. Làn da trắng hồng của Tiêu Mị, Tiêu Sơn không nhịn được khi cầm bình đan dược nhẹ nhàng niết lên đó một chút. Tiêu Mị thấy thế thì rụt tay lại, đầu hơi cúi xuống khuôn mặt đỏ bừng.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Cảm ơn!"
Tiêu Mị ngước đầu lên nhìn hắn, hai má nàng đỏ hây hây như tiểu hài từ, nàng nói rất khẽ: "Không có gì!"
Tiêu Sơn đưa tay hắn lên sau đó hít một hơi nói một câu khá lớn ở đây bất kỳ ai đều nghe thấy rõ: "Thật là thơm a!" Nghe thấy thế mọi người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Tên này cực độ vô sỉ, tên này cực độ da mặt dày. Tiêu Mị cúi đầu xuống, quan sát kỹ có thể thấy hai má của nàng đỏ hồng. Tiêu Sơn dở giọng trêu trọc Tiêu Mị, hắn lên tiếng nói: "Ân, loại thuốc chữa thương này thơm thật đấy!" Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Mị, hắn xoay xoay bình đan dược nói một câu rất nhẹ nhàng: "Cảm ơn!"
Tiêu Mị ngước đầu lên nhìn về phía bóng hắn đang rời xa. Tiêu Sơn xoáy đầu lại mỉm cười đồng thời hắn nháy mắt một cái. Cái nhày mắt này trong mắt người khác là cực độ chán ghét không ngờ nó lại làm cho Tiêu Mị sao xuyến. Tiêu Mị nhẹ nhàng đưa tay lên sờ trái tim mình. Trái tim của Tiêu Mị giống như nai con chạy loạn vậy. Hắn chẳng lẽ lại là hoàng tử bạch mã trong truyền thuyết của nàng. Mỗi người con gài tuổi còn trẻ đều hy vọng có một người anh hùng sẽ tiến tới cứu vớt cuộc đời của mình hiển nhiên Tiêu Mị liệt Tiêu Sơn vào loại này. Tiêu Tuyết Nhi nhìn cảnh này thì lòng nàng như đau thắt lại. Đây đến tận cùng là chuyện gì. Huân Nhi nhìn bóng hình hắn rời đi thì nghiến răng nghiến lợi lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện