[Dịch]Truy Mộng- Sưu tầm
Chương 14 : Phi hành không dễ
.
Thần Môn, Thiên Kiếm sơn.
"A, ha ha. Ta thành công rồi!"
Gã thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, mặt mày cáu bẩn, quần áo nhàu nát dơ dáy từ trong một động phủ lưng chừng sườn núi lao ào ra, gào rú om sòm.
Sau khi mừng rỡ điên cuồng, thiếu niên cho tay vào người lôi ra một vật đen sì hình tam giác thảy lên không trung, hai tay điểm loạn trong chớp mắt biến vật nọ thành ngọn núi nhỏ khoảng một trượng, đoạn nó nhún người nhảy lên ngọn núi.
Vút!
Tiểu sơn dưới chân mang thiếu niên xé gió lao đi vùn vụt. Nhưng chưa đi được bao xa, nó đã chới với nhào đầu xuống đất, té một cú rõ đau.
Rầm!
Bụi bốc lên mù mịt, chỗ thiếu niên ngã xuống lõm một lỗ to.
"Ây da, ngự vật phi hành không nghĩ lại khó như thế!"
Thiếu niên cả người đầy đất cát lồm cồm đứng dậy. Lạ thay, té từ độ cao chục trượng xuống mà nó chẳng hề hấn gì.
Người này không phải ai khác, chính là Biệt Hàn.
Từ hôm tỉnh lại đến nay đã hơn ba tháng, Biệt Hàn nhốt mình trong động phủ chuyên chú tu luyện. Trừ thời gian ăn cơm, còn lại nó chỉ biết vùi đầu vào tu luyện điên cuồng không ngơi nghỉ, ngay cả tắm rửa cũng quên béng đi mất. Lúc này kẻ nào đứng gần nó chắc không tài nào chịu nổi mùi xú uế bốc lên không thua gì nơi ở của Cuồng Tiếu si mê linh thú kia.
Từ hai tháng trước, Biệt Hàn đã sớm chạm tới bình cảnh Cường Nhục kỳ đỉnh phong, tu vi không cách nào tăng tiến được nữa. Lớp bình chướng thoạt nhìn có vẻ mỏng manh lại rất khó để đột phá, muốn làm được việc này cần phải tích súc lực lượng thật lớn.
Trải qua hai tháng tiếp theo, dù tu vi không thể tăng nhưng lực lượng Biệt Hàn vẫn đề thăng vèo vèo lên con số khủng khiếp, rơi vào khoảng tám vạn cân, gấp hơn bốn lần so với bất kỳ tu giả Cường Nhục kỳ tầng tám đỉnh phong bình thường nào. Ngày hôm nay, cuối cùng sau bao khó khăn nó mới dùng lực lượng kinh khiếp này đánh sâu vào bình cảnh, nhất cử đột phá, tiến giai Tụ Linh tiền kỳ.
Ngay khi vừa đột phá, các giác quan của Biệt Hàn trở nên thính nhạy lạ thường, chỉ cần vận chuyển linh lực lên mắt lập tức nhìn xuyên bóng tối vượt quá chục trượng. Tai nó nghe rõ cả những tiếng di động của côn trùng xung quanh, cảm giác cực kỳ vi diệu.
Hiện giờ không cần tiến vào trạng thái tu luyện Biệt Hàn vẫn có thể thấy rõ linh khí vờn quanh khắp nơi, đưa tay ra liền chạm vào được. Chỉ cần hơi động tâm, linh khí lập tức chui vào hai huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân nó, lưu chuyển theo lộ tuyến Cuồng Ma Trọng Thể quen thuộc. Việc này nói lên một điều, từ nay Biệt Hàn không cần dùng phương pháp tự ngược khổ sở kia mới tu luyện được nữa.
Việc này khiến Biệt Hàn vui khôn tả. Mặc dù đã quen với cảm giác thống khổ, về sau này tu luyện không đến nỗi khổ sở như lúc đầu nhưng dù sao cũng chẳng ai vui vẻ khi tự hành hạ thể xác. Trừ khi là kẻ thần kinh biến thái, không được bình thường.
Trong lúc vui mừng, Biệt Hàn liền muốn thử cảm giác đằng vân giá vũ mà nó thèm thuồng bấy lâu. Kết quả còn chưa bay được bao xa đã té lộn cổ xuống đất, nếu không phải cơ thể Biệt Hàn cường hãn có lẽ đã gãy cổ chết rồi.
Điều khó nhất khi ngự vật phi hành là vấn đề giữ thăng bằng. Thử nghĩ xem, đứng trên linh khí bay đi với tốc độ nhanh như vậy, ngươi lại chẳng có chỗ nào để vịn, cơ thể chông chênh trong khi gió thổi ngược cực mạnh, không té mới lạ.
Đương nhiên việc này không làm khó được kẻ có tâm chí kiên cường như Biệt Hàn. Nó chẳng chút nản lòng, phủi phủi đám bụi đất trên người xuống, lại lọ mọ nhảy lên Hắc Phong.
Linh lực từ chân Biệt Hàn cuồn cuộn truyền vào Hắc Phong, tiểu sơn một lần nữa như con ngựa bất kham chồm lên, phóng đi tít mù.
"Aaaaaaaa...!!"
Rầm!
Theo sau tiếng la kéo dài là âm thanh thứ gì đó đập mạnh xuống mặt đất.
Biệt Hàn lần thứ hai lồm cồm bò dậy, mặt nhăn mày nhó rên rỉ. Từ độ cao vài chục trượng té xuống mấy bận, trâu bò như nó cũng thấy đau ê ẩm.
"Rốt cục là vì sao?"
Nó gãi đầu suy nghĩ nát óc mà chẳng tìm được nguyên nhân. Biệt Hàn không muốn chuyện nhỏ thế này phải nhờ đến Nhị trưởng lão chỉ dẫn. Nó thích tự mình giải quyết vấn đề. Nhớ lại hai lần được Tống Lâm và Nguyệt nhi đưa đi, bọn họ đều rất thong dong. Chắc chắn bên trong có huyền cơ kỹ xảo nào đó.
"Ngồi nghĩ biết đến bao giờ mới tìm ra, ta cứ thực hành, trăm lần không được thì nghìn lần cũng xong."
Biệt Hàn lần nữa phóng lên Hắc Phong, linh lực truyền xuống. Lần này nó truyền linh lực vào Hắc Phong vô cùng chậm nhằm giảm tốc độ để dễ bề điều khiền. Tiểu sơn nặng nề ì ạch lay động rồi lắc lư cất lên, chậm rãi bay về phía trước.
Biệt Hàn phát hiện ra di chuyển tốc độ càng chậm càng khó giữ thăng bằng hơn khi đi nhanh. Hắc Phong cứ lắc lư lảo đảo một hồi đoạn nghiêng nghiêng ngả ngả làm nó đứng bên trên thân hình cũng chao đảo theo, mấy lần suýt ngã.
Đáng lý Biệt Hàn đã ngã nhào thêm một lần nữa rồi, nhưng chính lúc sắp rơi xuống, trong khi hốt hoảng nó tình cờ đưa một phần linh lực lên thượng bàn. Hắc Phong lập tức đứng thẳng lại, không còn chao đảo. Hai bàn chân Biệt Hàn như hít chặt lấy tiểu sơn này thành một khối dính liền không thể rời ra.
"Thì ra còn có kỹ xảo này, chỉ cần chuyển một bộ phận linh lực lên thượng bàn, linh khí lập tức dính chặt vào chân, có muốn ngã cũng không được."
Phát hiện phương pháp, Biệt Hàn vui cười hớn hở, linh lực truyền mạnh xuống Hắc Phong, như tia chớp lao đi.
Vút!
"Ha ha...! Thích thật!"
Lần đầu nếm trải cảm giác tự mình bay cao trên bầu trời, Biệt Hàn sướng khoái vô cùng, linh lực truyền vào Hắc Phong ngày càng nhiều, tốc độ cực nhanh, chỉ muốn bay đến cùng trời cuối đất, xem thế giới này rộng lớn thế nào.
Ngay khi nó còn đang nhắm mắt hả họng cười, xa xa phía trước chợt xuất hiện một vách núi chắn ngang.
Biệt Hàn thất kinh hồn vía, với tốc độ của nó hiện giờ chỉ trong chớp mắt đã tới sát vách núi. Muốn tránh cũng chẳng biết làm thế nào để tránh, dù sao nãy giờ nó toàn bay theo một đường thẳng, còn chưa kịp tìm hiểu chuyển hướng thế nào. Số thật khổ!
Hai tay nó ôm đầu, chỉ kịp ngưng tụ linh lực tạo thành một linh tráo quanh người trước khi bị vách núi nuốt trọn.
Rầm!!!
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh rền rĩ vang dậy. Vách núi cứng rắn ngay tức thì lõm vào một thông đạo sâu cả trượng, mấy trăm tảng đá to quanh đó bị rung chuyển dữ dội, lăn ào ào xuống chân núi.
Bên trong hố sâu vừa được tạo ra, Biệt Hàn nằm ngay đơ, hai mắt trợn trắng. Tuy vậy trên người nó không có vết thương nào đáng kể, chỉ xây sát sơ sơ ngoài da, còn chưa đến mức chảy máu, chỉ chưa kịp hoàn hồn sau tai nạn bất ngờ xảy đến.
Nằm nghỉ một lúc, Biệt Hàn ngồi dậy chầm chậm ló đầu ra, nhìn xuống bên dưới. Vừa rồi trong lúc hứng chí, nó bay quá cao vượt qua cả mây. Chỉ tiếc ở dãy sơn mạch này, ngọn núi thấp nhất cũng cao xuyên mây, vậy nên mới xảy ra cơ sự.
Nhìn vực sâu không thấy đáy, Biệt Hàn rùng mình: "May mắn ta được vách núi giữ lại, nếu lọt xuống dưới đó chỉ sợ tan xương nát thịt."
Quả thực với độ cao vạn trượng thế này, mặc cho cơ thể Biệt Hàn có cường hoành cỡ nào cũng khó lòng toàn mạng nếu đen đủi rơi xuống.
"Thử lần nữa nào. Ta cẩn thận một chút là được!"
Biệt Hàn vẫn không vì thế mà sợ hãi dừng lại, hít một hơi sâu lấy can đảm, leo lên Hắc Phong bay ra.
Đã hiểu cách giữ thăng bằng, hiện tại dù bay chậm nhưng Biệt Hàn vẫn vững vàng đứng trên Hắc Phong. Người nó hơi nghiêng về bên trái, Hắc Phong lập tức nghiêng theo, dần dần chuyển hướng.
"Thì ra đơn giản như vậy!"
Biệt Hàn khoái ý gật gù, nhưng vẻ mặt vẫn hơi nghi hoặc. Tốc độ chuyển hướng như thế này quá chậm, nếu bay nhanh giống khi nãy bất thình lình bị vách núi chắn trước mặt tuyệt đối không tài nào tránh kịp.
Suy tư một lúc, tay phải Biệt Hàn mạnh mẽ phóng một luồng linh lực sang bên hông.
Ào!
Hắc Phong lập tức chao mạnh về phía trái, lệch khỏi hướng đang chuyển dịch khá xa. Tốc độ chuyển hướng nhanh hơn khi dùng sức cơ thể điều khiển rất nhiều.
Hiểu ra cơ chế, lúc này Biệt Hàn mới mỉm cười hài lòng. Linh lực cuồng phóng, Hắc Phong bay càng lúc càng cao, tốc độ tăng lên đến mức cực hạn.
Vút!
"Ha ha... xem ta đánh vòng số tám này..!!"
Hoàn toàn làm chủ Hắc Phong, Biệt Hàn cực kỳ thích ý. Điều khiển ngày càng thuần thục, nó cứ bay mãi bay mãi, lượn tới lượn lui không thấy chán, chẳng muốn dừng lại.
Cho tới khi tận hưởng thỏa thích, Biệt Hàn mới luyến tiếc quay về động phủ.
"Tiêu hao hết một phần ba linh lực, là do Hắc Phong này trọng lượng quá nặng, tiêu thụ linh lực nhiều hơn các loại linh khí khác hay thế nào?"
Thần sắc Biệt Hàn hơi nhợt nhạt, ra chiều suy nghĩ.
Một lúc sau, nó lấy ra thanh tiểu kiếm màu đỏ nhặt được của Bành Nhị khi trước, định phi hành thử kiểm chứng suy nghĩ bản thân đúng hay không.
Kỳ lạ, mặc cho Biệt Hàn truyền linh lực vào nhiều thế nào, tiểu kiếm vẫn trơ trơ, không chút phản ứng.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến tên Bành Nhị đó khu dụng tiểu kiếm này tấn công Hắc Thủy Chương Ngư, Biệt Hàn đã nghĩ tiểu kiếm là thứ vô dụng rồi.
"Chẳng lẽ do cảnh giới ta quá thấp?"
Biệt Hàn nhíu mày, chỉ còn một lý do này thôi.
Nếu đây chính là sự thật, Biệt Hàn cười khổ. Tu vi tên Bành Nhị chỉ thuộc loại xoàng xoàng trong đám kẻ thù của nó, trên gã còn có tên đầu lĩnh khó chơi. Tên đầu lĩnh lại tỏ ra cực kỳ kính sợ vị Mã trưởng lão thâm bất khả trắc.
Hiện tại tự so sánh bản thân với Mã trưởng lão, Biệt Hàn không biết nói gì. Chênh lệch song phương rất rất xa, huống chi đây chỉ là trưởng lão của một thế lực nào đó nó còn chưa biết cụ thể. Chỉ cần suy nghĩ thấu đáo một chút cũng có thể hiểu được thế lực đó cực kỳ khổng lồ.
Nhưng Biệt Hàn không vì vậy mà chán nản. Nó chỉ mới tu luyện một thời gian ngắn thôi đã đạt tu vi hơn không ít người. Tương lai chỉ cần cố gắng, Biệt Hàn tin có ngày nó sẽ đạt thành di nguyện mẫu thân để lại. Nhất định như thế!
"Có lẽ ta nên đi gặp sư phụ một chút, thuận tiện thăm dò lai lịch thù nhân!"
Cất tiểu kiếm vào người, Biệt Hàn chân đạp Hắc Phong nhằm hướng trang viện Nhị trưởng lão bay đến.
o0o
"Ngươi nói sao? Ngươi đã đột phá Tụ Linh kỳ?"
Nhị trưởng lão ngồi trên ghế, mồm há to vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy nhổm. Cũng may lão kịp kìm lại, nếu không chẳng may biểu hiện thất thố như vậy trước mặt đệ tử thật xấu hổ.
Biệt Hàn cũng hơi giật mình nói: "Vâng! Chỉ vừa mới đột phá khi nãy, đệ tử lập tức sang đây báo cho sư phụ hay."
Nhị trưởng lão đứng ngồi không yên, ngoắc tay: "Mau lại đây, ta muốn tự mình kiểm tra."
Biệt Hàn liền bước đến gần.
Bàn tay Nhị trưởng lão đặt hờ lên người Biệt Hàn, di chuyển tới lui khi chỗ này lúc chỗ kia.
Một lúc sau, lão thu tay lại, sắc mặt không thể tin được: "Đúng là ngươi đã tiến giai Tụ Linh kỳ. Hơn nữa cường độ linh lực còn cương mãnh gấp bốn lần người khác, có thể so được với tu giả Tụ Linh trung kỳ. Thật không thể tin nổi!"
Biệt Hàn thần trí ngơ ngẩn. Không nghĩ chỉ vừa bước vào Tụ Linh tiền kỳ, linh lực trong người nó lại có thể so được với Tụ Linh trung kỳ. Tuy chỉ một tiểu cảnh giới nhưng khoảng cách hai bên rất xa. Trừ một số ít tu giả có bảo vật cường đại, tỷ dụ như Cực Âm Chung của Nguyệt nhi, kỳ dư đa phần tu giả đều không thể là đối thủ tu giả có tu vi cao hơn. Đây là chân lý bất di bất dịch bao đời nay.
"Khi ở cảnh giới Cường Nhục kỳ đỉnh phong, lực lượng của ngươi đạt bao nhiêu?"
Nhị trưởng lão gấp gáp hỏi.
Biệt Hàn gãi đầu: "Khoảng tám vạn cân ạ!"
"Cái gì?"
Nhị trưởng lão bật dậy, râu tóc muốn dựng đứng, gai ốc nổi khắp người. Chợt nhận thấy bản thân quá thất thố, mất phong phạm tôn sư, Nhị trưởng lão ngồi xuống.
Tuy vậy vẻ mặt lão cực kỳ khẩn trương, ho húng hắng: "E hèm! Ngươi không đùa chứ?"
"Đệ tử nào dám! Đây chính là sự thật."
"Quái vật, tiểu tử này chính là quái vật!" Nhị trưởng lão nghĩ thầm, ngoài mặt điềm nhiên nói: "Ngươi tu luyện như thế nào, mau nói ta nghe."
Biệt Hàn cũng không dám giấu. Sự thể có sao kể vậy cho lão nghe, có điều nó giấu đi chi tiết tự ngược cũng như cảnh báo có thể biến thành cuồng ma của công pháp. Thậm chí tên công pháp cũng nói không biết.
"Công pháp khuyết danh? Trọng Thể Linh Dịch?"
Nhị trưởng lão ve vuốt chòm râu bạc, lẩm bẩm.
Tâm tư lão rúng động rất lớn. Nếu đúng như Biệt Hàn nói, chỉ cần cho một đám đệ tử tu luyện công pháp này, lại bôi thêm linh dịch thần kỳ kia, không phải chỉ vài năm Thần Môn sẽ cho ra mắt một đám cường giả thiếu niên tiềm lực kinh khủng sao? Khi đó ngôi vị độc tôn của Lăng Vân Tông chẳng chóng thì chày cũng sẽ rơi vào tay Thần Môn.
Nhưng cái khó là Biệt Hàn có chịu chia sẻ khẩu quyết công pháp thần kỳ kia hay không? Nếu nó không muốn, Nhị trưởng lão cũng khó thể ép uổng, xưa nay lão chẳng bao giờ làm việc gì trái với lương tâm.
Đắn đo một hồi, Nhị trưởng lão đằng hắng, nói: "Nếu thật sự công pháp kia có công dụng nghịch thiên như vậy. Ngươi có thể chia sẻ khẩu quyết cho các huynh đệ đồng môn tu luyện hay không? Vi sư biết làm vậy thiệt thòi cho ngươi, nhưng mà cũng nên đặt lợi ích tông môn lên hàng đầu. Môn chủ nhất định sẽ trọng thưởng thật hậu!"
Biệt Hàn đã lường trước chuyện này, mỉm cười: "Chuyện đó đệ tử rất sẵn lòng! Nhưng dù vậy, chỉ e ý định này của sư phụ khó lòng trở thành hiện thực."
"Là sao? Mau nói!"
"Trong hướng dẫn tu luyện công pháp có nói rõ, chỉ những người không có linh căn mới tu luyện thành công. Hơn nữa, số người có cơ thể thích hợp với công pháp cực hiếm, trăm triệu người chỉ xuất hiện một. Đệ tử rất may mắn mới rơi vào trường hợp hiếm hoi này."
Biệt Hàn khoác lác một phen. Không phải nó ích kỷ giữ riêng cho mình, nhưng nếu công pháp Cuồng Ma Trọng Thể truyền rộng rãi trong môn, lấy gì bảo đảm sẽ không có gian tế để lộ ra ngoài. Nếu lọt vào tay kẻ thù Biệt Hàn, chỗ dựa lớn nhất của nó coi như phá sản. Khi đó còn muốn trả thù sao? Nằm mộng giữa ban ngày.
Nhị trưởng lão nghe vậy, chắc lưỡi luyến tiếc không dứt. Hy vọng vừa hé ra đã mất tăm. Trăm triệu người may ra được một, lão không rảnh đến mức đó, bỏ cả đời chưa chắc tìm được một mống.
Nhị trưởng lão cũng không nghi ngờ gì Biệt Hàn, trong mắt lão lúc này tên đệ tử kia thật ngoan ngoãn đáng yêu, thập phần trung thực.
Trong lòng Biệt Hàn cũng vô cùng áy náy, nhưng nó không thể không làm vậy, chẳng còn lựa chọn nào khác.
Chợt nhớ mục đích đến đây, Biệt Hàn lấy tiểu kiếm ra, đưa cho Nhị trưởng lão: "Sư phụ có thể xem giúp đệ tử thứ này được không?"
Vừa chạm vào tiểu kiếm, Nhị trưởng lão thoáng giật mình nhìn Biệt Hàn: "Trung phẩm linh bảo, ở đâu ngươi có thứ này?"
"Lần trước thảo phạt cường đạo, đệ tử tình cờ nhặt được nó trong người gã đầu lĩnh."
Biệt Hàn đành nói dối lần thứ hai. Thật khó xử, nó không thể bảo lần trước bị kẻ thù truy sát ở Hàm Mô cốc nhặt được. Nhớ khi đó, Nhị trưởng lão đã hỏi nó một lần. Biệt Hàn cũng nói dối, vì sợ lộ ra chuyện nó bị đám người kia truy lùng, Thần Môn dò xét căn nguyên có thể sẽ phát hiện tất cả đều do Đạo Châu, khi đó rất dễ dẫn đến nguy hiểm cho nó.
"Tiểu kiếm này dù chỉ là trung phẩm linh bảo nhưng đã được chế luyện lại nhiều lần, dung nhập thêm không ít vật liệu quý hiếm, phẩm chất đã gần đạt đến thượng phẩm linh bảo. Số ngươi thật quá may mắn, nhiều người đỏ mắt không có, ngươi lại tình cờ nhặt được."
Nhị trưởng lão than thở. Thầm nghĩ đệ tử này của lão mới nửa năm trước còn chẳng ra thể thống gì, hiện giờ tu vi canh giới tiến vùn vụt, lại còn bị một kiện trung phẩm linh bảo rơi vào đầu. Vận may có thể nói khiến kẻ khác líu lưỡi ghen tức. Ông trời thật khéo trêu ngươi.
Biệt Hàn tò mò hỏi: "Sư phụ, tiểu kiếm này đệ tử đã thử nhưng không cách nào khu dụng được."
"Đó là chuyện đương nhiên. Cũng khó thể trách, kiến thức ngươi còn kém. Tiểu kiếm này chỉ tu giả đạt đến cảnh giới Bá Thể kỳ mới có thể sử dụng. Ngươi chỉ có tu vi Tụ Linh kỳ, linh lực không đủ mạnh để khống chế."
Nhị trưởng lão cười nói.
Rồi thấy Biệt Hàn ngơ ngác, lão giải thích thêm: " Bá Thể kỳ là cảnh giới ngay sau Tụ Linh kỳ. Ngươi nên hiểu thế này, Tụ Linh kỳ có nghĩa ngươi trong quá trình tu luyện, giữ lại được một phần nhỏ linh lực trong cơ thể. Chú ý, chỉ là một phần rất nhỏ thôi, những linh lực còn lại sẽ tiếp tục cải tạo cơ thể ngươi, một phần lớn khác cũng bị thất thoát ra ngoài do cơ thể còn yếu, không cách nào lưu giữ."
Ngừng một lúc, lão tiếp lời: "Riêng về Bá Thể kỳ, khi đạt đến cảnh giới này, tu giả trên cơ bản đã hoàn toàn cường hóa cơ thể đến mức cực hạn. Tất cả linh khí hấp thu vào người chuyển hóa thành linh lực đều được giữ lại trọn vẹn ở mức cực kỳ khổng lồ. Đừng nhìn cơ thể ngươi thể tích không to mà cho rằng linh lực hữu hạn, khi đầy tràn, linh lực sẽ tự động dồn nén lại, sức chứa vì vậy cũng tăng lên gấp nhiều lần. Mật độ linh lực nén càng nhiều, tu giả đó càng mạnh mẽ."
Biệt Hàn dần sáng tỏ. Có nhiều vấn đề tự bản thân mò mẫm không ra, chỉ cần hỏi Nhị trưởng lão liền được khai thông. Đây chính là chênh lệch giữa có và không có minh sư chỉ điểm.
Tâm trạng Nhị trưởng lão cực kỳ cao hứng. Lâu nay lão vì Biệt Hàn mà phiền não, hiện tại tiểu tử này tiềm lực chẳng thua gì tuyệt thế thiên tài cực phẩm linh căn, thậm chí còn hơn xa. Lão mừng không nào kiềm nén, chỉ muốn vác nó đi khoe khắp thiên hạ, cho những kẻ ếch ngồi đáy giếng trước kia từng cười nhạo sáng mắt ra. Nói đi cũng phải nói lại, Nhị trưởng lão nhất thời quên rằng lão cũng từng nằm trong số những người kia.
"Vậy cảnh giới của sư phụ hiện tại thuộc về Bá Thể kỳ?"
Biệt Hàn chợt hỏi một câu.
Nhị trưởng lão mỉm cười: "Biển học mênh mông, tiên đạo không thấy đâu là bờ. Sau này khi đạt đến trình độ ta, ngươi sẽ càng thấy bản thân mình thật nhỏ bé yếu ớt."
Lời lão thần bí cao siêu, đương nhiên Biệt Hàn không hiểu được. Nó xoáy vào trọng tâm vấn đề cần biết nhất: "Sư phụ, lần trước người và Tống sư huynh phát hiện đệ tử ở Hàm Mô cốc, không rõ khi đó mọi người đang tìm ai?"
Nhị trưởng lão hơi nhíu mày: "Ngươi hỏi việc này làm gì?"
"Đệ tử chỉ chợt nhớ ra, thuận miệng hỏi. Nếu sư phụ thấy không tiện có thể không cần trả lời."
Nhị trưởng lão lắc đầu: "Chuyện này cũng chẳng có gì bí mật. Lần đó đệ tử bổn môn đi tuần, vô tình phát hiện một nhóm hơn trăm ngươi thân thủ xuất quỷ nhập thần xâm phạm địa giới, lập tức báo về. Vi sư thân mang trọng trách, liền suất lãnh đệ tử đi tìm hiểu. Kết quả ngươi cũng đã thấy, khi đến nơi bọn chúng đều biến mất không để lại chút dấu vết."
Biệt Hàn nén tâm tình oán hận xuống, vờ không chú ý hỏi: "Không rõ sư phụ có biết lai lịch bọn chúng?"
"Đương nhiên là không. Ngay cả mặt mũi bọn chúng thế nào chúng ta còn chẳng được thấy. Tuy vậy, có một tin tức đáng chú ý, theo mấy đệ tử đó báo về, những người này thực lực tên thấp nhất cũng ở Bá Thể kỳ."
Dù đã phần nào đoán trước nhưng Biệt Hàn vẫn rúng động một phen. Hơn trăm người, kẻ kém nhất cũng có tu vi Bá Thể kỳ, lại bao vây truy bắt nó khi đó chỉ mới mười hai tuổi, còn chưa biết tu luyện là gì. Như vậy mà giờ này nó vẫn ngồi đây, tính mạng an toàn, Biệt Hàn thầm cảm thấy số nó quá may mắn. Có lẽ ông trời không bao giờ tuyệt đường bất cứ ai.
"Không nói chuyện này nữa. Đi, ngươi cùng ta đi khảo nghiệm lấy thân phận nội môn đệ tử."
Không để Biệt Hàn kịp phản ứng, Nhị trưởng lão nắm tay nó cứ vậy bay đi, nhanh hơn lúc nó tự mình phi hành không biết bao nhiêu lần.
Qua rất nhiều ngọn núi cao, hai người đáp xuống trước một cung điện to lớn tráng lệ, khí thế tôn nghiêm, phía trên để tấm biển đỏ, sơn son thếp vàng lộng lẫy hai chữ "Nội Điện".
Mấy đệ tử canh gác trước cửa Điện thấy Nhị trưởng lão liền cung kính cúi người chào sát đất.
Nhị trưởng lão gật đầu: "Bàn trưởng lão có bên trong chứ?"
"Bẩm, Bàn trưởng lão đang ở trong tiếp chuyện Tứ trưởng lão!"
Một đệ tử lễ độ đáp.
Mặt Nhị trưởng lão chợt hiện lên sắc thái quái dị, ho khan nói với Biệt Hàn: "Hay là chúng ta quay về, khi khác lại đến."
Biệt Hàn chẳng hiểu vì sao, còn chưa kịp nói, Bàn Tử thân hình béo lùn đã từ trong bước ra, tươi cười nói lớn: "Hiếm khi Nhị trưởng lão ghé qua, thật vinh hạnh cho tiểu đệ! Không biết ngài có việc gì?"
Nhị trưởng lão trong lòng giận dữ, thèm một chưởng đập chết toi tên lùn nhanh nhảu đoảng này. Lão nén giận lạnh lùng nói: "Hôm nay ta đưa đồ nhi đến kiểm tra lấy thân phận đệ tử nội môn."
"Ngỡ chuyện gì, mời Nhị trưởng lão và Biệt sư điệt vào trong."
Bàn Tử khó hiểu, không biết vì sao Nhị trưởng lão lãnh đạm với hắn. Tuy nhiên vẫn vồn vã mời hai sư đồ vào Nội Điện.
Vừa đi vào, tim Nhị trưởng lão vừa đập thình thịch như trống chầu. Lúc gần đến nơi, lão vờ như không thấy một người đang ngồi đó, quay sang giải thích cho Biệt Hàn: "Nội Điện là bộ phận quản lý tất cả nội môn đệ tử. Bàn trưởng lão cũng là người có chức phận cao nhất ở đây."
Bàn Tử nghe vậy cười lớn: "Ha ha, không dám, không dám! Nhị trưởng lão quá lời, chỉ là trách nhiệm nho nhỏ thôi, không đáng nhắc tới."
Theo Bàn Tử dẫn lối, hai người ngồi vào chiếc bàn gỗ đàn hương thơm mát. Ở đây đã có một người ngồi, chính xác hơn là một lão bà bà tóc bạc trắng búi cao.
Nhìn diện mạo bà ta, Biệt Hàn suýt chết khiếp. Ngũ quan không xấu nhưng những vết sẹo chằng chịt ngang dọc khắp mặt, lồi lên đỏ lòm tựa những sợi máu to khiến bà lão nhìn như ác quỷ. Hiện tại, gương mặt ác quỷ đang nhìn chăm chăm vào Nhị trưởng lão đầy căm hận.
Nhị trưởng lão cười gượng: "Đã lâu không gặp, Thất muội vẫn khỏe chứ?"
Lão bà bà lạnh lẽo cất giọng the thé: "Rất khỏe! Tên vong tình bội nghĩa Tôn Lập ngươi còn chưa chết, ta sao yên lòng nhắm mắt?"
Nhị trưởng lão cười khan mấy tiếng, ngồi im không biết nói gì nữa, tay chân lóng ngóng đến lạ.
Biệt Hàn ngồi bên thầm buồn cười khó hiểu, cảm giác hai ông lão bà lão gần đất xa trời này như đôi nam nữ tuổi còn xuân đang yêu đương giận hờn nhau.
Nó cười, trong khi Bàn Tử đứng đó mồ hôi đổ đầy đầu, lo lắng không yên. Hắn tự trách mình sao đột nhiên quên mất cố sự giữa hai người kia cơ chứ. Hai người này, hắn không dám đắc tội bất kỳ ai, bình thường cung kính lễ nghi. Hôm nay trời xui đất khiến tự dưng lôi Nhị trưởng lão vào đây, khiến lão không còn đường lui. Phen này hắn khó sống yên.
Thấy Nhị trưởng lão không nói gì, lão bà bà chuyển mục quang sang Biệt Hàn: "Ngươi là tiểu tử lần trước lên Linh Dược sơn của ta xin dược thảo?"
Biệt Hàn vội đáp: "Đúng là như vậy. Lần đó may nhờ Hoa tỷ thương tình giúp đỡ, tiểu điệt vô cùng cảm kích!"
"Hừ, thật lẻo mép! Mồm dẻo không thua gì lão sư phụ già mất nết của ngươi, quả là thầy nào trò nấy, thói xấu không bỏ!"
Lão bà hằn học lên án.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện