[Dịch]Truy Cầu Tiên Đạo- Sưu tầm

Chương 2 : Tứ Âm Cốt Tủy

Người đăng: 

.
Bạch Hà Tử nghe vậy trong lòng thoáng kinh ngạc, tán thưởng nói. "Như vậy thì tốt, ngươi cứu người có chậm chễ một chút cũng không sao. Dù sao đường đi cũng còn dài." Mà ở bên cạnh, Lưu Kinh nghe thấy người được gọi là A Phúc nhắc tới Vĩnh Lạc Thôn bị hỏa hoạn, toàn thân hắn chấn động tỏ ra rất lo lắng. Vĩnh Lạc Thôn chính là thôn nhỏ nơi hắn sinh sống, lúc trước khi hắn rời đi trong thôn vẫn bình yên không có chuyện gì xảy ra. Đến lúc này, lại nghe người khác nói trong thôn có hỏa hoạn, khiến cho lòng hắn bồn chồn không yên. Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng Lưu Kinh vẫn không dám mở miệng nói gì, hai môi hắn bíu chặt vào nhau, đồng thời hai tay xiết chặt lấy vạt áo, hắn thầm nghĩ không biết cha mẹ và hai em, còn có Tiểu Mai nữa, không biết bọn họ liệu có xảy ra chuyện gì không ? Trong lòng Lưu Kinh cảm thấy bứt rứt khó chịu bồn chồn không yên, hắn đang định thò đầu ra ngoài lên tiếng hỏi, thì bị Bạch Hà Tử ngăn lại, đồng thời hỏi người bên ngoài. "Vụ cháy ở Vĩnh Lạc Thôn có lớn lắm không? Và có ai bị thiệt mạng trong đó không?" "Vâng! Đa tạ ngài đã không trách phạt. Còn về vụ cháy thì cũng không lớn lắm, cũng may tiểu nhân kịp thời ra tay dập nửa và cứu người, cho nên không có một ai bị thiệt mạng cả. Duy chỉ có vài người trong lúc dập lửa bị lửa tạt vào người, làm cho bị thương một chút ở ngoài da mà thôi." A Phúc bước lên xe ngựa ngồi vào vị trí phu xe, hai tay chụp lấy dây cương, nghe thấy Bạch Hà Tử hỏi dồn như vậy, khẽ quay đầu lại nhìn vào thùng xe cung kính nói. Nghe A Phúc nói vậy, Lưu Kinh vội buông lỏng toàn thân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. "À phải rồi, Bạch tiên sinh, con nghe người nói còn chờ một cậu bé nào nữa cùng đi với chúng ta, thế hiện giờ cậu ấy đến chưa ạ." A Phúc chỉnh đốn lại dây cương ngựa để chuẩn bị cho xe chạy, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội hỏi. "Cậu ta đang ở trong xe, chúng ta có thể đi được rồi đấy." Bạch Hà Tử nói. "A! Người đã ở trên xe? Nếu thế thì chúng ta lên đường thôi." A Phúc nghe vậy thoáng tỏ ra kinh ngạc, đồng thời dòm ngó vào bên trong xe, nhưng do trời tối lại có tấm vải tre ở trước cửa thùng xe, mặc dù có ánh trăng lờ mờ chiếu vào, nhưng Lưu Kinh lại ngồi khép vào một bên, cho nên hắn không nhìn thấy gì cả. Hắn chỉ nhìn thấy bóng của Bạch Hà Tử mà thôi. Mà lúc này Lưu Kinh cũng cảm thấy hiếu kỳ, hắn thò tay khẽ vạch một góc tấm vải che lên, nhòm ra bên ngoài. Nhờ vào ánh trăng ngoài trời, Lưu Kinh thấy rõ được dung mạo của người được gọi là A Phúc kia. Hắn thấy A Phúc cũng là một thiếu niên, dung mạo bình thường, nhìn qua bộ dạng cũng chỉ nhỉnh hơn hắn hai đến ba tuổi mà thôi. Biết được người cần chờ đã ở trên xe, A Phúc không chần chừ, vội cho xe ngựa chạy. Ngồi trong thùng xe, bắt đầu cảm nhận những vòng ve chầm chậm lăn bánh, trong lòng Lưu Kinh cảm thấy bứt rứt, bồi hồi khó tả. Đây là lần đầu tiên hắn đi xa nhà, hơn nữa, người mà hắn đi cùng, cũng chỉ là người hắn vô tình quen biết cách đây hơn một tuần mà thôi. *** Hơn một tuần trước, trong một lần lên núi đốn củi, vì nhớ đến ngày Tuyết Linh Đằng sắp nở hoa, Lưu Kinh đã chạy lên Đàm Tích Dương để xem thử. Lúc lên tới nơi, Lưu Kinh phát hiện ra một trung niên đang nằm bất động bên cạch gốc Tuyết Linh Đằng, mà trên người trung niên này dính bê bết máu. Lúc đầu, Lưu Kinh sợ hãi định chạy đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, khi hắn chạy được vài bước, thì đột nhiên dừng chân lại. Hơi do dự một chút, hắn liền đến bên cạch trung niên, rồi xem qua vết thương của y. Nhìn qua thì thấy, trên người trung niên có một vết thương khá lớn ở vùng bụng, nhìn vào vết thương dường như là bị móng vuốt của dã thú gây ra. Thò tay đặt lên hai lỗ mũi, phát hiện trung niên vẫn còn thở, cho nên Lưu Kinh đã quyết định cứu người. Hai hôm sau, khi trung niên tỉnh đậy, y đảo mắt nhìn Lưu Kinh ở bên cạnh một cái, rồi không hề để ý đến hắn. Sau đó, y thò tay vào trong người lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đen bé bằng hạt đậu, rồi cho vào trong miệng nuốt xuống. Ngồi khoanh chân vận khí điều tức một lúc, những vết thương trên người trung niên như là có phép mầu vậy. Chẳng mấy chốc những chỗ da thịt bị rách, vẫn còn đang rỉ máu, lấy mắt thường cũng có thể thấy được, nó chầm chậm khép lại, nhìn kỹ lại thì không hề có một vết sẹo nào cả. Lưu Kinh ở bên cạnh, hắn được chứng kiến toàn bộ một màn này. Lúc đấy, trong lòng hắn cả kinh, toàn thân cứng đờ lại, đến nỗi không thể nhúc nhích được. Hắn không thể tưởng tượng nổi, trên đời này lại có một loại thuốc thần kỳ đến như vậy. Thật kỳ diệu, chỉ bằng một viên thuốc nhỏ, có thể trong thời gian ngắn, khiến cho vết thương lành lặn như cũ, hơn nữa còn không để lại sẹo, nhìn vào chỗ vết thương cứ như là chưa từng bị thương vậy. Ngay sau đó, Lưu Kinh cùng trung niên xã giao qua lại, hỏi thăm về lai lịch, tên tuổi của nhau. Lưu Kinh sinh ra và lớn lên ở vùng quê thôn dã, rất ít qua lại với người ngoài thôn, nên hắn không biết đến cái gì là gian xảo, dối trá. Vì vậy, hắn rất thành thật nói về lai lịch của mình cho trung niên nghe. Ngược lại, trung niên không hề nói rõ lai lịch của mình, mà chỉ nói chung chung, qua loa vài câu. Lưu Kinh nhẹ dạ cả tin, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng hắn cũng không để ý đến việc này là mấy. Cuối cùng hắn chỉ biết, trung niên mà mình cứu tên là Bạch Hà Tử. Y là người trong một bang phái nào đó trên giang hồ, trên đường làm nhiệm vụ qua chỗ này, vô tình đụng độ với dã thú và bị thương. Trong lúc nói chuyện, Lưu Kinh cố ý hỏi Bạch Hà Tử về viên thuốc mà y đã dùng lúc trước. Có điều, Bạch Hà Tử không hề nói cho hắn biết, chỉ nói đó là một viên tiên đan mà thôi. Lưu Kinh mặc dù là người thật thà, nhưng được cái cũng là kẻ thông minh. Thấy Bạch Hà Tử không muốn nói, hắn cũng biết ý không hỏi thêm gì nữa. Vết thương của Bạch Hà Tử đã lành, Lưu Kinh cũng đã hơn hai ngày chưa về nhà, cho nên hắn liền cáo từ rời đi. Có điều lúc Lưu Kinh đang định rời đi, liền bị Bạch Hà Tử ngăn lại, và y nghiêm nghị nói muốn xem xét qua thân thể của hắn một chút. Thấy vậy, Lưu Kinh hơi kinh ngạc, nhưng nghe Bạch Hà Tử nói y có biết chút ít y thuật, muốn xem thử trên người hắn có bệnh tình gì không. Vì lúc tiếp xúc nói chuyện, y có phát hiện điểm bất thường trên người hắn. Nghe vậy, Lưu Kinh hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng để y xem qua. Trong lúc xem, không ngờ Bạch Hà Tử lại phát hiện ra trong người Lưu Kinh mang một tuyệt chứng rất nguy hiểm, nếu không chữ trị kịp thời, thì hắn không thể sống nổi qua hai mươi tuổi. Nghe Bạch Hà Tử nói thế, ban đầu Lưu Kinh không tin, còn nói y nói bậy lừa mình. Thấy thái độ của Lưu Kinh như vậy, Bạch Hà Tử không hề tức giận, mà y liền đem những triệu chứng của tuyệt chứng đó nói ra một lượt cho hắn nghe. Nghe Bạch Hà Tử nói xong, Lưu Kinh như chết lặng thật lâu, hắn không ngờ những triệu chứng mà y nói, hoàn toàn chính xác với những biểu hiện thất thường mà hắn đã trải qua trong thời gian gần đây. Lại nghe Bạch Hà Tử giảng kỹ một hồi thật lâu, cuối cùng Lưu Kinh đã bị thuyết phục, và tin là mình đã mắc phải tuyệt chứng này. Hỏi ra thì biết, hắn mắc phải tuyệt chứng Tứ Âm Cốt Tủy. Một tuyệt chứng rất hiếm gặp, tuyệt chứng này thường thì khi sinh ra đã mắc phải, và người mang tuyệt chứng không sống nổi quá hai mươi tuổi. Theo như Bạch Hà Tử nói thì vận số của hắn quá xui xẻo, vì tuyệt chứng này trên thực tế cực kỳ khó gặp, tỷ lệ xuất hiện gần như là không có. Y biết đến nó, cũng chỉ là thông qua sách cổ ghi lại mà thôi. Biết được tin này, Lưu Kinh như người từ trên trời rơi xuống đất, không thể tin nổi, không thể chấp nhận được, hắn như người mất hồn, trở lên tuyệt vọng. Nhưng đúng lúc đó, Bạch Hà Tử lại lên tiếng nói, y có thể giúp hắn chữa khỏi tuyệt chứng này, nhưng nhất định hắn phải đi cùng y. *** Xe ngựa chuyển bánh theo một hướng rẽ ở ngã ba con đường, dần dần rời xa Vĩnh Lạc Thôn. Ngồi trên xe, Lưu Kinh thấp thỏm cảm thấy lo lắng, hắn nghĩ, không biết theo Bạch Hà Tử thì vận mệnh của hắn sau này sẽ ra sao? Còn về tuyệt chứng Tứ Âm Cốt Tủy nữa, không biết thật giả như thế nào, nhưng thà tin là thật chứ không nên tin là không phải thật. Và liệu thật sự Bạch Hà Tử có cách chữa khỏi tuyệt chứng này? Bao nhiêu ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn càng nghĩ càng thấy rối loạn. Nghĩ ngợi lung tung không biết qua bao lâu, cuối cùng Lưu Kinh hít vào một hơi thật sâu, hai tay xiết chặt vào nhau, hai hàm răng cắn chặt lại thầm nhủ. "Dù thế nào đi chăng nữa, vận mệnh của mình phải do mình làm chủ, không thể để ông trời hay kẻ khác lắm giữ được. Trước hết cứ theo Bạch Hà Tử đã, như ông ta đã nói thì mình cũng còn thời gian năm năm nữa. Trong khoảng thời gian đó, mình thử nghe ngóng xem Tứ Âm Cốt Tủy rốt cuộc thực hư như thế nào...Nghĩ lại, dù gì mình cũng có ơn cứu mạng với ông ta. Nếu thực muốn hại mình, thì ông ta cũng không cần phải làm như thế này đâu, cứ để mình tự sinh tự diệt sau năm năm nữa có phải đơn giản không? Việc gì ông ta phải dẫn mình đi theo? Như vậy thì chẳng khác nào vẽ vời cho thêm chuyện...thôi bỏ đi..." Ngày hôm sau, lúc này là giữa trưa, xe ngựa đang chạy trên đường thì dừng lại. Lưu Kinh đang ngồi tựa vào thành xe ngủ thì bị đánh thức dậy, vì xe dừng lại đột ngột. Lúc mở mắt ra, hắn vươn vai ngáp dài một cái, ngay sau đó, hắn phát hiện không thấy Bạch Hà Tử đâu cả. Đưa tay vạch rèm che ở cửa hông thùng xe lên, Lưu Kinh thò đầu ra ngoài nhìn, thì thấy bên cạnh xe ngựa là một cái quán trà nhỏ được dựng tạm bên đường, để phục vụ những người qua đường dừng chân vào nghỉ ngơi uống trà. Nhìn vào trong quán trà, Lưu Kinh thấy có vài người đang ngồi uống trà ở trong đó. Liếc mắt nhìn qua, hắn thấy Bạch Hà Tử và A Phúc cũng đang ngồi nghỉ ở trong đó. Thò đầu vào trong, Lưu Kinh cũng ngồi dậy, vén tấm vải trước thùng xe lên, rồi bước ra ngoài và xuống xe. Sau đó hắn đi lại bên cạnh bàn Bạch Hà Tử, tùy tiện ngồi xuống một bên. Thấy Lưu Kinh đến, Bạch Hà Tử đang cầm một chén trà trên tay, liền đưa lên miệng, nhấp môi một cái rồi quay sang nhìn hắn nói. "Thế nào tiểu tử, lần đầu xa nhà cảm giác ra sao?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang