[Dịch]Truyền Kiếm - Sưu tầm

Chương 69 : Tứ Linh Đồ.

Người đăng: 

.
Tại biên thành Triệu quốc Nam Cương, trong một căn tửu lầu. “Thời gian vừa qua, phía Nam tà đạo xuất hiện ba đại Tà Vương, liên minh cùng với sáu đại thế lực chính đạo nhằm vây công Chú Kiếm Sơn Trang, kết quả là toàn quân bị tiêu diệt, nghe đồn Linh Kiếm Sư cửu giai cũng bị giết toàn bộ! Phía Nam ngày nay của chúng ta xem ra đã thay đổi.” Một người khách uống rượu chậm rãi nói. “Hiện tại chỉ sợ toàn bộ bốn châu phía Nam không một ai dám không nghe Chú Kiếm Sơn Trang ra lệnh, nghe nói các thế lực của đại gia tộc phía Nam còn lại thi nhau đồng ý thành lập Liên Minh Chính đạo, hơn nữa còn bầu ra Chú Kiếm Sơn Trang làm minh chủ, nhưng lại bị Chú Kiếm Sơn Trang từ chối.” “Chú Kiếm Sơn Trang có thể có ngày hôm nay đúng là do may mắn có Thiếu trang chủ tiền nhiệm trở về, kịp thời ngăn chặn cơn sóng dữ, giết sạch hai đạo liên quân chính - tà của chín thế gia tại Chú Kiếm Sơn Trang.” “Nghe nói vị Thiếu trang chủ tiền nhiệm này bị đuổi khỏi Sơn trang, vậy mà hắn bỏ qua mọi oán hận lúc trước, giúp Chú Kiếm Sơn Trang giải vây. Chà chà.., đúng là không thể xem xét theo người thường. Nếu là ta, ta sẽ mặc kệ bọn họ sống chết.” “Ngươi nói sai rồi, tên Thiếu trang chủ này làm sao có thể hận được, vị Trang chủ Mạc Thiên chính là cha của hắn, nhìn thấy cha mình gặp nạn thì hắn có thể không cứu sao?”. Những người khách uống rượu lại thi nhau gật đầu, rồi sau đó liền chuyển sang chuyện khác bàn tán. “Các ngươi đoán xem, liệu Thiếu trang chủ đã trở thành Kiếm thánh chưa?. Nếu không thì tại sao có thể dựa vào thực lực chém giết Cửu đại thế lực và hơn một vạn liên quân?”. “Cho dù là không phải Kiếm thánh thì cách tu vi đấy cũng không xa, nghe đồn Thiếu trang chủ lúc mới sinh ra đã gặp phải dị tượng, Vạn kiếm tề minh, đáng tiếc là bị phế mất một kinh mạch, bởi vậy mới bị đuổi ra khỏi Sơn Trang. Thật không ai ngờ chỉ hai năm sau trở lại đã tu thành Kiếm Thánh trong truyền thuyết, không biết trong lòng những người đã từng đuổi hắn đi đang có cảm xúc thế nào?”. “Ha ha, còn có thể có cảm giác gì nữa? Nhất định là xấu hổ và hối hận muốn chết!”. “Ha ha ha ha….”. Tất cả mọi người đều nhiệt tình hưởng ứng tranh luận mà không để ý trong góc có một nhóm người đặc biệt đang uống rượu. Nhóm người này chia ra ngồi ở hai bàn. Một bàn hai người, một bàn bốn người. Tất cả đều khoác trên người một chiếc áo choàng đen, nhìn dáng vẻ bên ngoài thì đều là nữ tử, ngoài ra trên mỗi người đều có một luồng khí lạnh, quy tụ lại thành một bức tường lãnh lẽo, phóng xuất ra xung quanh làm cho mọi người không dám đến gần, chỉ biết đứng từ xa nhìn đến. “Chúng ta đi thôi!”. Chính là hai người ngồi trong một bàn lên tiếng, âm thanh dịu dàng mềm mại, nhìn qua là một vị phu nhân, tuy âm thanh dịu dàng nhưng không hề che giấu cử chỉ lạnh lùng ra bên ngoài. Thị nói xong liền đứng lên, bước về phía cửa quán rượu. Những nữ tử khác không dám chậm trễ, lập tức thi nhau rời ghế đi theo, chỉ có duy nhất một cô gái ngồi ở bàn bốn người phía trong là có chút thất thần, nữ tử bên cạnh nhìn thấy vậy liền kéo nàng đứng dậy nói: “Thanh nhi Tiểu sư muội, chúng ta phải đi thôi.”. Lúc đó cô gái kia mới bừng tỉnh bèn đứng lên, theo mọi người bước ra ngoài. Sáu người đi thẳng ra phía ngoài thành, đến một con đường vắng vẻ, lúc này nữ phu nhân đi đầu mới duỗi ngón tay bắn ra một đạo lưu quang, rơi xuống bên cạnh nàng, nhìn kỹ là một thanh Linh Kiếm băng tinh, tràn ngập khí lạnh, đám thực vật xung quanh trong vòng mấy trượng đều bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng. “Còn hơn ba mươi dặm nữa là đến Đầm Lầy Mê Vụ, chúng ta sẽ Ngự kiếm bay qua!”. Phụ nhân nói xong liền liếc nhìn một người: “Thanh nhi còn chưa Trúc Cơ, Tùng nhi! Ngươi là Đại sư tỷ, ngươi đưa Thanh nhi.” “Vâng, thưa sư tôn.” Một nữ tử cung kính trả lời, nghe giọng cũng không còn trẻ, trông dáng vẻ như là một người phụ nữ trung niên. “Đi thôi!”. Phu nhân đi đầu, dẫm thẳng lên Băng Tinh Kiếm, hóa thành một quang mang bảy sắc cầu vồng, bay lên không trung. Những nữ tử còn lại vội kết tay thành Kiếm Quyết, từng đạo lưu quang từ kiếm nang bên hông bay ra, sau đó tất cả dẫm lên Linh kiếm, theo sát phu nhân kia. “Sư muội, lên đây đi!”. Đại sư tỷ lập tức bước lên Linh kiếm, thị không vội vàng bay đi, mà vẫn đứng đó vẫy tay gọi Thanh nhi. Thanh nhi do dự một chút, rồi cẩn thận bước từng bước lên Linh kiếm, hai tay vòng qua ôm lấy eo của Đại sư tỷ. “Tiểu sư muội, hãy nắm chặt lấy ta!”. Đại sư tỷ nhẹ nhàng tươi cười, tay kết thành Kiếm Quyết, linh quang của Linh kiếm lóe lên, bao quanh hai người lại. Sau đó hai người lao lên bầu trời bay đi, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết. Sáu người bay qua hơn ba mươi dặm, trước mắt bất chợt xuất hiện một khoảng trời bao la mờ mịt sương mù, dường như kèo dài tới tận chân trời, dõi mắt nhìn theo mà không thấy điểm cuối cùng. Nơi đây đã là điểm giới hạn của sương mù, sáu người nhảy khỏi kiếm quang lao xuống phía dưới, qua một lúc sau thì đã đặt chân lên mảnh đất liền. Đây là một mảnh đất trống trải, nơi đây đã xuất hiện một vài nhóm người đến trước. Điểm qua thì số người mỗi nhóm cũng không nhiều, ít thì năm sáu người, nhiều thì tận tám chín người. Các nhóm này đều chia ra các nơi khác nhau, dường như không muốn giao tiếp. Vị phu nhân dẫn theo sáu người đi đến một khoảng đất trống đằng sau, bên kia mấy tên trưởng nhóm thấy vậy thì gật đầu có ý chào hoặc là ôm quyền. Xong xuôi ai nấy đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề để ý tới nữa. Nhưng dù sao thì cũng có ngoại lệ, trong đó có một người cầm đầu dẫn theo thủ hạ tiến đến chào hỏi. “Hàn cung chủ, từ lúc chia tay đến giờ người vẫn mạnh khỏe chứ?”. Người nọ là một lão giả tóc đã bạc màu, thoạt nhìn trông như đã bảy tám mươi tuổi, nhưng lúc thì như là trung niên, làm cho người ta không thể phân biệt được tuổi tác thật sự. Theo sau lưng y là năm tên mặc quần áo màu xám, độ tuổi không đồng đều, từ hai mươi đến năm mươi tuổi. Phu nhân khẽ gật đầu, không có ý muốn nói chuyện cùng y. Dường như biết rõ tính tình của phu nhân này, lão giả kia cũng không để ý, năm tên tử của lão giả kia liếc nhìn phía sau lưng phu nhân, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ: “Đây đều là đệ tử của Hàn cung chủ sao? Nghe nói Hàn cung chủ thu nhận đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, quả nhiên danh bất hư truyền, tư chất của người kém cỏi nhất cũng là đỉnh cấp linh căn. Ồ, vị sư muội này dường như còn chưa Trúc cơ…Hả! Là Băng linh căn sao?”. Hai mắt lão giả nhấp nháy, nhìn không chớp mắt vào sau lưng thân ảnh của một nữ tử. Thanh âm hắn không nhỏ, khiến người xung quanh đều nghe thấy. Tất cả thi nhau ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt mỗi người đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên, mơ ước lẫn ghen tỵ nhìn về phía nữ tử. Lão giả hít một hơi thật sâu, giọng nói có chứa vẻ ghen ghét: ”Thật đúng là Băng linh căn hiếm thấy, xin chúc mừng Hàn cung chủ thu được một đệ tử tốt!”. Lời nói của lão giả như muốn lấy lòng vị phu nhân, trên mặt đã xuất hiện lãnh ý nhàn nhạt. Hai người cũng không nói chuyện lâu với nhau mà chỉ nói đơn giản hai câu. Sau đó vị lão giả kia lại dẫn đệ tử tông môn của mình về lại khu vực của họ và tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Phu nhân cũng mang theo đệ tử của mình tìm một chỗ hẻo lánh ngồi nghỉ ngơi. Cô gái có Băng linh căn ngồi ở cuối cùng, đại sư tỷ ngồi ngay bên canh. Cả hai đang thì thầm giới thiệu cho nàng: “Vừa chào hỏi với chúng ta là đệ tử Lam Kiếm môn - nước Yến, họ chuyên sử dụng kiếm pháp Phong thuộc tính. Nhóm mặc đồ đỏ ngay bên cạnh là đệ tử Xích Kiếm môn - nước Yến. Họ chuyên sử dụng kiếm pháp hệ Hỏa. Phía bên kia là đệ tử Cự Kiếm môn - nước Tấn, chuyên sử dụng kiếm pháp hệ Thổ. Những người mặc đồ xanh bên kia là đệ tử Sinh Kiếm môn - nước Tấn, chuyên sử dụng kiếm pháp hệ Mộc. Vẫn còn vài tông môn chưa đến, chờ tí nữa họ tới ta sẽ giới thiệu cho muội. Thế nhưng muội chỉ cần coi chừng đệ tử Xích Kiếm môn, chúng ta và bọn họ gần đây có mâu thuẫn cho nên họ thường gây phiền toái cho chúng ta.” “Theo lời kể lại thì Đầm Lầy Sương Mù này là một di tích tông môn kiếm phái lớn thời xưa, vì có đại trận bảo vệ nên quanh năm sương mù ko tan. Nhưng do tuổi đời đã lâu nên uy lực của đại trận dần dần yếu đi tạo ra chổ hổng. Cứ ba mươi sáu năm sẽ có một lần sức mạnh của đại trận suy yếu nhất. Khi đó sương mù dần dần tan đi, cứ như vậy trong một tháng. Lúc này những Linh Kiếm Sư có tu vị Kiếm Mạch kỳ trở xuống có thể đi vào đó mà đại trận sẽ không chủ động công kích họ. Vì thế, cứ mỗi ba mươi sáu năm, các tông môn của các quốc gia xung quanh Đầm Lầy Sương Mù đều phái đệ tử đi vào quan sát rèn luyện, tìm kiếm vận may. Nhưng sau khi tiến vào, các phái lại cạnh tranh rất gay gắt, cho nên sau khi muội đi vào, phải theo sát bọn tỷ, không được hành động một mình, để tránh bị người khác ăn hiếp.” “Dạ, muội biết rồi, Đại sư tỷ.” Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sương mù dày đặc. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm phất phơ tấm khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt gầy, thật bất ngờ lại chính là Mộ Thanh Thanh đã mất tích! … Từ trên không, dòng nước màu bạc cực lớn đổ ầm ầm vào mặt hồ sâu, làm bốc lên nhưng làn khói hơi nước trắng xóa bay khắp nơi. Một bóng người mờ ảo khoanh chân ngồi ở đáy hồ, chịu sức ép của vạn tấn nước. Không biết qua bao lâu, bóng người ở trong nước kia đột ngột mở mắt, phóng lên trên một cách dữ dội làm một vùng sóng nước vỡ tung. Bóng người kia đạp trên hơi nước vọt ra khỏi mặt nước đáp xuống bên bờ hồ sâu. Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu luồng không khí mát mẻ, trên mặt lộ rõ ra vẻ thỏa mãn. Lần này hắn trụ được hơn nửa canh giờ, so với ngày hôm qua thì đã tiến bộ hơn một chút. Mệnh nguyên của hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ, mà nguyên khí của mệnh nguyên đã đủ lớn mạnh để so sánh với trình độ của Kiếm khí Linh kiếm sư Ngũ giai, nếu tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu sau, mệnh nguyên của hắn có thể sẽ vượt qua tu vi kiếm khí. Thời gian đã trôi qua ba tháng kể từ khi Chú kiếm sơn trang chiến đấu với địch, mỗi ngày Mạc Vấn đều tới đây kiên trì tập luyện. Hỗn nguyên kiếm khí, Vân vũ kiếm khí cùng sợi Kim hành kiếm khí đều đã tăng lên, vững vàng tiến vào Bát giai đỉnh phong, thực lực hiện tại so với lúc trước mạnh hơn gấp hai lần. Mà thân thể hắn cũng hấp thu được mấy khối cực phẩm khoáng thạch trong Chú kiếm sơn trang nên đã đột phá giới hạn thượng đẳng thượng phẩm, đạt tới trình độ Linh kiếm Tuyệt phẩm! Giờ đây hắn có thể đối phó với Linh kiếm thượng phẩm mà không sợ rơi vào thế hạ phong. Bỗng một thân ảnh cẩn thận di chuyển từng chút một xuất hiện trong rừng, y kính sợ nhìn Mạc Vân một cái rồi nhỏ giọng nói: “Thiếu trang chủ, phu nhân sai tiểu nhân truyền lời cho ngài, nói có việc tìm ngài, mong ngài lập tức trở về trang.” Mạc Vấn nhìn y một cái rồi nói: “Ngươi đi đi, ta đã biết rồi!”. “Vậy tiểu nhân xin cáo lui.” Tên Linh kiếm sư tứ giai kia không dám đứng lại, lập tức rút lui. Mạc Vấn đứng nhìn thác nước trong chốc lát rồi thở dài, quay người bước về phía Sơn trang. “Mẹ, mẹ tìm con à?”. Mạc Vấn đi vào căn phòng của Liễu Tuệ Tâm. Hắn liếc thấy một người ngồi bên cạnh mẹ thì thoáng có chút mất tự nhiên bèn đứng im một chỗ không lên tiếng. Liễu Tuệ Tâm nhìn hắn một cái, trách mắng: “Nhìn thấy trưởng bối sao con không chào?”. Mạc Vấn khó khăn kêu lên một tiếng: “Bái kiến trang chủ… Phụ thân!”. Đôi môi Mạc Thiên khẽ rung lên rồi ngừng lại, lão cũng không muốn nói gì cả. Liễu Tuệ Tâm thở dài, nhăn trán lại rồi lắc đầu, ý như không muốn nói thêm về vấn đề này nữa. Bà ta tiếp tục nói: “Vấn nhi, Vô Trần nhai cùng hoàng thất truyền đến mệnh lệnh, tất cả các thế gia chính đạo phải cử ra Linh kiếm sư Cao giai trở về Vụ quang thành Dư châu, Chú kiếm sơn trang chúng ta bị phân đến bốn chỗ. Chắc ngươi cũng biết tình thế của Chú kiếm sơn trang. Chúng ta vừa trải qua đại chiến xong, các vị trưởng lão đều bị trọng thương chưa khỏi, nếu cố gắng thì cũng chỉ cử được ra mấy tên Linh kiếm sư Thất giai, nhưng lại không có người phù hợp với điều khiển, cho nên ta cùng cha ngươi đã bàn với nhau, để cho ngươi dẫn đầu.” Mạc Vấn nhíu mày, muốn nói lời cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt mẫu thân đầy buồn bã, đành giữ lại trong lòng. Hắn buồn bực thốt lên: "Con biết rồi. Mẹ, còn chuyện gì không? Nếu không con còn phải đi tu luyện". "Mạc Vấn". Mạc Thiên chậm rãi đứng lên. Toàn thân Mạc Vấn run lên, đây là lần đầu tiên phụ thân gọi hắn thân mật như thế, làm hắn luống cuống chân tay. "Chuyện gì ạ?" . Mạc Vấn nói cứng ngắc Mạc Thiên nhìn hắn: "Bây giờ ngươi trưởng thành rồi, đã đến lúc giao lại sự nghiệp Mạc gia này cho ngươi". Mạc Vấn muốn kháng cự theo bản năng, nhưng nhìn đến ánh mắt đầy hi vọng của mẫu thân, hắn đành im lặng. Im lặng tức là đồng ý, Mạc Thiên thấy vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, liền nói: "Đi theo ta". Nói xong Mạc Thiên đi ra khỏi phòng. Mạc Vấn do dự trong chốc lát, lại thấy ánh mắt Liễu Tuệ Tâm kiên trì thúc dục, đành chậm chạp bước theo. Mạc Thiên đi thẳng về phía cấm sơn, vào một cửa thạch động, qua hành lang dài im ắng đầy cơ quan, cuối cùng tới một căn thạch thất. Trong thạch thất có bày một bàn thờ, phía sau treo một bức tranh. Trước bàn thờ là bốn cái giá kiếm, hai cái trống không, hai cái còn lại có hai thanh kiếm. Đó là Linh kiếm Tuyệt phẩm. Ánh mắt Mạc Vấn dừng ở bức tranh kia, bằng vào linh giác hắn biết bức tranh không tầm thường, bốn loài linh vật được vẽ rất sống động, tựa như lúc nào cũng có thể sống lại. "Mạc gia chúng ta có được cơ nghiệp Chú Kiếm Sơn Trang đã mấy trăm năm, Kiếm Trì chỉ là biểu hiện bên ngoài. Thực lực chân chính là ở bức Tứ Linh đồ cùng bốn thanh Linh kiếm Tuyệt phẩm này". Mạc Thiên từ từ nói. "Trong bốn thanh Linh kiếm Tuyệt phẩm, hai thanh này là Thanh Linh và U Tuyền. Hai thanh còn lại, một thanh trong tay ta tên Xích Tiêu, còn một thanh là Lãnh Thu, ta đã đưa cho Thanh Thanh, coi như Mạc gia tạ lỗi với nó. Bốn thanh Linh kiếm Tuyệt phẩm này được tổ tiên Mạc gia đúc luyện đặc biệt, dùng để trấn áp số mệnh gia tộc. Còn bức tranh này là Tứ Linh đồ, cũng là một kiện bảo vật tổ tiên truyền lại, bên trong có không gian thần bí, con cháu Mạc gia dùng bí pháp có thể tiến vào bên trong, thu lấy kiếm quyết truyền thừa. Ngươi đã biết Phần Thiên Kiếm Quyết, đó chỉ là một loại, ngoài ra còn ba loại khác, là Tích Thiên Kiếm Quyết, Hắc Thủy Kiếm Quyết và Trường Thanh Kiếm Quyết". Nói đến đây, Mạc Thiên liếc nhìn Mạc Vấn: "Cho dù sau này ngươi lựa chọn thế nào, những thứ ở đây giờ đã là của ngươi, tuỳ ngươi quyết định." Toàn thân Mạc Vấn chấn động, nhìn về phụ thân với ánh mắt kinh dị. Mạc Thiên đã nói rõ rằng, hiện tại những gì nên truyền ta đã truyền, tương lai của Chú Kiếm Sơn Trang do mình ngươi quyết định. “ Trông giữ nhiều năm như vậy, cũng đến lúc buông xuôi rồi.” Đột nhiên Mạc Thiên thở dài, nói nhỏ. “Mạc gia chúng ta là thế gia bị nguyền rủa, huyết mạch thưa thớt, hơn nữa gặp nhiều trắc trở, đến đời của ngươi thì gần như đoạn tuyệt. Ta không biết đó là ý trời hay là cái gì, tóm lại từ ngươi ta thấy được một tia hi vọng cho gia tộc chúng ta thoát khỏi số mệnh, ngươi chính là chìa khóa trừ đi lời nguyền của trời cao đối với gia tộc.” “Nguyền rủa hả?” Mạc Vấn cả kinh, thứ đó thực sự tồn tại. Nhưng suy nghĩ qua một chút, những thứ kia xuất nhập Thanh Minh Kiếm Tiên đều tồn tại, vậy cái này cũng không phải là không thể. “Tại sao chúng ta lại bị trời cao nguyền rủa?” Ngược lại là Mạc Vấn bị Mạc Thiên làm cho tò mò nên chủ động nói chuyện. Mạc Thiên ngẩng đầu nhìn trời: “Tổ tiên chúng ta từng làm một chuyện sai, là trời cao trách phạt Mạc gia chúng ta.” “Là chuyện gì mà bị trời cao trách phạt ạ?” “Ta không biết, tổ tiên không có nói rõ. Được rồi, có nói ra cũng vô dụng, hi vọng tương lai ngưới có thể phá vỡ ma chướng này, để huyết mạch Mạc gia vĩnh viễn lưu truyền.” Bước ra khỏi thạch thất, trong tay Mạc Vấn đã có thêm bức tranh cổ. Hai thanh Linh kiếm Tuyệt phẩm hắn không cầm, bởi chúng đối với hắn vô dụng, Linh kiếm có yêu hồn nên có tính bài xích không thể cưỡng lại. Cho dù hắn cố gắng sử dụng cũng không thể phát huy được uy lực, mà còn hạn chế hắn. Cầm bức Tứ Linh đồ đi là hắn muốn trong thời gian này nghiên cứu tốt một chút. Nếu hắn không nhầm, bức Tứ Linh đồ này là một bảo vật mà so với kiếm nang bên hông hắn còn chân quý hơn, dù sao cũng là không gian có thể dung nạp vật sống. Về đến phòng mình, Mạc Vấn trải bức Tứ Linh đồ ra, chờ lúc trạng thái bản thân đến mức tốt nhất, sau dó cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên bức tranh, miệng đọc một đoạn khẩu quyết. Giọt máu tươi ở trên bức tranh được một lúc, rồi đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, cứ như là chìm vào nước. Một tầng hồng mang quỷ dị hiện ra như nâng những hình vẽ bay lên, bao phủ toàn bộ bức tranh. Mà bốn con vật như sống lại, trong mắt Mạc Vấn tựa đang hoạt động. Mạc Vấn cảm thấy thân mình như chìm xuống, cảnh vật xung quang bỗng nhiên biến đổi. Mạc Vấn đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, hiện tại hắn đứng ở một rừng trúc mênh mông vô bờ. Cỏ xanh mơn mởn, trúc biếc rậm rạp, nhìn chân thật vô cùng. Ngay lúc đó hắn ngẩn người, bởi một âm thanh kiều mị ngọt ngào tới tận xương tủy lọt vào trong tai. “Hì hì, nhóc con, ngươi là con của Mạc Thiên à?” Mạc Vấn chợt xoay người lại hướng phát ra tiếng động nhìn sang, chỉ thấy một con hồ ly màu xanh đang ngồi xổm bên một gốc Thúy Trúc, nghiêng nghiêng cái đầu đánh giá hắn, trên mặt nó hiện rõ nét đang cười. Một con hồ ly đang cười ư? Mạc Vấn cảm thấy lạnh cả người, dọc theo xương sống tới tận ót, toàn thân sởn hết cả da gà. “Ài, thực sự là nhàm chán, lũ các ngươi, tên nào lần đầu nhìn thấy ta đều có cái biểu hiện này.” Con hồ ly màu xanh khoa tay khoa chân rất không thoải mái. “Thôi thì dùng hình dáng con người nói chuyện vậy.” Hồ ly màu xanh đột nhiên phát ra ánh sáng xanh, thân thể bên trong ánh sáng xanh nhanh chóng cao lên, sau mấy lần hô hấp, ánh sáng màu xanh biến mất, một cô gái dáng người cao gầy tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt Mạc Vấn. Mạc Vấn hít thở khó khăn, xuýt chút nửa thì chảy cả máu mũi. Bởi vì người con gái trước mắt này, trên người vậy mà chỉ có một tấm lụa mỏng manh như cánh ve, cái thân thể uyển chuyển bên trong tấm lụa mỏng màu xanh như ẩn như hiện, Mạc Vấn thâm chí có thể thấy cả vùng cao vút và điểm hồng hồng với vùng cỏ thơm dưới bụng. Nhưng cô gái này hoàn toàn không có khái niệm thẹn thùng, khi nhìn thấy cái bộ dạng đỏ mặt tía tai của Mạc Vấn thì không ngừng cười khanh khách, hai ngọn núi tuyết nương theo sư chuyển động của cơ thể, lên xuống loạn động, phảng phất như hai bé thỏ tinh nghịch. Mạc Vấn dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy thì tâm không phiền. Chỉ là cô gái không có ý định buông tha. Hắn chỉ cảm thấy có một luồng gió nhẹ phả vào mặt, Mạc Vấn cảm giác thấy có một vật thể mềm mại dựa vào người hắn, cái thứ trắng nõn nà đó kiên quyết chạm vào bắp tay của hắn. “Nhóc con, ngươi xấu hổ đến vậy sao, xem ra vẫn còn là một chú chim non!” Cô gái choàng hai tay lên vai Mạc Vấn, hít một luồng không khí trên cổ Mạc Vấn. Mạc Vấn dựng cả tóc gáy, không phải là hắn không thích các cô gái hấp dẫn, mà là chính mắt hắn nhìn thấy cô gái trước mắt này là do một con hồ ly biến thành! Cơ thể mãnh liệt giãy dụa, chân bước Thanh Vân Bộ ngay lập tức trượt xa né tránh. Cô gái không kịp phản ứng đề phòng, ngay tức thì té ra trên mặt đất. Thân hình nằm dài trên đất, mảnh lụa mỏng màu xanh bay ngược lên lại hiện ra thêm một khoảnh khắc đầy ẩn ý thú vị. “Ôi chao!!!, ngươi là tên nhóc không có lương tâm, làm tỷ tỷ ngã đau quá đi.” Cô gái hờn dỗi trách móc Mạc Vấn, ánh mắt đầy vẻ hút hồn. Vẻ mặt vẫn trơ trơ, Mạc Vấn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là ai?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang