[Dịch]Truy Mộng- Sưu tầm

Chương 11 : Nguyệt nhi "ngây thơ"

Người đăng: 

.
Tiểu cô nương vừa đến vận áo tím, mái tóc tím ngang vai, kết hợp cùng cặp mắt linh động to tròn cũng tím nốt. Khuôn mặt nàng xinh xắn ngây thơ vô cùng thánh thiện, mang đến cho người khác cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, yêu thích không rời. Tiểu cô nương nhìn quanh tìm kiếm ai đó, miệng nhỏ như hoa đào chúm chím hơi hé ra, reo lên: "Đầu gỗ, ta biết thế nào ngươi cũng tới đây mà!" Thân hình yểu điệu còn chưa phát triển đầy đặn của nàng nhoáng lên, chớp mắt đã đến trước Biệt Hàn. Biệt Hàn cười: "Ngươi cũng đi sao?" Nguyệt nhi tinh nghịch chun cái mũi nhỏ: "Ta đâu muốn đi mà sư phụ cứ ép! Nếu biết ngươi cũng đến đây, ta đã không mấy lượt từ chối rồi." "Ngươi vừa bảo biết chắc ta có mặt, giờ lại nói vậy, hình như hơi mâu thuẫn?" "Vừa rồi ta đoán mò thôi, nào ngờ lại đúng. Không nghĩ ngươi... như vậy vẫn phải tham gia." Nguyệt nhi hào hứng nói, chợt hơi ngập ngừng. Biệt Hàn hiểu ý nàng định nhắc chuyện gì. Nó không trách Nguyệt nhi, dù gì nàng cũng chỉ nói lên sự thật. Nguyệt nhi nhìn sang Lang Ben: "Người này là..." Biệt Hàn giới thiệu cho hai người làm quen với nhau: "Đây là Lang Ben huynh, bọn ta vừa mới quen đây thôi. Tiểu cô nương này tên Nguyệt nhi." "Là Mộng Nguyệt mới đúng. Chào Lang... Lang Ben. Ngươi có cái tên thật đặc biệt!" Nguyệt nhi cười hi hi. Chỉ khổ cho Lang Ben, nở nụ cười tươi nhất trong cuộc đời, định chào Nguyệt nhi. Nghe thế, môi hắn méo xệch, mặt đỏ gay, ấp a ấp úng như gà mắc tóc. "Ngươi bớt chút được không? Vừa gặp đã trêu người ta!" Biệt Hàn cốc nhẹ lên đầu Nguyệt nhi. Nàng thè lưỡi, cố nín nhưng tiếng khúc khích vẫn vang lên nho nhỏ. Hết cách, Biệt Hàn nói với Lang Ben đang mặt như đưa đám: "Tính nàng ta là vậy, rất hay trêu chọc người khác, cũng không có ác ý gì! Huynh đừng để bụng." Thực ra vẻ mặt Lang Ben như vậy không phải giận. Từ nhỏ hắn đã sống cuộc sống khép kín, ít giao tiếp nên rất hay xấu hổ, e thẹn hệt tiểu thư khuê các. Vừa gặp đã bị Nguyệt nhi chọc khiến Lang Ben ngại đến mức không biết nói gì, mặt ủ mày chau là như thế. "Ta... ta... không sao..." Cố lắm Lang Ben mới phều phào được mấy chữ. Mỗi khi xấu hổ, tật xấu nói lắp của hắn lại xuất hiện. Khổ thân Nguyệt nhi, nàng khó khăn lắm mới tạm nín được. Lúc này lại nghe Lang Ben lập bập, "phì" một tiếng, ôm bụng cười hinh hích, lưng muốn gãy gập làm đôi. Biệt Hàn hết biết nói sao, nhún vai một cái, ngẩng đầu ngắm mây trời. "Cho hỏi phải Mộng Nguyệt sư muội không?" Lý Hách lò dò lại gần hỏi. Nguyệt nhi đang cười quên trời quên đất liền ngẩng lên, gương mặt xinh xắn vẫn còn đỏ bừng, đáp: "Phải. Ngươi là..." Lý Hách cả mừng, nói thật nhanh: "Ngu huynh Lý Hách, còn kia là đệ đệ Lý Hoằng. Không nghĩ lần này có sư muội đi cùng, thật đáng mừng!" Nguyệt nhi tròn xoe mắt: "Sao lại đáng mừng?" Chủ ý Lý Hách khách sáo vài câu, muốn chiếm hảo cảm Nguyệt nhi, không ngờ bị nàng hỏi lại, chẳng biết đáp thế nào. Thừ người một lúc, hắn cười chữa thẹn: "Từ lúc sư muội đến, nơi này như sáng bừng lên. Tinh thần các huynh đệ càng thêm hăng hái, ngu huynh nói đáng mừng là vì thế." Nguyệt nhi càng khó hiểu, cũng chẳng rõ nàng không hiểu hay cố tình không hiểu: "Sao ta đến nơi này lại sáng bừng lên? Ta đâu phải mặt trời?" Lại quay sang Biệt Hàn, len lén nháy mắt: "Ngươi hiểu không, đầu gỗ?" Biệt Hàn thầm buồn cười, nhún vai: "Ta nghĩ chắc ý Lý huynh muốn khen ngươi xinh đẹp!" Nguyệt nhi mỉm cười: "Hắn nói đúng không?" Lý Hách lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng, đúng là ý ta như vậy." "Cảm ơn! Ta tự biết mình đẹp!" Nguyệt nhi vuốt tóc thản nhiên nói, không cho Lý Hách chút thể diện nào. Đến lượt Lý Hách đỏ mặt vì thẹn, nhưng vẫn cố vớt vát: "Sư muội kinh nghiệm chưa có, chút nữa khi đi nhớ ở gần ngu huynh, ta sẽ bảo vệ muội!" "Vài tên cường đạo còn chưa làm khó được ta! Dù sao cũng tâm lĩnh ý tốt của ngươi." Nguyệt nhi thẳng thừng từ chối, không thèm nhìn sắc mặt Lý Hách đã sạm đen. "Vậy... ngu huynh đi trước." Lý Hách hậm hực bỏ đi, nhục không biết trốn vào đâu, sự tình vừa rồi ở đây ai cũng nghe thấy. Vốn dĩ Lý Hách nghe tiếng Nguyệt nhi đã lâu, cực phẩm linh căn, còn là đệ tử chân truyền của môn chủ, tương lai Nguyệt nhi sáng lạn thế nào ai cũng rõ. Nay có dịp gặp, hắn định tranh thủ lấy lòng, hy vọng nàng nói tốt trước mặt môn chủ một câu, hoặc giả sau này có chuyện nhờ vả Nguyệt nhi nâng đỡ cũng dễ dàng hơn. Không ngờ nha đầu kia chẳng thèm nể mặt, không xem hắn ra gì. Trước mặt bao nhiêu đệ tử, quay Lý Hách như chong chóng khiến hắn vô cùng oán hận. Một đống âm mưu quỷ kế hiện lên trong đầu, muốn báo thù. Nhìn theo bóng lưng khốn khổ của Lý Hách, Biệt Hàn cau mày: "Ngươi vừa tự chuốc rắc rối." Nguyệt nhi bĩu môi: "Ta mà sợ tên đó sao? Ai bảo hắn cứ lải nhải, phiền chết đi được!" "Lòng dạ những kẻ tiểu nhân, ngươi không hiểu hết được." Biệt Hàn hơi lắc đầu: "Mà thôi, chuyện xảy ra rồi. Cố gắng đề phòng một chút!" Nguyệt nhi nghe nhưng không để trong lòng. Tâm tính tiểu cô nương còn chưa thành thục, vô cùng non nớt, chỉ nghĩ thực lực nàng không thua Lý Hách, tại sao phải dè chừng?! "Chuẩn bị khởi hành! Kẻ nào chậm trễ, ta bỏ lại đừng trách." Lý Hách rống lớn như muốn phát tiết phẫn nộ lên đám đệ tử. Bọn kia tất nhiên biết hắn đang xấu hổ muốn chết, không dám nấn ná, nhanh chân chui lên chen chúc trên linh khí của huynh đệ Lý Hách. Linh khí Lý Hách có hình dạng chiến chùy, đầu đầy gai nhọn, phần thân trơn nhẵn, lúc này biến lớn thành chục trượng mới đủ chỗ mấy tên đệ tử đặt chân. Linh khí Lý Hoằng hình dạng cái chậu, trên thân vẽ loằng ngoằng những phù văn tối nghĩa, phát sáng lập lòe. Bọn đệ tử kéo qua cái chậu này nhiều hơn, dù sao cũng an toàn so với chiến chùy của Lý Hách, chẳng may trượt chân sẽ đi chầu ông bà ngay. "Mau... mau đi!" Lang Ben sợ bị bỏ lại, lo lắng nói. Biệt Hàn vừa dợm bước đã bị Nguyệt nhi ngăn lại, nàng mỉm cười nói với Lang Ben: "Ngươi cứ qua đó. Ta với đầu gỗ đi riêng!" Lang Ben gật gật, hối hả chạy đi. Nguyệt nhi lấy cây trâm màu tím cài trên tóc xuống, ném nhẹ lên trời. Cây trâm lập tức biến lớn độ một trượng, phát ra từng đợt ánh sáng tím huyền ảo. "Tử Diễm Trâm này sư phụ ban cho ta, đẹp không?" Nguyệt nhi hơi vênh mặt hỏi. Biệt Hàn gục gặc: "Đẹp!" Nguyệt nhi có phần cụt hứng: "Khen một tiếng cho ta vui thì ngươi chết à? Đầu gỗ đáng ghét!" "Ta vừa khen một tiếng đấy thôi!" Biệt Hàn nhún vai. Lườm lườm Biệt Hàn, Nguyệt nhi nhún nhẹ, cơ thể như chim yến bay lên khỏi mặt đất, đáp xuống thân trâm. Nàng gọi Biệt Hàn còn đứng phía dưới: "Đầu gỗ, mau lên đây!" Biệt Hàn nhảy lên, đứng phía sau Nguyệt nhi. Tử Diễm Trâm hơi tròng trành khiến nó suýt té, phải nắm áo nàng mới ổn định lại được. Nguyệt nhi gắt: "Cẩn thận rách áo ta bây giờ!" Biệt Hàn giật mình buông ra, loạng choạng muốn té. Nguyệt nhi nhanh tay chụp tay nó, đặt lên hai bên eo nàng, hơi thẹn thùng nói: "Vịn ở đây, đồ ngốc! Gọi ngươi đầu gỗ thật không sai." Mặt Biệt Hàn đỏ tới mang tai, lần đầu tiên nó gần gũi thân mật với nữ giới đến thế. Dù Nguyệt nhi còn nhỏ nhưng vẫn là nữ nhi, huống hồ Biệt Hàn cũng chả lớn hơn nàng. Lý Hách ở phía trước thấy vậy hừ mũi, cùng với Lý Hoằng khởi hành linh khí lao đi. Đám đệ tử không ít người cảm thấy hâm mộ Biệt Hàn. Tiểu cô nương kia là tuyệt thế thiên tài trong môn, tiền đồ vô lượng. Vừa rồi, ngay cả Lý Hách nàng ta cũng không thèm nể mặt, lại thân mật với Biệt Hàn như thế. Thật đáng mơ ước! Tuy vậy, số người ghen ghét vẫn nhiều hơn, thầm nghĩ tiểu tử kia thật chẳng xứng, cóc ghẻ đeo chân hạc, đáng hận. Một số tên còn có suy nghĩ độc ác hi vọng Biệt Hàn té xuống đất tan xác, được như vậy quá tốt. "Giữ cho chắc, ta khởi hành đây." Nguyệt nhi khẽ nhắc nhở, linh lực truyền vào Tử Diễm Trâm, nó nhẹ nhàng bốc lên cao gần chạm mây rồi lao đi như tên bắn, đuổi theo bọn Lý Hách. Gió thổi ngược vào mặt tạo nên âm thanh ù ù. Biệt Hàn hầu như ôm chặt hai tay vào cái eo thon của Nguyệt nhi. Đã một lần nếm qua cảm giác này khi được Tống Lâm đưa về Thần Môn nhưng Biệt Hàn vẫn không quen, lòng cứ nơm nớp lo sợ té ngã. Cao thế này, chẳng may lọt xuống chắc chắn tan xương nát thịt, mảnh vụn cũng chẳng còn. Nguyệt nhi cười khúc khích, giọng nói trong trẻo theo gió luồn vào tai Biệt Hàn: "Đừng ôm chặt quá, ta khó thở! Ngươi chết nhát vừa thôi!" Biệt Hàn nới lỏng tay, hơi đỏ mặt nói: "Thử ngươi là ta xem có sợ không?" "Ngươi nói gì, ta không nghe rõ." Gió mạnh thổi thanh âm Biệt Hàn trôi ngược lại, nó phải lấy hết sức hét to: "Đồ ngốc!" Tiếng cười trong trẻo của Nguyệt nhi càng thêm dài: "Tên đầu gỗ dám mắng ta! Tin ta đá ngươi xuống dưới không hả?" "Không. Ngươi dám làm vậy ta sẽ kéo ngươi cùng rơi xuống!" "Hứ, lưu manh! Hóa ra ngươi cũng không đầu gỗ lắm!" Nguyệt nhi trề môi, nói tiếp: "Ta tăng tốc đó, ngươi đứng cho vững!" Vút! Theo linh lực nàng truyền vào càng nhiều, Tử Diễm Trâm lao đi như sao băng, báo hại Biệt Hàn nước mắt ràn rụa, vòng tay siết Nguyệt nhi cứng ngắc. Bên mũi liên tục truyền đến mùi hương thoang thoảng dễ chịu khiến nó thấy tâm hồn dậy lên cảm giác là lạ không tên. Đi khoảng hai tiếng, vượt qua lộ trình mấy ngàn dặm, tốc độ bọn Lý Hách chậm lại rồi đáp xuống lưng chừng một ngọn núi khá cao. "Tới nơi rồi, tất cả mau xuống." Sắc mặt Lý Hách nhợt nhạt. Chở một đám gần trăm đệ tử đi quãng đường xa như vậy, linh lực của hắn hao hụt gần hết. May mà có Bổ Linh đan môn phái ban cho bổ sung linh lực kịp thời, không thôi nửa đường cả đám đã té nhào. Sử dụng linh khí di chuyển một mình và chở nhiều người hoàn toàn khác nhau. Nhiều người leo lên, trọng lượng tăng, linh lực người khu động linh khí tiêu hao gấp nhiều lần. Ngoài ra, linh khí biến càng lớn cũng rút càng nhiều linh lực. Chính vì nguyên nhân này mà Nguyệt nhi chỉ biến Tử Diễm Trâm vừa đủ nàng và Biệt Hàn đứng, tránh lãng phí linh lực. Ném vào miệng thêm một viên Bổ Linh đan, hai huynh đệ Lý Hách, Lý Hoằng lập tức khôi phục linh lực, sắc diện hồng hào. Lúc thường, thứ đan dược xa xỉ này bọn hắn nằm mơ cũng không có. Hiện giờ buộc phải sử dụng, lòng đau như cắt. Hiệu quả Bổ Linh đan khá kinh người, dùng vào linh lực lập tức hồi ngay. Trong chiến đấu là thứ linh đan đem đến rất nhiều lợi thế. Thử nghĩ, hai tu giả chiến đấu đến cạn kiệt linh lực. Một trong hai người sử dụng Bổ Linh đan, linh lực khôi phục. Tên còn lại chỉ có thể khóc hận, tính mạng ra đi oan uổng. Huynh đệ Lý Hách có lòng cất giấu Bổ Linh đan, giữ làm bảo bối hộ mệnh nhưng không dám. Bên trên lệnh xuống phải lập tức xử lý đám cường đạo, nếu bọn hắn vì tiếc Bổ Linh đan, phải tốn thời gian cả ngày đả tọa để khôi phục linh lực, chẳng may trong thời gian đó đám cường đạo khốn kiếp kia gây thêm họa gì nữa, Lý Hách Lý Hoằng chết chưa hết tội. Tâm trạng bọn hắn lúc này cực kỳ căm hận lũ cường đạo khốn kiếp đã khiến mình tốn viên Bổ Linh đan cuối cùng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có đám cường đạo kia, sợ là còn rất lâu huynh đệ Lý Hách mới được nếm trải hương vị Bổ Linh đan. "Theo mật báo, sào huyệt bọn chúng nằm trên ngọn núi này. Các ngươi chia thành từng nhóm bốn người truy tìm, phát hiện ra bọn chúng lập tức bắn pháo hiệu, mọi người sẽ đến trợ giúp ngay. Nhớ không được tùy tiện tấn công chúng tránh đả thảo kinh xà, phải chờ lệnh của ta." Lý Hách phân phó. Mọi người rất nhanh phân thành nhiều nhóm. Đa phần đều những người quen biết nhau hợp thành một tổ đội. Biệt Hàn, Nguyệt nhi và Lang Ben gom lại vẫn còn thiếu một người. "Biệt sư đệ, Mộng Nguyệt sư muội, ta gia nhập được chứ?" Vương Ngũ đi lại, sảng khoái nói. Biệt Hàn mỉm cười: "Đương nhiên là được. Ân Vương huynh hỗ trợ lần trước, tiểu đệ còn chưa có cơ hội báo đáp!" Bàn tay to bè thô kệch của Vương Ngũ xua lia lịa: "Chuyện nhỏ thôi, Biệt sư đệ đừng bận tâm!" Biệt Hàn không nói gì thêm. Nó không phải loại người chỉ biết cảm ơn bằng lời nói. Nguyệt nhi cũng quen biết Vương Ngũ, tươi cười chào hỏi. Lang Ben không có phản ứng gì, tên này luôn rất thẹn thùng với người lạ. Nhận một quả pháo sáng và cách sử dụng từ Lý Hách. Nhóm Biệt Hàn nhanh chóng di chuyển, tách xa các nhóm khác. Vương Ngũ hỏi: "Chúng ta bắt đầu tìm từ hướng nào đây?" Mọi người còn đang suy nghĩ, chưa biết tính sao. Nguyệt nhi đã nhanh nhảu: "Theo ta là được!" Nói xong, nàng đi xăm xăm xuống phía dưới, phương hướng ngược lại với tất cả những người khác đều leo lên đỉnh núi. "Sao lại đi hướng đó?" Vương Ngũ ngơ ngác. Biệt Hàn hơi trầm ngâm: "Theo nàng! Ta nghĩ Nguyệt nhi có lý do để làm vậy." Ba người lẽo đẽo theo sau Nguyệt nhi, đi loanh quanh sườn núi. Nguyệt nhi dẫn bọn họ vòng tới vòng lui khá lâu, sau cùng dừng lại ở một khoảnh đất trống rộng rãi toàn đá tảng nằm ngổn ngang. Tiếp đó, nàng đi tới đống đá, tảng đá nào cũng gõ mạnh tay ba cái, mày liễu cau lại suy tư. "Ngươi làm gì vậy?" Biệt Hàn khó hiểu hỏi. Nguyệt nhi không đáp, chỉ khẽ lẩm bẩm: "Không lẽ ta đi sai hướng? Vô lý, không thể nhầm được, chắc chắn chỗ này." Nàng khoát tay ra hiệu cho bọn Biệt Hàn: "Các ngươi lùi ra xa một chút, xa nữa, đúng rồi." Chờ bọn hắn giữ khoảng cách mấy chục trượng, Nguyệt nhi thét lên lanh lảnh: "Tìm chi cho mệt, phá tan đống đá này tất sẽ thấy!" Cánh tay nõn nà vung vẩy, Tử Diễm Trâm biến lớn như chiến chùy Lý Hách khi trước, tỏa khí thế cuồng nộ giáng mạnh xuống đống đất đá. Ầm! Tiếng nổ long trời lở đất vang dậy. Đống đá trải rộng mấy chục trượng vỡ tung tóe, bay loạn xạ khắp nơi, một số bắn ra tới chỗ đám Biệt Hàn đứng làm bọn hắn phải tốn một phen công phu chống đỡ. Cũng may vừa rồi nghe lời Nguyệt nhi tránh xa, không thôi trừ Biệt Hàn phòng ngự cường hãn không sao, Vương Ngũ và Lang Ben có lẽ không chết cũng bị thương, nhất là Lang Ben tu vi yếu kém. "Ha ha, ta biết ở đây mà!" Nhìn thông đạo đen ngòm hiện ra trước mặt, Nguyệt nhi cười lên đắc ý. "Cái... cái... gì vậy? Lang Ben chưa hết hoảng sợ, lắp bắp hỏi. Vương Ngũ bình tĩnh hơn một chút, đôi mắt trợn to như ốc nhồi: "Không lẽ... đây là sào huyệt lũ cường đạo?" Nguyệt nhi nghe vậy càng thích ý, vênh mặt kể công: "Đích thị. Sao hả? Đi theo ta không thiệt thòi cho các ngươi chứ?" Rồi chợt thấy Vương Ngũ móc viên pháo sáng ra, nàng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?" "Còn làm gì, không phải Lý Hách căn dặn phát hiện sào huyệt bọn chúng lập tức báo tin sao?" Vương Ngũ ngơ ngác. "Ngu ngốc! Tưởng gã đầu gỗ kia ngốc lắm rồi, không ngờ ngươi còn ngốc hơn! Thật tức chết ta!" Nguyệt nhi bực dọc dậm chân. Biệt Hàn hiểu ra, liền nói: "Ngươi định chỉ bốn người chúng ta tấn công bọn cường đạo?" Nghe vậy, Nguyệt nhi mới bớt được chút phiền muộn: "Đúng. Không cần các ngươi ra tay, chỉ mình ta là đủ." Vương Ngũ kinh hãi: "Sư muội nghĩ cái gì vậy? Ta còn chưa muốn chết đâu!" Thần thái Lang Ben hệt Vương Ngũ, cũng cho rằng Nguyệt nhi đùa quá mức rồi. "Không tin ta? Vậy ngươi bắn pháo hiệu đi. Để rồi xem, bọn kia sẽ kéo qua đây, sau đó cắt đầu tên thủ lĩnh để chiếm phần thưởng. Lúc đó, vị trí đặc cách đề thăng đệ tử nội môn còn đến lượt các ngươi sao?" Nguyệt nhi giận dỗi bĩu môi. Vương Ngũ cực kỳ khó nghĩ. Không thông báo Lý Hách sẽ bị khiển trách, lại có nguy cơ bị lũ cường đạo chém giết. Nhược bằng thông báo, suất đặc cách đệ tử nội môn kia, gã không cam lòng bị kẻ khác chiếm đi. Còn đang phân vân chưa biết thế nào, từ trong thông đạo một đám cường đạo mặt mày dữ tợn, thân trên trần trùng trục, tay cầm khảm đao đã chạy ra, khí thế hừng hực. Tên to con nhất đám rống lớn: "Là các ngươi phá cơ quan che giấu động phủ của bọn ta?" Nguyệt nhi không chút sợ hãi lên tiếng: "Ta phá đấy, sao nào?" "Nha đầu muốn chết! Các huynh đệ giết sạch bọn chúng nhanh lên rồi vào uống tiếp!" Tên đó gào thét ra lệnh, ào ào lao tới Nguyệt nhi, khảm đao trong tay rít gió vù vù chém mạnh lên người nàng. Rắc! Ngọc thủ Nguyệt nhi nhẹ nhàng cất lên. Lồng ngực tên đó liền lõm sâu, như diều đứt dây bay đập vào thành thông đạo, gục xuống chết tốt. "Tam ca chết rồi, mau báo lão Đại lão Nhị!" Đám cường đạo tầm chục tên vừa nhào đến gần bọn Biệt Hàn, chưa gì đã thấy đầu lĩnh bị đánh chết tươi, hồn vía bay hết lên mây, vứt bỏ vũ khí chạy vào thông đạo. Mấy người Biệt Hàn làm gì cho bọn chúng cơ hội chạy trốn, lập tức lao đến chặn đường, như hổ lạc giữa bầy dê, trong chớp mắt đã giết sạch không còn một mống. Vương Ngũ kinh dị nhìn Biệt Hàn. Vừa rồi hắn mới giết được ba tên, Lang Ben hạ một tên, còn lại bảy tên bị Biệt Hàn nhẹ nhàng tiễn về chầu Diêm Vương, tốc độ xuất thủ cực kỳ mau lẹ, không giống phế vật chút nào. "Vào trong, tránh cho bọn chúng chạy trốn." Nguyệt nhi chân đạp Tử Diễm Trâm, lao nhanh vào thông đạo. Biệt Hàn không đắn đo liền chạy theo. Vương Ngũ và Lang Ben thoáng ngần ngừ, sau đó cũng khổ sở chui vào. Thông đạo không dài, chỉ độ hai mươi trượng, càng vào trong càng rộng, cuối cùng phình ra thành một không gian rộng lớn, ngàn người đứng ngồi cũng không sợ chật. Khi Vương Ngũ và Lang Ben đến nơi, ngẩn người không biết nói gì. Xa xa, Nguyệt nhi lấy một địch hai. Đối thủ của nàng là hai tên to con mình trần, cơ thể đầy sẹo. Bọn chúng cũng là tu giả, điều khiển linh khí bay lượn va vào Tử Diễm Trâm tóe lửa, âm thanh rền rĩ. Cách đó bốn năm trượng, Biệt Hàn một người quần thảo với làn sóng cường đạo. Nói như thế vì bọn cường đạo cực đông, ít nhất cũng năm trăm tên. Ở đây chỉ tính những tên còn sống, kỳ thực dưới đất xác chết nằm la liệt không ít hơn ba mươi tên. Khảm đao sắc bén của bọn chúng không tài nào tổn thương Biệt Hàn, chém lên người hắn tóe lửa bật ra hoặc gãy làm đôi, tay cầm vũ khí cũng rách toạc hổ khẩu, máu tuôn đầm đìa. Cơ thể Biệt Hàn hệt vách sắt tường đồng, đao thương bất nhập. Ra tay lại càng quyết đoán, tùy tiện đấm một quyền liền có vài tên dập nát người ngã xuống. Trận chiến trên cơ bản không cùng một đẳng cấp, như người lớn và trẻ con đùa giỡn. "Lão Đại làm gì đi chứ? Tiểu tử kia giết nhiều huynh đệ lắm rồi!" Một trong hai tên đang giao chiến với Nguyệt nhi thấy vậy gầm lên. "Mẹ nó! Thân chúng ta còn lo chưa xong, ngươi đi quan tâm chuyện đó làm gì? Cố chạy thoát giữ mạng, thuộc hạ chiêu nạp sau không thiếu." Tên kia chửi đổng. Trong lòng tức giận muốn hộc máu, tự dưng ở đâu chui ra hai tiểu quái vật này, nhìn kiểu gì cũng là trẻ con lại đánh bọn hắn thất điên bát đảo, chật vật không chịu nổi. Nhất là nha đầu kia, tu vi không hơn bọn hắn nhưng sở hữu linh khí cực mạnh, lấy một đánh hai vẫn chiếm thượng phong. Nếu tình hình này kéo dài bọn hắn nhất định không chống đỡ nổi. Tên nhị đệ nghiến răng, trên tay chợt hiện ra manh giấy đỏ rực chỉ dài khoảng ba tấc. Sắc diện hắn tiếc nuối không nỡ sữ dụng, sau đó quyết đoán truyền linh lực vào. Manh giấy lập tức cháy phừng phừng, phát ra tiếng gầm rú ghê rợn. Grào..!! Bên trong màn lửa đỏ, thân hình to lớn cả trượng của một con yêu thú dần dần hiện ra. Yêu thú mõm dài đầy răng nhọn, đôi mắt đỏ sậm long lên nhìn Nguyệt nhi đầy uy hiếp, bốn chân tráng kiện, bộ lông bốc cháy đỏ rực những ngọn lửa hung tàn. "Hỏa Diễm Ma Lang? Thú Phù?" Nguyệt nhi thảng thốt kêu lên. Yêu thú trước mắt nổi tiếng tàn bạo, luôn xem con người là địch nhân. Hỏa Diễm Ma Lang chính là tam giai yêu thú, tu vi cao hơn nàng cả một đại cảnh giới. Nếu yêu thú kia chính là Hỏa Diễm Ma Lang thật sự, Nguyệt nhi đã bỏ chạy rồi. Nhưng đây chỉ là một mảnh tàn hồn của nó bị tu giả lấy ra chế luyện thành Thú Phù. Uy lực tàn hồn yêu thú này chỉ ở vào khoảng Tụ Linh hậu kỳ, dù vậy cũng không phải Nguyệt nhi chỉ dùng linh khí có thể chống đỡ. Tên nhị đệ cười rộ đắc ý: "Ha ha, ta tiêu tốn hết tài sản mới mua được Thú Phù này làm bùa phòng thân. Bọn ngu xuẩn các ngươi dám liều mạng xông vào đây, chuẩn bị chết đi!" Tràng cười vừa dứt liền điều động tàn hồn Hỏa Diễm Ma Lang tấn công Nguyệt nhi. Grào!! Tốc độ Hỏa Diễm Ma Lang nhanh như thiểm điện, thoáng mắt đã hiện ra trước mặt Nguyệt nhi, chân phải vuốt nhọn chụp lên người nàng. Phản ứng của Nguyệt nhi mau lẹ không kém, Tử Diễm Trâm đang tấn công hai tên kia lập tức lao về đánh mạnh lên trảo yêu thú. Ầm! Đất bay đá chạy, Nguyệt nhi khẽ kêu một tiếng đau đớn bay ngược về phía sau, khóe miệng rỉ máu. Tử Diễm Trâm chính diện đối đầu với trảo Hỏa Diễm Ma Lang bị đánh rơi xuống đất, hào quang ảm đạm khiến nàng ảnh hưởng tâm thần, tổn thương không nhẹ. "Nguyệt nhi!" Biệt Hàn đang điên cuồng thu thập sinh mạng đám cường đạo bên dưới nghe tiếng động, nhìn lên thấy Nguyệt nhi ngã nằm trên đất, lo lắng chạy đến. "Ngươi tranh thủ giải quyết nha đầu, tiểu tử này để ta!" Tên đại ca âm trầm nói. Linh khí hình dạng cái mâm bạc xung quanh đầy răng cưa sắt nhọn xoay tròn rú rít cuốn tới Biệt Hàn. Nguyệt nhi còn chưa kịp đứng lên, thấy vậy hoảng sợ kêu lớn: "Đầu gỗ cẩn thận!" Tốc độ linh khí mâm bạc kia rất nhanh, Biệt Hàn không tài nào tránh thoát, chỉ kịp vận toàn lực, dùng đôi tay trần chụm lại giáng mạnh vào mâm bạc. Xoẹt! Âm thanh ngọt lịm. Tay trái Biệt Hàn bị cắt một đường sâu qua xương gần đứt lìa, máu tươi phún ra như suối, ngã xuống. "Bọn khốn các ngươi dám đả thương đầu gỗ? Ta sẽ giết hết!" Nguyệt nhi vô cùng tức giận chạy tới chỗ Biệt Hàn, miệng thét to. Tên nhị đệ cười gằn: "Hừ, hại ta tiêu hao một tấm Thú Phù quý giá, các ngươi đừng mong sống sót! Ôm nhau chết đi!" Gầm! Hỏa Diễm Ma Lang cuồng nộ phóng tới, khí thế chỉ muốn một trảo tát chết hai người. "Mau phong bế thính giác lại!" Trong giây phút sinh tử quan đầu, ngọc thủ Nguyệt nhi nhoáng lên, xuất hiện một cái chuông nhỏ màu bạc vô cùng tinh xảo. Nàng gấp rút nói, ngón tay liên tục búng mạnh lên quả chuông. Boong! Boong! Boong! Hai tên thủ lĩnh nghe nàng kêu vậy còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, âm thanh như xuyên thủng màng nhĩ đã ngân lên. Grào! Thế tới dũng mãnh của Hỏa Diễm Ma Lang bỗng khựng lại, gầm lên một tiếng dữ tợn, rất không cam lòng đổ gục xuống, hư ảnh tan biến thành tro bụi. Hai tên kia mắt trợn ngược chỉ thấy lòng trắng, khóe miệng giần giật rỉ ra dòng máu đen, sau đó từ tai, mũi, mắt dần dần xuất huyết, nhanh chóng ngã xuống. Đám thuộc hạ đứng cách đó không xa, tu vi lại quá kém, tình trạng thảm thiết hơn bội phần. Gần ba trăm tên còn lại sau cuộc tàn sát của Biệt Hàn khi nãy thi nhau nổ tung như những quả bóng bơm căng, máu thịt văng tung tóe, biến sơn động thành biển máu. Mùi tanh tưởi bốc lên lợm giọng. "Gớm chết đi được!" Mặc kệ hai người Vương Ngũ, Lang Ben còn đứng ngẩn ngơ, Nguyệt nhi đứng trên Tử Diễm Trâm kéo Biệt Hàn lao nhanh ra ngoài. Cả phút sau bọn Vương Ngũ mới từ trạng thái khiếp sợ tỉnh lại. Lang Ben lập bập nói, không giấu được sự sợ hãi phát ra từ nội tâm: "Chết... chết hết... rồi!" Vương Ngũ ngây ngây dại dại đáp gọn lỏn: "Ờ..." Hai gã thất thểu đi ra, tinh thần sa sút cực độ. Trong lúc đó, Nguyệt nhi vừa lao ra ngoài, nhanh tay lấy trong người ra bình linh dược, trút mấy viên xanh xanh to bằng trứng chim bồ câu vào miệng nàng và Biệt Hàn. Thần sắc nhợt nhạt lập tức tươi tỉnh. Nuốt ực mấy viên linh đan, gương mặt Biệt Hàn vẫn còn tái nhợt vì mất máu, hỏi: "Gì vậy?" Nguyệt nhi nháy mắt: "Bổ Linh đan, trị thương và khôi phục linh lực rất tốt!" "Thứ quý như vậy sao ngươi không để dùng? Ta tự trị thương được." Biệt Hàn không nói dối, chỉ cần hành công một chút, thương tích nặng cỡ nào cũng khôi phục nhanh chóng. "Không cần phải tiếc! Thứ này ta có hơn chục bình, hết lại xin sư phụ tiếp." Thần sắc Nguyệt nhi thản nhiên. Nàng không cho rằng thứ này quý giá bao nhiêu, nếu không sư phụ đã chẳng đưa nàng nhiều như vậy. Chỉ tiếc nàng hiểu lầm rồi, Bổ Linh đan này ngay cả luyện dược sư cao minh nhất như Thất Cô Linh Dược sơn cũng phải lao tâm khổ tứ bỏ một đống linh thạch thu thập đủ nguyên liệu. Sau đó mất cả tháng trời mới luyện ra một lô đan mười mấy viên. Vừa rồi nàng và Biệt Hàn thoáng chốc dùng hết một nửa tâm huyết cả tháng ròng rã của Thất Cô, bà ta mà biết được có khi liều mạng với Nguyệt nhi. Huynh đệ Lý Hách Lý Hoằng càng chẳng cần nhắc tới. Đi thực hiện nhiệm vụ cho sư môn, khó khăn xin xỏ lắm mới được ban mỗi người hai viên, dùng hết lòng đau như dao cắt. Nếu thấy Nguyệt nhi "xài sang" thế này chắc bọn hắn hộc máu mà chết. Công hiệu Bổ Linh đan thật kinh người, cánh tay trái gần đứt lìa của Biệt Hàn nhanh chóng lành lại, tốc độ trị thương không thua gì khi nó tu luyện Cuồng Ma Trọng Thể. Nguyệt nhi mỉm cười: "Không nghĩ cơ thể ngươi mạnh mẽ đến vậy. Linh khí tên kia chém mạnh vào mà vẫn không thể cắt lìa." Biệt Hàn cũng âm thầm cảm tạ trời đất, nếu không phải lực phòng ngự của nó cường hãn, hiện tại đã thành người cụt tay giống tên Mông Cách rồi. Khi Vương Ngũ cùng Lang Ben lò dò đi ra thì đám người Lý Hách Lý Hoằng cũng vừa bay tới. Lý Hách hấp tấp hỏi: "Khi nãy ta nghe tiếng động bên này, có phải đã tìm ra tung tích bọn chúng?" Vương Ngũ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ vào thông đạo: "Ở bên trong..." "Mau vào!" Không để hắn nói hết câu, Lý Hách vội phất tay ra hiệu, cả đám ùn ùn tranh nhau chui vào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang