[Dịch] Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Chương 5 : Phòng đá song hiệp đấu song manh
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 04:59 30-07-2018
.
Viên Tiếu Tinh đứng ở sau người Phương Chấn Mi, không trả lời.
Phương Chấn Mi cũng không nói gì thêm, càng không xoay người lại. Bởi vì hắn cảm giác được sát khí của đối phương đang lúc mạnh nhất, đối phương vừa mở miệng, có thể dẫn đến chân khí rời rạc; còn nếu mình xoay người, đang lúc động tâm, sức phòng thủ tất sẽ không đủ tập trung, nếu vào lúc này đối phương thi triển một kích toàn lực, chỉ sợ sẽ không tiếp nổi. Đối phó với cao thủ như Viên Tiếu Tinh, không thể sai lầm một chút nào.
Phương Chấn Mi không xoay người, nhưng đã cảm giác sát khí ập đến lưng.
Viên Tiếu Tinh vẫn không cử động, Phương Chấn Mi cũng bất động.
Phương Chấn Mi chợt nghe Viên Tiếu Tinh thở ra một hơi, hắn biết Viên Tiếu Tinh đã không định phát động công kích với mình nữa, vì vậy xoay người lại. Chỉ thấy một người áo xám mày bạc cao lớn, sắc mặt lạnh nhạt, hờ hững đứng ở trước người Mạnh Hậu Ngọc. Phương Chấn Mi mỉm cười nói:
- Khinh công chưởng pháp của Viên lão tiền bối đúng là thiên hạ vô song, một kích vừa nãy đã nhường rồi.
Đôi mày bạc của Viên Tiếu Tinh giãn ra, lạnh lùng nói:
- Ta không nhường ngươi, ngươi không cần quá khiêm tốn. Cả đời ta đánh bại vô số kẻ địch, có thể ung dung né tránh một chiêu “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” của ta như vậy, ngươi là người thứ ba. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, hai người trước đều đã chết rồi, bọn chúng tránh được một chưởng của ta, không tránh được mười chưởng; tránh được mười chưởng của ta, không tránh được trăm chưởng! Ngươi có tin không?
Phương Chấn Mi mỉm cười nói:
- Vãn bối tin.
Viên Tiếu Tinh nói như đinh đóng cột:
- Vậy thì tốt, đưa đây!
Phương Chấn Mi cười hỏi:
- Đưa cái gì?
Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
- Thượng Thanh đồ.
Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
- Đáng tiếc Thượng Thanh đồ không phải của tại hạ, mà là của quan phủ, của triều đình, cũng là của ngàn vạn nạn dân.
Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn nên giao ra thì tốt hơn!
Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, nói:
- Nếu tại hạ không giao thì sao?
Viên Tiếu Tinh đột nhiên biến đổi, trở nên giống như một con cọp thoát chuồng, một con ưng lớn muốn bay lên trời, sát khí đầy mặt, nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi, xương cốt toàn thân kêu lên lách cách.
Một kích này giống như thế không thể cản, nhưng Viên Tiếu Tinh cũng không xuất kích. Hắn từ từ thả lỏng mỗi bộ phận trên thân thể, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Phương Chấn Mi, sau đó chậm rãi nói:
- Sớm muộn gì ta cũng sẽ chiến một trận với ngươi, có điều không phải bây giờ, bởi vì Thượng Thanh đồ còn chưa tới tay. Nhưng ta có biện pháp khiến ngươi giao ra Thượng Thanh đồ. Hậu Ngọc, có mang thứ đó tới không?
Mạnh Hậu Ngọc đang cúi đầu đứng bên cạnh lập tức nói:
- Mang đến rồi.
Lập tức vỗ tay hai cái. Từ sau lưng của hắn có ba người bên hông quấn roi dài đi ra, trên tay mỗi người nâng một chiếc rương.
Phương Chấn Mi cười nói:
- Thường Sơn Tam Tiên cũng tới rồi sao?
Mạnh Hậu Ngọc vỗ vỗ tay, Thường Sơn Tam Tiên lần lượt mở rương ra. Trong rương thứ nhất là thỏi vàng óng ả, trong rương thứ hai là trân châu mã não rực rỡ chói mắt, trong rương thứ ba đều là ngọc bích kim cương. Chỉ ba chiếc rương này cũng đủ khiến người ta hưởng vinh hoa phú quý cả đời rồi.
Viên Tiếu Tinh nhìn Phương Chấn Mi một chút, cười lạnh nói:
- Ngươi giao Thượng Thanh đồ, ta giao ba chiếc rương này cho ngươi, thế nào?
Phương Chấn Mi từ từ dời ánh mắt khỏi rương, thở một hơi thật dài, cười nói:
- Dụ hoặc của tài phú quả thật không nhỏ.
Viên Tiếu Tinh cười lớn nói:
- Không chỉ như vậy, ngoại trừ ba chiếc rương này, tài phú trong Thượng Thanh đồ ngươi có thể lấy ba phần. Ngươi nên biết, trước giờ Viên Tiếu Tinh ta làm mua bán luôn chiếm tám phần, lần này đã là ngoại lệ với ngươi rồi.
Phương Chấn Mi cười nói:
- Rất tốt, rất tốt.
Mạnh Hậu Ngọc vui vẻ nói:
- Ngươi đồng ý rồi?
Phương Chấn Mi cười nói:
- Dụ hoặc của tài phú là lớn nhất, đáng tiếc phương pháp mà các ngươi dùng cũng là ngu ngốc nhất.
Mạnh Hậu Ngọc nhướng mày, nói:
- Ngu ngốc?
Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
- Không có chuyện gì ngu ngốc hơn dùng ít tiền để dụ hoặc nhiều tiền.
Hai hàng lông mày của Viên Tiếu Tinh giãn ra, hỏi:
- Ngươi chê ít sao?
Phương Chấn Mi cười nói:
- Không ít, nhưng ta nếu độc chiếm Thượng Thanh đồ, chẳng phải càng nhiều hơn sao?
Viên Tiếu Tinh trầm giọng hỏi:
- Nói tới nói lui, ngươi vẫn không giao đúng không?
Phương Chấn Mi cười cười, không trả lời.
Viên Tiếu Tinh không giận mà lại cười:
- Hảo hán, quả là hảo hán, nhưng ta vẫn còn một biện pháp, ngươi không thể không giao.
Phương Chấn Mi hờ hững nói:
- Ngươi nói thử xem!
Viên Tiếu Tinh chỉ về phía sau, nói:
- Không cần nói, nhìn là được.
Phía sau Viên Tiếu Tinh có hai người đi ra, trên tay trái hai người này đều cầm một tấm lưới lớn màu đen. Phương Chấn Mi cười nói:
- Thiên Địa Song Võng?
Đột nhiên giật mình, bởi vì hắn cũng đồng thời nhìn thấy thứ trên tay phải Thiên Địa Song Võng này.
Một chiếc cần câu.
Một bộ áo đen.
Hai đồ vật bình thường này, Phương Chấn Mi đã nhìn thấy cả trăm ngàn lần.
Bởi vì Phương Chấn Mi đã thấy qua cả trăm ngàn lần, cho nên gần như nhìn một cái là có thể nhận ra đây là đồ vật của ai.
So với người sở hữu những đồ vật này, ba rương châu báu kia đã trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Đây chính là hữu tình.
Lòng bàn tay Phương Chấn Mi phát lạnh.
Viên Tiếu Tinh nhìn chằm chằm vào hắn, híp mắt nói:
- Thế nào, hai món này, ngươi có hứng thú không?
Viên Tiếu Tinh phất phất tay, Thiên Địa Song Võng liền giao cần câu và áo quần cho Phương Chấn Mi, nói:
- Nếu ngươi thích, những thứ này giao cho ngươi. Còn về chủ nhân của những thứ này, sau khi Thượng Thanh đồ cầm tới, ta sẽ giao người, chắc chắn là thật.
Phương Chấn Mi thở ra một hơi, hỏi:
- Bọn họ không chết chứ?
Viên Tiếu Tinh lạnh nhạt nói:
- Vậy phải xem ý của ngươi rồi.
Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, nói:
- Đáng tiếc Thượng Thanh đồ cũng không phải của tại hạ.
Viên Tiếu Tinh quả quyết nói:
- Ta cũng không ép ngươi giao ra ngay bây giờ, ngươi có thể trở về thương lượng với Liễu Trung Nguyên một chút. Chỉ cần ngươi quyết tâm muốn cầm Thượng Thanh đồ đi đổi người, Liễu Trung Nguyên có thể làm gì được ngươi. Chúng ta cũng không sợ ngươi chạy được, bởi vì hai vị huynh đệ của ngươi còn ở chỗ của ta.
Phương Chấn Mi cười khổ nói:
- Hiện tại dù ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi.
Viên Tiếu Tinh cười lớn:
- Như vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta gặp nhau trên đỉnh Thiếu Thất. Nếu tới giữa trưa mà ngươi vẫn không có mặt, đầu của Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công sẽ đưa đến Lạc Hà sơn trang cho ngươi.
Phương Chấn Mi bỗng nhiên nói:
- Chờ đã! Nếu ngày mai ta giao đồ, các ngươi nhất định phải để ta gặp Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công. Bằng không các ngươi có khả năng lấy cần câu của Thẩm Thái Công thế chấp lúc mua rượu, lấy áo quần của Ngã Thị Thùy cởi xuống sau khi say rượu, đem đến uy hiếp ta, cũng không phải là không thể.
Viên Tiếu Tinh nói:
- Được, ngày mai ngươi mang theo đồ, ta dẫn người tới. Nếu để các ngươi gặp nhau, khó đảm bảo sẽ không giở trò gì, nhưng nghe tiếng thì có thể được. Ngươi nhận ra giọng nói của bọn họ chứ?
Phương Chấn Mi nói:
- Nhận ra, thanh âm của bọn họ, ngay cả đánh rắm cũng nhận ra được.
- Con mẹ nó, lão rùa đen, thằng con cháu, bán cả mẹ, lão bất tử...
Thẩm Thái Công không ngừng mắng, đã quên mất tuổi tác của mình cũng không trẻ hơn bao nhiêu so với Tái Ngoại Song Manh, mắng đến hăng say:
- Đồ thổ phỉ nhát gan, ngươi có gan thì mở vòng sắt cho lão tử, xem cha ngươi có giáo huấn ngươi không!
- Đồ trứng rùa! Đồ con rùa! Lòng đỏ trứng rùa! Lòng trắng trứng rùa!
Ngã Thị Thùy giống như muốn so tài chửi mắng với Thẩm Thái Công, suy nghĩ một chút, lại nghĩ ra ý mới, quát lên:
- Rùa mười tám trứng! Các ngươi đánh không lại cha ngươi, còn không thào vòng sắt cho cha ngươi!
Tái Ngoại Song Manh vẫn không lên tiếng, cuối cùng tên mù bên trái đứng lên, nói với tên còn lại:
- Ta đi điểm huyệt câm của bọn chúng.
Tên mù kia lạnh lùng nói:
- Không cần, bọn chúng dám mắng thêm một câu, chỉ cần để ta nghe được một chữ, ta sẽ cắt lưỡi bọn chúng.
Tên mù kia từ từ ngồi xuống, nói:
- Đúng vậy, ngươi cắt lưỡi, ta móc mắt. Nếu người trong thiên hạ người đều không có mắt giống như chúng ta, vậy thì tốt hơn nhiều.
Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy nghe vậy, một người trong lòng phát lạnh, một người trong tâm phát rét.
Thẩm Thái Công quay sang Ngã Thị Thùy lè lè lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Không được rồi, ta thấy không nên đi chọc hai tên quỷ mù này thì tốt hơn.
Ngã Thị Thùy thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên chờ Phương Chấn Mi hi sinh vì chúng ta sao?
Thẩm Thái Công ảm đạm thở dài, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, vui vẻ nói:
- Có, có rồi...
Liền hạ thấp giọng nói một hồi với Ngã Thị Thùy, đột nhiên lại nói lớn:
- Này, ngươi thấy trong những người này, ai xinh đẹp nhất?
Ngã Thị Thùy nói:
- Ta đã thấy, nhưng... nhưng ta không muốn nói ra.
Tái Ngoại Song Manh chậm rãi đứng lên, một người chuẩn bị móc mắt, một người chuẩn bị cắt lưỡi. Mà Thẩm Thái Công giống như không biết, vẫn truy hỏi:
- Ngươi nói sao?
Ngã Thị Thùy đáp:
- Đương nhiên là hai người Tái Ngoại Song Manh này rồi.
Tái Ngoại Song Manh ngẩn ra, không tiếp tục đi tới. Bọn họ sống hơn nửa đời người, ngay cả hai chữ “khó coi” đều khó chạm đến, mà thường bị người ta dùng hai chữ “khủng bố” để hình dung. Lúc này lại trở thành “xinh đẹp” nhất, quả thật kinh ngạc không nhỏ.
Lại nghe Ngã Thị Thùy cảm thán:
- Bọn họ hung ác như vậy, ta cũng không muốn nói, nhưng bọn họ thật sự xinh đẹp. Ta đi đến nơi này, mới phát giác trên thế giới lại có người trong võ lâm anh tuấn như vậy, thật là...
Thẩm Thái Công cũng nói tiếp:
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy bọn họ thật là xấu xí đến mức có đất không có trời, không không không, thật là anh tuấn tiêu sái, xinh đẹp chết được, xinh đẹp chết đi được, nhất là trên mặt kia... Bọn họ hung dữ như vậy, vừa cắt lưỡi vừa móc mắt, ta không nói nữa.
Tái Ngoại Song Manh đều sững sốt, nghe được trong lòng thoải mái, nhưng lại không có đoạn sau, vội nói:
- Chúng ta không hung ác, ngươi nói đi, ngươi nói đi!
- Ngươi nói đi, chúng ta không móc không cắt!
Thẩm Thái Công lắc đầu nói:
- A! Không, không, ta không nói nữa, tránh đắc tội với hai vị...
Một tên mù nói:
- Ngươi nói đi, ngươi nói, không đắc tội, không đắc tội!
Thẩm Thái Công luôn miệng nói:
- Không nói nữa, không nói nữa.
Một tên mù khác không kiên nhẫn quát lên:
- Nếu không nói, ta móc mắt!
Thẩm Thái Công kinh hãi, vội nói:
- Ta nói, ta nói.
Lại chậm rãi lại nói:
- Hai vị là xinh đẹp anh tuấn, phong lưu phóng khoáng. Người khác gầy đến mức khó coi, mà hai vị là gầy đến thon thả; người khác là cao không cân đối, mà hai vị là cao như thân trúc…
- Cái gì?
Hai tên mù nghe không hiểu.
Thẩm Thái Công vội cười nói:
- Không vội, không vội, ta nói là hai vị cao như cờ lớn trên thân trúc, vừa uy phong lại có thần.
Ngã Thị Thùy nói:
- Không phải sao? Nhưng trời lại đố kị anh tài, không để các vị nhìn được “anh tư” của mình, tránh để cho giật mình.
Tái Ngoại Song Manh cười ha hả, một người ngước mặt còn một người nghiêng đầu, giống như muốn Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nhìn cho rõ ràng. Bọn họ không nghiêng đầu ngẩng mặt thì còn tốt, một khi làm dáng thì khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đều chết khiếp.
Tên mù bên trái cười mỉm nói:
- Hai người các ngươi rất biết nói chuyện. Tội chết khó thoát, nhưng tội sống có thể miễn. Đến lúc đó huynh đệ ta sẽ cho các ngươi chết thống khoái, không làm khó các ngươi. Hà hà!
Ngã Thị Thùy linh cơ khẽ động, nói:
- Hai vị đây, anh tuấn còn chưa kể hết, kinh ngạc nhất là trên mặt các vị nốt kia... nốt kia...
Đang lúc “nốt kia... nốt kia...”, chợt nghĩ đến danh từ “nốt ruồi mỹ nhân”, nhưng hai tên mù này cũng không phải “mỹ nhân”, đành phải đổi thành “anh hùng”, lập tức nói:
- “Nốt ruồi anh hùng” kia, khiến người ta cảm thấy anh minh thần vũ, thật là mê người...
Lần này Tái Ngoại Song Manh đúng là vui vẻ. Nên biết bọn họ từ nhỏ đã bị mù, không biết dung mạo của mình thế nào, chỉ biết mỗi lần mình xuất hiện đều khiến cho gà bay chó chạy, tuy không ai dám nói thẳng trước mặt bọn họ, nhưng trong lòng cũng đoán được tám phần, vì vậy tuyệt đối không đề cập tới dung mạo. Lúc này được Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công khen ngợi như vậy, trong lòng vui vẻ. Đại Manh cười nói:
- Trên mặt ta có nốt ruồi à? Sao ta lại không biết?
Nhị Manh dùng tay sờ tới sờ lui trên mặt, đồng thời nói:
- Nốt ruồi? Ở đâu? Ở đâu?
Ngã Thị Thùy nói:
- Nào, nào, ở trên mũi của ngươi, dưới mắt, cách miệng không xa, phía dưới trán, gần ấn đường...
Đại Manh và Nhị Manh sờ tới sờ lui vẫn không sờ được. Thẩm Thái Công sáng mắt nói:
- Sao hai vị không thả chúng ta ra, chúng ta sờ giúp các vị là được.
Đại Manh ngẩn ra, nói:
- Thả các ngươi?
Nhị Manh cũng ngẩn ra, nói:
- Lừa chúng ta?
Thẩm Thái Công cười nói:
- Chúng ta làm sao dám lừa hai vị, chúng ta cũng không phải đối thủ của hai vị. Như vậy đi, các vị thả một người trong chúng ta, còn một người khác làm con tin, nếu có hành động lạ nào, các vị lập tức động thủ, không phải chúng ta sẽ xong đời sao?
Đại Manh gật đầu:
- Không sai, có điều ta chỉ thả tay các ngươi... không, các ngươi không đáng tin, lỡ...
Nhị Manh suy nghĩ một chút nói:
- Chúng ta đưa mặt đến gần tay các ngươi, các ngươi tìm ra cho chúng ta, cũng như nhau cả. Hơ hơ!
Đại Manh nói với Nhị Manh:
- Ngươi đi coi chừng lão già kia, lão ta có vẻ không đáng tin, ta cho tên trẻ sờ thử!
Nhị Manh gật đầu nói:
- Nếu như hắn có hành động gì, ta sẽ bóp chết tên già. Hà hà!
Đại Manh đưa mặt sát vào tay Ngã Thị Thùy, quát lên:
- Ngươi mau tìm ra cho ta!
Trong lòng Ngã Thị Thùy vừa tức vừa giận, không nói tiếng nào. Khi Đại Manh đưa mặt đến sát, Ngã Thị Thùy chỉ cảm thấy như chạm phải da rắn, trong lòng vô cùng chán ghét, cố ý hô lớn:
- Tìm được rồi, tìm được rồi...
Ngón tay ngầm vận kình. Đại Manh lại dùng tay sờ sờ trên mặt, hỏi:
- Ở đâu? Ở đâu?
Ngã Thị Thùy chợt bật hơi cao giọng, năm ngón tay búng thẳng ra.
Đại Manh kêu lên một tiếng, lật người ngã ra.
Ngã Thị Thùy chợt thấy ngón tay tê rần, bởi vì dùng sức, cho nên cổ tay vừa cử động, sắt lạnh lập tức chấn ngược, hóa giải kình lực của hắn đi bảy tám thành, hơn nữa tay của hắn bị khóa lâu ngày nên tê dại, kình đạo búng ra chỉ được một vài thành mà thôi.
Nhưng cú búng này vẫn khiến Đại Manh bay ra ngoài một trượng. Võ công của Đại Manh quả thật cao hơn nhiều so với Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái, Thường Sơn Tam Tiên, Thiên Địa Song Võng, thậm chí ngay cả “Thiên Hạ Đệ Tam Độc” Tư Đồ Vô Hậu và “Diệu Thủ” Quan Bách Lý cũng không thể sánh bằng, vừa thấy cổ tay Ngã Thị Thùy cử động, tuy không kịp né tránh, nhưng cũng kịp vận lực lên mặt, chịu một cú búng này. Mặc dù như vậy, trên mặt Đại Manh vẫn có thêm năm vết máu, từ xa nhìn lại rất giống năm nốt ruồi nhỏ.
Đại Manh bị búng bay ra ngoài. Nhị Manh liền giận dữ kêu lên:
- Đại ca, huynh làm sao vậy?
Ngã Thị Thùy sau khi xung động, trong lòng rất hối hận, thầm nghĩ: “Lần này hỏng rồi, mình gặp tai hoạ cũng không sao, chỉ sợ liên lụy đến Thẩm Thái Công.”
Ngay lúc này, chợt thấy hai tay buông lỏng, vòng sắt lại mở ra.
Ngã Thị Thùy ngơ ngác, lập tức hiểu được. Nguyên lai thân thể Đại Manh bay ra ngoài, vừa khéo đụng vào cần gạt bên trái, hiển nhiên đây chính là cơ quan mở vòng sắt, đáng tiếc vòng sắt trên chân vẫn chưa mở ra.
Nhị Manh phát giác Ngã Thị Thùy lại dám ra tay, trong lòng giận dữ, cũng không biết Đại Manh có trúng quỷ kế hay không, lập tức hét lớn, một trượng quét ra, đâm thẳng vào tim Thẩm Thái Công.
Tay chân Thẩm Thái Công đều bị khóa, mắt thấy một trượng đâm tới sẽ chết chắc, trong lòng sợ hãi, lập tức hít sâu một hơi, lại dán ngược vào tường, ngực lõm xuống một vài tấc.
Nhị Manh đâm một nhát không trúng, liền cười lạnh một tiếng, trượng lại đẩy về phía trước, nghĩ thầm xem ngươi có thể tránh đến khi nào.
Thẩm Thái Công vừa thấy trượng đâm tới, đã không còn đường thoát, chợt thấy cổ tay buông lỏng, vòng sắt lại được tháo ra.
Trong lòng Thẩm Thái Công mừng rỡ, hai tay khép lại, phát sau mà tới trước, bắt được trúc trượng còn cách tim chưa tới nửa phân.
Nguyên lai cơ quan trong tháp đá này rất đặc biệt, ba cần gạt kia, cái chính giữa có thể khiến toàn tháp bốc cháy, cái bên trái khống chế vòng sắt trên tay hai người Ngã, Thẩm, còn cái bên phải khống chế vòng sắt ở cổ chân. Cho nên Đại Manh đụng một cái, giống như đã tháo vòng sắt trên tay Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.
Nhưng hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vẫn khó đi nửa bước, bởi vì vòng sắt trên chân chưa được tháo ra.
Trượng của Nhị Manh đâm đến Thẩm Thái Công, không ngờ hai tay Thẩm Thái Công lại có thể cử động, bắt lấy trúc trượng, khiến hắn không kìm được ngẩn ra. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cách nhau rất gần, vòng sắt trên tay Ngã Thị Thùy vừa được mở ra, lập tức cứu viện Thẩm Thái Công, vươn người khom lưng đánh một quyền vào Nhị Manh.
Nhị Manh hoảng hốt, vội dùng chưởng đỡ một quyền của Ngã Thị Thùy.
Không ngờ Ngã Thị Thùy quyền đánh thiên hạ, thần lực cái thế, cho dù là đại lực kim cang, thiết chưởng như lai, cũng chưa chắc dám đỡ một quyền của hắn. Lúc này công lực của hắn chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng vẫn dùng một quyền đánh cho Nhị Manh xiêu vẹo, ngã ra ba bước, tay phải buông lỏng, trúc trượng trong tay liền bị Thẩm Thái Công đoạt đi.
Thẩm Thái Công có danh hiệu là “Thái Hồ Thần Điếu”, cần câu trong tay, nhắm huyệt đánh huyệt, chuẩn xác vô cùng. Ngay lúc Nhị Manh loạng choạng, trúc trượng đoạt được liên tiếp điểm trúng bảy yếu huyệt lớn của Nhị Manh, khiến Nhị Manh lập tức ngã xuống. Thẩm Thái Công dùng trúc trượng cản lại, kéo Nhị Manh về phía mình.
Lúc này Đại Manh mới bật dậy. Nguyên lai quá trình động thủ xảy ra nhanh như chớp, Đại Manh bị Ngã Thị Thùy búng đến ngất ngư, lúc xoay người lại, đang muốn động thủ, chợt thấy Thẩm Thái Công đã dùng Ưng Trảo thủ chụp lấy cổ họng Nhị Manh.
Lẽ ra với võ công của Tái Ngoại Song Manh, hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công không thể di động, muốn thắng bọn họ tuyệt đối không phải chuyện dễ. Nhưng Tái Ngoại Song Manh này quá khinh địch, chuyện lại xảy ra bất ngờ, không kịp liên thủ, võ công bị giảm sút nhiều. Dưới sự hợp sức của hai đại cao thủ Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, trong nháy mắt đã một người bị bắt, một người bị thương.
Đại Manh rít lên một tiếng, nhưng lại không dám công kích. Thẩm Thái Công giữ chặt ngón tay, cười lạnh nói:
- Mau mở vòng chân, nếu còn chần chừ, ta sẽ khiến trên thế gian không có Tái Ngoại Song Manh nữa!
Thẩm Thái Công đặc biệt nhấn mạnh chữ “Song” trong “Tái Ngoại Song Manh”.
Đại Manh huynh đệ tình thâm, nào dám động thủ? Nhất thời lại ngây ra.
Thẩm Thái Công quát lên:
- Ngươi không nghe à?
Đại Manh giật mình, đang muốn quay người đi về phía cơ quan, đột nhiên dưới thang lầu có người cười lạnh:
- Đừng hòng!
Lời vừa cất lên, người đã đến trong phòng đá, chẳng lẽ thân pháp còn còn nhanh hơn cả âm thanh?
Ngã Thị Thùy vừa nghe trong phòng có tiếng hạc lớn giương cánh, liền hét lên:
- Lão Thẩm, cẩn thận!
Chỉ nghe “bộp bộp chát chát”, Thẩm Thái Công đã giao thủ với người kia bảy tám chiêu. Thẩm Thái Công xoay người, đâm nhanh, người nọ lại vung chưởng nghênh đón trúc trượng. Trong lòng Thẩm Thái Công thầm nghĩ: “Bàn tay của ngươi dù là mình đồng da sắt, cũng phải bị đầu trượng này xuyên qua.”
Trong lòng suy nghĩ, liền bật hơi cao giọng, toàn lực đâm ra. Không ngờ người nọ lại chẳng hề né tránh, sau một tiếng “rắc”, trúc trượng liền gãy làm hai. Thẩm Thái Công chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đánh tới, chân lại bỉ khóa trên tường, không thể hóa giải lực, bị ép vào tường, sao vàng tóe ra, kinh hãi kêu lên:
- Tiểu Thiên Tinh chưởng lực!
Câu này chỉ có năm chữ. Lúc y nói chữ thứ nhất thì Ngã Thị Thùy đã tấn công Viên Tiếu Tinh, đến chữ thứ năm thì đã đánh ra bảy mươi bốn chưởng, quyền phong vù vù. Viên Tiếu Tinh chỉ dùng tay phải, lại hoàn toàn chế ngự thế công của Ngã Thị Thùy, tay trái thì không ngừng từ trên đánh xuống đầu Thẩm Thái Công.
Ngã Thị Thùy gặp bất lợi vì chân bị cột vào vòng sắt, thân thể di chuyển không tiện. Thẩm Thái Công vừa giao chiến đã bị thua thiệt, lại không thể tránh lui, đành phải ném Nhị Manh xuống toàn lực ứng chiến, song chưởng bị ép che lại đỉnh đầu. Chợt nghe Viên Tiếu Tinh trầm giọng quát lên:
- Khóa vòng!
Đại Manh rất biết nắm bắt thời cơ, lập tức kéo cần sắt bên trái, vòng sắt trên tường liền đóng lại, vừa vặn giữ lấy hai cổ tay của Thẩm Thái Công. Hóa ra Viên Tiếu Tinh chỉ trong mấy chiêu đã dồn hai tay của Thẩm Thái Công vào góc chết, vừa lúc nằm trong phạm vi vòng sắt, lúc này vòng sắt đóng lại, Thẩm Thái Công lại thành cá trong lưới, không thể nhúc nhích.
Viên Tiếu Tinh giải quyết xong Thẩm Thái Công, tinh thần phấn chấn, bóng chưởng đầy trời. Sau ba mươi chiêu, Ngã Thị Thùy đã bị ép hai tay phải đưa lên chống đỡ. Viên Tiếu Tinh lại hét lên:
- Khóa vòng!
Sau một tiếng “cách”, lại giữ lấy hai tay Ngã Thị Thùy.
Lúc này Nhị Manh đã đứng lên, vừa hận vừa giận, hai ngón tay điểm vào tử huyệt của Thẩm Thái Công.
Viên Tiếu Tinh vừa chế ngự Ngã Thị Thùy, liền hừ lạnh một tiếng, xoay người xuất chưởng, đẩy Nhị Manh ra ngoài bảy tám thước, đụng vào người Đại Manh.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Viên Tiếu Tinh đã đánh bại hai đại cao thủ, ung dung bình tĩnh, e rằng khó có người nào công lực sáng ngang với hắn. Nên biết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công tuy hai chân bị khóa, thân pháp di chuyển không linh hoạt, nhưng Viên Tiếu Tinh dùng một địch hai, hơn nữa còn ép cho hai tay Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy bị khóa lại, còn khó hơn nhiều so với đánh bọn họ bị thương. Mà võ công của Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công trong võ lâm cũng ít gặp đối thủ, cho nên ngay cả Tái Ngoại Song Manh cũng bị bọn họ một chiêu khống chế.
Chỉ nghe Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
- Nếu không phải ta vừa lúc trở lại, đã để hai tên này trốn mất rồi, các ngươi làm thế nào giao phó với ta?
Đại Manh vẻ mặt xấu hổ nói:
- Là chúng tôi đáng chết.
Nhị Manh đầy mặt căm hận nói:
- Tôi muốn giết bọn hắn!
Viên Tiếu Tinh cười lạnh nói:
- Không được, ngươi giết bọn chúng thì ai giao Thượng Thanh đồ cho chúng ta? Đợi sau khi Thượng Thanh đồ tới tay, hai tên này để lại cho ngươi giết.
Nhị Manh vui vẻ nói:
- Được, cám ơn Viên đại ca!
Ngã Thị Thùy nghe được cả giận nói:
- Viên Tiếu Tinh, uổng cho ngươi là danh nhân võ lâm, có gan thì chiến một trận với Phương Chấn Mi, lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đoạt Thượng Thanh đồ!
Viên Tiếu Tinh đứng trong bóng tối, chậm rãi xoay người. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công chỉ thấy hai mắt của hắn như hai ánh sao kỳ dị và lãnh khốc, sát khí lóe lên.
Hắn lạnh lùng nói:
- Không sai, sáng sớm ngày mai, ta sẽ chiến một trận với Phương Chấn Mi. Ta muốn giết hắn, giống như ba mươi năm trước giết “Quan Đông Đệ Nhất Đao” Phùng Tịch Dương, hai mươi năm trước giết “Thiết Kiếm Vô Địch” Long Phá Quan, mười năm trước giết Vô Song Chưởng” Tư Đồ Triệu. Mười năm giết một danh thủ, đúng là chuyện vui trong thiên hạ, nhưng phải đợi hắn giao ra Thượng Thanh đồ trước.
Nên biết đám người “Quan Đông Đệ Nhất Đao” Phùng Tịch Dương, “Thiết Kiếm Vô Địch” Long Phá Quan, “Vô Song Chưởng” Tư Đồ Triệu, trước kia đều là danh nhân võ lâm, võ công cao cường, gần như không ai địch nổi. Nhưng những danh hiệp giang hồ này đều chết dưới “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” của Viên Tiếu Tinh. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nghĩ đến đây, không kìm được đồng thời hít một hơi lạnh trong bóng tối.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện