[Dịch] Trường Sinh Bất Tử
Chương 113 : Phì Ca, Trúc Can phục thù ký
.
Bắc Câu Lô Châu.
Ngoài Bích Du Cung, Tạp áo bào xanh đứng trên quảng trưởng, khuôn mặt mờ ảo, nhưng hướng đang nhìn chính là phía nam, cũng là hướng Nam Chiêm Bộ Châu.
Tạp không có động tác thừa thải nào, chỉ chắp tay đứng nhìn, nhìn về phía Nam Chiêm Bộ Châu.
Cuối cùng, Tạp hít thật sâu một hơi, khẽ thở dài, dường như gặp phải chuyện gì không như ý.
Ngẩng đầu, Tạp nhìn lên trời cao.
Bầu trời bên trên Bích Du Cung, mây mù quấn quanh, mơ hồ có một con hư ảnh một con mắt.
Con mắtkia nhìn chằm chằm Tạp, Tạp cũng nhìn chằm chằm con mắt kia. Cuối cùng Tạp lắc đầu, quay trở vò Bích Du Cung.
Ầm!
Cửa Bích Du Cung đóng lại, hư ảnh lấp ló trên bầu trời cũng biến mất.
Mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.
........................
Nam Chiêm Bộ Châu.
- Nguyên Thủy! Quỷ Xa trầm giọng.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng mà lời của Quỷ Xa vẫn truyền rõ vào tai Nguyên Thủy.
Nguyên Thủy bước ra, ánh mắt lạnh nhạt.
- Quỷ Xa, xem ra đây là Mộ mà năm đó Thái Nhất tập hợp 800 vạn Trận Pháp Đại sư nghiên cứu ra! Nguyên Thủy nhàn nhạt nói.
Nhân Tôn không xen lời, dù bây giờ có địa vị không kém gì Quỷ Xa trong trận doanh Thái Nhất, nhưng không quen biết Nguyên Thủy, lúc này để cho Quỷ Xa tạm thời đối mặt.
Ánh mắt Nhân Tôn lại nhìn thẳng vào lòng bàn tay Nguyên Thủy, Tử Tiêu Cung kia. Ánh mắt nhíu lại, sắc mặt Nhân Tôn ngưng trọng.
- Ngươi biết là được, Tử Tiêu Cung là vật của Thần Hoàng, để lại Tử Tiêu Cung, coi như chúng ta chưa gặp qua ngươi! Quỷ Xa nhàn nhạt nói.
Nguyên Thủy mỉm cười, một loại mỉm cười không nhìn ra có ý gì.
Trước mắt Quỷ Xa cùng Nhân Tôn, Nguyên Thủy nhẹ nhàng thu lại Tử Tiêu Cung, từ tốn, nhưng đó là một tín hiệu. Muốn dùng Thái Nhất đè ta, còn chưa đủ tư cách!
Quỷ Xa cùng Nhân Tôn tự nhiên hiểu được ý của Nguyên Thủy.
- Hừ! Nhân Tôn hừ lạnh một tiếng.
- Sao hả, đây là đệ tử của ngươi? Nguyên Thủy nhàn nhạt nói.
- Đây là Nhân Tôn, không phải đệ tử của ta! Quỷ Xa giải thích.
- Nguyên Thủy, ta khuyên ngươi đừng phạm sai lầm. Để lại Tử Tiêu Cung cùng Xuân Thu Sách, ta thả ngươi rời đi bình yên! Nhân Tôn trầm giọng nói.
Xuân Thu Sách? Nguyên Thủy cười lạnh, Xuân Thu Sách ở chỗ Chung Sơn, nhưng Nguyên Thủy căn bản không giải thích. Đối với Nguyên Thủy kiêu ngạo mà nói, giải thích, căn bản không cần thiết.
- Rời đi bình yên? Các ngươi cản được ta hay sao? Nguyên Thủy cười lạnh nói.
- Ngươi muốn thử xem? Nhân Tôn trầm giọng.
Quỷ Xa cùng Nguyên Thủy đàm phán rõ ràng không làm Nhân Tôn hài lòng. Tuy rằng tu vi tuy rằng yếu hơn, nhưng ở trận doanh Thái Nhất, còn thế mạnh hơn Quỷ Xa một chút.
Khí thế của Nhân Tôn làm cho Nguyên Thủy hơi bất ngờ, một Cổ Tiên mà khí thế cao ngạo như vậy!
Nếu Nhân Tôn không phải đệ tử của Quỷ Xa, Nguyên Thủy tự nhiên sẽ không coi thường hắn, hơn nữa nhìn kiểu này, trong hai người lấy Nhân Tôn làm chủ, Cổ Tiên? Nhớ lại năm đó mình ở Cổ Tiên cũng đã có thể khiêu chiến Tổ Tiên.
- Thử? Thử thế nào? Dựa vào ngươi? Nguyên Thủy cười lạnh.
Mặc dù Nguyên Thủy không đạt tới đỉnh cao, nhưng kiêu ngạo cũng sẽ không làm hắn khuất phục một Cổ Tiên nho nhỏ.
- Quỷ Xa, dung trận! Nhân Tôn trừng mắt nói.
Vừa nói, Nhân Tôn lấy ra một lá cờ nhỏ màu đỏ, vung lên, thiên địa bỗng nhiên gió lớn rít gào, xung quanh Nguyên Thủy lập tức nổi lên tiếng rồng ngâm.
Gào...
Gào....
......................
Trăm rồng cuồng ngâm, không gian xung quanh bỗng nhiên đông lại.
Dưới mặt đất trồi lên những núi lớn hình đầu rồng, mục tiêu nhắm ngay Nguyên Thủy, rồng ngâm rung trời.
Nhất thời, xung quanh Nguyên Thủy bị năng lượng màu vàng vô tận bao phủ, không gian giam cầm, lực lượng lớn đến khiến người ta sợ hãi.
Sắc mặt Nguyên Thủy hơi đổi, Nguyên Thủy Phiên toát ra kiếm khí hỗn độn chống đỡ áp lực kinh khủng xung quanh.
Núi đầu rồng ngày càng nhiều, không ngừng trồi lên, nháy mắt đã có cả trăm núi đầu rồng trồi lên.
- Lực long mạch đại địa, thì ra, ngươi chính là người bày trận này? Trong mắt Nguyên Thủy lóe lên một chút thay đổi.
Xa xa, toàn thân Nhân Tôn bùng lên hào quang màu vàng, Quỷ Xa đặt tay lên vai Nhân Tôn, như đưa năng lượng vô tận vào người hắn. Xung quanh hai người cát bay đá chạy, tập trung hết tinh thần vào Nguyên Thủy Thiên Tôn đằng xa.
Rống!
Nguyên Thủy rống lớn, phát ra lực lượng kinh khủng, đẩy ra lực ép xung quanh.
- Vô ích thôi, Nguyên Thủy, nếu như một mình Quỷ Xađấu với ngươi, không giữ được ngươi, nhưng mà đại trận có thể giữ ngươi lại. Giao ra Tử Tiêu Cung cùng Xuân Thu Sách, ta cho ngươi đi, bằng không, hôm nay chính là lúc ngươi ngã xuống! Nhân Tôn lạnh giọng nói.
- Ha ha ha! Nguyên Thủy cười to một trận, trong mắt lóe lên toát ra một sợi tơ hồng.
Nguyên Thủy sẽ sợ một cái Cổ Tiên nho nhỏ? Uy hiếp? Thiên hạ này ngoài Hồng Quân ra, không ai có thể uy hiếp được hắn.
Ầm!
Áp lực ầm ầm tăng lên.
Quần áo trên người Nguyên Thủy phồng lên, hai mắt bắn ra ngọn lửa hừng hừng, nhìn chằm chằm hai người Nhân Tôn Quỷ Xa.
Lực đại trận thì sao chứ? Nguyên Thủy chưa từng sợ ai!
- Tiếp tục! Nguyên Thủy cười lạnh.
Áp lực xung quanh ngày càng lớn, Nguyên Thủy lại như ngại không đủ, trừng Nhân Tôn cùng Quỷ Xa bên kia.
- Ngươi có khoe khoang cũng vô dụng, trận này chính là Thánh nhân cũng chưa chắc chống đỡ được lâu. Hơn nữa chỉ cần trên người ngươi xuất hiện một chút vết thương, "thương" của ngươi cũng sẽ bị đại trận hấp thu, ta xem ngươi còn có thể đứng vững được bao lâu! Nhân Tôn lạnh giọng nói.
Oong!
Quỷ Xa, Nhân Tôn lại tăng mạnh lực lượng.
Nhất thời, bốn phương mây gió biến đổi, 300 ngọn núi đầu rồng bao vây Nguyên Thủy, lực lượng đại trận khủng bố khiến cho áp lực bên trong cực kỳ lớn. Một cái hình cầu lớn bao quanh Nguyên Thủy, bên trong hình cầu này vô cùng chắc chắn, nhưng ở bên ngoài, không gian điên cuồng lay chuyển, xé ra rất nhiều vết nứt.
Lúc này thân thể Nguyên Thủy cũng đỏ hết cả da, nhưng Nguyên Thủy vẫn quật cường nói: - Tiếp tục!
Xa xa, Nhân Tôn cùng Quỷ Xa đều biến sắc.
- Nhân Tôn, Nguyên Thủy muốn làm gì? Quỷ Xa không hiểu hỏi.
- Hừ, làm gì? Hắn muốn dùng bản thân kéo sụp cả đại trận, nằm mơ! Nhân Tôn lạnh lùng nói.
- Kéo sụp đại trận? Sắc mặt Quỷ Xa cổ quái.
- Hừ, đại trận bao phủ Nam Chiêm Bộ Châu, tuy rằng bởi vì lúc trước là Thần Hoàng rút ra lực lượng đã tiêu hao nhiều, nhưng đối phó với Nguyên Thủy thì tuyệt đối là đủ. Hao? Hao chết ngươi. Quỷ Xa, toàn lực hỗ trợ ta, giúp ta giết Nguyên Thủy! Nhân Tôn lạnh lùng nói.
- Được! Quỷ Xa gật đầu, lực lượng trên tay lại tăng lên, cùng Nhân Tôn dung nhập vào đại trận.
Hai người như tượng gỗ, sắc mặt đỏ lên, thúc đẩy đại trận đối phó Nguyên Thủy.
Xa xa, Nguyên Thủy cũng như tượng gỗ, toàn thân phồng lên đến biến hình, sắc mặt đỏ rực, nhưng vẫn cố chống thân thể.
- Tiếp tục! Nguyên Thủy hung ác nói.
Gào....
Lực lượng đại trận không ngừng tăng lên, áp lực đè lên Nguyên Thủy cũng ngày càng lớn.
Nguyên Thủy muốn kéo sụp đại trận, Nhân Tôn dùng đại trận giết chết Nguyên Thủy. Mặc dù hai phe không tiếp xúc trực tiếp, nhưng lúc này cũng cực kỳ hung hiểm.
Người hai bên đều không ngờ tới, ngay lúc hai bên so tài, từ đằng xa có hai vị khách không mời bay đến.
- Phì Ca, ta bay không nổi! Trúc Can gầy như que củi nói.
- Tiếp tục bay, ngươi không muốn gặp muội tử ta hả? Phì Ca nói.
- Nhưng ta thật sự bay không nổi, đã không còn cảm giác với tiểu cầu kia. Không cảm giác được tiểu cầu, bây giờ chúng ta bay qua, không chắc tìm được, có thể bị người khác lấy đi rồi! Trúc Can mệt mỏi nói.
Hai người đạp phi kiếm hạng ba, liều mạng chạy đi, nhưng vẫn còn quá chậm.
- Không được, nhất định phải xem, trong bụng chị ngươi còn có con của ta, ngươi không muốn thấy? Cả đời không muốn gặp chị ngươi? Phì Ca cắn răng nói.
Ánh mắt Trúc Can đỏ lên, cắn răng nói: - Gặp, nhất định phải gặp, chị của ta kéo ta từ nhỏ đến lớn, ta đã thề, nhất định phải để chị ấy được sống thật tốt, nhất định được!
Nghĩ tới tỷ tỷ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn mình, mỏi mệt của Trúc Can như bỗng biến mất. Nhất định phải tìm được tỷ tỷ, nhất định phải để cho tỷ tỷ được sống thật tốt.
- Muốn gặp, vậy nhanh lên, tìm hai con rùa kia, cướp lại tiểu cầu! Phì Ca hung ác nói.
- Được!
Hai người bay nhanh hơn.
Đang bay, bỗng đằng xa nổi lên gió lớn, thậm chí còn truyền đến tiếng rồng ngâm.
Hai người kinh ngạc, có chút sợ hãi, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng vừa nghĩ tới người thân, cắn răng liền bay vào trung tâm lốc xoáy.
Gió lớn che mờ mắt hai người, nhưng, hai người không dám đổi hướng.
- Phì Ca, là hắn, là bọn chúng, hai tên chó kia! Bỗng nhiên Trúc Can ngạc nhiên hô lên.
- Đúng rồi, đúng là hai con rùa kia! Phì Ca có chút không tin nổi.
- Phì Ca, ngươi đánh ta một cái, ngươi đánh ta một cái thử xem! Trúc Can hô lên, rõ ràng là còn chưa tin.
Bốp!
- Phì Ca, ngươi xuống tay độc ác quá đi chứ! Trúc Can sưng mặt nói.
Trúc Can không oán hận, chỉ có kích động, một cỗ kích động xưa nay chưa từng có, ông trời đối đãi ta không tệ mà.
- Là thật, quả nhiên là thật! Phì Ca nhìn bàn tay phát đau của mình, kích động nói.
- Phì Ca, chúng ta xông lên! Trúc Can hô.
- Không được, lần trước ngươi cũng thấy rồi, hai người kia rất mạnh, chúng ta đánh không lại hắn! Phì Ca lắc đầu nói.
- Vậy phải làm sao?
- Ngươi nhìn hai người này, gió lớn như thế, hai tên đàn ông còn ôm nhau một chỗ, nhất định có vấn đề! Phì Ca nói.
- Vấn đề gì?
- Ngươi không nhìn ra hả?
- Phì Ca, ngươi nói là hai tên bọn chúng đang làm bậy với nhau? Bọn... bọn họ là đàn ông mà! Trúc Can chợt hiểu ra.
- Mặc kệ chúng, hiện tại khẳng định không chú ý tới chúng ta, chúng ta cẩn thận một chút, lấy thứ kia ra. Phì Ca nói.
- Được! Ta nghe ngươi, Phì Ca! Trúc Can nói.
Nói rồi, Trúc Can lấy ra cái xẻng lớn có thể biến lớn hóa nhỏ.
Cầm cái xẻng lớn, trong mắt toát ra một cổ hưng phấn, lặng lẽ bay đến chân núi, sau đó chầm chậm bay lên đỉnh.
Nhân Tôn cùng Quỷ Xa dường như rất đầu nhập vào trận chiến với Nguyên Thủy, vậy nên không cảm giác được có hai người đang đến ở đằng sau.
Còn đằng xa, toàn thân Nguyên Thủy phồng đến đỏ lên, làn da muốn rạn nứt, sắc mặt dữ tợn nhìn đỉnh núi xa xa.
Bỗng nhiên, Nguyên Thủy thấy được hình ảnh quỷ dị.
Nhân Tôn cùng Quỷ Xa đang tập trung vào thúc đẩy trận pháp, lúc này ở đằng sau hai người bọn họ xuất hiện hai... hả.... hai tên quê mùa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quỷ Xa, trong đó một tên đang cầm cái gì trong tay vậy? Cái thứ gì thế?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện