[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 43 : NGUYÊN NHÂN ÁM SÁT

Người đăng: 

.
Về đến sân ta chơi đùa với Tiên Nhã một hồi, nha đầu kia cũng đã 8 tuổi, gương mặt khả ái trang điểm lên một chút có thể làm mê người giống như thiên thần, hiện tại ở trong nhà này nàng là người mà mọi người quý nhất, được hoan nghênh còn hơn cả ta! Sau đó ta tu luyện một lúc rồi lăn quay ra ngủ. Hơn một tháng sau, bần đạo đóng vai một đệ tử tốt, đúng giờ về nhà, trước hay trốn học thì bây giờ cũng cai luôn, nguyên nhân là gia gia hạ lệnh cho tám vị hộ vệ theo ta cả ngày. Ngán ngẩm! Đó là tám hoàng kim chiến sĩ đó! Làm gì không làm lại được phái tới giám thị một tiểu hài tử như ta! Bần đạo hỏi Thạch hộ vệ - đầu lĩnh của nhóm: “Bằng vào thân thủ của các vị phải đi trông coi hài tử có phải rất là ủy khuất không?” Hắn trả lời: “Thiếu gia, ngài là sự kiêu ngạo của Long gia chúng ta! Được làm bảo tiêu cho ngài là niềm vinh hạnh lớn lao của chúng ta!” Gặp phải một tên đầu gỗ rồi! Ngán ngẩm thật! Sau đó bần đạo thật sự không chịu nổi cái cảnh đến đi tiểu tiện cũng có tám người theo canh chừng này đành phải thương lượng một chút với gia gia, cuối cùng cũng rút được sáu người, chỉ còn lưu lại hai vị Thạch, Mộc vẫn theo bảo vệ ta từ trước đến giờ. Cũng may bọn họ thuộc dạng dễ nói, ta cũng có thể khôi phục được tự do. Cả ngày lang thang khắp nơi, rảnh rỗi thì dạy ma pháp cho Tiên Nhã và hai vị công chúa, cuộc sống thật sung sướng quá! Nhưng chỉ được mấy hôm thì chợt phát hiện cái đồ khốn kiếp Thạch Nguyên Tam Lang cùng với mấy tên khốn kiếp trong gia tộc của hắn tìm đến những học sinh là tiểu quý tộc và bình dân để thu ‘bảo hộ phí’. Khải Đặc - Uy Khắc, một trong những bằng hữu thường hay qua lại với bần đạo, kể cho ta biết Thạch Nguyên gia hiện nay nghèo đến mức phải ăn củ nuốt rau, tiền tiêu vặt của bọn Thạch Nguyên Tam Lang cũng bị rút xuống bằng không, lũ người vốn quen tiêu tiền như rác đó chỉ còn cách tự tìm cách kiếm tiền để thỏa máu ăn chơi, thế là bắt đầu nhận thu ‘bảo hộ phí’. Bọn chúng vốn biết đại đa số đệ tử xuất thân bình dân không có tiền, nhưng để uy hiếp kẻ khác nên vẫn cố ý nhắm bọn họ khai đao. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, có đến vài chục đệ tử bị đánh, ba người bị trọng thương, trong đó có một người còn bị tàn phế một chân! Thế mà hiệu trưởng Uy Khắc Lạp ma đạo sư căn bản không thèm quản. Mịa hắn! Nhắc đến hắn là ta lại điên tiết lên mà không biết trút giận vào đâu. Da mặt hắn quả thực là quá dày, bị ta làm cho thê thảm như vậy mà vẫn không chịu từ chức, cứ bám riết lấy vị trí hiệu trưởng. Tên khốn đó sau khi bị ta giáo huấn, ngoài mặt thì thành thật nhưng sau lưng thì vẫn ngấm ngầm giở trò. Bần đạo bởi vì nghĩ chỉnh bọn chúng thế là đủ thảm rồi, thêm vào đó gia gia không cho ta tìm chúng gây chuyện, thôi thì cố nhắm mắt cho qua, thế nhưng lũ khốn đó lại dám đến khi dễ trên đầu ta lần nữa. Trong ban chúng ta có một tiểu cô nương khắc khổ tên là Tiểu Nha, phụ thân nàng vốn là một thân binh của phụ thân ta, một lần vì đỡ tên cho phụ thân ta mà hy sinh. Cả nhà mấy cô nhi quả mẫu từ trước đến nay vẫn được nhà chúng ta chiếu cố. Từ khi biết Tiểu Nha được tuyển vào ban ma pháp, phụ thân đã tìm đến gặp mấy huynh đệ chúng ta nói chuyện, bảo ta chiếu cố nàng, ca ca của nàng được tuyển đến ban vũ kỹ thì giao cho bốn ca ca ta chiếu cố. Nhưng mà hôm nay, nàng khóc lóc chạy tới tìm ta, nói ca ca của nàng bị người của Thạch Nguyên gia đánh. Đến khi ta chạy tới nơi, bọn người Thạch Nguyên gia đã chuồn mất, ca ca nàng nằm trong vũng máu, từ cánh tay cong cong không tự nhiên cũng biết bị gãy rồi, hỏi ra mới biết là do không giao ‘bảo hộ phí’! Mịa kiếp! Ba miệng ăn của nhà nàng đều do nhà chúng ta tiếp tế mới đủ sống thì lấy đấu ra tiền mà giao ‘bảo hộ phí’. Lúc này bốn ca ca của ta cũng đã chạy tới, ai cũng tức đến tái mặt, sau khi đưa hắn đến giáo đường giao cho mục sư trị liệu, chúng ta bắt đầu tìm bọn khốn kiếp đó tính sổ! Cuối cùng cũng là Khải Đặc - Uy Khắc báo cho ta biết hướng bọn chúng chuồn đi, tên tiểu tử này đúng là trời sinh thu thập tin tình báo! Những chuyện ngồi lê đôi mách trong trường hắn có thể nói là không gì không biết! Lúc chúng ta tìm được mấy tên khốn khiếp đó thì chúng đang trốn ở ngọn núi sau trường nướng đồ ăn, tổng cộng là tám tên. Nhìn thấy năm huynh đệ chúng ta hùng hùng hổ hổ xông tới liền hoảng hồn đứng lên cảnh giới, ta không dẫn Tiên Nhã theo mà bảo nàng giúp Tiểu Nha chăm sóc ca ca, ngoài ra còn có một nguyên nhân là vì tràng cảnh hôm nay sẽ rất là ‘máu tanh’, thuộc loại thiếu nhi không nên xem! “Các ngươi muốn làm gì?” Thằng khốn Thạch Nguyên Tam Lang run run hỏi. “ Biết sợ rồi hả!” Bần đạo cười khẩy nói: “Biết mà còn dám tìm bằng hữu của lão tử kiếm chuyện?” “Ta có biết ai là bằng hữu của ngươi đâu?” “Chính là người vừa bị ngươi đánh gãy tay đó!” Bần đạo gườm gườm nói “Ngươi không dám nhận hả?” “Ta không biết mà!” Thạch Nguyên Tam Lang ủy khuất nói: “Nếu biết thì ta động tới hắn làm gì!” “Hừ! Hiện tại ngươi đánh gãy tay hắn, ngươi tính làm sao bây giờ?” “Mía! Không phải chỉ là một tên bình dân sao? Đánh chết thì đã làm sao?” Thạch Nguyên Tam Lang đột nhiên làm cứng, hét lên đầy vẻ ấm ức: “Nếu không phải mẫu thân khốn kiếp của ngươi thắng hết tiền của nhà ta thì bọn ta việc quái gì phải đi thu ‘bảo hộ phí’, ngươi nghĩ ta thừa thời gian tìm bọn tiện dân đó đùa cho vui sao? Có sức như thế thà ta đến Vọng Nguyệt Lâu vui chơi còn hơn! Bây giờ muốn ăn cũng phải tự mình nướng! Lão tử cũng đang phiền đây! Ngươi muốn làm gì nào!” Hắn chỉ biết mẫu thân ta thắng tiền mà không biết trong đó cũng có phần của ta, nhưng dám mở mồm chửi mẫu thân ta thì thực sự là đã chán sống rồi! “Đánh chết tên hỗn láo này!” Đại ca của ta bình thường là đứa con hiếu thuận với mẫu thân nhất, vừa nghe thấy đã điên tiết, trực tiếp xông lên đánh! Bần đạo cũng không thèm dùng đến quyển trục làm gì, đối với lũ ngu xuẩn đến đấu khí còn không có thì dùng pháp thuật cấp 3 là đủ rồi. Đại ca nổi giận gầm lên một tiếng nhảy tới Thạch Nguyên Tam Lang, mộc kiếm xoay lên một vòng bổ xuống, hai bên lập tức xoắn vào với nhau. Tám tên Thạch Nguyên gia còn chưa biết dàn trận thế nào đã bị bần đạo phát ra pháp thuật cấp một đánh cho lên bờ xuống ruộng, muốn xông tới gần ta để cận chiến lại không dám, sợ bần đạo tặng cho một quyển trục cao cấp, ai mà chẳng biết tiếng Long ngũ thiếu gia vốn có thói quen tặng miễn phí quyển trục cao cấp cơ chứ! Đứng xa thì chỉ có nước chịu đòn, thế là cả lũ chưa đánh được mấy chiêu đã vắt chân lên cổ mà chạy! Thạch Nguyên Tam Lang được bần đạo đặc biệt chiếu cố bằng ‘đằng mạn thuật’, những cái gai đầy chất độc đâm cho hắn toàn thân đầy máu, làm tiểu tử đó đau đến nỗi kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết. Đại ca xông tới cho một cú bạt tai nảy lửa, quát: “Kêu cái rắm!” Thạch Nguyên Tam Lang lập tức câm mồm, nhưng lại bắt đầu ho khan, tiếp đó phun ra mấy cái răng cửa. Thấy bộ dạng đáng thương của hắn, đại ca cũng mềm lòng, chỉ nhổ vào mặt hắn một bãi nước bọt nói: “Đồ vô dụng!” rồi kéo bọn ta rời đi. Buổi tối về tới nhà, ta kể lại cho gia gia chuyện đã xảy ra, gia gia chau mày nói: “Thạch Nguyên gia vẫn chưa có tới, có điều tiền cũng đã trả hơn nửa, chỉ còn khoảng 200 vạn chưa chuyển vào kho! Xem ra bọn chúng vẫn còn có ý khác, lần này các ngươi không làm sai! Có điều sau này cháu phải cẩn thận hơn một chút!” “Người làm sao biết được bọn chúng đã trả bao nhiêu tiền?” Bần đạo ngạc nhiên hỏi. “Mẫu thân ngươi có người nằm trong bộ tài chính!” “Ngất! Mẫu thân cũng lợi hại quá đi chứ, tay vươn ra khắp nơi khắp chốn!” “Các đại gia tộc cho người nằm vùng lẫn nhau cũng không phải là bí mật ghê gớm gì, như thế lại càng thuận lợi cho việc giám sát lẫn nhau.” Gia gia nói: “Cháu cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta đem bán còn giúp họ kiếm tiền!” “Cháu có ngu ngốc đến thế không?” Bần đạo cười cười, chào gia gia trở về. ๑๑۩۞۩๑๑ Thạch Nguyên gia lại thêm một phen náo loạn, trong phòng ngủ của Thạch Nguyên Hùng Nhị, phu phụ bọn họ ngồi nhìn nhau, Thạch Nguyên Hùng Nhị ngồi ở trên giường còn Thạch Nguyên Tam Lang đứng ở một bên, thương thế của hắn không đến nỗi nặng lắm, chỉ có điều rất là đau, sau khi được Đại giáo chủ trị liệu thì không còn vấn đề gì, chỉ có răng đã gãy không có cách nào mọc lại được. Nghe hắn kể xong mọi chuyện, Thạch Nguyên Hùng Nhị tức giận mắng: “Ngươi không thể để ta yên tâm sao? Bằng vào thân phận của ngươi làm sao lại có thể đi thu ‘bảo hộ phí’. Ngươi làm như vậy thì sau này làm sao có thể lôi kéo được nhân tài, thật đúng là đồ ngu mà!” Thạch Nguyên Tam Lang tuyệt không dám hé môi, mẫu thân của hắn nói đỡ cho: “Chỉ là một đứa tiện dân thôi, có gì là ghê gớm đâu? Long gia lấy tư cách gì mà quản? Hài tử cũng hơn tháng trời không được ăn mặn, ông sao lại có thể làm ngơ được?” “Bà…! Bà thì biết cái rắm gì!” Thạch Nguyên Hùng Nhị điên tiết văng tục: “Cái đứa bị đánh ta cũng biết qua, phụ thân nó vì che tên cho Long Khiếu Thiên mà hy sinh, lễ tang đó Quốc vương bệ hạ cũng phái người đến tham gia, bà nói Long gia có thể không quản sao? Còn nữa, một tháng không ăn mặn thì chết hả? Không phải sắp khôi phục lại như trước sao, chỉ có chút thời gian mà cũng không chịu được sao? Khụ khụ! Ngươi đi về phòng quỳ ở đó mà suy nghĩ về những sai lầm cho ta!” “Được! Được! Con về nghỉ trước đi!” Thạch Nguyên gia chủ mẫu nói: “Thương thế của con còn chưa tốt, tu dưỡng thân thể quan trọng hơn! Tôi đi dạy dỗ hắn đây!” “Hừ! Dạy cho tốt vào!” Nói xong Thạch Nguyên Hùng Nhị liền nằm xuống ngủ. Thạch Nguyên Tam Lang đầy một bụng uất ức! Bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất không nói, về đến nhà còn nghe phụ mẫu mắng, đặc biệt là mẫu thân hắn, mồm miệng mới gọi là lợi hại kinh người, giáo huấn hơn hai giờ mới thả, lúc này bầu trời đã tối mịt. Hắn từ phòng ngủ đi ra, đầu óc vẫn còn ong ong khiến hắn mê mê hồ hồ đi lung tung trong phủ, đến khi tỉnh ra thì thấy mình không biết làm sao đã đi tới thư phòng nơi phụ thân hắn thường xử lý chính vụ. Khu vực này đèn luôn luôn sáng như ban ngày dù có người hay không. Hắn tiến vào xem chợt phát hiện những hộ vệ thủ hộ nơi này không có ở đây. Thực ra do bọn hộ vệ biết lão gia đang dưỡng bệnh trên giường, tối nay sẽ không đến nơi này, thêm vào đó phần lớn các cao thủ đều bị điều ra ngoài làm việc, số còn lại vốn tạm thời được điều đến, đương nhiên không thể cẩn thận như trước đây, do đó Thạch Nguyên Tam Lang mới thuận lợi chuồn vào được. Hắn đi tới trước bàn làm việc, nhìn thấy một chồng văn kiện được sắp xếp chỉnh tề chờ sáng mai chuyển đi, trong đó bắt mắt nhất là một quyển văn kiện màu đen, là mệnh lệnh phát cho tổ chức bí mật của Thạch Nguyên gia - Hắc Long Hội. Hắn cầm lấy cẩn thận đọc, càng đọc càng kinh hãi, đến lúc đó hắn mới biết bí mật vì sao gia tộc chỉ trong ngắn ngủn một tháng đã thu về một lượng tài phú cực lớn. Nguyên do là những cao thủ của gia tộc đều bị Hắc Long Hội điều đến Khoa Đặc vương quốc ở phía đông, dưới sự lãnh đạo của Ám Chi Kiếm Thánh Thạch Nguyên Tiểu Khuyển đã tổ chức đánh cướp quý tộc và đại thương nhân, dùng thủ đoạn sắt thép bắt nạn nhân nộp tiền ra rồi thẳng tay diệt khẩu. Chỉ trong một tháng, Thạch Nguyên gia đã liên tục làm 12 vụ lớn, thu về hơn 800 vạn tiền mặt cùng rất nhiều châu báu và vật phẩm ma pháp có giá trị liên thành. Tiền được chuyển về hoàn trả cho quốc khố để lấp chỗ trống, những thứ khác thì bí mật chuyển sang các quốc gia khác để tổ chức đấu giá, vì thế đến giờ Thạch Nguyên Tiểu Khuyển vẫn còn ở bên ngoài chưa về. Thạch Nguyên Tam Lang sau khi tiêu hóa xong những tin tức kinh người này, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ độc ác, ngụy tạo gia chủ để ra lệnh cho Hắc Long Hội ám sát tên nhóc Long ngũ thiếu gia đáng ghét đến cực điểm kia. Cừu hận che lấp cả đầu óc, Thạch Nguyên Tam Lang tìm một tờ văn kiện còn trống, mô phỏng bút tích của phụ thân hắn viết xuống mệnh lệnh ‘ám sát Long Thanh Thiên’, tiếp đó đóng ấn tín của gia chủ lên, luồn vào giữa những văn kiện màu đen. Trong đầu hắn chỉ nghĩ, bút tích hơi khác không quan hệ, phụ thân đang bệnh nặng nét chữ run rẩy là bình thường, chỉ cần không phải thúc tổ Thạch Nguyên Tiểu Khuyển nhận lệnh, người khác nhất định không dám nghi ngờ ấn tín của gia chủ! Mang trong mình tâm trạng thắc thỏm không yên, Thạch Nguyên Tam Lang đi về phòng của mình, thiếp đi trong cảm giác thỏa mãn trước cái chết của Long ngũ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang