[Dịch]Truyền Kiếm - Sưu tầm
Chương 27 : Thanh Thành thiếu chủ
.
"Có thuộc hạ!" Ngụy Viêm không tự chủ được mà sửa lại cách xưng hô, hoàn toàn chấp nhận địa vị lãnh đạo của Trương Tể.
"Ngươi thân là Ty Kiếm của thành Phi Thạch, trong thành quân lính không đủ, quan quân thì vượt biên chế, ngươi có lời gì để nói?"
"Thuộc hạ không có gì để nói!"
“Ta trị ngươi tội thất trách, ngươi có dị nghị gì không?”
“Thuộc hạ không có dị nghị!”
"Tốt, tội thất trách ta cứ tạm thời ghi nhớ, chờ xong việc nơi đây ngươi tự đi phủ thành chủ lĩnh phạt!"
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tiếp theo Trương Tể chỉ vào hơn tám trăm tên quan quân dưới đài: "Những người này sau ba trống mà vẫn không đến, phải bị tội gì?"
“Chém!”
Trương Tể lạnh lùng vung tay lên: “Lôi xuống, chém!”
Hơn tám trăm người lập tức náo động, không ai trong số họ ngờ tới việc thành chủ thật sự dám giết bọn họ, đây là mạng sống của hơn tám trăm người! Giết bọn họ thì ai dẫn dắt thành vệ quân? Nhưng tình huống trước mắt khiến họ không thể không tin.
“Mẹ kiếp, thành chủ muốn đuổi tận giết tuyệt! Mọi người tạo phản luôn thôi!”
“Phản đi! Hơn tám trăm người chúng ta phải sợ hắn sao?”
“Các huynh đệ, lên! Giết chết tên thành chủ nhãi con kia! Một thằng ranh mà cũng dám cưỡi lên đầu lên cổ các bố đây!”
“Đúng! Huyết tẩy phủ thành chủ!”
Hơn một ngàn kiếm sĩ thành vệ quân bình thường cũng bắt đầu bạo động, thủ đoạn của Trương Tể quá khắc nghiệt rồi. Từng chủ quan một bị phán tử hình, e rằng đám tiểu binh như họ cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.
Trương Tể cười lạnh lùng, giống như đang xem xiếc khỉ vậy, giọng nói to rõ vang khắp toàn trường: “Thành vệ quân nghe lệnh, những kẻ này mưu phản, hiện tại ta lệnh cho các ngươi lập tức dẹp loạn, sau khi xong ta có thể miễn tội không tới điểm danh cho các ngươi!”
Kiếm sĩ thành vệ quân vốn đang muốn phản loạn lại thấy được một tia hi vọng, nhất thời quá nửa bỏ đi ý niệm làm phản trong đầu, đua nhau rút trường kiếm chỉ về phía thượng quan của mình, một trận chiến tuy không quá kịch liệt nhưng vô cùng máu tanh diễn ra.
Những quan quân này đều là người quen của quan viên các cấp trong thành, dựa vào các mối quan hệ tiến vào trong quân hưởng chút quân lương, nào có chút bản lãnh gì. Hơn ngàn thành vệ quân tuy rằng đã lâu không tiến hành huấn luyện, nhưng muốn đối phó với đám người này vẫn là có thừa!
Rất nhanh, hơn tám trăm tên quan quân bị chém giết tại chỗ, hơn ngàn thành vệ binh cũng bị tử thương mấy trăm, quân số giảm xuống dưới một ngàn. Ở phía bên kia cũng đã hành hình xong chủ quan quân nhu của thành vệ quân, tám thi thể nằm trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ cả khu vực xung quanh.
“Ngụy Viêm nghe lệnh!”
“Có thuộc hạ!”
“Ta lệnh cho ngươi dẫn theo thành vệ quân phong tỏa bốn cửa thành, toàn thành áp dụng lệnh giới nghiêm, kẻ nào làm loạn, giết không tha!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Ngụy Viêm hít một hơi thật sâu, hắn đã chờ ngày này rất lâu rồi. Hắn vung tay lên, bắt đầu tuyên bố từng mệnh lệnh một, những thành vệ quân còn sống sót sau trận chém giết vừa rồi rất nhanh chỉnh đốn xong, đi theo sáu trăm hộ thành quân tinh nhuệ rời khỏi võ đài.
“Phó Thanh, ngươi chỉ huy Kiếm Sư đường phối hợp hành động với Ngụy Ty Kiếm, nếu xảy ra biến cố gì thì ngươi có thể tự mình quyết định mọi chuyện.”
“Những người khác đóng giữ võ đài, sẵn sàng tiếp viện bất cứ lúc nào!”
Một hồi thanh trừ bắt đầu triển khai mà không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, mục tiêu nhằm vào chính là thân thích của quan quân thành vệ quân ở thành Phi Thạch. Đối với những nhân tố không chịu an phận này chỉ có một biện pháp, chém tận giết tuyệt! Cũng bắt đầu từ ngày hôm nay về sau, toàn bộ quân quyền của thành Phi Thạch bị ép trở lại phủ thành chủ.
“Khốn kiếp! Chó chết! Sao hắn dám làm vậy? Hắn dựa vào cái gì mà dám làm vậy?!” Tư Không phủ, Hoành Nhân Kiến liên tục đập vỡ hơn mười đồ sứ quý giá, hắn hoàn toàn không ngờ tới phủ thành chủ lại sử dụng biện pháp ác độc như vậy!
Đó là hơn tám trăm người đấy… Nói giết liền giết toàn bộ! Chẳng lẽ không sợ khiến trong thành biến động sao? Giờ phút này hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiện giờ hắn đối mặt không phải là một chính khách chỉ biết lừa lọc, tính kế mà là một quân nhân quả quyết, sát phạt, máu tanh!
“Đại nhân, có cần cầu cứu Tả Tướng đại nhân không?” Bàng Quang hỏi một cách yếu ớt.
Hoàng Nhân Kiến trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Bàng Quang bị dọa hai chân mềm nhũn, chỉ thiếu chút nữa là xụi lơ trên mặt đất, cũng không dám nói gì thêm.
Ánh mắt hung ác đảo qua từng thuộc hạ một, giọng nói khàn khàn:
“Thành Phi Thạch là của ta, của ta! Không ai có thể đoạt được!”
Chửi thề mấy câu xong, đột nhiên Hoàng Nhân Kiến nở nụ cười:
“Các người cũng chớ đắc ý, Liễu Đao sắp trở về Thanh Thành sơn trang. Các người sẽ sớm gặp quả báo, Thanh Thành thiếu chủ thế hệ này tuyệt đối là một tên dâm côn, các ngươi cứ chờ xem…”
Tiếp theo, thành Phi Thạch giống như lại khôi phục vẻ yên bình. Sau khi tiếp thu binh quyền vào tay, Trương Tể bắt đầu tiến hành khôi phục lực lượng phòng vệ tại thành Phi Thạch, hợp sáu trăm hộ quân thành và một ngàn thành vệ quân làm nòng cốt, bắt đầu chiêu mộ tân binh, mở rộng quân đội, nhanh chóng khôi phục đủ biên chế, cuối cùng là huấn luyện tân binh. Tư Không phủ cũng không làm khó, đối với việc huấn luyện tân binh còn giống như là rất ủng hộ, trang bị vật tư cung ứng đầy đủ, không chút cắt xén, giống như đã mất đi dã tâm tranh quyền với phủ thành chủ. Nhưng người nào sáng suốt đều hiểu rõ đây chỉ là bình yên trước cơn bão, không khí trong thành càng lúc càng khẩn trương hơn trước, hai phe đều đang tích súc lực lượng, chỉ chờ thời điểm để nhe nanh lộ vuốt.
Sinh hoạt của Mạc Vấn bắt đầu đi vào quỹ đạo, mỗi ngày chỉ dạy kiếm thuật cơ bản cho Phương Bình, chiều chạy toàn thành tìm kiếm một ít khoáng thạch hi hữu và luyện kiếm, tối dùng khoáng thạch luyện thể đồng thời tu luyện tâm pháp vô danh, thực lực tăng trưởng rất vững chắc. Chẳng qua, điều hắn tiếc nuối chính là không thể tìm được kỳ vật như huyền thiết, cho dù tìm được hắn cũng không mua nổi. Những ngày này hắn đều mua vân thiết đồng mẫu tương đối bình thường, tinh khí ẩn chứa bên trong rất ít, hấp thu khá nhiều mới khiến cường độ thân thể tăng trưởng một chút, nhưng dù sao có còn hơn không!
Một buổi chiều của mười ngày sau, phía bắc thành đột nhiên có mấy chục kỵ sĩ nhanh chóng phi tới, tất cả đều là Linh kiếm sư, mấy chục cỗ dao động linh lực hội tụ thành một cỗ thủy triều linh khí khổng lồ, ép về phía thành Phi Thạch phía xa xa.
Cửa bắc thành đã sớm nhận được cảnh báo của kiếm tháp bên ngoài, Đô vệ mới là Hắc phong thiết vệ nghe cảnh báo liền lập tức leo lên thành lâu. Khi linh giác cảm nhận được linh áp khổng lồ thì sắc mặt hắn tái nhợt, trong cỗ linh áp kia có một khí thế không kém gì Trương Tể khi toàn thịnh! Còn có hai người rõ ràng là Linh kiếm sư lục giai, những người còn lại yếu nhất cũng là Linh kiếm sư tứ giai, cỗ lực lượng này đã hoàn toàn đủ áp đảo phủ thành chủ!
Rất nhanh, mấy chục kỵ sĩ đi tới dưới cửa thành, nhưng tốc độ của họ không có chút dấu hiệu nào là sẽ giảm xuống. Thương đội, lữ hành, kiếm khách lang thang đang xếp hàng vào thành vội vào tránh ra, mấy tên Linh kiếm sư thực lực không kém cũng né sang một bên, dù sao thanh thế của mấy chục người này khiến ai cũng phải sợ hãi.
“Người tới dừng bước!”
Một đội kiếm sĩ ngăn trước cổng thành, đội trưởng cầm đầu quát lớn với đám kỵ sĩ đối diện: “Cửa thành cấm cưỡi ngựa! Xin lập tức chậm lại, xuống ngựa!
Một kỵ sĩ trẻ tuổi đi đầu khó khăn lắm mới có thể dừng lại ngay khi sắp đụng, con ngựa hí dài, móng trước giơ cao, kỵ sĩ cưỡi ở bên trên gầm lên: “Cút ngay! Ngươi dám cản đường của bản thiếu gia?”
Roi ngựa vung lên cao, mang theo tiếng gió rít quật mạnh lên người đội trưởng đội kiếm sĩ. Đội trưởng chỉ có thực lực kiếm khách tam lưu này không có chút năng lực phản kháng, thân thể bắn ngược ra ngoài va vào vách cửa thành.
Những kiếm sĩ khác rối loạn, có người nhát gan vội vàng lui lại phía sau.
“Các hạ là người phương nào? Tại sao lại đả thương kiếm sĩ của bản thành?” Đô vệ thành bắc tay đè chuôi kiếm, nhanh chóng bước ra, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào kỵ sĩ trẻ tuổi ngang ngược trước mặt.
Kỵ sĩ trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: “Cẩu nô tài dám cản đường bản thiếu gia, thưởng hắn một roi xem như đã là tạo hóa của hắn! Ngươi là quan cửa thành này? Mau bảo thủ hạ dọn sạch đường, nghênh đón thiếu gia vào thành!”
Ngón tay cầm kiếm của đô vệ trắng bệnh, cố nén tức giận nói: “Đây là thành Phi Thạch, là đất phong của đại soái Định Bắc Hầu, không phải là nơi bất cứ kẻ nào cũng có thể làm càn, kính xin các hạ tự trọng!”
Kỵ sĩ trẻ tuổi cười ha ha: “Tự trọng? Bản thiếu gia đây đếch thèm trọng, chẳng phải chỉ là đất phong của một tên hầu gia thôi sao? Bản thiếu gia tới đây đã coi là phúc phận của hắn!”
“Vũ nhục đại soái, giết tại chỗ!” Rốt cuộc Đô vệ cũng không nhịn được nữa, hắn vốn là một binh sĩ hung hãn ngoài trận mạc, muốn hắn nhẫn nhục là điều không thể, cho dù đối phương là Kiếm thánh hắn vẫn nhất định sẽ xuất kiếm!
Linh kiếm rút ra khỏi vỏ, chém về phía kỵ sĩ trẻ tuổi. Thế nhưng kỵ sĩ trẻ tuổi tuy rằng mới chỉ hơn hai mươi, nhưng tu vị bản thân lại đạt tới ngũ giai đỉnh phong, đối mặt với một kiếm của đô vệ hiện lên vẻ trào phúng, xem đối phương như một người chết. Quả nhiên từ sau lưng một đạo kiếm khí chói mắt gấp mấy lần phát sau mà tới trước đánh đến, phá vỡ kiếm khí của đô vệ, chém lên ngực. Giáp ngực màu đen có thể ngăn cản kiếm khí của Linh kiếm sư tứ giai lập tức bị phá thành mảnh nhỏ, cả người đô vệ cũng bay về phía sau, không rõ sống chết!
Kỵ sĩ trẻ tuổi thấy vậy khẽ nhíu mày: “Tiểu Kiếm, sao không giết hắn?”
Một nữ kiếm sư thẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần lạnh lùng nói: “Hắn là người của Định Bắc hầu phủ, thiếu gia muốn lấy con gái của Định Bắc Hầu, không quá tuyệt đường thì sẽ tốt hơn!”
Kỵ sĩ trẻ tuổi lúc này cười ha hả, đưa tay nhéo nhéo trên khuôn mặt non mềm của nữ Linh kiếm sư: “Vẫn là tiểu Kiếm chu đáo, đêm nay sẽ ‘cưỡi’ ngươi. Bản thiếu gia vừa nghiên cứu ra được một diệu pháp chưa thử nghiệm, nhất định sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử!”
Nữ Linh kiếm sư được xưng tiểu kiếm trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, giận dữ cùng xấu hổ, nhưng rất nhanh bị thay thế bằng vẻ lạnh lùng, không nói một lời, nhìn về phía trước.
“Cút! Đều cút ra cho ta! Bản thiếu gia là Thiếu thành chủ Thanh thành Liễu Nguyệt Khung, hôm nay tới cầu hôn tỷ tỷ của thành chủ các ngươi, chậm trễ chuyện vui của bản thiếu gia thì các ngươi đều xong đời rồi!” Kỹ sĩ trẻ tuổi giơ roi ngựa đánh mạnh về phía khoảng không trước mặt.
Phần đông kiếm sĩ nào dám ngăn cản, vội vàng lui sang một bên, có người nhanh trí thấy tình thế không ổn liền lặng lẽ chạy tới phủ thành chủ báo tin.
Thấy kiếm sĩ đua nhau tránh ra, Liễu Nguyệt Khung cười lên ha hả đầy thỏa mãn, hai chân thúc ngựa, liệt mã bắt đầu lao nhanh, những người còn lại theo sát phía sau.
Mạc Vấn đang đứng trong một tiệm rèn bỗng ngẩng dầu lên nhìn về phía thành bắc. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng linh khí chấn động khổng lồ vẫn truyền vào trong linh giác của hắn.
“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Trương Tể lại có hành động gì?” Nghĩ tới đây, Mạc Vấn lắc đầu không để ý tới, tiếp tục đi dọc về phía trước theo con đường.
Nhưng được ước chừng nửa con phố, Mạc Vấn đột nhiên dừng bước, ánh mắt lập lóe: “Không đúng, không phải là Linh kiếm sư của phủ thành chủ!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện