[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm
Chương 15 : Cảm ngộ, đột phá và khách không mời
.
King tất nhiên là muốn đi xem nguồn sáng giống hệt của mình do Thần tiễn phát ra đó.
Chỉ là nghĩ đến cô gái ở trong nhà, hắn rất nhanh gạt cái suy nghĩ này sang một bên. Cây gậy ánh sáng quay vài vòng trên tay hắn rồi tan biến, King thản nhiên mở cửa ngôi nhà, bước vào căn phòng của Linh
Cô gái này đang nằm ngủ trên chiếc giường làm đơn giản từ tre thiên nhiên, trên người đắp hờ một chiếc khăn mỏng. Đây cũng là King trước khi phóng ra khỏi căn phòng vẫn tiện tay đắp cho cô.
Lúc này tình trạng của Linh rất không tốt, dù đã bị điểm vào huyệt ngủ, nhưng cô vẫn như cũ bị rơi vào ác mộng. Trên thực tế, nếu lúc trước King không điểm vào huyệt ngủ của cô mà tìm cách an ủi, trấn an tinh thần, thì có lẽ tình trạng của cô cũng không xấu thế này, chỉ là lúc đó hắn không có thời gian để làm như vậy.
Từ trên cái trán cao cao làm nổi bật lên vẻ thông minh nhí nhảnh của cô, lúc này từng giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống, sau khi được giải huyệt ngủ, vẫn chưa thể tình lại hoàn toàn mà lúc mở hờ hai mắt, lúc lại lịm đi, trông cô lúc này thật sự rất yếu ớt.
King không thể làm gì hơn, ai biết nếu cố gắng lay tỉnh cô lúc này có thể làm tình hình trở lên tệ hơn không. Hắn đứng lên, đi sang căn phòng đối diện, tìm trong đó một chiếc khăn nhỏ, rồi nhanh chóng chạy ra hồ nước lớn bên ngoài giặt qua thứ này, dùng năng lượng ánh sáng làm nó ấm lên đến một nhiệt độ nhất định.
Hắn ngồi đó, tỉ mỉ thấm từng giọt mồ hôi cho Linh, tay còn lại khẽ nắm lấy bàn tay cô, từng luồng sáng nhu hòa dần chuyền vào cơ thể cô gái, ổn định lại trạng thái cơ thể đang không ngừng xấu đi của cô. Thầm hi vọng cô gái này không bị dọa thành ngu ngốc luôn, nếu không sẽ rất phiền toái.
Đêm nay, có lẽ ngoại trừ Linh, còn lại mọi người đều không ngủ.
…
Thần tiễn đương nhiên là không ngủ, hắn chỉ lâm vào mê sảng thôi. Cũng chẳng ý thức được hành vi cắn áo ngực phụ nữ của mình lúc này mất mặt đến thế nào, trong cơn mê sảng, hắn vậy mà lại có thể cảm ngộ.
Phương pháp tu luyện của tu chân giả hóa thần kỳ Trương Chân, sư phụ của Thần tiễn dạy cho hắn là giữ lấy sự kiêu ngạo của bản thân, đồng thời không ngừng mạnh mẽ lên để bảo vệ sự kiêu ngạo đó.
Phải kiêu ngạo đứng trên tất cả chúng sinh, vạn vật, mọi thứ đều phải theo ý ta, không có ngoại lệ, tu luyện đến cảnh giới cao thâm có thể cưỡng ép thiên địa nguyên khí làm theo ý muốn,dung nạp vào cơ thể của mình, rồi luyện hóa nó, tăng cường sức mạnh bản thân. Nếu đại thành, dời núi, lấp bể chỉ bằng một ý niệm.
Nhưng vào lúc sinh tử quan đầu, Thần tiễn không ngờ lại vứt sự kiêu ngạo này sang một bên.
Sắp chết đến nơi, hắn đột nhiên nhận ra bản thân mình nhỏ bé đến mức nào, cũng nhận ra thế giới này rộng lớn ra sao.
Thế giới này được phủ đầy thiên địa nguyên khí, chỉ là người thường không nhận ra mà thôi. Từ sư phụ, Thần tiễn được biết, thiên địa nguyên khí dày đặc trên thế giới này, tất cả đều được sản sinh bởi khối lập phương đang xoay tròn không ngừng nào đó.
Một khối lập phương vĩ đại.
Khối lập phương này là căn nguyên của vạn vật, tất cả các đạo thuật, công pháp sử dụng sức mạnh siêu nhiên đều đến từ nó. Thậm chí kể cả siêu năng lực của những dị năng giả khác có được, cũng là nhờ có thể cảm ngộ được một tia uy lực trong số vô cùng vô tận năng lực của thứ này.
Người của trường sinh đảo gọi nó là cube, đông phương gọi là định giới lập phương, tây phương gọi là Pandora box. Từ sư phụ, hắn biết được, mỗi một đại thế giới đều có một bảo vật với uy năng khủng khiếp như thế này, bảo vệ, duy trì sự tồn tại cho thế giới đó.
Thần tiễn lúc sắp chết chợt nhận ra muốn siêu việt khối lập phương này, dùng sự kiêu ngạo của mình mà ép nó tuân theo là một việc khó khăn đến mức nào. Tất nhiên nếu có thể thành công, thực lực của bản thân có lẽ sẽ tiến lên một tầng siêu việt mới.
Chỉ là lúc này, hắn làm gì có thời gian mà làm vậy
Cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân, cảm nhận thiên địa rộng lớn xung quanh mình, hắn chợt nghĩ ra một thứ: Cứ coi như mình là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc, nhưng chỉ cần có thể tác động đến những hạt cát xung quanh, rồi những hạt cát đó lại tác động đến những hạt cát khác nữa, cứ thế, nếu cho đủ thời gian, một cơn bão cát cũng có thể sinh ra.
Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km, chỉ là việc này diễn ra liên tục, một lần đập cánh là sinh ra cơn lốc, hai lần lại dập tắt cơn lốc.
Cứ thế cứ thế.
Chỉ là con bướm không ý thức được sự đập cánh của mình sẽ có ảnh hưởng thế nào với thế giới thôi. Nếu hắn làm được như con bướm, hay hạt cát đó...
Tại sao phải đứng trên thiên địa, sao không hòa mình vào để dẫn động thiên địa xung quanh, đây là điều mà thần tiễn cảm ngộ được, lúc ý thức được sự bé nhỏ của bản thân.
Tất nhiên cảm ngộ thì cảm ngộ, nhưng không phải cứ muốn là được.
Lấy ví dụ hạt cát vừa rồi, muốn tự thân nó tác động đến những hạt cát khác, bản thân nó cũng phải có một động lực thật lớn. Động lực này lấy đâu ra, tất nhiên là cần ngoại lực.
Thần tiễn may mắn, trong cơ thể của hắn có một ngoại lực cực lớn. Ánh sáng hủy diệt - sức mạnh lớn nhất có thể khai thác được từ cube, hay còn gọi là định phách thần quang của tiên giới. Ánh sáng này có khả năng tiến hóa vô hạn.
Dù chỉ có một tia nho nhỏ, nhưng thứ này ngay vào lúc Thần tiễn cảm ngộ, đã sử dụng cơ thể hắn như một vật trung gian, thu hút thiên địa nguyên khí xung quanh để tự tăng trưởng.
Vì vậy dẫn đến cảnh tượng thiên địa nguyên khí xung quanh bị dẫn động, còn cái bọc ánh sáng bao quanh thần tiễn và Shirayuki càng lúc càng chói mắt.
Thiên địa nguyên khí ào ào tràn vào cơ thể Thần tiễn, đúng hơn là chui vào sợi ánh sáng nằm trên cột sống của hắn, thuận tiện tu sửa, cải tạo thêm cơ thể của chủ nhân thứ ánh sáng này một chút. Vì vậy vết thương của hắn lúc này còn lành nhanh hơn một ma cà rồng chính hiệu với khả năng tái tạo siêu mạnh nữa.
Tuy thế, mỗi mũi phi tiêu hay kunai, tiểu kiếm của Shirayuki đều tẩm kịch độc, làm việc cải tạo cũng khá mất thời gian. Độc xâm nhập lên óc làm thần tiễn lúc mê lúc tỉnh. Điều này cho Takeshi ở bên ngoài một cơ hội.
…
Ở bên ngoài, thức thần của Takeshi vừa xuất hiện, lập tức lao về phía cái kén ánh sáng sau tiếng hét của hắn, vung bàn tay đen xì mà lực lưỡng đánh vào đó.
RẦM.
Cái kén ánh sáng khẽ lung lay, nhưng cũng chưa bị phân giải, trong khi đó, thức thần của Takeshi có khả năng ăn mòn nhất định với ánh sáng hủy diệt hai tay lúc này lại bốc cháy xì xèo. Điều này làm mặt mũi Takeshi vốn đã âm trầm lại thêm vẻ hoảng sợ, tái nhợt.
Quang mang trong mắt Takeshi chợt lóe, hắn cắn răng, rút trong người ra bức tranh bách quỷ dạ hành kỳ quái lúc trước, cao giọng triệu hoán: “Bách quỷ dạ hành, nghe lệnh âm dương sư là ta, chiến”, 11 chữ vừa dứt, cơn lũ yêu quái một lần nữa xuất hiện, thành một hàng dài đen kịt, nhao nhao từ trong bức tranh phóng ra ngoài.
Tất cả ma quỷ được triệu hồi ra nhất loạt đều theo hướng hắn điều động, tất cả đều bay về phía thần tiễn và Shirayuki đang trong cái kén ánh sáng, lần thứ 2 trong ngày.
Triệu hồi ra thứ này xong, Takeshi mệt muốn hộc máu, uy lực của bách quỷ dạ hành cũng phải tương đương với vạn tiễn triều tịch mà thần tiễn sử dụng lúc trước, chỉ là một bên có hậu nghệ cung có thể cung cấp thiên địa nguyên khí không dứt hỗ trợ, một bên bị hòn đảo bào mòn linh lực gấp 3 bình thường. Quả thật là quá sức của Takeshi khi phải sử dụng thứ này 2 lần một ngày.
Chỉ là triệu hồi ra rồi thì một nhát ăn luôn.
“Lần này kết thúc thật rồi” Takeshi thầm nghĩ.
Đúng như Takeshi chắc mẩm, cơn lũ âm binh không ngừng lao vào kén ánh sáng đang bao bọc thần tiễn và Shirayuki, như thiêu thân lao vào lửa, nhưng với số lượng liên miên không dứt, cái kén áng sáng càng lúc càng lung lay, có dấu hiệu nứt vỡ đến nơi.
Nhưng người tính thường không bằng trời tính, luồng sáng mạnh mẽ mà Thần Tiễn phát ra lúc đột phá không ngờ lại hấp dẫn vài đại nhân vật đến đây, trong đó có vài người không muốn việc tiến cấp này bị phá hoại. Và không may cho Takeshi, người này lại đến trước.
“Yêu ma quỷ quái, biến hết cho ta ! “
Xoẹt.
Một giọng nói lạnh lùng cùng với tiếng kiếm khí phá không vang lên, quân đoàn ma quỷ của Takeshi không ngờ bị hất ra một khoảng lớn, giữa khoảng trống vừa được tạo thành đó, một cô gái với khuôn mặt băng giá, cặp mắt khép hờ, nhưng tỏa ra cái nhìn cao ngạo như thể chúng sinh chỉ là cỏ rác dưới chân, cùng với mái tóc đen dài chạm đến gót chân, phiêu diêu chắn trước cái kén ánh sáng của thần tiễn.
Grao…grao…
Tiếng lũ ma quỷ rít lên bén nhọn, những con quỷ bị ánh sáng từ kén ánh sáng thiêu đốt,hoặc bị kiếm khí của cô gái cắt thành mấy mảnh sau khi bị phân hủy lại hấp thụ linh lực của Takeshi mà tiếp tục tái sinh, lúc này đang bao vây cô gái cùng chiếc kén, tru lên không ngớt.
“Thật sự muốn chết !? “ Cô gái lạnh giọng nói, cây kiếm bằng ngọc trên tay bỗng không người điều khiển mà tự động bay lên, chắn trước người cô ta tỏa ra từng luồng ánh sáng màu lam nhạt, phát ra một luồng uy áp bức người.
Bách quỷ dạ hành không ngờ lại hơi bị chùn chân trước thanh kiếm , cả đám chỉ duy trì tư thế bao vây cô gái mặc cung trang này.
Takeshi lúc này vừa uống một viên thuốc giúp ổn định hoạt lực cạn kiệt, vừa trầm giọng nói với cô gái trước mắt :
“Cô là ai !? Tại sao phải bảo vệ hắn !? Nếu ta không lầm thì trên đảo này ai cũng muốn hắn chết thì phải !? “
“Ngươi không cần phải biết. “ Cô gái lãnh đạm nói, không buồn nhìn Takeshi bằng nửa con mắt, vì lúc nào cô ta đang ngưng trọng nhìn vào kén ánh sáng trước mắt mình, quay lưng về phía hắn.
Takeshi rất muốn xông lên tát cho con ả vênh váo này một cái, nhưng thanh kiếm vẫn treo lơ lửng trên không kia đã cảnh bảo hắn chớ nên dại dột mà xong đời. Đúng lúc này thì hắn lại nghe thấy một giọng nói khác nữa, đối lập với cô gái kia, lần này cực kỳ ôn hòa nhã nhặn, vang lên sau lưng mình.
“A di đà phật, người của tiên giới đi đâu cũng thích làm ra vẻ bí hiểm với cái thái độ cao cao tại thượng vậy sao !? “
Một câu này đã chỉ ra thân phận của cô gái, người đến từ tiên giới - một trong 4 đại thế giới lớn ngoài trái đất, cùng lứa tuổi như Thần Tiễn và Takeshi, nhưng áp lực mà cô ta thể hiện ra lại mạnh hơn bọn họ nhiều lắm, thế mới biết, so với các đại thế giới khác được tích lũy vài trăm ngàn năm, người của nhân giới yếu ớt tới mức nào.
Một tiểu hòa thượng, đột nhiên xuất hiện sau lưng Takeshi, gật đầu chào Takeshi rồi bước lên đứng song song với hắn, nhìn vào bóng lưng cô gái nói. Quanh thân hắn lúc này vẫn đang được bao quanh bởi những phật tự vàng sáng lấp lánh.
Takeshi toát mồ hôi lạnh, người này đứng sau lưng mình từ lúc nào, thức thần cũng không có cảnh báo, nếu hắn tiện tay chọc một cái…
Quá nguy hiểm.
Cô gái cũng nhận ra sự nguy hiểm từ tiểu hòa thượng mới nhìn cực kỳ dễ gần này, quay lưng lại, nhưng vẫn dùng cặp mắt lạnh băng không cảm tình nói :
“Cũng còn hơn cái đám đi đâu cũng lải nhải phật này phật nọ, thế… người của phật giới cũng có hứng thú với định phách thần quang à !? “
Tiểu hòa thượng này không ngờ lại là người của phật giới, thái độ thong dong, khí độ trầm ổn, những gì hắn thể hiện ra trong mắt Takeshi và Shirayuki cũng vô cùng dọa người. Cả hai người này đều còn rất trẻ, nhưng đều ở một đẳng cấp khác với bọn họ. Cực kỳ nguy hiểm.
Thực nghiệm đảo vốn là cái nôi để rèn luyện các thiên tài ở nhân giới, hôm nay lại xuất hiện một loạt những nhân vật không mời, mọi chuyện càng lúc càng hỗn loạn.
“Không, bần tăng có hứng thú với thiếu niên đó, cô có thể giao hắn cho ta không !? “ Tiểu hòa thượng khẽ đưa tay tên làm một cái mô phật, rồi khẽ nhún mình nói.
“Không thể ! “ Cô gái quả quyết, chẳng cần suy nghĩ nấy nửa giây
Không khí ngưng trọng dị thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện