[Dịch]Truyền Kì Phong Vô Ảnh - Sưu tầm
Chương 4 : Anh hùng khí
.
Quảng trường tỷ võ vô cùng rộng lớn, cơ hồ chiếm một phần hai mươi diện tích toàn thành Đông Đô. Sở dĩ nơi đây có thể rộng lớn như vậy bởi vì ngoài việc tỷ võ ra thì nó còn có tác dụng khác. Mỗi lần thao duyệt quân trường, diễn tập của binh lính trong thành đều diễn ra ở đây, với lực lượng túc vệ quân hơn hai mươi vạn người thì quảng trường này quả thật là một nơi vô cùng lý tưởng.
Phía Bắc quảng trường tỷ võ hướng tới hoàng cung đại nội, là nơi ở của hoàng đế đương thời, cũng là con đường ngắn nhất để đi đến quảng trường này. Hoàng đế quả thật là một người rất yêu thích võ thuật, ông luôn dành một khoảng thời gian nhất định trong tuần để đi đến đây, ngắm nhìn các võ sĩ giang hồ tranh đấu.
Để tiện cho các võ sĩ có chỗ ăn ngủ, nghỉ ngơi, hoàng đế cũng đã đặc cách cho xây dựng tại quảng trường tỷ võ một dãy nhà trọ thật lớn. Nhờ có dãy nhà trọ này mà vào ngày hôm qua, hơn một ngàn nhân sĩ võ lâm từ tứ xứ đổ về tham dự đại hội tỷ võ đều đã có nơi tạm thời cư trú.
Trong một gian phòng nằm góc cuối ở dãy nhà trọ.
Gian phòng này không có gì quá đặc biệt, nó rất tầm thường cũ kĩ. Cánh cửa lớn của gian phòng này đã mục nát hơn nửa, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm nó sụp xuống. Bức tường ở đây lại càng nhơ nhuốc, gớm ghiếc hơn nữa, nó chỉ được sơn qua loa bằng một màu vàng nhạt, trên tường cũng đầy vết hoen do nước chảy từ trên nóc nhà đã dột xuống. Khi mọi người được đưa vào đây chọn phòng thì ai nấy đều sợ sệt, tìm cách tránh xa gian phòng này. Bởi vì chẳng ai muốn ở một gian phòng tồi tàn dơ bẩn đến thế cả, đến bây giờ, ngay cả đi ngang qua họ cũng chẳng buồn liếc vào một lần.
Nhưng không ai có thể ngờ hiện tại bên trong gian phòng đó đang có người. Không những có người mà lại còn rất nhiều người, và ai nấy đều là những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm cả.
Tất cả gồm mười người. Ba người đầu tiên đương nhiên là bọn Lý Ngọc Vân, Tô Khắc và Tiểu Vũ.
Còn sáu người kia có lạ mà cũng có quen. Người quen chính là Lê Đạt, Tiểu Hàn, Kỳ Sơn Khoái Kiếm Trần Khoái. Còn ba người lạ vừa xuất hiện thì có dáng vẻ khá cổ quái.
Người đầu tiên là một hoà thượng trung niên. Ông ta mình mặc áo cà sa, tay cầm một cây tích trượng dài. Không hiểu cây tích trượng này nặng đến đâu mà khi được ông ta chống xuống đất, thì dưới mấy miếng gạch dưới đất lập tức bị vỡ nát ra. Tuy nhiên, cây tích trượng lại được vị hoà thượng đó sử dụng vô cùng nhẹ nhàng, giống như nó chỉ là một cành trúc vậy.
Người thứ hai là một thiếu phụ tuổi chừng hai lăm hai sáu. Thiếu phụ này vô cùng xinh đẹp, thân hình nàng ta đầy đặn, những đường cong nhấp nhô cực kì câu hồn. Nhưng khiến cho đàn ông mê ly nhất lại chính là đôi mắt long lanh của nàng ta, đôi mắt ướt át nhưng đầy ý cười, khi nhìn vào đôi mắt đó thật làm cho người ta có cảm giác khó tả.
Người thứ ba là một tráng hán cao lớn, râu quai nón mọc xồm xoàm, hông dắt một thanh cửu hoàn đao (loại đao mà trên sống đao có chín vòng tròn sắt). Thanh cửu hoàn đao này ban đầu nhìn thì có vẻ tầm thường, nhưng thật ra nó chính là Bá Hạ đao, một trong bốn cây thần đao của Lưu Nguyệt phái.
Hoà thượng cầm cây tích trượng kia pháp danh là Huyền Trang, ông chính một trong tám đại hộ pháp của Phật Sơn Yên Tử. Huyền Trang nổi danh với công phu nội gia cao thâm, nội lực của lão ở Phật Sơn cũng được coi là thâm hậu nhất. Lần này Huyền Trang đến đây là do ông đã nhận được thiệp mời từ Lý Ngọc Vân.
Thiếu phụ áo đỏ thanh danh cũng không hề kém, nàng là Triệu Phi Yến, người đàn bà nổi tiếng lẳng lơ, phóng túng trong võ lâm. Triệu Phi Yến từng có thành tích một đêm tiếp đón hơn mười người đàn ông, thành tích này khiến tất cả các cô gái đều phải đỏ mặt mỗi khi nghe thấy. Do vậy, Triệu Phi Yên bị coi là nữ nhân vô sỉ nhất thế gian này. Tuy nhiên, võ công Triệu Phi Yến cũng cao cường như bản lãnh giường chiếu của nàng ta. Đôi tay thon gầy của nàng ta đã từng trong một đêm thấm máu hơn trăm người ở Vân Mộng sơn trang, một sơn trang lừng danh thiên hạ về ám khí độc môn. Thủ đoạn của Triệu Phi Yến cũng chính là móc tim rồi bóp nát, cực giống với U Minh lão quỷ.
Còn người cầm Bá Hạ đao kia chính là Hồ Thanh, Bá Hạ vương trong bốn đao vương của Lưu Nguyệt phái. Võ công của y thậm chí còn được đánh giá là cao hơn Huyền Trang cùng Triệu Phi Yến. Tuy nhiên, sự thật như thế nào thì cũng phải chờ sau trận tỷ võ hôm nay mới biết được.
Hoà thượng Huyền Trang chợt trầm giọng nói:
- Ngọc Vân cô nương, cô thực sự là muốn dẫn người tới Hắc Long bang báo thù hay sao?
Lý Ngọc Vân gật đầu đáp:
- Đúng vậy. Tiểu nữ chắc chắn phải làm thế.
Huyền Trang thở dài:
- Cô nương có biết rằng hành động lần này có thể dẫn đến một trận mưa máu trong võ lâm hay không? Cũng sẽ có biết bao nhiêu người vì chuyện này mà tan cửa nát nhà, thân gia ly tán. Ta cũng có quen biết cha cô, Lý đại hiệp, ngài chắc có lẽ cũng không mong muốn như vậy.
Lý Ngọc Vân đỏ mặt, hai bàn tay nắm chặt, nước mắt nàng chợt tuôn ra:
- Đại sư nói gì kì lạ vậy? Giết người phải đền mạng, nợ máu trả bằng máu. Trong phật gia các người chẳng phải cũng tồn tại hai từ nhân quả sao? Bây giờ ta cũng chỉ là đi kết thúc mối nhân quả năm xưa mà thôi!
Tô Khắc bước tới, lạnh lùng nói:
- Huyền Trang đại sư! Ta hỏi ngài, Hắc Long bang mấy năm gần đây có làm được việc gì tốt không?
Huyền Trang lắc đầu đáp:
- Không. Hắc Long bang cũng không làm được việc gì tốt đẹp!
Tô Khắc nói tiếp:
- Vậy thì đại sư sao lại ngăn cản chúng tôi? Đây là việc trừ hại cho dân, vì chính nghĩa mà hy sinh một chút xương máu thì có sao? Lý đại hiệp khi sống cũng là một người rất trượng nghĩa, ta tin tưởng ông ấy cũng đồng ý với việc này!
Trần Khoái không biết vô tình hay hữu ý mà thốt ra một câu:
- Ngươi có vẻ hiểu rõ Lý đại hiệp hơn cả Lý cô nương nhỉ?
Lý Ngọc Vân lạnh lùng đáp:
- Bởi vì huynh ấy chính là một trong ba tuỳ tùng năm xưa của cha ta! Thời gian huynh ấy thân cận bên cha còn nhiều hơn cả ta, hiểu rõ ông ấy thì có gì là lạ!
Trần Khoái nhún vai, thản nhiên đáp:
- Làm gì mà phản ứng dữ dằn vậy! Ta cũng chỉ là buộc miệng thôi.
Huyền Trang nghe vậy thì biết mình có nói gì nữa cũng vô ích, ông thở dài:
- Thôi vậy, đã như thế thì lão nạp cũng đành theo mọi người đến cùng. Nhưng mong Lý cô nương hãy nhớ rõ câu này. Khi một việc đã xảy ra rồi, thì có muốn hối hận cũng không kịp. Ta mong cô nương đừng để bản thân phải vì một chuyện gì đó mà hối hận cả đời. Cái cảm giác này…
Ông lắc đầu, như đang tưởng nhớ tới chuyện gì đau thương nhất:
- Cái cảm giác này thật sự rất khó chịu. Thôi lão phu đi trước.
Nói rồi Huyền Trang xoay lưng, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại chín người. Nhưng ngoài Lý Ngọc Vân, Tô Khắc, Tiểu Vũ, Trần Khoái, Triệu Phi Yến, Lê Đạt, Tiểu Hàn, Hồ Thanh ra thì hình như còn thiếu một người. Người đó là ai?
- Cái cảm giác đó thực sự rất khó chịu.
Một giọng nói đầy đau thương vang lên trong căn phòng. Nhưng người nói không phải tám người kia mà chính là người thứ chín.
Gã ăn mày bẩn thỉu với cây gậy trúc dắt bên hông.
Gã đang gục đầu trên bàn thì đột nhiên ngẩng đầu dậy, nhắc lại câu nói của Huyền Trang. Dường như, gã cũng đã từng làm một việc gì đó mà khiến bản thân phải hối hận.
Triệu Phi Yến nhìn gã cười nói:
- Này tên ăn mày kia, ngươi lảm nhảm gì đó?
Gã ăn mày quay sang nhìn Triệu Phi Yến, há mồm ra cười một cách ngốc nghếch.
Triệu Phi Yến hừ lạnh:
- Quả là một tên điên.
Hạng đàn ông vừa dơ dáy vừa bẩn thỉu như thế này nàng quả thực không thích chút nào.
Trần Khoái đột nhiên mở miệng hỏi:
- Lần trước Lý cô nương hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi, tại sao gã ăn mày này lại không bị Võ Thiên Nam giết chết để diệt khẩu? Theo ta biết thì Võ Thiên Nam hành sự vốn rất cẩn thận cơ mà?
Trần Khoái đã từng bị Võ Thiên Nam truy sát khắp Đông Tây Nam Bắc, đuổi sang đến tận biên giới Chiêm Thành, bởi vậy Trần Khoái cũng phần nào đó hiểu rất rõ con người Võ Thiên Nam.
Lê Đạt gật gù đồng ý. Lão cũng đang thắc mắc về việc này.
Tiểu Hàn không biểu tình gì, cây ngân thương lạnh lẽo kia vẫn được chàng nắm chặt trong tay. Lắm lúc không ai hiểu nổi vì sao Tiểu Hàn lại có thể lạnh lùng đến vậy, một con người suốt ngày không nói câu nào chẳng lẽ không buồn bã, tịch mịch đến chết sao?
Triệu Phi Yến thì rất thích dáng vẻ này của chàng. Phụ nữ hình như đối với những thứ gì càng khó nắm bắt được thì càng hứng thú.
Hồ Thanh mặt mũi đôn hâu, y chỉ lặng lẽ để chờ nghe mọi người nói chuyện.
Lý Ngọc Vân cuối cùng cũng đã mở miệng giải thích:
- Các vị có biết một người tên là Hồ Bất Quy không?
Triệu Phi Yến nghi hoặc hỏi:
- Hồ Bất Quy? Võ lâm mấy năm nay hình như không có ai mang tên này.
Lê Đạt lắc đầu, nói:
- Ta biết người này. Hồ Bất Quy là người cùng thời với Lý Thiết Hoành đại hiệp, năm xưa được mệnh danh là Tình Thánh, phong lưu đệ nhất, mỹ nữ ngã vào tay hắn vô số…
Triệu Phi Yến mỉm cười:
- Thì ra cũng chỉ là một tên lãng tử. Hắn có bản lĩnh gì đặc biệt không?
Lê Đạt tuổi tác đã cao, kinh nghiệm và hiểu biết giang hồ đương nhiên cũng nhiều hơn một cô gái mới tuổi đôi mươi như Triệu Phi Yến. Lão nói:
- Đương nhiên. Võ công người này vô cùng cao cường, được liệt vào hàng cao thủ hồi đó. Nhưng riêng Lê Đạt ta thì lại không tin tưởng chuyện này lắm. Bởi vì, cả đời hắn chỉ công khai tỷ thí với một người, mà người đó lại chính bạn thân của hắn.
Trần Khoái ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ tỷ thí với một người mà đã được liệt vào hàng đệ nhất rồi ư?
Hồ Thanh chợt xen vào, giọng nói y có phần khẳng định:
- Ta biết người đó. Hắn có thể tỷ thí với người đó thì dĩ nhiên võ công đủ liệt vào hàng đệ nhất.
Trần Khoái và Triệu Phi Yến đều không nén nổi tò mò, đồng thanh hỏi:
- Người đó là ai?
Hồ Thanh chậm rãi đáp:
- Lý Thiết Hoành đại hiệp.
Tất cả đều nghẹn họng, trừ Lê Đạt.
Lê Đạt lắc đầu cười:
- Nhưng Lý đại hiệp là bạn thân của hắn. Có nhường một ba chiêu không thì chẳng ai biết được? Cũng có thể ngài làm vậy là để mọi người đánh giá cao về Hồ Bất Quy, giúp người bạn này của mình an toàn tính mạng.
Hồ Thanh gật đầu, đồng tình. Năm xưa khi Lý Thiết Hoành cùng với Hồ Bất Quy giao chiến thì y cũng đã từng đến xem. Quả thực cảnh tượng hai người tỷ thí với nhau rất mù mờ, chỉ qua lại đôi ba chiêu, hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt trong đó. Hồ Thanh nói:
- Tên Hồ Bất Quy này khi ấy tạo nên vô số những vụ án tình, biết bao nhiêu cao thủ mỹ nữ trong võ lâm đều muốn tìm hắn tính sổ. Nhưng Hồ Bất Quy võ công thấp kém, Lý đại hiệp có lẽ đã cố tình tạo ra một trận đấu giả giúp cho danh tiếng của hắn tăng lên, ai muốn liều mạng với hắn thì cũng phải e dè vài phần.
Nhưng Triệu Phi Yến chợt ồ lên, rồi tròn mắt hỏi:
- Lý Ngọc Vân, chẳng lẽ ý ngươi nói gã ăn mày này chính là Hồ Bất Quy sao?
Lý Ngọc Vân gật đầu. Nàng nói:
- Hắn đúng là Hồ Bất Quy, nhưng hắn chẳng có một chút võ công nào cả, ta đã thử nhiều lần rồi. Có thể phỏng đoán của Lê tiên sinh và Hướng tiên sinh là đúng. Cha ta chỉ muốn tạo ra một lớp vỏ bọc để người khác khỏi làm tổn thương hắn thôi. Năm đó, Võ Thiên Nam có lẽ vì sợ cái lớp vỏ bọc đó nên mới không dám đụng đến hắn.
Triệu Phi Yến kinh ngạc, nàng ta đi lại gần Hồ Bất Quy, nhìn lui nhìn tới rồi nói:
- Ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra tên này lại là một lãng tử nổi danh thiên hạ.
Lê Đạt cười khổ:
- Đó là cô nương chưa thấy được dáng vẻ của hắn khi xưa. Thật sự là một đại lãng tử.
Trần Khoái cũng cười:
- Nhưng bây giờ lãng tử đã biến thành ăn mày.
Triệu Phi Yến chợt che miệng cười khúc khích:
- Nhưng cái tên của hắn cũng thật là kì lạ. Bất Quy là không phải rùa. Chẳng lẽ mẹ hắn sợ mọi người biết hắn là con rùa nên mới đặt tên như thế ư?
Chợt Hồ Bất Quy ngẩng mặt lên, đôi mắt đục ngầu của gã nhìn thẳng vào Triệu Phi Yến.
Đôi mắt đó tuy đục, không có chút thần thái, nhưng lại làm cho Triệu Phi Yến cảm thấy như có một thứ gì đang uy hiếp mình. Nàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Chợt nghe Hồ Bất Quy khàn khàn nói:
- Ta không phải con rùa!
Triệu Phi Yến quên đi cảm giác kì lạ ban nãy, nàng cười châm chọc:
- Không, ngươi chính là con rùa.
Rồi nàng quay sang hỏi Trần Khoái:
- Có phải thế không Trần huynh?
Trần Khoái đắc ý đáp:
- Đúng vậy. Tên ăn mày này rõ ràng là con rùa. Nếu hắn có võ công cao cường thì sao năm xưa không ra tay cứu Lý đại hiệp, mà đến khi ngài ấy kiệt lực sắp chết thì hắn mới xuất hiện. Làm bạn thân của người ta mà không thể giúp cho người ta, ngược lại còn đi trốn chui trốn nhủi khắp nơi, quả thật hắn là một con rùa rút đầu.
Hai mắt Hồ Bất Quy đỏ ngầu. Câu nói đùa châm chọc của Trần Khoái dường như đã đụng chạm đến điều đau khổ nhất trong lòng gã.
Trần Khoái cười lạnh, thấy Hồ Bất Quy đã tức giận thì càng ra sức châm chọc. Hắn cũng muốn thử xem Hồ Bất Quy có phải là cao thủ đã từng giao chiến với Lý Thiết Hoành hay không?
Tất cả mọi người đều yên lặng.
Hồ Bất Quy gào lên rồi rút cây gậy trúc bên hông ra, lao tới tấn công Trần Khoái.
Trần Khoái khắp toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hắn quả thật không dám chắc Hồ Bất Quy có phải là không biết võ công thật không?
Trong giang hồ có rất nhiều truyền thuyết về những người luyện kiếm đến cực hạn. Vũ khí của họ không còn là kiếm nữa. Bởi vì kiếm đã ở trong tâm họ, cho nên, bất kì thứ gì họ nắm được trong tay sẽ đều là kiếm.
Ba mươi năm trước, có một lão già thần bí từng dùng gậy trúc nhẹ nhàng đánh bại chưởng môn Ngũ Hổ môn, một cao thủ ngoại gia tuyệt thế vào thời bấy giờ. Sau đó lão già mất tích, không ai nhìn thấy lão ta xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Quay về xa hơn, tám mươi năm trước giang hồ có một truyền thuyết. Một thiếu niên trẻ tuổi dùng cành lau làm kiếm mà có thể tung hoành thiên hạ không đối thủ, tạo nên một trận sóng gió trong võ lâm thời đó.
Đặc điểm chung của những người này là họ đều giả ngu, giả khờ, giả mất trí. Nhưng thật ra bọn họ là người thông minh và lợi hại hơn ai hết.
Hồ Bất Quy là một kẻ như thế chăng?
Hồ Bất Quy đã ra chiêu. Quả nhiên là gã biết võ công.
Trần Khoái thấy cây gậy trúc trong tay gã đâm tới mình là đang dung hợp năm sáu loại kiếm pháp trong đó. Hư hư thực thực, trông thì vô cùng tầm thường nhưng Trần Khoái không dám lơ là. Đối với một chiêu thức đầy biến hoá khó lường như vậy thì tốt nhất là nên né tránh.
Trần Khoái lui về sau mấy bước, khi tránh được cây gậy trúc của Hồ Bất Quy thì trong lòng hắn mừng rỡ.
Hắn rút kiếm ra, định thi triển một chiêu trong Kỳ Sơn kiếm pháp để phản đòn lại Hồ Bất Quy.
Chợt một luồng sáng bạc nhanh như tia chớp xẹt thẳng tới trước mặt Trần Khoái làm hắn kinh hoảng. Chẳng lẽ Hồ Bất Quy quả thật là một cao thủ ư?
Nào ngờ luồng sáng bạc kia không phải là của Hồ Bất Quy, mà là của Tiểu Hàn.
…………………
Nét mặt Tiểu Hàn lạnh như băng, chàng cầm cây ngân thương đứng yên như pho tượng, giống như không tồn tại bất kì một chút cảm xúc nào.
Trần Khoái lắp bắp nói:
- Ngươi… Ngươi…
Hắn hoảng sợ như thế là vì mũi ngân thương lạnh toát kia chỉ còn cách cổ hắn nửa phân, chỉ cần Trần Khoái khẽ nhúc nhích là sẽ đụng trúng.
Tiểu Hàn sao lại ra tay giúp Hồ Bất Quy? Những hành động của chàng quả thật làm cho người ta quá khó hiểu.
Nhưng Lê Đạt thì hiểu, lão cười rộ:
- Trần huynh nhầm rồi, Hồ Bất Quy quả thật là không biết võ công. Nếu Tiểu Hàn không ngăn cản kịp thời thì có thể hắn sẽ bị Trần huynh lỡ tay giết chết đấy.
Nói đoạn Lê Đạt bước tới chỗ Hồ Bất Quy, gã ăn mày này lập tức dùng gậy trúc đánh về phía lão. Lê Đạt tuy không giỏi võ công lắm nhưng cũng có thể dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp cây gậy trúc lại, sau đó đẩy Hồ Bất Quy ngã lăn ra mặt đất.
Trần Khoái đang ngơ ngác thì lại nghe tiếng Triệu Phi Yến mỉa mai:
- Trần huynh chỉ là đang giả vờ để xem thử hắn có biết võ công thật không đấy mà. Phải không Trần huynh?
Trần Khoái tuy tức lắm nhưng cũng đành gượng cười:
- Đúng vậy. Ta cũng chỉ là muốn thử hắn một chút thôi.
Phen này thể diện của Trần Khoái đã mất hết, hắn hận lúc này không thể đào một cái lỗ mà chui xuống đất.
Đột nhiên Lý Ngọc Vân thở dài, buồn rầu nói:
- Dù sao hắn cũng đã từng là bạn thân của cha ta. Xin các vị đừng quá làm nhục hắn.
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, đi về phía trường tỷ võ. Tô Khắc, Tiểu Vũ, Hồ Thanh theo sau.
Trần Khoái sắc mặt âm u cũng bước theo, bên cạnh hắn chính là Triệu Phi Yến đang cười khúc khích.
Lê Đạt bước đến bên cạnh Tiểu Hàn, vỗ vai chàng rồi mỉm cười:
- Đã vất vả cho cậu rồi! Yên tâm đi, thứ mà ta hứa với cậu nhất định sẽ có.
Nhưng Tiểu Hàn vẫn không trả lời, chàng lạnh lùng cùng cây ngân thương của mình đi ra ngoài.
Thứ mà Tiểu Hàn cần là gì? Tại sao vì thứ này mà chàng lại bằng lòng làm việc cho Lê Đạt?
Câu hỏi này chỉ có Lê Đạt mới trả lời được.
Trước khi Lê Đạt đóng cửa lại rồi biến mất. Lão vẫn còn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt vô hồn của gã ăn mày kia, đôi mắt đó quả thật là quá đau thương, đường đường là Tình Thánh tuấn mỹ năm nào, thế mà giờ đây…
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dài của Lê Đạt cùng gã ăn mày.
Gã đau khổ nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng nghẹn khuất:
- Ta không phải con rùa. Ta không phải con rùa.
Hồ Bất Quy cứ lặp đi lặp lại, nhưng mà càng nói thì trong lòng càng cay đắng, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu nay giờ như muốn tuôn trào.
Hồ Bất Quy khóc. Một người đàn ông khi đã rơi nước mắt thì cũng đồng nghĩa với việc người đàn ông đó đã gặp phải chuyện đau khổ nhất trần gian.
Chàng đấm mạnh xuống đất, răng cắn môi đến bật máu:
- Lý đại ca, ta có lỗi với huynh.
Lý đại ca!
Mỗi lần phải thốt ra ba từ này đều làm cho cõi lòng Hồ Bất Quy tan nát.
Nếu không phải chàng hôm ấy lỡ lầm thì Lý đại ca đã không phải chết. Nếu hôm ấy chàng đến sớm hơn thì đã không phải chứng kiến cảnh đau lòng, đến nỗi bản thân thất thần, để cho địch nhân giết chết Lý đại ca…
Hồ Bất Quy thực sự đã làm sai chuyện gì? Cái đêm đau thương mười tám năm trước thực sự là đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng, nếu chỉ ở đây khóc lóc, tự vùi dập bản thân mình thì chàng có thể chuộc lỗi lầm khi xưa không?
Hồ Bất Quy siết chặt nắm đấm, hai mắt quyết tâm nhìn ra cửa:
- Ta không phải con rùa. Bất Quy ta sẽ báo thù cho đại ca, lỗi lầm mười tám năm trước ta bây giờ sẽ chuộc lại, dù cho có phải chết…
Hồ Bất Quy đứng thẳng dậy, xương cốt trong cơ thể kêu rắc rắc. Đã lâu quá chàng đắm chìm trong hơi men, không chịu hoạt động rồi.
- Nhưng trước tiên ta phải ngăn Ngọc Vân lại… Vì chỉ có ta biết Võ Thiên Nam không phải là hung thủ. Hung thủ là một kẻ tầm thường, sự tầm thường của kẻ đó đã vượt qua khỏi giới hạn của sự giả dối, thế nên, không ai có thể ngờ được hắn mới chính là hung thủ đứng sau tất cả.
Hồ Bất Quy tung cửa bước ra ngoài. Vì bọn người Lý Ngọc Vân nghĩ một người điên khùng như chàng sẽ không thể tự bỏ trốn, nên bây giờ chàng mới có thể thoát khỏi nơi này dễ dàng đến vậy.
Có một thứ chói loà trước mắt chàng. Thứ chói loà đó không phải là binh khí nhưng còn mạnh mẽ hơn binh khí.
Thứ chói loà đó mang đến cho chàng tràn trề hy vọng.
Thứ chói loà đó chính là ánh sáng mặt trời, một loại ánh sáng rực rỡ huy hoàng và ấm áp…
………….
Phong Vô Ảnh, Mộng Điệp cùng gã trọc đầu Đại Hoả cuối cùng cũng đã đến được trường tỷ võ.
Không khí nơi đây quả thật vô cùng náo nhiệt, anh tài từ bốn phương tám hướng đều đổ về đây tham gia đại hội. Có người muốn chứng tỏ mình, có người muốn danh vọng địa vị, có người cũng muốn lọt vào mắt xanh của mỹ nhân Lý Ngọc Vân, nhưng cũng có người tới đây là vì thèm khát pho võ công tuyệt thế kia…
Danh vọng, tiền tài, sắc đẹp có thể hấp dẫn con người ta đến thế ư?
Phong Vô Ảnh nhìn lên bầu trời, từng tia nắng ấm áp chiếu rọi vào khuôn mặt chàng. Chàng chợt mỉm cười, cứ đứng vậy giống như đang tận hưởng thứ gì đó.
Mộng Điệp thấy Phong Vô Ảnh ngơ ngẩn như vậy thì lấy làm lạ, hỏi:
- Này, ngươi đang làm cái gì thế?
Gã trọc Đại Hoả thì đưa tay lên miệng kêu “suỵt”, gã ra vẻ thần bí nói:
- Có thể huynh ấy đang ngộ đạo? Ta có nghe sư phụ ta nói, khoảnh khắc ngộ đạo này rất hiếm khi xuất hiện, mà mỗi lần xuất hiện đều làm cho võ công người kia tăng lên rất nhiều. Tốt nhất chúng ta đừng làm phiền huynh ấy.
Mộng Điệp ngạc nhiên, hỏi lại:
- Ngộ đạo gì chứ? Đầu anh ấy còn tóc đủ cả, đâu có trọc đầu như ngươi đâu mà ngộ đạo.
Đại Hoả nghẹn họng, tức giận nói:
- Cô nương…
Nhưng Phong Vô Ảnh vẫn nghe thấy những gì họ nói, chàng ngắt lời Đại Hoả:
- Các ngươi có cảm nhận thấy điều gì đặc biệt không?
Đại Hoả cũng bắt chước Phong Vô Ảnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhưng chỉ có ánh nắng làm gã chói mắt.
Mộng Điệp đưa tay ngang trán, nhìn lui nhìn tới, rồi cũng nói:
- Ta có thấy gì đâu. Ngươi bị khùng à!
Phong Vô Ảnh không để ý câu chửi mình của Mộng Điệp, chàng hỏi:
- Ban nãy ánh nắng yếu ớt, cực kì thiếu sinh khí, nhưng bây giờ nó lại trở nên rực rỡ, có thể khiến bất kì ai chói mắt khi nhìn vào nó. Các ngươi có biết vì sao không?
Mộng Điệp lắc đầu:
- Không biết. Ngươi hỏi một câu khó hiểu quá.
Đại Hoả cũng gật gật.
Phong Vô Ảnh mỉm cười:
- Vì trong ánh nắng giờ đây đã chứa khí của anh hùng.
Đại Hoả ngạc nhiên, hỏi lại:
- Ánh nắng mà cũng có thể chứa khí của anh hùng sao?
Phong Vô Ảnh cười:
- Đương nhiên. Một người anh hùng khi đứng từ xa thì ta cũng có thể nhận ra sự khác biệt giữa họ với người thường. Thứ tạo nên sự khác biệt đó chính là anh hùng khí.
Mộng Điệp gật đầu, ra vẻ đã hiểu:
- Ừm. Vậy là ban nãy khi chúng ta vừa đến chỗ này thì ở đây đã xuất hiện một vị anh hùng.
Phong Vô Ảnh nhìn sang nàng, tán thưởng nói:
- Cô thông minh lắm.
Mộng Điệp chợt hỏi:
- Nhưng ngươi làm sao có thể nhận ra anh hùng khí này. Ta… ta chẳng cảm nhận được cái gì cả.
Phong Vô Ảnh trả lời:
- Nếu như cô sống lâu ở trong rừng hoặc nơi hoang dã thì sẽ có thể thôi. Mỗi khi có một con thú như hổ hay sư tử xuất hiện, thì chúng đều tạo ra cho người ta cảm giác rất đặc trưng, cảm giác này giống như anh hùng khí vậy. Mặc dù chúng ẩn nấp và che dấu bản thân rất tài tình nhưng vẫn không thể nào xoá đi khí chất anh hùng trên cơ thể chúng, nhờ ta cảm nhận được nên ta mới có thể trốn tránh kịp thời.
Mộng Điệp hai mắt tròn xoe, ngưỡng mộ hỏi:
- Ngươi đã từng sống trong rừng sao?
- Ừm.
Mộng Điệp hỏi tiếp:
- Vậy bây giờ có một con hổ mới xuất hiện nữa, ngươi có định chạy không?
Phong Vô Ảnh bật cười, chàng đáp:
- Từ hai năm trước thì ta đã không cần phải trốn chạy nữa rồi.
Mộng Điệp kinh ngạc, hỏi:
- Chẳng lẽ anh đã có thể tự tay giết chết hổ rồi ư?
Phong Vô Ảnh đáp:
- Cũng không nhất thiết!
- Thế anh làm cách nào để thoát khỏi nó?
- Đối lập với anh hùng khí chính là tiểu nhân khí, nhu nhược khí. Chỉ khi bản thân ta có loại khí đó thì con hổ kia mới dám xông vào mà thôi.
Phong Vô Ảnh vừa dứt lời thì hồi trống thông báo khai mạc lôi đài tỷ võ đã bắt đầu.
………………..
Đài tỷ võ không chuyên sẽ được bắt đầu trước tiên.
Giám khảo gồm có tám người: Bá Hạ vương Hồ Thanh, Bách Lý Băng Phong Tiểu Hàn, Miêu Nữ Lý Ngọc Vân, hoà thượng Huyền Trang, Hồng Hài Nhi Tiểu Vũ, Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc, Kỳ Sơn Khoái Kiếm Trần Khoái cùng Triệu Phi Yến.
Những người này đều là những cao thủ danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ, đứng ra làm giám khảo thì chắc chắn không ai dám dị nghị. Bên cạnh đó còn có Lê Đạt làm cố vấn, vì lão tuy võ công không cao nhưng cũng là một trong những người tiếp xúc với giới giang hồ nhiều nhất, kinh nghiệm có thể nói phong phú nhất tại đây.
- Dô, dô, dô!
- Nhìn xem. Người tóc bạc kia chính là Tiểu Hàn với cây ngân thương bách phát bách trúng, nghe đồn chỉ trong một đêm đã giết hơn mười tám sát thủ của tổ chức Thiên Sát nổi tiếng.
- Hai cô nương kia thật đẹp. Đó chính là hai đại mỹ nữ của võ lâm Lý Ngọc Vân cùng Triệu Phi Yến.
- Huyền Trang đại sư cũng tới dự nữa kìa.
Từng đợt reo hò, kích động của đoàn người tới dự đại hội vang lên. Có thể may mắn đối diện với những nhân vật nổi danh như thế này ai lại không vui mừng cho được.
Tuy nhiên, trong đám đông cũng tồn tại những người lặng lẽ như Phong Vô Ảnh. Có lẽ vì đối với họ, tám người đang ngồi trên kia cũng bình thường mà thôi.
Nhưng làm cho Phong Vô Ảnh chú ý nhất là một đám người mặc áo đen. Người mặc áo đen thì không có gì quá lạ lùng, như điểm đặc biệt chính là người họ có sát khí rất nồng. Chỉ có những kẻ đã từng giết nhiều người mới có sát khí nồng đến vậy.
Đám người áo đen này rải rác, phân tán ra khắp mọi nơi, nhưng vẫn bị Phong Vô Ảnh phát hiện được điểm chung của họ. Đó chính là khí chất, một loại khí chất tương đồng nhau.
Điều này nghe có vẻ quá mờ ảo, và chắc cũng chỉ có Phong Vô Ảnh mới hiểu được. Bởi vì qua bao năm tháng sống trong rừng cùng với dã thú, dường như chàng đã luyện ra được một loại giác quan kì lạ.
Đó là linh cảm.
Linh cảm của Phong Vô Ảnh chưa bao giờ sai.
……………….
Lý Ngọc Vân bước lên tỷ võ đài, chắp hai tay nghiêm trang nói:
- Các vị. Hôm nay chúng ta mời các vị đến đây là mong các vị cùng nhau chung tay góp sức, vì võ lâm trừ đi một mối hại là Hắc Long bang. Bang phái này nổi lên ở hai bên bờ sông Bạch Đằng từ mười lăm năm trước, cướp bóc chém giết vô số người dân lương thiện đi qua hoặc ở gần đó. Bang chủ Hắc Long bang, Võ Thiên Nam cũng đã từng tham gia vào một vụ huyết án, mà người bị hại chính là cha tôi, Lý Thiết Hoành.
Lý Ngọc Vân vừa dứt lời thì bên dưới đã có biết bao lờ trầm trồ kinh ngạc.
- Ngươi có nghe thấy gì không. Thì ra Lý Ngọc Vân chính là con gái của thiên hạ vô địch năm xưa Lý Thiết Hoành.
- Lý Thiết Hoành nghe đâu chết rất thảm, ông ta lúc ấy bị vu oan giá hoạ khắp nơi, mấy năm trước mới được Hải Giác đại sư chùa Yên Tử minh oan.
- Ây, Lý đại hiệp chết thật là oan khuất. Sinh thời ông ấy làm biết bao nhiêu chuyện tốt cho võ lâm và quốc gia, vậy mà…
Lý Ngọc Vân nghe thấy những lời bàn luận này thì trong lòng xuyến xao. Sự uất ức, nghẹn khuất vì nỗi oan của cha nàng mười mấy năm nay cũng như muốn bùng nổ.
Nàng quyết phải báo thù cho cha, nàng phải bắt kẻ chủ mưu năm xưa ra trước ánh sáng…
- Các vị. Võ Thiên Nam năm xưa đánh cắp được từ cha tôi một pho bí kíp võ công gọi là Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn công. Chỉ cần người nào giết được Võ Thiên Nam, thì pho bí kíp này sẽ thuộc về người đó. Lý Ngọc Vân tôi cũng sẽ nguyện cùng người đó kết duyên trăm năm.
Lý Ngọc Vân lặp lại những lời đã nói ở trong khách sạn Vân Lai.
Thường thì những lời bị lặp lại luôn tạo cho người ta cảm giác nhàm chán khó chịu, nhưng những lời này của Lý Ngọc Vân thì ngược lại.
Bởi vì tiền tài, danh vọng và gái đẹp luôn có ma lực rất lớn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện