[Dịch] Tình Yêu Zombie

Chương 4 :  WARM BODIES Isaac Marion neopunk1 CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Người đăng: tobano</font>

Julie gật đầu mà mắt vẫn còn nhìn vào cái đĩa của cô ấy. Mãi đến khi cô ấy mở miệng nói tiếp thì giọng nói đã trở nên nhẹ nhàng, giọng nói chỉ dành cho những kỷ niệm xa vời đã chìm vào quên lãng. "Chuyện gì đó ... đã xảy ra với anh ta. Thật nhiều vấn đề lắm. Tớ nghĩ có lẽ đến một lúc nào đó anh ấy cũng chịu hết nổi và đã biến thành một người hoàn toàn khác. Anh ta từ một đứa bé sáng dạ, nhiệt huyết, hơi tưng tưng tếu tếu và đầy mộng mơ ... và rồi chợt bỏ hết tất cả, gia nhập vào đám Cảnh Vệ .. Anh ta thay đổi nhanh đến đáng sợ vậy. Anh nói anh ta làm tất cả là vì tớ, nào là đã đến lúc anh ấy phải trưởng thành, phải đối diện với hiện thực, phải chịu trách nhiệm vân vân. Nhưng tất cả mọi thứ khiến tớ thích anh ta - tất cả những bản chất đã tạo nên con người anh ta - đã bắt đầu thoái hóa. Đơn giản là anh ta đã bỏ cuộc. Từ bỏ cuộc sống. Cái chết chỉ còn là bước kế tới." Cô ta đẩy đĩa đồ ăn sang một bên. "Chúng tớ lúc nào cũng bàn luận về cái chết. Anh ta cứ lôi cái đề tài đó lên mãi. Đang âu yếm nhau nồng nàn, tự nhiên anh ta ngưng và nói thế này, "Julie, em nghĩ bây giờ người ta sống thọ bao lâu?" Hay là, "Julie, khi anh chết, có phải em sẽ là người cắt cái đầu anh xuống không?" "Cái này có phải là đỉnh cao lãng mạn không đây trời?" Cô ấy dõi mắt nhìn về phía đồi núi xa xa ngoài cửa sổ máy bay. "Tôi đã thử khuyên anh ta, ráng hết sức để giữ anh ta lại, nhưng hai năm vừa qua mọi người đều nhận thấy rõ là anh ta đã ... xong rồi. Tôi không biết ngoại trừ Chúa và Vua Arthur phục sinh để chuộc tội cho trái đất này thì còn ai có thể mang anh ta trở về. Bản thân tớ thì chắc chắn là không đủ rồi." Cô ấy nhìn tới tớ. "Anh ta có sống lại không đây? Trở thành một trong bọn các anh?" Tớ nhắm mắt, nhớ lại mùi vị thơm béo từ bộ não hồng hào của tên này rồi chỉ lắc đầu. Cô ta lặng người đi một đỗi. "Không phải là tôi không buồn khi anh ta ra đi. Tôi, tôi ..." Giọng cô ấy rưng rưng. Cô ta khựng lại rồi hắng giọng: "Tôi buồn lắm, nhưng anh ta lại muốn được như thế. Tôi biết anh ta muốn được như thế." Một giọt lệ trào ra từ bên khoé mắt khiến cô ta hơi giật mình. Cô ấy quẹt ngang cứ như đấy là một con ruồi. Tớ đứng dậy gấp cái dĩa đồ ăn của cô ta rồi bỏ vào sọt rác. Đến khi tớ ngồi trở lại thì mắt cô ta đã ráo nhưng vẫn còn đỏ. Cô ấy sụt sịt mũi rồi cười gượng với tớ. "Tôi đoán là tôi nói linh tinh nhiều thứ xấu về Perry lắm, nhưng tôi đây cũng chẳng phải là người vui vẻ ngời ngời chi cho lắm, anh biết không? Bản thân tôi cũng rách việc lắm. Chỉ là tôi ... vẫn còn sống nhăn thôi. Càng ngày càng rách việc." Cô ta cười đứt quãng. "Kỳ lạ ghê, tôi chưa bao giờ nói mấy chuyện này với ai cả, nhưng anh thì... ý tôi là anh ít nói quá, chỉ ngồi đấy nghe, cứ như là tôi đang trò chuyện với Thượng Đế vậy." Nụ cười và con người của cô ta trở nên mông lung một đoạn thời gian. Đến khi mở miệng trở lại thì giọng nói cô ta đã trở nên dè chừng và đều đều, còn cặp mắt thì đảo khắp cả khoang máy bay ngắm nghía các con bù lon ốc vít và ngay cả những mảnh giấy cảnh báo dán trên vách. "Thời còn trẻ tôi đã từng chơi xì ke ma túy. Bắt đầu từ hồi 12 tuổi cơ và đã thử đủ cả. Ngay cả đến giờ thỉnh thoảng tôi cũng vẫn còn tí bia rượu và cần sa khi có dịp. Có lần còn làm tình với một thằng để kiếm tiền cơ, hồi 13 tuổi ấy. Chẳng phải là ham hố tiền bạc gì - dạo đó thì ngay cả tiền bạc cũng chẳng đáng giá gì cả. Làm là vì cái việc ấy nó tởm lợm quá nhưng chính tôi lại cảm thấy tôi đáng bị trừng phạt kiểu đó." Cô ta nhìn lấy cổ tay của mình, những vết sẹo trên đó trông cứ như bị đóng tem từ các sô trình diễn nhạc man rợ. "Tất cả các thứ ghê tởm mà người ta tự làm cho chính bản thân mình... tất cả thứ đó có thể đều là một anh biết không? Chính là cách để bịt miệng chính bản thân mình. Để giết ký ức mà không giết chính mình." Mọi thứ chìm vào yên lặng một lúc thật lâu. Cặp mắt cô ta đảo khắp sành, còn tớ thì cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, chờ cho cô ta hoàn hồn trở lại. Cô ta hít một hơi thật sâu rồi vừa nhìn tớ vừa nhún nhẹ vai: "Kệ đi" cô ta nói thật nhỏ nhẹ và ráng nặn ra được một nụ cười. Tớ từ từ đứng dậy đi về phía máy chơi dĩa nhựa của tớ. Tớ lấy ra một dĩa tớ thích trong đám dĩa nhựa LP. Dĩa này là dĩa nhạc gồm các bài không nổi tiếng lắm pha trộn từ nhiều dĩa khác nhau của Sinatra. Tớ cũng chẳng biết tại sao mình thích dĩa này như vậy. Có lần tớ không nhúc nhích suốt ba ngày, chỉ nhìn cái dĩa nhựa này quay vòng vòng. Tớ biết rành các vòng nhạc trên dĩa này như chỉ tay mình vậy. Người ta thường nói âm nhạc là công cụ truyền đạt rất tuyệt vời. Tớ tự hỏi không biết cái này còn đúng trong thời đại hậu người sống, hậu sinh tồn này không. Tớ để dĩa nhạc lên máy rồi bắt đầu đặt cây kim rà lên trên dĩa, nhảy bài nhạc, nhảy lời, quay tứ lung tung trên dĩa chỉ để tìm các chữ tớ muốn nói. Cả đoạn nhạc phát ra lạc điệu, lạc nốt, rè rè cứ như vải quấn bị xé toạc, nhưng âm thanh thì lại tuyệt vời. Giọng hát nam trung mềm mại của Frank (Sinatra) thể nào cũng hơn cái giọng ồm ộp của tớ cho dù tớ có bắt chước cách nói của Kennedy. Tớ đứng trước dĩa hát cắt ráp những lời từ trong tim tớ để truyền nó ra ngoài không gian chung quanh. Anh không cần biết em bị gán cho là - rẹt rẹt - khi mọi người nói em - rẹt rẹt - xấu xa đồi bại - rẹt - vì anh, đừng thay đổi dầu chỉ một chút, nếu em không - rẹt - vì em tuyệt vời - rẹt - chỉ như hiện giờ thôi - rẹt - em tuyệt vời .... tuyệt vời ... Thế thôi.... Sau đó tớ để dĩa nhạc tiếp tục chơi như thường lệ rồi ngồi xuống trước mặt Julie. Cô ta nhìn chằm chằm lấy tớ, cặp mắt rươm rướm đỏ lựng. Tớ để tay lên ngực cô ta để cảm giác được nhịp đập nhè nhẹ bên trong như một giọng nói nỉ non theo một ngôn ngữ riêng của nó. Julie sụt sịt mũi rồi lấy tay quẹt. "Anh là ai đây?" Đây là lần thứ hai cô ta hỏi tớ câu này. Tớ mỉm cười một chút rồi đứng lên rời khỏi máy bay, để lại câu hỏi của cô ta vương vấn bên trong mà vẫn chưa trả lời được. Từ lòng bàn tay, tớ có thể cảm nhận được nhịp đập của cô ấy để thế vào nhịp đập con tim tớ không hề có. Đêm đó, tớ ngủ thẳng một giấc trên sàn ngay Cổng 12. Giấc ngủ mới này dĩ nhiên là hoàn toàn mới lạ. Cơ thể bọn thôi không biết "mệt", không biết "nghỉ ngơi". Nhưng cứ sau một khoảng thời gian, vài ngày, hay vài tuần thức liên tục thì cái não cũng không chịu nỗi, và thế là chúng tớ sẽ ngã gục. Chúng tớ cứ để kệ bản thân chết đi, tắt hẳn nó và không hề suy nghĩ trong vài giờ, vài ngày, vài tuần. Mặc kệ là bao lâu cho đến khi tích tụ đủ năng lượng để cơ thể bám víu thêm một khoảng thời gian tới. Vấn đề này chẳng hề êm ả, đáng yêu tí nào cả, nó rất là ghê tởm và bó buộc. Nhưng tối nay một chuyện hoàn toàn khác lạ xảy ra. Tớ mơ. Những cảnh tượng tối tăm, mờ ảo, nhạt nhoà không màu sắc như thể phim cũ kỹ cả trăm năm từ đời sống trước đây của tớ nhấp nháy trong giấc ngủ. Những bóng người bước qua các khung cửa vặn vẹo đi vào các căn phòng âm u. Các giọng nói vang trong đầu tớ, ồm ồm nhừa nhựa như giọng các tên khổng lồ say rượu. Tớ đang chơi một môn thể thao mơ hồ gì đó, đang xem một cuốn phim tạp nham gì đó. Tớ nói cười một cách mập mờ. Giữa những đoạn trí nhớ nhập nhoè từ một cuộc sống chưa hề bị soi mói của tớ, tớ chợt thoáng thấy được trò tiêu khiển xưa của tớ. Hình như là tớ đã từng háo hức theo đuổi thức thực dụng gì đó mà phải đổ máu vì nó. Ghita? Khiêu vũ? Đua xe địa hình chăng? Mặc kệ là thứ gì đó, nó cũng không đủ khả năng xuyên thủng màn sương mù bịt chặt trí nhớ của tớ. Mọi thứ vẫn đen ngòm. Rỗng tuếch. Không tên tuổi. Tớ bắt đầu tự hỏi mình từ đâu tới. Con người hiện giờ của tớ, cái thế thân lóng ngóng vụng về này... có phải được hình thành trên nền tảng cuộc sống xưa của tớ chăng? Hay là tớ đội mồ sống dậy và có một bắt đầu hoàn toàn mới? Có bao nhiêu phần của tớ là được thừa hưởng lại, có bao nhiêu phần là tự tạo mới nguyên? Những câu hỏi mà trước giờ chỉ dậm chân trong vòng nghiền ngẫm thì nay bỗng nhiên trở nên cấp bách một cách kỳ lạ. Có phải là tớ bị trói buộc vì những việc trước đây? Hay là tớ có quyền chọn lựa thay đổi? Tớ thức giấc, mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Những ký ức vốn chẳng có bao nhiêu kia, đã hoàn toàn bốc hơi. Trời vẫn còn khuya mà tớ thì vẫn nghe tiếng con vợ làm tình với thằng bồ mới đằng sau cánh cửa văn phòng nhân viên gần đó. Tớ ráng mặc kệ bọn họ. Hôm nay đã lủi đầu vào nhằm lúc họ đang làm một lần rồi. Lúc đó tớ nghe tiếng động, cửa lại mở nên tớ đi vào. Bọn họ chình ình ra đấy, hai cái thân xác trần trụi bang nhau rầm rầm một cách gượng gạo. Họ gầm gừ, chộp bóp các mảng thịt nhợt nhạt của nhau. Tên kia thì xụi lơ, con vợ tớ thì khô rang khô rốc. Cả hai ngớ ngẩn nhìn nhau, chẳng biết động lực nào thúc đẩy bọn họ ôm rịt lấy nhau tạo thành mớ tay chân quấn chằng chịt nhễ nhại mồ hôi này. Cặp mắt họ nhìn nhau như thể đang hỏi lẫn nhau, "Mày là đứa nào?" trong lúc họ đang hẩy hẩy nhấp nhấp như hai con rối thịt. Bọn họ chẳng những không dừng lại mà còn tái diễn thêm khi thấy tớ đứng đó. Họ vừa cạ nhau vừa nhìn tớ. Tớ chỉ gật đầu rồi đi trở về Cổng 12, đây là đòn cuối cùng khiến cái đầu tớ suy sụp hẳn. Tớ ngã gục xuống sàn và thiếp đi. Tớ không biết tại sao tớ đã hoàn tỉnh trở lại chỉ sau vài giờ căng thẳng ngắn ngủi. Tớ vẫn còn cảm thấy gánh nặng của những mối suy tư đè lên cái não mong manh của mình, nhưng tớ không tin là có thể ngủ trở lại. Trong đầu tớ vang lên tiếng rè rè tẹt tẹt khiến tớ tỉnh người lại. Và thế là tớ làm cái việc mà chỉ có nó mới giúp tớ nhẹ thở trong những lúc thế này. Tớ rút từ trong túi ra mớ não cuối cùng. Mớ năng lượng thông tin bắt đầu bị tiêu hóa dần từ bộ não, bắt đầu từ các đám tạp nhạp. Nào là các câu từ hay của phim ảnh, nào là các lời sầm sì về các siêu sao và cả các mớ khẩu hiệu chính trị, cả đám dần dần tan biến đi, chỉ chừa lại những đoạn sâu đậm và lắt léo nhất trong ký ức. Khi bộ não chết đi dần dần thì các hình ảnh trong não lại trở nên rõ ràng và chất hơn, để càng lâu càng tốt cứ như là rượu ủ lâu năm. Mảnh não trong tay tớ đã hơi teo lại và ngả sang màu nâu xám xịt. Tớ có may mắn lắm thì cũng chỉ có thêm được vài phút thời gian cuộc đời của Perry với phần còn lại, nhưng đảm bảo là những phút này sẽ rất là rực rỡ đầy sắc. Tớ nhắm mắt lại và tọng thẳng nó vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ thầm. Khoan hãy bỏ đi Perry ơi. Thêm một chút thôi, một chút thôi mà. Làm ơn. Tớ bừng tỉnh lại từ trong bóng tối âm u khi mình bị đẩy vào một vùng đầy ánh sáng và tiếng ồn. Một bầu không khí mới lạ bao quanh tớ, rửa sạch sẽ mọi mùi vì thân thuộc của quê nhà trên người. Tớ cảm thấy bụng đau quặn lên như bị ai rạch trúng một phát vậy. Tớ chẳng là ai ở đây, chỉ một mình tớ, nhỏ bé, yếu đuối và vô cùng cô đơn. Tớ đã bị bứng lên và quăng về phương trời xa xôi và đã gặp được cho cô ta. Cô ta quấn chặt lấy tớ, bản thân cô ấy bao la êm đềm hơn trong trí tưởng tượng của tớ. Tớ ráng sức mở to hai mắt. Cô ta bao la, vĩ đại. Cô ta là cả thế giới này. Thế giới này đang mỉm cười với tớ, và khi cô ta mở miệng thì chính là giọng nói của Thượng Đế, vang vọng và trải rộng và có ý nghĩa, bằng những từ không thấu hiểu được, vang vọng vô nghĩa trong trí óc trống rỗng của tớ. ..... Cô ta nói --- Tôi đang ở trong một căn phòng tăm tối méo mó để thu thập và đóng gói mớ dụng cụ y tế. Một đoàn nhân viên dân sự mới nhận việc đi chung với tôi trong chuyến đi cứu hộ này, ai nấy cũng được chính tay đại tá Rosso chỉ định ngoại trừ một người. Một cô gái tự xin đi theo đoàn và chính cô ấy nhìn ra được gì đó trong ánh mắt tôi và lo cho tôi. Chính cô ấy muốn cứu lấy tôi. "Các bạn có nghe gì không?" Julie vừa lên tiếng vừa đảo mắt nhìn mọi người. "Không," tôi trả lời lập tức trong lúc vẫn tiếp tục đóng hàng. "Tôi có nghe." Nora nói rồi lấy tay gạt mớ tóc xoắn đang che mắt. "Pear, có lẽ chúng ta nên..." "Bọn mình không sao mà. Đã soát hết rồi, chúng ta an toàn lắm. Làm việc đi." Bọn họ liên tục nhìn tôi, cái nhìn chăm chú như thể đám nhân viên bệnh viện đang sẵn sàng can thiệp nếu có chuyện khẩn cấp. Chẳng thay đổi được gì cả, tôi sẽ không khiến họ lâm vào cảnh hiểm nghèo, nhưng tôi vẫn phải tìm cách. Khi tôi ở một mình, lúc không ai để ý, tôi sẽ hành động. Tôi sẽ khiến việc đó xảy ra. Bọn họ ráng cố gắng lắm nhưng tình yêu cao đẹp của họ cho tôi càng khiến tôi lún sâu vào vũng lầy. Tại sao không ai hiểu rằng bây giờ tất cả đã quá muộn màng? Rồi thì tôi cũng nghe được tiếng động đó. Tiếng bước chân lên cầu thang rầm rầm, tiếng cả đám lầu bầu. Có phải là tai của Julie thính hơn hay đơn giản là tôi chẳng thèm nghe ngóng gì nữa? Tôi cầm khẩu súng săn lên và quay người ---- Không, tớ lao thẳng vào khung cảnh đang diễn ra. Đây không phải là thứ tớ muốn xem. Điều khiến tớ ngạc nhiên là mọi thứ đều khựng lại. Perry ngước mắt nhìn tớ rồi mở giọng nói mơ màng: "Đây là ký ức đấy, nhớ chưa? Mày chỉ là khán giả thôi. Nếu không muốn xem thì có thể quẳng nó đi." Thật là sốc quá. Đoạn ký ức này đã vượt khỏi khuôn khổ bài bản. Có phải là tớ đang đối thoại với cái bộ ký ức mà tớ đang xơi đây không? Tớ chẳng biết bao nhiêu phần trong đoạn này là Perry thật sự và bao nhiêu phần là do chính tớ, nhưng tớ thật là bị choáng. Bọn tao muốn xem cuộc sống của mày! Tớ hét lớn với hắn. Không phải cái thứ này! Tại sao mày muốn cái ký ức cuối cùng là đoạn chiếu lại cái chết bẩn thỉu, vô nghĩa của mày? Mày tưởng cái chết không có chút ý nghĩa nào sao? Hắn vặn lại, rồi nạp một viên đạn vào khẩu súng săn. Julie và đám người kia chỉ bồn chồn sốt ruột đứng chựng lại như các món đồ dàn cảnh phông nền. "Nếu là mày thì mày có muốn ghi nhớ lại nếu có khả năng không? Nếu không thì thế nào mày có thể tái tạo một phiên bản mới của chính bản thân mày?" Phiên bản mới? "Đương nhiên, cái xác đần độn nhà mày." Hắn đưa súng lên nhắm và chậm rãi rà khắp căn phòng, khi quét ngang sang Berg thì có khựng lại một chút. "Có cả ngàn kiểu sống và chết trong khuôn khổ trừu tượng, chứ đừng nói chi là ẩn dụ. Mày đâu có muốn cứ chết suốt cả đời đâu nhỉ?" Ừ, thì đúng là không muốn rồi.... "Vậy thì thoải mái đi và để tao làm chuyện tao cần làm." Tớ nuốt cục nghẹn trong cổ và nói "Ok" - cầm khẩu súng săn lên và quay người, trong lúc tiếng bước chân ầm ầm đổ lên tầng lầu của chúng tôi. Cánh cửa căn phòng bung mở và cả đám chúng nó gào thét ùa vào. Chúng tôi bắn chúng nó, chúng tôi bắn chúng nó, chúng tôi bắn chúng nó, nhưng bọn chúng nhiều quá và bọn chúng nhanh quá. Tôi nhào lên người Julie và ráng hết sức mình che chắn cho cô ta. Không. Trời ạ. Đây không phải là cái tôi muốn. Một thằng ốm tong thình lình xuất hiện sau lưng tôi rồi chộp lấy chân tôi. Tôi té và đập đầu lên bàn khiến tầm mắt choáng váng đỏ rựng. Tất cả đều sai lầm nhưng rồi màu đỏ dần biến sang đen rồi thì tôi vẫn hớn hở hét lên được một tiếng thật to trong cao trào trước khi tôi ra đi vĩnh viễn trong giấc ngủ ngàn thu. Cuối cùng rồi cũng xong. Cuối cùng rồi cũng xong! Nhưng rồi thì ---- * "Perry." Một cú thụi vào sườn tôi. "Perry" "Hả?" "Anh đừng có ngủ luôn giùm em trong hoàn cảnh này chứ." Tôi mở mắt. Cả tiếng đồng hồ dưới ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào cặp mắt nhắm nghiền của tôi đã khiến màu sắc thế giới trở nên xám xanh, như thể tấm bích chương phim ảnh cũ kỹ đang dần ngả màu trên khung cửa kiếng tiệm thuê video sắp sập tiệm. Tôi quay đầu và đưa mắt nhìn cô ta. Cô ta cười tinh quái rồi thụi tôi cái nữa. "Đùa thôi, ngủ tiếp đi." Tôi có thể thấy những cây cột chống nóc sân vận động màu trắng ngay sau lưng cô ta, rồi đằng sau đó nữa là bầu trời xanh thẫm. Tôi từ từ để mắt mình thay phiên nhau tập trung vào cô ta và bầu trời, để mặt cô ấy nhoà đi trong màn mây màu cam vàng rồi trở nên rõ lại. "Gì vậy?" Cô ta hỏi. "Nói cho anh nghe điều gì mang lại hy vọng đi." "Hy vọng kiểu gì?" Tôi ngồi dậy, bó tay ngang gối rồi dõi mắt nhìn về phía thành phố chung quanh, những căn cao ốc sụp đổ, những con đường vắng lặng, bầu trời đơn côi, trong xanh nhưng lại yên ắng chết người, không hề có những lằn trắng do máy bay bay qua để lại. "Cho anh biết đây không phải là tận thế." Cô ta nằm đó cả phút để nhìn bầu trời. Sau đó cô ấy ngồi dậy và kéo một bên tai nghe ra khỏi mớ tóc rối vàng hoe. Cô ấy để bên tai nghe vào tai tôi. Tiếng đàn ghita rải ngắt khoảng, tiếng ban giao hưởng dâng cao, tiếng ooh aah của dàn đồng ca, và rồi giọng hát buồn buồn mơ màng của John Lennon về một tình yêu bất diệt không bờ bến. Tất cả mọi người tham gia trong bài nhạc này giờ đã là những bộ xương dưới mồ, nhưng họ đang hiện hữu vàng đang khích lệ, mời gọi tôi liên hồi. Khúc nhạc cuối phai đi và như đã phá vỡ thứ gì đó trong tôi khiến nước mắt được vặn ra từ hốc mắt tôi. Sự thật rành rành và sự dối trá không né khỏi đang kề cận lẫn nhau như thể Julie và chính tôi. Cho tôi cả hai thứ có được không? Tôi có thể nào sống sót trong thế giới nguyền rủa này mà vẫn có thể yêu Julie không, người mà mộng mơ siêu thoát cõi này? Ít nhất trong giờ phút này, với sợi dây tai nghe màu trắng nối liền giữa não cô ta và tôi, tôi cảm giác được là tôi có thể làm thế được. Không gì có thể thay đổi thế giới của tôi. Lennon hát đi hát lại. Không có gì có thể thay đổi thế giới của tôi. Beattles - Across The Universe Julie hát giọng cao còn tôi thì hầm hừ trầm trầm theo bài hát. Ngay tại mái nhà trắng nóng bỏng của chốn nhân sinh cuối cùng, chúng tôi đưa mắt nhìn vào cái thế giới đang nhanh chóng thay đổi trong tuyệt vọng mà không cách nào trở ngược lại được, và chỉ có thể hát: Không gì có thể thay đổi thế giới của tôi. Không gì có thể thay đổi thế giới của tôi. Tớ nhìn lên trần nhà của sân bay rồi bỏ mẫu não cuối cùng của Perry vào miệng nhai, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi phun nó ra như mẩu xương sụn. Câu truyện đã kết thúc. Sinh mạng này đã mãi mãi ra di. Tớ cảm thấy cặp mắt mình cay cay, lòng cầu mong cho những giọt nước mắt mà hốc mắt tớ không tài nào nặn ra được. Tớ cảm thấy mình đã mất đi một người thân. Một người anh em. Một người anh em song sinh. Linh hồn anh ấy đang ở đâu? Tớ có phải là hóa thân hậu thế của Perry Kelvin hay không? Rồi tớ cũng thiếp đi trong giấc ngủ. Tớ chìm vào bóng đen. Các phân tử của trí não tớ vẫn phân bố khắp nơi và tớ vẫn vừa lướt qua không gian trơn trượt đen ngòm này vừa ráng chạm vào chúng như chạm vào đom đóm. Mỗi lần tớ ngủ, tớ biết tớ có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ai mà biết mình có thể tỉnh lại được chứ. Cứ như là quẳng cái não bé tí, bất lực vào một cái giếng sâu không đáy, rồi cầu may sao cho khi mình dùng sợi dây câu cá kéo nó lên mà nó vẫn chưa bị gặm tới xương bởi đám quỷ quái không tên ở dưới đó. Hy vọng là lúc kéo lên vẫn còn chút gì đó. Có lẽ vì thế mà tớ chỉ ngủ vài giờ mỗi tháng. Tớ không muốn lại chết thêm lần nữa. Chuyện này gần đây đã trở nên rất rõ ràng đối với tớ, đây là một nguyện vọng tuyệt đối mà tớ không ngờ là tớ có được: tớ không muốn lại chết thêm lần nữa. Tớ không muốn bị tan biến. Tớ muốn được ở lại. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang