[Dịch]Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi!!! - Sưu tầm
Chương 20 : Chương 20
.
4h30
Rốt cuộc nó cũng lếch được tới cổng biệt thự, không chút để ý hình tượng ngồi bệch xuống đất thở như trâu, ánh mắt căm tức nhìn về phía Lăng Hạo Thiên. Hai người vệ sĩ gác cổng thấy thế mới hỏi
-Tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần chúng tôi đưa cô vào nhà không??
-A...Cảm ơn... tôi không sao, tôi-tự-đi-vào-được!! Nhìn hắn, nó gằn từng chữ.
Hai vệ sĩ khó hiểu nhìn nó đang cực nhọc lếch từng bước tới cửa chính. Bây giờ nó mới nhận ra có nhà cao cửa rộng sân bao la cũng không phải là tốt, hộc...hộc... nhìn cánh của chính còn cách nó 10m nó thở hồng hộc, lòng tự cổ vũ "cố lên cố lên sắp tới rồi". Đi được một đoạn, quay đầu lại thấy Lăng Hạo Thiên đang chạy xe vào, tới dần rồi vượt qua nó, miệng còn vi vu huýt sáo, nó tức giận, không biết động lực ở đâu nổi lên làm nó chạy một mạch tới cửa chính rồi thành công áp lưng xuống nền nhà nằm thở.
Kính koong... Hắn bước đến cửa chính nhấn chuông, mặc kệ nó đang nằm la liệt một góc.
Cạch, tiếng cửa mở vang lên, sau đó là câu nói của Hoàng Quốc Phong
-Ai vậy??
-Anh Thiên? Sao anh lại đến đây?? Nói xong nhìn qua bên phải thấy nó nằm rồi thắc mắc
-Chị đang làm gì thế?? Còn mặc như thế? Không thấy nóng sao?? Nhìn nó cũng đủ để người đối diện toát mồ hôi, Phong hỏi
-Em...em...trai, mau... mau... đóng cửa...thả chó!!!! Nó nói đứt quãng.
-À, lâu rồi tôi không tới nhà cậu, đột nhiên có hứng sang chơi thôi!! Không coi lời nó ra gì, hắn đối đáp với Hoàng Quốc Phong.
Hoàng Quốc Phong khó hiểu. Lâu rồi không tới?? Chẳng phải anh ấy chưa bao giờ tới đây sao? Mà nguyên nhân chính của chuyện đó không phải do chị ta sao??
Chuyện Hoàng Y Nhã thích Lăng Hạo Thiên là chuyện mà ai cũng biết, ỷ vào việc có hôn ước mà suốt ngày cô cứ dính vào hắn, làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc, chính vì thế Lăng Hạo Thiên chán ghét cô, tránh còn không kịp, bây giờ tự động sang chơi, Hoàng Y Nhã còn đuổi khách, không phải là rất lạ sao?
-Cậu không định để tôi đứng đây mãi chứ?? Câu nói của Lăng Hạo Thiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Quốc Phong.
-À...mời anh vào!!! Nói xong nhường đường cho hắn vào rồi đóng cửa. Hình như mình quên cái gì đó thì phải?
Nhìn cánh cửa đóng ngay trước mắt, nó khóc không ra nước mắt, nó bị lãng quên một cách dễ dàng rồi, em trai nó bị thằng cha này mê hoặc rồi (t/g: =_="). Sau khi lấy lại sức được một tí, nó bò đến cánh cửa kia, giơ tay định đẩy cửa ra thì
Bốp, cánh cửa mở ra đập trúng đầu nó
-Này, chị làm gì nữa thế hả, sao không vào nhà đi?? Thấy nó ôm đầu, Phong hỏi.
Hoàng Quốc Phong sau khi đóng cửa mới nhớ ra còn nó ở bên ngoài, liền mở cửa, đúng lúc nó bò tới ngay cánh cửa đang định đẩy cửa vào nhà thế là ăn luôn một cú,
-Vào, chị vào ngay đây!!!
Vào trong, nó lập tức chạy lên phòng, dùng sức cởi mấy cái "trang bị", mạnh tay đến mức làm cho cái áo len dãn ra, tức giận nó quăng cả đống đồ vừa cởi ra xuống đất, người nó bây giờ toàn mồ hôi là mồ hôi, như vừa nhúng nước lên vậy. Cởi được cả đống đồ, nó thấy thật nhẹ người. Sau đó lấy một bộ đồ ngắn rồi chạy vào phòng tắm.
15p sau
Bước ra khỏi phòng tắm, nó thỏa mãn thở ra, đi tới đống đồ còn nằm trên đất, nó tức giận, nhớ lại hết mọi thứ, cầm điện thoại lên điên cuồng lướt lướt rồi gọi cho ai đó
-Alo. Công ty sản xuất thú nhồi bông xin nghe ạ. Đầu dây bên kia bắt máy.
-Cho tôi hỏi có phải các anh nhận làm thú nhồi bông theo yêu cầu không??? Tôi thấy trên mạng có nói!!!
-Vâng, dù quý khách muốn kiểu thú nhồi bông nào chúng tôi cũng sẽ làm được, đảm bảo sẽ giao đúng thời hạn, công ty chúng tôi luôn đặt chữ tín lên hàng đầu, vậy nên quý khách có thể yên tâm.
-Không cần nói nhiều, tôi muốn đặt một con thú nhồi bông hình người, các anh chỉ cần làm cho tôi đúng hình dạng 2 chân 2 tay và một cái đầu thôi là được, chiều mai tôi sẽ lấy, được chứ??
-Vâng, chúng tôi sẽ giao hàng đúng thời gian, cảm ơn quý khách.
Tắt máy, nó ôm đống đồ kia nhét vào tủ, không vứt đi vội vì còn sử dụng được, sau đó bay lên giường, mở laptop ra, vào internet trường, tải cái hình hắn xuống rồi cắt cái mặt hắn ra, lưu vào usb. (t/g: tới đây thì mn biết nó làm gì rồi phải hông, hông biết coi tiếp sẽ biết)
Bước xuống nhà, thấy hắn đang ở phòng khách nhâm nhi ly trà vừa xem TV, nó lập tức chạy tới, giật lấy cái điều khiển rồi tắt TV
-Sao anh còn ở đây, không phải nói sang chơi một chút rồi về sao?? Trời cũng tối rồi, anh về đi chứ??? Nó xua đuổi.
-Tôi không thích!!!. Ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời mới 5h hắn buông một câu, thấy nó đang trợn mắt lên, trong đầu hắn xẹt qua một tia ác ý, đúng lúc này Hoàng Quốc Phong đi tới phòng khách
-Bây giờ tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ ở lại đây một vài ngày, cậu không phiền chứ Phong!!! Hắn hướng Hoàng Quốc Phong nói, dù gì căn nhà kia bây giờ hắn cũng không muốn về, xem ra ở đây vui hơn.
-Vâng, nếu thích thì anh cứ ở. Hoàng Quốc Phong không ý kiến
-Không, tôi không cho phép, tôi cũng là chủ nhà này, anh đừng có mơ!!! Thấy tình hình không ổn, nó lên tiếng phản bác, đùa à, cho hắn ở đây ai biết được hắn có âm mưu gì chứ, không lẽ trả thù cái vụ kia còn chưa đủ sao???? Nhớ tới kiểu trả thù ác độc của hắn, nó rợn người, càng quyết tâm không cho hắn ở lại.
-Vậy chỉ cần ba cô đồng ý là cô không có ý kiến gì phải không?? Nói xong lập tức cầm điện thoại lướt lướt.
Hả?
-Vâng, chào bác, cháu là Lăng Hạo Thiên đây, cháu có chuyện muốn nói với bác, chuyện là.....vâng, vâng, cháu cảm ơn!! Sau một hồi nói nói gì gì đó, hắn liếc mắt về phía nó cười cười.
Nó bỗng thấy bất an. không lẽ....nguy rồi !!!!
Lập tức nó giật cái điện thoại trên tay hắn, trên màn hình chính là dãy số của ba Hoàng Y Nhã, nó ngay tức khắc dùng điện thoại gọi lại. A, bắt máy rồi
-Y Nhã hả, Hạo Thiên đã nói hết rồi, con không cần lo gì hết đâu. Ba Hoàng Y Nhã giọng cười cười
-Khoan đã, ba nghe con nói đã...
-Không cần nói gì hết, dù gì hai đứa cũng đã có hôn ước rồi, sớm muộn gì cũng đính hôn, thế này cũng tốt!! Con gái à, con phải biết nắm bắt cơ hội. Hoàng Ngụy thở dài, đứa con gái này của ông thích con trai nhà Lăng Khiêm ông biết lâu rồi, đây là cơ hội tốt cho nó, vả lại là do Hạo Thiên mở lời trước.
Nó như không tin vào tai mình, hôn ước??? Hôn ước??? Hôn ước cái khỉ gì vậy???
-Ta còn có cuộc họp, ta sẽ gọi lại sau!!
-Khoan đã, ba... ba.... Nói được mấy chữ đã nghe tiếng tút tút tút lạnh ngắt.
Cầm điện thoại, tay nó run run, nhìn về phía hắn, thấy hắn nhún vai rồi nhếch mép cười đắc ý, nó khóc không ra nước măt, những ngày tháng tươi đẹp của nó từ nay sẽ đi về đâu đây??? TT_TT
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện