[Dịch] Tình Yêu Zombie

Chương 2 :  WARM BODIES Isaac Marion

Người đăng: tobano</font>

Tớ thích cô ấy. Tớ đưa tay sờ tóc cô ta. Giống như tớ, tình trạng thoái hóa của cô ở vào thời kỳ đầu tiên. Da cô hơi xanh xao, mắt cô hõm vào nhưng cô không có xương xẩu hoặc bộ đồ lòng nào lòi ra ngoài. Con ngươi mắt cô được đặc biệt bao phủ bởi một màu xám kỳ lạ giống như tất cả zombie khác. Quần áo cô mặc là một cái váy đen và một cái áo dài tay màu trắng. Tớ nghi ngờ cô ấy là chiêu đãi viên. Một cái bảng tên gắn ở ngực cô ấy. Cô ta có tên. Tớ chăm chú nhìn vào bảng tên, tớ cúi sát đưa mặt gần vào ngực cô ta nhưng điều này cũng không xong. Những chữ cái xoay tới xoay lui trong cái nhìn của tớ. Tớ không thể giữ chúng lại. Chúng luôn trốn tránh tớ, chỉ là một dãy những vạch và vết vô nghĩa. Lại thêm một điều tức cười từ zombie của gã M, từ bảng tên đến báo chí, câu trả lời cho câu hỏi bọn tớ đã được viết ra chúng quanh bọn tớ nhưng vấn đề là bọn tớ không biết làm sao để đọc. Tớ đưa tay chỉ vào bảng tên và nhìn vào mắt cô ta, “ Tên …bạn.” Cô ta nhìn tớ vẻ mặt vô cảm. Tớ tự chỉ vào mình và phát âm cái tên còn lại của mình, “Rrr.” Rồi lại chỉ vào cô ta lần nữa. Hai mắt cô ta chợt nhìn xuống đất, cô ta lắc đầu. Cô không nhớ gì cả. Cô không thể phát một âm giống như tớ và M. Cô ta không là ai cả. Có phải tớ mong muốn quá nhiều không? Tớ vội nắm lấy tay cô ấy. Hai đứa rời xa băng chuyền, ở giữa có dãi phân cách nhưng hai tay vẫn còn vươn ra nắm chặt lấy nhau. Thế là cô gái này và tớ đã yêu nhau. Hoặc là cái gì đó tương tự mà thôi. Trước đó tớ còn nhớ tình yêu giống cái gì. Đó là những cảm xúc phức tạp và ảnh hưởng sinh hóa trộn lẫn với nhau. Bọn tớ phải có những kỳ thi tỉ mỉ để thông qua, những liên hệ cần được mài dũa nhiều lần lên xuống với nước mắt và gió xoáy. Nó vốn là một thử thách, một bài tập về đau thương nhưng nó luôn sống động. Tình yêu mới đơn giản hơn nhiều. Dễ dàng hơn. Nhưng rất nhỏ bé. Bạn gái tớ không nói nhiều. Hai đứa tớ đi xuyên qua hành lang vang vọng tiếng của phi trường, thỉnh thoảng đi ngang qua vài người đang nhìn chăm chú ra ngoài hoặc vào tường. Tớ cố gắng nghĩ ra điều gì để nói nhưng tiếc thay không nghĩ ra được điều gì và nếu như có nghĩ ra điều gì tớ cũng chẳng thể nói ra được. Đây là trở ngại lớn nhất, là tảng đá lớn nhất trong những tảng đá rơi rớt trên con đường của tớ. Trong thâm tâm, tớ là một nhà hùng biện, tớ có thể leo lên giàn chống đỡ rắc rối nhất của từ ngữ để đạt tới trần nhà của giáo đường và vẽ ra những ý nghĩ của mình. Nhưng khi tớ mở miệng, tất cả đều sụp đổ. Cho tới giờ kỷ lục cá nhân về phát âm của tớ là 4 âm trước khi nó bị ….kẹt. Tớ có thể là một zombie hùng biện hạng nhất trong cái phi trường này. Tớ không biết tại sao bọn tớ không nói. Tớ không thể giải thích sự im lặng ngạt thở đang treo trên thế giới bọn tớ, chia lìa bọn tớ mỗi người một nơi như là tấm phân cách làm bằng Plexiglas trong chỗ viếng thăm nhà tù. Phát âm giới từ là sự đau đớn, mạo từ thì gian khổ, tính từ thì điều không thể với tới. Có phải sự câm lặng này là một thương tật thật sự của cơ thể? Đây là một trong những triệu chứng đang “Chết”. Hoặc là bọn tớ chẳng có gì để nói? Tớ cố gắng nói chuyện với cô bạn gái, thử vài câu vụng về, đặt những câu hỏi hời hợt, mong thấy được phản ứng của cô ấy, dù chỉ là một chớp động của trí khôn. Nhưng cô ta chỉ nhìn vào tớ, ý nói tớ là kẻ kỳ quặc. Bọn tớ lang thang hàng giờ không định hướng rồi cô ấy nắm chặt tay tớ dẫn tớ đi một nơi nào đó. Bọn tớ vất vả đi xuống thang cuốn đã ngừng hướng ra ngoài phi đạo. Tớ thở dài mệt mỏi. Cô ấy dẫn tớ đến giáo đường. Bọn “Chết rồi” đã dựng lên một khu tôn nghiêm trên phi đạo. Vào một thời điểm nào đó xa xa trong quá khứ, ai đó đã đẩy những chiếc xe cầu thang thành vòng tròn tạo nên một giảng đường có bậc thang. Bọn tớ tập hợp ở đây, đứng chỗ này, giơ tay lên và rên rỉ. Bọn Boneys cổ xưa vẫy khúc tay xương xẩu ở giữa vòng tròn, làm nên những tiếng kẽo kẹt khô khan, một bài giảng đạo không lời thông qua những cái nhe răng. Tớ không hiểu đó là cái gì. Tớ không nghĩ bất kỳ ai trong bọn tớ hiểu được. Nhưng đó là thời điểm duy nhất bọn tớ muốn tập hợp dưới bầu trời rộng mở. Một cái miệng vũ trụ mênh mông, những dãy núi ở phương xa tựa như những cái răng trong cái sọ đầu người của Thượng Đế, đang mở miệng ngáp để nuốt chửng bọn tớ. Để bọn tớ trôi xuống nơi mà bọn tớ nên ở. Bạn gái tớ có vẻ mộ đạo hơn là tớ. Cô nhắm mắt và vẫy tay một cách nhiệt tâm. Tớ đứng bên cạnh cô và giơ tay lên trong im lặng. Được sự gợi ý không rõ nào đó hoặc có thể bị thu hút bởi sự nhiệt tình của bạn gái tớ, bọn Boneys ngừng thuyết giảng và nhìn chăm chú bọn tớ. Một trong bọn họ tiến tới trước, leo lên cầu thang bọn tớ và nắm lấy cổ tay bọn tớ rồi dẫn bọn tớ xuống vòng tròn trung tâm và giơ tay bọn tớ lên. Một âm thanh như tiếng gầm, môt âm thanh siêu phàm có vẻ giống như tiếng xé gió từ một cái tù và đi săn bị gẫy, lớn tiếng đến bất ngờ, xua đuổi bầy chim bay ra khỏi những cái cây. Giáo đoàn trả lời bằng tiếng thì thầm, và thế là xong. Bọn tớ trở thành vợ chồng. Bọn tớ trở lại chỗ ngồi. Buổi cầu nguyện bắt đầu trở lại. Cô vợ mới của tớ lại nhắm mắt và vẫy tay. Sau hôm đám cưới, bọn tớ có con. Một nhóm nhỏ bọn Boneys chặn bọn tớ lại trong hành lang và giới thiệu chúng. Một đứa con trai và một đứa con gái khoảng 6 tuổi. Đứa bé trai có tóc xoăn vàng, da và mắt xám, có lẽ thuộc chủng tộc Châu Âu (Caucasian). Đứa bé gái có màu da xám đậm hơn với tóc đen, đôi mắt nghiêm khắc hõm sâu thâm quầng. Nó có thể là người Ả rập. Bọn Boneys đẩy chúng tới, chúng thử cười và ôm lấy chân bọn tớ. Tớ vỗ nhẹ lên đầu bọn chúng và hỏi tên nhưng chúng không có tên nào cả. Tớ thở dài, vợ tớ và tớ tiếp tục bước đi, tay trong tay với những đứa con mới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang