[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm
Chương 52 : Muốn người ta nghe mình, đánh cho nó phục trước đã
.
Phía sau trong khu rừng vắng, hai luồng ánh sáng trắng xuất hiện làm sáng rực cả một vùng cây cối đang chìm trong bóng đêm..
Thần tiễn theo sau lưng King, thấy hắn đứng lại cũng dừng lại theo, nhìn hoàn cảnh tĩnh lặng xung quanh một chút.
Không có các sinh vật nhỏ làm khu rừng ở thực nghiệm đảo ban đêm này thật sự quá yên ắng, không khí cực kỳ khó chịu.
Đôi khi yên lặng quá cũng không phải là việc gì tốt.
Rồi hắn mới mở miệng nói với giọng khó hiểu:
“Ngài gọi tôi ra đây làm gì !?”
King đứng bất động trước mặt hắn, hoàn toàn như một pho tượng đá, nếu không cần thiết phải cử động, hắn có thể khống chế hoàn toàn các khối cơ cùng từng lượng calo trong cơ thể để không bị tiêu hao vào những hành động thừa thãi.
“Trương Chân là sư phụ của cậu !?”
“Đúng.” Lần này Thần tiễn không phủ nhận, hơn một ngày trước cũng có người dí kiếm vào cổ hắn để hỏi về mối quan hệ giữa hắn và ông lão này.
Dường như sư phụ của hắn và Trường sinh đảo có giao tình gì đó khá thân mật, thậm chí cả thứ ánh sáng mà hắn vẫn đang sử dụng được thầy truyền cho cũng xuất phát từ trường sinh đảo. Vậy thì không cần phải giấu diếm làm gì.
“Ông ta còn khỏe chứ !?” Là một câu hỏi quan tâm nhưng qua cách nói của King chăng khác gì người của bộ kiểm dịch hỏi tình trạng của mấy khối thịt gia súc. Lạnh tanh mà vô cảm.
“Rất khỏe, hằng ngày vẫn mở ti vi xem đều đều, tu vi đã vượt qua hóa thần kỳ làm sư phụ không dám tu luyện ở trái đất nữa, dẫn đến thiên phạt.” Thần tiễn nhún vai đáp.
“Vậy tại sao cách tu luyện của cậu lại khác hẳn ông ta !?” King hời hợt nói ra mấu chốt của vấn đề.
Con mắt thật lợi hại. Thần tiễn âm thầm nghĩ nhưng cũng chẳng cần phải giấu diếm:
“Gặp một số chuyện nên đột phá, nếu cứ giữ cách tu luyện như của sư phụ thì lúc đó ta đã chết rồi.”
“Cậu biết nếu đi theo con đường này thì từ giờ sẽ không có người chỉ dạy cho mình nữa chứ !?” King tiếp tục nói.
“Đường đi là do mình tự mở ra, bất kỳ ngoại lực hay sự trợ giúp nào từ bên ngoài cũng chỉ là phương tiện để ta dẵm lên mà bước qua dễ dàng hơn thôi.” Thần tiễn không mấy để tâm nói.
Dừng một lúc rồi hắn ngẩng mặt lên trời nhìn bầu trời đen kịt của thực nghiệm đảo với một hai tinh thể phát sáng lấp lánh lơ lửng trên cao, tiếp tục nói:
“Hơn nữa tự mình dùng bàn chân của mình đi qua, sẽ làm nó chắc khỏe hơn, không phải sao !?”
“Không. Sai rồi, tự mình mày mò cũng có thể khiến cậu đi vào vực sâu không lối thoát.” King lạnh lùng ngắt lời Thần tiễn.
Thần tiễn trầm mặc rồi nói với King:
“Ngài nói với ta những lời này để làm gì !?”
“Ta có thể giúp cậu quay trở lại vô tình đạo của Trương Chân.” King bắt đầu nói ra mục đích của mình.
“Ta từ chối.” Nhưng chẳng ngờ Thần tiễn chưa cần nghĩ đến một giây đã cự tuyệt.
“Tại sao !?” Lần này đến lượt King thấy ngoài ý muốn, nếu Thần tiễn đi theo con đường giống Trương Chân, hắn sẽ có kinh nghiệm của những người đi trước, con đường đó không phải dễ dàng hơn sao !?
“Nói không thích ngài có tin không !? “
“Không.” Đến lượt King chẳng cần nghĩ đến một giây đáp.
Thần tiễn như biết trước King sẽ nói như vậy, hắn lập tức tiếp lời :
“Là vì ta nhìn thấy ngài, nếu ta tu luyện thành vô tình đại đạo, chắc cũng không khác gì ngài lúc này chứ !?”
“Bản chất không giống nhưng kết quả giống.” King đáp.
“Cách tu luyện của Trương Chân là từ từ đề cao đến cực đỉnh một loại cảm xúc nào đó của người tu luyện, rồi đến cửa khẩu quan trọng nhất để đột phá, họ sẽ tự mình cắt đứt cảm xúc cuối cùng đó, từ đó đắc đạo...”
“Đấy, đấy chính là lý do.” Thần tiễn lập tức ngắt lời King.
“Trở thành tồn tại mạnh mẽ để làm gì !? Không phải để đứng trên đầu kẻ khác sao !? Ta từng nghe rất nhiều chuyện về các tu chân giả hùng mạnh từ sư phụ, nhưng tất cả những gì họ làm chỉ là bế quan, tu luyện, gặp phải bình cảnh, chạy đi du ngoạn, đột phá rồi lại trở về tu luyện, quên năm quên tháng...”
“Với cái mục đích hư vô, trở thành bất tử, sống cùng trời đất, và rồi tất cả đều như nhau... trở thành một đám mắt cao hơn đầu, coi con người là con kiến. Coi những kẻ tu đạo khác đều là kẻ thù. Để nâng cao tu vi thì bất chấp thủ đoạn...”
“Họ chẳng khác gì ngài, tự mình làm lấy hết mọi chuyện, không tin tưởng ai, cũng không có ai tin tưởng. Nếu không phải ba Fake Queen luôn trung thành với ngài vô điều kiện, ta dám cá một người để tin tưởng thực sự ngài cũng không có.”
“Ta hỏi ngài, sống như vậy có còn là sống không !? Ta là con người, và ta chưa bao giờ phủ nhận mình là con người, cho dù ta có trở thành tồn tại đỉnh cao ngang bằng với bọn thần thánh đó, ta vẫn muốn giữ những cảm xúc này của con người.”
King trầm mặc nghe Thần tiễn nói hết những suy nghĩ của mình. Nếu như Thần tiễn còn ở Ngạo thiên môn, môn phái của hắn, những lời lẽ này chắc chắn sẽ bị coi như phản bội tông môn, đại nghịch bất đạo, nhưng đứng trước người có quan hệ sâu xa với môn phái, hắn vẫn ngẩng cao đầu nói thẳng như vậy.
Con người này thật sự có giá trị.
King vốn nhìn ra tiềm năng của Thần tiễn, còn trẻ như vậy đã có thể đột phá, nếu như tiếp tục bồi dưỡng hắn thì sẽ thành một nhân tuyển đắc lực cho Trường sinh đảo, thậm chí có thể thay thế hắn.
Nào ngờ người trẻ tuổi này lại có những ý nghĩ như vậy.
Hắn có chết cũng muốn giữ lòng kiêu ngạo đó.
“Không sống lâu như bọn họ, cậu không thể nào hiểu được, một mình tồn tại qua những năm tháng dài đằng đẵng, cảm xúc sẽ mang lại những bất lợi như thế nào trên con đường tu luyện.” King vẫn muốn thuyết phục Thần tiễn.
“Nếu không thể đem những người ta yêu quý sống cùng đến cuối đời, ta hỏi ngài, tu luyện để làm gì vậy !? Để một mình ngồi tự kỉ suốt quãng đời còn lại à !? Hay để đi biểu diễn sức mạnh của mình khắp nơi cho thế nhân ngưỡng mộ.”
“Có sức mạnh cậu có thể bảo vệ được nhiều người hơn. Những người người yêu quý là con người, vậy những người khác không phải là con người sao !?” King lạnh giọng nói.
“Sức mạnh càng cao, trách nhiệm càng lớn, nếu chỉ có cậu và những người cậu yêu quý còn mãi tồn tại, liệu có công bằng với những người khác không !?”
“Dẹp cái định nghĩa về sức mạnh với trách nhiệm qua một bên đi, ta tu luyện là vì ta, thế gian này có ra sao thì quan hệ quái gì đến ta !? Ngài làm đủ việc cho thế giới này, nhưng ngài nhận được những gì !? Vừa mất sức mạnh đã bị người ta bu lại đuổi giết, sống như ngài mới là kẻ thất bại.”
“Hơn nữa, theo cái nhìn của ta, mọi hành động trước giờ của ngài đều có vẻ như đang điên cuồng trả thù thần thánh hay hủy hiệt những thứ phi nhân loại thôi.”
“Chỉ cần mục đích cuối cùng được hoàn thành, cái nhìn của người khác không quan trọng !” King lập tức phản bác.
Thần tiễn lắc đầu:
“Chúng ta không có chung quan điểm, vậy hãy dùng cách thức của đàn ông để quyết định đi.”
Nói rồi hắn lấy ra cây cung cực kỳ lớn của mình, cùng vài viên đá kỳ lạ, ném xung quanh hai người, hình thành một lồng phòng hộ chừng 100m vuông.
“Cách của đàn ông !?” King khó hiểu hỏi. Hắn nhìn qua mấy góc độ của viên đá hình thành trận pháp.
Đây là trận pháp ngăn cách âm thanh và sức mạnh phát tán ra ngoài, đồng thời giới hạn khả năng vận dụng sức mạnh của những người bên trong. Muốn phá rất dễ, đánh lệch một viên đá bất kỳ đi là được.
Thần tiễn đáp:
“Nếu ngài tự tin vô tình đạo là con đường đúng đắn, vậy hãy dùng thực lực để chứng minh đi. “
Lồng phòng hộ rực sáng bao phủ hai người ở bên trong, không hề có lối thoát nào khác.
“Diệt linh trận, trận pháp này sẽ giải trừ hết sức mạnh lấy được từ môi trường bên ngoài. Cũng tức là, hai chúng ta hãy dùng những sở ngộ và kỹ năng của mình, quyết đấu bằng thân thể đi.”
Đặt xong đại trận phức tạp, Thần tiễn mắt rực sáng nói.
Hắn mong chờ trận chiến này lâu rồi.
Thiên tài chiến đấu của con người vs thiên tài chiến đấu được chúng thần công nhận.
King nhìn đôi mắt rực lửa chiến ý của Thần tiễn, cũng biết được lúc này nói gì cũng vô dụng...
Hắn thản nhiên phất tay, cây ánh sáng tụ tập, cây gậy màu trắng tinh khiết lần nữa hiện ra, đôi mắt nhắm vào, mở ra đã sáng rực ánh vàng.
Đạo bất đồng, muốn đội chung trời chỉ còn cách dẵm lên đạo của đối phương.
Nói nhiều vô ích.
Đánh trước khuyên bảo sau.
...
Bên ngoài cái lồng hắc khí được hình thành bởi trận chiến giữa Richard và Orochi.
Ji Won thở ra từng ngụm nặng nhọc đôi mắt thẫn thờ nhìn vào màn hình phía trước.
Bóng dáng một con dơi tan tác hiện ra, toàn thân bốc khói với nhiều vết cháy xém xám xịt, nhưng vẫn không át đi được màu đỏ rực trong con mắt yêu dị, cùng hàm răng trắng ởn đang nghiến kèn kẹt.
Bất mãn, lão Bat đang cực kỳ bất mãn.
Kẻ địch chỉ là con người, vậy mà làm cho lão phải hao tốn máu huyết tu bổ cơ thể không biết bao nhiêu lần.
Nhìn vào con Robot lúc này đã phủ đầy cát bụi cùng một số chỗ lõm vào, méo mó thảm thương phía trước, lão Bat thật sự khó kềm được lửa giận của mình.
Nhưng tạm thời lão cũng không có cách nào với đối phương.
Kim loại Orihancol nổi tiếng không chỉ vì độ cứng mà còn vì độ đàn hồi, dù một trảo của lão đập xuống làm nó méo mó, nhưng chỉ vài phút sau chỗ bị đánh đã khôi phục lại như cũ.
Tên người phía trong dường như cũng đã khôn ra, mỗi lần giao chiến đều chỉ dùng tay chân robot ngạnh tiếp, tuy có méo mó, nhưng dựa vào một thứ gì đó kỳ quái tán đi lực lượng, sức mạnh truyền đến con robot chỉ còn dược một phần nhỏ, đến phi công thì gần như chả còn gì.
Lão cũng chả còn bao nhiêu máu để hồi phục cả.
Nhưng kẻ địch di chuyển chậm hơi lúc đầu rất nhiều, khẩu súng quái ác không còn bắn ra những phát trí mạng liên tục nữa.
Rõ ràng thế trận bây giờ đã trở thành tiêu hao chiến.
Bên nào hết hơi trước là thua.
Bị ép phải chiến đấu với con người chật vật đến mức này làm tổn thương lòng tự trọng của lão Bat.
Vì vậy mà con dơi lại gần lêm một tiếng phẫn nộ, đôi cánh thịt đập mạnh phát ra những tiếng nổ âm vang như sấm rồi biến mất.
“Lại đến nữa !!” Ji Won cười khổ kéo mạnh tay lái.
Hắn cũng không dễ chịu, chưa nói đến cơ thể đang bị lực xung kích còn dư đánh cho muốn tan nát, mà năng lượng để Robot tiêu hao không còn nhiều. Hòn đảo quỷ quái này lại không có ánh mặt trời để nạp điện mới ức chế.
Ngay khi hắn kéo tay lái, động cơ lập tức phản ứng, sau lưng con robot chợi bùng sáng, phản lực cực mạnh đẩy cả khối sắt nặng nề về phía trước với vận tốc chẳng kém gì lão Bat, làm con dơi lại một lần nữa vồ hụt.
Cố nén cảm giác nhộn nhạo trong cơ thể, Ji Won xoay cần, con Robot lập tức quay người giơ súng bắn ra một đường laze như ánh chớp thổi bay một cánh của chú dơi to xác. Làm nó gào thét phẫn hận rồi lại lập tức khôi phục.
“Còn may kẻ địch IQ không cao lắm, chỉ có bản năng dã thú thuần túy thì phải, hành vi quá dễ đoán.”
Tiếng Ji Jine lẩm nhẩm trong bộ đàm, Ji Won cũng gật đầu tán đồng.
“Nếu nó khôn hơn chút nữa thì anh đã tiêu từ nãy rồi. Dù thế, hòn đảo này cũng thật quỷ quái.”
“Hay là rút lui thôi, năng lượng sắp hao hết, nano machine trong cơ thể anh cũng không đủ để chữa trị nếu cứ liên tục thụ thương như vậy đâu.” Ji Jine lo lắng nói.
Ji Won lập tức cười thảm.
“Anh cũng muốn đi lắm.” Rồi hắn ấn nút, hình ảnh mà Robot quét được lập tức truyền đến đầu bên kia làm Ji Jine không còn gì để nói. Đôi mắt dưới gọng kính tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Xung quanh robot Omega bây giờ không chỉ có một con dơi lúc đầu, mà từ một hướng khác, một thanh niên với thanh kiếm tỏa ra từng làn quỷ khí đen ngòm, mái tóc phất phơ trong gió cùng nụ cười tàn khốc đang nhìn hắn với con mắt lạnh lẽo.
Là Orochi.
Đối diện với hắn, Richard toàn thân tả tơi, cái áo choàng rách tan nát trông chẳng khác gì áo ăn mày, xoa xoa cặp mắt tím bầm, trôi nổi giữa ngọn lửa đen hình thành thế chân vạc, bao vây Ji Won vào giữa.
“Mấy đại ca này đánh nhau xong rồi sao !?” Cả hai thiếu niên khổ sở thầm nghĩ.
...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện