[Dịch]Truy Mộng- Sưu tầm
Chương 5 : Phế vật
.
Biệt Hàn và Nguyệt nhi như lạc vào tiên cảnh, mặt mày ngơ ngẩn nhìn ngó xung quanh.
Ngọn núi cao chọc trời, sừng sững xuyên mây. Sương khói treo lững lờ khắp nơi, mờ mờ ảo ảo khiến cảnh quan chốn này tràn ngập sự huyền bí. Bên kia sườn núi, những dòng thác cuồn cuộn đổ nước trắng xóa từ vách núi cao xuống gây ra âm thanh ầm ầm thoạt gần thoạt xa.
Vô số loài tiên hoa dị thảo tỏa hương khoe sắc, muôn màu muôn vẻ. Ngàn vạn đóa hoa xinh đẹp kiêu kỳ vươn mình đón nắng, bên dưới là những cành lá ngời sáng màu xanh như ngọc, sinh khí bừng bừng.
Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm ngào ngạt luồn sâu vào khứu giác khiến người ta ngửi được như trầm mê vào giấc mộng, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại. Tiếng chim hót ríu rít, ong bướm bay lượn vờn quanh, chập chờn ẩn hiện. Biệt Hàn thoáng nghĩ cõi tiên cùng lắm cũng chỉ thế này thôi, khó mà hơn được.
Nguyệt nhi từ trạng thái ngẩn ngơ tỉnh lại, reo vui: "Đẹp thật! Không uổng công ta bỏ nhà đến tận đây."
Vừa dứt câu, nàng tung tăng chạy nhảy khắp nơi, cánh tay nhỏ nhắn trắng mịn giơ lên hạ xuống tìm cách bắt mấy con bướm.
Nhị trưởng lão thấy thế lắc đầu cười, thầm nghĩ nha đầu này cũng thật vô tư, xa nhà không thấy buồn, lại còn vui như vậy.
Biệt Hàn ngước nhìn tòa cung điện to lớn vô cùng lộng lẫy nhưng không kém phần trang nghiêm bên trên, hỏi: "Sư phụ, môn chủ ở nơi này sao?"
Nhị trưởng lão gật đầu: "Thực ra Thần điện chỉ là nơi môn chủ tiếp khách, bàn chính sự. Phần lớn thời gian người bế quan trong động phủ phía sau."
"Môn chủ là người thế nào, sư phụ?"
Biệt Hàn rất tò mò về nhân vật đứng đầu đại phái tu tiên này.
"À..." Nhị trưởng lão thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: "Hòa ái, dễ gần nhưng khi nổi giận vô cùng đáng sợ, có thể tóm trong hai từ bá đạo! Sau này con ra ngoài lịch lãm sẽ có cơ hội hiểu thêm về hắn, nhân vật có rất nhiều truyền kỳ."
Lời nói của Nhị trưởng lão càng khiến Biệt Hàn thêm tò mò, tuy vậy nó không dám hỏi thêm.
Như hiểu tâm tư đứa trẻ này, Nhị trưởng lão cười xòa: "Chẳng phải con sắp được gặp hắn rồi sao? Không mấy đệ tử may mắn thế này, chút nữa nếu muốn con có thể quan sát thật kỹ, hắn không khó tính trong vấn đề này đâu, hà hà!"
Nghe vậy, Biệt Hàn như mở cờ trong bụng. Đúng là nó có suy nghĩ đó nhưng lại sợ bị trách phạt. Dù gì cũng là môn chủ cao cao tại thượng, không phải người nó có thể đắc tội. Giờ thì bớt lo rồi.
Một thanh niên anh tuấn vận hoàng y từ Thần điện bay ra, mỉm cười: "Để Nhị trưởng lão chờ lâu, xin đừng trách phạt! Bởi sư tôn đang bế quan, tiểu điệt cũng phải tốn chút công phu truyền tin cho người."
Nhị trưởng lão xua tay: "Tống sư điệt không nên quá khách khí. Nếu không phải có chuyện gấp, ta cũng chẳng dám làm phiền môn chủ tu luyện!"
"Tạ Nhị trưởng lão hiểu cho!" Tống Lâm khẽ cười với Biệt Hàn: "Lần trước từ biệt, không nghĩ mới mấy ngày đã có dịp gặp lại tiểu sư đệ. Chúc mừng!"
Biệt Hàn vội chắp tay: "Tiểu đệ còn chưa nói lời cảm ơn Tống sư huynh đã chiếu cố!"
"Không cần. Giúp được đệ, ta vui rồi!"
Tống Lâm hào sảng nói.
Nhị trưởng lão chợt hỏi: "Tống sư điệt, vậy..."
"A, mải nhiều chuyện quên mất việc chính." Tống Lâm vỗ trán: "Mời, sư tôn cho vời Nhị trưởng lão nhập điện."
Tống Lâm xoay người, đi trước dẫn đường.
Nhị trưởng lão phất tay cuốn Nguyệt nhi đang mải vui chơi đến quên trời đất lại, tay kia dẫn Biệt Hàn bước theo.
Thần điện rất rộng, sức chứa mấy vạn người có dư. Bốn phía khảm nạm vô số minh châu to bằng mắt rồng, tỏa sáng rực rỡ như ban ngày. Trên các bức vách và cột trụ, rất nhiều hình thù nhân loại, linh thú được chạm trổ công phu vô cùng đẹp đẽ.
Trên cao đặt một chiếc ghế to, hình dáng uốn lượn như phi long. Ghế này giống được tạc bằng ngọc, có màu trắng đục, hàn khí lượn lờ bốc lên.
Ngay khi bọn họ vừa đi tới, một bóng người vô thanh vô tức hiện ra trên ghế.
Nhị trưởng lão sửa sang lại y phục, thần sắc trang trọng khom người: "Tôn Lập bái kiến môn chủ."
Đoạn quay sang nhắc khẽ bọn nó: "Mau quỳ xuống bái kiến môn chủ!"
Bọn Biệt Hàn vội vàng quỳ xuống, khom người sát đất: "Bái kiến môn chủ!"
Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân lại không kém phần uy nghiêm vang lên, từng từ rõ rệt trong tai Biệt Hàn: "Không cần đa lễ, mau đứng lên!"
Biệt Hàn, Nguyệt nhi lồm cồm đứng dậy, len lén ngó lên phía trước.
Trên chiếc ghế, đang ngự một thanh niên anh tuấn vô song, mày kiếm mắt sao, môi dưới hơi trễ xuống tạo cảm giác có phần ngạo mạn chúng sinh. Tóc hắn đen dài xõa tung hai bên vai khiến thêm phần lãnh khốc.
Hắn vận trường bào xanh họa tiết cầu kỳ bắt mắt, ngồi đó nhìn xuống, bễ nghễ thiên hạ. Thần thái không giận mà uy, khiến người đối diện không dám buông lỏng tâm tình hay có hành động nào thất thố.
"Trẻ quá! Chỉ hơn Tống sư huynh vài tuổi là cùng."
Biệt Hàn rúng động. Môn chủ trẻ ngoài sự tưởng tượng của nó, cứ nghĩ leo lên đến vị trí này, phải là một lão già trăm tuổi có dư, râu tóc bạc trắng mới phải.
Môn chủ hơi trầm giọng nói: "Nhị trưởng lão muốn gặp ta không biết có chuyện gì? Hai đứa trẻ này là..."
Nhị trưởng lão cung kính: "Môn chủ đoán không sai. Đợt khảo thí tuyển sinh lần này phát hiện ra hạt mầm ưu tú. Lão hủ không dám tùy tiện, vì vậy lập tức đưa chúng lên đây xin lệnh người."
"Cả hai đứa trẻ này, đều là thượng phẩm linh căn?
Nụ cười vui vẻ nở trên gương mặt anh tuấn bức người của thanh niên môn chủ.
"A, thực ra chỉ một, mà cũng không phải..."
Nhị trưởng lão chợt lúng túng.
Môn chủ khoát tay, cử chỉ cực kỳ khoan thai nhưng vô cùng mị hoặc, khiến người khác nhìn vào đều có suy nghĩ thêm một chút thì thừa, thiếu một chút lại tiếc: "Nhị trưởng lão từ từ nói, không cần gấp!"
Nhị trưởng lão hít sâu một hơi, lấy lại được chút trầm tĩnh, tuy vậy khuôn mặt già lão vẫn hơi đỏ lên xấu hổ: "Quả thực tìm được một đứa trẻ có thượng phẩm linh căn. Lão hủ mừng vui, nhất thời tùy tiện thu nhận làm môn đồ. Cũng do ta già cả, gần đất xa trời mà vẫn chưa tìm được kẻ nào ưng ý để truyền thụ y bát, mong môn chủ thứ lượng bỏ quá cho!"
"Ha ha, Nhị trưởng lão sao lại nói vậy? Ngươi cả đời ra sức vì bổn môn, ta đang định kỳ khảo thí này nếu tìm được đệ tử có tư chất tốt sẽ cho trưởng lão thu nhận. Không sao, đừng quá lo lắng!"
Môn chủ cười dài.
Nhị trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời: "Ở đây có đến hai đứa trẻ. Một đứa thượng phẩm linh căn, lão hủ may mắn thu nhận. Còn lại..."
Ánh mắt bức người của môn chủ sáng lên: "Khi nãy Nhị trưởng lão nói chỉ có một thượng phẩm linh căn. Đứa trẻ kia nếu tư chất tầm thường chắc chắn ngươi không đưa lên đây làm gì, chẳng lẽ..."
Nhị trưởng lão hớn hở: "Môn chủ anh minh! Đứa trẻ còn lại chính là tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, cực phẩm linh căn."
"Là thật?" Môn chủ kinh nghi.
Thân hình Tống Lâm chao nghiêng, mặt hiện nét không thể tin nổi.
Môn chủ đứng lên, tay phải nhẹ vẫy, cỗ lực lượng thần bí chợt vây quanh Nguyệt nhi, nhẹ nhàng nâng nàng lên, bay là là về phía hắn.
Tay môn chủ áp hờ lên trán Nguyệt nhi, trấn an: "Không cần lo lắng! Ta chỉ kiểm tra lại tư chất của con có thật như Nhị trưởng lão vừa nói hay không. Thả lỏng cơ thể nào!"
Nguyệt nhi nghe vậy mới bớt sợ, nằm im thin thít.
Trải qua vài nhịp thở, tay môn chủ thoáng run bỏ xuống. Miệng hắn cười lớn: "Quả nhiên cực phẩm linh căn. Tốt, thật quá tốt! Trời già có mắt, phen này Lăng Khiếu lão thất phu tha hồ ghen tức với ta, ha ha..."
Tống Lâm chắp tay cười nói: "Chúc mừng sư tôn thu được đồ đệ tốt!"
"Tiểu nha đầu, có đồng ý nhận ta làm sư phụ không?"
Tâm tình môn chủ tột cùng sung sướng hỏi.
"Không. Ta muốn làm đệ tử lão già kia!"
Nguyệt nhi thè lưỡi nói.
Trong Thần điện ai nấy đều ngơ ngẩn. Môn chủ càng không tin được có người đủ dũng cảm từ chối hắn. Trong đời, đây đúng là lần đầu tiên, bất ngờ chẳng biết nói gì.
Nhị trưởng lão lại càng dở khóc dở cười, đỏ mặt tía tai kéo Nguyệt nhi qua một bên khuyên nhủ không thôi: "Tiểu nha đầu, người đó là môn chủ, hiểu không? Mười người như ta cũng không phải đối thủ của hắn. Ngươi được hắn nhận làm đệ tử, tiền đồ không thể hạn lượng. Sao lại từ chối?"
"Phải đó tiểu sư muội. Muội không thể khờ dại buông bỏ cơ hội này. Mau thu lại lời nói!"
Tống Lâm mồ hôi chảy ướt mặt, hoàn toàn không hiểu tiểu cô nương khả ái này nghĩ gì.
Biệt Hàn cau mặt: "Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Mau lên đó bái sư tạ ơn! Cơ hội này ta muốn còn không được."
Nhị trưởng lão nghe vậy cũng không trách Biệt Hàn, bởi nó nói quá đúng. Được làm đệ tử chân truyền của môn chủ, tương lai nếu cố gắng, ngồi lên vị trí đó cũng không phải quá xa xôi. Cho dù không được, một thân bản lãnh cũng đủ ngạo thị huynh đệ ngang lứa.
Nguyệt nhi phụng phịu: "Nhưng người ta muốn được ở cùng một chỗ với tên đầu gỗ ngươi mà!"
Môn chủ hiểu ra vấn đề, liền xua tay nói: "Không khó, vấn đề này kỳ thực vô cùng đơn giản. Chỉ cần con bái sư, sau này bất cứ khi nào cũng có thể sang Thiên Kiếm sơn thăm tiểu tử kia."
"Người hứa?"
Nguyệt nhi vô cùng ngây thơ hỏi nhưng khóe mắt thoáng hiện tia ranh mãnh.
"Đương nhiên. Ta thân là môn chủ, không lẽ đi lừa gạt một đứa trẻ?"
Môn chủ cười khổ.
Nhị trưởng lão và Tống Lâm lặng người. Tiểu nha đầu kia ngây thơ đến mức không thể tin được. Thật quá "ngây thơ".
"Vậy cũng được."
Nguyệt nhi tiến lên, quỳ xuống hành lễ bái sư.
Môn chủ nở nụ cười sung sướng, nhanh chóng đỡ nàng lên, nhìn tiểu cô nương trước mặt, lòng yêu mến không thể tả.
Nhị trưởng lão lúc này mới dám âm thầm lau mồ hôi trán. Chẳng may tiểu cô nương kia tiếp tục đòi làm đệ tử lão, có nước dọn nhà trốn đi biệt xứ thôi.
"Nhị trưởng lão lần này đem đến cho ta sự kinh hỷ thật lớn! Nhất định phải trọng thưởng."
Môn chủ chợt nói.
Nhị trưởng lão lập tức từ chối: "Chuyện này, nói ra cũng thật tình cờ. Công đầu phải tính đến Mạch Trường Phong và mấy đệ tử chủ trì khảo thí. Lão hủ nhận được đệ tử này, tâm nguyện đã thành, không dám đòi hỏi gì hơn. Xin môn chủ tưởng thưởng cho mấy người bọn họ."
Mắt môn chủ đầy tán thưởng, gật đầu nói: "Vậy cũng tốt. Vừa lúc ta thừa một kiện bảo y không dùng đến, tặng cho đệ tử ngươi xem như quà gặp mặt."
Trên tay hắn hiện ra bộ y phục mỏng như tơ màu trắng, sáng lấp lánh. Môn chủ yên vị trên ghế không hề có cử động gì, chỉ thấy bộ y phục chậm rãi bay đến trước mặt Biệt Hàn rồi dừng lại.
Nhị trưởng lão vui mừng nhắc nhở Biệt Hàn: "Mau tạ ơn môn chủ!"
Biệt Hàn sực tỉnh, hai tay cầm lấy bộ y phục, quỳ xuống nói: "Biệt Hàn tạ môn chủ ban thưởng!"
Môn chủ mỉm cười: "Trẻ nhỏ ngoan thật dễ dạy! Không biết Nhị trưởng lão còn gì muốn nói?"
Hiểu ý, Nhị trưởng lão cúi người: "Việc cần đã nói xong. Lão hủ xin cáo lui!"
"Nhị trưởng lão đi thư thả!"
Môn chủ khách sáo một câu, nắm tay Nguyệt nhi biến mất khiến nàng không kịp chào Biệt Hàn.
Tống Lâm đưa Nhị trưởng lão ra tận cửa, lễ độ tiễn khách. Nháy mắt với Biệt Hàn một cái: "Hi vọng lần sau gặp lại, tiểu sư đệ đã có thể tự ngự kiếm phi hành."
Biệt Hàn cười nói: "Đệ sẽ cố gắng! Xin chào Tống sư huynh."
Tống Lâm mỉm cười nhìn theo bóng Biệt Hàn nhanh chóng khuất dạng, mày kiếm hơi nhíu lại, không rõ nghĩ gì.
o0o
Thiên Kiếm sơn.
Ngọn núi này có tên gọi như vậy bởi vì chiều cao vạn trượng của nó. Phần đỉnh nhọn hình dáng hệt mũi kiếm xuyên mây như muốn chọc rách trời cao.
Bên trong một động phủ. Biệt Hàn khoanh chân ngồi trên mặt đá, chăm chú tu luyện.
Một lúc sau, nó mở mắt ra, chán nản nói: "Lại thất bại! Ta thật là phế vật sao?"
Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày Biệt Hàn được Nhị trưởng lão đưa lên Thiên Kiếm sơn này. Bình đan dược Dẫn Linh cũng đã dùng hết sạch, nhưng Biệt Hàn vẫn không thể cảm ngộ được chút linh khí nào.
Trong Thần Minh Chân Đạo, công pháp trấn sơn của Thần Môn viết rất rõ. Tu giả muốn tu luyện trước tiên phải bế khí ngưng thần, tâm hướng thiên địa, hòa nhập vào thiên nhiên, dùng tâm nhãn cảm nhận linh khí.
Sau khi đạt đến bước này, tu giả bắt đầu dựa theo lộ tuyến công pháp mà dẫn nhập linh khí vào khắp cơ thể, dùng linh khí cường hóa cơ nhục. Chỉ cần làm tốt các bước trên, liền như nước chảy thành sông tiến nhập tầng thứ nhất Cường Nhục kỳ, vô cùng đơn giản.
Nhưng Biệt Hàn, người được đánh giá có tư chất cao tuyệt, thượng phẩm linh căn, trải qua trăm ngàn lần cố gắng trong thời gian dài cả năm trời, đến hiện tại vẫn chẳng thể cảm ngộ được linh khí, nói gì đến tu luyện.
Thực ra, Biệt Hàn thừa biết nguyên nhân tại sao nó không thể tu luyện dù đã cố gắng cật lực hơn một năm. Công pháp tu chân chỉ dành cho những người có tư chất, nói theo tu giả là linh căn. Kẻ có linh căn, chỉ cần biết phương pháp tu luyện sẽ rất nhanh chóng cảm ngộ được linh khí lúc nào cũng tồn tại trong thiên địa, rồi dựa theo lộ tuyến hướng dẫn mà tu luyện.
Tư chất linh căn càng cao, tu luyện càng nhanh.
Trung phẩm linh căn tu luyện nhanh gấp đôi hạ phẩm linh căn, thượng phẩm lại càng gấp ba bốn lần. Còn về cực phẩm linh căn chỉ có thể dùng từ "biến thái" để hình dung. Điều này cũng giải thích vì sao lúc trước phát hiện ra Nguyệt nhi có cực phẩm linh căn, toàn thể Thần môn trên dưới xôn xao một thời gian dài.
Các môn các phái lớn khắp nơi kéo về, dùng mọi thủ đoạn mua chuộc mong Thần môn nhả người mà không được. Cuối cùng môn chủ phải dùng biện pháp cứng rắn, xuất động toàn bộ lực lượng, thà đánh một trận ngọc đá cùng tan, nhất quyết không thương lượng, bọn người kia mới thấy khó mà lui. Quả là một trường phong ba bão táp.
Chỉ cần được bồi dưỡng đúng mức, trong quá trình trưởng thành không gặp phải chuyện xui rủi ngoài ý muốn dẫn đến mất mạng hoặc ảnh hưởng con đường tu luyện, kẻ có cực phẩm linh căn đại biểu cho một cường giả thông thiên triệt địa trong tương lai không quá xa.
Môn phái nào có được những mầm non cực kỳ ưu tú này, về sau nhất định một bước lên trời, quét ngang mọi địch thủ ngáng đường. Lịch sử nghìn vạn năm tu chân giới tồn tại đã chứng minh, không ít tông môn nhỏ nhờ vào trong môn phái xuất hiện thiên tài mà vươn mình chuyển biến, trở thành thế lực không thể xem thường.
Vì thế, việc các tông môn trong tu chân giới thèm khát tìm đủ mọi cách chiếm được Nguyệt nhi hoàn toàn có thể hiểu.
So với Nguyệt nhi tư chất nghịch thiên, Biệt Hàn tất nhiên không thể sánh được. Tuy vậy, thượng phẩm linh căn của nó cũng khiến mọi người xuýt xoa ngưỡng mộ không thôi. Nhị trưởng lão trước nay kén chọn, chỉ thu mình nó làm đệ tử, không thể không nói dốc hết tài nguyên, bao nhiêu thứ tốt đều đổ lên người Biệt Hàn.
Kết quả, sau ba tháng Biệt Hàn vẫn chẳng cảm ngộ được một tia linh khí, nói gì đến dẫn nhập vào cơ thể, cường cơ luyện nhục. Nhị trưởng lão thở dài suốt ngày, không hiểu lí do tại sao lại có hiện tượng kỳ quái này. Phải biết rằng, ngay cả hạ phẩm linh căn thấp kém nhất, đầu óc ngu độn nhất dưới trường hợp không dùng bất cứ linh đan bổ dược gì cũng chỉ cần tối đa thời gian một tháng để vượt qua bước này.
Trong khi đệ tử đắc ý của lão, thượng phẩm linh căn người người tranh giành, nuốt không biết bao nhiêu linh đan lão tích cóp cả đời lại chẳng làm nên trò trống gì. Càng nghĩ Nhị trưởng lão càng muốn phát điên, chẳng rõ nguyên nhân.
Cho đến một hôm, linh cơ chợt sáng. Nhị trưởng lão chạy ra ngoài mượn khối Linh Cầu về, quyết kiểm tra lại tư chất Biệt Hàn. Kết quả hỡi ơi, thượng phẩm linh căn đây sao? Phế linh căn thì đúng hơn, tiểu tử này ngay cả một chút tư chất tu tiên cũng không có, bảo sao lâu nay chẳng thể nào cảm ngộ linh khí.
"Là tên khốn nào ngày đó dám bảo tiểu tử này có thượng phẩm linh căn? Báo hại lão phu một phen khổ công, dã tràng xe cát biển đông. Thật đáng hận!"
Nhị trưởng lão tức giận đến thất khiếu xuất huyết, lồng ngực lép kẹp nhô lên hụp xuống thở hồng hộc, suýt chút vì quá sốc mà đi luôn cái mạng già. Chỉ muốn chạy ngay đi, tìm bọn trưởng lão khốn kiếp cho lão vào tròng giết sạch.
Kỳ thực, oan ức cho bọn Bàn Tử, Mạch Trường Phong. Ngày đó, Đạo Châu trong người Biệt Hàn giở trò, giúp nó qua mặt tất cả, ngỡ nó có thượng phẩm linh căn. Linh Cầu xưa nay chưa bao giờ hiển thị sai. Đến tận lúc này, bọn họ vẫn luôn tin vào điều đó. Thỉnh thoảng mắng chửi tên đệ tử ngu muội nào đó, bọn họ vẫn nhắc đến tên Biệt Hàn, tiếc hận không thu được nó.
Trải qua một phen tìm hiểu kỹ càng, Nhị trưởng lão biết ra sự thật bản thân không hề bị lừa. Nguyên do đều tại khối Linh Cầu chết bầm kia sai sót, báo hại lão. Trong lúc tức giận liền đem Linh Cầu ra đập tan nát, cuối cùng phải bỏ một đống linh thạch đền bù cho môn phái, đúng là họa vô đơn chí.
Bản thân tham tài cướp đồ đệ, giờ biết trách ai. Nhị trưởng lão đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám tỏ bày cùng kẻ nào nếu không muốn bị cười thúi mũi, thanh danh mất hết.
Thành ra, lâu lâu có ai hỏi thăm tình hình Biệt Hàn, lão chỉ mỉm cười không đáp, bộ dạng thần thần bí bí. Kẻ hỏi thấy vậy trong lòng lại càng phiền muộn, nhìn Nhị trưởng lão như thế, dễ dàng hiểu được tiểu tử kia đang tu luyện rất tốt, khiến Nhị trưởng lão vô cùng hài lòng.
Chính vì vậy, đến bây giờ sau hơn một năm, Nhị trưởng lão vẫn giữ Biệt Hàn ở lại Thiên Kiếm sơn, không đuổi nó đi. Phần vì giữ thể diện bản thân, phần cũng do lão tâm địa thuần lương, không nỡ đối xử tệ bạc với một đứa trẻ.
Nhưng dù tốt cách mấy, mỗi khi nhìn thấy Biệt Hàn, nghĩ đến viễn cảnh bị mọi người cười chê, giấy sao gói được lửa mãi? Lại nhớ tới một đống linh đan đốt trên người nó, Nhị trưởng lão vẫn có cảm giác đầu óc xông huyết, tức giận không thôi. Cho nên hơn nửa năm gần đây, đi thì thôi, về đến lão cũng không hỏi tới chuyện Biệt Hàn, tránh cho bản thân có ngày chết vì tức tối.
Cũng may, Thiên Kiếm sơn ít người. Trừ Nhị trưởng lão và Biệt hàn, chỉ còn vài người giúp việc lặt vặt. Nhờ vậy chuyện Biệt Hàn là phế vật không thể tu tiên may mắn không bị truyền ra.
Nhị trưởng lão khổ sở một, Biệt Hàn càng đau đớn gấp mười.
Ngày đó may mắn vượt qua khảo thí, Biệt Hàn thừa biết nó không hề có tư chất tu tiên. Nhưng đầu óc non nớt của nó chỉ đơn giản nghĩ không có tư chất thì sao? Bất quá nó cố gắng gấp mười, gấp trăm lần người khác. Không tin chẳng thành công.
Giờ thì Biệt Hàn đã hiểu ra sự thật cay đắng. Tu tiên không dành cho những kẻ chẳng có cơ duyên, nó chính là trường hợp điển hình. Trên đời có một số chuyện không thể chỉ dựa vào cố gắng bản thân mà đạt được. Đây là điều nó đúc kết sau hơn một năm không ngừng cố gắng làm một việc xuẩn ngốc vô ích.
"Ba bình Dẫn Linh đan đã dùng hết, ta vẫn như trước không cách nào tu luyện được. Mối thù giết mẫu thân, tâm nguyện của người, đời này ta không cách nào hoàn thành."
Dẫn Linh đan có tác dụng giúp tu giả vừa nhập môn tăng nhanh thời gian cảm ngộ linh khí, đẩy mạnh quá trình tu luyện. Giá trị loại linh đan này không nhỏ, Nhị trưởng lão ban cho Biệt Hàn ba bình đã là cực hạn, thứ đan dược này không phải có tiền liền mua được.
Hai mắt Biệt Hàn ửng đỏ, nội tâm đau khổ khôn tả: "Phế vật! Ngươi chỉ là phế vật! Ngay cả một việc mọi người đều làm được dễ dàng, ngươi lại mất hơn một năm vẫn chẳng xong. Ngu xuẩn! Khốn kiếp! Đần độn! Ta đánh chết ngươi, đồ phế vật!"
Dù biết bản thân không có lỗi, tất cả chỉ vì nó sinh ra không có tư chất, nhưng nỗi thất vọng khiến Biệt Hàn không còn giữ được bình tĩnh.
Càng nghĩ càng hận, Biệt Hàn điên cuồng đấm mạnh vào vách đá, một tiếng mắng chửi là một cú đấm hết sức lực.
Bộp! Bộp! Bộp!
Sau thời gian dài phát tiết lửa giận, hai tay Biệt Hàn đã bong da tróc thịt, máu đổ thành vũng. Nó kiệt sức ngã xuống, mặt mũi tái xám vì mất máu, đôi tay nhầy nhụa máu thịt vô cùng kinh tởm.
Biệt Hàn nằm thở thoi thóp, hình như sinh mạng sắp rời bỏ nó mà đi.
Chính lúc thần trí mơ mơ hồ hồ, một đoạn kinh văn chợt hiện ra trong đầu Biệt Hàn.
Trong vô thức, cơ thể nó tự vận hành theo đoạn kinh văn hướng dẫn. Một luồng khí nóng mỏng như tơ xuyên qua hai bàn chân, chạy khắp châu thân, mang đến cảm giác thư thái rất dễ chịu. Một vòng, rồi lại một vòng, luồng khí dung nhập vào cơ nhục Biệt Hàn, nhanh chóng biến mất. Sau đó, luồng khí khác lại tiếp tục chui vào người nó, thực hiện hành động như trước, không hề ngừng nghỉ.
Hai nắm tay nhầy nhụa máu thịt của Biệt Hàn chợt phát sinh biến hóa. Lúc đầu, máu khô lại ngừng chảy, sau đó bằng mắt thường có thể thấy được, một lớp vảy sinh ra, bao phủ vết thương. Dần dần theo cường độ luồng khí nóng dung nhập vào cơ thể nhiều hơn, lớp vảy bong tróc, lộ ra lớp da non đỏ hỏn bên trong. Lớp da thoáng chốc đổi màu, sau cùng tiệp với màu da xung quanh. Vết thương hoàn toàn biến mất, làn da nơi đó ngoài cảm giác mịn màng trơn láng ra, hoàn toàn không có gì khác lạ.
Biệt Hàn ngơ ngác ngồi dậy, nhìn vết thương biến mất, chẳng rõ chuyện gì vừa xảy ra. Một hồi lâu, nó mới nhớ khi nãy hình như nó vô thức tu luyện một loại công pháp kỳ quái. Lục tìm trí nhớ, Biệt Hàn gai người khi nhìn thấy tên công pháp đó, Cuồng Ma Trọng Thể.
"Cớ gì lúc nãy ta lại tự động hành công theo công pháp quái đản này?"
Biệt Hàn cười khổ.
Thời gian qua không phải nó không nghĩ tới công pháp này. Nhưng đọc phần giới thiệu quá dọa người, dù trong lúc tuyệt vọng nhất Biệt Hàn cũng không dám nghĩ tới tu luyện thứ quái ác này.
Khổ sở khi tu luyện Cuồng Ma Trọng Thể, Biệt Hàn có thể cố gắng chịu được. Nhưng nó không muốn biến thành kẻ điên, một khi trở nên như vậy, làm gì còn đủ tỉnh táo để báo thù? Vậy có thực lực để làm gì? Công pháp này chính là con dao hai lưỡi, hại người hại mình. Biệt Hàn tuyệt đối không muốn đụng vào.
Thế nhưng... cảm giác vừa rồi thật kỳ diệu. Tình cờ trải nghiệm, lúc này Biệt Hàn dâng lên sự ham muốn được chìm đắm trong cảm giác đó lần nữa.
Nó đắn đo suy nghĩ, phân cân lợi hại.
Không tu luyện, nó chính là phế vật không sai. Đời này bỏ đi, chẳng làm được trò trống gì, sống không bằng chết.
Nhược bằng tu luyện, biết đâu Biệt Hàn có thể bước vào con đường tu tiên. Tình trạng vừa rồi là một minh chứng, dường như bằng vào công pháp Cuồng Ma Trọng Thể, nó cảm ngộ được linh khí, còn dẫn nhập linh khí cường hóa cơ nhục. Cơ thể Biệt Hàn hiện giờ tràn ngập lực lượng trước đó nó chưa từng có.
Bất quá, thứ Biệt Hàn phải đánh đổi là sự đau đớn bản thân phải chịu đựng, ngoài ra nó có thể phát điên bất cứ lúc nào. Cuộc sống điên điên khùng khùng, không biết mình đang làm gì, chẳng ai mong muốn, nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi.
Nhưng dù sao trong công pháp có ghi rõ, chỉ cần tâm chí vững vàng, biết đâu Biệt Hàn có thể vượt qua, không bị phát cuồng. Hoặc giả, nó có đủ khả năng báo phục gia thù, sau đó phát điên cũng chẳng quan trọng. Dù sao Biệt Hàn cũng đã hoàn thành di nguyện của mẫu thân, còn mong gì hơn.
Phương án một, phế vật sống cuộc đời an phận, rồi chết đi như một tên bất hiếu hèn nhát.
Phương án hai, đau đớn khi tu luyện, có thể biến thành cuồng ma, nhưng bù lại có cơ hội báo thù. Cho dù tỷ lệ thành công cực thấp, Biệt Hàn vẫn muốn thử một lần, còn hơn chẳng làm được gì.
Đắn đo khá lâu, Biệt Hàn cương quyết chọn phương án hai, chết cũng không từ.
Tư tưởng thông suốt, Biệt Hàn ngồi xếp bằng, dựa theo lộ tuyến Cuồng Ma Trọng Thể công pháp chỉ dẫn, bắt đầu tu luyện.
Loay hoay lúc lâu, nó vẫn chẳng cảm nhận được chút linh khí nào, khác hẳn khi nãy.
Thử đủ cách vẫn không được, Biệt Hàn nhíu mày nhăn trán suy tư.
"Hay là..."
Nó bỗng lẩm bẩm. Sau đó mím môi dùng sức đấm mạnh hai tay vào vách đá.
Bịch! Bịch!
Những tiếng bình bịch của thịt va vào đá vang lên liên tục, Biệt Hàn đau đến muốn ngất đi, phải cố gắng lắm mới giữ được thần trí tỉnh táo đôi chút.
Lúc trước, do đang tức giận nên Biệt Hàn đấm vào đá không cảm thấy đau. Hiện giờ nó mới nếm mùi thống khổ, nói chết đi sống lại cũng không ngoa.
Mím chặt môi kìm nén không để tiếng rên bật ra vì đau đớn, sắc diện Biệt Hàn nhợt nhạt như tàu lá, mồ hôi to cỡ hạt đậu rịn đầy trán. Mặt nó nhăn nhúm bởi cảm giác đau kinh khủng từ đầu nắm tay truyền tới mỗi khi va vào vách đá.
Đôi mắt Biệt Hàn đỏ ngầu, bao phủ một màn sương nhạt nhòa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện