[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm

Chương 40 : Orsolya Szotyory - The Frozen

Người đăng: 

.
“Ôi, sao có bao nhiêu người mà ngươi chỉ chọn mỗi ta vậy !?” Frozen một tay cầm băng kiếm, một tay ve ve lọn tóc màu xanh dương cực kỳ bắt mắt của mình, dài giọng nói có vẻ hơi bất mãn. “Vì ngươi... là người mạnh... nhất” Lamia dùng giọng nói có phần hơi đứt quãng tiếp lời. “Ồ, còn có thể nói chuyện, xem ra quả thật ngươi ở đẳng cấp khác với lũ kia.” Frozen đột nhiên cười nói, đối diện với sát khí ngưng đọng như thực chất của Lamia đang không ngừng phát ra cô cũng không mấy e ngại. Bởi vì nơi họ đang đứng là mặt hồ bằng băng, chỉ cần nơi đâu có nước, Fronzen đều có tự tin mình sẽ bất bại. Lamia không trả lời, cô khẽ lắc mình rồi gần như biến mất, để lại một vết nứt lớn trên mặt băng, dùng tốc độ cực nhanh áp sát Frozen, bàn tay được bọc trong bộ móng vuốt bằng sắt thành thục vung lên, 5 ngón tay xòe ra rồi cong lại hình thành những móc câu sắc bén, nhìn qua có vẻ khá giống với cú tát mở màn của một con hổ lúc săn mồi. Hình ảnh Frozen bị một vuốt này đập cho tan nát, nhưng nhanh chóng tan đi, để lại lớp khí lạnh nhanh chóng đóng băng bàn tay Lamia đến tận bả vai. Nhưng Lamia không mấy quan tâm, đôi mắt màu đỏ lóe sáng, một lớp khí đen từ cơ thể lan ra, nhanh chóng xua tan đi khí lạnh, hồi phục sự linh hoạt cho bàn tay, hai chân không hề chậm trễ, tiếp tục để lại trên mặt băng những vết nứt lớn bởi lực dậm chân cực mạnh, thân hình nhanh nhẹn như một con báo thành tinh, tiếp tục lao đến vị trí mà Frozen vừa mới hiện ra. Bị bất ngờ tập kích một lần, Frozen cũng không hề thấy kỳ quái, tốc độ bất thường của những sinh vật mắt đỏ này cô cũng đã chứng kiến qua vài lần, vậy nên đã chuẩn bị sẵn những ảo ảnh băng khắp nơi, trong đó tồn tại một lượng khí lạnh rất lớn, đủ cho một cục than nóng thành đá tảng. Chỉ không ngờ lớp khí đen kia thật sự có thể xua tan đi mọi loại công kích bằng năng lượng siêu nhiên kia như vậy. Đến lúc này Frozen mới thật sự tin tưởng những gì mà King nói. Vậy nên sau khi ảo ảnh thứ 2 bị phá hủy, lớp khí lạnh làm Lamia thoáng chững lại một chút, Frozen lẩm nhẩm mấy câu rồi đâm nhẹ mũi kiếm xuống mặt hồ bằng băng nghe vang lên một tiếng ting... trong trẻo mà cao vút. “Không cần biết ngươi là cái thể loại gì, nhưng nếu đã ở trên lãnh địa của ta, thì hãy nghe lời chủ nhà một chút đi.” Frozen cười lạnh, mũi kiếm vừa chạm vào mặt hồ đã làm cho tất cả lớp băng xung quanh dường như có chút run rẩy. Lamia không hề để ý, nếu đã lâm vào trạng thái chiến đấu, cô chỉ có nhanh chóng xé xác đối thủ ra, uống máu của hắn mới có thể tìm được sự khoái cảm, ngoài ra tất cả lời nói đều chỉ là thừa thãi, xé xác xong hình nhân bằng băng thứ hai, lớp khí lạnh chỉ làm cô thoáng dừng lại khoảng một vài giây, cô tiếp tục lao đến mục tiêu kế tiếp, sau hai lần trúng bẫy, dường như cô đã phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, người đang cười nói đằng xa kia chắc chắn là hàng thật đáng giá. Đổi tư thế, bò bằng cả bốn chi, tốc độ Lamia đã nhanh nay còn nhanh hơn, dường như lực tác động tăng lên mặt băng cũng đã giảm bớt, cô ta di chuyển như một cơn gió nhẹ, như một con mèo chạy thoăn thoắt trên tường nhà, không một tiếng động, từng luồng khí đen bao bọc quanh cơ thể không chỉ gia tăng sức mạnh cơ bắp mà còn có tác dụng phụ trợ giúp cô ta di chuyển như một u linh không trọng lượng. Trong mắt Frozen, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là một lớp khí đen di chuyển qua lại, tần xuất càng lúc càng dày đặc. Lamia không hề trực tiếp lao thẳng vào Frozen như trước, mà lão luyện giống một con mèo đang vờn chuột, chạy xung quanh dò xét rồi mới tung ra một đòn nắm chắc. Frozen đột nhiên mỉm cười một cách khó hiểu. Tốc độ nhanh thì sao chứ !? Vẫn chưa thể nhanh bằng Radiz, mà Radiz chỉ xếp cuối cùng trong số 5 người mạnh nhất thôi. Nguyên nhân rất đơn giản. Thực lực cách biệt quá xa. Mũi kiếm chạm vào mặt băng chợt rung nhẹ, giơ lên đụng xuống thêm một lần nữa, toàn bộ mặt hồ đột nhiên chấn động, làm Trung Thành và Claude đang chạy quang đằng xa cũng thoáng rùng mình, ba thây ma đang đuổi theo họ thì trực tiếp bị đóng băng thành những tiêu bản sống động. Nếu không phải Claude đang lơ lửng không chạm đất thì chắc chắn hắn cũng chịu chung số phận. “Biết ngay mà.” Claude không khỏi cảm thấy khiếp sợ, năng lực của thanh kiếm băng đó làm khả năng đông cứng của Frozen tăng lên rất nhiều lần, lại ở địa hình thác nước mặt hồ này, cô ta gần như bất khả chiến bại. Trung Thành cũng âm thầm kinh hãi, nếu hắn vẫn chạy marathon trên mặt băng này, chắc chắn sẽ thành thịt đông lạnh, dù đang ở trên lưng người lửa Claude, hắn vẫn cảm thấy lông tóc mình dường như đã phủ một lớp băng mỏng, cứng hết cả lại. Hắn không tự chủ mà hai tay tóm chặt lấy Claude hơn, thầm hi vọng tên này đừng có trục trặc gì mà làm mình rơi xuống hồ. Anh đây là con trai duy nhất trong nhà, còn chưa có lấy vợ đâu đấy. Chết là nhà tuyệt hậu luôn, có lỗi với tổ tiên lắm. ... Người duy nhất không bị ảnh hưởng có lẽ chỉ có Lamia, lúc này đã kết thúc việc chạy xung quanh rải rác ma khí, kêu lên một tiếng dữ tợn rồi đổi hướng lao hết tốc lực về Frozen. “Ngươi làm thứ khí đen đó bao phủ chỗ này để ta không lấy được năng lượng từ xung quanh nữa !? Thông minh lắm, chỉ có điều, thế này thì sao !?” Frozen cười lại rôi mài nhẹ cây kiếm trên mặt hồ. Sự chấn động càng lúc càng dữ dội, rồi đột nhiên mặt băng nứt toác ra, từng cột băng nhọn hoắt to lớn đột ngột nhô lên cản đường Lamia, tỏa ra hàn khí kinh người, dù lớp ma khi có thể xua tan khả năng đóng băng của Frozen, nhưng nếu bị những mũi nhọn băng này đâm vào người chắc chắn là không dễ chịu. Lamia nhanh nhẹn dẫm lên những cột băng to lớn, chạy dọc trên đó, tốc độ cực cao làm cho những mũi nhọn mọc lên cũng không đuổi kịp, tuy vậy phải né tránh khắp nơi, hệt như con chuột qua đường bị người ta đuổi đánh, thỉnh thoảng có mũi nhọn bất ngờ nhô ra cũng lấy đi của cô một mảng máu thịt, rồi đóng băng luôn vết thương. Nếu không phải ma khí đang liên tục tỏa ra từ cơ thể duy trì, chắc chắn cô không thể chịu đựng được đến giờ phút này. Lamia chạy đến đâu, băng nhọn mọc lên đến đó, nhìn qua như rượt và đuổi, nhưng Frozen vẫn còn chưa tung hết sức, cô chỉ đang phát tiết cơn bực mình khi trước bị bốn tử đồ làm cho phải chật vật chạy trốn mà thôi, dù lúc đó đang đề phòng Claude nên không có tung hết sức, nhưng như thế quả thật cũng rất mất mặt. 5 thiếu niên thiên tài đứng đầu đều có một đặc điểm chung, là cực kỳ kiêu ngạo, ai làm cho sự kiêu ngạo của họ bị tổn thương đều phải trả những cái giá rất đắt. “Sao, chạy vui chứ !? Cho ta thấy cô làm thế nào thoát được chiêu này xem sao !? “ Frozen nhìn Lamia chạy quanh một cách hứng thú, rồi khi đã chán chê, cô dùng mũi kiếm vẽ xuống mặt băng một hình tròn bên trong là đồ án ngôi sao sáu cánh, lẩm nhẩm mấy câu rồi cao giọng nói với tất cả mọi người trong thung lũng: “Hoa băng nở rộ cực kỳ đẹp, hi vọng mấy người thưởng thức cho thật kỹ.” Ngôi sao sáu canrh trên mặt băng lóe sáng, rồi từ mỗi hình tam giác, một đường vân kỳ lạ lan ra khắp mặt hồ, làm cả mặt băng vốn đã trắng toát lại càng thêm rực rỡ. “Cánh đồng băng.” Frozen dứt lời, cả mặt hồ vang lên những tiếng lâm râm như hưởng ứng, rồi từng tiếng nứt vỡ vang lên, một loạt băng trụ thi nhạu dựng lên cùng trong một khoảng khắc, trên mỗi băng trụ lại diễn hóa ra từng hoa băng thật lớn, lấy Frozen đang đứng trong ngôi sao sáu cánh làm trung tâm, toàn bộ xung quanh lúc này đã là một thảo nguyên rộng lớn, chỉ có điều lớp cỏ thường thấy đã được thay bằng từng cột băng nhọn hoắt. Đây thực sự là một cánh đồng bằng băng nhọn. Bất kỳ sinh vật nào ở trên cánh đồng này nếu may mắn không có thành một bức tượng đông cứng thì cũng đã bị những mũi cỏ nhọn hoắt kia đâm cho không ra hình dạng gì nữa. Một thế giới chỉ toàn màu trắng của băng tuyết và màu tinh thể của pha lê, nhìn từ xa trông vô cùng huyền ảo và đẹp mắt. Ở xa xa, kị sĩ trong lớp vòng bảo hộ bằng đấu khí, King và cô gái đang được bao bọc trong lớp màn ánh sáng trắng, cùng đứng trên căn nhà gỗ giữa hồ, lúc này đã thành nhà băng được chứng kiến một màn này. Robert chết lặng, chút ý chí chiến đấu đã tiêu tán không còn, nếu không phải King đột nhiên bảo hắn lên mái nhà, mở ra lớp phòng hộ, giờ này chỉ sợ hắn đã trở thành tượng đài kị sĩ đúng nghĩa đen nghĩa bóng. Cô gái này còn mạnh hơn Thần tiễn ý chứ. “King của ta, cô gái này là Orsolya Szotyory - The Frozen, một trong 5 người được kỳ vọng nhất trước khi lên đảo, đứng thứ hai trong đó đấy, ngài có cách nào không !? Chứ con mèo kia bị thịt thì đến lượt chúng ta thành cá trên thớt đấy !” Kị sĩ cười khổ nói. “Sức mạnh cube từ 5% đến 7% làm toàn bộ không gian xung quanh đây đã trở thành của cô ta, ít nhất trong nửa tiếng nữa, trước khi tiêu hao hết mana, trong số chúng ta không ai có thể thoát khỏi đây được.” King lắc đầu nói. “Bay lên cũng không được sao !?” “Hãy nhìn cô gái mèo kia.” King đáp ngắn gọn rồi chỉ tay về phía trên đầu bọn họ, một bóng dáng yểu điệu đang phiêu phù trên đó, toàn thân đầy những vết rách sâu đến tận xương, cặp mắt đỏ đã long lên sòng sọc, cùng những tiếng gầm gừ không ngừng phát ra sau hai chiếc răng nanh sáng loáng. ... “Không tệ, lại có thể thoát ra được, nhưng ngươi nghĩ trên đó là an toàn sao !?” Frozen ngẩng đầu nhìn về phía Lamia đang gầm gừ trên không trung, nở một nụ cười mỉa mai nói. Lamia không đáp, đôi mắt đỏ chỉ ánh lên những cái nhìn đáng sợ rà soát mọi phương hướng có thể tổ chức tấn công một lần nữa, lớp ma khí không giúp cô ta lơ lửng được lâu, nếu không kết thúc trận đấu sớm, mà rơi xuống đồng băng kia, dù có khả năng tái sinh mạnh mẽ thế nào chắc chắn cũng tiêu. “Ôi, nói chuyện với người câm thật không có chút thú vị, kết thúc thôi, toàn bộ vùng này đã tràn ngập hơi nước, mà ngươi biết điều đó nghĩa là gì không !?” Frozen cười nhạt một câu rồi dang rộng hai cánh tay ra, ngửa mặt lên trời, hai con mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tạo ra cho người ta một cảm giác êm ái dễ chịu, miệng khẽ nói. “Nơi đâu có nước, ở đó có băng của ta.” Như một tín đồ thành kính, khuôn mặt cùng đôi mắt nhắm nghiền vẫn ngửa lên trời, nhưng hai tay đang rang rộng vẫn cùng lúc vẽ lên hai đồ án lục mang tinh vào không khí. Lớp sương lại bao quanh thung lũng như ngừng lại, không khí xung quanh Lamia chợt đông đặc, dù có ma khí đang không ngừng ăn mòn sự đông đặc này, nhưng cô ta vẫn bị giữ lại trên không một thời gian. ... “Ai nói trụ băng chỉ mọc được ở dưới đất !? Dùng hơi nước trong không khí vẫn làm được vậy.” King thản nhiên nói với Robert. “Giống như nguyên lý của mưa đá ấy hả !?” Linh đột nhiên xen vào nói, cái lạnh bất thường này làm cô danh chính ngôn thuận nép vào King hơn, thật ấm áp. “Ừ.” ... “Này mặt đen, đừng bao giờ nói cứng với Frozen ở chỗ nào có nước nhé.” Claude ngán ngẩm nói với Trung Thành. Trung Thành không đáp, hắn chỉ giơ khẩu TIMI lên ngắm thẳng về phía Frozen, ngón tay đặt trên cò súng đã có hơi cong lại. ... Ở trên không, Lamia đã bị xiên qua bởi những cây băng thon dài và nhọn hoắt, lớp ma khí bao xung quanh cơ thể dần dần bị triệt tiêu, đôi mắt màu đỏ dần tắt đi màu sắc, vô lực rơi xuống mặt đồng băng toàn gai nhọn bên dưới. Đã từ rất lâu, trên một đất nước hình rồng, có một thủ lĩnh tên là Lộc Tục, hiệu là Kinh Dương Vương, nhờ cơ duyên quen biết được con gái Thần Long là Vua Hồ Ðộng Ðình sinh một con trai đặt tên là Sùng Lãm. Mang trong mình huyết mạch Long tộc thuần chủng, Sùng Lãm sau khi trưởng thành có một thân pháp lực vô cùng mạnh mẽ, đem lại sự thịnh vượng vô cùng ở vùng đất nơi ông trấn thủ. Sau đó nối nghiệp vua cha nên lấy niên hiệu là Lạc Long Quân. Lúc bấy giờ ở đất Lĩnh Nam còn hoang vu, không một nơi nào yên ổn, Lạc Long Quân quyết chí đi du ngoạn khắp nơi. Một ngày nọ, ông gặp được định mệnh của đời mình, là một thiếu nữ tuyệt sắc, một nàng tiên xin đẹp sống ở trên những ngọn núi cao tên là Âu Cơ. Nàng đi khắp bốn phương để giúp và trị những người đang lâm bệnh và gặp khó khăn. Nàng có lòng từ bi và có tài về y thuật. Nhưng khi gặp được Lạc Long Quân, nàng thân mang trọng thương, lại đang bị một đôi quân những kẻ kì dị bám riết đằng sau truy sát. Nàng liền biến thành một con sếu mà bay đi. Lạc Long Quân, là thần rồng từ biển cả, thấy nàng đang gặp nguy hiểm tất nhiên anh dũng xông lên, hiển lộ Long Uy, đánh tan kẻ địch. Sau đó tình yêu đã nảy nở giữa hai người và họ cưới nhau. Âu Cơ sinh ra một bọc trứng có 100 người con. 100 người con này lớn nhanh như thổi, mỗi người có một tài năng khác nhau, phát triển thành những kỹ năng đặc biệt, nhưng không hề do dự đem truyền lại cho dân chúng, mỗi người sau đó được gọi bởi một tên đặc biệt, là các táo công, biệt hiệu là táo và ngành nghề mà họ truyền dạy. Họ được dân chúng vô cùng quý mến, cùng nhau tế bái, nhưng nhiều ngành nghề đã thấm sâu vào dân gian từ lâu, không còn rõ là của vị táo nào với táo nào, nên chỉ đành thờ ba vị tượng trưng, coi như đại biểu hết cho các táo. Phân biệt là: Táo trông coi việc bếp. Danh hiệu: Đông Trù Tư Mệnh Táo Phủ Thần Quân Táo trông coi việc nhà cửa. Danh hiệu: Thổ Địa Long Mạch Tôn Thần Táo trông coi việc chợ búa. Danh hiệu: Ngũ Phương Ngũ Thổ Phúc Đức Chánh Thần Đây cũng là ba người được dân chúng biết đến nhiều nhất, những người anh em còn lại cũng không có mấy ai ý kiến gì về việc này. Vậy nên tục thờ cúng hai ông một bà này vẫn còn mãi về sau. Nhưng hạnh phúc không hề kéo dài lâu, đến một ngày, tất cả các táo cùng Long Thần, niềm tin và tín ngưỡng của những người trên đất nước hình rồng đột nhiên không hẹn mà cùng biến mất. Âu cơ, người vợ mà Lạc Long Quân thương yêu không ngờ là một nhánh cao cấp của Thần tộc phương tây, bà đã bỏ trốn mang theo những bí mật có thể lung lay đến căn nguyên gốc rễ của chúng thần, không bao lâu sau, đội quân truy sát thứ hai cũng đã tới. Hai vợ chồng liên thủ chống cự hết lần này qua lần khác, nhưng quân địch quá đông và hung hãn, buộc họ phải rút lui. Lạc Long Quân, vị thần rồng của biển sâu vận dụng tài phép của mình, gọi ra 50 con cá chép lớn, đưa Âu Cơ cùng 50 vị táo quân đi trước, còn mình và những người con còn lại, dựa thế biển sâu, tiếp tục giao chiến với truy binh, sau đó tung tích không rõ. Nhân dân chỉ kịp nhìn thấy một màn này, cho rằng đã đến hạn các táo cưỡi cá chép về trời, từ đấy, mỗi đợt giỗ ông công ông táo, mọi người đều phóng sinh, thả ra một con cá chép coi như là công cụ tiễn các táo lên thiên đình. Để lại một vị con cả làm tiếp tục dẫn dắt người dân chốn nhân gian, Âu Cơ cùng 49 người con còn lại từ đó không còn tung tích. ... Nhiều năm sau, trên một quảng trường rộng lớn, 49 người trung niên thần sắc ngưng trọng, thái độ nghiêm túc cùng thành kính mà nhìn về phía cánh cửa đá lớn dưới chân một tòa tháp cao chọc trời. Trên đó điêu khắc những hoa văn hình rồng tinh sảo, phảng phất tỏa ra long uy đậm đặc, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra chút kính ý. “Anh ba, lần này sẽ thành công chứ !?” Một vị trẻ nhất trong số đó đột nhiên lên tiếng. “Rất khó nói, tư chất của cậu bé đó rất tốt, nhưng truyền thừa sức mạnh tích lũy của cha, cùng với kiến thức vô tận của chân lý không phải con người có thể chịu đựng được. Ôi, giá mà chúng ta có thể thích hợp.” Vị trung niên già nhất thở dài lên tiếng. “Mười năm trước, cha không ngờ có thể xé rách không gian, tìm ra trường sinh đảo mà mẹ ẩn giấu, quả thật là vợ chồng tâm ý tương thông, chỉ tiếc là người cũng không còn pháp lực để nơi này xuất hiện trở lại ở nhân giới nữa.” Một người tiếc nuối nói. “Trường sinh đảo là bảo vật mà mẹ phải mất cả tính mạng để đổi lấy, nếu cứ tùy tiện xuất hiện ở nhân giới, để thần giới biết được cũng không phải là điều gì tốt.” “Thần giới... hừ, năm đó chúng đánh cho mẹ bị trọng thương, chỉ còn cách ngủ vùi để chọn người truyền thừa, giờ đến lượt cha cũng như vậy, thù này không báo, chúng ta còn là con rồng cháu tiên, còn là táo quân của nhân loại sao !?” Một người bất mãn lên tiếng. 49 người đang không ngừng thảo luận này không ngờ đều là những người đã sống sót qua đợt càn quét, truy sát của chúng thần phương tây nhiều năm về trước, lúc này, tất cả bọn họ đều đã lớn tuổi, và thông qua đoạn đối thoại, có vẻ như từ đó đến nay vẫn ở yên tại nơi gọi là trường sinh đảo này. “Không chỉ có vậy, nghe đâu sau đó chúng tìm ra nguồn gốc của anh cả, rồi làm cho đất nước mà anh ấy vất vả dựng lên bị sụp đổ sau mười tám đời, lũ này thật độc ác.” “Cha đã giao chiến với chúng mấy nghìn năm rồi mà cũng không tổn thương được gốc rễ của chúng, các người còn ở đấy mà to mồm cái gì, thành thật đứng đấy chờ cho ta.” Vị táo quân đứng thứ hai quay lại nghiêm giọng quát. Các táo phía dưới nhất thời im lặng, cắn răng, bầu không khí đột nhiên có vẻ nghiêm trọng và áp lực hơn rất nhiều. Đột nhiên một âm thanh trong trẻo của thiếu nữ vang lên, xua đi cái u ám, ngột ngạt trên khuôn mặt các táo. “Chú ba, làm gì mà nóng tính quá vậy !? Mọi người không có việc gì làm chỉ muốn thảo luận một chút thôi mà.” Theo sau đó là một cô gái khuôn mặt xinh tươi như đóa hoa phù dung, khóe miệng luôn đọng lại một nụ cười nhàn nhạt, dáng diệu yêu kiều thướt tha, nhẹ nhàng mà lăng không bay tới trước quảng trường nơi bọn họ đang đứng. Toàn thân cô phát ra một khí tức thánh khiết, cao quý nhưng không kiêu ngạo, thái độ hòa ái dễ gần, làm những người đứng đây không tự chủ được cười mỉm một cái dễ chịu, nhẹ giọng nói: “Nguyện Nga, việc truyền thừa đã kết thúc rồi à !?” Người nói là vị táo công lớn tuổi nhất, lúc này ông như một người già ôn hòa khi nhìn thấy đứa cháu gái dễ thương của mình vậy. “Vẫn chưa, nhưng tổ mẫu có lẽ cho cháu xuất quan sớm, có lẽ là để tận mắt nhìn xem người chồng tương lai này trông như thế nào.” Cô gái cười tươi đáp. “Mẹ đã xác định như vậy thì lần này rất có thể sẽ thành công rồi, các người nghe rõ chưa, phấn chấn lên coi nào.” Người đứng gần Kiều Nguyệt Nga nhất nghe rõ đoạn đối thoại này, quay trở lại phấn kích hét lớn. Sau đó ông ta quay lại, trên mặt vẫn còn nét hưng phấn, nói với cô gái: “Đừng lo Nguyệt Nga, bọn ta nhìn hộ cháu rồi, thằng nhóc này khá đẹp trai, tư chất cực tốt, rất xứng với cháu, chỉ là những ký ức trước kia sẽ không ảnh hưởng gì đến cháu chứ !?” Đến cuối câu giọng điệu có phần ngập ngừng, không chắc chắn lắm. “Có lẽ là không, chủ nhân thật sự của cơ thể này, cô gái tên là Kiều Nguyệt Nga đó chắc đã hồn phi phách tán từ lâu rồi, có chăng còn sót lại chỉ là chút ký ức về người tên Lục Vân Tiên đó thôi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cháu cho lắm.” Cô gái nhún nhún vai nói. “Ôi, cô gái đó mang huyết mạch trực hệ của anh cả, vất vả lắm mới sống sót được đến lúc đó, vậy mà vẫn bị bọn chúng tìm ra, thần giới này thật sự muốn đuổi cùng giết tận chúng ta đây mà.” Một người thở dài, ưu tư nói. “Cũng vì mang huyết mạch của anh cả, nên cô ấy mới giữ được một tia tàn hồn, được cha mang đến đây nhờ mẹ chữa trị, cũng vì thế mới sinh ra Nguyệt Nga của chúng ta, không phải sao ?” Người khác lại không cho là đúng nói. “Nói sau cũng được, chỉ sợ là cậu nhóc tên Lục Vân Tiên đó cũng sẽ không dễ gì bỏ qua đâu, cha đã mang người cậu ta yêu nhất đi chữa trị, ai ngờ mẹ lại nhìn trúng chọn cô ấy để truyền thừa, hoàn toàn xóa bỏ đi linh hồn trước đó. Nếu cậu ta biết chuyện, sẽ không lựa chọn đối địch với chúng ta chứ !?” Vị táo trẻ tuổi nhất lo lắng. “Hừ, cho dù hắn có nắm được cả ma giới thì đã sao !? Chúng ta thần giới còn không sợ, ngại gì đắc tội thêm một cái ma giới nho nhỏ đây.” “Chính vì cái không sợ này của mấy người mà chúng ta bây giờ mới phải trốn chui trốn nhủi thế này đây.” Táo quân trẻ tuổi nhất bực mình quát. “Nhầm rồi cậu út, ngay khi lên đảo, cha nói rằng ông đã đánh tan thông đạo đến thế giới này của chúng thần liên minh rồi, hừ, không có trăm năm nữa, bọn chúng đừng hòng trở lại, mà bằng đó thời gian, với tài nguyên của nhân giới, cũng đủ để chúng ta có sức chống lại chúng rồi.” Một vị khác lại không cho là đúng nói. “Được rồi mà, mọi người đừng cãi nhau nữa, nhìn xem cánh cửa có vẻ sắp mở ra rồi kìa.” Kiều Nguyệt Nga hết cách đành phải bất đắc dĩ can ngăn họ lại, mấy ông lão này đã ở với nhau cả ngàn năm, nhưng vẫn thích tranh luận như trẻ con vậy, từ khi cô có được ý thức đã thấy họ như thế này rồi. Nhưng cả đám lại vô cùng yêu quý cô nên có vẻ việc hòa giải bọn họ là thiên chức của cô từ lúc ra đời rồi. “Xem mấy người kìa, làm mất hết mặt mũi tiền bối rồi, để con trẻ cười cho.” Táo công lớn tuổi nhất, uy nghiêm nhất, họng cũng to nhất quát lớn trấn tĩnh cả đám người đang lộn xộn lại, giọng nói to đến mức mang theo một cơn gió lớn quét qua. Kiều Nguyệt Nga có vẻ chẳng lạ gì với việc này, hai tay đã đưa lên bịt tai từ lâu, ngọn gió quét qua chỉ làm cho mái tóc dài mượt mà bay phấp phới, hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ mặt vui tươi của cô chút nào. Yên tĩnh lại một lúc, thì cánh cửa cũng mở ra thật, một uy áp phô thiên cái địa mênh mông đột nhiên tỏa ra như đánh dấu cho quá trình truyền thừa đã hoàn tất, dọa cho các táo không hẹn mà cùng lùi lại mấy bước, chỉ có Kiều Nguyệt Nga vẫn đứng đó, yên tĩnh, dùng ánh mắt hứng thú đánh giá thiếu niên bước ra từ tòa tháp. Mái tóc trắng muốt tung tay, khuôn mặt thanh tú nhưng không biểu cảm, cặp mắt màu vàng đôi khi vẫn còn rực sáng, với những ký tự kì lạ không ngừng chuyển động bên trong. Toàn thân tỏa ra ánh sáng hủy diệt đặc trưng của Long Thần, bẻ cong mọi loại ánh sáng xung quanh, làm cho quần áo hắn cũng biến đổi thành màu trắng toát theo. Sau lưng thiếu niên là một cây gậy đang không ngừng lơ lửng, quay tròn với một quỹ tích kỳ lạ quanh thân hắn. Nhưng việc đầu tiên mà hắn làm sau khi ra khỏi tòa tháp đã đóng suốt mười năm lại làm cho các táo ở đây vô cùng kinh ngạc, lại phảng phất có chút phẫn nộ: “Nhân danh King của trường sinh đảo, ta thách đấu với cô, Queen !!” Giọng nói lạnh băng cùng với đôi mắt rực sáng, thần tình ngạo nghễ với cây gậy trắng toát không biết từ lúc nào đã cầm trên tay, chĩa thẳng vào hướng Kiều Nguyệt Nga. Kiều Nguyệt Nga cũng sửng sốt một chút, nhưng rồi rất nhanh chuyển thành một nụ cười sán lạn, cất giọng trong trẻo đáp: “Ta chấp nhận.” ...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang