[Dịch]Truyền Kiếm - Sưu tầm
Chương 20 : Phi Thạch Thành
.
Phi Thạch Thành là một thành nhỏ ở Thanh Châu, nằm ở phía tây của Triệu Quốc, xa hơn về hướng tây là rất nhiều núi non và đất hoang, bởi vì vị trí địa lý đặc thù nên việc giao thông rất bất tiện, chỉ có một con đường duy nhất từ ngoài để đến đây. Điều này làm cho mảnh đất này giống như không có chút giá trị nào, nhưng nó lại là một phần không thể thiếu của Thanh Châu, một nửa đá vật liệu dùng để xây dựng đều từ đây mà ra, đồng thời núi non và đất hoang cũng khiến nơi đây trở thành một nơi săn bắn yêu thú rất tốt, có một phần không nhỏ linh kiếm sư và kiếm khách đều đến chỗ này săn yêu thú, hoặc vì mưu sinh hoặc vì tu hành.
Tuy nói là thành nhỏ nhưng mật độ dân số ở đây không thua dân số ở thành trì trung bình, đương nhiên phần lớn chủ yếu là người buôn bán, các linh kiếm sư, kiếm khách trôi dạt đến đây. Trong thành, một số ít dân thường không chuyên trồng trọt mà mở khách điếm, săn thú, hái thuốc kiếm sống. Phi Thạch Thành hoàn toàn là một thành thị buôn bán.
Thành trì chỉ rộng khoản bốn năm dặm, thật khó tưởng tượng nó lại nhồi nhét đến hai mươi vạn nhân khẩu! Mà vào ngày hôm nay, hai mươi vạn nhân khẩu của thành trì đang nghênh đón thành chủ mới.
Định Bắc Hầu Phương Dã mười tám tuổi nhập ngũ, từ một gã lính tốt bình thường tích góp công trạng thành lập Lang Nha Doanh, trở thành Tứ đại kiếm sĩ của Triệu Quốc, ba mươi bốn tuổi được triều đình phong Hầu, hiệu là Định Bắc, chịu trách nhiệm quản lý cả phương Bắc, suốt mười năm, Yến Quốc không xâm lấn được một bước, lại còn dùng kế đoạt lại những tòa thành đã bị chiếm nhiều năm, chiến công đủ để so với các nguyên lão khai quốc công thần của Triệu quốc. Cho nên sau khi Phương Dã chết, triều đình cho phép hậu nhân Phương gia tự định người trở thành Hầu, cũng đem Phi Thạch Thành cấp thành thái ấp của Phương gia, ở Triệu quốc những thế gia được phong Hầu không ít, nhưng có được đất phong Hầu thì không nhiều hơn ba nhà.
Đối với việc huynh đệ Phương Nhu đến, quan viên của Phi Thạch thành đã sớm nhận được tin báo, nhanh chóng dẫn theo quan viên trong thành và kiếm sĩ ra xếp hàng ở ngoài thành nghênh đón, từ ngày hôm nay các quan lại của Phi Thạch Thành không thuộc về triều đình nữa mà là tướng của tân thành chủ, cho nên không ai dám làm tân thành chủ phật lòng.
Hàng đầu của đội ngũ nghênh đón này, vài kẻ mặc áo quan mới tinh, trên mặt tràn đầy niềm vui, nhưng trong mắt thì như ẩn chứa một ít sầu lo, một gã quan viên mập mạp đứng thứ hai trong hàng tranh thủ lúc lau vài giọt mồ hôi đang lăn xuống nhỏ giọng mà nói: “Ty Không đại nhân, triều đình đột nhiên phái tới một vị Hầu gia rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là phía trên cảm thấy được điều gì?”
Người được hỏi khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mặt lộ ra vẻ uy nghiêm, hắn chính là người hàng năm phát ra lệnh tu sửa thành trì, ánh mắt của hắn nghiêm nghị liếc nhìn gã thuộc hạ nhát gan, thấp giọng trách mắng: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, nếu triều đình thật sự phát hiện ra nhất định sẽ phái khâm sai đặc sứ đến trước, làm sao lại có thể đem Phi Thạch Thành phong cho người khác, hơn nữa chúng ta làm việc cực kỳ cẩn thận, căn bản không thể nào bại lộ. Ngươi nên thoải mái, buông lỏng tinh thần, nghe nói Định Bắc Hầu chỉ có một trai một gái, con trai mới năm tuổi, nữ nhi được xưng là Kinh Thành Song Thù* khẳng định chỉ là cái bình hoa mà thôi, đến lúc đó chỉ cần chúng ta đem bọn họ dụ dỗ vui vẻ, thì cái Phi Thạch Thành vẫn là thiên hạ của chúng ta thôi.”
“Vâng, vâng, ty chức đã hiểu.” Quan viên mập mạp gật đều lia lại, con mắt xoay chuyển lung tung, không biết đang định nói gì.
Ty Không đại nhân nhìn chằm chằm quan viên mập mạp, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, hừ một tiếng rồi không để ý đến hắn nữa.
“Đến rồi! đến rồi!”
Đột nhiên từ tháp canh trong thành truyền đến tiếng la cảnh báo của kiếm sĩ.
Quả nhiên chỉ một lát sau, ở cuối hướng đông có một bóng đen đang dần hiện lên, loáng thoáng rất khó đếm được, một đội khoản ba bốn chục đoàn xe.
Mạc Vấn đã sớm thấy cái đội ngũ nghênh đón khổng lồ này, lúc này trên người hắn đã đổi lại một bộ kiếm bào màu xanh trắng, đây là đồ của kiếm khách cùng linh kiếm sư hay dùng. Bộ này là do Phương Nhu tự mình tặng cho hắn, dù sao trong tương lai hắn sẽ là thầy giáo của Tiểu Hầu gia, nếu lại mặc khôi giáp của Hắc Phong Thiết Vệ thì có chút không thích hợp. Cho nên lúc này Mạc Vấn tuyệt không có gì đáng chú ý, người ngoài chỉ xem hắn là một gã kiếm khách bình thường của Hầu phủ.
“Cung nghênh thành chủ!”
Ty Không cùng hai vị Ty Kiếm dẫn đầu quan lại cùng quỳ xuống, rồi mấy trăm kiếm sĩ cũng nhất tề quỳ xuống. Xem ra lần nghênh đón này đã bỏ ra khá nhiều công sức, lễ nghi cực lớn, mà ngay cả cách xưng hô cũng trải qua một phen cân nhắc, bởi vì con của Bắc Hầu mới vừa năm tuổi, luật pháp của Triệu quốc quy định khi chưa qua mười sáu tuổi thì không thể thừa kế tước vị, cho nên nếu gọi là Tiểu Hầu gia thì sẽ không đủ trang trọng, mà xưng hồ thành chủ thế này thì chính xác lại vừa cao quý, khí phách, đầy đủ tất cả các ưu điểm, rất thích hợp.
Tiểu Hầu gia Phương Bình ngồi ngay ngắn ở trên xe, bị cảnh trước mắt làm cho bối rối không biết làm sao, nó sớm đã giao tất cả cho tỷ tỷ định đoạt, chỉ còn biết ngơ con mắt to đen nhánh nhìn vào đám người.
“Chư vị đứng lên đi, hiền đệ còn chưa thừa kế tước vị, chư vị cũng không cần đa lễ.” Cuối cùng vẫn là Phương Nhu ra mặt, từ trong xe bước ra ngoài.
Khi nàng bước xuống sân, có thể nghe thấy rõ ràng ở phía dưới có những tiếng hít hà, hình như là ở chỗ của các đại lão gia, mặc dù Phương Nhu đeo khăn che mặt, nhưng khí chất của nàng không thể nghi ngờ rất hấp dẫn nam nhân.
“ Tạ ơn… Tạ ơn đại tiểu thư!” Khuôn mặt vốn không mấy khi đổi sắc của Ty Không đại nhân lại cũng hiện ra vẻ thất thố
Từ mặt đất đứng lên, Ty Không đại nhân nhìn đến chỗ đoàn xe, lộ ra vẻ thoải mái, hướng về phía tỷ đệ Phương Nhu nói: “Xin mời thành chủ cùng đại tiểu thư đến phủ, hạ quan đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu giúp thành chủ đại nhân cùng đại tiểu thư tẩy trần.”
Trên mặt Phương Nhu lộ ra chút do dự, lưu lạc mấy hôm nay rốt cục cũng đã về đến nhà, nàng chỉ muốn mau chóng nghỉ một chút, những thuộc hạ cũng đã mệt mỏi đến cực điểm. Nhưng cuối cùng cũng không từ chối, dù sao sau này nơi đây chính là lãnh địa của đệ đệ, việc thống trị thành trì này còn phải dựa vào những quan viên này, có hảo cảm một tí là cần thiết.
Tiệc hội mở ở trong phủ Ty Không, Mạc Vấn định đi theo những hắc giáp hộ vệ tới ngồi chỗ của hạ nhân, nhưng sau đó Phương Nhu lại gọi hắn, đưa hắn qua ngồi khu chủ vị, gần với Trương Đô Đốc, thân là linh kiếm sư cấp năm như Lưu Đô thống cũng không có tư cách ngồi ở đây.
Thấy thiếu niên có tướng mạo xấu xí được Phương Nhu mang qua khu chủ vị, một quan viên cao cấp ngồi cùng bàn Ty Không trên mặt hiện ra một tia kinh dị, nhìn về phía Mạc Vấn với ánh mắt ngưng trọng.
“ Vị này là thầy giáo kiếm thuật của hiền đệ, kiếm thuật đã vượt qua kiếm khách hạng nhất Văn Mặc công tử, dọc theo đường đi nhờ có Văn công tử hộ tống chúng ta mới bình yên đến Phi Thạch Thành.” Phương Nhu chủ động giới thiệu.
Các quan viên lúc này mới thoải mái, rối rít mời rượu Mạc Vấn, một kẻ vượt qua kiếm khách hạng nhất đúng là đáng được tôn kính, bởi vì muốn vượt qua kiếm khách hạng nhất thì kiếm thuật phải đạt đến người kiếm hợp nhất, tùy tâm động kiếm, cảnh giới này là cực hạn của kiếm thuật, chín phần kiếm khách cả đời cũng không lĩnh ngộ được, có thể nói số lượng người vượt qua kiếm khách hạng nhất còn ít hơn so với linh kiếm sư cấp bốn, bởi vì tuy là linh kiếm sư cấp cao nhưng không nhất định kiếm thuật có thể vượt qua được hạng nhất, một ít linh kiếm sư cấp bảy cấp tám thậm chí cấp chín cũng không nhất định có thể tùy tâm động kiếm, bọn họ chẳng qua là có kiếm khí mạnh hơn mà thôi. Cho nên thấy Mạc Vấn trẻ như vậy mà kiếm thuật đã vượt qua hạng nhất thì lại càng đáng quý, bất quá bọn hắn cũng chỉ là kính trọng mà thôi, không phải là linh kiếm sư thì rốt cục vẫn là một người phàm.
Sau đó các quan viên bắt đầu tự giới thiệu mình, đầu tiên là một Ty Kiếm cùng Ty Không, theo lệ cũ của Triệu quốc, người đứng đầu của thành trì là thành chủ, chức vị này do quý tộc của Triệu quốc hoặc con cháu hoàng tộc đảm nhiệm, rồi căn cứ theo thân phận và năng lực mà phân chia quản lý các phần khác của thành trì, vì điều này nên có không ít quản sự, tuy nhiên quản sự chân chính là Ty Không và Ty Kiếm, Ty Không chịu trách nhiệm các sự việc trong thành ngoại trừ quân sự, Ty Kiếm chịu trách nhiệm bảo hộ thành trì, cho nên có thể nói Ty Không cùng Ty Kiếm là tay chân của một tòa thành trì.
Thành chủ cũ của Phi Thạch Thành là một Tử tước, kể từ khi Phi Thạch Thành được phong làm đất của Định Bắc Hầu thì hắn đã bị điều đi. Không biết người này bởi cái gì, điều lệnh vừa ra thì hắn lập tức rời đi, nhanh chóng giao lại chức thành chủ.
Hạ quan Hoàng Nhân Kiến, hiện là Ty Không của Phi Thạch Thành, sau này sẽ là người quản lý thành trì cho thành chủ đại nhân.” Người dẫn đầu đoàn quan nghênh đón đứng lên nói.
“Hạ quan Ngụy Viêm, Ty Kiếm của Phi Thạch Thành.” Ty Kiếm đại nhân là một gã trung niên hơn bốn mươi tuổi, hắn như một quân nhân bình thường, giới thiệu không có gì vòng vo.
“Hạ quan là đường chủ Kiếm Sư Đường Phi Thạch Thành, Liễu Đao.”
“Hạ quan là điển dân* Phi Thạch Thành, Đỗ Hắc Thủy.”
“Hạ quan là điển hình* Phi Thạch Thành, Sử Nhất Cân.”
“Hạ quan là điển kho* Phi Thạch Thành, Bàng Quang.”
“Hạ quan là điển úy* Phi Thạch Thành, Vương Phách.”
“Hạ quan là điển quân* Phi Thạch Thành, Triệu Thanh Sơn.”
“Hạ quan là điển nhu* Phi Thạch Thành, Dư Thịnh.”
……
Theo dòng quan viên giới thiệu xong thì tiệc rượu cũng chuẩn bị kết thúc, theo trình tự bình thường thì sau khi các quan viên ra mắt thượng quan sẽ mời các vũ nữ đến trợ hứng, thậm chí đưa tới lầu xanh, hầu hạ quan lớn nghỉ ngơi, nhưng hôm nay thì quan lớn của họ mới vừa năm tuổi, lại có một tỷ tỷ chưa chồng như hoa như ngọc, đưa những thứ này trợ hứng không phải là tìm phiền phức sao? Cho nên mục đích chủ yếu của buổi tiệc tẩy trần là giúp cho quan trên cùng quan dưới biết nhau.
Nhưng mà dù cho như vậy, tiệc rượu cũng kéo dài đến lúc trời tối, phủ thành chủ của nhóm người Phương Nhu sớm đã được chuẩn bị xong. Bởi vì thân phận đặc thù của Mạc Vấn nên hắn được sắp xếp ở một tiểu viện độc lập.
Đứng trong tiểu viện, Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn về ánh trăng treo trên bầu trời, ở nơi nào đó hắn mơ hồ cảm thấy giọng nói, dáng điệu và nụ cười của mẫu thân, trong lòng hắn co rút đau đớn. Hắn nắm lấy lam ngọc Tiểu Kiếm trước ngực, lẩm bẩm tự nói : “Chờ xem, ta sẽ trở về”
Sau đêm phát ra uy lực hôm đó của Lam Ngọc Tiểu Kiếm, kiếm khí của hắn một lần nữa lại cô đọng thêm một phân, tu vi tiếp tục tăng tiến, từ thời gian lần đầu đến lần thứ hai phát uy của Lam Ngọc Tiểu Kiếm là một tháng, hắn phỏng đoán, có lẽ mỗi tháng Tiểu Kiếm sẽ phát ra uy lực một lần, cứ tiếp tục như vậy chỉ cần trải qua mấy lần rèn luyện thì tu vi của hắn sẽ lại đột phá một tầng! Dĩ nhiên điều này phải đợi tháng sau mới xác định được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện