[Dịch]Truy Mộng- Sưu tầm

Chương 26 : Cường giả thẩm án

Người đăng: 

.
Đỉnh Thần sơn, bên trong Thần Điện. Biệt Hàn quỳ phía dưới, ngay giữa sảnh, mục quang chầm chậm lướt qua từng gương mặt đã quen biết hoặc chưa thấy bao giờ. Tâm trạng Biệt Hàn có phần kỳ lạ trước số phận. Nơi này, nó từng đến một lần cùng sư phụ với tư cách thiên tài trẻ tuổi mới nhập môn. Không nghĩ lần thứ hai đặt chân tới, lại mang danh tội đồ bị đưa ra xét xử. Hai thân phận hoàn toàn trái ngược vận trên Biệt Hàn. Thần Điện vẫn rộng lớn uy nghi, lúc này càng thêm phần trang trọng bởi sự hiện diện đông đủ của cao tầng trong môn. Hai bên Biệt Hàn đặt những chiếc ghế dựa mỹ lệ khảm rồng khắc phượng. Trên ghế là các vị trưởng lão quyền to chức trọng ngồi theo thứ tự từ thấp đến cao. Tứ đại trưởng lão ngồi gần vị trí môn chủ nhất, tiếp theo là mấy người Bàn Tử, Mạch Trường Phong, Cuồng Tiếu và rất nhiều trưởng lão khác. Dưới chót là mấy chục đệ tử chân truyền cũng vinh dự có mặt. Bên ngoài Thần Điện, hơn vạn đệ tử đứng lố nhố, tiếng bàn luận đã được đè nén rất nhiều nhưng vẫn lao xao vọng vào. Chuyện xảy ra vừa qua khiến toàn thể Thần Môn oanh động. Trong lịch sử từ ngày khai tông lập phái đến hôm nay, chưa bao giờ xảy ra sự việc một đệ tử tàn sát nhiều đồng môn đến vậy, quả thật vô tiền khoáng hậu, khiến ai nghe cũng phải kinh hãi. Một nửa đệ tử nội môn đề danh Chiến Bảng trải qua chỉ một đêm ngắn ngủi đã rủ nhau chầu Diêm Vương, sự mất mát này dù Thần Môn hùng mạnh cũng khó chịu nổi. Phải biết tuyển chọn đệ tử có linh căn khó khăn đến mức nào, sau đó còn đào tạo bọn họ, tiêu hao rất nhiều tài phú và thời gian. Nói không ngoa, một đệ tử trong tốp một trăm Chiến Bảng đều được chọn lọc từ mấy trăm tu giả có tiềm năng. Bất kỳ đệ tử nào được đề danh trên Chiến Bảng đều là nhân tài hiếm gặp. Thoáng chốc chết mất gần năm mươi nhân tài, không chỉ Thần Môn náo động mà toàn bộ tu chân giới cũng đều đang hướng mắt về đây, muốn xem mặt mũi hung thủ thế nào. Để giết mấy chục tinh anh đồng môn, kẻ thủ ác ngoài thực lực mạnh mẽ còn phải có sự tàn độc đến mức nào? Chắc chắn hắn phải tắm trong máu tanh suốt ngày. Đây là nghĩa bóng, nếu hiểu theo nghĩa đen thì đúng là Biệt Hàn suốt ngày tắm máu tu luyện. Đến khi biết ra hung thủ là một thiếu niên tuổi chưa đến mười lăm, khuôn mặt còn khá non nớt, ai cũng bất ngờ. Tu chân giới và cả nội bộ Thần Môn chia làm hai phe đối lập. Một bên ngấm ngầm tán thưởng Biệt Hàn, còn trẻ đã có đủ thực lực và sự tàn nhẫn cần thiết phải có của tu giả, tương lai chắc chắn phát triển thần tốc, tiền độ rộng mở. Bên còn lại cho rằng Biệt Hàn còn nhỏ tuổi đã quá độc ác, sau này huyết tính ngày càng bộc phát, có thể trở thành ác ma giết người không gớm tay, là mối họa không chỉ riêng Thần Môn mà của cả tu chân giới, cần phải diệt trừ ngay từ lúc này, tránh nuôi ong tay áo. Bỗng nhiên trở thành trung tâm chú ý từ một việc không mấy hay ho, Biệt Hàn có chút khó chịu. Nhưng hiện tại nó thân bất do kỷ, chỉ có thể chờ nghe phán xét, chẳng còn cách nào khác. Trong Thần Điện, mỗi người một thái độ. Mạch Trường Phong lạnh lùng điềm tĩnh, Cuồng Tiếu khề khà, Bàn Tử bắt gặp ánh mắt Biệt Hàn thì nhếch môi cười khổ. Những kẻ khác Biệt Hàn không quen biết cũng có biểu hiện vô cùng phong phú, hai phần cảm thông, ba phần hiếu kỳ, năm phần căm phẫn. Bàng Vu là đệ tử nội môn duy nhất được phép có mặt trong sảnh cùng với Biệt Hàn. Dù đã tính toán trước những gì cần nói nhưng Bàng Vu hiện vẫn lo lắng không yên, linh cảm bất tường. Gã cố gắng đứng cách xa Biệt Hàn, sợ chút nữa trong lúc xét xử, tên này đột nhiên nổi điên cho gã một chỉ có nước tiêu đời. Cái chết quá bi thảm của Mạc Danh vẫn còn in sâu trong tâm trí Bàng Vu, mỗi lần nghĩ đến lại thấy rùng mình ớn lạnh. Biệt Hàn đặc biệt chú ý tứ đại trưởng lão, trong đó có hai người nó chưa từng chạm mặt. Lão giả quắc thước trang nghiêm kia hình như là đại trưởng lão. Vị còn lại sắc diện hồng nhuận, một đầu tóc trắng buông xõa rối tung, phong thái phóng khoáng có lẽ là tam trưởng lão. Lão bà bà xấu xí ma chê quỷ hờn đích thị tứ trưởng lão Thất Cô lần trước gặp ở Nội Điện đã mắng cho hai thầy trò Biệt Hàn một trận tơi tả. Trong tứ đại trưởng lão, chỉ có hai vị dẫn theo đệ tử. Đứng ngay sau lưng đại trưởng lão là thanh niên khá tuấn tú, ánh mắt sáng ngời, thần thái rất kiêu ngạo. Tứ trưởng lão Thất Cô dẫn theo đến hai đệ tử, một người là Hoa Hoa mà Biệt Hàn từng gặp qua trên Linh Dược sơn, lần đó đã ra tay trợ giúp. Người còn lại là nữ lang cực kỳ xinh đẹp, thân hình quyến rũ chết người vận cung trang màu lam, phong tư xuất chúng. Nữ lang này không ai khác ngoài Trác Thiên Lam đã từng thấy qua Biệt Hàn nhưng lúc đó nó đang hành công nên không hề hay biết. Thấy Biệt Hàn nhìn qua, Hoa Hoa mỉm cười nháy mắt thân thiện. Trác Thiên Lam cũng hơi gật đầu. Nhị trưởng lão lẳng lặng nhìn Biệt Hàn, mục quang sắc bén mang hàm ý bảo nó cứ yên tâm, trời sập đã có lão chống đỡ giúp. Mọi người đều đang chờ đợi nhân vật quyền to chức trọng nhất trong môn xuất hiện. Đợi thêm giây lát, phía trên cao, nơi đặt ghế ngồi của môn chủ bỗng vô thanh vô tức hiện ra bảy tám người. Tất cả những người có mặt trong sảnh, gồm cả tứ đại trưởng lão liền đứng lên chào hỏi. Môn chủ La Phi vừa đến, vẻ ngoài vẫn anh tuấn trẻ trung, phong độ ngời ngời trầm giọng: "Tham gia phiên xét xử lần này, bất ngờ có các vị nhất môn chi chủ của Lăng Vân Tông, Cực Lạc Giáo, Tử Cốc và Hỏa Phượng Tông đến tham dự. Ta hy vọng mọi người cố giữ hòa khí, đừng làm trò cười. Tất cả ngồi xuống!" Chờ môn chủ và những vị khách quý an vị, mọi người mới dám ngồi xuống, không gian cực kỳ tĩnh lặng. Bên ngoài Thần Điện, hơn vạn đệ tử mới trước đó còn xôn xao nhốn nháo, ngay khi mấy người môn chủ xuất hiện liền sợ hãi lặng im, một con ruồi bay qua cũng nghe được tiếng đập cánh. Tuy vậy, trong lòng những ai có mặt hôm nay đều nổi sóng. Những tông phái kia đều có địa vị ngang hàng với Thần Môn, thậm chí vượt trội. Nhất là Lăng Vân Tông, thế lực siêu cường đứng đầu tu chân giới. Các vị tông chủ của những tông phái kể trên, ngày thường để gặp được một người vô cùng khó. Hôm nay bọn họ bỗng tề tựu tất cả về đây, với nhiều người đây là dịp may hãn hữu trong đời, đều tranh thủ nhìn ngắm dung nhan. Nếu không tính Tống Lâm và Nguyệt nhi vẻ mặt bất an đứng phía sau môn chủ La Phi thì gồm có năm người đến, ba nam hai nữ. Biệt Hàn cả gan sơ lược đánh giá, ngoại trừ nữ lang mỹ lệ vận cung trang hồng nhạt đang nhìn nó mỉm cười khiến Biệt Hàn có chút hảo cảm, còn lại đều mang sắc mặt âm trầm đầy toan tính. Những người này dù đã tận lực thu liễm nhưng uy áp từ họ phát ra khiến nhiều người trong Thần Điện hít thở không thông, hứng chịu áp lực nặng nề. Từ bên dưới nhìn lên bọn họ hệt người trần mắt thịt chứng kiến thần tiên hạ phàm, cảm giác như chỉ một ngón tay của bất kỳ ai trong nhóm người này nhẹ nhàng xuất ra cũng đủ nghiền nát tất cả. La Phi nhìn đại trưởng lão: "Bắt đầu được rồi." Nhận được lệnh, đại trưởng lão lập tức đứng lên, giọng nói sang sảng: "Hôm nay, trước sự chứng kiến của môn chủ, các vị khách quý cùng toàn thể môn nhân, bổn môn mở phiên xét xử Biệt Hàn, tội danh sát hại nhiều huynh đệ đồng môn. Thân là chấp pháp trưởng lão chuyên trách, Trương Sầu cam đoan xử lý công minh, không thiên vị bất cứ ai, có trời đất chứng giám!" "Cụ thể vụ việc, xin mời Bàn trưởng lão mau nói cho môn chủ và mọi người cùng tỏ tường." Đại trưởng lão gật đầu với Bàn Tử, sau đó ngồi xuống. Bàn Tử vội đứng dậy, thân thể béo lùn đã ướt đẫm mồ hôi, hít sâu một hơi để tiếp thêm can đảm nói: "Cách đây một tuần, ta nhận được tin báo phát hiện thi thể của hơn bốn mươi đệ tử. Tình hình khi đó phải nói rất náo loạn, cao tầng thúc giục, đệ tử bên dưới lo lắng sợ hãi. Thoạt đầu, ta cứ ngỡ có kẻ gian trà trộn vào tông môn đồ sát nhân tài, phá hoại căn cơ bổn môn. Ta có suy nghĩ đó bởi vì những đệ tử mất mạng đều nằm trong tốp năm mươi Chiến Bảng, thực lực mạnh nhất trong Nội Cốc, trừ thế lực bên ngoài, kỳ dư chẳng còn ai trong các đệ tử đủ khả năng làm điều này. Tuy nhiên, trải qua điều tra, ta phát hiện sự thật chấn động. Người gây ra vụ thảm sát chính là Biệt Hàn, đệ tử chân truyền của Nhị trưởng lão, kẻ vừa gia nhập bổn môn không được mấy năm, còn chưa tới mười lăm tuổi. Lúc đó, ta không tin, làm sao một người còn trẻ như hắn, tu vi chỉ ở mức Tụ Linh tiền kỳ có thể một mình giết sạch bốn mươi mấy người đều có tu vi cao hơn hắn? Mọi người cần biết, trong số nạn nhân còn có Mạc Danh, xếp thứ tư Chiến Bảng, đã sớm bước vào Tụ Linh hậu kỳ, trên người sở hữu mấy kiện thượng phẩm linh khí." Nói tới đây, Bàn Tử hơi dừng lại nhìn Biệt Hàn, vẻ mặt nuối tiếc: "Dù không tin nhưng sự thật vẫn là sự thật, sau khi dùng nhiều phương pháp tra xét, ta khẳng định Biệt Hàn chính là hung thủ duy nhất gây ra thảm trạng kinh hoàng đó. Đồng thời hôm nay cũng có mặt nhân chứng sẵn sàng kể lại tỏ tường vụ việc hơn." Dù đã đón nhận thông tin từ trước, nhưng lần đầu chính tai nghe, mấy vị nhất môn chi chủ bên trên đều ném cho Biệt Hàn ánh nhìn kinh dị. Quyết tâm trong lòng bọn họ khi đến đây càng thêm củng cố. Đại trưởng lão bước ra: "Nhân chứng là ai?" "Vốn có hai người. Không hiểu sao hiện tại chỉ mình Bàng Vu đến, Mễ Hồng Nương không thấy có mặt." Bàn Tử khó hiểu nói, trong lòng lo lắng. Đại trưởng lão cau đôi mày bạc: "Theo ta được biết Mễ Hồng Nương là nhân chứng đứng về phía Biệt Hàn. Chắc chắn nàng ta cho lời khai giả, lúc này sợ hãi nên không dám tới." "Việc này... tiểu đệ không rõ lắm!" Bàn Tử cười gượng. "Được rồi, Bàn trưởng lão lui xuống!" Đại trưởng lão phất tay, quay sang phía Bàng Vu đang đứng hỏi: "Những gì Bàn trưởng lão vừa kể lại hoàn toàn chính xác chứ?" "Vâng, đúng là như vậy. Biệt Hàn độc ác xuống tay với các vị huynh đệ, nếu đệ tử không nhanh chân đã chịu chung số phận. Cúi xin môn chủ và đại trưởng lão xử tội hắn!" Bàng Vu khúm núm nói, từng câu từng chữ cực kỳ căm hận Biệt Hàn. "Biệt Hàn, ngươi không bị oan chứ?" Đại trưởng lão dời mắt qua Biệt Hàn. "Hoàn toàn không oan! Nhưng đệ tử giết bọn họ là có nguyên do, không phải vô cớ!" Biệt Hàn hơi cúi người. Đại trưởng lão lạnh lùng: "Ta không hỏi ngươi vì sao làm vậy, hãy trả lời chính xác câu ta hỏi." "Đúng." Biệt Hàn bình tĩnh đáp, ánh mắt thi thoảng nhìn ra phía ngoài cửa điện. Đại trưởng lão nói: "Giết hại đồng môn, không chỉ một mà những hơn bốn mươi mạng đều là nhân tài tinh anh, ngươi biết tội gì không?" "Trước khi định tội đệ tử, sao đại trưởng lão không hỏi đệ tử vì sao làm vậy?" Biệt Hàn lãnh đạm. "Vì sao ta không cần biết. Nếu có bất đồng, hiềm khích, ngươi phải thông tri lên trên nhờ giải quyết, không thể tùy tiện giết hại, coi mạng sống kẻ khác như rơm rác! Chức vị chấp pháp trưởng lão của ta chỉ để nhìn ngắm thôi ư?" Đại trưởng lão như có thù từ kiếp trước với Biệt Hàn, mỗi lời nói ra đều muốn dồn nó vào chỗ chết. Nhị trưởng lão tức giận đứng bật dậy: "Ta phản đối! Oan có đầu, nợ có chủ, nếu muốn xử tội đệ tử ta, lão đại phải tra xét rõ ngọn ngành, không thể tùy tiện như vậy." La Phi phất tay: "Nhị trưởng lão bình tĩnh ngồi xuống. Trước mắt cứ để đại trưởng lão xét xử, nếu chưa hợp tình hợp lý, còn có ta ở đây. Bất tất lo lắng quá!" Nhị trưởng lão nghe vậy nén lửa giận, hậm hực ngồi phịch xuống ghế. Chẳng thèm để ý đến nhị trưởng lão, đại trưởng lão tiếp tục nói: "Ngươi đã muốn làm rõ ràng, ta cũng không hẹp hòi! Bàng Vu, sự việc đêm đó thế nào ngươi mau kể lại cho mọi người cùng biết." "Vâng. Đêm đó mấy người đệ tử phát hiện một ổ ấu thú của yêu thú tam giai liền cùng nhau bàn tính, tìm cách bắt về. Các huynh đệ đều rất vui vẻ hào hứng tham gia, hi vọng kiếm được chút linh thạch tăng cường thực lực, ngày sau ra sức vì tông môn. Nào ngờ, khi đi ngang khu vực hoang vắng bị Biệt Hàn lợi dụng trời tối lẻn tập kích, giết sạch mọi người..." Bàng Vu càng nói càng lưu loát, thân hình run lẩy bẩy vì thương tâm cho các huynh đệ đã bị "ác ma" Biệt Hàn không tội ác nào không làm, đang tâm giết hại. "Các ngươi đông người, tu vi đều cao hơn hắn, sao lại để bị giết chết?" Đại trưởng lão hỏi. Bàng Vu thoáng rùng mình, từ khi xảy ra việc đó, cảm giác tử thần treo lưỡi hái lơ lửng trên đầu vẫn đeo bám gã: "Hắn có một kiện cực phẩm linh khí uy lực cực kỳ lợi hại, ngay cả thượng phẩm linh khí phòng ngự cũng bị xuyên thủng. Hơn nữa lại ra tay quá đột ngột, chẳng ai kịp đề phòng, một chiêu liền đắc thủ. Lúc ấy chỉ còn đệ tử và Mạc Danh may mắn tránh thoát." "Mạc Danh vì sao mà chết?" "Bị linh kỹ của Biệt Hàn xuyên thủng ngực, bốc cháy như ngọn đuốc sống, tử trạng cực kỳ bi thảm!" Mọi người lại một phen rúng động. Biệt Hàn và Mạc Danh cách biệt hẳn hai cảnh giới nhỏ, linh kỹ nào có thể xóa bỏ khoảng cách xa diệu vợi này thật quá kinh khủng. Đại trưởng lão hỏi những vấn đề này không phải để tâng bốc Biệt Hàn. Thực ra lão muốn chứng minh cho tất cả thấy Biệt Hàn có đủ khả năng làm việc đó, xét xử là đúng người đúng tội. "Ta hỏi ngươi câu cuối cùng, có biết mục đích của Biệt Hàn khi làm vậy?" Ngữ khí đại trưởng lão ngày càng quyết liệt. Hai mắt Bàng Vu đỏ hoe, đóng kịch cực kỳ khéo léo: "Thoạt đầu đệ tử cũng không hiểu đã gây thù hấn gì với Biệt Hàn. Sau khi các huynh đệ tử vong, đệ tử trốn phía xa thấy hắn lấy hết túi trữ vật của bọn họ, một cái cũng không chừa. Hắn là tên ác ma vì tham tài mờ mắt, ra tay với cả huynh đệ đồng môn, cúi xin môn chủ và đại trưởng lão giành lại công bằng cho đệ tử và những người đã chết oan uổng!" "Những vật đó ngươi chắc vẫn còn giữ chứ? Mau lấy ra!" Đại trưởng lão hất hàm ra lệnh cho Biệt Hàn. Biệt Hàn thản nhiên cho tay vào người, lát sau đặt hơn bốn mươi túi trữ vật trên nền điện. Nhìn đống túi trữ vật chồng chất, mọi người hít một hơi lạnh, âm thầm sợ hãi. "Đệ tử chỉ là thuận tay thu chút lợi tức. Bọn chúng..." "Câm miệng! Mọi chuyện đã hai năm rõ mười, ngươi còn già mồm?" Đại trưởng lão cắt ngang lời Biệt Hàn, không cho nó nói. "Việc này, ta..." Bàn Tử bỗng nhiên lên tiếng, nhưng bị mục quang đại trưởng lão uy hiếp liền im bặt. "Bàn trưởng lão định nói gì?" La Phi nhíu mày. Bàn Tử gãi đầu: "Không, chỉ định nói ta không có ý kiến gì..." Lão thầm thở dài, mông như có lửa đốt đứng ngồi không yên. "Biệt Hàn, với tội trạng giết hơn bốn mươi huynh đệ đồng môn, ta phán ngươi tội chết. Lập tức thi hành!" Đại trưởng lão hùng hồn tuyên án. Nhị trưởng lão sắc diện tái xanh vì giận, đang định nói đã thấy Biệt Hàn lên tiếng: "Đệ tử có nhân chứng, xin môn chủ cho chút thời gian!" Đại trưởng lão cười lạnh: "Nhân chứng của ngươi giờ này đã trốn biệt tích, còn muốn môn chủ và các vị khách quý phí thời gian vàng bạc chờ đợi?" "Mễ Hồng Nương không trốn, đệ tử tin đã có điều khuất tất xảy ra. Mong môn chủ khai ân!" Biệt Hàn không thèm đáp lời đại trưởng lão mà hướng về phía La Phi nói. La Phi trầm ngâm rồi nói: "Việc ngươi cầu xin, trước nay trong môn chưa từng có tiền lệ, nhưng xét thấy đây là vụ án nghiêm trọng, cần phải tra kỹ càng. Ta cho ngươi thời gian một nén nhang." "Tạ môn chủ rộng lượng!" Biệt Hàn khom người. Đại trưởng lão không hài lòng nhưng lệnh bên trên đã ban xuống, đành chấp nhận chờ đợi. Từng khắc từng khắc nặng nề trôi, không khí trong Thần Điện vô cùng nặng nề. Sự căng thẳng lộ rõ trên từng gương mặt, kể cả những người ngoài cuộc cũng thầm hồi hộp cho Biệt Hàn. Thời gian để một nén nhang tàn tuy không ngắn nhưng cũng chẳng được bao lâu, nhanh chóng qua hết. Mễ Hồng Nương vẫn như bóng chim tăm cá, lặn không sủi bọt. Nét nặng nề đeo trên mặt Bàng Vu lúc này mới rơi mất. "Nhân chứng của ngươi đâu, sao còn chưa tới? Định bắt môn chủ và các vị khách quý đợi đến bao giờ?" Đại trưởng lão không giấu được sự đắc ý trong giọng nói. "Ta thấy sư đồ tiểu tử này đang bày trò câu giờ thì đúng hơn. Tội trạng đã rõ rành rành, lão đại nên mau chóng bêu đầu làm gương!" Thất Cô the thé đề xuất. "Sư phụ..." Hoa Hoa vội lên tiếng. "Im mồm! Nha đầu ngươi đừng để tình cảm che mờ lý trí, uổng công ta dạy dỗ!" Thất Cô nạt ngang khiến Hoa Hoa sợ hãi không dám nói gì nữa. Trác Thiên Lam đứng phía sau, đôi mắt ẩn dưới rèm mi xanh mướt có chút hiếu kỳ với thiếu niên quỳ trong sảnh. Lần trước gặp rõ ràng hắn còn rất yếu, không ngờ chưa được bao lâu đã thăng tiến đến mức này, khiến nàng rất kinh ngạc. Càng bất ngờ bao nhiêu, Trác Thiên Lam càng tiếc cho Biệt Hàn bấy nhiêu. Lần này, hắn khó thoát khỏi tội chết! Đại trưởng lão gằn giọng: "Thời gian đã hết. Coi bộ ngươi chẳng có nhân chứng nào ngoài bản thân, có phải muốn gánh thêm tội lừa dối tôn trưởng?" Biệt Hàn lặng lẽ nhìn Bàn Tử và sư phụ. Hai người bọn họ tinh thần căng như dây đàn, ngó ra phía ngoài trông ngóng. Trên cao, Nguyệt nhi từ đầu vẫn cùng Tống Lâm đứng hầu sau lưng La Phi, hiện tại thấy tình hình bất lợi cho Biệt Hàn liền nói nhỏ: "Sư phụ, con tin đầu gỗ bị oan! Người đừng kết tội hắn vội, xin cho thêm thời gian." "Đầu gỗ là ai?" La Phi ngẩn người. "A, là Biệt Hàn. Sư phụ, người phải giúp đệ tử! Người ta chỉ có mình hắn là bạn thôi!" Nguyệt nhi nũng nịu quàng đôi tay qua cổ La Phi. "Sư phụ, đệ tử cũng tin Biệt sư đệ bị oan!" Tống Lâm bị Nguyệt nhi đá vào chân liền góp lời. "Được rồi, được rồi. Chờ xem diễn biến thế nào đã rồi tính!" La Phi gỡ tay Nguyệt nhi ra. Nha đầu xinh xắn này biết được hắn nuông chìu, suốt ngày yêu sách, lại còn làm khổ Tống Lâm không ít. Bên dưới, đại trưởng lão lớn tiếng: "Đã hết giờ chờ đợi vô nghĩa, ta tuyên bố..." Vừa nói đến đây, bên ngoài bỗng ồn ào một trận. Mễ Hồng Nương toàn thân máu me bê bết lảo đảo chạy vào. Không thấy La Phi có cử động gì, thân hình đã hiện ra ngay trước Mễ Hồng Nương. Hắn nhét một viên Bổ Linh Đan vào miệng nàng, đồng thời tay phải áp nhẹ lên đỉnh đầu. Vài nhịp hô hấp trôi qua, gương mặt tái xanh của Mễ Hồng Nương hồng hào lại, thương tích cũng nhanh chóng lành lặn, vô cùng thần kỳ. Nàng cúi người: "Tạ môn chủ cứu giúp!" "Mau đứng lên! Ngươi là Mễ Hồng Nương? Nếu đã khỏe, vậy mau nói những gì ngươi biết. Nên nhớ, lời ngươi nói sẽ trực tiếp quyết định số phận của hắn." Ngồi trên ghế cao, La Phi nghiêm giọng. Chỉ trong chớp mắt La Phi đã quay lại ghế, tốc độ dịch chuyển nhanh không thể tin nổi, khiến mọi người cứ ngỡ mình bị hoa mắt. Thấy Mễ Hồng Nương không có việc gì, nhị trưởng lão và Bàn Tử thở phào nhẹ nhõm. Bị nhiều ánh mắt soi mói, Mễ Hồng Nương cực kỳ không thoải mái, gắng gượng lấy lại bình tĩnh nói: "Đệ tử không có mặt ở đây từ đầu nên không biết Bàng Vu đã nói những gì. Nhưng đệ tử đoan chắc những lời của Bàng Vu đều là dối trá! Đêm đó, chính đệ tử đến tìm Biệt Hàn, vời huynh ấy ra phía ngoài hiện trường để bàn chuyện..." "Các ngươi bàn chuyện gì?" Đại trưởng lão cắt ngang. "Đệ tử muốn kết minh cùng Biệt Hàn. Có ý định này cũng vì hay tin Bàng Vu, Mạc Danh liên kết với nhau chuẩn bị xuống tay với huynh ấy, sau đó chắc chắn đệ tử cũng sẽ chịu chung số phận." Đại trưởng lão tiếp tục truy vấn: "Tại sao Bàng Vu lại muốn giết Biệt Hàn và ngươi? Rõ ràng Biệt Hàn tham tài sát hại đồng môn để cướp đoạt!" "Bàng Vu lâu nay luôn muốn loại bỏ đệ tử, chuyện này ai trong Nội Cốc cũng đều biết. Riêng về Biệt Hàn, đệ tử nghe phong thanh như có người thù hằn với hắn nên nhờ Bàng Vu xuất thủ. Vấn đề này, đại trưởng lão cứ tra hỏi Bàng Vu sẽ rõ ràng." Trong khi Mễ Hồng Nương nói, Bàng Vu phía bên kia vô cùng lo sợ. Kể từ lúc nàng xuất hiện, gã không còn ung dung tự tại được như trước. Đại trưởng lão dời mục quang qua Bàng Vu: "Những lời Mễ Hồng Nương vừa giãi bày, ngươi nghe rồi chứ?" "Vu khống! Môn chủ, đại trưởng lão và mọi người minh giám, đệ tử bị nàng ta vu khống!" Bàng Vu bi phẫn, giận đến tím tái mặt mày. "Vu khống như thế nào?" Trong mắt mấy người về phe Biệt Hàn, việc đại trưởng lão đang làm chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy. Bàng Vu đột ngột quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt: "Trước nay, các huynh đệ trong Nội Cốc không ai không biết đệ tử sống ra sao. Mễ muội muội lại càng là người hiểu đệ tử nhất, chưa bao giờ đệ tử cư xử tệ với nàng. Vậy mà hôm nay, bỗng dưng chỉ trích đệ tử muốn giết nàng, quả thật hoang đường. Đệ tử cũng không hề có mưu đồ gì với Biệt Hàn, đột nhiên bị hắn truy giết khốn khổ lắm mới toàn mạng trở về. Cái chết oan uổng, thê thảm tột cùng của các vị huynh đệ đến giờ vẫn còn ám ảnh đệ tử mỗi đêm, đau đớn không kể xiết. Rõ ràng đệ tử bị kẻ gian vu oan hãm hại, xin môn chủ và đại trưởng lão đèn trời soi xét!" Gã nói rành mạch, lớp lang trật tự, vô cùng thuyết phục. Gương mặt hiện rõ sự đau khổ day dứt, đau đáu nỗi niềm muốn báo thù cho các huynh đệ chết oan, khiến những người có mặt phải xúc động bồi hồi, tâm trạng đồng cảm. Đại trưởng lão vỗ nhẹ vai Bàng Vu an ủi, đoạn nhìn tất cả mọi người, cao giọng: "Các vị đều đã nghe hai bên trình bày, chắc đã rõ ai đúng ai sai?" Thấy mọi người đa phần đều gật gù đồng tình, đại trưởng lão vô cùng hài lòng, đang định tiếp lời, đã nghe Mễ Hồng Nương rít lên: "Tiểu nhân bỉ ổi, đổi trắng thay đen như vậy mà ngươi cũng làm được. Đến nay ta mới biết Bàng Vu là kẻ hèn hạ, mặt dày nhất thiên hạ!" "Ta còn chưa bắt tội ngươi vu khống người tốt, còn dám sỉ nhục hắn? Ngươi có bằng cớ gì chứng minh những lời mình nói là sự thật?" Đại trưởng lão tức giận, không nhận ra đang tự đào hố chôn mình. "Những lời Mễ Hồng Nương vừa nói chính là sự thật, như vậy chưa đủ sao?" Biệt Hàn sao dám bỏ qua cơ hội này, tranh thủ tạo một cái bẫy, chờ đại trưởng lão vào tròng. "Hừ, sự thật ở trong miệng ngươi ta dựa vào đâu để tin đây? Những lời ngươi nói đều chẳng có gì làm bằng, muốn nói sao chẳng được!" Đại trưởng lão hừ lạnh. Biệt Hàn chỉ chờ lão nói câu đó, liền cười lớn: "Ha ha, nếu đã không thể tin Mễ Hồng Nương, vậy dám hỏi đại trưởng lão dựa vào đâu cho rằng những lời của Bàng Vu là đúng sự thật?" Nhận ra mình đã lỡ miệng, đại trưởng lão lập tức bào chữa: "Ngươi hỏi ta vì sao tin Bàng Vu ư? Nhìn vào mắt hắn, nhìn vào thái độ phẫn nộ, nhìn vào sự bi thương hắn đang đè nén trong thâm tâm, ta biết đó chính là sự thật!" Oai phong lẫm liệt nói xong một tràng, đại trưởng lão thầm tự khen mình khẩu tài thật hay. Trong thế bí như vậy mà nghĩ ra được cách chống chế quá tuyệt diệu, mang đậm tính nhân văn. "Ồ, xét xử cần phải tính đến khía cạnh nhân chứng, vật chứng đầu tiên. Đại trưởng lão chỉ cần nhìn sơ qua liền biết ai đúng ai sai, đệ tử cũng là lần đầu tiên được thấy. Bái phục, bái phục! Nếu vậy, từ đầu lẽ ra đại trưởng lão không cần hỏi han chi nhiều, cứ nhìn vào mắt là biết hết thôi, đỡ mất thời gian quý báu của mọi người. Bổn môn có được chấp pháp trưởng lão tài năng xuất chúng như thế, quả thật có phúc!" Biệt Hàn gật gù, vẻ mặt như thể hận không được chạy ngay đến xin chữ ký đại trưởng lão. "Câm miệng! Còn dám hé răng nửa lời coi chừng ta xử ngươi thêm tội danh điếm nhục sư trưởng!" Ngôn từ Biệt Hàn vô cùng sắc bén, đánh đúng trọng tâm làm đại trưởng lão không cách nào biện bạch. Mặt đại trưởng lão đỏ ửng vì đuối lý. Trước mặt bao nhiêu quan khách bị tiểu tử thân phận thấp kém châm biếm, lão cực kỳ ức chế đành giở chiêu "cả vú lấp miệng em". "Chỉ giỏi phán bừa, khi bị người khác vặc lại thì hăm dọa. Phong cách xét xử của đại trưởng lão thật đáng kính ngưỡng!" Biệt Hàn nhếch môi khinh khỉnh. "Tiểu tử hỗn láo..." Đại trưởng lão không còn kiềm chế được nữa, nhân ảnh vụt đến trước Biệt Hàn, muốn cho nó nếm mùi lợi hại. Nhưng nhị trưởng lão đã sớm đề phòng, cấp tốc phóng tới chen vào giữa. Ầm! Tay song phương chạm nhau, cùng lúc lùi lại mấy bước. Linh lực cực mạnh chỉ dao động trong phạm vi rất nhỏ, không chút bay ra ngoài do cả hai biết đang ở đâu, không dám làm càn. "Đệ tử ta tới lượt ngươi trị tội sao?" Nhị trưởng lão ngập tràn lửa giận. Từ đầu đại trưởng lão đã cố tình chèn ép, muốn dồn Biệt Hàn vào chỗ chết, lão gắng lắm mới chờ đợi theo dõi đến lúc này. Hiện tại đại trưởng lão muốn ra tay với Biệt Hàn, nhị trưởng lão làm sao có thể nhịn nhục, chỉ muốn đánh cho lão ta một trận. Đại trưởng lão cười lạnh: "Ngươi dám xen vào khi ta đang xét xử?" "Xử như ngươi, đến con chó còn phải nói tiếng người để bào chữa!" Nhị trưởng lão không vừa, tranh thủ đá đểu. "Hai ngươi còn không mau lui ra? Trước mặt các vị khách quý mắng chửi nhau, còn ra thể thống gì?" Môn chủ La Phi nạt khẽ. Nhị trưởng lão lập tức trở về chỗ ngồi, riêng đại trưởng lão bực dọc nói: "Môn chủ, Tôn Lập xen vào trong lúc ta đang xét xử, hắn sai!" "Được rồi, nhiệm vụ của đại trưởng lão đã xong, cứ về vị trí." La Phi điềm nhiên nói. "Nhưng... ta còn chưa xử xong?" "Phương hướng luận tội của đại trưởng lão, ta đã hiểu, việc còn lại hãy để đó. Ta còn đang muốn biết nữ đệ tử Mễ Hồng Nương kia vì sao bị thương nặng đúng lúc như vậy." Câu nói bình thường của La Phi không ngờ lại khiến đại trưởng lão và Bàng Vu giật bắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang