[Dịch]Truy Mộng- Sưu tầm

Chương 27 : Vấn Tâm Quyết kỳ dị

Người đăng: 

.
Môn chủ La Phi ôn tồn nói: "Mễ Hồng Nương, cho ta biết vì sao ngươi đến trễ như vậy, lại còn bị thương nặng?" "Bẩm môn chủ, đệ tử thân là nhân chứng, tự hiểu trọng trách của bản thân ở kỳ xét xử thảm trạng này, nên ngay từ sáng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ không ngờ gần đến giờ, tự dưng xuất hiện một đám người ập vào bắt đệ tử đi." Gương mặt kiều mỵ của Mễ Hồng Nương không giấu được sự kinh hãi khi nhớ lại. "Có biết là ai làm với mục đích gì không?" La Phi nhíu mày, mục quang thoáng hiện tia tức giận. Ngay trong môn lại có gian tế giở trò mờ ám, kẻ làm môn chủ như hắn sao tiêu hóa nổi. Mễ Hồng Nương chán nản đáp: "Bọn chúng đều trùm kín mặt, ngay cả giọng nói cũng dùng dụng cụ đặc biệt làm cho biến đổi, đệ tử không thể biết được là ai. Còn về mục đích, rất có thể chúng không muốn đệ tử có mặt trong buổi xét xử Biệt Hàn hôm nay." "Sao ngươi nghĩ vậy?" Nét mặt La Phi không có vẻ gì bất ngờ. "Bởi vì trước đó dường như chúng chỉ muốn tạm giữ đệ tử một thời gian rồi sẽ thả ra, không tra hỏi điều gì khác. Nhưng đến lúc có người tới cứu đệ tử, thấy khó lòng lưu người lại được, bọn chúng liền hạ sát thủ, giống như muốn giết người diệt khẩu. Nếu vậy, ngoài buổi xét xử hôm nay, đệ tử không nghĩ ra còn nguyên do nào khả dĩ hơn." Mễ Hồng Nương khẳng định. La Phi gật gù tán thưởng: "Lập luận không tồi! Ngay từ lúc ngươi xuất hiện ta đã ngầm đoán như thế. Ai đến cứu ngươi?" "Đệ tử không biết. Bọn họ cũng che kín chân diện.." Mễ Hồng Nương ngập ngừng. Diện mạo anh tuấn của La Phi đầy sự khó hiểu. Trong sảnh, trừ một số người trong cuộc, ngoài ra chẳng ai hiểu nổi. Bắt người phải giấu kín diện mạo thì đúng rồi, nhưng cứu người lại cũng che mặt, quả thật quái lạ. "Chuyện này ta sẽ điều tra sau. Trước mắt cần giải quyết xong vụ việc của Biệt Hàn. Mễ Hồng Nương và Bàng Vu, mỗi người khai mỗi phách, khó phân thật giả. Bọn tiểu bối không trung thực các ngươi khiến bổn môn chủ thật đau đầu!" La Phi nhẹ than nhưng mặt hắn không có vẻ gì khó xử như vừa nói. "La đệ thật khéo đùa! Chúng ta còn lạ gì Vấn Tâm Quyết của ngươi, còn không mau cho mọi người đại khai nhãn giới một phen." Nam nhân trung niên mắt hổ hàm én, râu cằm rậm rạp, ngồi gần La Phi chợt lên tiếng. "Ha ha, Lăng huynh không nhắc ta cũng quên khuấy đi mất! Bất quá mỗi lần thi triển linh kỹ này, ta lại phải mệt mỏi một phen, quả thực không muốn dùng." La Phi cười ha hả nói. "Nếu La môn chủ ngại, ta sẽ làm giúp cho. Có điều Sưu Hồn Thuật của ta hơi bá đạo một chút, chỉ sợ tên đệ tử kia của ngươi khó chịu nổi!" Nam nhân trùm người kín mít trong bộ trường bào đen, chỉ để lộ ra cặp mắt băng lãnh, khàn khàn nói. Bàng Vu đứng bên dưới vừa nghe nhắc đến Sưu Hồn Thuật liền run bắn, vô cùng sợ hãi. Sưu Hồn Thuật là linh kỹ khá thông dụng trong tu chân giới, dùng để tra xét ký ức của bất cứ ai. Tuy vậy, để sử dụng được linh kỹ này cần phải có cảnh giới cực cao mới làm được. Hơn nữa, tác dụng phụ nó để lại vô cùng kinh khủng. Kẻ bị người khác thi triển Sưu Hồn Thuật lên người, nặng thì mất mạng, nhẹ lắm cũng ngu si đần độn, dở dở ương ương. Chính vì điều này mà những người thuộc chính đạo không bao giờ dùng Sưu Hồn Thuật, thậm chí cực kỳ bài xích. Thần Môn chính là tông môn chính đạo đứng đầu, không nghĩ có người ngồi ngay trong sơn môn của bọn họ lại dám ung dung nhắc đến linh kỹ độc ác kia, chẳng những vậy còn muốn áp dụng lên người đệ tử Thần Môn. Điều này khiến La Phi có phần bực bội, lạnh lùng nói: "Khấu cốc chủ hãy cẩn trọng lời nói. Ở bên ngoài, ta mặc kệ ngươi làm gì, nhưng hiện đang ngồi trong tổng đàn Thần Môn, không phải muốn nói gì thì nói." "Ta chỉ có ý tốt muốn giúp. La môn chủ không thích thì thôi vậy!" Khấu cốc chủ đáp, giọng vẫn khàn đặc. Mặt mũi hắn được trùm kín nên khó biết đang vui hay buồn, biểu cảm ra sao. Đã quen với tính cách quái dị của kẻ này, La Phi cũng lười so đo, nhìn Bàng Vu nói: "Ta cho ngươi cơ hội khai lại toàn bộ vụ việc một lần nữa, theo đúng những gì ngươi biết. Nên nhớ, một khi ta dùng đến Vấn Tâm Quyết, ngươi đừng mong che giấu được bất kỳ điều gì dù nhỏ. Đến lúc đó, tội trạng của ngươi sẽ tăng gấp đôi. Chọn đi!" Vấn Tâm Quyết là linh kỹ chỉ mình La Phi biết. Tác dụng của linh kỹ này tương tự Sưu Hồn Thuật, hiệu quả có phần kém hơn một chút, chỉ có tác dụng phát hiện nói dối. Có nghĩa khi thi triển Vấn Tâm Quyết, La Phi sẽ nhìn thẳng vào hai mắt của Bàng Vu và đặt ra từng câu hỏi. Sau đó dựa theo khả năng phát hiện nói dối siêu phàm của Vấn Tâm Quyết mà tỏ tường vấn đề cần biết. Linh kỹ này tiện lợi hơn Sưu Hồn Thuật ở chỗ người bị tác động sẽ không chịu hậu quả xấu nào, chỉ thấy hơi căng thẳng một chút. Đặc biệt khi cần, La Phi có thể bí mật thi triển Vấn Tâm Quyết với bất cứ ai, chỉ cần tu vi kém hơn hắn liền bại lộ tất cả. Lợi hại là ở chỗ đó, đứng trước mặt La Phi, ngươi không có bí mật gì thuộc về riêng mình. Chính vì ưu điểm tuyệt vời đó mà mấy người Lăng Khiếu, Khấu Biền và rất nhiều tu giả khác vô cùng thèm muốn. Tinh thông Vấn Tâm Quyết đồng nghĩa họ có thể dò xét tất cả mọi người mà chẳng ai hay biết. Từ đó loại bỏ được biết bao mầm hại, đồng thời nhận được vô số điều tốt. Tuy nhiên đến tận hiện tại, ngoài thông tin La Phi tình cờ có được Vấn Tâm Quyết trong một di tích cổ xưa thì đám người Lăng Khiếu, Khấu Biền chẳng dò xét thêm được gì khác. Bàng Vu ngày càng run sợ. Vấn Tâm Quyết đại danh đỉnh đỉnh của La Phi, gã chỉ từng nghe nói qua, chưa được tận mắt chứng kiến bao giờ. Nhưng chắc chắn linh kỹ kia không phải chỉ có danh hão, giờ phút này Bàng Vu buộc phải lựa chọn. Nói thật hay tiếp tục bẻ cong sự việc theo chiều hướng có lợi cho gã. Bàng Vu âm thầm quyết định. Gã tự hiểu dù có nói ra sự thật thì với tội trạng mưu hại đồng môn, vô tình khiến rất nhiều đệ tử mất mạng, đã vậy còn cho lời khai giả đổ oan người tốt, nhất định mình sẽ bị xử tội chết. Hơn nữa, Bàng Vu còn có nỗi khổ khó thể tỏ bày cùng ai. Gã nói hay không nói, kết cục nhận được cũng là cái chết, chi bằng liều một phen, may ra còn có cơ hội vãn hồi tình thế. "Mau ngước lên nhìn thẳng vào ta!" Sau khi cho Bàng Vu một thời gian ngắn để cân nhắc lợi hại, La Phi nghiêm giọng. Tim Bàng Vu đập như trống chầu, rụt rè ngẩng lên. Trong Thần Điện, mọi người im lặng tuyệt đối, nín thở theo dõi tình hình. "Biệt Hàn có mưu hại các ngươi không?" Ngay câu đầu tiên, La Phi đã đi ngay vào trọng tâm, không quanh co lòng vòng mất thời gian. Vẻ mặt La Phi vẫn như thường, chỉ có ánh mắt thâm thúy như nhìn tận ruột gan kẻ khác. Bị mục quang sáng như đuốc của La Phi soi lên người, Bàng Vu thấy vô cùng nhột nhạt, tuy vậy vẫn kiên quyết đáp: "Bẩm môn chủ, có. Chính hắn vì lòng tham đã mưu hại mọi người!" "Láo. Ta biết ngươi đang nói dối, còn không mau khai ra sự thật?" La Phi nạt khẽ. "Oan quá! Môn chủ, đệ tử nói hoàn toàn là sự thật." Dù đang cực kỳ sợ hãi nhưng Bàng Vu rất ngoan cố, quyết thi gan đến cùng. Gã không còn đường lùi nữa rồi. La Phi cười lạnh: "Vấn Tâm Quyết của ta chưa bao giờ sai lầm! Dựa vào kết quả phân tích từ biểu hiện của ngươi, ta đoan chắc ngươi dối trá! Bây giờ ta cho ngươi cơ hội khai ra, bằng như vẫn quanh co hòng chối tội, ta lập tức lấy mạng ngươi." Bàng Vu thất kinh hồn vía, lập tức quỳ xuống, vô cùng oan ức nói: "Môn chủ, nếu người thật sự hành xử như vậy, quá oan uổng cho đệ tử! Đệ tử cả gan cho rằng những lời môn chủ nói đều là suy nghĩ chủ quan của người, hoàn toàn không có cơ sở nào chứng tỏ Vấn Tâm Quyết là chính xác." Bàng Vu rất khôn ngoan, chỉ nói vài câu liền đưa La Phi vào thế kẹt. Đúng là trong điện rất ít người biết Vấn Tâm Quyết của La Phi có thực hiệu quả hay không, dù sao trước giờ họ chưa từng thấy môn chủ thi triển lần nào. Nếu La Phi dựa vào Vấn Tâm Quyết mà xử tội Bàng Vu, có lẽ trước mặt không ai dám nói gì, nhưng chưa hẳn trong lòng mọi người sẽ phục, dẫn đến lời ra tiếng vào ảnh hưởng không nhỏ thanh danh hắn. "Hà hà, trẻ nhỏ ranh ma! Được, ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Người đâu, ta cần mười người bất kỳ bước lên phía trước. Đừng lo sợ, ta chỉ muốn biểu diễn một màn nho nhỏ, sẽ không gây hại cho các ngươi." La Phi cười khẽ. Rất nhanh liền có mười người lục tục bước lên trước xếp thành hàng ngang. Trong số đó bao gồm đệ tử chân truyền và mấy vị trưởng lão. La Phi hài lòng nói: "Tốt! Môn nhân Thần Môn nhất định phải như vậy, luôn luôn đi đầu. Sau khi cuộc thử nghiệm kết thúc, các ngươi đến thương khố nhận mỗi người một nghìn linh thạch. Còn bây giờ, ta sẽ hỏi các ngươi cùng một câu, các ngươi chỉ cần trả lời có hoặc không, đồng thời ghi ra tờ giấy kết quả các ngươi có nói dối hay không để sau đó tiện đối chiếu. Các ngươi có quyền nói dối, ta sẽ không trách phạt. Rõ rồi chứ?" Bỗng dưng được thưởng nghìn linh thạch cho một việc cỏn con, mấy người đều rất hưng phấn liền gật đầu vâng dạ. Những kẻ khác lại vì vậy mà hơi nuối tiếc, biết thế họ đã xung phong rồi. Mười bút nghiên và giấy từ tay La Phi bay là là, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mười người, không sai lệch một li, cực kỳ ngay hàng thẳng lối. "Các ngươi có ghét ta hay không?" La Phi thản nhiên hỏi, nụ cười vẫn còn trên môi. Mười người nghe hỏi vậy thoáng ngẩn người, sau đó cặp mắt hơi lo lắng liếc tới lui. Nếu Vấn Tâm Quyết có hiệu nghiệm, họ trả lời thế nào cũng sẽ bị La Phi biết được. Trong lòng không ghét thì tốt rồi, nhưng đã lỡ ghét mà để môn chủ biết thì sau này khó lòng tiến thân. "Đừng lo lắng! Yêu và ghét là những cảm xúc rất bình thường của mỗi người, ta sẽ không vì kẻ nào đó ghét ta mà phân biệt đối xử. Người của Thần Môn chỉ cần đáp ứng được hai điều kiện, một là có thực lực, hai là phải trung thành với tông môn, ta sẽ không bạc đãi. Dù ngươi ghét ta cực điểm nhưng nếu ngươi có tài, ta cất nhắc lên hàng ngũ tứ đại trưởng lão cũng là chuyện bình thường. Dài dòng vậy đủ rồi, mọi người mau trả lời. Bắt đầu từ ngươi." Phải thừa nhận La Phi rất có tài ăn nói, cực kỳ thuyết phục. Sau khi đánh tan sự lo lắng của mười người, hắn mới kêu họ đáp. "Không." Người đầu tiên liền đáp. "Không." Người thứ hai nói. "Có." Người thứ ba tiếp tục. Câu trả lời của người này không làm mọi người bất ngờ, vì La Phi cho phép họ có quyền nói dối. Cứ thế, mười người nhanh chóng đưa ra câu trả lời, tay cũng ghi kết quả vào tờ giấy rồi giữ kín. "Ta hơi buồn vì các ngươi thật thà quá mức trong khi ta đã cho phép thoải mái nói dối. Trong mười người, có tám trả lời không và hai người nói có. Tám người kia đều nói thật, xem ra bổn môn chủ cũng khá được lòng người!" La Phi mỉm cười: "Còn hai người nói có kia, một trong đó nói dối, chính là ngươi, sự thật trong lòng ngươi không hề ghét ta, đúng chứ?" Chín người nọ lần lượt gỡ mẩu giấy đã ghi kết quả khi trước, đưa lên cao cho tất cả cùng nhìn. Quả nhiên La Phi đều đoán trúng, không hề có sai lầm nào. Toàn trường ồ lên thán phục, mắt muốn lồi ra hết bên ngoài. "Tất cả về chỗ, riêng người đứng vị trí thứ tám ở yên vị trí!" La Phi ra lệnh. Sau khi toàn bộ trở về, chỉ còn lại thanh niên cao gầy thần sắc lạnh lùng đứng đó. Gã chính là Mông Bình, biểu ca của Mông Cách có thù oán với Biệt Hàn. La Phi nhìn Mông Bình: "Vừa rồi ngươi nói có ghét ta, và ta biết ngươi nói thật. Đúng chứ?" Mông Bình gật đầu: "Đúng là như vậy." Cùng với lời nói, tay gã cũng mở mẩu giấy ra cho mọi người xem kết quả trùng khớp với dự đoán của La Phi. "Có thể đứng trước mặt thừa nhận ghét ta, ngươi rất có bản lĩnh! Ta nhớ không lầm thì ngươi là đệ tử chân truyền, tên gì?" La Phi thoải mái nói. "Đệ tử Mông Bình." Mông Bình đáp, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cứ như người trước mặt gã không phải là môn chủ một đại tông môn danh chấn tu chân giới. "Cho ta biết nguyên nhân vì sao ngươi ghét ta?" La Phi hỏi. "Vì môn chủ tu vi quá cao, Mông Bình có cố gắng tu luyện cả đời cũng khó lòng sánh bằng." Mông Bình bình đạm nói. "Đơn giản như vậy?" La Phi cả cười, nguyên nhân quả thật vớ vẩn cực kỳ. "Vâng." "Ha ha, ngươi về chỗ đi! Ta biết ngươi không nói dối, nhưng hãy nhớ một điều. Nếu muốn vượt qua ta, ngươi cần phải bỏ suy nghĩ cho rằng bản thân suốt đời không thể bằng ta." La Phi phất phất tay. Gã đệ tử này thật thú vị, dù tu vi còn kém nhưng có vẻ rất cầu tiến, thành tựu tương lai khó đoán trước. Nhận lệnh, Mông Bình lui về sau, hòa vào số đông đệ tử chân truyền đang ngưỡng mộ nhìn gã. Mông Bình đã gây ấn tượng rất tốt với môn chủ, điều này ai cũng thấy. Biết đâu sau hôm nay, gã sẽ một bước lên trời. "Sáng tỏ cả rồi chứ? Bây giờ ngươi sẽ khai nhận, hay bằng lòng nhắm mắt chịu chết?" Nụ cười trên môi La Phi tắt ngấm, lạnh lẽo nói với Bàng Vu. Áp lực vô hình từ người hắn lan tỏa khiến không chỉ riêng Bàng Vu, mà tất cả mọi người đều thấy khó thở. Sắc mặt Bàng Vu cực tệ, hoảng sợ len lén nhìn đại trưởng lão, rồi không biết nghĩ sao, cương quyết giữ im lặng. "Trong đại sảnh này, có đồng bọn của ngươi hay không?" Nhận ra thái độ khả nghi của Bàng Vu, La Phi hỏi. Sự kiên nhẫn của hắn đang cạn dần. Dù nói dối hay không, chỉ cần trả lời thì La Phi sẽ biết được sự thật. Bàng Vu tiếp tục im như thóc, thái độ thà chết không khai. "Ngươi tưởng không nói gì thì ta sẽ chẳng biết sao? Sai lầm lớn! Ngươi không nói đồng nghĩa với ngươi sợ ta biết ra sự thật. Nếu sự thật là ngươi chẳng có đồng bọn, vậy ngươi đâu có lý do gì sợ lộ ra? Thế nên ngươi im lặng chứng tỏ ngươi thừa nhận mình có đồng bọn và chúng đang có mặt ở đây." Từng lời từng lời đanh thép của La Phi khiến Bàng Vu ngây ra. Gã chợt nhận biết một điều, so về trí tuệ, môn chủ có vẻ ngoài không già hơn gã là bao lại hơn gã quá xa. Biết có hỏi thêm, Bàng Vu cũng sẽ không khai, tay La Phi nhẹ cất. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, không phát hiện có gì khác lạ nhưng Bàng Vu chợt biến mất, cả chút tro cốt lưu lại cũng không có. "Vấn Tâm Quyết của La huynh thật bất phàm! Không những vậy mà dường như tu vi huynh cũng tinh tiến hơn trước không ít, đã thế lại còn tuấn tú chết người. Đến bao giờ ta mới được thỏa nguyện đầu kề má ấp với huynh đây?" Mỹ phụ ăn vận vô cùng hở hang cười duyên. Đôi mắt nàng ta tình tứ lúng liếng gửi ngọc đưa châu với La Phi trước mặt bao người khiến hắn dù điềm tĩnh cũng phải lúng túng. Lạ một điều, nam nhân trung niên ngồi cạnh như là trượng phu nàng ta lại chẳng hề có biểu hiện gì tỏ ra không hài lòng. "Yêu nữ không biết xấu hổ! Ta thấy Triết Giang ngươi nên dạy dỗ phu nhân của mình lại." Nữ lang vận cung trang hồng nhạt cau mày nói. "Việc của Cực Lạc Giáo chúng ta không cần Hỏa Phượng tiên tử chỉ dạy. Phu nhân ta thích ai là chuyện của nàng ấy. Người đẹp cần phải san sẻ, nếu ta cứ giữ rịt cho riêng mình, hành động ích kỷ như vậy ta không thể làm được. Cũng như vóc ngọc thân ngà của Hỏa Phượng tiên tử nên cho người khác có cơ hội tận hưởng, đừng giữ gìn mãi như thế rất phí!" Nam nhân trung niên tên Triết Giang cười dâm dật. Gương mặt trắng nhợt như thiếu ánh sáng lâu ngày của y quay về phía Hỏa Phượng tiên tử, hai tròng mắt không chút khách sáo soi mói tới lui trên người nàng như muốn nhìn xuyên qua lớp y phục. "Bích Liên muội muội ghen với ta thì phải? Hì hì, muội đừng lo. Nếu có cơ hội qua đêm với La huynh, tỷ tỷ sẽ không quên phần muội." Mỹ phụ cười khanh khách. Hỏa Phượng tiên tử bị Triết Giang nhìn chòng chọc, đã vậy còn phải nghe những lời nhơ bẩn liền đỏ mặt, vô cùng khó chịu. Tuy nhiên công phu hàm dưỡng của nàng rất cao, nhanh chóng lấy lại thần sắc bình thản, lạnh giọng mỉa mai: "Phu xướng phụ tùy thật hay! Hai người các ngươi quả nhiên một cặp trời sinh vô sỉ, xứng đôi vừa lứa!" "Hắc hắc, ai cũng nói như vậy! Hỏa Phượng tiên tử quá khen rồi, làm phu phụ ta ngại quá!" Triết Giang cười quái dị, vẻ mặt cực kỳ đắc ý như thể vừa được khen tặng. Mỹ phụ cũng cười, tiếng cười trong trẻo lúc gần lúc xa, vọng vào tai mọi người trở nên đầy ma lực. Trừ những nhân vật đứng đầu các tông phái và nữ nhân, kỳ dư những người còn lại có mặt trong sảnh đều có biểu hiện quái dị, mặt đỏ gay. Ngay cả tứ đại trưởng lão cũng bị ảnh hưởng, có điều họ vẫn cố gắng khống chế được tâm tình, không đến nỗi ngơ ngơ ngẩn ngẩn như đám thanh niên huyết khí phương cương, tu vi yếu kém. Đương nhiên Biệt Hàn cũng không ngoại lệ, mặt mày đỏ bừng, nóng tận mang tai. Trong đầu nó dâng lên cảm xúc kỳ lạ, cứ nhìn chòng chọc vào cặp tuyết lê trắng nõn lộ ra hơn nửa của mỹ phụ trên kia một cách thèm khát. "Dừng lại!" Thanh âm La Phi đột ngột vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ điên cuồng tràn ngập dục vọng của mọi người. Ai cũng giật mình vì biểu hiện thất thố của bản thân, âm thầm tự trách. "Trong phạm vi thế lực Thần Môn, ta không hy vọng Sa Mạn phu nhân thi triển Kích Lạc Âm một lần nào nữa!" La Phi lạnh giọng. Mỹ Phụ Sa Mạn cười đùa cợt nhả: "La huynh bớt giận! Chỉ vì ta thấy mọi người căng thẳng quá nên bày trò một chút cho vui. Huynh thấy đó, hiện giờ ai cũng vui vẻ hơn rồi." Nhiều người nghe vậy đều xấu hổ cúi gằm mặt, lòng thầm mắng yêu nữ dâm tà không biết giữ gìn phẩm hạnh. Trong tứ đại trưởng lão chỉ có Thất Cô do là nữ nhân nên không bị ảnh hưởng bởi Kích Lạc Âm, lúc này lớn tiếng mắng: "Đám nam nhân thối tha! Từng tuổi này, sắp gần đất xa trời còn không nên nết. Nhất là Tôn Lập thất phu, sao không giỏi xông lên trên đó thân mật với ả kia, xem ả nuốt gọn bộ xương già của ngươi như thế nào?" Ba vị trưởng lão, mỗi người làm ra một hành động chống chế vụng về. Người gãi đầu, kẻ gãi tai, không dám nói lại câu nào. Nhị trưởng lão càng khổ không nói hết, đâu phải lão già còn háo sắc, chỉ tại thứ ma âm quái quỷ kia quá tà dị, không thể nào chống đỡ được. Biệt Hàn cũng hoảng sợ không ít. Mấy vị ngồi trên kia, không ai không phải cường giả chấn động một phương. Mỹ phụ Sa Mạn chỉ cười vài tiếng đã khiến tất cả mọi người ngơ ngẩn thần hồn, chẳng còn biết gì. Nếu nàng ta nhân lúc đó xuất thủ, chắc chắn cả đám chết không có đất chôn. Nhớ lại khoảnh khắc trầm mê vừa rồi, Biệt Hàn chợt nghe ớn lạnh xương sống. Nó còn rất kém, đứng trước những người này, nó chỉ như một con kiến mặc cho người khác giày xéo. Trong lòng Biệt Hàn dâng lên cảm giác phẫn nộ. Nó không cam tâm bị kẻ khác đùa giỡn như vậy. Rất không cam tâm! La Phi ngoài mặt đề tỉnh nhưng thật ra không còn cách nào khác. Những người này, ai cũng có địa vị ngang với hắn. Nếu có gì không hài lòng cũng chỉ có thể tỏ thái độ, nói một hai câu, khó lòng động thủ. Ở vị trí bọn họ, mỗi động thái dù nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thế cục cân bằng vi diệu của tu chân giới. Trừ khi xảy ra mâu thuẫn lớn, kỳ dư La Phi chẳng muốn xung đột với bất kỳ thế lực nào khác. "Trở lại vụ án Biệt Hàn. Ta nghĩ mọi người cũng biết hắn vô tội!" La Phi nói, đưa tất cả quay về chính sự. "Môn chủ, có thể Biệt Hàn vô tội nhưng hắn đã giết rất nhiều đệ tử tinh anh của bổn môn, không thể cứ như vậy mà bỏ qua, sẽ gây ra tiền lệ xấu." Đại trưởng lão đứng lên nói. "Không phải 'có thể' mà là chắc chắn. Đại trưởng lão vẫn còn nghi ngờ Vấn Tâm Quyết của ta?" La Phi nhíu mày. "Trương Sầu đâu dám! Chỉ hi vọng môn chủ nghĩ lại, Biệt Hàn tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó bỏ qua!" Đại trưởng lão nói như chém đinh chặt sắt. "Trương Sầu, ngươi đừng ép người quá đáng! Ta hỏi ngươi, đệ tử ta đã làm gì khiến ngươi ba lần bốn lượt muốn ép nó vào đường cùng? Ngươi không nói cho ra, ta liều mạng với ngươi!" Nhị trưởng lão bật dậy, râu tóc dựng ngược vì tức giận. Đại trưởng lão không chút nao núng đáp trả: "Ta thân là chấp pháp trưởng lão, đương nhiên mọi việc ta làm đều vì muốn duy trì chính nghĩa cho bổn môn. Ngươi muốn liều mạng cứ việc, ta sợ ngươi chắc? Nhưng chuyện này ta nhất định làm đến cùng." "Im lặng! Hai ngươi ngồi xuống, mọi việc đã có ta phân xử." La Phi không vui nói. Hai vị trưởng lão gườm gườm nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, hậm hực ngồi xuống. "Biệt Hàn." La Phi trầm giọng. "Có đệ tử." Biệt Hàn cung kính. "Xét thấy ngươi hoàn toàn vô can trong vụ án này, chỉ vì bị ép vào đường cùng buộc lòng phải chống trả. Ta phán ngươi vô tội. Đừng mừng vội, dù ngươi vô tội nhưng thủ đoạn quá tàn độc. Theo ta, trong tình huống đó, ngươi có đủ khả năng xử lý tốt hơn, không cần theo hướng tiêu cực như vậy. Vì thế, ta phạt ngươi diện bích tự sám hối tội lỗi ba năm ở Vô Thanh động. Trong thời gian đó, ngươi không được gặp bất kỳ người nào khác, đồng thời cũng sẽ không có ai tìm đến quấy rầy. Ngươi phục không?" Thứ Biệt Hàn đang thiếu nhất chính là thời gian để tu luyện. Vừa thoát tội lại được ở riêng một nơi chẳng sợ ai tìm đến làm phiền, Biệt Hàn mừng còn không hết, lập tức đáp: "Đệ tử tâm phục khẩu phục, không có ý kiến." "Tốt! Ngươi có thời gian một ngày để thu dọn hành lý. Sáng mai án phạt bắt đầu có hiệu lực." Ánh mắt La Phi vô cùng tán thưởng. Ngược với Biệt Hàn đang vui mừng, thần sắc mọi người khi nghe án phạt môn chủ ban xuống đều cực kỳ quái dị. Thậm chí không ít kẻ lộ sự kinh hãi. Nhị trưởng lão sợ đến rụng rời tay chân, vội lên tiếng: "Môn chủ, án phạt diện bích ba năm, ta không ý kiến gì. Nhưng không biết người có thể đổi địa điểm thi hành được chăng? Vô Thanh động, nơi này không thích hợp..." Tâm tình nhị trưởng lão nổi sóng. Đừng đùa như vậy chứ, lão chỉ có một tên đệ tử, tiền đồ không thể đong đếm. Hiện tại môn chủ muốn đưa Biệt Hàn vào nơi quái quỷ đó, lão có chết cũng không đồng ý. Trong khi nhị trưởng lão bức xúc thì đại trưởng lão như mở cờ trong bụng, đắc chí cười thầm. Vô Thanh động, chỗ này đã chôn vùi không biết bao nhiêu nhân tài. Số phận tiểu tử kia rồi cũng như những kẻ xấu số đi trước, chớp mắt sẽ hóa thành thi thể lạnh lẽo, không còn ai nhớ đến. "Ý ta đã quyết, nhị trưởng lão không cần nói thêm." La Phi khoát tay, động thái cương quyết. Nhị trưởng lão biết vậy là hết. La Phi thiên tài, trí dũng song toàn nhưng cũng là người cực kỳ độc đoán. Một khi hắn đã ra quyết định, đừng ai hòng thay đổi. Nếu còn chống đối, chỉ có thể nhận kết cục còn tệ hơn nhiều lần. Nguyệt nhi đứng phía sau La Phi, khó hiểu hỏi Tống Lâm: "Vô Thanh động có gì ghê gớm, sao ai cũng sợ hãi?" "Còn hơn cả ghê gớm! Muội mới nhập môn nên không biết, trước kia ta không phải là số một trong nhóm đệ tử chân truyền." Tống Lâm trầm ngâm nói. "Không phải huynh thì ai đủ khả năng? Mà chuyện này có liên quan gì đến Vô Thanh động?" Nguyệt nhi không hiểu vì sao Tống Lâm trả lời chẳng ăn nhập gì đến vấn đề nàng hỏi. "Người đó tên Sầm Khắc, cực mạnh. Chí ít năm người như ta cũng không phải đối thủ của hắn." Tống Lâm mơ màng nhớ lại chuyện xưa. "Vậy hắn đâu rồi?" Nguyệt nhi rúng động. Thực lực Tống Lâm mạnh đến mức nào, nàng là người rõ hơn ai hết. Người tên Sầm Khắc kia chấp năm người như Tống Lâm, Nguyệt nhi không tưởng tượng được hắn kinh khủng ra sao. "Chết. Nguyên do cũng tương tự Biệt sư đệ hiện giờ, bị môn chủ sư phụ giam trong Vô Thanh động. Nhưng thời gian hắn bị giam ngắn hơn Biệt sư đệ ba lần, chỉ một năm."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang