[Dịch]Truy Mộng- Sưu tầm

Chương 21 : Hiểm nguy vây quanh

Người đăng: 

.
Âu Dương Vũ thoáng cười: "Ta đâu có lý do gì để nói dối? Nếu không phải Biệt huynh bảo chuyện này hệ trọng, ta đã chẳng bộc lộ quá sớm. Mọi người không tin?" Biệt Hàn lướt mắt qua gã, vẻ mặt bình thản: "Ta tin. Âu Dương huynh cũng đâu muốn vì bản thân dối trá khiến tất cả rơi vào nguy hiểm." Lưu Linh nhìn Biệt Hàn, rồi lại xoay sang Âu Dương Vũ, tay vỗ vỗ đầu: "Biệt huynh là đầu lĩnh, chỉ cần huynh ấy tin đủ rồi, bọn ta sao cũng được." "Dựa theo thông tin mọi người vừa nói, trước mắt thực lực chúng ta đủ sức chống lại yêu thú thượng cấp nhị giai. Đã vậy chúng ta tiến sâu một chút, Lưu Linh đi trước dẫn đường." Biệt Hàn buông quyết định. Không ai ý kiến gì, cẩn cẩn trọng trọng xâm nhập Vạn Yêu sâm lâm. Không lâu sau, mọi người đã tiến vào độ sâu mười dặm. Lưu Linh hạ giọng: "Từ lúc này trở đi, mọi người cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng, đừng gây ra tiếng động." "Dường như nơi này cách hang động Độc Giác Mã Ngưu không xa?" Biệt Hàn nghi hoặc. Lưu Linh chỉ tay về một hướng, chép miệng nói: "Phía bên kia. Trung cấp nhị giai yêu thú thường cư ngụ sâu bên trong nữa, rất hiếm khi chúng xuất hiện ở khu vực này. Lần trước bọn ta rất may mắn mới gặp được Độc Giác Mã Ngưu tại đây. Ài, mà nghĩ lại chẳng biết là may mắn hay đen đủi." "Ta hơi không hiểu, thực lực nhóm huynh thừa sức đánh trả một con yêu thú nhị giai trung cấp, tại sao trước nay chỉ săn luẩn quẩn ngoài này?" Âu Dương Vũ thắc mắc. Vương Bộc cười khổ: "Nào phải bọn ta không muốn vào sâu để tăng thu hoạch một chút, nhưng chẳng may đụng phải một lúc hai con yêu thú trung cấp nhị giai thì làm thế nào? Có một số tộc loài yêu thú thường đi theo đàn, bọn ta không dám mạo hiểm. Thà ở phía ngoài, thu hoạch kém nhưng giữ được cái mạng vẫn tốt hơn!" Âu Dương Vũ à một tiếng, gật gật đầu, không hỏi gì thêm. Cả bọn lặng lẽ đi vào càng lúc càng sâu, ước chừng hơn mười ba dặm, Âu Dương Vũ bỗng đứng lại, thấp giọng: "Ta vừa nghe vài tiếng động khả nghi, mọi người cẩn thận!" Ở đây, tu vi Âu Dương Vũ cao nhất, lời gã nói ra chẳng ai nghi ngờ gì, linh khí xuất ra xoay nhẹ trên đỉnh đầu. Biệt Hàn hơi nheo mắt nhìn phía tay trái, tai dần bắt được những âm thanh lao xao. Soạt... soạt..!! Tiếng động càng lúc càng gần, tinh thần mọi người vô cùng khẩn trương. "Bọn chúng có khoảng chín mười con, tốc độ khá nhanh đang chạy về hướng này. Tất cả chuẩn bị!" Biệt Hàn nói, phi kiếm ánh sắc vàng chói lờ lửng trôi nổi trước mặt. Lần trước sau hai trận chiến với Lý Hách và Độc Giác Mã Ngưu, phi kiếm bị tổn hại không nhẹ. Biệt Hàn phải tiêu tốn một lượng linh lực lớn gột rửa cả buổi mới giúp phi kiếm loại bỏ độc chất, khôi phục uy lực. "Chít... chít..!!" Hướng Biệt Hàn vừa chỉ điểm, cả chục con chuột to như bê con, lông màu đỏ sậm hung hãn lao tới. Miệng chúng há to kêu loạn, lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng ởn. "Hồng Mao Thử, lại tận mười con, chúng ta gặp may rồi!" Lưu Linh hưng phấn kêu to, phi kiếm lao vút cắt ngang cổ một con Hồng Mao Thử đang nhào tới gã với tốc độ khá nhanh. Vút! Vút! Xoẹt xoẹt..! Con Hồng Mao Thử đang đà phóng tới bị phi kiếm sắt bén của Lưu Linh cứa một nhát ngang cổ, cái đầu rơi xuống, hai mắt vẫn còn mở to kinh hãi. Một chiêu đắc thủ, Lưu Linh hối hả: "Đừng để chúng thoát! Mọi người mau..." Chưa dứt câu gã vụt im bặt. Trên mặt đất, mười thi thể đám Hồng Mao Thử nằm lăn lóc, vài con vẫn chưa chết hẳn, bốn chân giãy đành đạch. Trên tay Biệt Hàn cầm một hồ lô ánh kim, trút nhẹ linh lực vào, lập tức từ miệng hồ lô tuôn ra lực hút cực mạnh, chớp mắt đã rút cạn máu huyết đám Hồng Mao Thử vào trong. Khi truyền linh lực vào hồ lô, Biệt Hàn phát hiện không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, lại được chia thành tận mười ngăn riêng biệt. Điều này khiến nó một phen kinh hỷ, còn đang lo máu huyết yêu thú đẳng cấp cao thấp để lẫn lộn với nhau không tốt, bây giờ đã có cách giải quyết rồi. Thấy Biệt Hàn thu lấy máu huyết, đám người Lưu Linh nhìn nhau lắc đầu. Vừa rồi bọn họ chẳng kịp làm gì, Lưu Linh vừa hạ sát được một con, nhìn lại thì Biệt Hàn và Âu Dương Vũ đã giết sạch không còn một mống, tốc độ nhanh kinh người. Hồng Mao Thử chỉ là yêu thú nhị giai hạ cấp, thực lực bình thường, nhưng đồng thời xuất hiện chục con lại là chuyện khác. Nếu không có Biệt Hàn và Âu Dương Vũ, mấy người Lưu Linh cũng phải tốn một đoạn thời gian mới mong đắc thủ. Chưa nói đến yêu thú này rất giảo hoạt, tốc độ không chậm, thấy nguy hiểm có thể bỏ trốn, bọn họ muốn giết hết hoàn toàn không có khả năng. "Mau thu thập tài liệu trên cơ thể yêu thú, chúng ta còn phải đi vào sâu hơn nữa." Biệt Hàn nhắc nhở. Không đợi nó lặp lại lần thứ hai, mấy người Lưu Linh nhanh chóng cắt lấy những chiếc nanh trong miệng Hồng Mao Thử. Bọn chuột này chỉ có răng nanh là đáng giá, dùng để chế luyện một ít linh khí cấp thấp. "Chít..!" Đột ngột vang lên tiếng kêu giận dữ, từ trong bụi rậm gần đó, một bóng đỏ cực nhanh ập tới Biệt Hàn. Bất ngờ bị tấn công nhưng Biệt Hàn phản ứng thần tốc, lập tức dịch người sang bên tránh được, phi kiếm nhanh như chớp phóng tới. Vút! Vồ hụt Biệt Hàn, bóng đỏ liền đảo hướng, quay ngoặt sang phía Âu Dương Vũ, vừa kịp lúc phi kiếm xẹt ngang qua, chỉ đánh trúng tàn ảnh của nó. "Muốn chết!" Linh khí có dạng móc câu đang lơ lửng trên đầu Âu Dương Vũ rực sáng, hiện ra trước người gã, theo phương từ dưới móc mạnh lên người yêu thú. Đà lao tới của yêu thú nhanh chóng bị chặn đứng, nó linh hoạt nhảy sang bên trái tránh móc câu. Xoẹt! "Chít..!!" Vừa chuyển hướng, còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo, yêu thú đã bị phi kiếm Biệt Hàn chực sẵn đâm cho một nhát thấu tim, kêu lên một tiếng hoảng loạn rồi ngã xuống. Yêu thú hiện nguyên hình là một con Hồng Mao Thử, có điều thân hình lớn gấp đôi so với những con chết trước đó. "Trung cấp nhị giai Hồng Mao Thử, thật may chưa xảy ra chuyện gì." Lưu Linh lau mồ hôi túa ra đầy trán nói. Trung cấp Hồng Mao Thử có tốc độ nhanh hơn sơ cấp không ít, cứ nhìn vào trận chiến mới rồi giữa hai người Biệt Hàn, Âu Dương Vũ và nó thì biết. Hai người có tu vi cao hơn yêu thú, lại phải dưới tình trạng hai đấu một, bao vây dùng thủ đoạn lôi đình mới kết liễu được nó. Chỉ cần dây dưa thêm một lúc, nếu không đạt được mục đích, con Hồng Mao Thử này sẽ bỏ đi, sau đó tiếp tục đi theo chờ cơ hội đánh lén. Loài chuột này thù hận cực dai, không chết không thôi với bất cứ ai bị chúng xác định là kẻ địch. Một mình Lưu Linh quyết không địch lại Hồng Mao Thử trung cấp, có thêm Vương Bộc hợp lực may ra đánh được một trận. Trong thời gian đó, mười con sơ cấp Hồng Mao Thử đã giết bọn Ngọc Kha mấy chục lần rồi. Sau đó cả đám hợp sức bao vây, đoàn đội Lưu Linh toàn diệt là cái chắc. Gã vã mồ hôi đầy trán vì nghĩ đến chuyện này. May mà trước đây chưa bị lòng tham làm mờ mắt, xông loạn vào chốn này chắc chắn đi đời nhà ma. Thu máu con Hồng Mao Thử trung cấp vừa giết vào một ngăn riêng xong, Biệt Hàn ra hiệu cho Âu Dương Vũ, hai người xem xét xung quanh một lúc, sau khi xác định không còn yêu thú nào lảng vảng gần đó mới an tâm. Đến vài yêu thú không sao, Biệt Hàn chỉ lo chẳng may một bầy trung cấp Hồng Mao Thử kéo tới, nguy hiểm không thể lường. Trong khi hai người tra xét, Lưu Linh tranh thủ thu thập luôn răng nanh trung cấp Hồng Mao Thử, vẻ mặt hớn hở tươi rói. Vừa đi chưa được bao lâu đã thu hoạch gấp mấy lần những chuyến săn dài ngày trước kia, Lưu Linh nằm mơ cũng không ngờ có ngày linh thạch tới tay dễ dàng như vậy. Bọn Ngọc Kha cũng hí hửng không kém, nói cười ríu rít, mơ mơ màng màng về một kiện trung phẩm linh khí. Biệt Hàn khoát tay: "Đi. Chúng ta tiếp tục tiến vào!" Lưu Linh hơi chần chừ: "Việc này... Biệt huynh, ta nghĩ hay là dừng chân ở đây được rồi, tìm kiếm quanh phạm vi này thôi chắc cũng xuất hiện không ít yêu thú. Đâu cần vào trong đó, có thể gặp thượng cấp nhị giai yêu thú, thậm chí tam giai cũng có khả năng, sẽ rất nguy hiểm!" "Thượng cấp nhị giai yêu thú đã có Âu Dương huynh chống đỡ, ngươi không cần phải lo! Đúng chứ?" Biệt Hàn thản nhiên nói, mắt nhìn Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cười cười: "Không sai. Nhưng Biệt huynh đừng trông cậy vào đệ quá, nếu là yêu thú thượng cấp nhị giai cực mạnh thì đệ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài chạy trốn." "Không lo! Bất quá ta và huynh hợp lực, tin rằng đủ sức giải quyết." Biệt Hàn cười nhạt. Khuyên nhủ không xong, hơn nữa cũng muốn có thêm thu hoạch, mấy người Lưu Linh đánh liều dấn bước, đưa hai người Biệt Hàn Âu Dương Vũ tiếp tục đi vào sâu bên trong. Trên đường đi, yêu thú liên tục xuất hiện. Đa phần đều là sơ cấp yêu thú, thỉnh thoảng mới có vài con trung cấp, đều bị mọi người chia nhau chém giết không mấy khó khăn. Tài liệu trên người yêu thú tùy chủng loại mà có giá trị khác nhau, trong lĩnh vực này Lưu Linh rất có kinh nghiệm. Khi thì thu thập móng vuốt, lúc lại lấy sừng, đuôi, răng nanh, thậm chí da cũng không bỏ sót. Thoáng chốc túi trữ vật của Lưu Linh đã căng phồng không còn chỗ chứa. Bốn người bọn họ, chỉ có Lưu Linh gom góp đủ linh thạch mua được túi trữ vật dạng nhỏ, dung lượng không đến nửa trượng, mấy người kia dù muốn cũng không đủ khả năng sở hữu đồ vật xa xỉ này. Biệt Hàn lười động tay, giao cho Âu Dương Vũ thay Lưu Linh cất giữ. Âu Dương Vũ đương nhiên có túi trữ vật, vừa nhìn đã biết phẩm chất hoàn toàn vượt trội so với thứ của Lưu Linh. Vào thêm chừng bốn năm dặm, đang đi Biệt Hàn bỗng có cảm giác nguy hiểm. Chưa bao giờ nghi ngờ linh cảm bản thân, nó lập tức ngả người, thân trên cong về phía sau. Soạt! Bóng đen như tia chớp xẹt ngang trên đầu Biệt Hàn, suýt chút nữa đánh trúng nó. Vù vù..!! Thân dưới tròn lẳn đen sì, to như thân cây ào ào đánh tới, quét ngang bọn họ. Mấy người Lưu Linh không ai bảo ai nhanh chóng nhảy tránh, tuy vậy vẫn bị kình phong thổi bay ra xa mấy trượng, y phục giũ phần phật như rơi vào tâm bão. Lưu Linh còn chưa kịp hoàn hồn sau phen chết hụt, lắp bắp: "Là thượng cấp nhị giai yêu thú, Hắc Lân Lôi Xà..." Yêu thú vừa xuất hiện quả thực tên xứng ngoại hình. Thân nó dài bảy tám trượng to như thùng nước, bao phủ lớp vảy tựa vảy rồng màu đen bóng, thoạt nhìn đã biết thập phần cứng rắn. Cặp mắt Hắc Lân Lôi Xà đỏ rực, miệng há to hệt chậu máu, chiếc lưỡi chẻ đôi bên trong thập thò rít lên từng tiếng bén nhọn. Hắc Lân Lôi Xà cất cao đầu, chiếc lưỡi liên tục thò ra thụt vô, hai mắt ti hí lạnh lẽo đánh giá bọn Biệt Hàn. Cẩn trọng lùi ra sau vài trượng, Biệt Hàn hỏi: "Thực lực yêu thú này thế nào?" "Rất mạnh! Hắc Lân Lôi Xà là tồn tại cực mạnh trong lớp nhị giai." Lưu Linh lo lắng đáp. Gã thầm mắng chửi không thôi, trách bản thân số quá đen, gặp toàn yêu thú biến thái, phen này chỉ e khó sống trở về. Thấy Hắc Lân Lôi Xà hơi nhích động, Ngọc Kha mặt cắt không còn hột máu gấp rút nói: "Nó sắp tấn công, sao chúng ta còn chưa chạy?" "Yêu thú này tốc độ rất nhanh, bị nó nhắm vào chúng ta đừng mong chạy thoát. Nếu muốn, chỉ còn cách chia ra, còn hy vọng thoát được vài người. Nhưng hiện thời chúng ta đang ở sâu gần hai mươi dặm trong Vạn Yêu sâm lâm, đi riêng lẻ chắc chắn bị yêu thú ăn không còn một mẩu xương nhỏ." Đinh Hương lần đầu lên tiếng, có vẻ nàng khá am hiểu về yêu thú. Âu Dương Vũ nghe vậy liền hỏi: "Nó có nhược điểm chứ?" Đinh Hương hơi trầm ngâm: "Không rõ. Lớp lân giáp của Hắc Lân Lôi Xà rất cứng, linh khí bình thường khó lòng tổn thương. Nhưng bất kỳ loài rắn nào cũng sợ bị đâm trúng phần bảy tấc dưới cổ, hi vọng Hắc Lân Lôi Xà cũng vậy." Lúc này Hắc Lân Lôi Xà chợt động, thân hình to lớn nhanh như thiểm điện quất tới Đinh Hương. "Cẩn thận!" Không hẹn mà đồng, Biệt Hàn và Âu Dương Vũ gần như cùng lúc phóng linh khí tới, đón đỡ công kích hung hãn của Hắc Lân Lôi Xà. Ầm! Ầm! Đuôi yêu thú va chạm với linh khí hai người Biệt Hàn chỉ hơi rướm máu, tuy vậy may mắn bị đánh lệch sang một bên, sượt qua Đinh Hương vẫn đứng im trong kinh hãi tột độ. "Các ngươi lui ra xung quanh, đề phòng có yêu thú khác đến. Hắc Lân Lôi Xà giao cho ta cùng Âu Dương huynh." Biệt Hàn hét lớn, tế khởi Hắc Phong chắn trước cơ thể, phòng bị yêu thú tấn công. Thượng cấp nhị giai yêu thú quả nhiên danh phù kỳ thực, phòng ngự cực kỳ cường hãn. Vừa nãy bị hai thượng phẩm linh khí đánh lên mà Lôi Xà chẳng hề hấn gì, chỉ chảy vài giọt máu, dã tính càng bị kích động. Thật ra, lớp lân giáp của Lôi Xà chưa đủ sức chống lại công kích thượng phẩm linh khí, chỉ do tu vi hai người Biệt Hàn không đủ nên khó tạo thành thương tổn đáng kể cho nó. Nếu thượng phẩm linh khí do tu giả Tụ Linh hậu kỳ xuất động, Hắc Lân Lôi Xà cũng phải tạm tránh lui, không dám trực diện đối cứng như vậy. Vút! Sau khi đánh giá Biệt Hàn và Âu Dương Vũ một phen, Lôi Xà nhích động thân mình, cái miệng há to táp tới Biệt Hàn, quyết chọn nó khai đao. Tốc độ Lôi Xà quá nhanh, Biệt Hàn hoàn toàn chẳng kịp có ý niệm nào trong đầu, chớp mắt cái miệng phả ra từng luồng hơi tanh tưởi đã đến trước mặt, bốn cái răng nanh như lợi kiếm bập mạnh, ý đồ một ngụm nuốt tươi Biệt Hàn. Lâm nguy bất loạn, Biệt Hàn hất mạnh tay, đẩy bắn Hắc Phong lao vào miệng yêu thú. Cốp! Âm thanh khô giòn. Bốn chiếc răng nanh của Hắc Lân Lôi Xà táp mạnh lên Hắc Phong tóe lửa dội ra, nó tức giận rít lên từng hồi, một dòng máu từ miệng chảy ra. Trong lúc giận dữ điên cuồng, cái đuôi to như thùng nước của yêu thú đánh mạnh Hắc Phong, hất nó bay vụt về phía Biệt Hàn. Ầm! Không nghĩ Lôi Xà còn có hành động này, hai tay Biệt Hàn huơ loạn, linh lực như thác lũ trút vào Hắc Phong, khó khăn lắm mới chặn được đà lao tới, suýt chút nữa bị gậy ông đập lưng ông. Chát! Chát! Nhân lúc Lôi Xà không chú ý, linh khí móc câu của Âu Dương Vũ lặng lẽ bay tới, đánh mạnh xuống lưng nó nhưng không thu được hiệu quả nào ngoài hai vết xước lưu lại chẳng được sâu lắm. Liên tục ăn phải quả đắng, Hắc Lân Lôi Xà lồng lộn rít gào, cuồng nộ phóng đến Biệt Hàn, miệng lớn há ra như muốn táp. Biệt Hàn định ném Hắc Phong vào miệng Lôi Xà như lúc trước, chợt thấy kỳ lạ, yêu thú này không phải ngu như vậy chứ, đã bị thiệt thòi một lần còn chưa sợ? Nghĩ vậy nhưng Biệt Hàn vẫn khu động Hắc Phong cuốn tới. Lôi Xà quả nhiên sống lâu thành tinh, thấy Hắc Phong bay ra liền ngậm miệng lại tránh sang một bên, cái đuôi to đùng quất mạnh Biệt Hàn. Biệt Hàn cười lạnh, nó đã đoán trước thế nào Lôi Xà cũng làm thế, giả vờ bị trúng kế. Ngay khi yêu thú ra đòn, Biệt Hàn bắn người sang bên kịp thời tránh cái đuôi hung tợn của nó, đồng thời dồn linh lực vào Hắc Phong lúc này đang ở sau lưng Lôi Xà, dần biến lớn cả chục trượng, vẽ một đường cong tuyệt mỹ quay lại, khí thế như thái sơn áp đỉnh âm thầm giáng xuống đầu yêu thú. Phát hiện nguy hiểm, Hắc Phong đã sát đầu chẳng kịp tránh, từ miệng Hắc Lân Lôi Xà chợt phóng ra tia lôi điện xanh lập lòe, đánh mạnh lên Hắc Phong. Bùng! Thế đè xuống của Hắc Phong lập tức bị lôi điện chặn lại, chẳng những vậy còn bạt sang một bên mấy trượng, nặng nề rơi xuống đất. Ầm! Hắc Phong lún xuống đất cả tấc, đè nát cây cối đá tảng cả chục trượng quanh đó. Biệt Hàn chép miệng tiếc nuối, khó khăn lắm mới có cơ hội hạ sát thủ lại để Lôi Xà đỡ được. Chiêu bài đã bị lộ, hiện tại Biệt Hàn xài lại đòn này chỉ e Lôi Xà sẽ đề phòng cẩn mật, khó lòng tạo được bất ngờ gì nữa. Suýt bị đè nát, Hắc Lân Lôi Xà nộ khí xung thiên, điên cuồng áp sát Biệt Hàn, miệng to há ra. "Âu Dương huynh, đến lúc này còn không mau ra tay?" Biệt Hàn khẩn trương bay tránh đòn tấn công của Lôi Xà, miệng thét to. Mặc kệ Biệt Hàn nói gì, hành động của nó hoàn toàn nằm trong dự liệu Lôi Xà. Ngay lúc Biệt Hàn còn lơ lửng trên không trung, cái đuôi nó đã thần tốc quất tới. Vụt! Chân Biệt Hàn đạp phi kiếm, toàn lực bay lượn tránh né, mấy lần hãm vào tử địa đều may mắn thoát trong gang tấc, hữu kinh vô hiểm. Không để Biệt Hàn kịp thở ra hơi, miệng Lôi Xà bắn tới tia lôi điện sáng xanh hệt khi nãy. Hồn bất phụ thể, Biệt Hàn toàn lực khu động Hắc Phong chắn trước người bảo vệ. Bùng! Lôi điện lần nữa va mạnh lên Hắc Phong, một phần xẹt ra bay ngang đầu Biệt Hàn khiến lông tóc nó dựng đứng, một phen kinh hãi nổi gai ốc. Ngay sau đó, đuôi Lôi Xà lừng lững cuốn tới. Rầm! "Hự!" Chẳng cách nào né kịp, lãnh trọn công kích cường hãn từ đuôi Lôi Xà, Biệt Hàn và Hắc Phong như trái mít rụng đập xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn, miệng thổ máu. Xoẹt! Quyết lấy mạng Biệt Hàn, Hắc Lân Lôi Xà tiếp tục há miệng phun ra một tia lôi điện, công kích liên miên bất tuyệt. Vừa ăn một đòn đau đến hơi nhích động tay chân cũng khó khăn, Biệt Hàn nghiến răng cố điều khiển Hắc Phong chắn trước người. Bùng! Lôi điện xẹt loạn, một số cây khô gần đó bị bắn trúng bốc cháy rừng rực, sáng cả một vùng, khói đen bốc cao. "Khốn kiếp!" Nhìn Lôi Xà dũng mãnh phóng tới, Biệt Hàn mắng, toàn bộ linh lực nội thể điên cuồng vận chuyển theo lộ tuyến kỳ quái. Hiện giờ Biệt Hàn không thể nào di chuyển, chỉ còn cách trực diện đối đầu, hoặc nó chết hoặc yêu thú vong. Đúng lúc song phương sắp liều mạng, thân hình to lớn kềnh càng của Hắc Lân Lôi Xà bỗng bị một chiếc lưới lấp lánh ánh bạc chụp lấy, giữ chặt trên không trung chẳng cách nào dịch chuyển. "Biệt huynh còn đủ sức không? Mau dùng ngọn núi kia đè chết yêu thú!" Âu Dương Vũ khẩn trương hét to. "Mau đưa nó xuống mặt đất, ta cần mượn lực." Biệt Hàn gật đầu, bàn tay gắng gượng cất nhẹ, Hắc Phong lần nữa phình to, trọng lượng vùn vụt tăng lên theo cấp số nhân. Âu Dương Vũ mau chóng điều động lưới bạc mang theo Hắc Lân Lôi Xà ném mạnh xuống đất. Bỗng dưng bị nhốt vào trong, Lôi Xà điên tiết rú rít, cơ thể khổng lồ đánh ầm ầm vào lưới, muốn xé rách chui ra. Ầm! Ầm! "Biệt huynh mau lên, đệ không giữ được bao lâu nữa!" Sắc diện Âu Dương Vũ ngày càng nhợt nhạt, mở miệng hối thúc. Khu động lưới bạc khiến gã tiêu tốn rất nhiều linh lực, lại bị Lôi Xà liên tục khuấy động, quả thực ăn không tiêu. "Cố giữ thêm một lúc." Biệt Hàn nói, linh lực vẫn như thủy triều trút vào Hắc Phong, nó muốn một kích đắc thủ, tránh đêm dài lắm mộng. Ầm! Ầm! Trong khi đó, Lôi Xà dường như biết nguy hiểm sắp giáng xuống đầu, càng thêm điên cuồng công kích lưới bạc, đánh liên tục không ngừng nghỉ. Miệng nó rít lên những thanh âm vô nghĩa cao vút cực kỳ chói tai. "Chết đi!" Biệt Hàn gầm lớn, Hắc Phong lúc này thể tích bành trướng đến mười lăm trượng, như bóng đen lừng lững phủ xuống đầu Hắc Lân Lôi Xà đang hung hăng giãy dụa bên dưới. R...Ầ...M! Sau âm thanh kinh khiếp, không gian trở nên yên tĩnh không còn bất kỳ tiếng động nào. Lôi Xà bên dưới Hắc Phong chẳng rõ còn sống hay đã chết, chỉ thấy im bặt. Chẳng màng kiểm tra tình hình, Biệt Hàn nhanh chóng ném vào miệng một viên Bổ Linh Đan. Cơ bắp toàn thân tức thời được xoa dịu, cảm giác đau nhức biến mất, linh lực lại cuồn cuộn tuôn chảy. Sau khi hồi phục, Biệt Hàn đứng lên, thu hồi Hắc Phong. Vùng đất bên dưới lún xuống mấy gang tay, Hắc Lân Lôi Xà mới khi nãy còn hung hãn vẫy vùng, hiện tại dẹp lép như bánh tráng, huyết nhục vương vãi khắp nơi cực kỳ tanh hôi. Bọn Lưu Linh nãy giờ đứng xa quan chiến, lúc này thấy đã kết thúc mới dám mò lại, nhìn tình trạng thê thảm của Lôi Xà mà kinh hãi. "Vừa rồi thật nguy hiểm quá!" Lưu Linh hít sâu một hơi nói. Bọn gã đã rất lo lắng, chỉ sợ Biệt Hàn chẳng may mất mạng, lấy ai giải trừ cấm chế. Khi đó cả đám chỉ còn nước ôm nhau chờ chết, bi thảm không thể nói hết. "Ngươi xem còn gì giá trị không?" Biệt Hàn nhắc, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Khó khăn lắm mới gặp một con yêu thú thượng cấp, lại là tồn tại cực kỳ cường hãn, vậy mà không thể lấy được máu nó, quá đáng tiếc. Lưu Linh nhảy xuống xem xét, lúc sau mừng rỡ thông báo: "Bốn chiếc nanh vẫn còn nguyên, giá trị rất cao. Lân giáp yêu thú bị vỡ vài chỗ nhưng bán chắc cũng được giá. Thu hoạch lần này còn cao hơn tất cả những thứ thu thập từ đầu đến giờ." "Tốt!" Biệt Hàn buông một tiếng, quay nhìn Âu Dương Vũ đang có biểu hiện khá mệt mỏi: "Ngay từ đầu sao huynh không sử dụng cái lưới đó? Tại sao chờ đến lúc ta suýt mất mạng mới chịu xuất thủ?" "Biệt huynh đừng hiểu lầm! Đệ chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, lần đầu gặp phải yêu thú mạnh mẽ như thế, nhất thời thất thần dẫn đến chậm trễ. Hơn nữa mỗi lần khu động Ngân Võng phải tiêu hao không ít linh lực..." Âu Dương Vũ cười gượng phân bua. "Ta không cần biết huynh nói thật hay giả, đừng để xảy ra một lần nữa!" Biệt Hàn lãnh đạm. Âu Dương Vũ vội gật đầu: "Chắc chắn chuyện này sẽ không lặp lại, Biệt huynh hãy tin tiểu đệ!" "Được rồi. Huynh cần nghỉ ngơi chứ?" Biệt Hàn hỏi. "Không cần. Đệ chỉ hơi mệt một chút, hoàn toàn không đáng ngại." Âu Dương Vũ mỉm cười. Biệt Hàn định gọi mọi người tiếp tục đi, Đinh Hương bỗng bước lại, thần sắc bất an nói: "Có chuyện này, ta không biết nên nói hay không.." "Sao?" Biệt Hàn nhíu mày. Đinh Hương lo lắng nhìn quanh, thấp giọng thì thào: "Ta từng xem một quyển sách cổ ghi lại nhiều thông tin về yêu thú. Trong đó có nói Hắc Lân Lôi Xà thường sống thành cặp, rất ít khi đi riêng lẻ." Biệt Hàn nghe vậy giật mình: "Ngươi chắc chứ? Nếu vậy liệu con kia đang ở đâu?" "Ta không biết. Có khi sách cổ đó ghi sai, hoặc cũng có thể con còn lại đang đi săn mồi, sẽ sớm trở về." "Mọi người lập tức rời khỏi chỗ này, nhanh lên!" Biệt Hàn lập tức ra lệnh, dẫn đầu đoàn người gấp rút chạy đi. Chạy chưa được bao xa, Biệt Hàn dừng lại. Mấy người Lưu Linh, Âu Dương Vũ cũng ngơ ngác dừng theo, chẳng hiểu chuyện gì. Trước mặt bọn họ, một con Hắc Lân Lôi Xà đứng chắn ngang. Nó còn to hơn con vừa bị tiêu diệt đến mấy trượng. Cặp mắt yêu thú đỏ ngầu một màu máu, oán hận soi lên Biệt Hàn, cơ thể to lớn nhịp nhàng lắc lư theo tiết tấu nào đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang