[Dịch] Trường Sinh Bất Tử
Chương 17 : Tam nhân thành hổ
.
Quan ấn quan ngũ phẩm đã xuống tới nơi, cảm giác sung sướng tràn ngập trong cơ thể Chung Sơn. Đồng thời còn có cảm giác kỳ lạ khác, dường như năng lượng toàn thân dùng mãi không hết, tùy thời có thể đột phá được.
Chung Sơn biết đó là vận khí, vận khí đang gột rửa nghiệp chướng. Đại Tình vương triều thành lập vận khí cũng tới người, thế nhưng đó là một quá trình tích lũy chậm rãi, chỉ tăng lên một chút mà bản thân mình cũng không thể cảm nhận được. Thế nhưng việc chính thức trở thành quan ngũ phẩm đã chứng thực điều này, Chung Sơn đã cảm nhận được nó.
Tuy rằng chưa đạt tới nhuyễn vị thân thể nhưng Chung Sơn có thể cảm nhận được vận khí may mắn đang đến với mình. Hiện tại tu vi tu hành đã gấp đôi trước, càng ngày càng nhanh hơn nên cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Bất quá Chung Sơn vẫn không thể lơ là được, bởi vì tốc độ tăng gấp đôi thì cũng cần bản thân mình cố gắng gấp đôi. Bản thân mình căn cốt còn kém, tu hành chậm nên cần phải cố gắng không ngừng.
Thế nhưng tăng được như thế này Chung Sơn đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Chung Sơn không ngừng luyện công, ngoại trừ những lức tranh cử thành chủ Vô Song Thành ra thì ngày nào Chung Sơn cũng luyện tập.
Chung Sơn chăm chú luyện công dường như cũng lan truyền đến Thiên U công chúa, cho tới bây giờ Thiên U công chúa cũng không quấy rối Chung Sơn mà lẳng lặng chờ đợi Chung Sơn.
Sau vài lần chém xuống nước dường như Chung Sơn đã tìm được ra chút nhược điểm. Chung Sơn dựng thẳng đao lên, dùng chân khí tạo thành đao cương rồi chậm rãi bổ xuống trung tâm hồ nước.
Thủy Thiên Nhai đứng bên cạnh nhìn từ nãy đến giờ, rốt cuộc thì cũng thấy Chung Sơn thực sự xuất thủ, không giống như đang nhổ củ cái lúc trước nữa. Thế nhưng dùng đao chém xuống nước thì có tác dụng gì?
Đao chém xuống nước, thập trượng đao cương vừa tiếp xúc với mặt nước bỗng nhiên mặt nước nhanh chóng tách sang hai bên.
Nhưng đao cương lại không hề có chút cương khí, ngay cả đao khí Chung Sơn cũng không phóng ra, mà chỉ đơn giản là đao cương. Đao cương vừa đánh xuống giống như vô lực thế nhưng đột nhiên nước trong mặt hồ cuồn cuộn nổi lên, tràn sang hai bên bờ
Ầm!
Hai bên bờ dường như mới bị mộ trận lũ quét qua, bỗng nhiên không biết sóng lớn từ đâu đổ tràn vao. Thế nhưng một đao của Chung Sơn lại quá quỷ dị, sau đợt sóng đó thì thoáng cái hồ nước đã biến mất không còn gì. Lại đợt sóng nữa tràn lên bờ.
Một đao này dường như Chung Sơn đã tập trung tất cả chân nguyên. Sau khi chém xong, Chung Sơn đứng lặng người ở đó thở hổn hển, trên mặt lộ vẻ hưng phấn tươi cười.
Nhìn Chung Sơn đánh một đao, Thiên U công chúa bỗng nhiên đứng dậy mở trừng hai mắt nhìn, ba người bên cạnh cũng tỏ thái độ kinh ngạc.
- Tam điệp phá lãng đao.
Thiên U công chúa kinh ngạc kêu lên.
- Không, đây không phải là đao pháp đó, tam điệp phá lãng đao phải là người có thực lực Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển được, huống hồ nó không chỉ có uy lực đơn giản như thế, vả lại thủ pháp cũng không đúng. Vậy thì đây là đao pháp gì?
Thiên U công chúa lập tức phủ nhận kết luận vừa nãy của mình.
Ba người kia cũng sửng sốt nhìn.
Thiên U công chúa vừa gọi, Chung Sơn lập tức quay đầu nhìn lại. Vừa nãy thần thái đều chăm chú luyện đao pháp nên không phát hiện ra Thiên U công chúa đến.
Chung Sơn nhẹ nhàng lên bờ, chân nguyên không ngừng thôi động khiến cho y phục tung bay.
- Bái kiến công chúa.
Chung Sơn nói.
- Tiên sinh, ngươi vừa luyện đao pháp gì vậy? Ta không nhận ra, mà dường như chỉ có những người có thực lực Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển được đao pháp đó đúng không?
Thiên U công chúa ngạc nhiên hỏi.
Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa, Thiên U công chúa chỉ liếc mắt là nhận ra tu vi của mình chứng tỏ Thiên U công chúa ít nhất cũng là Hợp Thể kỳ. Đao pháp vừa nãy là tự mình sáng chế ra gọi là phá văn lộ, tầng thứ nhất là phá mộc văn, tầng thứ hai phá thạch văn, tầng thứ ba là phá thủy văn.
Mặc dù đã nhậm chức làm thủ hạ của Thiên U công chúa thế nhưng Chung Sơn cũng không ngu ngốc đến mình đem tất cả những gì mình có ra nói.
- Đó là do tại hại gặp được kỳ nhân, kỳ nhân truyền thụ đao pháp này cho tại hạ. Đã để công chúa chê cười rồi.
Chung Sơn nói qua loa.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Thiên U công chúa cũng biết Chung Sơn chỉ nói cho có lệ. Nếu Chung Sơn đã không muốn nói thì tự nhiên là Thiên U công chúa cũng sẽ không nhắc lại.
- Tiên sinh,lập tức bắt đầu tranh cử tại các khu đại thương nghiệp và bắt đầu bỏ phiếu cho tới cuối tháng mười.
Thiên U công chúa nói.
- Có mang theo bản đồ không?
Chung Sơn hỏi.
- A Đại.
Thiên U công chúa kêu lên.
A Đại lấy ra một tám bạch ngọc tự rồi đặt xuống, sau đó khẽ khởi động, toàn bộ Vô Song Thành hiện ra, bất quá có một số chỗ bị hồng quang và lam quang che mất. Những chỗ bị che mắt đó không nhìn thấy được bên trong.
- Thủy Thiên Nhai, ngươi tới giải thích một chút về việc bỏ phiếu cho tiên sinh đi.
Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Thủy Thiên Nhai lập tức đáp, sau đó tiến lên phía trước.
- Toàn thành có bảy mươi hai khu thương nghiệp, trong lỗi khu thương nghiệp đều có mười cái sân rộng để bỏ phiếu. Phiếu sẽ được bỏ vào hai cái hòm, hòm màu đỏ và màu xanh, màu đỏ đại diên cho bên ta, màu xanh đại diện cho Mạc Bách Lý. Mỗi người chỉ được bỏ phiếu một lần, vì mỗi người chỉ có một cái ấn, sau khi đóng ấn bỏ phiếu thì sẽ vô hiệu, đồng thời sẽ hiện con số những người bỏ ấn lên một tấm ngọc bích.
Thủy Thiên Nhai giải thích.
- A, chính là loại ấn này.
Chung Sơn cầm lấy cái ấn xem.
- Đúng, Đại La thiên triều mỗi người có một khối, bởi vì nó được chế tạo một cách đặc dị nên không thể làm giả được.
Thủy Thiên Nhai nói.
Nhìn cái ấn trong tay, Chung Sơn cảm thấy kỳ lạ. Loại ấn đặc biệt này kỳ lạ, không biết nó được chế tạo như thế nào? Nó có thể phân biệt từng người với nhau, ngoài ra còn có thể tập hợp được dân chúng, quả nhiên là vật tốt. Sau này nếu như có cơ hội nhất định phải lấy được kỹ thuật chế tạo mới được.
- Hiệu quả việc tuyên truyền thế nào rồi?
Chung Sơn quay sang hỏi Thủy Thiên Nhai.
Chung Sơn vừa hỏi, thủy thiên nhai đã tỏ vẻ lo lắng. Thấy thần sắc của Thủy Thiên Nhai như vậy, Chung Sơn cảm thấy căng thẳng.
- Tiên sinh, phương pháp của ngươi lúc đầu còn có chút hiệu quả, có một số người tin. Nhưng mà người tuyên truyền của ta tuyên truyền nguy cơ chiến tranh thì người của Mạc Bách Lý lại tuyên truyền thời đại hòa bình, dần dần dân chúng đều theo hắn. Hơn nữa những người phái đi tuyên truyền khi trở về đều nói dân chúng càng ngày càng không tín nhiệm ta nữa, thậm chí ở trong thành còn có người oán giận ta vì đã quản lý quá nghiêm khiến bọn họ cảm thấy bất tiện.
Thủy Thiên Nhai lắc đầu thở dài nói.
Thiên U công chúa nhấp một ngụm trà nhưng không nói gì mà lẳng lặng nhìn, khóe miệng khẽ nở ra một nụ cười, dường như đang đợi xem Chung Sơn xử lý chuyện này thế nào.
Lại nói tiếp, sau khi đã nhận được trí tuệ của Chung Sơn, Thiên U công chúa càng ngày càng hi vọng vào Chung Sơn nhiều hơn. Thế nên lần tranh cử thành chủ Vô Song Thành lần này Thiên U công chúa không nghĩ ra cách mà không tin tưởng vào biện pháp của mình, muốn lẳng lặng nhìn Chung Sơn xử lý để xem hắn làm sao có thể tranh cử được lần này, cũng coi như là đang đánh giá Chung Sơn. Thiên U công chúa muốn xem xét rốt cuộc thì Chung Sơn có bao nhiêu tài năng.
Vô Song Thành được hay mất thật ra không quan trọng lắm đối với Thiên U công chúa. Cho dù là thành công cũng chỉ là nhất vương nhất thành, không bằng có được một nhân tài.
Chung Sơn nghe Thủy Thiên Nhai nói vậy, ngây người ra một lúc sau đó không nói gì. Tại sao Thủy Thiên Nhai lại ngu ngốc như vậy chứ? Làm hỏng hết chuyện.
- Thủy đại nhân những người ngươi phái ra ngoài tung tin có phải đều di cùng nhau không?
Chung Sơn hoi.
- Không sai, mỗi ngày bọn họ đều tìm một chỗ khác nhau để tuyên truyền.
Thủy Thiên Nhai nói.
Nhìn thái độ thỏa mãn của Thủy Thiên Nhai, Chung Sơn không nói gì, sau đó quay sang nhìn Thiên U công chúa.
Nhìn Thiên U công chúa, Chung Sơn có thể đoán được dự định của nàng nên chỉ khẽ thở dài rồi quên đi.
- Thủy đại nhân, ngươi đang đi tung tin nhưng mà là tung tin ngầm, tại sao lại có thể để những người đó đứng cùng một chỗ được? Một lúc sau những người quanh đó sẽ miễn dịch với tin tức này, suốt ngày chỉ nói một câu thì ai còn tâm trì mà nghe nữa. Ngươi phải để cho bọn họ di chuyển, mỗi người, mỗi ngày đều ở những chỗ khác nhau, sau ba ngày lại cho bọn họ chạy xoay một vòng. Khiến cho dân chúng cảm nhận được nguy cơ chiến tranh, một ngày thấy ba người nói, ba ngày thì thấy mười người nói, tiếp theo là cả trăm người nói nguy cơ chiến tranh thì còn ai không tin nữa. Đại nhân đã nghe qua cố sự ba người thành hổ chưa?
Chung Sơn nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Thủy Thiên Nhai đỏ mặt lên, biết rằng lúc trước mình đã làm sai.
- Ta còn phát hiện một điểm sai nữa.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- A, sai chỗ nào?
Thiên U công chúa khó hiểu hỏi.
- Chính Thủy đại nhân cũng không tin có nguy cơ chiến tranh. Thủy đại nhân phải biết rằng mỗi một lời nói, mỗi một cử động của ông đều ảnh hưởng đến những người đi tung tin. Chính ngươi cũng không tin thì bọn họ có thể tin được sao? Trước hết đại nhân phải chỉnh đốn lại trạng thái của mình, phải khiến cho bản thân mình hoàn toàn ti tưởng sẽ xảy ra chiến tranh, như vậy mới tạo được hình ảnh cho những người tung tin, để bọn họ càng ngày càng tin tưởng hơn như vậy mới có thể đi tung tin được. Đồng thời, mỗi ngày trước khi đi ra ngoài tung tin đều phải tập hợp họ lại tẩy não họ một lần sau đó mới để cho bọn họ ra ngoài.
Chung Sơn nói.
- Tẩy não?
Thủy Thiên Nhai ngờ vực nhìn về phía Chung Sơn.
- Trước khi đi ra ngoài cần phải cho bọn họ thấm nhuần cái ý nghĩ nguy cơ chiến tranh. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới thực sự tin tưởng sẽ xảy ra chiến tranh.
Chung Sơn nói.
- Như vậy sẽ có hiệu quả sao?
Thủy Thiên Nhai hỏi.
- Đương nhiên, ngay cản bản thân mình không tin thì làm sao có thể thuyết phục người khác được. Lúc tuyên truyền phải hùng hồn giống như mình là người liên quan trực tiếp đến việc đó vậy.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện