[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm

Chương 11 : Hổ lạc đồng bằng

Người đăng: 

.
Dưới một vách đá bên ngoài khu rừng… “Thần tiễn, hôm nay mày chết chắc rồi”. Anachakra hoan hỉ nói. Không biết rằng lúc này người anh em của mình đã thành cô hồn dã quỷ. Thần tiễn buồn bực nhìn thiếu niên với cái mũ quái dị như một cây kem đang tan chảy trên đầu, cả người đeo toàn đồ trang sức bằng rắn rết. Hắn đang nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, cặp mắt ti hí cười đến híp cả lại. Cùng một câu nói, hôm nay Thần tiễn đã phải nghe 2 lần trong ngày, thật sự là buồn bực hết sức, buồn bực hơn là bình thường những tên dám nói câu này với hắn, không bị đánh cho răng rơi đầy đất thì cũng mồ yên mả đẹp rồi. Thế nhưng lúc này 2 tay còn chưa lành, mấy tên hung thần còn đang đuổi tới, hắn thật sự không có thời gian dây dưa với gã này. Đại nhân vật thường chết trong tay tiểu nhân vật, câu nói này hôm nay hắn bắt đầu mơ hồ cảm thấy nó chính xác rồi. Nếu như chỉ còn một tay thôi, hắn cũng có thể không mất chút sức lực đánh cho cha mẹ tên này cũng không nhận ra hắn là ai, chỉ là bây giờ đúng là không được, hậu nghệ cung đã bị trục xuất khỏi đảo, để lại cho hắn một cây cung khác cũng khá tốt, nhưng tay không còn thì lấy gì mà bắn. Bới thế hắn quyết đoán làm ra hành động mà hắn thấy mất mặt nhất, nhưng đã phải làm 2 lần trong ngày hôm nay. Chạy. Người Trung Quốc có câu: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, là một người trung quốc điển hình và chính cống, Thần Tiễn lúc này không hề do dự thể hiện tinh thần dân tộc đậm đà bản sắc của mình. “Tên khốn, mặt ngươi ta nhớ rồi, đừng để ta gặp lại” Hắn vừa co giò chạy vừa há mồm chửi, chỉ là mặt cũng không buồn ngoái lại, dùng hết tốc lực phóng về phía trước. Anacharka thấy thế hứng thú cười nói: “Hô, còn định chạy sao !? Đừng phí sức nữa, nơi này đã bị trùng độc của ta bao vây hết rồi, ngươi chạy lung tung, bị 1 con cắn phải là độc phát thân vong, nằm luôn tại trận thì đừng trách nhé.” Thần tiễn đành dừng lại, quay qua nhìn chằm chằm vào Anachakra trừng mắt hỏi: “Vậy ngươi muốn gì !?” “Giao cây cổ cung của ngươi ra đây, đưa sức mạnh ánh sáng hủy diệt ra nữa, ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống mà rời khỏi đây, yên tâm, giao ra 2 thứ đó ngươi không còn khả năng uy hiếp ta nữa, nên chắc chắn ta không rỗi hơi mà thịt luôn ngươi đâu.” Anacharka cười hì hì nói. “Giao ra thì ta lấy gì để sống trên đảo này !? “ Thần tiễn từ lạnh nói. “Ngươi còn sự lựa chọn nào khác sao !?” “Còn chứ !” Thần tiễn hết nhịn nổi rồi, hắn bỏ chạy không phải vì sợ tên này, mà là do bọn Takeshi đang hô hào đuổi giết phía sau, nhưng thôi vậy, dùng thời gian nhanh nhất giải quyết hắn sau đó chạy tiếp có lẽ vẫn kịp. Hắn vừa dứt lời thì chỗ đứng chỉ còn một tàn ảnh. Bốp. Một bàn chân bất ngờ xuất hiện trước mặt Anacharka, làm thiếu niên này chỉ kịp luống cuống giơ tay ra đỡ. RẦM. Hai tay Anacharka tê rần, cả người bị đá bắn vào vách đá đằng sau, mơ hồ thấy trên đó có vết nứt. Hắn thậm chí còn cảm thấy cái khung xương khốn khổ của mình đang rung lên bần bật từng hồi, không biết có bị trật khớp chưa nữa. “Ôi, không ngờ còn sức phản kháng, cứ tưởng ngươi chỉ biết bắn tên thôi chứ !?” Anacharka ảo não nói rồi tiếp tục xoay người lăn tròn sang bên một cách chật vật. RẦM. Vị trí cũ của hắn nhận thêm một cước nữa của Thần tiễn, tạo thành một cái hố sâu hoắm, chưa dừng lại, hai chân thần tiễn quét ngang, lực lượng mạnh mẽ một lần nữa đá bay Anacharka đi, làm gãy mấy mấy cái cây và để lại một vệt dài trên mặt đất. Lúc này trông thiếu niên này nhếch nhác khó tả, cái mũ quái dị cũng bị văng đi mất, để lộ ra mái đầu với các sợi tóc kết lại bằng đủ loại dây cố quái, thoang thoáng còn nhìn thấy vài còn rắn nhỏ trên đó. “Ông đây chạy không phải vì sợ ngươi, đồ ngu ngốc ngươi cứ ở đây to mồm, không đá bẹp cái mỏ đó, chắc đêm nay ta mất ngủ quá” Tuy nói như vậy, nhưng Thần tiễn không tấn công tiếp, vì bàn chân chuyền đến cảm giác ngưa ngứa làm hắn thấy có điểm không đúng, nên đành công kích bằng miệng. Hắn âm thầm vận lực, hi vọng bài trừ cái cảm giác ngưa ngứa này ra khỏi cơ thể, nhưng càng vận lực, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. “Hộc, ta biết là ngươi rất mạnh rồi, tự sướng làm gì, nhưng ngươi cũng đánh giá thấp ta rồi, nhìn lại dưới chân đi, không cần phải ra vẻ không xi nhê nữa.” Phun ra một búng máu, nhặt lại cái mũ cổ quái của mình, Anacharka lại khôi phục cái bản mặt cười hì hì mà Thần tiễn thấy rất ghét nói. Thần tiễn cũng không khách khi, cau mày nhìn lại bàn chân của mình, lớp dày ở đế đã bị ăn mòn không còn tý gì, bàn chân hắn lúc này cũng bắt đầu tím đen lại, khỏi nói cũng biết, trúng độc rồi. “Lúc ngươi đạp vào vách đá, ta cũng tiện tay để lại một con bọ cạp, lực đá thật là mạnh đó, làm cho nó cặn bã cũng chẳng còn, nhưng chỉ cần dính một chút máu của loài bò cạp này thôi, đến kim cương cũng mục rữa á ! “ Thấy khuôn mặt âm tình bất định của Thần tiễn, Anacharka, vẫn bình thản phủi phủi chỗ quần áo bị bẩn của mình, lau vết máu trên khóe miệng nói. “Ta khuyên ngươi không nên đi quá 3 bước, mỗi lần dẫm chân, chất độc càng lan nhanh lên cơ thể ngươi hơn, đến lúc nó lên đến nửa thân trên thì thần tiên chắc cũng khó sống đấy.” Anacharka tiếp tục thao thao bất tuyệt. Bỗng dưng hắn chợt im bặt, vì hắn cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm đang khóa chặt mình lại, nguồn phát ra sát khí như ngưng đọng thành thực chất này, không ngờ lại là thần tiễn, kẻ mà hắn tưởng đã hoàn toàn nắm chắc trong tay kia. Thần tiễn lúc này đã khôi phục lại cái vẻ cao ngạo khinh đời của mình, hắn dùng một ánh mắt đáng thương như nhìn người chết để đánh giá Anacharka, miệng nhàn nhạt nói: “Vốn chỉ định đánh cho cái mỏ của ngươi biến dạng thôi, nhưng ngươi thật sự chọc giận ta rồi, cho ngươi 2 lựa chọn, 1 là đưa thuốc giải ra, rồi để ta phế hai chân, 2 là chuẩn bị chờ chết đi.” “Ủa, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta chờ chết vậy !?” Gạt sang một bên áp lực đang khóa chặt mình, Anacharka khó khăn mỉm cười trả lời, hắn thật sự tự tin vào khả năng sử dụng độc của bản thân, Thần tiễn giờ đã hết cách di chuyển, còn có khả năng uy hiếp hắn sao !? Chỉ là xuất phát từ sự cẩn thận, hắn vẫn cố gắng giữ khoảng cách với tên này, đồng thời kéo dài thời gian cho chất độc phát tác, cẩn thận hơn, hắn còn vung tay áo, vài con độc trùng từ đó bay ra, rồi rất nhanh biến thành tấm màn chắn giữa hắn và thần tiễn. Nụ cười của Anacharka chưa được vài giây thì đã tắt ngấm, bởi vì hắn nhìn thấy Thần tiễn đang kéo cung, tất nhiên không phải bằng tay, mà là bằng chân, hắn cắm một đầu nhọn của cây trường cung xuống đất rồi dùng chân không bị thương đạp lên dây cung, mũi tên ánh sáng từ từ thành hình, nhắm thẳng vào Anacharka. Trong đêm tối vậy mà có thể sáng rực một góc rừng, chiếu rõ khuôn mặt âm trầm của cả hai thiếu niên. … Cách đó không xa, trên chiếc xe ngựa gọi lên từ bùa triệu hồi thức thần của Takeshi. “Ánh sáng hủy diệt, là Thần tiễn, hắn ở đằng trước rồi, nhanh lên nào, kẻo có đứa ăn hôi mất !” kỵ sĩ đang ngồi nhắm mắt thưởng thức body của nữ ninja thấy góc rừng phía trước chợt phát sáng, gân cổ lên nói. “Lắm lời” Takeshi quát một tiếng rồi vung tay bắn 4 lá bùa vào mấy con ngựa không đầu, làm mấy sinh vật này cơ thể rung lên kịch liệt rồi không ngờ mỗi con mọc ra thêm 1 đôi cánh đen xì, vận tốc chiếc xe ngựa chợt tăng lên gấp 3, chỉ là nhìn Takeshi lúc này sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là hao phí không ít tinh lực. Nữ ninja đỡ lấy hắn đồng thời chĩa cây tiểu kiếm về phía kị sĩ, hàm ý là đừng nhân cơ hội mà manh động. Kị sĩ Robert Mullins cũng rất thức thời mà quay mặt sang một bên, giả bộ mù lòa câm điếc, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy. Thậm chí còn huýt sáo, ngắm cảnh ngoài cửa sổ rất có ý vị. … Phía bên này, Anacharka đang đi hết từ cơn buồn bực này đến cơn buồn bực khác. Mẹ của ta ơi, tên này vậy mà có thể bắn cung bằng chân, rốt cuộc hắn còn bao nhiêu trò thế !? Chỉ là nhìn mũi tên ánh sáng đang không ngừng to ra dần dần kia, bức tường bằng độc trùng của mình chắc chắn sẽ bị xuyên qua như một tờ giấy mỏng, bị thứ này bắn trúng, không chết cũng trọng thương mất. “Được rồi, ngươi thắng, thuốc giải đây…!” Anacharka rất nhanh làm ra quyết định sáng suốt nhất lúc này, hắn vẫn chưa muốn chết, dù rằng không có thuốc giải của hắn thì Thần tiễn rất nhanh cũng sẽ xong đời, nhưng hắn không muốn cược, hắn còn một người em trai phải nhút nhát cần được bảo vệ, lúc này hắn chưa thể chết được. Một viên thuốc nho nhỏ màu xanh lục được hai con trùng độc gắp đến, bay thẳng đến hướng mồm thần tiễn, hình thức uống thuốc này hơi ghê, nhưng cũng đành chịu, hai tay hắn vẫn chưa hồi phục chút nào, hai chân đều bận cả, chỉ là hắn vẫn nhếch mắt lên, nhìn chằm chằm vào Anacharka nói: “Đừng hi vọng giở trờ, mũi tên ánh sáng đã thành hình, nếu không phải ta kềm chế nó, lập tức sẽ bắn ra, với cái tốc độ rùa bò của ngươi thì tránh mấy cũng không thoát đâu.” “Yên tâm, thuốc giải là thật, tu chân giả các người không phải có khả năng nội thị sao !? Cứ uống vào rồi nhìn hướng phát tác của viên thuốc là rõ thôi mà, ta đứng yên đây, không chạy, được chưa !?” Anacharka vừa nói vừa đưa tay lên đầu như kiểu bị khủng bố dùng súng uy hiếp đáp. “Ngươi biết ta là người tu chân !?’’ Thần tiễn hiếu kỳ hỏi, tất nhiên là sau khi hắn uống viên thuốc, vừa quan sát trạng thái cơ thể vừa quay qua giết thời gian. Tu chân giả không phải là điều gì hiếm lạ, nhưng ở trái đất (nhân giới), số lượng các tu chân giả ít đến đáng thương, hơn nữa chỉ có một môn phái tu chân duy nhất là Ngạo Thiên Môn của hắn. Môn phái này lại tương đối lánh đời, vì vậy, các tu chân giả thường rất ít khi xuất hiện trước mắt người ở nhân giới. “Trên người ta có vài thứ khá mẫn cảm với linh lực của người tu chân các người, thôi, không nói nữa, ngươi cũng thấy rồi, thuốc giải là thật, nhanh bỏ cái mũi tên đáng sợ kia đi, ta đây phải đi rồi, có một đám nữa cũng đang đến đây, chắc là tìm ngươi đó, trâu bò các người đánh nhau đừng để ruồi muỗi chết oan chứ ! “ Anacharka nhăn nhó nói, mạng lưới trùng độc mà hắn giăng sẵn đang cảnh báo có người tới gần, chỉ là không sao tấn công những thứ đó được, điều này cũng là tất nhiên bởi hắn có người đã nói cho hắn biết rõ chiếc xe ngựa không gian của Takeshi, lũ độc trùng dù lợi hại mấy cũng không thể xuyên qua tường không gian của thứ đó được. Ancharka không khỏi chột dạ, nuốt nước bọt, mồ hội lạnh cũng chảy ra. Sắp đến rồi, sắp đến rồi… giờ này mà bị 2 bên phát hiện ra ở đây, hắn thật sự sẽ xong luôn, nên lúc này hắn rất gấp, muốn rời đi thật sự. “Dùng đám sâu bọ của ngươi chặn bọn chúng lại đi, chất độc vẫn chưa được tiêu trừ hết, trước lúc đó, ngươi đừng hòng đi đâu cả. “ Thần tiễn vẫn bình tĩnh nói, chỉ là mũi tên ánh sáng trên cây cung đang ngày một to dần, sắp bằng một của tên lửa mini rồi. “Đại ca, ta thử rồi, nhưng không có tác dụng, tha cho ta đi, mà không đúng, ngươi không phải định bắn cái thứ đó vào cả ta lẫn bọn chúng chứ !? “ Anacharka dò hỏi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Thần tiễn hắn biết mình đoán trúng quá nửa rồi, lập tức hắn huýt gió, đám trùng trừ khắp 4 phương tám hướng bay lại, nhất thời hình thành một đám mây nhỏ, bên cạnh hắn. Anacharka nhảy tiêu sái nhảy lên đám mây đó, rồi quay qua nói với Thần tiễn : “Mũi tên ánh sáng này chỉ có một, tích tụ từ nãy, bắn vào ta hay bọn chúng thì ngươi tự chọn đi, nếu không chọn ta thì bai bai nhé, gặp lại sau “ Hắn cười hì hì lần cuối rồi cưỡi đám mây bay đi mất, để lại mình thần tiễn đứng đó với mũi tên áng sáng ngày càng to. Trong đêm tối thật sự rất bắt mắt. “THẦN TIỄN, HÔM NAY MÀY CHẾT CHẮC RỒI.“ Có tiếng ai văng vẳng từ xa vọng lại, truyền đến tai Thần tiễn chẳng khác nào có cây kim đang châm châm bên tai. Lại một lần nữa nghe được câu nói đáng ghét này, Thần tiễn thực sự đã đến giới hạn, hắn buông chân, mũi tên áng sáng phá không bắn ra, trong đêm đen như để lại một đường kẻ sáng rực, bay về phía cỗ xe ngựa đang cấp tốc lao đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang